Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
"Không phải là ta không lưu thủ, minh kình của hắn đã luyện tới đỉnh điểm, viên hình thân pháp linh hoạt. Nếu như đánh lâu, ám kình của ta đánh hụt, hươu chết về tay ai còn chưa biết"
Lực lượng một đòn ám kình hổ hình của Vương Siêu rất là lớn!
Tần Mậu Giao trúng một đòn ngay ngực, xương lồng ngực lập tức toàn bộ nát bấy, ám kình lại đánh vào nội tạng, khiến cho tim phổi toàn bộ vỡ tan mà chết tại chỗ, thần tiên có xuống cũng không cứu được.
Thật ra với thân pháp cùng công phu của hai người đều không sai biệt lắm, Vương Siêu chỉ là hơn một trọng ám kình mà thôi.
Nếu Tần Mậu Giao biết trước chi tiết, tâm linh tỉnh táo, giữ khoảng cách, lợi dụng thân pháp linh hoạt né tránh công kích, Vương Siêu muốn đánh bại hắn, cũng hết sức khó khăn.
Chỉ tiếc Vương Siêu đối với hắn thì rõ như lòng bàn tay, mà hắn đối với Vương Siêu một chút cũng không biết. Tri kỷ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng. Không biết rõ kẻ địch, tám chín phần mười là đã thua trước một bước.
Hai sáu hai bảy tuổi, là thời kỳ hoàng kim của con người. Đáng tiếc, một tính mạng cứ như vậy mà biến mất trên lôi đài.
Nhìn thi thể của Tần Mậu Giao, Vương Siêu không khỏi nhớ tới Lâm Lập Quân đã chết dưới súng, cũng là hai mắt trợn lên thật lớn như vậy, chết không nhắm mắt.
"Ngươi không phải chết dưới hỏa khí. Người luyện quyền chết dưới ngọn quyền, cũng coi như là xứng đáng rồi" Yên lặng cảm thán một chút, hắn ngồi xổm xuống giúp Tần Mậu Giao nhắm hai mắt lại.
"Có thể có một ngày, ta cũng sẽ chết ở trên lôi đài như vậy".
Trong lúc người tổ chức tuyên bố kết quả đổ quyền, phía dưới hò hét xông lên bốn năm nam tử hung hãn mặc vest đen, dùng ánh mắt oán độc nhìn Vương Siêu.
"Nơi này có quy củ, không cho phép phát sinh tranh chấp, có chuyện gì ra ngoài tự mình giải quyết" Người tổ chức hình như đối với chuyện như vậy đã thấy nhiều, trên mặt trở nên lạnh như băng.
Trên lôi đài bị đánh chết, dựa theo quy củ không cho phép trả thù.
Cùng lúc đó, ở cửa hội trường xuất hiện một nhóm bảo an cầm dùi cui điện cùng khiên nhựa. Vừa nhìn qua, thật giống như là cảnh sát chống bạo động chính quy.
"Đi nhanh lên, chuyện phía dưới cứ để chúng ta giải quyết" Ngay lúc này, Lỗ Thành Văn dẫn mấy đàn em cũng xông lên lôi đài, vây quanh Vương Siêu.
Tần Mậu Giao thân phận không phải là nhỏ, mặc dù bị đánh chết ở trên lôi đài, nhưng hậu hoạn về sau cũng không ít.
Bây giờ trong mắt Lỗ Thành Văn, Vương Siêu đã trở thành một cây tiền, cái gì cũng phải bảo vệ cho hắn an toàn trước rồi hãy nói.
"Thế nào, ông chủ Bạch, Thiên Tín các ngươi thua không phục sao?" Lỗ Thành Văn cặp mắt tam giác lóe ra tinh quang có chút hả hê, nhìn một trung niên mặc y phục trắng từ dưới đài đi lên nói: "Ngươi hôm nay thua cũng là xứng đáng!"
Người trung niên kia là ông chủ của công ty Thiên Tín - Bạch Dũng. Công ty Thiên Tín cùng tập đoàn Đại Hưng, đều là công ty nửa trắng nửa đen. Vì tranh giành mối làm ăn, tranh đấu cũng không phải một hai lần.
Lần này bởi vì vị Thái tử Ngô Dĩnh Đạt lên tiếng, không cho phép chém giết nữa, mà dùng phương thức đổ quyền để giải quyết tranh chấp, vì vậy Bạch Dũng mới xuất ra một trăm vạn, để mời được Tần Mậu Giao đồ đệ của Từ Chấn ra tay. Vốn tưởng rằng chuyện mười phần hết chín là ổn, vì thế, hắn còn đánh cược thêm ba trăm vạn nữa.
Ai biết đâu, không biết từ nơi nào xuất hiện một cao thủ vô danh đánh chết Tần Mậu Giao. Cái này thật đúng là đã tuyết còn thêm sương, chẳng những đã không giành được mối làm ăn, mà còn mất thêm một số tiền lớn. Quan trọng hơn chính là, sư phụ của Tần Mậu Giao chính là Từ Chấn. Mình mời đồ đệ của hắn, bị người ta đánh chết, còn chưa biết phải giao phó thế nào.
Lỗ Thành Văn đối với tình cảnh của Bạch Dũng hiện tại rất rõ ràng, không có chút hả hê mới là lạ.
"Tên khốn họ Văn kia, ngươi chớ có đắc ý quá sớm. Được rồi, còn vị cao thủ này nữa, sau này đi lại cũng phải cẩn thận một chút, coi chừng té ngã".
Khu vực này thuộc về một đàn em của Thái tử Ngô Dĩnh Đạt, quy củ nghiêm ngặt. Bạch Dũng cho dù có gan lớn như trời, cũng không dám ở chỗ này gây náo loạn. Công ty Thiên Tín tài sản mặc dù tới mấy tỷ, nhưng so với Ngô Dĩnh Đạt của Đảng Thái tử, quả thực chỉn như là con kiến so với con voi. Có thể nói Ngô Dĩnh Đạt chỉ cần hừ một tiếng, không quá ba ngày, công ty phải phá sản, thi thể của Bạch Dũng cũng sẽ nằm trong một cái bao tải chìm trong Châu Giang.
Ở nơi này, bạch Dũng cũng chỉ có thể nói độc ác một chút, sau đó đi về tính toán báo thù.
"Đem thi thể theo, chúng ta đi" Bạch Dũng sau khi độc ác dọa dẫm, cũng không ở lại nữa, lập tức đi ra. Hiển nhiên là muốn mau chóng trở về mưu đồ trả thù.
"Chúng ta cũng mau đi thôi, chuyện gì cũng trở về rồi hãy nói" Lỗ Thành Văn biết Bạch Dũng có thù tất báo, là người âm độc, cùng với mình cũng không phân cao thấp. Trì hoãn lâu thì bản thân mình khi trở về cũng sẽ bị bố trí chém giết.
Sau khi xếp đặt trận đổ quyền này để giải quyết tranh chấp, Ngô Dĩnh Đạt cũng bất kể kết quả thế nào.
"Chậm đã" Trong lúc Vương Siêu đang rời khỏi lôi đài, một giọng nữ vang lên.
Lỗ Thành Văn vừa nhìn, chỉ thấy Trần Bân đang ngồi dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ lên trên mặt bàn kính.
"Trần tiểu thư" Vừa nhìn thấy là Trần Bân lên tiếng, Lỗ Thành Văn trên mặt cố gắng nở nụ cười, "Cô có chuyện gì? Cô cũng biết, chúng ta phải vội chạy trở về. Bạch Dũng này là người tâm ngoan thủ hắc…"
"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài, ta cùng hắn có lời muốn nói" Trần Bân nhướng mày, tự nhiên toát ra một cổ khí thế sắc béni, tựa như là quan uy của đại quan vậy, vừa nhìn đã biết là do quyền cao chức trọng lâu ngày mà thành.
"Cái này…" Lỗ Thành Văn cũng không dám đắc tội với công chúa hắc đạo này. Tập đoàn Trần thị Singapore, tại Đông Nam Á sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, cơ hồ là bá chủ của giới hắc đạo. Quảng Đông này mặc dù là địa bàn của Ngô Dĩnh Đạt, ảnh hưởng của tập đoàn Trần thị không đến nơi đây, nhưng gần đây nghe đồn, Đảng Thái tử tại duyên hải cùng tập đoàn Trần thị có sự hợp tác.
Huống hồ, về phương diện con người, Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương cùng Ngô Dĩnh Đạt quan hệ phi thường tốt, cùng vị muội muội này của hắn cũng thường xuyên lui tới.
Cao quan quyền quý bình thường cũng thích lui tới với võ giả, học tập bí thuật, rèn luyện thân thể. Đây là sự thật đã tồn tại từ xưa tới nay.
Lợi hại hơn chính là, vị muội muội này của Trần Ngả Dương, cũng là cao thủ Thái Cực quyền.
Vô luận là về phương diện nào, Lỗ Thành Văn cũng không dám đối kháng với Trần Bân, thậm chí miệng cũng không thể mở ra.
"Chúng ta đi ra ngoài. Ngươi lần này phát đạt rồi, cùng Trần tiểu thư nói chuyện xong lập tức đi ra, trở về sẽ thanh toán tiền cho ngươi" Lỗ Thành Văn đối với Vương Siêu đưa mắt ra hiệu, cùng với đám người đi ra ngoài.
"Quyền thuật của ngươi lại đã luyện với bước ám kình, coi như là cao thủ một phương. Tại sao lại rơi tới bước phải đánh hắc quyền kiếm tiền?" Trần Bân nhìn chằm chằm vào Vương Siêu một hồi, mới mở miệng nói chuyện.
Vương Siêu biết Trần Bân là công chúa tập đoàn Trần thị Singapore, muội muội của Trần Ngả Dương, đối với nữ nhân này cũng nổi lên hứng thú. Tập đoàn Trần thị cùng Đảng Thái tử, đều là đối tượng mà tổ chức muốn điều tra.
Huống hồ hắn cũng nhìn ra được, Trần Bân da tay nhẵn nhụi nhu hòa, sáng bóng như dương chi mỹ ngọc. Nhất là huyệt Thái Dương ẩn dưới mái tóc có dấu vết gồ lên, đây rõ ràng là hiện tượng nội gia công phu đã luyện đến thượng tầng mới có được.
"Nếu là nam nhân, đi tới bắt tay, sẽ hiểu được công phu của hắn đã tới bước nào. Đáng tiếc lại là nữ".
Nắm tay thử kình thủ đoạn phân cao thấp của người luyện võ, không hung hiểm như luận võ. Nhưng hiện tại Trần Bân là phụ nữ, Vương Siêu tự nhiên không thể tùy tiện đi tới nắm tay.
"Quyền không thể đem làm cơm ăn" Vương Siêu ý tứ hàm hồ trả lời một câu.
"Ngươi nói rất đúng. Ngươi từ trong nội địa tới đây, nội địa vẫn còn một số cao thủ ẩn nấp" Trần Bân gật đầu, "Bất quá ngươi có biết hay không, ngươi hôm nay đã rước lấy một phiền phức rất lớn, mạng có giữ được hay không cũng là vấn đề, sau này còn muốn có cơ hội đánh quyền kiếm tiền nữa sao?"
"Ta biết thân phận của người này không tầm thường, nhưng khi đã động thủ, lưu thủ ta sẽ chết, cái này cũng là chuyện không có biện pháp nào khác".
"Nơi này nói chuyện không tiện, ngươi theo ta đến đây" Trần Bân vừa nói vừa đứng dậy.
"Trần tiểu thư, tiểu thư muốn phân phó chuyện gì?" Một người phụ trách vội vàng đi tới.
"Có phòng nghỉ nào không?"
"Có, để ta dẫn tiểu thư đi".
Người phụ trách xoay người đi trước dẫn đường. Chỉ chốc lát, đã dẫn Trần Bân tới một căen phòng yên tĩnh ở tầng hai. Trần Bân phía sau còn đi theo bốn vệ sĩ nữa.
Vương Siêu phát hiện, bốn bảo tiêu này mặc dù hung hãn, nhưng rõ ràng không có luyện qua nội gia công phu.
"Các ngươi canh giữ ở cửa".
Trong phòng có một bộ ghế sofa rất lớn, trang trí rất tráng lệ. Trần Bân vừa đi vào, sau khi ngồi xuống đã kêu bảo tiêu ở bên ngoài. Nhìn thấy Vương Siêu đánh giá vệ sĩ của nàng, không khỏi cười cười.
"Bọn họ sử dụng súng, mỗi người đều là tay thiện xạ. Xã hội hiện đại, võ công có cao tới đâu, quyền thuật lợi hại cũng chỉ có thể dùng để kiện thân (luyện tập thân thể cho khỏe) và đánh bạc. Chân chính để giết người, chính là hỏa khí".
Trần Bân lời nói cử chỉ đều rất có khí chất, không nhanh không chậm, ôn hòa bình thản. Chỉ là ngươi đôi khi toát ra khí thế cao quý của người có địa vị cao.
Vương Siêu đột nhiên phát hiện, khí chất của nàng có chút giống với Đường Tử Trần. Bất quá phân biệt kỹ, cũng còn kém nhiều.
Đường Tử Trần toát ra, đó là tự nhiên ôn hòa. Khi ở chung với nàng, cứ như là một tỷ tỷ thương yêu đệ đệ vậy. Mà sự ôn hòa của Trần Bân, rất hiển nhiên là có dấu vết tu dưỡng và tạo hình rất rõ ràng, ngẫu nhiên còn hiển lộ ra thần khí sắc nhọn bức người.
Võ công muốn tu thành ám kình, tất nhiên phải bình tâm tĩnh khí, lời nói cử chỉ tất nhiên ôn hòa, tính tình thâm trầm nội liễm. Nội gia quyền thay đổi khí chất của con người, chính là như thế.
Tính cách hoặc là cao ngạo, hoặc là táo bạo, hoặc là nhu nhược, hoặc là hèn mọn, đều không thể luyện ra được thượng tầng công phu.
Bất quá cao ngạo chỉ là ngạo khí, chứ không phải là ngạo cốt. Người không thể có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt.
"Quyền thuật chỉ có thể dùng để kiện thân cùng đánh bạc…" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Vương Siêu cũng hiểu rất rõ lời Trần Bân nói chính là sự thật thiên kinh địa nghĩa.
"Ngồi đi" Trần Bân chỉ chỉ vào ghế sofa bên cạnh, sau đó rót một ly nước vào côc thủy tinh đưa tới.
Vương Siêu vội vàng cảm ơn, đưa tay đỡ lấy.
Đột nhiên, Trần Bân trong mắt lóe ra ánh mắt trêu chọc. Đợi Vương Siêu đưa tay nhận lấy cái ly, trogn tích tắc dời đi trọng tâm, ngón trỏ ngón giữa chập lại như kiếm, đâm thẳng vào cổ tay của Vương Siêu.
Một nhát này vừa mau vừa hiểm, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu phát động, lỗ chân lông của Vương Siêu thậm chí cũng không có nghe được bất cứ động thế nào của nàng. Trần Bân là muội muội của Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương, bản thân cũng chính là một cao thủ Thái Cực quyền! Dụng kình xảo diệu, gân cốt thả lỏng, tự nhiên phát lực, bộc phát mau lẹ.
"Hử! Thật nhanh!" Vương Siêu trong lòng thậm chí ngay cả tự hỏi cũng không kịp, cổ tay thoáng lay động, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy ly thủy tinh, ngón giữa từ bên miệng ly bắn ra.
Bằng! Đạn chỉ như sấm sét.
Vương Siêu ngón giữa bắn ra, phát ra tiếng động khẽ như thanh âm bóp võ đậu vậy.
Hắn khi bị đội chém người của Triệu Quân chém bị thương, thời gian ở trongbệnh viện, cùng Trương Đồng dùng chiếc đũa làm kiếm đấu lẫn nhau, cũng đã học qua kiếm thuật của "Kiếm tiên" Lý Cảnh Lâm Phó quán chủ Trung ương quốc thuật quán năm đó.
Trong thời gian này, Vương Siêu chẳng những căn cứ theo mười ba thế kiếm thuật là quán thông sự ảo diệu của ba môn quyền thuật là Thái Cực, Hình ý, Bát quái, còn đem kiếm quyết quyền thuật công phu luyện đến trên mười ngón tay.
Ngón giữa bắn ra mang theo bạo hưởng cùng song chỉ của Trần Bân va chạm nhau, Trần Bân lập tức ngón tay bị cong lại, rất nhanh thu trở về.
"Tiễn nhất đao kiếm quyết?"
Đối với Vương Siêu cảm giác càng ngày càng tò mò, Trần Bân cũng không có dừng lại, xương sống nhẹ nhàng vạn động, dẫn động cánh tay dụng kình, chợt bắn ngược trở lại.
Cánh tay của nàng tựa như một ngọn thương vô cùng co dãn, cong vòng lại, lực bắn ngược càng lớn.
Nắm tay của nàng nắm hờ lại, như là một ngọn chùy rỗng ở giữa. Cánh tay bắn ngược tới, nhẹ nhàng phá không mang theo tiếng thúy hưởng.
"Thái Cực chùy kình!"
Vương Siêu nhận ra đây là chùy pháp trong Thái Cực quyền. Bởi vì hắn sớm nhất đã từ Đường Tử Trần học qua Phiết thân chùy.
Trong “Quốc thuật thực lục” Đường Tử Trần có ghi lại Thái Cực chùy pháp, nhưng Vương Siêu chỉ hiểu một chút, cũng không có luyện.
Công phu cũng chỉ cần tinh thuần,ứch không cần biết nhiều. Bát quái Hình ý hai môn công phu này, Vương Siêu đều tự nhận là còn chưa đạt bước xuất thần nhập hóa, Hình ý thập nhị hình, hắn hiện tại cũng chỉ am hiểu long, xà, hổ, mã, ưng, hầu. Còn lại kê, yến, hùng,… chỉ mới luyện được tới mức thuần thục mà thôi.
Ăn nhiều khó tiêu, đạo lý này hắn cũng hiểu được.
Một chùy bắn ngược của Trần Bân này phóng tới, nhẹ nhàng mà ẩn tàng hung mãnh, âm dương nội hàm, hết sức khó ngăn cản. Vương Siêu cũng không giữ cái ty thủy tinh trên tay nữa, tay đột nhiên vung ra, lấy Hoành quyền kình mà đỡ lấy.
Phành! Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan. Đồng thời với tiếng vang phát ra, cánh tay hai người đã va chạm cùng một chỗ.
Vương Siêu thân thể ngửa ra, năm ngón chân bám chặt lấy mặt đất, mới đứng vững được thân hình.
Mà ghế sofa Trần Bân ngồi kêu lên răng rắc, lui về phía sau mấy phân. Sofa cọ xát với mặt đất, phát ra thanh âm bén nhọn chói tai.
Hai người tay va chạm, đều phát giác đối phương là kình địch, bất quá bọn họ cũng không phát ra ám kình. Ám kình một khi phát ra, cũng không phải là luận bàn nữa, mà là giao đấu sinh tử.
Sau khi va chạm, Trần Bân cũng từ trên sofa đứng lên, hai tay đẩy lên. Vương Siêu cũng rời khỏi sofa, hạ người đứng tấn ngăn cản.
Hai người quấn lấy nhau, trở thành bộ dáng tỷ thí thôi thủ (đẩy tay).
Trần Bân liên tục nghe kình phát kình, những cọng lông rất nhỏ trên cánh tay hết dựng lên rồi lại hạ xuống.
Vương Siêu toàn thân gân cốt thỏ lỏng, da lông khóa chặt.
Thái Cực thôi thủ, Hình ý tha thủ, đều là thủ đoạn luận bàn thử kình, thử công phu. Trần Bân lúc này đã chính thức thử công phu của Vương Siêu đã tới bước nào. Đồng dạng, Vương Siêu cũng đang rất có hứng thú với công phu của Trần Bân.
Người tới ta đi, hai người đẩy qua lại ba hiệp, cũng không mò được động thế của đối phương. Trần Bân đem tay thu lại, tỏ vẻ muốn dừng. Vương Siêu cũng rất phối hợp thu tay lại.
"Quyền thuật của ngươi rất tốt, không dưới Quảng Đông tam hổ. Khó trách Tần Mậu Giao không phải là đối thủ của ngươi. Bất quá quyền thuật cho dù tốt, cũng sợ hỏa khí. Ngươi hôm nay đã chuốc lấy phiền phức, sau này cũng phải cẩn thận một chút. Nếu như ngươi thật sự chịu không nổi nữa, có thể gọi tới số điện thoại này. Hắc quyền hắc quyền, trước tiên là một chữ hắn, sau đó mới là quyền. Mặc cho quyền thuật của ngươi cho dù tốt, cũng sợ cái chữ hắn này".
Trần Bân lấy ra một tờ danh thiếp, đưa cho Vương Siêu: "Chỉ cần ngươi gọi đến số này, cam đoan ngươi sẽ không việc gì".
Điều này rất hiển nhiên, Trần Bân đang có ý chiêu mộ. Bất quá tập đoàn Trần thị cũng là công ty lớn, đối ngoại cũng nói tới thể diện, Trần Bân cũng sẽ không lập tức đối với Vương Siêu mà đưa ra thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ.
"Cũng chính là trước hết cho hắn biết một chút đau khổ, nguy hiểm của hắc đạo, mới có thể thật tâm mà đầu nhập" Trần Bân trong lòng cũng có tính toán.
Nhìn thân ảnh của Trần Bân đi ra cho đến khi không thấy nữa, Vương Siêu mới cười nhẹ, tung tung tấm danh thiếp kim loại tinh xảo trong tay, dùng một loại thanh âm chính mình cũng không nghe được nói: "Quan… giặc… ta bây giờ là quan, các người là giặc… quan sao lại phải sợ giặc?"
"Huống chi, ta lại là Đảng viên. Đảng viên sao phải sợ xã hội đen kia chứ?"
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Lực lượng một đòn ám kình hổ hình của Vương Siêu rất là lớn!
Tần Mậu Giao trúng một đòn ngay ngực, xương lồng ngực lập tức toàn bộ nát bấy, ám kình lại đánh vào nội tạng, khiến cho tim phổi toàn bộ vỡ tan mà chết tại chỗ, thần tiên có xuống cũng không cứu được.
Thật ra với thân pháp cùng công phu của hai người đều không sai biệt lắm, Vương Siêu chỉ là hơn một trọng ám kình mà thôi.
Nếu Tần Mậu Giao biết trước chi tiết, tâm linh tỉnh táo, giữ khoảng cách, lợi dụng thân pháp linh hoạt né tránh công kích, Vương Siêu muốn đánh bại hắn, cũng hết sức khó khăn.
Chỉ tiếc Vương Siêu đối với hắn thì rõ như lòng bàn tay, mà hắn đối với Vương Siêu một chút cũng không biết. Tri kỷ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng. Không biết rõ kẻ địch, tám chín phần mười là đã thua trước một bước.
Hai sáu hai bảy tuổi, là thời kỳ hoàng kim của con người. Đáng tiếc, một tính mạng cứ như vậy mà biến mất trên lôi đài.
Nhìn thi thể của Tần Mậu Giao, Vương Siêu không khỏi nhớ tới Lâm Lập Quân đã chết dưới súng, cũng là hai mắt trợn lên thật lớn như vậy, chết không nhắm mắt.
"Ngươi không phải chết dưới hỏa khí. Người luyện quyền chết dưới ngọn quyền, cũng coi như là xứng đáng rồi" Yên lặng cảm thán một chút, hắn ngồi xổm xuống giúp Tần Mậu Giao nhắm hai mắt lại.
"Có thể có một ngày, ta cũng sẽ chết ở trên lôi đài như vậy".
Trong lúc người tổ chức tuyên bố kết quả đổ quyền, phía dưới hò hét xông lên bốn năm nam tử hung hãn mặc vest đen, dùng ánh mắt oán độc nhìn Vương Siêu.
"Nơi này có quy củ, không cho phép phát sinh tranh chấp, có chuyện gì ra ngoài tự mình giải quyết" Người tổ chức hình như đối với chuyện như vậy đã thấy nhiều, trên mặt trở nên lạnh như băng.
Trên lôi đài bị đánh chết, dựa theo quy củ không cho phép trả thù.
Cùng lúc đó, ở cửa hội trường xuất hiện một nhóm bảo an cầm dùi cui điện cùng khiên nhựa. Vừa nhìn qua, thật giống như là cảnh sát chống bạo động chính quy.
"Đi nhanh lên, chuyện phía dưới cứ để chúng ta giải quyết" Ngay lúc này, Lỗ Thành Văn dẫn mấy đàn em cũng xông lên lôi đài, vây quanh Vương Siêu.
Tần Mậu Giao thân phận không phải là nhỏ, mặc dù bị đánh chết ở trên lôi đài, nhưng hậu hoạn về sau cũng không ít.
Bây giờ trong mắt Lỗ Thành Văn, Vương Siêu đã trở thành một cây tiền, cái gì cũng phải bảo vệ cho hắn an toàn trước rồi hãy nói.
"Thế nào, ông chủ Bạch, Thiên Tín các ngươi thua không phục sao?" Lỗ Thành Văn cặp mắt tam giác lóe ra tinh quang có chút hả hê, nhìn một trung niên mặc y phục trắng từ dưới đài đi lên nói: "Ngươi hôm nay thua cũng là xứng đáng!"
Người trung niên kia là ông chủ của công ty Thiên Tín - Bạch Dũng. Công ty Thiên Tín cùng tập đoàn Đại Hưng, đều là công ty nửa trắng nửa đen. Vì tranh giành mối làm ăn, tranh đấu cũng không phải một hai lần.
Lần này bởi vì vị Thái tử Ngô Dĩnh Đạt lên tiếng, không cho phép chém giết nữa, mà dùng phương thức đổ quyền để giải quyết tranh chấp, vì vậy Bạch Dũng mới xuất ra một trăm vạn, để mời được Tần Mậu Giao đồ đệ của Từ Chấn ra tay. Vốn tưởng rằng chuyện mười phần hết chín là ổn, vì thế, hắn còn đánh cược thêm ba trăm vạn nữa.
Ai biết đâu, không biết từ nơi nào xuất hiện một cao thủ vô danh đánh chết Tần Mậu Giao. Cái này thật đúng là đã tuyết còn thêm sương, chẳng những đã không giành được mối làm ăn, mà còn mất thêm một số tiền lớn. Quan trọng hơn chính là, sư phụ của Tần Mậu Giao chính là Từ Chấn. Mình mời đồ đệ của hắn, bị người ta đánh chết, còn chưa biết phải giao phó thế nào.
Lỗ Thành Văn đối với tình cảnh của Bạch Dũng hiện tại rất rõ ràng, không có chút hả hê mới là lạ.
"Tên khốn họ Văn kia, ngươi chớ có đắc ý quá sớm. Được rồi, còn vị cao thủ này nữa, sau này đi lại cũng phải cẩn thận một chút, coi chừng té ngã".
Khu vực này thuộc về một đàn em của Thái tử Ngô Dĩnh Đạt, quy củ nghiêm ngặt. Bạch Dũng cho dù có gan lớn như trời, cũng không dám ở chỗ này gây náo loạn. Công ty Thiên Tín tài sản mặc dù tới mấy tỷ, nhưng so với Ngô Dĩnh Đạt của Đảng Thái tử, quả thực chỉn như là con kiến so với con voi. Có thể nói Ngô Dĩnh Đạt chỉ cần hừ một tiếng, không quá ba ngày, công ty phải phá sản, thi thể của Bạch Dũng cũng sẽ nằm trong một cái bao tải chìm trong Châu Giang.
Ở nơi này, bạch Dũng cũng chỉ có thể nói độc ác một chút, sau đó đi về tính toán báo thù.
"Đem thi thể theo, chúng ta đi" Bạch Dũng sau khi độc ác dọa dẫm, cũng không ở lại nữa, lập tức đi ra. Hiển nhiên là muốn mau chóng trở về mưu đồ trả thù.
"Chúng ta cũng mau đi thôi, chuyện gì cũng trở về rồi hãy nói" Lỗ Thành Văn biết Bạch Dũng có thù tất báo, là người âm độc, cùng với mình cũng không phân cao thấp. Trì hoãn lâu thì bản thân mình khi trở về cũng sẽ bị bố trí chém giết.
Sau khi xếp đặt trận đổ quyền này để giải quyết tranh chấp, Ngô Dĩnh Đạt cũng bất kể kết quả thế nào.
"Chậm đã" Trong lúc Vương Siêu đang rời khỏi lôi đài, một giọng nữ vang lên.
Lỗ Thành Văn vừa nhìn, chỉ thấy Trần Bân đang ngồi dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ lên trên mặt bàn kính.
"Trần tiểu thư" Vừa nhìn thấy là Trần Bân lên tiếng, Lỗ Thành Văn trên mặt cố gắng nở nụ cười, "Cô có chuyện gì? Cô cũng biết, chúng ta phải vội chạy trở về. Bạch Dũng này là người tâm ngoan thủ hắc…"
"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài, ta cùng hắn có lời muốn nói" Trần Bân nhướng mày, tự nhiên toát ra một cổ khí thế sắc béni, tựa như là quan uy của đại quan vậy, vừa nhìn đã biết là do quyền cao chức trọng lâu ngày mà thành.
"Cái này…" Lỗ Thành Văn cũng không dám đắc tội với công chúa hắc đạo này. Tập đoàn Trần thị Singapore, tại Đông Nam Á sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, cơ hồ là bá chủ của giới hắc đạo. Quảng Đông này mặc dù là địa bàn của Ngô Dĩnh Đạt, ảnh hưởng của tập đoàn Trần thị không đến nơi đây, nhưng gần đây nghe đồn, Đảng Thái tử tại duyên hải cùng tập đoàn Trần thị có sự hợp tác.
Huống hồ, về phương diện con người, Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương cùng Ngô Dĩnh Đạt quan hệ phi thường tốt, cùng vị muội muội này của hắn cũng thường xuyên lui tới.
Cao quan quyền quý bình thường cũng thích lui tới với võ giả, học tập bí thuật, rèn luyện thân thể. Đây là sự thật đã tồn tại từ xưa tới nay.
Lợi hại hơn chính là, vị muội muội này của Trần Ngả Dương, cũng là cao thủ Thái Cực quyền.
Vô luận là về phương diện nào, Lỗ Thành Văn cũng không dám đối kháng với Trần Bân, thậm chí miệng cũng không thể mở ra.
"Chúng ta đi ra ngoài. Ngươi lần này phát đạt rồi, cùng Trần tiểu thư nói chuyện xong lập tức đi ra, trở về sẽ thanh toán tiền cho ngươi" Lỗ Thành Văn đối với Vương Siêu đưa mắt ra hiệu, cùng với đám người đi ra ngoài.
"Quyền thuật của ngươi lại đã luyện với bước ám kình, coi như là cao thủ một phương. Tại sao lại rơi tới bước phải đánh hắc quyền kiếm tiền?" Trần Bân nhìn chằm chằm vào Vương Siêu một hồi, mới mở miệng nói chuyện.
Vương Siêu biết Trần Bân là công chúa tập đoàn Trần thị Singapore, muội muội của Trần Ngả Dương, đối với nữ nhân này cũng nổi lên hứng thú. Tập đoàn Trần thị cùng Đảng Thái tử, đều là đối tượng mà tổ chức muốn điều tra.
Huống hồ hắn cũng nhìn ra được, Trần Bân da tay nhẵn nhụi nhu hòa, sáng bóng như dương chi mỹ ngọc. Nhất là huyệt Thái Dương ẩn dưới mái tóc có dấu vết gồ lên, đây rõ ràng là hiện tượng nội gia công phu đã luyện đến thượng tầng mới có được.
"Nếu là nam nhân, đi tới bắt tay, sẽ hiểu được công phu của hắn đã tới bước nào. Đáng tiếc lại là nữ".
Nắm tay thử kình thủ đoạn phân cao thấp của người luyện võ, không hung hiểm như luận võ. Nhưng hiện tại Trần Bân là phụ nữ, Vương Siêu tự nhiên không thể tùy tiện đi tới nắm tay.
"Quyền không thể đem làm cơm ăn" Vương Siêu ý tứ hàm hồ trả lời một câu.
"Ngươi nói rất đúng. Ngươi từ trong nội địa tới đây, nội địa vẫn còn một số cao thủ ẩn nấp" Trần Bân gật đầu, "Bất quá ngươi có biết hay không, ngươi hôm nay đã rước lấy một phiền phức rất lớn, mạng có giữ được hay không cũng là vấn đề, sau này còn muốn có cơ hội đánh quyền kiếm tiền nữa sao?"
"Ta biết thân phận của người này không tầm thường, nhưng khi đã động thủ, lưu thủ ta sẽ chết, cái này cũng là chuyện không có biện pháp nào khác".
"Nơi này nói chuyện không tiện, ngươi theo ta đến đây" Trần Bân vừa nói vừa đứng dậy.
"Trần tiểu thư, tiểu thư muốn phân phó chuyện gì?" Một người phụ trách vội vàng đi tới.
"Có phòng nghỉ nào không?"
"Có, để ta dẫn tiểu thư đi".
Người phụ trách xoay người đi trước dẫn đường. Chỉ chốc lát, đã dẫn Trần Bân tới một căen phòng yên tĩnh ở tầng hai. Trần Bân phía sau còn đi theo bốn vệ sĩ nữa.
Vương Siêu phát hiện, bốn bảo tiêu này mặc dù hung hãn, nhưng rõ ràng không có luyện qua nội gia công phu.
"Các ngươi canh giữ ở cửa".
Trong phòng có một bộ ghế sofa rất lớn, trang trí rất tráng lệ. Trần Bân vừa đi vào, sau khi ngồi xuống đã kêu bảo tiêu ở bên ngoài. Nhìn thấy Vương Siêu đánh giá vệ sĩ của nàng, không khỏi cười cười.
"Bọn họ sử dụng súng, mỗi người đều là tay thiện xạ. Xã hội hiện đại, võ công có cao tới đâu, quyền thuật lợi hại cũng chỉ có thể dùng để kiện thân (luyện tập thân thể cho khỏe) và đánh bạc. Chân chính để giết người, chính là hỏa khí".
Trần Bân lời nói cử chỉ đều rất có khí chất, không nhanh không chậm, ôn hòa bình thản. Chỉ là ngươi đôi khi toát ra khí thế cao quý của người có địa vị cao.
Vương Siêu đột nhiên phát hiện, khí chất của nàng có chút giống với Đường Tử Trần. Bất quá phân biệt kỹ, cũng còn kém nhiều.
Đường Tử Trần toát ra, đó là tự nhiên ôn hòa. Khi ở chung với nàng, cứ như là một tỷ tỷ thương yêu đệ đệ vậy. Mà sự ôn hòa của Trần Bân, rất hiển nhiên là có dấu vết tu dưỡng và tạo hình rất rõ ràng, ngẫu nhiên còn hiển lộ ra thần khí sắc nhọn bức người.
Võ công muốn tu thành ám kình, tất nhiên phải bình tâm tĩnh khí, lời nói cử chỉ tất nhiên ôn hòa, tính tình thâm trầm nội liễm. Nội gia quyền thay đổi khí chất của con người, chính là như thế.
Tính cách hoặc là cao ngạo, hoặc là táo bạo, hoặc là nhu nhược, hoặc là hèn mọn, đều không thể luyện ra được thượng tầng công phu.
Bất quá cao ngạo chỉ là ngạo khí, chứ không phải là ngạo cốt. Người không thể có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt.
"Quyền thuật chỉ có thể dùng để kiện thân cùng đánh bạc…" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Vương Siêu cũng hiểu rất rõ lời Trần Bân nói chính là sự thật thiên kinh địa nghĩa.
"Ngồi đi" Trần Bân chỉ chỉ vào ghế sofa bên cạnh, sau đó rót một ly nước vào côc thủy tinh đưa tới.
Vương Siêu vội vàng cảm ơn, đưa tay đỡ lấy.
Đột nhiên, Trần Bân trong mắt lóe ra ánh mắt trêu chọc. Đợi Vương Siêu đưa tay nhận lấy cái ly, trogn tích tắc dời đi trọng tâm, ngón trỏ ngón giữa chập lại như kiếm, đâm thẳng vào cổ tay của Vương Siêu.
Một nhát này vừa mau vừa hiểm, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu phát động, lỗ chân lông của Vương Siêu thậm chí cũng không có nghe được bất cứ động thế nào của nàng. Trần Bân là muội muội của Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương, bản thân cũng chính là một cao thủ Thái Cực quyền! Dụng kình xảo diệu, gân cốt thả lỏng, tự nhiên phát lực, bộc phát mau lẹ.
"Hử! Thật nhanh!" Vương Siêu trong lòng thậm chí ngay cả tự hỏi cũng không kịp, cổ tay thoáng lay động, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy ly thủy tinh, ngón giữa từ bên miệng ly bắn ra.
Bằng! Đạn chỉ như sấm sét.
Vương Siêu ngón giữa bắn ra, phát ra tiếng động khẽ như thanh âm bóp võ đậu vậy.
Hắn khi bị đội chém người của Triệu Quân chém bị thương, thời gian ở trongbệnh viện, cùng Trương Đồng dùng chiếc đũa làm kiếm đấu lẫn nhau, cũng đã học qua kiếm thuật của "Kiếm tiên" Lý Cảnh Lâm Phó quán chủ Trung ương quốc thuật quán năm đó.
Trong thời gian này, Vương Siêu chẳng những căn cứ theo mười ba thế kiếm thuật là quán thông sự ảo diệu của ba môn quyền thuật là Thái Cực, Hình ý, Bát quái, còn đem kiếm quyết quyền thuật công phu luyện đến trên mười ngón tay.
Ngón giữa bắn ra mang theo bạo hưởng cùng song chỉ của Trần Bân va chạm nhau, Trần Bân lập tức ngón tay bị cong lại, rất nhanh thu trở về.
"Tiễn nhất đao kiếm quyết?"
Đối với Vương Siêu cảm giác càng ngày càng tò mò, Trần Bân cũng không có dừng lại, xương sống nhẹ nhàng vạn động, dẫn động cánh tay dụng kình, chợt bắn ngược trở lại.
Cánh tay của nàng tựa như một ngọn thương vô cùng co dãn, cong vòng lại, lực bắn ngược càng lớn.
Nắm tay của nàng nắm hờ lại, như là một ngọn chùy rỗng ở giữa. Cánh tay bắn ngược tới, nhẹ nhàng phá không mang theo tiếng thúy hưởng.
"Thái Cực chùy kình!"
Vương Siêu nhận ra đây là chùy pháp trong Thái Cực quyền. Bởi vì hắn sớm nhất đã từ Đường Tử Trần học qua Phiết thân chùy.
Trong “Quốc thuật thực lục” Đường Tử Trần có ghi lại Thái Cực chùy pháp, nhưng Vương Siêu chỉ hiểu một chút, cũng không có luyện.
Công phu cũng chỉ cần tinh thuần,ứch không cần biết nhiều. Bát quái Hình ý hai môn công phu này, Vương Siêu đều tự nhận là còn chưa đạt bước xuất thần nhập hóa, Hình ý thập nhị hình, hắn hiện tại cũng chỉ am hiểu long, xà, hổ, mã, ưng, hầu. Còn lại kê, yến, hùng,… chỉ mới luyện được tới mức thuần thục mà thôi.
Ăn nhiều khó tiêu, đạo lý này hắn cũng hiểu được.
Một chùy bắn ngược của Trần Bân này phóng tới, nhẹ nhàng mà ẩn tàng hung mãnh, âm dương nội hàm, hết sức khó ngăn cản. Vương Siêu cũng không giữ cái ty thủy tinh trên tay nữa, tay đột nhiên vung ra, lấy Hoành quyền kình mà đỡ lấy.
Phành! Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan. Đồng thời với tiếng vang phát ra, cánh tay hai người đã va chạm cùng một chỗ.
Vương Siêu thân thể ngửa ra, năm ngón chân bám chặt lấy mặt đất, mới đứng vững được thân hình.
Mà ghế sofa Trần Bân ngồi kêu lên răng rắc, lui về phía sau mấy phân. Sofa cọ xát với mặt đất, phát ra thanh âm bén nhọn chói tai.
Hai người tay va chạm, đều phát giác đối phương là kình địch, bất quá bọn họ cũng không phát ra ám kình. Ám kình một khi phát ra, cũng không phải là luận bàn nữa, mà là giao đấu sinh tử.
Sau khi va chạm, Trần Bân cũng từ trên sofa đứng lên, hai tay đẩy lên. Vương Siêu cũng rời khỏi sofa, hạ người đứng tấn ngăn cản.
Hai người quấn lấy nhau, trở thành bộ dáng tỷ thí thôi thủ (đẩy tay).
Trần Bân liên tục nghe kình phát kình, những cọng lông rất nhỏ trên cánh tay hết dựng lên rồi lại hạ xuống.
Vương Siêu toàn thân gân cốt thỏ lỏng, da lông khóa chặt.
Thái Cực thôi thủ, Hình ý tha thủ, đều là thủ đoạn luận bàn thử kình, thử công phu. Trần Bân lúc này đã chính thức thử công phu của Vương Siêu đã tới bước nào. Đồng dạng, Vương Siêu cũng đang rất có hứng thú với công phu của Trần Bân.
Người tới ta đi, hai người đẩy qua lại ba hiệp, cũng không mò được động thế của đối phương. Trần Bân đem tay thu lại, tỏ vẻ muốn dừng. Vương Siêu cũng rất phối hợp thu tay lại.
"Quyền thuật của ngươi rất tốt, không dưới Quảng Đông tam hổ. Khó trách Tần Mậu Giao không phải là đối thủ của ngươi. Bất quá quyền thuật cho dù tốt, cũng sợ hỏa khí. Ngươi hôm nay đã chuốc lấy phiền phức, sau này cũng phải cẩn thận một chút. Nếu như ngươi thật sự chịu không nổi nữa, có thể gọi tới số điện thoại này. Hắc quyền hắc quyền, trước tiên là một chữ hắn, sau đó mới là quyền. Mặc cho quyền thuật của ngươi cho dù tốt, cũng sợ cái chữ hắn này".
Trần Bân lấy ra một tờ danh thiếp, đưa cho Vương Siêu: "Chỉ cần ngươi gọi đến số này, cam đoan ngươi sẽ không việc gì".
Điều này rất hiển nhiên, Trần Bân đang có ý chiêu mộ. Bất quá tập đoàn Trần thị cũng là công ty lớn, đối ngoại cũng nói tới thể diện, Trần Bân cũng sẽ không lập tức đối với Vương Siêu mà đưa ra thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ.
"Cũng chính là trước hết cho hắn biết một chút đau khổ, nguy hiểm của hắc đạo, mới có thể thật tâm mà đầu nhập" Trần Bân trong lòng cũng có tính toán.
Nhìn thân ảnh của Trần Bân đi ra cho đến khi không thấy nữa, Vương Siêu mới cười nhẹ, tung tung tấm danh thiếp kim loại tinh xảo trong tay, dùng một loại thanh âm chính mình cũng không nghe được nói: "Quan… giặc… ta bây giờ là quan, các người là giặc… quan sao lại phải sợ giặc?"
"Huống chi, ta lại là Đảng viên. Đảng viên sao phải sợ xã hội đen kia chứ?"
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook