Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
“Võ sư, sao cô không giết chết hắn?” Ra khỏi Tòa nhà Trần thị, Thomas hỏi một cách khó hiểu.
“Nhân tài như thế, chết thì đáng tiếc lắm!” Đường Tử Trần khẽ dừng chân: “Thomas, ngài không phải người Hoa, không thể hiểu đâu. Hơn nữa Trần Ngãi Dương mạnh mẽ hơn tất cả những người khác trong Trần tộc, có y làm trụ cột, Trần tộc mới có tư cách đấu với nhà họ Lý. Nếu đổi là một cánh khác, chỉ sợ không đầy tám mười năm đã bị những thế lực xung quanh nghiền nát rồi, chúng ta không có nhân tài như vậy để viện trợ cho Trần gia đâu!”
“Võ sư, ý cô là...?”
“Chuyện này ngài không cần hỏi nhiều, trở về tôi sẽ phái người truyền đạt kế hoạch, ngài cứ theo đó mà làm là được!”
Một chiếc xe hơi chạy nhanh lại, Đường Tử Trần thu người bước vào. Chỉ một loáng chiếc xe đã mất hút về huớng sân bay.
*************
“Nữ nhân đó thật lợi hại, thiên hạ thực sự lại có người lợi hại như vậy! Quả là thế giới ngoạ hổ tàng long, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, bây giờ ta không thể không công nhận câu này...!”
Trần Ngãi Dương đưa mắt nhìn đại sảnh tan hoang, những mảnh cẩm thạch bằng nắm tay văng khắp nơi, nhớ đến thân pháp thanh thoát mà nhanh như chớp, khí lực mạnh như Thái Sơn của cô gái họ Trần. Cho dù Tiên Thủ của y mạnh đến đâu, kỹ năng dùng lực khéo đến mấy, trước mặt cô ta cũng cầm bằng vô dụng.
“Hặc…” Vừa động nhẹ, ngực Trần Ngãi Dương đã nhói lên. Chỗ áo bị ám kình cách không điểm phá hiện ra hai lỗ bằng đầu ngón tay, trên da cũng in hai điểm tròn nhỏ ứ máu.
“Cũng may đây là Thốn kình cách không điểm huyện, không phạm đến nội tạng. Chứ còn nếu chạm tới da, lực bộc phát khéo xuyên qua cả người ta mất!”
Dù sao cũng chỉ là một đòn gián tiếp, uy lực giảm đi đến tám mười lần. Bằng không cho dù Trần Ngãi Dương có luyện đến ám kình lan khắp toàn thân, cũng không thể ngăn được cú điểm vừa rồi của Đường Tử Trần.
Trần Ngãi Dương đã thành tựu hoá lực, khả năng tán công tại hầu khắp các bộ phận trên cơ thể có thể nói là siêu mạnh, một gậy thông thường đánh vào da thịt cũng bị bắn văng đi, nhưng lại không chống được một chiêu ám lực cách không của Đường Tử Trần, có thể thấy cô lợi hại nhường nào.
“Ngãi Dương, cháu không sao chứ?” Trần Lập Ba gọi người đưa Trần Ngãi Dương lên, đôi mày đốm bạc nhíu chặt xem ra không vui vẻ gì.
Rõ ràng Trần Ngãi Dương đã thua! Nhìn thấy cảnh ấy, Trần Lệ và Trần Đại Quyền lại vô cùng cao hứng.
“Chuyện hôm nay không ai được truyền ra ngoài!” Trần Lập Ba đột nhiên hạ lệnh. Đám Trần Lệ thất sắc kinh ngạc, chỉ vì họ đang muốn loan tin xóa sạch danh tiếng của Trần Ngãi Dương, tấn công y bằng một đòn quyết định.
“Các người nghe rõ chưa? Nếu ta nghe được dù chỉ nửa câu bên ngoài thì tất cả ở đây hãy nghĩ đến hậu quả! Lát nữa ta sẽ đích thân gọi điện cho Thomas bảo ông ta cũng giữ kín kết quả!” Tiếng Trần Lập Ba càng lớn hơn, những người xung quanh biết tính lão, vội gật đầu lia lịa vâng lệnh.
“Cuộc họp gia tộc dời sang ngày khác. Các người đi đi, trở lại công việc!” Trần Lập Ba nhìn xuống đại sảnh, vẻ mặt hết sức bực bội.
Đường Tử Trần và Trần Ngãi Dương giao đấu không đến ba phút, cả mặt sàn đã thành bãi chiến trường hoang phế. Thậm chí một đội thi công dùng máy móc lớn cũng không thể đập phá nhanh như vậy.
Dù Trần Lập Ba từng trải đủ việc, mưu tính thâm sâu, nhìn quang cảnh tàn phá vượt xa khả năng của con người kia cũng không khỏi kinh sợ trong lòng.
Được Lâm Lập Cường hộ tống, Trần Ngãi Dương trở về nhà trị thương. Vết thương của y thực ra không nặng, chỉ lực cách không chỉ có thể phá hủy một số dây thần kinh dưới da ngực, tạm thời chỉ không thể cử động mạnh mà thôi.
Với khả năng một võ học đại sư, bản thân lại tinh thông y thuật, trần Ngãi Dương chỉ cần điều dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng là khỏi hẳn. Có điều thất bại lần này sức khoẻ chỉ là thứ yếu, cái bị tấn công nặng nề chính là lòng tin.
Trần Ngãi Dương không giống Vương Siêu. Vương Siêu vừa ra đời, danh tiếng tuy đã bắt đầu nổi nhưng còn lâu mới đến mức uy danh hiển hách, thua một hai trận cũng chưa phải là bi kịch. Còn Trần Ngãi Dương, từ lâu đã là đệ nhất cao thủ Đông Nam Á, chỉ cần một lần thất bại là uy danh sẽ torn hại nặng nề.
Danh lợi, uy vọng, vốn là hai thứ mà thánh nhân cũng không dễ bỏ qua huống hồ chỉ là người phàm.
Hơn nữa danh tiếng Trần Ngãi Dương đã gắn liền với danh tiếng của gia tộc, không còn là chuyện của cá nhân y. Trần thị phát triển nhanh chóng trong mấy năm gần đây, một phần là liên quan đến võ công của Trần Ngãi Dương.
Năm xưa Hoa Hưng Hội và Tập đoàn Trần thị, vì tranh chấp độc quyền đường vận tải viễn dương mà cả hai đều mướn lính đánh thuê đấu nhau cả tháng trên mặt biển, kết quả cùng chịu thiệt hại nặng nề. Sau cùng phải nhờ giới võ thuật Đài Loan và Thương hội Hoa kiều ở Mỹ đứng ra giải quyết, dùng cách tỉ võ để quyết định.
Kết quả Trần Ngãi Dương đánh chết Trương Quang Minh, Tập đoàn Trần thị thắng cuộc. Riêng Trần Ngãi Dương, lợi nhuận hàng trăm triệu mỗi năm của tuyến đường vận tải đã xác định địa vị hiện tại của y, còn được Trần Lập Ba có ý chỉ định làm người kế thừa gia tộc.
Nếu không thì cha mẹ đều chết sớm, bản thân cũng không phải cháu đích tôn, cái vị trí người kế thừa gia tộc đâu thể đến lượt y!
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Đã bị lôi kéo vào thời cuộc, dù tâm cảnh khoáng đạt đến bao nhiêu cũng khó chống được sự nhiễu nhương của thế tục.
“Lão gia tuyên bố dừng cuộc họp, có phải là có ý khác không? Còn nữa, nữ nhân họ Đường đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lũ Trần Lệ làm sao có thể lôi kéo được một nhân vật lợi hại như vậy? Nhưng cô ta rõ ràng đã nương tay với mình, là mục đích gì? Cạnh tranh vị trí người kế thừa gia tộc, ta tuyệt đối không thể thất bại! Còn có tiểu muội phía sau, nếu ta thất bại Bân Bân sẽ gặp tai ương ngay... Ài, sự việc quá rối ren, rốt cuộc phải làm thế nào mới được? Quyền thuật của nữ nhân họ Đường quá lợi hại, cho dù ta mai danh ẩn tích một lòng khổ luyện, năm bảy năm không lo việc gì khác, có lẽ cũng không thắng lại được...”
“Huống hồ giờ tâm trí ta đang rối bời, căn bản không thể nào toàn tâm toàn ý cầu võ đạo...”
Trần Ngãi Dương hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của mình. Nếu cho y thời gian, không phải lo lắng đến điều gì, một lòng chú tâm vào võ thuật thì không cần mười năm, có lẽ chỉ năm năm là khả năng thắng lại được cô gái họ Đường.
Nhưng trong tình hình hiện nay, nội tộc đang cạnh tranh tàn khốc, thân tâm y căn bản không thể thả lỏng, không thể luyện đến đỉnh cao hơn nữa.
Vừa dấn thân vào giang hồ, bụi trần đã mịt mù bao phủ, bó chặt tâm ý. Nhưng Trần Ngãi Dương không thể buông, cũng không dám buông.
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, huống hồ sau lưng y còn có tiểu muội Trần Bân.
************
Trong khi Trần Ngãi Dương đang phiền não đủ đường thì ở Thanh Đảo cách xa vạn dặm, Vương Siêu lại rất nhàn tản ung dung. Thiên nhân hợp nhất, hấp thụ tinh hoa cua nhật nguyệt dưỡng sinh, không chuyện gì có thể bó buộc tâm linh hắn.
Tất cả mọi chuyện phức tạp đều có tổ chức xử lý. Cả mối quan hệ với Liêu Tuấn Hoa, hắn cũng hoàn toàn đứng trên tư cách đồng đạo võ thuật, không có bất cứ âm mưu hay gánh nặng gì.
Huống hồ suốt một năm dài trên con đường trường chinh, sự cảm động và giác ngộ tinh thần đại vô úy của Lý lão gia đã tác động đến hắn, khiến Vương Siêu có dũng khí từ bỏ tất cả.
Năm ấy, tuy thực lực không phải là phát triển tột bậc nhưng về mặt trau dồi tâm ý, quả là giai đoạn thoát thai hoán cốt.
Mà Tâm và Ý nếu bị bó buộc, cho dù sức lực vô địch thì khả năng phát huy cũng rất hạn chế.
Thanh Đảo vẫn chìm trong mịt mờ sương khói...
Xì xì..! Bàn tay Vương Siêu uốn Xà hình, thân mình vặn vẹo, hai chân bước lúc trái lúc phải, cột sống nhô lên thụp xuống, bộ dạng hệt như một con rắn lớn.
Liêu Tuấn Hoa lại thu người nhỏ lại, bế khí rụt thân, thân hình hơn một mét tám thoáng chốc chỉ còn như đưa bé. Thân pháp gã hết sức nhanh nhẹn, tay chân đều ra chiêu, khi dùng trảo chụp mặt, khi lại đá hất bằng đùi như chó tiểu.
Tư thế của Liêu Tuấn Hoa tuy rất khó coi, nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn.
Đặc biệt là một chiêu đá hất “Hoàng Cẩu Tán Niệu”, cước xuất không quá gối, công thẳng vào khớp cẳng chân đối thủ. Lực ra mạnh, âm hiểm thâm tàng, căn bản không thể cảm nhận được tín hiệu. Rõ ràng hai chân đang đứng trên mặt đất, bỗng nhiên thấy lia một phát, chẳng khác từ trong không mọc thêm một cái chân nữa.
Đó là “Ám Thoái” trong Tâm Ý Lục Hợp Quyền, lực phát vô hình, tùy ý chuyển đổi trọng tâm, một chân lia ra thành chiêu.
“Ám Thoái” là một loại quyền thuật cao thâm, thi triển thân pháp chuyển đổi trọng tâm, tự nhiên phát lực. Thường là sau khi đá người văng đi đến mức bị tàn phế, lúc này người đá mới biết là chuyện gì.
Đánh ngã anh rồi, tôi mới biết là tôi đã đánh! (Hihi, không phải tại tao!)
Lúc trên bãi biển, vốn Liêu Tuấn Hoa không dùng được Hoàng Cẩu Tản Niệu này, khi gã vận Long hình tấn công thì bị Hổ hình Ưng Trảo của Vương Siêu kẹp lại, vì vậy không thể không thi triển Kê hình hòng đổi bại thành thắng, nhưng Vương Siêu đã nhanh như cắt chuyển thân dùng Phách kình, đánh cho gã lún vào trong cát, làm cho chút nữa thì khiến Liêu Tuấn Hoa trúng độc thủ.
Giao đấu tất cả ba hiệp, chưa dùng tuyệt kỹ mà đã rơi vào thế hạ phong, điều này khiến Liêu Tuấn Hoa rất không phục.
**************
Vài giờ sau...
Trong phòng tập rộng rãi của biệt thự, ba người Đái Quân, Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu đang đấu luyện.
Lại đến lượt Liêu Tuấn Hoa và Vương Siêu, chỉ là giao lưu bằng hữu nên hai người chỉ so sánh thân pháp và kỹ xảo. Khôg ai ra tay sát thủ, cả lực cũng vận ra rất ít.
Có điều vì không phục nen Liêu Tuấn Hoa đã đưa ra chiêu tinh luyện nhất của mình, mười tám thức Linh Hầu Tâm Ý.
Thân hình gã chợt co rụt, trườn lên nhảy xuống, nhún thân bế khí, chân đạp liên tục, thể hiện công lực tương xứng với một Đại võ sư.
Trước thân pháp nhanh nhẹn khéo léo, chiêu thức độc địa của Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu vẫn bình thản ứng phó. Nhưng nếu muốn chỉ dựa vào thân pháp kỹ xảo để thắng thì tuyệt không phải là chuyện dễ.
Hai người cứ thế vờn nhau, Vương Siêu thi triển Du thân Bát Quái Chưởng, thân hình loang loáng, khi áp khi tánh, lúc tiến lúc lùi. Vụt một cái hắn đã cách ba bốn mét, đoạn lại quay người lao tới...
Bàn chân vững vàng mạnh mẽ, đạp lên thảm sàn gây ra tiếng kêu lách tách. Có lúc nơi hắn lướt qua in dấu bàn chân, rồi hơi gió quét theo thân thổi nguyên một mảng thảm sàn hình bàn chân bay lên, rõ ràng bị ám lực dưới chân Vương Siêu dậm phá.
Du thân Bát Quái Chưởng của Vương Siêu cũng giống như Đường Tử Trần thi triển khi đấu với Trần Ngãi Dương, có điều uy lực kém hơn rất nhiều. Vương Siêu chỉ có thể dẫm thủng thảm, Đường Tử Trần lại khiến cho cả nền đá cẩm thạch và cốt bê tông rung nứt, tích tắc đã dồn Trần Ngãi Dương vào thế bị động hoàn toàn.
Đó căn bản không phải là kỹ xảo, chỉ dựa vào cương lực và sức mạnh vô cùng của cơ thể.
Bát Quái bộ pháp vốn dĩ dùng để né tránh công chiêu của đối thủ, đến chân Đường Tử Trần lại trở nên tột cùng dũng mãnh, có thể chẻ đá mở núi, dùng đá bay tấn công người. Đây rõ ràng đã lấy nhu hóa cương, chuyển tránh né thành tấn công, bất cứ chiêu thức nào, chỉ cần động thân là có thể khống chế địch nhân, giết người trong nháy mắt.
Trần Ngãi Dương tỉ võ với Đường Tử Trần, Vương Siêu không hề biết. Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả bay ngay đến Singapore.
Tích tắc lòng Vương Siêu trở nên trống không, gân cốt hoàn toàn thả lỏng, chỉ thấy bên trái có một luồng gió nhẹ nổi lên.
Linh giác máy động, tay trái Vương Siêu tự nhiên luồn qua sườn thò ra, một xuyên một tóm, đụng ngay một cái chân cũng đột nhiên xuất hiện. Năm ngón tay Vương Siêu cong lại như gọng kìm, bấu chặt cái chân quẳng ra ngoài...
Liêu Tuấn Hoa lật vội gót chân, vùng ra đáp xuống đất, lại lui hai bước mới đứng vững, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nghi ngờ.
“Đây là chuyện gì? Hầu hình Ám Thoái của tôi, anh có thể bắt được sao?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ là tâm ý lúc đó bỗng trống không, tự nhiên cảm thấy anh sẽ ra chân, cảnh ý như tiên giác của ve sầu trước gió thu vậy... Có điều đây là chúng ta đang luyện tập, hai bên đều không có ác tâm nên tôi mới dám thả lỏng tâm ý...”
“Tôi biết rồi...! Không những gân cốt thả lỏng mà lông da phải sởn lên, tâm ý phải trống không, mới là ba điều cốt yếu trong cách đánh của Nội gia!”
Vương Siêu như chợt lĩnh ngộ ra điều gì, nhíu mày suy nghĩ.
Ba người đang bàn luận về lĩnh ngộ này, bỗng một gia nhân vội vã chạy đến trình lên một phong thư. Liêu Tuấn Hoa xé ra xem, nét mặt chợt trầm trọng hẳn.
Vương Siêu lanh mắt nhìn qua, chỉ thấy bức thư viết toàn bằng chữ Nhật
hic, lắm võ wá!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
“Nhân tài như thế, chết thì đáng tiếc lắm!” Đường Tử Trần khẽ dừng chân: “Thomas, ngài không phải người Hoa, không thể hiểu đâu. Hơn nữa Trần Ngãi Dương mạnh mẽ hơn tất cả những người khác trong Trần tộc, có y làm trụ cột, Trần tộc mới có tư cách đấu với nhà họ Lý. Nếu đổi là một cánh khác, chỉ sợ không đầy tám mười năm đã bị những thế lực xung quanh nghiền nát rồi, chúng ta không có nhân tài như vậy để viện trợ cho Trần gia đâu!”
“Võ sư, ý cô là...?”
“Chuyện này ngài không cần hỏi nhiều, trở về tôi sẽ phái người truyền đạt kế hoạch, ngài cứ theo đó mà làm là được!”
Một chiếc xe hơi chạy nhanh lại, Đường Tử Trần thu người bước vào. Chỉ một loáng chiếc xe đã mất hút về huớng sân bay.
*************
“Nữ nhân đó thật lợi hại, thiên hạ thực sự lại có người lợi hại như vậy! Quả là thế giới ngoạ hổ tàng long, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, bây giờ ta không thể không công nhận câu này...!”
Trần Ngãi Dương đưa mắt nhìn đại sảnh tan hoang, những mảnh cẩm thạch bằng nắm tay văng khắp nơi, nhớ đến thân pháp thanh thoát mà nhanh như chớp, khí lực mạnh như Thái Sơn của cô gái họ Trần. Cho dù Tiên Thủ của y mạnh đến đâu, kỹ năng dùng lực khéo đến mấy, trước mặt cô ta cũng cầm bằng vô dụng.
“Hặc…” Vừa động nhẹ, ngực Trần Ngãi Dương đã nhói lên. Chỗ áo bị ám kình cách không điểm phá hiện ra hai lỗ bằng đầu ngón tay, trên da cũng in hai điểm tròn nhỏ ứ máu.
“Cũng may đây là Thốn kình cách không điểm huyện, không phạm đến nội tạng. Chứ còn nếu chạm tới da, lực bộc phát khéo xuyên qua cả người ta mất!”
Dù sao cũng chỉ là một đòn gián tiếp, uy lực giảm đi đến tám mười lần. Bằng không cho dù Trần Ngãi Dương có luyện đến ám kình lan khắp toàn thân, cũng không thể ngăn được cú điểm vừa rồi của Đường Tử Trần.
Trần Ngãi Dương đã thành tựu hoá lực, khả năng tán công tại hầu khắp các bộ phận trên cơ thể có thể nói là siêu mạnh, một gậy thông thường đánh vào da thịt cũng bị bắn văng đi, nhưng lại không chống được một chiêu ám lực cách không của Đường Tử Trần, có thể thấy cô lợi hại nhường nào.
“Ngãi Dương, cháu không sao chứ?” Trần Lập Ba gọi người đưa Trần Ngãi Dương lên, đôi mày đốm bạc nhíu chặt xem ra không vui vẻ gì.
Rõ ràng Trần Ngãi Dương đã thua! Nhìn thấy cảnh ấy, Trần Lệ và Trần Đại Quyền lại vô cùng cao hứng.
“Chuyện hôm nay không ai được truyền ra ngoài!” Trần Lập Ba đột nhiên hạ lệnh. Đám Trần Lệ thất sắc kinh ngạc, chỉ vì họ đang muốn loan tin xóa sạch danh tiếng của Trần Ngãi Dương, tấn công y bằng một đòn quyết định.
“Các người nghe rõ chưa? Nếu ta nghe được dù chỉ nửa câu bên ngoài thì tất cả ở đây hãy nghĩ đến hậu quả! Lát nữa ta sẽ đích thân gọi điện cho Thomas bảo ông ta cũng giữ kín kết quả!” Tiếng Trần Lập Ba càng lớn hơn, những người xung quanh biết tính lão, vội gật đầu lia lịa vâng lệnh.
“Cuộc họp gia tộc dời sang ngày khác. Các người đi đi, trở lại công việc!” Trần Lập Ba nhìn xuống đại sảnh, vẻ mặt hết sức bực bội.
Đường Tử Trần và Trần Ngãi Dương giao đấu không đến ba phút, cả mặt sàn đã thành bãi chiến trường hoang phế. Thậm chí một đội thi công dùng máy móc lớn cũng không thể đập phá nhanh như vậy.
Dù Trần Lập Ba từng trải đủ việc, mưu tính thâm sâu, nhìn quang cảnh tàn phá vượt xa khả năng của con người kia cũng không khỏi kinh sợ trong lòng.
Được Lâm Lập Cường hộ tống, Trần Ngãi Dương trở về nhà trị thương. Vết thương của y thực ra không nặng, chỉ lực cách không chỉ có thể phá hủy một số dây thần kinh dưới da ngực, tạm thời chỉ không thể cử động mạnh mà thôi.
Với khả năng một võ học đại sư, bản thân lại tinh thông y thuật, trần Ngãi Dương chỉ cần điều dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng là khỏi hẳn. Có điều thất bại lần này sức khoẻ chỉ là thứ yếu, cái bị tấn công nặng nề chính là lòng tin.
Trần Ngãi Dương không giống Vương Siêu. Vương Siêu vừa ra đời, danh tiếng tuy đã bắt đầu nổi nhưng còn lâu mới đến mức uy danh hiển hách, thua một hai trận cũng chưa phải là bi kịch. Còn Trần Ngãi Dương, từ lâu đã là đệ nhất cao thủ Đông Nam Á, chỉ cần một lần thất bại là uy danh sẽ torn hại nặng nề.
Danh lợi, uy vọng, vốn là hai thứ mà thánh nhân cũng không dễ bỏ qua huống hồ chỉ là người phàm.
Hơn nữa danh tiếng Trần Ngãi Dương đã gắn liền với danh tiếng của gia tộc, không còn là chuyện của cá nhân y. Trần thị phát triển nhanh chóng trong mấy năm gần đây, một phần là liên quan đến võ công của Trần Ngãi Dương.
Năm xưa Hoa Hưng Hội và Tập đoàn Trần thị, vì tranh chấp độc quyền đường vận tải viễn dương mà cả hai đều mướn lính đánh thuê đấu nhau cả tháng trên mặt biển, kết quả cùng chịu thiệt hại nặng nề. Sau cùng phải nhờ giới võ thuật Đài Loan và Thương hội Hoa kiều ở Mỹ đứng ra giải quyết, dùng cách tỉ võ để quyết định.
Kết quả Trần Ngãi Dương đánh chết Trương Quang Minh, Tập đoàn Trần thị thắng cuộc. Riêng Trần Ngãi Dương, lợi nhuận hàng trăm triệu mỗi năm của tuyến đường vận tải đã xác định địa vị hiện tại của y, còn được Trần Lập Ba có ý chỉ định làm người kế thừa gia tộc.
Nếu không thì cha mẹ đều chết sớm, bản thân cũng không phải cháu đích tôn, cái vị trí người kế thừa gia tộc đâu thể đến lượt y!
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Đã bị lôi kéo vào thời cuộc, dù tâm cảnh khoáng đạt đến bao nhiêu cũng khó chống được sự nhiễu nhương của thế tục.
“Lão gia tuyên bố dừng cuộc họp, có phải là có ý khác không? Còn nữa, nữ nhân họ Đường đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lũ Trần Lệ làm sao có thể lôi kéo được một nhân vật lợi hại như vậy? Nhưng cô ta rõ ràng đã nương tay với mình, là mục đích gì? Cạnh tranh vị trí người kế thừa gia tộc, ta tuyệt đối không thể thất bại! Còn có tiểu muội phía sau, nếu ta thất bại Bân Bân sẽ gặp tai ương ngay... Ài, sự việc quá rối ren, rốt cuộc phải làm thế nào mới được? Quyền thuật của nữ nhân họ Đường quá lợi hại, cho dù ta mai danh ẩn tích một lòng khổ luyện, năm bảy năm không lo việc gì khác, có lẽ cũng không thắng lại được...”
“Huống hồ giờ tâm trí ta đang rối bời, căn bản không thể nào toàn tâm toàn ý cầu võ đạo...”
Trần Ngãi Dương hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của mình. Nếu cho y thời gian, không phải lo lắng đến điều gì, một lòng chú tâm vào võ thuật thì không cần mười năm, có lẽ chỉ năm năm là khả năng thắng lại được cô gái họ Đường.
Nhưng trong tình hình hiện nay, nội tộc đang cạnh tranh tàn khốc, thân tâm y căn bản không thể thả lỏng, không thể luyện đến đỉnh cao hơn nữa.
Vừa dấn thân vào giang hồ, bụi trần đã mịt mù bao phủ, bó chặt tâm ý. Nhưng Trần Ngãi Dương không thể buông, cũng không dám buông.
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, huống hồ sau lưng y còn có tiểu muội Trần Bân.
************
Trong khi Trần Ngãi Dương đang phiền não đủ đường thì ở Thanh Đảo cách xa vạn dặm, Vương Siêu lại rất nhàn tản ung dung. Thiên nhân hợp nhất, hấp thụ tinh hoa cua nhật nguyệt dưỡng sinh, không chuyện gì có thể bó buộc tâm linh hắn.
Tất cả mọi chuyện phức tạp đều có tổ chức xử lý. Cả mối quan hệ với Liêu Tuấn Hoa, hắn cũng hoàn toàn đứng trên tư cách đồng đạo võ thuật, không có bất cứ âm mưu hay gánh nặng gì.
Huống hồ suốt một năm dài trên con đường trường chinh, sự cảm động và giác ngộ tinh thần đại vô úy của Lý lão gia đã tác động đến hắn, khiến Vương Siêu có dũng khí từ bỏ tất cả.
Năm ấy, tuy thực lực không phải là phát triển tột bậc nhưng về mặt trau dồi tâm ý, quả là giai đoạn thoát thai hoán cốt.
Mà Tâm và Ý nếu bị bó buộc, cho dù sức lực vô địch thì khả năng phát huy cũng rất hạn chế.
Thanh Đảo vẫn chìm trong mịt mờ sương khói...
Xì xì..! Bàn tay Vương Siêu uốn Xà hình, thân mình vặn vẹo, hai chân bước lúc trái lúc phải, cột sống nhô lên thụp xuống, bộ dạng hệt như một con rắn lớn.
Liêu Tuấn Hoa lại thu người nhỏ lại, bế khí rụt thân, thân hình hơn một mét tám thoáng chốc chỉ còn như đưa bé. Thân pháp gã hết sức nhanh nhẹn, tay chân đều ra chiêu, khi dùng trảo chụp mặt, khi lại đá hất bằng đùi như chó tiểu.
Tư thế của Liêu Tuấn Hoa tuy rất khó coi, nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn.
Đặc biệt là một chiêu đá hất “Hoàng Cẩu Tán Niệu”, cước xuất không quá gối, công thẳng vào khớp cẳng chân đối thủ. Lực ra mạnh, âm hiểm thâm tàng, căn bản không thể cảm nhận được tín hiệu. Rõ ràng hai chân đang đứng trên mặt đất, bỗng nhiên thấy lia một phát, chẳng khác từ trong không mọc thêm một cái chân nữa.
Đó là “Ám Thoái” trong Tâm Ý Lục Hợp Quyền, lực phát vô hình, tùy ý chuyển đổi trọng tâm, một chân lia ra thành chiêu.
“Ám Thoái” là một loại quyền thuật cao thâm, thi triển thân pháp chuyển đổi trọng tâm, tự nhiên phát lực. Thường là sau khi đá người văng đi đến mức bị tàn phế, lúc này người đá mới biết là chuyện gì.
Đánh ngã anh rồi, tôi mới biết là tôi đã đánh! (Hihi, không phải tại tao!)
Lúc trên bãi biển, vốn Liêu Tuấn Hoa không dùng được Hoàng Cẩu Tản Niệu này, khi gã vận Long hình tấn công thì bị Hổ hình Ưng Trảo của Vương Siêu kẹp lại, vì vậy không thể không thi triển Kê hình hòng đổi bại thành thắng, nhưng Vương Siêu đã nhanh như cắt chuyển thân dùng Phách kình, đánh cho gã lún vào trong cát, làm cho chút nữa thì khiến Liêu Tuấn Hoa trúng độc thủ.
Giao đấu tất cả ba hiệp, chưa dùng tuyệt kỹ mà đã rơi vào thế hạ phong, điều này khiến Liêu Tuấn Hoa rất không phục.
**************
Vài giờ sau...
Trong phòng tập rộng rãi của biệt thự, ba người Đái Quân, Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu đang đấu luyện.
Lại đến lượt Liêu Tuấn Hoa và Vương Siêu, chỉ là giao lưu bằng hữu nên hai người chỉ so sánh thân pháp và kỹ xảo. Khôg ai ra tay sát thủ, cả lực cũng vận ra rất ít.
Có điều vì không phục nen Liêu Tuấn Hoa đã đưa ra chiêu tinh luyện nhất của mình, mười tám thức Linh Hầu Tâm Ý.
Thân hình gã chợt co rụt, trườn lên nhảy xuống, nhún thân bế khí, chân đạp liên tục, thể hiện công lực tương xứng với một Đại võ sư.
Trước thân pháp nhanh nhẹn khéo léo, chiêu thức độc địa của Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu vẫn bình thản ứng phó. Nhưng nếu muốn chỉ dựa vào thân pháp kỹ xảo để thắng thì tuyệt không phải là chuyện dễ.
Hai người cứ thế vờn nhau, Vương Siêu thi triển Du thân Bát Quái Chưởng, thân hình loang loáng, khi áp khi tánh, lúc tiến lúc lùi. Vụt một cái hắn đã cách ba bốn mét, đoạn lại quay người lao tới...
Bàn chân vững vàng mạnh mẽ, đạp lên thảm sàn gây ra tiếng kêu lách tách. Có lúc nơi hắn lướt qua in dấu bàn chân, rồi hơi gió quét theo thân thổi nguyên một mảng thảm sàn hình bàn chân bay lên, rõ ràng bị ám lực dưới chân Vương Siêu dậm phá.
Du thân Bát Quái Chưởng của Vương Siêu cũng giống như Đường Tử Trần thi triển khi đấu với Trần Ngãi Dương, có điều uy lực kém hơn rất nhiều. Vương Siêu chỉ có thể dẫm thủng thảm, Đường Tử Trần lại khiến cho cả nền đá cẩm thạch và cốt bê tông rung nứt, tích tắc đã dồn Trần Ngãi Dương vào thế bị động hoàn toàn.
Đó căn bản không phải là kỹ xảo, chỉ dựa vào cương lực và sức mạnh vô cùng của cơ thể.
Bát Quái bộ pháp vốn dĩ dùng để né tránh công chiêu của đối thủ, đến chân Đường Tử Trần lại trở nên tột cùng dũng mãnh, có thể chẻ đá mở núi, dùng đá bay tấn công người. Đây rõ ràng đã lấy nhu hóa cương, chuyển tránh né thành tấn công, bất cứ chiêu thức nào, chỉ cần động thân là có thể khống chế địch nhân, giết người trong nháy mắt.
Trần Ngãi Dương tỉ võ với Đường Tử Trần, Vương Siêu không hề biết. Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả bay ngay đến Singapore.
Tích tắc lòng Vương Siêu trở nên trống không, gân cốt hoàn toàn thả lỏng, chỉ thấy bên trái có một luồng gió nhẹ nổi lên.
Linh giác máy động, tay trái Vương Siêu tự nhiên luồn qua sườn thò ra, một xuyên một tóm, đụng ngay một cái chân cũng đột nhiên xuất hiện. Năm ngón tay Vương Siêu cong lại như gọng kìm, bấu chặt cái chân quẳng ra ngoài...
Liêu Tuấn Hoa lật vội gót chân, vùng ra đáp xuống đất, lại lui hai bước mới đứng vững, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nghi ngờ.
“Đây là chuyện gì? Hầu hình Ám Thoái của tôi, anh có thể bắt được sao?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ là tâm ý lúc đó bỗng trống không, tự nhiên cảm thấy anh sẽ ra chân, cảnh ý như tiên giác của ve sầu trước gió thu vậy... Có điều đây là chúng ta đang luyện tập, hai bên đều không có ác tâm nên tôi mới dám thả lỏng tâm ý...”
“Tôi biết rồi...! Không những gân cốt thả lỏng mà lông da phải sởn lên, tâm ý phải trống không, mới là ba điều cốt yếu trong cách đánh của Nội gia!”
Vương Siêu như chợt lĩnh ngộ ra điều gì, nhíu mày suy nghĩ.
Ba người đang bàn luận về lĩnh ngộ này, bỗng một gia nhân vội vã chạy đến trình lên một phong thư. Liêu Tuấn Hoa xé ra xem, nét mặt chợt trầm trọng hẳn.
Vương Siêu lanh mắt nhìn qua, chỉ thấy bức thư viết toàn bằng chữ Nhật
hic, lắm võ wá!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook