Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Anh ta xuất hiện trước mặt Mộc Lạp Lạp, trong nháy mắt giống như có ánh sáng trải xuống từ đỉnh đầu anh ta, vẻ mặt anh ta mơ hồ nhưng vô cùng tràn đầy sức quyến rũ.
“Ừm…” Mộc Lạp Lạp vừa muốn mở miệng, tính nói một tiếng với cha rồi đi, Phó Cảnh Phi ở trước mặt cô liền nhúc nhích.
Anh ta đi về phía trước một bước. Thân hình cao lớn như bóng râm che phủ đỉnh đầu Mộc Lạp Lạp. Với thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tới lui ở trên mặt cô, như là nhìn con mồi thuộc về mình.
Tim Mộc Lạp Lạp nảy lên, cảm thấy da toàn thân đều căng ra.
Trên khuôn mặt trắng nhợt kiêu ngạo của Phó Cảnh Phi từ từ xuất hiện cảm xúc đầu tiên của hôm nay. Trong mắt anh ta nhanh chóng loé lên sắc thái gì đó, bắt lấy cổ tay Mộc Lạp Lạp trong sự nhìn trộm của rất nhiều người.
“Anh làm gì vậy!” Mộc Lạp Lạp khiếp sợ, không hiểu vì sao Phó Cảnh Phi không nói câu nào liền kéo cổ tay cô, hơn nữa sức lực trên cổ tay mạnh giống như muốn bóp nát cô.
Con ngươi đen nhánh của Phó Cảnh Phi khoá ở trên người Mộc Lạp Lạp, giống như là nhận ra gì đó, môi mím chặt, toàn thân đều tản ra khí thế bức người.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, bên trong tràn ngập tò mò, có lẽ đều đang suy nghĩ tại sao Phó thiếu gia cho tới bây giờ đều bình tĩnh trầm ổn lại bỗng làm ra hành động hơi thất thố như thế này. Nhưng mặc kệ Phó Cảnh Phi thất thố ra sao cũng không ai dám nói một câu không đúng. Mọi người đều ở một bên yên lặng nhìn, ngay cả ông Mộc cũng không có lên tiếng.
Ông ta đương nhiên mong muốn thiếu gia nhà họ Phó có thể phát sinh chút gì với con gái của mình. Nếu Mộc Lạp Lạp có thể gả tới Phó gia, vậy dĩ nhiên là kết quả tốt nhất.
Chưa bao giờ bị nhiều người dùng thái độ như xem kịch vui nhìn mình như vậy, trong lòng Mộc Lạp Lạp nổi lên rất nhiều bất bình cùng phẫn nộ. Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Cảnh Phi, vốn một chút hứng thú sinh ra bởi bộ dáng đẹp của anh ta đều bay theo gió, chỉ còn lại tức giận tràn đầy.
Khi Mộc Lạp Lạp định bụng không quan tâm cùng muốn cho Phó Cảnh Phi buông tay ra, Phó Cảnh Phi rốt cuộc mở miệng, không có không thèm để ý như lúc nói chuyện với ông Mộc vừa rồi, mang theo giọng trầm khàn, anh ta nói: “Mộc Lạp Lạp, là em.”
“Là tôi cái gì, tôi không biết anh đang nói gì cả, mau buông tôi ra!” Mộc Lạp Lạp dùng sức vùng vẫy. Mà động tác nắm cổ tay cô của Phó Cảnh Phi nhìn như hời hợt nhưng khiến cho cô xuất ra tất cả sức lực cũng không có cách nào giãy thoát.
Trong mắt Phó Cảnh Phi bị nhiễm một tầng cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu. Anh ta nhìn chằm chằm vào Mộc Lạp Lạp, chỉ lập lại lần nữa: “Là em.”
“Anh rốt cuộc đang nói cái gì!” Mộc Lạp Lạp vô cùng bất mãn, sự chán ghét ở trong lòng đối với Phó Cảnh Phi bỗng nhiên tăng lên một độ cao mới.
“Bác trai.” Phó Cảnh Phi không trả lời Mộc Lạp Lạp, mà là chuyển mắt sang trên người ông Mộc.
Ông Mộc vội nhiệt tình trả lời: “Phó thiếu muốn nói gì với tôi?”
Phó Cảnh Phi khẽ hếch cằm: “Hôn ước giải trừ lúc trước có thể khôi phục lại.”
Chỉ một câu nói mà thôi, nhưng một câu nói này, ý nghĩa đại biểu của nó đủ để ông Mộc lộ ra vẻ mặt kích động: “Phó thiếu nói thật chứ? Được, được, cậu đã nói như vậy, con gái nhất định sẽ rất vui.” Sau khi Phó Cảnh Phi nói xong câu kia, anh ta vẫn nắm cổ tay của Mộc Lạp Lạp. Nhiệt độ lòng bàn tay của anh ta nóng hầm hập, đến nỗi khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy da của mình có thể thiêu cháy bất cứ lúc nào.
“Chuyện tiếp theo Phó gia sẽ liên lạc với bác trai.” Phó Cảnh Phi lại chuyển qua nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, nhưng không nói gì nữa.
Mộc Lạp Lạp thật vất vả mới giãy thoát khỏi Phó Cảnh Phi, lập tức trốn sau lưng ông Mộc, cảnh giác nhìn anh ta: “Tôi cho anh biết, tôi mới mặc kệ cái hôn ước chó má gì đó. Anh muốn tôi gả cho anh, còn phải hỏi tôi trước là có chịu hay không đấy!”
Ông Mộc trừng cô một cái: “Không được náo loạn!”
“Con náo loạn gì chứ!” Mộc Lạp Lạp hô to. “Rõ ràng từng nói hôn ước không tính, bây giờ lại có ý gì. Cho là Mộc Lạp Lạp tôi giá rẻ, muốn cần thì cần, không cần thì không cần sao? Tóm lại tôi tuyệt đối không thể nào gả cho người này!”
Rống xong, Mộc Lạp Lạp bỏ chạy về phòng, buồn bực không muốn đi đối mặt.
Mà ở dưới lầu, ông Mộc đang nói xin lỗi với Phó Cảnh Phi: “Con gái tôi bị nuông chiều tính tình kỳ cục một chút, Phó thiếu đừng để ý.”
Phó Cảnh Phi nghe xong, nhìn thoáng qua về phía trên lầu, khoé miệng hơi nhếch lên: “Không sao.”
“Vậy theo cậu nói, khi nào hai nhà chúng ta bàn bạc lại lần nữa…”
Ngày hôm đó, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Mộc Lạp Lạp từ là người tự do bỗng nhiên bị kêu án tử hình, tất cả đều chỉ vì một câu nói của Phó Cảnh Phi mà thôi.
Anh ta cao cao tại thượng, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thuận miệng nói một câu như vậy liền quyết định tương lai của Mộc Lạp Lạp, hơn nữa còn là ở trước mặt của nhiều người.
Mộc Lạp Lạp từ trước đến nay đều rất sĩ diện mới vì vậy mà hận lây Phó Cảnh Phi. Bởi vì trải qua lần gặp gỡ đầu tiên không vui kia, liền gián tiếp dẫn đến nhiều đối chọi gay gắt sau đó.
Hồi tưởng lại chuyện khi ấy, Mộc Lạp Lạp luôn vô cùng cảm khái, nhất là lúc nhìn thấy Phó Cảnh Phi ngồi trong phòng ăn, bóng dáng của anh nhìn như có chút cô đơn. Anh ta là người mạnh mẽ như vậy, không nên có một mặt như thế mới đúng.
Mộc Lạp Lạp thở dài. Mà thôi, đời này cô vốn là muốn báo ân, Phó Cảnh Phi đối với cô như thế nào thật ra đều được cô nhớ trong lòng.
Không suy nghĩ nhiều, Mộc Lạp Lạp đi xuống cầu thang.
Cô cũng không có cố ý bước khẽ, Phó Cảnh Phi nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của cô.
Phó Cảnh Phi quay đầu lại nhìn Mộc Lạp Lạp, không có lập tức mở miệng.
Thời gian dường như lắng đọng trên khuôn mặt người đàn ông này bao điều tốt đẹp khiến người ta mê mẩn. Anh ta chỉ ngồi lặng lẽ như vậy, trông giống như một bộ tranh thuỷ mặc.
“Phó Cảnh Phi…” Sau khi Mộc Lạp Lạp đấu tranh trong lòng vài lần mới nói. “Em tới nói cho anh biết vì sao em muốn ra ngoài.”
“Ừm…” Mộc Lạp Lạp vừa muốn mở miệng, tính nói một tiếng với cha rồi đi, Phó Cảnh Phi ở trước mặt cô liền nhúc nhích.
Anh ta đi về phía trước một bước. Thân hình cao lớn như bóng râm che phủ đỉnh đầu Mộc Lạp Lạp. Với thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tới lui ở trên mặt cô, như là nhìn con mồi thuộc về mình.
Tim Mộc Lạp Lạp nảy lên, cảm thấy da toàn thân đều căng ra.
Trên khuôn mặt trắng nhợt kiêu ngạo của Phó Cảnh Phi từ từ xuất hiện cảm xúc đầu tiên của hôm nay. Trong mắt anh ta nhanh chóng loé lên sắc thái gì đó, bắt lấy cổ tay Mộc Lạp Lạp trong sự nhìn trộm của rất nhiều người.
“Anh làm gì vậy!” Mộc Lạp Lạp khiếp sợ, không hiểu vì sao Phó Cảnh Phi không nói câu nào liền kéo cổ tay cô, hơn nữa sức lực trên cổ tay mạnh giống như muốn bóp nát cô.
Con ngươi đen nhánh của Phó Cảnh Phi khoá ở trên người Mộc Lạp Lạp, giống như là nhận ra gì đó, môi mím chặt, toàn thân đều tản ra khí thế bức người.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này, bên trong tràn ngập tò mò, có lẽ đều đang suy nghĩ tại sao Phó thiếu gia cho tới bây giờ đều bình tĩnh trầm ổn lại bỗng làm ra hành động hơi thất thố như thế này. Nhưng mặc kệ Phó Cảnh Phi thất thố ra sao cũng không ai dám nói một câu không đúng. Mọi người đều ở một bên yên lặng nhìn, ngay cả ông Mộc cũng không có lên tiếng.
Ông ta đương nhiên mong muốn thiếu gia nhà họ Phó có thể phát sinh chút gì với con gái của mình. Nếu Mộc Lạp Lạp có thể gả tới Phó gia, vậy dĩ nhiên là kết quả tốt nhất.
Chưa bao giờ bị nhiều người dùng thái độ như xem kịch vui nhìn mình như vậy, trong lòng Mộc Lạp Lạp nổi lên rất nhiều bất bình cùng phẫn nộ. Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Cảnh Phi, vốn một chút hứng thú sinh ra bởi bộ dáng đẹp của anh ta đều bay theo gió, chỉ còn lại tức giận tràn đầy.
Khi Mộc Lạp Lạp định bụng không quan tâm cùng muốn cho Phó Cảnh Phi buông tay ra, Phó Cảnh Phi rốt cuộc mở miệng, không có không thèm để ý như lúc nói chuyện với ông Mộc vừa rồi, mang theo giọng trầm khàn, anh ta nói: “Mộc Lạp Lạp, là em.”
“Là tôi cái gì, tôi không biết anh đang nói gì cả, mau buông tôi ra!” Mộc Lạp Lạp dùng sức vùng vẫy. Mà động tác nắm cổ tay cô của Phó Cảnh Phi nhìn như hời hợt nhưng khiến cho cô xuất ra tất cả sức lực cũng không có cách nào giãy thoát.
Trong mắt Phó Cảnh Phi bị nhiễm một tầng cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu. Anh ta nhìn chằm chằm vào Mộc Lạp Lạp, chỉ lập lại lần nữa: “Là em.”
“Anh rốt cuộc đang nói cái gì!” Mộc Lạp Lạp vô cùng bất mãn, sự chán ghét ở trong lòng đối với Phó Cảnh Phi bỗng nhiên tăng lên một độ cao mới.
“Bác trai.” Phó Cảnh Phi không trả lời Mộc Lạp Lạp, mà là chuyển mắt sang trên người ông Mộc.
Ông Mộc vội nhiệt tình trả lời: “Phó thiếu muốn nói gì với tôi?”
Phó Cảnh Phi khẽ hếch cằm: “Hôn ước giải trừ lúc trước có thể khôi phục lại.”
Chỉ một câu nói mà thôi, nhưng một câu nói này, ý nghĩa đại biểu của nó đủ để ông Mộc lộ ra vẻ mặt kích động: “Phó thiếu nói thật chứ? Được, được, cậu đã nói như vậy, con gái nhất định sẽ rất vui.” Sau khi Phó Cảnh Phi nói xong câu kia, anh ta vẫn nắm cổ tay của Mộc Lạp Lạp. Nhiệt độ lòng bàn tay của anh ta nóng hầm hập, đến nỗi khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy da của mình có thể thiêu cháy bất cứ lúc nào.
“Chuyện tiếp theo Phó gia sẽ liên lạc với bác trai.” Phó Cảnh Phi lại chuyển qua nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, nhưng không nói gì nữa.
Mộc Lạp Lạp thật vất vả mới giãy thoát khỏi Phó Cảnh Phi, lập tức trốn sau lưng ông Mộc, cảnh giác nhìn anh ta: “Tôi cho anh biết, tôi mới mặc kệ cái hôn ước chó má gì đó. Anh muốn tôi gả cho anh, còn phải hỏi tôi trước là có chịu hay không đấy!”
Ông Mộc trừng cô một cái: “Không được náo loạn!”
“Con náo loạn gì chứ!” Mộc Lạp Lạp hô to. “Rõ ràng từng nói hôn ước không tính, bây giờ lại có ý gì. Cho là Mộc Lạp Lạp tôi giá rẻ, muốn cần thì cần, không cần thì không cần sao? Tóm lại tôi tuyệt đối không thể nào gả cho người này!”
Rống xong, Mộc Lạp Lạp bỏ chạy về phòng, buồn bực không muốn đi đối mặt.
Mà ở dưới lầu, ông Mộc đang nói xin lỗi với Phó Cảnh Phi: “Con gái tôi bị nuông chiều tính tình kỳ cục một chút, Phó thiếu đừng để ý.”
Phó Cảnh Phi nghe xong, nhìn thoáng qua về phía trên lầu, khoé miệng hơi nhếch lên: “Không sao.”
“Vậy theo cậu nói, khi nào hai nhà chúng ta bàn bạc lại lần nữa…”
Ngày hôm đó, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Mộc Lạp Lạp từ là người tự do bỗng nhiên bị kêu án tử hình, tất cả đều chỉ vì một câu nói của Phó Cảnh Phi mà thôi.
Anh ta cao cao tại thượng, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thuận miệng nói một câu như vậy liền quyết định tương lai của Mộc Lạp Lạp, hơn nữa còn là ở trước mặt của nhiều người.
Mộc Lạp Lạp từ trước đến nay đều rất sĩ diện mới vì vậy mà hận lây Phó Cảnh Phi. Bởi vì trải qua lần gặp gỡ đầu tiên không vui kia, liền gián tiếp dẫn đến nhiều đối chọi gay gắt sau đó.
Hồi tưởng lại chuyện khi ấy, Mộc Lạp Lạp luôn vô cùng cảm khái, nhất là lúc nhìn thấy Phó Cảnh Phi ngồi trong phòng ăn, bóng dáng của anh nhìn như có chút cô đơn. Anh ta là người mạnh mẽ như vậy, không nên có một mặt như thế mới đúng.
Mộc Lạp Lạp thở dài. Mà thôi, đời này cô vốn là muốn báo ân, Phó Cảnh Phi đối với cô như thế nào thật ra đều được cô nhớ trong lòng.
Không suy nghĩ nhiều, Mộc Lạp Lạp đi xuống cầu thang.
Cô cũng không có cố ý bước khẽ, Phó Cảnh Phi nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của cô.
Phó Cảnh Phi quay đầu lại nhìn Mộc Lạp Lạp, không có lập tức mở miệng.
Thời gian dường như lắng đọng trên khuôn mặt người đàn ông này bao điều tốt đẹp khiến người ta mê mẩn. Anh ta chỉ ngồi lặng lẽ như vậy, trông giống như một bộ tranh thuỷ mặc.
“Phó Cảnh Phi…” Sau khi Mộc Lạp Lạp đấu tranh trong lòng vài lần mới nói. “Em tới nói cho anh biết vì sao em muốn ra ngoài.”
Bình luận facebook