Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Tan làm Mộc Lạp Lạp về biệt thự trước một chuyến. Phó Cảnh Phi không có ở nhà, buổi tối thật ra anh có xã giao, nhưng Mộc Lạp Lạp biết anh nhất định sẽ theo thời gian đã định chờ cô ở cửa.
Tuy rằng không biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có Phó Cảnh Phi chờ ở bên ngoài, cô sẽ rất an tâm.
Đứng trước tủ quần áo hồi lâu, Mộc Lạp Lạp cố ý ăn diện một chút, nhưng cũng không ăn mặc quá khoa trương. Mặc một bộ đầm màu đen, ngực được cắt may hơi khêu gợi một chút, một bộ trang phục có thể xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào.
Địa chỉ Ngôn Viễn hẹn là ở nhà hàng Shangri-La tại thành phố Long. Hẹn chỗ này thật ra phù hợp với thân phận của cha Mộc Lạp, mặc dù ông ta không coi là tầng lớp thượng lưu chân chính của thành phố Long, nhưng cũng là người cuộc sống ưu đãi mà nhiều người cả đời cũng không tưởng tượng nổi.
Trong mắt nhà giàu sang ở thành phố Long, Mộc gia thật chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, không có nền tảng chắc chắn, dựa vào trào lưu phát triển kinh tế mấy thập niên mới có thể chiếm giữ một chỗ nhỏ nhoi ở thành phố Long. Cho nên Mộc gia cũng không lọt vào mắt của những nhà giàu sang quyền thế.
Vì vậy trước đây Mộc Lạp Lạp có thể quan hệ thông gia với Phó gia – gia tộc đứng đầu thành phố Long này, rất nhiều người đều nói kiếp trước Mộc gia đã tu luyện phúc phận.
Mộc Lạp Lạp cũng từng nghe người nhà họ Mộc nói, cô trước đây có thể có hôn ước với Phó Cảnh Phi là phải nhờ vào ông nội của cô năm xưa có ơn cứu mạng đối với cha của Phó Cảnh Phi, mới có xảy ra hai nhà quan hệ thông gia như thế.
Nhưng năm đó cụ thể xảy ra chuyện gì Mộc Lạp Lạp cũng không biết. Trên thực tế, rất nhiều chi tiết của sự việc ngay cả người nhà họ Mộc cũng không rõ lắm.
Có điều bây giờ cô không quan tâm năm đó rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì khiến cho giữa mình và Phó Cảnh Phi có một mối hôn ước như vậy. Dù sao thì bây giờ người đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi vẫn là cô, người khác muốn cướp cũng cướp không được vị trí này, cô đã vô cùng thoả mãn.
Lúc người phục vụ dẫn Mộc Lạp Lạp đi tới phòng bao thì Mộc Lạp Lạp đặc biệt chú ý là mình đi phòng bao nào.
Mà sau khi nhìn kỹ thì trong đầu nhớ tới tên phòng bao mình phải đi này, Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
Trước đây cô thường ăn ở Shangri-La, nhưng không nhớ có một phòng bao đánh số như thế.
Sau khi ngẫm nghĩ, Mộc Lạp Lạp phát hiện, chẳng lẽ đây là phòng yến tiệc của Shangri-La sao?
Trong đầu vốn loé lên nghi ngờ, nhưng rất nhanh, lại có một tia sáng chợt loé lên, Mộc Lạp Lạp trong nháy mắt hiểu ra gì đó.
Thì ra… Mộc Diệp có kế hoạch này sao?
Khoé môi Mộc Lạp Lạp chậm rãi cong lên một độ cong, cười ý vị sâu xa.
Mộc Diệp thật đúng là, sao mãi thích một chiêu này, cũng không thay đổi gì chứ?
Lúc tới nơi, biểu cảm trên mặt Mộc Lạp Lạp thay đổi đến mức rất bình thường, không ai sẽ phát hiện mới vừa rồi cô suy nghĩ cái gì. Mộc Diệp đã chuẩn bị tốt tất cả cũng sẽ không ngờ, ả cho rằng củi mục Mộc Lạp Lạp, cái Mộc Lạp Lạp luôn luôn thua cho ả đã sớm nhìn thấu mưu kế lần này của ả.
“Mộc tiểu thư, mời vào.” Người phục vụ đeo cà vạt nơ kéo cửa ra cho Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp gật đầu với anh ta, nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Người phục vụ nhìn nụ cười sáng ngời trên mặt Mộc Lạp Lạp, sửng sốt một chút mới đỏ mặt cúi đầu: “Không cần cảm ơn…”
Mộc Lạp Lạp không nói cái gì nữa, đi vào.
Trước đó Mộc Lạp Lạp vẫn cho là một bữa gặp mặt nhỏ chỉ có mấy người, cho nên từ đầu đến cuối cô không cách nào nghĩ được Mộc Diệp rốt cuộc có mưu tính thế nào, muốn kích thích cô ra sao.
Nhưng vừa rồi hiểu được, hôm nay Ngôn Viễn hẹn cô tới nơi này cũng không phải là để cô gặp mặt riêng tư, mà là một… bữa tiệc rượu quy mô không nhỏ, trong nháy mắt cô liền hiểu.
Tiệc rượu, người trong tiệc rượu tại đây hôm nay áo gấm, cụng chén cạn ly. Đó là trong xã hội thượng lưu của thành phố Long, cảnh như vầy đều xảy ra mỗi ngày, luôn có phụ nữ quần là áo lượt thướt tha, có đàn ông anh tuấn âu phục giày da, bọn họ nói chuyện làm ăn ở trong tiệc rượu, trao đổi trưng cầu ý kiến mới nhất. Mỗi người trong tiệc rượu đều có thể lấy được thứ mình muốn lấy.
Mà nơi như thế này từ trước đến nay đều là nơi xa hoa lãng phí nhất. Phòng tiệc nguy nga lộng lẫy, đàn dương cầm thanh nhã, ly rượu sâm panh lóng lánh, tất cả nhìn qua đều hấp dẫn như thế.
Nhưng bên ngoài mặt hoa lệ, thành phố Long cũng là một chỗ thực tế nhất.
Nơi đây nhìn như yên ả, thật ra sóng gợn ba đào, bạn không thể nào đoán được người bên cạnh gặp thoáng qua kia sẽ là bạn hợp tác hay là đối thủ của bạn. Bạn cũng không cách nào biết được người phụ nữ vừa mới mỉm cười với bạn là đã nhìn trúng bạn hay là nhìn trúng tiền của bạn.
Hơn nữa, nơi này thông thường đều vô cùng đẳng cấp.
Nếu bạn là người của những gia tộc lớn nhất tại thành phố Long, tất nhiên sẽ đạt được đãi ngộ tối ưu. Nếu bạn chỉ là trăm phương ngàn kế thật vất vả mới trà trộn vào được, có thể cả buổi tối cũng sẽ không đạt được sự chú ý của người khác.
Giây phút bước vào phòng tiệc này liền có nghĩa là thân phận cùng bối cảnh của bạn đều trở thành thứ bọn họ coi trọng nhất, trừ phi thân bạn là người bình dân có thể ở chỗ này mạnh vì gạo bạo vì tiền, nếu không thì cũng chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.
Kiếp trước, trong cuộc sống quá khứ của Mộc Lạp Lạp, quan trọng nhất là mở party và tham dự tiệc tùng. Cô khi đó vô cùng thích tuỳ tiện phát tiết ở nơi náo nhiệt, hơn nữa bề ngoài đủ xinh đẹp và gợi cảm, mặc kệ là tiệc tùng gì, cô đều nổi nhất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó tham gia tiệc tùng có ý gì, bất quá chỉ là cùng các tiểu thư khác hàn huyên một chút về những tin đồn, nói về những show thiết kế cao cấp ở Paris, rồi lại quan tâm đến gần đây ai hẹn hò cùng với vị thiếu gia nào.
Thật sự là rất nhàm chán.
Tiếc là sau khi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, Mộc Lạp Lạp không còn cơ hội và tư cách đi tham dự tiệc tùng nữa. Giống như mất đi thân phận tiểu thư Mộc gia này, cô thật sự chẳng là cái thá gì.
Đương nhiên, Phó Cảnh Phi tuyệt đối không muốn thấy Mộc Lạp Lạp ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tất cả vẻ đẹp của Mộc Lạp Lạp đều chỉ cần bản thân anh thấy là được rồi.
Nhưng không hề nghi ngờ, Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ xa lạ đối với loại trường hợp này, cũng tuyệt đối sẽ không luống cuống.
Giây phút bước vào phòng tiệc, Mộc Lạp Lạp theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị va chạm kịch liệt với quá khứ của mình.
“Ôi chao, ai kia thế?” Một tiếng thét kinh hãi. Người trong phòng tiệc đều đưa mắt đặt ở trên Mộc Lạp Lạp vừa đi vào.
Bị rất nhiều ánh mắt cùng nhìn, Mộc Lạp Lạp không khẩn trương như trong tưởng tượng. Vừa rồi cô đã ngờ tới kết quả này, cho nên thật không có khẩn trương gì.
“Đây không phải là Mộc Lạp Lạp ư? Cái vị tiểu thư tiền nhiệm của Mộc gia bị đuổi ra ngoài kia?”
“Ý, thật là cô ta à?”
“Đây là sao, muốn quay về cuộc sống trước kia ư? Nhưng chẳng phải trước đây cô ta làm ra loại chuyện kia sao, mệt cho Mộc Diệp thiện lương không tố cáo cô ta, nếu không bây giờ cô ta đã bị tuyên án rồi chứ?”
“Người như thế… sao còn mặt mũi tới chỗ như vầy?”
“Tiệc rượu của Thẩm gia, khi nào đến phiên người như Mộc Lạp Lạp tới tham gia?”
Rất nhiều lời nói khinh bỉ, rất nhiều ánh mắt giễu cợt, Mộc Lạp Lạp đứng ở nơi đó nhận lấy áp lực đến từ các phương. Những người đó dùng lời nói ác độc nhất biểu đạt nỗi chán ghét đối với cô.
Đối với Mộc Lạp Lạp của quá khứ mà nói, không thể tiếp nhận nhất chính là tình huống như vầy. Cô khi ấy tính tình rất cao ngạo, lòng tự trọng lớn hơn trời, mong muốn mình đều hoàn mỹ ở trước mặt mọi người, hoàn toàn không cách nào chịu được chế nhạo của người khác, những lời nói ác độc này đủ để ép vỡ cô.
Nhưng bây giờ, Mộc Lạp Lạp chết cũng đã chết một lần, còn sợ người khác nhục cô, coi thường cô sao?
Cô bình tĩnh hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua những ánh mắt khinh bỉ kia, dùng tư thế mạnh mẽ đánh trả lại.
“Lạp Lạp, em đã đến rồi?” Vào lúc những người này xì xào bàn tán, Ngôn Viễn đã đi tới.
Y kéo Mộc Lạp Lạp đến góc phòng, dùng thân thể che đi những ánh mắt kia.
Trong mắt Mộc Lạp Lạp thoáng qua ánh u ám, bắt lấy cánh tay Ngôn Viễn: “Không phải anh nói để em và cha gặp mặt ư, tại sao là ở chỗ này? Cha em đâu?”
Nét mặt Ngôn Viễn như có vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, y nói: “Xin lỗi Lạp Lạp, bởi vì chú Mộc chú ấy… thật sự không muốn cùng em gặp mặt, cho nên anh mới cố ý chọn ngày hôm nay. Thẩm gia tổ chức tiệc rượu, chú Mộc sẽ tới nơi này, anh nghĩ thừa dịp chú ấy xuất hiện mới cho các người gặp mặt.”
Mộc Lạp Lạp rất do dự: “Nhưng mà… em không muốn ở lại chỗ này một chút nào!
Ngôn Viễn từng là người hiểu rõ Mộc Lạp Lạp nhất, cho nên y đương nhiên biết Mộc Lạp Lạp sẽ không thể chịu đựng được cảm giác bị người ta xem nhẹ như thế. Từ một tiểu thư được người xung quanh theo đuổi nâng niu, đến bây giờ chẳng là cái thá gì, còn lưng đeo rất nhiều tiếng xấu, Mộc Lạp Lạp sẽ vô cùng khó chịu.
Đây cũng là một trong những mục đích của Mộc Diệp.
“Chẳng phải em muốn gặp chú Mộc sao, ngày hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, em kiên nhẫn một chút, nhỡ ra em thật sự có thể khiến cho chú Mộc tin tưởng em, như vậy em có thể danh chánh ngôn thuận trở lại Mộc gia.” Ngôn Viễn dụ dỗ Mộc Lạp Lạp.
Lời của y rất khiến người ta động lòng, Mộc Lạp Lạp vẻ mặt khổ sở suy nghĩ một hồi, sau đó khó khăn gật đầu: “Vậy em tin anh… Em chờ cha tới.”
Ngôn Viễn vỗ vỗ sau lưng Mộc Lạp Lạp tỏ vẻ an ủi: “Anh còn có chút chuyện khác, em chờ ở đây nhé, chờ chú Mộc xuống thì anh sẽ mang em tới gặp chú ấy.”
“Được, em chờ anh.”
Mộc Lạp Lạp gật đầu, nhìn Ngôn Viễn đi vào trong đám người kia, trò chuyện cùng người quanh mình.
Đứng trong một nơi hoàn toàn xa lạ này, Mộc Lạp Lạp nghĩ đến những lời vừa nghe được, thì ra đây là tiệc rượu của Thẩm gia, thảo nào Mộc Diệp cố ý chọn vào lúc này.
Ở đây, Thẩm gia là chủ, Mộc Diệp là thiếu phu nhân tương lai của Thẩm gia… Ả ở đây nhất định sẽ được đãi ngộ “chúng tinh phủng nguyệt”.
Mộc Diệp là muốn làm cho cô lần nữa cảm thụ được sự chênh lệch sao?
Vậy hôm nay ả coi như đã tính sai.
Mộc Lạp Lạp rất bình tĩnh lấy qua một ly rượu sâm panh từ người phục vụ, nhấm nháp mùi vị một chút, coi như không tệ.
Cô ở chỗ này nhàn nhã uống rượu, nghị luận của những người xung quanh vẫn luôn không ngừng, cái gì cũng nói.
Tóm lại ở trong mắt những người đó, Mộc Lạp Lạp xuất hiện ở đây vào lúc này quả thật là sỉ nhục.
Mộc Lạp Lạp làm lơ, mắng chửi đi, bất kể bọn họ nói cái gì, hôm nay cô hoàn toàn sẽ không quan tâm.
Đung đưa ly sâm panh, nhìn chất lỏng vàng óng ánh mê người, Mộc Lạp Lạp cứ đứng tự tại như vậy, mãi cho đến… cửa phòng tiệc bị đẩy ra một lần nữa.
Mộc Lạp Lạp lập tức đứng thẳng người, được rồi, cô đã chờ lâu như vậy, Mộc Diệp cuối cùng đã xuất hiện, liên đới người cha kia của cô cùng xuất hiện.
Tuy rằng không biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có Phó Cảnh Phi chờ ở bên ngoài, cô sẽ rất an tâm.
Đứng trước tủ quần áo hồi lâu, Mộc Lạp Lạp cố ý ăn diện một chút, nhưng cũng không ăn mặc quá khoa trương. Mặc một bộ đầm màu đen, ngực được cắt may hơi khêu gợi một chút, một bộ trang phục có thể xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào.
Địa chỉ Ngôn Viễn hẹn là ở nhà hàng Shangri-La tại thành phố Long. Hẹn chỗ này thật ra phù hợp với thân phận của cha Mộc Lạp, mặc dù ông ta không coi là tầng lớp thượng lưu chân chính của thành phố Long, nhưng cũng là người cuộc sống ưu đãi mà nhiều người cả đời cũng không tưởng tượng nổi.
Trong mắt nhà giàu sang ở thành phố Long, Mộc gia thật chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, không có nền tảng chắc chắn, dựa vào trào lưu phát triển kinh tế mấy thập niên mới có thể chiếm giữ một chỗ nhỏ nhoi ở thành phố Long. Cho nên Mộc gia cũng không lọt vào mắt của những nhà giàu sang quyền thế.
Vì vậy trước đây Mộc Lạp Lạp có thể quan hệ thông gia với Phó gia – gia tộc đứng đầu thành phố Long này, rất nhiều người đều nói kiếp trước Mộc gia đã tu luyện phúc phận.
Mộc Lạp Lạp cũng từng nghe người nhà họ Mộc nói, cô trước đây có thể có hôn ước với Phó Cảnh Phi là phải nhờ vào ông nội của cô năm xưa có ơn cứu mạng đối với cha của Phó Cảnh Phi, mới có xảy ra hai nhà quan hệ thông gia như thế.
Nhưng năm đó cụ thể xảy ra chuyện gì Mộc Lạp Lạp cũng không biết. Trên thực tế, rất nhiều chi tiết của sự việc ngay cả người nhà họ Mộc cũng không rõ lắm.
Có điều bây giờ cô không quan tâm năm đó rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì khiến cho giữa mình và Phó Cảnh Phi có một mối hôn ước như vậy. Dù sao thì bây giờ người đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi vẫn là cô, người khác muốn cướp cũng cướp không được vị trí này, cô đã vô cùng thoả mãn.
Lúc người phục vụ dẫn Mộc Lạp Lạp đi tới phòng bao thì Mộc Lạp Lạp đặc biệt chú ý là mình đi phòng bao nào.
Mà sau khi nhìn kỹ thì trong đầu nhớ tới tên phòng bao mình phải đi này, Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
Trước đây cô thường ăn ở Shangri-La, nhưng không nhớ có một phòng bao đánh số như thế.
Sau khi ngẫm nghĩ, Mộc Lạp Lạp phát hiện, chẳng lẽ đây là phòng yến tiệc của Shangri-La sao?
Trong đầu vốn loé lên nghi ngờ, nhưng rất nhanh, lại có một tia sáng chợt loé lên, Mộc Lạp Lạp trong nháy mắt hiểu ra gì đó.
Thì ra… Mộc Diệp có kế hoạch này sao?
Khoé môi Mộc Lạp Lạp chậm rãi cong lên một độ cong, cười ý vị sâu xa.
Mộc Diệp thật đúng là, sao mãi thích một chiêu này, cũng không thay đổi gì chứ?
Lúc tới nơi, biểu cảm trên mặt Mộc Lạp Lạp thay đổi đến mức rất bình thường, không ai sẽ phát hiện mới vừa rồi cô suy nghĩ cái gì. Mộc Diệp đã chuẩn bị tốt tất cả cũng sẽ không ngờ, ả cho rằng củi mục Mộc Lạp Lạp, cái Mộc Lạp Lạp luôn luôn thua cho ả đã sớm nhìn thấu mưu kế lần này của ả.
“Mộc tiểu thư, mời vào.” Người phục vụ đeo cà vạt nơ kéo cửa ra cho Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp gật đầu với anh ta, nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Người phục vụ nhìn nụ cười sáng ngời trên mặt Mộc Lạp Lạp, sửng sốt một chút mới đỏ mặt cúi đầu: “Không cần cảm ơn…”
Mộc Lạp Lạp không nói cái gì nữa, đi vào.
Trước đó Mộc Lạp Lạp vẫn cho là một bữa gặp mặt nhỏ chỉ có mấy người, cho nên từ đầu đến cuối cô không cách nào nghĩ được Mộc Diệp rốt cuộc có mưu tính thế nào, muốn kích thích cô ra sao.
Nhưng vừa rồi hiểu được, hôm nay Ngôn Viễn hẹn cô tới nơi này cũng không phải là để cô gặp mặt riêng tư, mà là một… bữa tiệc rượu quy mô không nhỏ, trong nháy mắt cô liền hiểu.
Tiệc rượu, người trong tiệc rượu tại đây hôm nay áo gấm, cụng chén cạn ly. Đó là trong xã hội thượng lưu của thành phố Long, cảnh như vầy đều xảy ra mỗi ngày, luôn có phụ nữ quần là áo lượt thướt tha, có đàn ông anh tuấn âu phục giày da, bọn họ nói chuyện làm ăn ở trong tiệc rượu, trao đổi trưng cầu ý kiến mới nhất. Mỗi người trong tiệc rượu đều có thể lấy được thứ mình muốn lấy.
Mà nơi như thế này từ trước đến nay đều là nơi xa hoa lãng phí nhất. Phòng tiệc nguy nga lộng lẫy, đàn dương cầm thanh nhã, ly rượu sâm panh lóng lánh, tất cả nhìn qua đều hấp dẫn như thế.
Nhưng bên ngoài mặt hoa lệ, thành phố Long cũng là một chỗ thực tế nhất.
Nơi đây nhìn như yên ả, thật ra sóng gợn ba đào, bạn không thể nào đoán được người bên cạnh gặp thoáng qua kia sẽ là bạn hợp tác hay là đối thủ của bạn. Bạn cũng không cách nào biết được người phụ nữ vừa mới mỉm cười với bạn là đã nhìn trúng bạn hay là nhìn trúng tiền của bạn.
Hơn nữa, nơi này thông thường đều vô cùng đẳng cấp.
Nếu bạn là người của những gia tộc lớn nhất tại thành phố Long, tất nhiên sẽ đạt được đãi ngộ tối ưu. Nếu bạn chỉ là trăm phương ngàn kế thật vất vả mới trà trộn vào được, có thể cả buổi tối cũng sẽ không đạt được sự chú ý của người khác.
Giây phút bước vào phòng tiệc này liền có nghĩa là thân phận cùng bối cảnh của bạn đều trở thành thứ bọn họ coi trọng nhất, trừ phi thân bạn là người bình dân có thể ở chỗ này mạnh vì gạo bạo vì tiền, nếu không thì cũng chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.
Kiếp trước, trong cuộc sống quá khứ của Mộc Lạp Lạp, quan trọng nhất là mở party và tham dự tiệc tùng. Cô khi đó vô cùng thích tuỳ tiện phát tiết ở nơi náo nhiệt, hơn nữa bề ngoài đủ xinh đẹp và gợi cảm, mặc kệ là tiệc tùng gì, cô đều nổi nhất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó tham gia tiệc tùng có ý gì, bất quá chỉ là cùng các tiểu thư khác hàn huyên một chút về những tin đồn, nói về những show thiết kế cao cấp ở Paris, rồi lại quan tâm đến gần đây ai hẹn hò cùng với vị thiếu gia nào.
Thật sự là rất nhàm chán.
Tiếc là sau khi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, Mộc Lạp Lạp không còn cơ hội và tư cách đi tham dự tiệc tùng nữa. Giống như mất đi thân phận tiểu thư Mộc gia này, cô thật sự chẳng là cái thá gì.
Đương nhiên, Phó Cảnh Phi tuyệt đối không muốn thấy Mộc Lạp Lạp ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tất cả vẻ đẹp của Mộc Lạp Lạp đều chỉ cần bản thân anh thấy là được rồi.
Nhưng không hề nghi ngờ, Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ xa lạ đối với loại trường hợp này, cũng tuyệt đối sẽ không luống cuống.
Giây phút bước vào phòng tiệc, Mộc Lạp Lạp theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị va chạm kịch liệt với quá khứ của mình.
“Ôi chao, ai kia thế?” Một tiếng thét kinh hãi. Người trong phòng tiệc đều đưa mắt đặt ở trên Mộc Lạp Lạp vừa đi vào.
Bị rất nhiều ánh mắt cùng nhìn, Mộc Lạp Lạp không khẩn trương như trong tưởng tượng. Vừa rồi cô đã ngờ tới kết quả này, cho nên thật không có khẩn trương gì.
“Đây không phải là Mộc Lạp Lạp ư? Cái vị tiểu thư tiền nhiệm của Mộc gia bị đuổi ra ngoài kia?”
“Ý, thật là cô ta à?”
“Đây là sao, muốn quay về cuộc sống trước kia ư? Nhưng chẳng phải trước đây cô ta làm ra loại chuyện kia sao, mệt cho Mộc Diệp thiện lương không tố cáo cô ta, nếu không bây giờ cô ta đã bị tuyên án rồi chứ?”
“Người như thế… sao còn mặt mũi tới chỗ như vầy?”
“Tiệc rượu của Thẩm gia, khi nào đến phiên người như Mộc Lạp Lạp tới tham gia?”
Rất nhiều lời nói khinh bỉ, rất nhiều ánh mắt giễu cợt, Mộc Lạp Lạp đứng ở nơi đó nhận lấy áp lực đến từ các phương. Những người đó dùng lời nói ác độc nhất biểu đạt nỗi chán ghét đối với cô.
Đối với Mộc Lạp Lạp của quá khứ mà nói, không thể tiếp nhận nhất chính là tình huống như vầy. Cô khi ấy tính tình rất cao ngạo, lòng tự trọng lớn hơn trời, mong muốn mình đều hoàn mỹ ở trước mặt mọi người, hoàn toàn không cách nào chịu được chế nhạo của người khác, những lời nói ác độc này đủ để ép vỡ cô.
Nhưng bây giờ, Mộc Lạp Lạp chết cũng đã chết một lần, còn sợ người khác nhục cô, coi thường cô sao?
Cô bình tĩnh hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua những ánh mắt khinh bỉ kia, dùng tư thế mạnh mẽ đánh trả lại.
“Lạp Lạp, em đã đến rồi?” Vào lúc những người này xì xào bàn tán, Ngôn Viễn đã đi tới.
Y kéo Mộc Lạp Lạp đến góc phòng, dùng thân thể che đi những ánh mắt kia.
Trong mắt Mộc Lạp Lạp thoáng qua ánh u ám, bắt lấy cánh tay Ngôn Viễn: “Không phải anh nói để em và cha gặp mặt ư, tại sao là ở chỗ này? Cha em đâu?”
Nét mặt Ngôn Viễn như có vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, y nói: “Xin lỗi Lạp Lạp, bởi vì chú Mộc chú ấy… thật sự không muốn cùng em gặp mặt, cho nên anh mới cố ý chọn ngày hôm nay. Thẩm gia tổ chức tiệc rượu, chú Mộc sẽ tới nơi này, anh nghĩ thừa dịp chú ấy xuất hiện mới cho các người gặp mặt.”
Mộc Lạp Lạp rất do dự: “Nhưng mà… em không muốn ở lại chỗ này một chút nào!
Ngôn Viễn từng là người hiểu rõ Mộc Lạp Lạp nhất, cho nên y đương nhiên biết Mộc Lạp Lạp sẽ không thể chịu đựng được cảm giác bị người ta xem nhẹ như thế. Từ một tiểu thư được người xung quanh theo đuổi nâng niu, đến bây giờ chẳng là cái thá gì, còn lưng đeo rất nhiều tiếng xấu, Mộc Lạp Lạp sẽ vô cùng khó chịu.
Đây cũng là một trong những mục đích của Mộc Diệp.
“Chẳng phải em muốn gặp chú Mộc sao, ngày hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, em kiên nhẫn một chút, nhỡ ra em thật sự có thể khiến cho chú Mộc tin tưởng em, như vậy em có thể danh chánh ngôn thuận trở lại Mộc gia.” Ngôn Viễn dụ dỗ Mộc Lạp Lạp.
Lời của y rất khiến người ta động lòng, Mộc Lạp Lạp vẻ mặt khổ sở suy nghĩ một hồi, sau đó khó khăn gật đầu: “Vậy em tin anh… Em chờ cha tới.”
Ngôn Viễn vỗ vỗ sau lưng Mộc Lạp Lạp tỏ vẻ an ủi: “Anh còn có chút chuyện khác, em chờ ở đây nhé, chờ chú Mộc xuống thì anh sẽ mang em tới gặp chú ấy.”
“Được, em chờ anh.”
Mộc Lạp Lạp gật đầu, nhìn Ngôn Viễn đi vào trong đám người kia, trò chuyện cùng người quanh mình.
Đứng trong một nơi hoàn toàn xa lạ này, Mộc Lạp Lạp nghĩ đến những lời vừa nghe được, thì ra đây là tiệc rượu của Thẩm gia, thảo nào Mộc Diệp cố ý chọn vào lúc này.
Ở đây, Thẩm gia là chủ, Mộc Diệp là thiếu phu nhân tương lai của Thẩm gia… Ả ở đây nhất định sẽ được đãi ngộ “chúng tinh phủng nguyệt”.
Mộc Diệp là muốn làm cho cô lần nữa cảm thụ được sự chênh lệch sao?
Vậy hôm nay ả coi như đã tính sai.
Mộc Lạp Lạp rất bình tĩnh lấy qua một ly rượu sâm panh từ người phục vụ, nhấm nháp mùi vị một chút, coi như không tệ.
Cô ở chỗ này nhàn nhã uống rượu, nghị luận của những người xung quanh vẫn luôn không ngừng, cái gì cũng nói.
Tóm lại ở trong mắt những người đó, Mộc Lạp Lạp xuất hiện ở đây vào lúc này quả thật là sỉ nhục.
Mộc Lạp Lạp làm lơ, mắng chửi đi, bất kể bọn họ nói cái gì, hôm nay cô hoàn toàn sẽ không quan tâm.
Đung đưa ly sâm panh, nhìn chất lỏng vàng óng ánh mê người, Mộc Lạp Lạp cứ đứng tự tại như vậy, mãi cho đến… cửa phòng tiệc bị đẩy ra một lần nữa.
Mộc Lạp Lạp lập tức đứng thẳng người, được rồi, cô đã chờ lâu như vậy, Mộc Diệp cuối cùng đã xuất hiện, liên đới người cha kia của cô cùng xuất hiện.
Bình luận facebook