Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Mộc Lạp Lạp cười nhạt: “Thẩm tiên sinh, tôi còn thật không có khẩu vị nặng như vậy.”
Lần này đổi thành Thẩm Thanh Nhượng ngẩn người ra. Lời này của Mộc Lạp Lạp là có ý gì, cho rằng anh thích cô là một chuyện nặng khẩu vị ư?
Sắc mặt của Thẩm đại minh tinh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mộc Lạp Lạp vẫn muốn nói gì đó, chợt nhớ tới một điều rất kỳ quái: “Sao anh biết tôi tên gì?”
Cô nhớ rõ là chưa hề giới thiệu mình với Thẩm Thanh Nhượng mà? Tuy rằng Bạch Vũ từng gọi tên cô, nhưng cũng không có gọi ra cả họ, sao Thẩm Thanh Nhượng biết được tên họ cô?
Không phải đại minh tinh này bởi vì mang thù cho nên đặc biệt điều tra cô, định tuỳ cơ trả thù đó chứ?
Cô không muốn lại chọc ra một kẻ thù không giải thích nổi… Nếu vậy, Thẩm Thanh Nhượng cũng quá nhỏ mọn.
Mộc Lạp Lạp ở bên này thông não một hồi, Thẩm Thanh Nhượng ở bên kia vẻ mặt rất là đặc sắc. Anh ta cách xa Mộc Lạp Lạp, ngón tay thon dài chống cằm, vẻ khó hiểu.
Mộc Lạp Lạp liếc nhìn anh ta một cái, dứt khoát đứng dậy định cách người này xa một chút.
“Mộc Lạp Lạp.” Thẩm Thanh Nhượng bỗng mở miệng.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Thẩm tiên sinh, ngài còn có phân phó gì ạ?”
Cô cũng không phải là người của đài truyền hình, thật ra không cần dè dặt cẩn thận với Thẩm Thanh Nhượng, chẳng qua vì không để không chọc giận vị đại minh tinh tính tình nóng nảy này, miễn cho anh ta đến lúc đó bỏ bê không làm, người xui xẻo cũng là Bạch Vũ.
Tuy rằng mới quen Bạch Vũ không bao lâu, nhưng Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy đó là một người tốt, chung đụng cho tới bây giờ khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy xem như là một người đáng kết giao.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng sâu sắc nhận thức được ánh mắt nhìn người của mình không chuẩn cỡ nào, ví dụ như Ngôn Viễn, cho nên cũng thật không dám quen thân.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, cô bây giờ nói không chừng có chứng sợ kết bạn, những bạn bè quen biết trước kia ngày thường rất thân thiết, nhưng đến lúc quan trọng thì đều không chút do dự xa cách cô, một chút phân vân cũng không có.
Đôi mắt đẹp lẳng lơ kia của Thẩm Thanh Nhượng nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp một hồi, cuối cùng không nói gì chỉ phất phất tay: “Được rồi, cô đi đi, không còn chuyện của cô nữa.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Cô cảm thấy mình sắp biến thành anti-fan* của Thẩm Thanh Nhượng, nhỡ đâu ngày nào đó nhịn không được thật sự sẽ nói xấu anh ta ở trên mạng… Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp nghĩ nếu mình thật sự làm như vậy, nhất định sẽ bị fan của Thẩm Thanh Nhương vây đánh.
(*fan chống lại)
Cô mới không muốn so đo với fan cuồng!
Nói với Bạch Vũ một tiếng, Mộc Lạp Lạp đi tìm những người phụ trách khác trước, sau khi bàn bạc xong chuyện thì đã gần trưa.
Tiếp đó cô nhận được điện thoại của đồng nghiệp, Khưu Dĩnh đặc biệt kích động trong điện thoại, nói: “Lạp Lạp, Lạp Lạp!”
“Hả? Gì vậy?” Trong lòng Mộc Lạp Lạp chợt dâng lên dự cảm xấu.
“Hôm nay cô ở đài truyền hình gặp Thẩm Thanh Nhượng chứ?”
Mộc Lạp Lạp rất muốn nói không có.
Nhưng lời của cô còn chưa nói ra, chợt nghe thấy Khưu Dĩnh nói: “Tôi thấy Thẩm Thanh Nhượng đăng weibo, anh ta đang ở đài truyền hình!”
Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nói: “… Gặp được.”
Khưu Dĩnh dùng giọng hết sức khẩn cầu, nói: “Lạp Lạp, cô giúp tôi xin chữ ký đi, Thẩm Thanh Nhượng thật sự rất nổi tiếng, xin chữ ký vô cùng khó…”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.” Tuy Mộc Lạp Lạp rất muốn nói với Khưu Dĩnh cô rốt cuộc đã kết thù với Thẩm Thanh Nhượng, xin chữ ký thật sự không nhất định có thể được.
“Nếu có thể, cô kêu anh ta viết tên của tôi nhé!”
Cái này là được đằng chân lân đằng đầu… Nhưng Khưu Dĩnh thật sự là một cô nàng rất đáng yêu, trong công việc chiếu cố Mộc Lạp Lạp không ít, cô cũng nên đồng ý.
Mộc Lạp Lạp xoắn xít nửa ngày, vẫn chỉ có thể nhắm mắt đi phòng quay, vừa vặn lúc này thâu hình cũng gần kết thúc.
Tuy Mộc Lạp Lạp rất không tình nguyện, nhưng nếu đã đồng ý với Khưu Dĩnh giúp cô ta xin chữ ký thì sẽ nhất định làm được.
Cô thật ra luôn là người nói được làm được, đối đãi với bạn bè trong quá khứ cũng đều rất chân thành, nếu ai cần giúp một tay cô đều sẽ không hề thoái thác. Nhưng không ngờ rằng những bạn bè kia vẫn xem nặng thân phận địa vị hơn, sau khi cô gặp khó khăn thì đều ly tán.
Thấy thâu hình kết thúc, Mộc Lạp Lạp lên tiếng chào hỏi Bạch Vũ rồi đi về phía Thẩm Thanh Nhượng.
“Thẩm tiên sinh.” Mộc Lạp Lạp dùng giọng vô cùng lễ phép nói.
“Mộc Lạp Lạp…” Thẩm Thanh Nhượng nhướn mày, trên cao nhìn xuống cô: “Cô có chuyện gì ư?”
Mộc Lạp Lạp cười hì hì: “Tôi có một người bạn vô cùng thích anh, muốn xin anh cho cô ấy một chữ ký, sẽ không làm lỡ thời gian của anh đâu, anh có thể ký cho tôi một cái hay không?”
Thẩm Thanh Nhượng nhìn Mộc Lạp Lạp từ trên xuống dưới, cười tuyệt tình: “Không ký.”
Mộc Lạp Lạp: “… Cũng chỉ viết mấy chữ mà thôi, làm ơn đi.” Cô ra sức nhịn xuống nóng nảy.
Thẩm Thanh Nhượng suy nghĩ một chút, nói với thâm ý khác: “Thật sự muốn ký tên?”
Mộc Lạp Lạp thành khẩn gật đầu.
Thật ra trong lòng cô đã xoay mắt khinh thường người này vài lần. Không phải là ký tên thôi sao, Thẩm Thanh Nhượng rõ ràng đều đã ký cho các nhân viên công tác khác, sao đến cô thì không được?
Cho nên cô kết luận, Thẩm Thanh Nhượng nhất định còn đang ghi hận chuyện cô đã từ chối lúc phỏng vấn ngày đó.
“Cô đã muốn tôi ký tên như vậy.” Thẩm Thanh Nhượng kéo dài giọng. “Thì cho cô một cơ hội nhé.”
Mộc Lạp Lạp rất muốn nói: cũng không phải là tôi muốn, là đồng nghiệp của tôi muốn, ai thèm anh ký tên chứ!
Thế nhưng nếu nói ra lời như vậy, hôm nay tuyệt đối đừng hòng lấy được chữ ký của anh ta, quay về công ty cũng không tiện báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Khưu Dĩnh.
“Cùng theo tôi ăn cơm trưa đi, ăn rồi ký cho cô.” Thẩm Thanh Nhượng nói với vẻ như bố thí cho Mộc Lạp Lạp.
“… Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.” Thẩm Thanh Nhượng cười nhe cả răng, một nụ cười đẹp, nhưng giọng điệu thì rất xấu xa. “Thế thì tôi không thể ký tên cho cô.”
Mộc Lạp Lạp bụm mặt, thở dài nói: “Vậy được, ăn cái gì, tôi mời.”
Thẩm Thanh Nhượng hờ hững liếc cô: “Cô cảm thấy tôi giống người cần phụ nữ mời ăn cơm ư?”
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ, cô làm sao biết!
Đại diện của Thẩm Thanh Nhượng là một người đàn ông hơn ba mươi, đeo kiếng, mặc áo cùng quần bó sát, nhìn có vẻ hơi đàn bà.
Người đại diện ở bên cạnh yên lặng nhìn, cho tới lúc này mới chen lời. Anh ta vừa mở miệng, quả nhiên cũng mang theo vài phần nữ tính: “Ối trời ơi đại minh tinh của tôi ơi, cậu nghĩ sao mà nói đi là đi? Chẳng phải buổi chiều còn chụp hình tạp chí sao, chúng ta phải qua bây giờ!”
Thẩm Thanh Nhượng phớt lờ anh ta, đi thẳng ra ngoài, thuận tiện dắt tay Mộc Lạp Lạp.
Người đại diện giậm chân tại chỗ: “Thật sự là gặp phải một tổ tông khó phục vụ thế này!”
Mộc Lạp Lạp bỏ tay Thẩm Thanh Nhượng ra, dò xét nói: “Nếu không thì anh ký tên cho tôi trước đi, tôi sẽ cùng anh đi ăn?”
Thật ra cô muốn chờ đến khi Thẩm Thanh Nhượng ký tên thì nắm lấy cơ hội chạy trốn. Cô không muốn cùng anh ta ăn cơm một chút nào, nếu không thì đến lúc đó không giải thích được, lại bị fan của anh ta mắng thì làm sao bây giờ?
Mặc dù bây giờ trên mạng không có ảnh chụp Mộc Lạp Lạp nữa, nhưng rất nhiều fan của Thẩm Thanh Nhượng đã nhớ được tướng mạo của Mộc Lạp Lạp, bởi vì cô là một hồ ly tinh muốn quyến rũ Thẩm Thanh Nhượng.
Mộc Lạp Lạp thật rất rầu, nhưng những fan hôm đó lại không biết chạy đi đâu, cô chỉ cần không ra mặt, nỗi oan ức này Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể tiếp tục đeo.
Nhưng chuyện này không phải rất quan trọng, dù sao thì Phó Cảnh Phi đã giúp cô giải quyết phiền toái đó, cô không cần lo lắng nữa.
Tuy nhiên bây giờ phải bất đắc dĩ ăn cơm cùng Thẩm Thanh Nhượng, người này nhìn hẳn là không rất rảnh rỗi, dáng vẻ vô cùng bận rộn, không biết anh ta rốt cuộc nghĩ gì mà hẹn cô đi ăn cơm.
Chỗ ăn cơm không cách xa đài truyền hình lắm, Thẩm Thanh Nhượng đội mũ lưỡi trai, mang kính râm, khẩu trang, toàn thân đều võ trang đầy đủ.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy cái bộ dáng này của anh ta chắc là không ai có thể nhận ra. Thế nhưng lúc ở trong đài truyền hình lại có người chào hỏi với Thẩm Thẩm Nhượng, khiến Mộc Lạp Lạp thấy được tên này rất nổi tiếng, đã nguỵ trang thành cái dạng này mà vẫn có thể dễ dàng bị fan nhận ra.
Vì thế cuối cùng Mộc Lạp Lạp bị Thẩm Thanh Nhượng nắm lên xe thương vụ của anh ta. Xe từ bãi đậu xe ngầm đi ra ngoài, lái thẳng đến một quán cơm Trung Quốc gần đài truyền hình.
Lúc gọi món ăn, người phục vụ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhượng hồi lâu, suýt chút là sững sờ tại chỗ, vẫn là Thẩm Thanh Nhượng gõ bàn một cái nhắc nhở cô ta, người phục vụ mới phản ứng lại, liên tục nói xin lỗi: “Ngại quá Thẩm tiên sinh… Xin hỏi anh muốn ăn gì ạ?”
Vậy mà cũng bị nhận ra.
Thẩm Thanh Nhượng trực tiếp vứt thực đơn cho Mộc Lạp Lạp: “Cô gọi đi.”
Mộc Lạp Lạp bị buộc tiếp lấy, sau đó gọi món ăn mình thích, không để ý đến Thẩm Thanh Nhượng chút nào.
Dầu sao đi nữa anh ta đã kêu mình gọi.
Kết quả, Thẩm Thanh Nhượng thật sự dễ dàng tiếp nhận, anh ta nhìn cũng không nhìn thực đơn, sau khi Mộc Lạp Lạp gọi món xong thì trả lại cho người phục vụ để cô ta đem đi.
“Anh không nhìn xem có món gì anh không thích ăn sao?” Vì tránh cho Thẩm Thanh Nhượng lại gây sự với cô, Mộc Lạp Lạp cố ý hỏi thăm một câu.
Thẩm Thanh Nhượng liếc cô một cái: “Ở đâu mà lắm lời như vậy?”
Mộc Lạp Lạp: “Ha ha.”
Quá trình chờ món ăn đem lên vô cùng dày vò. Mộc Lạp Lạp chỉ có thể tận lực không để ý đến sự tồn tại của Thẩm Thanh Nhượng ở đối diện, lấy điện thoại di động ra bất đầu lướt weibo.
Cô cúi đầu suốt, không có chú ý tới Thẩm Thanh Nhượng trước sau đặt ánh mắt phức tạp ở trên người cô.
Bởi vì trên mạng ùn ùn những bài post mới, Mộc Lạp Lạp xem, trong lòng tốt hơn một chút, đến lúc cô ngẩng đầu lên lại thì Thẩm Thanh Nhượng đã đang chơi điện thoại di động của mình.
Nhún nhún vai, Mộc Lạp Lạp cho tới giờ phút này cũng không hiểu được tại sao Thẩm Thanh Nhượng muốn mình ăn cơm trưa với anh ta, hơn nữa không có biểu lộ bất cứ ý nghĩ kỳ quái gì, hành động cùng con người của anh ta vô cùng hợp lý.
Thật là một người đàn ông kỳ lạ… Cô không khỏi nghĩ.
Nếu Thẩm Thanh Nhượng cũng không nói gì, Mộc Lạp Lạp dứt khoát tiếp tục vùi đầu lên mạng. Sau khi lướt một hồi thấy được một bài post mới trên weibo đứng đầu bảng yêu thích.
“…Chờ ăn cơm trưa.” Kèm theo là một tấm ảnh chụp bộ đồ ăn.
Mộc Lạp Lạp nheo mắt lại, ngẩng đầu, không phải là Thẩm Thanh Nhượng vừa update đó chứ… Người này còn chụp một tấm hình trên bàn, thế mà cô không có phát giác.
Yên lặng quay trở lại, Mộc Lạp Lạp cũng không chú ý tới bình luận bên dưới bài post của Thẩm Thanh Nhượng.
… Nhìn chằm chằm tấm ảnh một phút đồng hồ, tôi thấy gì đó ở trong hình, ảnh ngược trong cái dĩa không phải là Thanh Nhượng của chúng ta chứ?
… Ảnh ngược trong cái dĩa kia là của người phụ nữ, đúng không?
… Quạc quạc quạc, tôi cảm giác như bị vạn điểm công kích, chẳng lẽ thật là phụ nữ?
… Không nên đoán mò, là nhân viên công tác mà thôi.
Dù sao đi nữa rất nhanh fan bình luận trong weibo của Thẩm Thanh Nhượng đã sôi sùng sục.
Mộc Lạp Lạp đối với những chuyện này không biết chút nào, bởi vì thức ăn đã được đem lên.
Cô thuộc về người nhìn thấy đồ ăn là nhiệt tình, không để ý đến Thẩm Thanh Nhượng là một người khó nắm bắt, cô cho rằng ăn lớn hơn, vui vẻ ăn.
Mộc Lạp Lạp không có nhận thức chút căng thẳng nào, ngay cả khi ăn cơm cùng Phó Cảnh Phi cô cũng không rụt rè, chớ đừng nói chi ngồi đối diện cô chỉ là một người hoàn toàn không quan trọng.
Tuy nhiên cô vẫn bớt thời gian chú ý một chút tới phản ứng của Thẩm Thanh Nhượng đối diện, kinh ngạc phát hiện quá trình ăn cơm của anh ta hoàn toàn có thể dùng “một mảnh tĩnh mịch” để hình dung. Từ trạng thái ăn cơm của Thẩm Thanh Nhượng nhìn có vẻ anh ta căn bản không như là đối diện với thức ăn, nếu không phải ngồi đối diện anh ta, Mộc Lạp Lạp nhất định sẽ nghĩ vẻ mặt này của Thẩm Thanh Nhượng rất giống như đối mặt với kẻ địch huyết hải thâm thù gì đó.
Lần này đổi thành Thẩm Thanh Nhượng ngẩn người ra. Lời này của Mộc Lạp Lạp là có ý gì, cho rằng anh thích cô là một chuyện nặng khẩu vị ư?
Sắc mặt của Thẩm đại minh tinh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mộc Lạp Lạp vẫn muốn nói gì đó, chợt nhớ tới một điều rất kỳ quái: “Sao anh biết tôi tên gì?”
Cô nhớ rõ là chưa hề giới thiệu mình với Thẩm Thanh Nhượng mà? Tuy rằng Bạch Vũ từng gọi tên cô, nhưng cũng không có gọi ra cả họ, sao Thẩm Thanh Nhượng biết được tên họ cô?
Không phải đại minh tinh này bởi vì mang thù cho nên đặc biệt điều tra cô, định tuỳ cơ trả thù đó chứ?
Cô không muốn lại chọc ra một kẻ thù không giải thích nổi… Nếu vậy, Thẩm Thanh Nhượng cũng quá nhỏ mọn.
Mộc Lạp Lạp ở bên này thông não một hồi, Thẩm Thanh Nhượng ở bên kia vẻ mặt rất là đặc sắc. Anh ta cách xa Mộc Lạp Lạp, ngón tay thon dài chống cằm, vẻ khó hiểu.
Mộc Lạp Lạp liếc nhìn anh ta một cái, dứt khoát đứng dậy định cách người này xa một chút.
“Mộc Lạp Lạp.” Thẩm Thanh Nhượng bỗng mở miệng.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Thẩm tiên sinh, ngài còn có phân phó gì ạ?”
Cô cũng không phải là người của đài truyền hình, thật ra không cần dè dặt cẩn thận với Thẩm Thanh Nhượng, chẳng qua vì không để không chọc giận vị đại minh tinh tính tình nóng nảy này, miễn cho anh ta đến lúc đó bỏ bê không làm, người xui xẻo cũng là Bạch Vũ.
Tuy rằng mới quen Bạch Vũ không bao lâu, nhưng Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy đó là một người tốt, chung đụng cho tới bây giờ khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy xem như là một người đáng kết giao.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng sâu sắc nhận thức được ánh mắt nhìn người của mình không chuẩn cỡ nào, ví dụ như Ngôn Viễn, cho nên cũng thật không dám quen thân.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, cô bây giờ nói không chừng có chứng sợ kết bạn, những bạn bè quen biết trước kia ngày thường rất thân thiết, nhưng đến lúc quan trọng thì đều không chút do dự xa cách cô, một chút phân vân cũng không có.
Đôi mắt đẹp lẳng lơ kia của Thẩm Thanh Nhượng nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp một hồi, cuối cùng không nói gì chỉ phất phất tay: “Được rồi, cô đi đi, không còn chuyện của cô nữa.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Cô cảm thấy mình sắp biến thành anti-fan* của Thẩm Thanh Nhượng, nhỡ đâu ngày nào đó nhịn không được thật sự sẽ nói xấu anh ta ở trên mạng… Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp nghĩ nếu mình thật sự làm như vậy, nhất định sẽ bị fan của Thẩm Thanh Nhương vây đánh.
(*fan chống lại)
Cô mới không muốn so đo với fan cuồng!
Nói với Bạch Vũ một tiếng, Mộc Lạp Lạp đi tìm những người phụ trách khác trước, sau khi bàn bạc xong chuyện thì đã gần trưa.
Tiếp đó cô nhận được điện thoại của đồng nghiệp, Khưu Dĩnh đặc biệt kích động trong điện thoại, nói: “Lạp Lạp, Lạp Lạp!”
“Hả? Gì vậy?” Trong lòng Mộc Lạp Lạp chợt dâng lên dự cảm xấu.
“Hôm nay cô ở đài truyền hình gặp Thẩm Thanh Nhượng chứ?”
Mộc Lạp Lạp rất muốn nói không có.
Nhưng lời của cô còn chưa nói ra, chợt nghe thấy Khưu Dĩnh nói: “Tôi thấy Thẩm Thanh Nhượng đăng weibo, anh ta đang ở đài truyền hình!”
Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nói: “… Gặp được.”
Khưu Dĩnh dùng giọng hết sức khẩn cầu, nói: “Lạp Lạp, cô giúp tôi xin chữ ký đi, Thẩm Thanh Nhượng thật sự rất nổi tiếng, xin chữ ký vô cùng khó…”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.” Tuy Mộc Lạp Lạp rất muốn nói với Khưu Dĩnh cô rốt cuộc đã kết thù với Thẩm Thanh Nhượng, xin chữ ký thật sự không nhất định có thể được.
“Nếu có thể, cô kêu anh ta viết tên của tôi nhé!”
Cái này là được đằng chân lân đằng đầu… Nhưng Khưu Dĩnh thật sự là một cô nàng rất đáng yêu, trong công việc chiếu cố Mộc Lạp Lạp không ít, cô cũng nên đồng ý.
Mộc Lạp Lạp xoắn xít nửa ngày, vẫn chỉ có thể nhắm mắt đi phòng quay, vừa vặn lúc này thâu hình cũng gần kết thúc.
Tuy Mộc Lạp Lạp rất không tình nguyện, nhưng nếu đã đồng ý với Khưu Dĩnh giúp cô ta xin chữ ký thì sẽ nhất định làm được.
Cô thật ra luôn là người nói được làm được, đối đãi với bạn bè trong quá khứ cũng đều rất chân thành, nếu ai cần giúp một tay cô đều sẽ không hề thoái thác. Nhưng không ngờ rằng những bạn bè kia vẫn xem nặng thân phận địa vị hơn, sau khi cô gặp khó khăn thì đều ly tán.
Thấy thâu hình kết thúc, Mộc Lạp Lạp lên tiếng chào hỏi Bạch Vũ rồi đi về phía Thẩm Thanh Nhượng.
“Thẩm tiên sinh.” Mộc Lạp Lạp dùng giọng vô cùng lễ phép nói.
“Mộc Lạp Lạp…” Thẩm Thanh Nhượng nhướn mày, trên cao nhìn xuống cô: “Cô có chuyện gì ư?”
Mộc Lạp Lạp cười hì hì: “Tôi có một người bạn vô cùng thích anh, muốn xin anh cho cô ấy một chữ ký, sẽ không làm lỡ thời gian của anh đâu, anh có thể ký cho tôi một cái hay không?”
Thẩm Thanh Nhượng nhìn Mộc Lạp Lạp từ trên xuống dưới, cười tuyệt tình: “Không ký.”
Mộc Lạp Lạp: “… Cũng chỉ viết mấy chữ mà thôi, làm ơn đi.” Cô ra sức nhịn xuống nóng nảy.
Thẩm Thanh Nhượng suy nghĩ một chút, nói với thâm ý khác: “Thật sự muốn ký tên?”
Mộc Lạp Lạp thành khẩn gật đầu.
Thật ra trong lòng cô đã xoay mắt khinh thường người này vài lần. Không phải là ký tên thôi sao, Thẩm Thanh Nhượng rõ ràng đều đã ký cho các nhân viên công tác khác, sao đến cô thì không được?
Cho nên cô kết luận, Thẩm Thanh Nhượng nhất định còn đang ghi hận chuyện cô đã từ chối lúc phỏng vấn ngày đó.
“Cô đã muốn tôi ký tên như vậy.” Thẩm Thanh Nhượng kéo dài giọng. “Thì cho cô một cơ hội nhé.”
Mộc Lạp Lạp rất muốn nói: cũng không phải là tôi muốn, là đồng nghiệp của tôi muốn, ai thèm anh ký tên chứ!
Thế nhưng nếu nói ra lời như vậy, hôm nay tuyệt đối đừng hòng lấy được chữ ký của anh ta, quay về công ty cũng không tiện báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Khưu Dĩnh.
“Cùng theo tôi ăn cơm trưa đi, ăn rồi ký cho cô.” Thẩm Thanh Nhượng nói với vẻ như bố thí cho Mộc Lạp Lạp.
“… Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.” Thẩm Thanh Nhượng cười nhe cả răng, một nụ cười đẹp, nhưng giọng điệu thì rất xấu xa. “Thế thì tôi không thể ký tên cho cô.”
Mộc Lạp Lạp bụm mặt, thở dài nói: “Vậy được, ăn cái gì, tôi mời.”
Thẩm Thanh Nhượng hờ hững liếc cô: “Cô cảm thấy tôi giống người cần phụ nữ mời ăn cơm ư?”
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ, cô làm sao biết!
Đại diện của Thẩm Thanh Nhượng là một người đàn ông hơn ba mươi, đeo kiếng, mặc áo cùng quần bó sát, nhìn có vẻ hơi đàn bà.
Người đại diện ở bên cạnh yên lặng nhìn, cho tới lúc này mới chen lời. Anh ta vừa mở miệng, quả nhiên cũng mang theo vài phần nữ tính: “Ối trời ơi đại minh tinh của tôi ơi, cậu nghĩ sao mà nói đi là đi? Chẳng phải buổi chiều còn chụp hình tạp chí sao, chúng ta phải qua bây giờ!”
Thẩm Thanh Nhượng phớt lờ anh ta, đi thẳng ra ngoài, thuận tiện dắt tay Mộc Lạp Lạp.
Người đại diện giậm chân tại chỗ: “Thật sự là gặp phải một tổ tông khó phục vụ thế này!”
Mộc Lạp Lạp bỏ tay Thẩm Thanh Nhượng ra, dò xét nói: “Nếu không thì anh ký tên cho tôi trước đi, tôi sẽ cùng anh đi ăn?”
Thật ra cô muốn chờ đến khi Thẩm Thanh Nhượng ký tên thì nắm lấy cơ hội chạy trốn. Cô không muốn cùng anh ta ăn cơm một chút nào, nếu không thì đến lúc đó không giải thích được, lại bị fan của anh ta mắng thì làm sao bây giờ?
Mặc dù bây giờ trên mạng không có ảnh chụp Mộc Lạp Lạp nữa, nhưng rất nhiều fan của Thẩm Thanh Nhượng đã nhớ được tướng mạo của Mộc Lạp Lạp, bởi vì cô là một hồ ly tinh muốn quyến rũ Thẩm Thanh Nhượng.
Mộc Lạp Lạp thật rất rầu, nhưng những fan hôm đó lại không biết chạy đi đâu, cô chỉ cần không ra mặt, nỗi oan ức này Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể tiếp tục đeo.
Nhưng chuyện này không phải rất quan trọng, dù sao thì Phó Cảnh Phi đã giúp cô giải quyết phiền toái đó, cô không cần lo lắng nữa.
Tuy nhiên bây giờ phải bất đắc dĩ ăn cơm cùng Thẩm Thanh Nhượng, người này nhìn hẳn là không rất rảnh rỗi, dáng vẻ vô cùng bận rộn, không biết anh ta rốt cuộc nghĩ gì mà hẹn cô đi ăn cơm.
Chỗ ăn cơm không cách xa đài truyền hình lắm, Thẩm Thanh Nhượng đội mũ lưỡi trai, mang kính râm, khẩu trang, toàn thân đều võ trang đầy đủ.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy cái bộ dáng này của anh ta chắc là không ai có thể nhận ra. Thế nhưng lúc ở trong đài truyền hình lại có người chào hỏi với Thẩm Thẩm Nhượng, khiến Mộc Lạp Lạp thấy được tên này rất nổi tiếng, đã nguỵ trang thành cái dạng này mà vẫn có thể dễ dàng bị fan nhận ra.
Vì thế cuối cùng Mộc Lạp Lạp bị Thẩm Thanh Nhượng nắm lên xe thương vụ của anh ta. Xe từ bãi đậu xe ngầm đi ra ngoài, lái thẳng đến một quán cơm Trung Quốc gần đài truyền hình.
Lúc gọi món ăn, người phục vụ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhượng hồi lâu, suýt chút là sững sờ tại chỗ, vẫn là Thẩm Thanh Nhượng gõ bàn một cái nhắc nhở cô ta, người phục vụ mới phản ứng lại, liên tục nói xin lỗi: “Ngại quá Thẩm tiên sinh… Xin hỏi anh muốn ăn gì ạ?”
Vậy mà cũng bị nhận ra.
Thẩm Thanh Nhượng trực tiếp vứt thực đơn cho Mộc Lạp Lạp: “Cô gọi đi.”
Mộc Lạp Lạp bị buộc tiếp lấy, sau đó gọi món ăn mình thích, không để ý đến Thẩm Thanh Nhượng chút nào.
Dầu sao đi nữa anh ta đã kêu mình gọi.
Kết quả, Thẩm Thanh Nhượng thật sự dễ dàng tiếp nhận, anh ta nhìn cũng không nhìn thực đơn, sau khi Mộc Lạp Lạp gọi món xong thì trả lại cho người phục vụ để cô ta đem đi.
“Anh không nhìn xem có món gì anh không thích ăn sao?” Vì tránh cho Thẩm Thanh Nhượng lại gây sự với cô, Mộc Lạp Lạp cố ý hỏi thăm một câu.
Thẩm Thanh Nhượng liếc cô một cái: “Ở đâu mà lắm lời như vậy?”
Mộc Lạp Lạp: “Ha ha.”
Quá trình chờ món ăn đem lên vô cùng dày vò. Mộc Lạp Lạp chỉ có thể tận lực không để ý đến sự tồn tại của Thẩm Thanh Nhượng ở đối diện, lấy điện thoại di động ra bất đầu lướt weibo.
Cô cúi đầu suốt, không có chú ý tới Thẩm Thanh Nhượng trước sau đặt ánh mắt phức tạp ở trên người cô.
Bởi vì trên mạng ùn ùn những bài post mới, Mộc Lạp Lạp xem, trong lòng tốt hơn một chút, đến lúc cô ngẩng đầu lên lại thì Thẩm Thanh Nhượng đã đang chơi điện thoại di động của mình.
Nhún nhún vai, Mộc Lạp Lạp cho tới giờ phút này cũng không hiểu được tại sao Thẩm Thanh Nhượng muốn mình ăn cơm trưa với anh ta, hơn nữa không có biểu lộ bất cứ ý nghĩ kỳ quái gì, hành động cùng con người của anh ta vô cùng hợp lý.
Thật là một người đàn ông kỳ lạ… Cô không khỏi nghĩ.
Nếu Thẩm Thanh Nhượng cũng không nói gì, Mộc Lạp Lạp dứt khoát tiếp tục vùi đầu lên mạng. Sau khi lướt một hồi thấy được một bài post mới trên weibo đứng đầu bảng yêu thích.
“…Chờ ăn cơm trưa.” Kèm theo là một tấm ảnh chụp bộ đồ ăn.
Mộc Lạp Lạp nheo mắt lại, ngẩng đầu, không phải là Thẩm Thanh Nhượng vừa update đó chứ… Người này còn chụp một tấm hình trên bàn, thế mà cô không có phát giác.
Yên lặng quay trở lại, Mộc Lạp Lạp cũng không chú ý tới bình luận bên dưới bài post của Thẩm Thanh Nhượng.
… Nhìn chằm chằm tấm ảnh một phút đồng hồ, tôi thấy gì đó ở trong hình, ảnh ngược trong cái dĩa không phải là Thanh Nhượng của chúng ta chứ?
… Ảnh ngược trong cái dĩa kia là của người phụ nữ, đúng không?
… Quạc quạc quạc, tôi cảm giác như bị vạn điểm công kích, chẳng lẽ thật là phụ nữ?
… Không nên đoán mò, là nhân viên công tác mà thôi.
Dù sao đi nữa rất nhanh fan bình luận trong weibo của Thẩm Thanh Nhượng đã sôi sùng sục.
Mộc Lạp Lạp đối với những chuyện này không biết chút nào, bởi vì thức ăn đã được đem lên.
Cô thuộc về người nhìn thấy đồ ăn là nhiệt tình, không để ý đến Thẩm Thanh Nhượng là một người khó nắm bắt, cô cho rằng ăn lớn hơn, vui vẻ ăn.
Mộc Lạp Lạp không có nhận thức chút căng thẳng nào, ngay cả khi ăn cơm cùng Phó Cảnh Phi cô cũng không rụt rè, chớ đừng nói chi ngồi đối diện cô chỉ là một người hoàn toàn không quan trọng.
Tuy nhiên cô vẫn bớt thời gian chú ý một chút tới phản ứng của Thẩm Thanh Nhượng đối diện, kinh ngạc phát hiện quá trình ăn cơm của anh ta hoàn toàn có thể dùng “một mảnh tĩnh mịch” để hình dung. Từ trạng thái ăn cơm của Thẩm Thanh Nhượng nhìn có vẻ anh ta căn bản không như là đối diện với thức ăn, nếu không phải ngồi đối diện anh ta, Mộc Lạp Lạp nhất định sẽ nghĩ vẻ mặt này của Thẩm Thanh Nhượng rất giống như đối mặt với kẻ địch huyết hải thâm thù gì đó.
Bình luận facebook