Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Hầu như Mộc Lạp Lạp vừa lên xe đã bị Phó Cảnh Phi ôm hôn đến đầu óc choáng váng, hơn nửa ngày mới có cơ hội lấy hơi.
“Phó Cảnh Phi, anh làm gì thế...” Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ dựa đầu vào trên vai Phó Cảnh Phi thở dốc.
“Hừ.” Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng, hết sức biểu đạt mình bất mãn đối với chuyện Mộc Lạp Lạp gặp mặt cùng Ngôn Viễn.
“Ối trời ơi, anh sẽ không lại ghen nữa chứ?” Mộc Lạp Lạp đắc ý nhìn Phó Cảnh Phi.
Vì vậy kết quả Mộc Lạp Lạp khiêu khích Phó Cảnh Phi chính là bị hôn nồng nàn lần nữa.
Mà trong toàn bộ quá trình, xe vẫn dừng ở ven đường không có chạy. Tài xế rất bất đắc dĩ đứng ngồi không yên ở ghế lái, suy cho cùng ông chủ còn chưa có ra lệnh, anh ta cũng chỉ có thể chờ thế này...
Sau khi Mộc Lạp Lạp cầu xin tha Phó Cảnh Phi mới tha cho. Con ngươi u tối của anh nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của cô, trong mắt tràn đầy thoả mãn.
“Phó Cảnh Phi, anh biết không, đối diện chính là trường trung học của em.” Mộc Lạp Lạp muốn nói sang chuyện khác cho nên liền ghé vào trên cửa sổ chỉ chỉ.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi dời qua, bình tĩnh gật đầu: “Anh biết.”
Mộc Lạp Lạp kinh ngạc nói: “Sao anh biết được?”
Phó Cảnh Phi không có trả lời, Mộc Lạp Lạp híp mắt: “Thì ra anh quả nhiên đã điều tra em.”
Phó Cảnh Phi từ chối cho ý kiến.
Mộc Lạp Lạp cũng không cảm thấy kỳ lạ về điểm này. Dù sao thì cô đã sớm biết dựa theo tính cách của Phó Cảnh Phi nhất định sẽ tiến hành điều tra toàn bộ cô.
“Bọn họ dường như đã tan học, anh có muốn cùng theo em đi xem một chút hay không?” Mộc Lạp Lạp đột nhiên nổi hứng, đề nghị.
Phó Cảnh Phi híp mắt nghĩ một hồi, cũng không có cự tuyệt.
Mộc Lạp Lạp thấy vẻ mặt của anh là biết anh đồng ý, lập tức hưng phấn lên: “Chúng ta cùng đi xem một chút, em dẫn anh đi tới lớp học trước kia của em, có lẽ bàn ghế gì gì đó đều đã thay đổi, suy cho cùng cũng rất nhiều năm rồi.”
Phó Cảnh Phi nắm tay cô: “Không sao, chúng ta cùng đi thôi.”
Mộc Lạp Lạp lập tức kích động, nghĩ có thể trở lại trường trung học thăm thầy cô giáo một chút cũng là một loại thể nghiệm đặc biệt. Cô từ sau tốt nghiệp hầu như đã chưa từng trở về, đây cũng coi như là một loại trở về chốn cũ.
Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn được Phó Cảnh Phi dắt xuống xe. Bọn họ cùng nhau băng qua đường đi về phía trường trung học đối diện.
Vừa là giờ cao điểm tan tầm vừa là lúc trường tan học, trên con đường này gần như trở nên dòng người như dệt cửi, Mộc Lạp Lạp phải nhích sát vào Phó Cảnh Phi một chút.
Anh hơi cúi đầu, hàng lông mi rung rinh của Mộc Lạp Lạp giống như trêu chọc lòng anh, khiến lòng anh mềm nhũn.
Những nữ sinh này mặc đồng phục trung học đẩy xe đạp, có tốp năm tốp ba kết bạn mà đi. Ánh mặt trời lặn chiếu vào trên người bọn họ, giống như cái gì cũng không cần làm, chính là thanh xuân dào dạt.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp nhất thời dâng lên bùi ngùi vô hạn, cũng cảm giác mình thật sự không thể quay về những ngày tháng trước kia nữa.
Con người tới một tuổi nhất định nào đó luôn thích hoài niệm, cho dù bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi.
Mà học sinh đi qua bên cạnh bọn họ, rất nhiều người đều ánh mắt sáng lên, đặt mắt ở trên người Phó Cảnh Phi.
Người này là một hóoc-môn nam tính biết đi, bất kể xuất hiện ở đâu đều đủ khiến cho người khác chú ý, bất kể là khuôn mặt đẹp lạnh như băng hay là dáng người cao lớn, phong thái quanh người đều làm cho người ta rất dễ dáng chú ý tới anh.
Đặc biệt là nơi có những thiếu nữ, người đàn ông thành thục như Phó Cảnh Phi không phải là những cậu con trai ngây ngô non nớt có thể so sánh, cho nên càng đưa tới lực chú ý của nữ sinh hơn.
Trong nháy mắt đó Mộc Lạp Lạp còn nghĩ, nếu như mình vào thời trung học thấy người đàn ông như Phó Cảnh Phi thì nhất định sẽ bị cái kiểu đại thúc của anh hấp dẫn...
Thật ra Phó Cảnh Phi năm nay chưa tới ba mươi, ở thành phố này vĩnh viễn là người nổi tiếng hàng đầu đối với những cô gái mới bước vào đời trong giới thượng lưu. Bất kể có phải anh yêu đương hay không, những người phụ nữ mơ ước anh cho tới bây giờ đều chưa từng thiếu.
Bọn họ cùng nhau đi đến cửa trường trung học, Mộc Lạp Lạp liền nghe được bên cạnh có nữ sinh đang len lén nghị luận.
“Mau nhìn người đàn ông kia kìa, bộ dáng thật là đẹp trai...”
“Bên cạnh anh ta là bạn gái nhỉ? Cũng thật xinh đẹp.”
“Khi nào tôi có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như thế thì tốt rồi.”
Ngày nay học sinh trung học thành thục hơn so với hồi xưa, những em này đã bắt đầu trang điểm, bây giờ thoạt nhìn cũng không giống như là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tuy nhiên hơi thở thanh xuân trên người bọn họ vẫn luôn có.
Mộc Lạp Lạp liếc bọn họ một cái, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ hưng phấn. Nếu không phải không khí toát ra quanh thân Phó Cảnh Phi quá mạnh, Mộc Lạp Lạp nghĩ bọn họ sẽ lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh, hoặc là trực tiếp xông lên xin phương thức liên lạc.
“Phó Cảnh Phi, sự nổi tiếng của anh không tệ lắm.” Mộc Lạp Lạp quàng cánh tay anh, trêu ghẹo anh.
“Có sao?” Anh lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh rồi không nhúc nhích thu hồi ánh mắt, trực tiếp đưa tay ôm toàn bộ Mộc Lạp Lạp vào trong lòng, anh nói: “Không nên nhìn người khác, nhìn anh này.”
Hai gò má Mộc Lạp Lạp thoáng cái liền biến thành đỏ bừng.
Cái loại vô ý biểu hiện ra quyền của bạn trai này của Phó Cảnh Phi thật sự là... khiến cho cô tim đập dồn không thôi.
Lúc này học sinh trong trường học hầu như đều đã rời đi hoặc là ở bên trong nhà ăn của học sinh, đợi đến bảy giờ lại sẽ có học sinh lục tục trở lại tự học buổi tối.
Ở cửa chính liếc nhìn vào bên trong một cái, Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi chạy tới cửa trường học, đương nhiên... bị bảo vệ ngăn lại.
“Ngại quá, trường học không cho người ngoài đi vào, nếu là phụ huynh của học sinh thì xin liên hệ với chủ nhiệm lớp trước.”
Mộc Lạp Lạp: “...”
Phó Cảnh Phi: “...”
Thật ra Mộc Lạp Lạp vừa rồi chỉ là đột nhiên nảy ý, sau đó liền nghĩ đến khả năng này. Dù sao bây giờ cũng không phải là cuối tuần, buổi tối còn có thể có học sinh tự học, dưới tình huống bình thường chắc là sẽ không để người ngoài đi vào.
Thế nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn còn có chút không cam lòng. Cô thật vất vả mới qua bên trường học này, hơn nữa hôm nay còn là đi cùng Phó Cảnh Phi, cô đã không kịp chờ muốn cùng chia xẻ trường trung học của mình với Phó Cảnh Phi. Cô muốn dẫn anh đi xem lổ hổng tường rào trước đây mỗi lần cô trốn học đi ra, muốn dẫn anh đi xem nơi mỗi ngày cô học, muốn dẫn anh đi xem nơi trước đây mình tập thể dục.
Trước kia Mộc Lạp Lạp chưa hề yêu đương, cũng không biết có phải mỗi người đều như thế này hay không, rất muốn cùng đối phương chia xẻ tất cả trải qua trong quá khứ, để người đó có thể thật sự cảm nhận được cuộc sống đã từng của mình, tựa như như thế có thể bù đắp những tiếc nuối trong năm tháng lúc trước bọn họ còn chưa có gặp nhau.
Trong lúc Mộc Lạp Lạp đang hơi rối trí, định nghĩ cách cầu xin bảo vệ để cô đi vào, Phó Cảnh Phi đã ngẩng đầu liếc nhìn tên trường này, sau đó yên lặng lấy ra điện thoại di động.
Mộc Lạp Lạp vốn muốn báo ra tên của chủ nhiệm lớp trung học của mình, mặc dù đã nhiều năm không có trở về thăm, nhưng nghĩ đến hồi đó chủ nhiệm lớp đối với một học sinh cá biệt như cô, ký ức hãy còn mới mẻ.
Không ngừng gặp rắc rối trốn học, đi học cũng cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như là học sinh có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn cầm cờ đi trước, chỉ cần hơi nỗ lực một chút là có thể xông lên phía trước nhất, khiến những người khác đối với cô vừa ước ao vừa đố kỵ.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy thời trung học của mình không có nhiều người như cô lắm, cho nên mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng chủ nhiệm thời trung học cũng có lẽ còn nhớ cô.
Có điều không biết chủ nhiệm lớp bây giờ còn có ở trường này hay không...
Thế nhưng cô còn chưa có hành động thực tế nào, không biết Phó Cảnh Phi bên kia đã gọi điện thoại cho ai.
“Bác Vương, là cháu, Phó Cảnh Phi...” Phó Cảnh Phi nói đơn giản mấy câu, sau đó liền cất điện thoại di động, sờ sờ đầu Mộc Lạp Lạp. “Được rồi.”
Được cái gì?
Bởi vì vừa rồi Mộc Lạp Lạp một mực suy nghĩ dùng lý do gì để đi vào, cho nên hiện chưa có lập tức phục hồi tinh thần.
“Anh làm cái gì?” Mộc Lạp Lạp hơi thanh tỉnh một chút, hỏi anh.
Phó Cảnh Phi mặt không thay đổi trả lời: “Anh nói anh muốn tới đầu tư.”
Mộc Lạp Lạp: “...”
Nhà đầu tư nào mà chọn lúc tan học đến chứ hả... Dưới tình huống bình thường những người đó đều chọn lúc có nhiều học sinh nhất, vừa nhìn tình hình học sinh đi học vừa có một đống lớn nhân viên của nhà trường tuỳ tùng, tốt nhất lại thêm mấy ký giả đi theo, ước gì đem tin tức mình quyên góp công bố thiên hạ.
Như trường trung học của Mộc Lạp Lạp, tuy rằng coi như là một trường trung học quý tộc, trong học sinh không bao giờ thiếu nhất là kẻ có tiền, thế nhưng đối với lãnh đạo của trường mà nói, có quyên góp hoặc người đầu tư ùn ùn không ngừng đương nhiên là tốt đẹp.
“Ở đây chờ một chút đi.” Mặt Phó Cảnh Phi hết sức bình tĩnh, thật giống như vừa rồi mình chỉ gọi đi một cú điện thoại thông thường mà thôi.
Quả nhiên, không đến mấy phút, trong trường liền hấp tấp lao ra một đám người, đa số là khuôn mặt xa lạ Mộc Lạp Lạp không biết.
Xem ra hiệu trưởng hiện nay của trường cũng đã đổi?
“Ngài chính là Phó tiên sinh? Ngài khoẻ ngài khoẻ, tôi là hiệu trưởng của trường này, cục trưởng Vương đã nói cho tôi biết...”
Về phần người cục trưởng này, chắc hẳn là cục trưởng bộ giáo dục của thành phố Long.
Mộc Lạp Lạp luôn biết mạng lưới quan hệ của Phó Cảnh Phi rất lớn, toàn bộ bên trong thành phố Long, bất kể là quan chức hay là thương nhân, có lẽ đều có quan hệ với anh, hoặc nói là có quan hệ với Phó gia.
Nhưng tuỳ tuỳ tiện tiện nói mình muốn đầu tư gì gì đó như anh, Mộc Lạp Lạp vẫn là trong nhất thời khó có thể tiêu hoá.
Tóm lại mặc kệ thế nào, bọn họ đã được cung kính nghênh vào trường.
Mà trong đám người ra nghênh đón, Mộc Lạp Lạp cũng rốt cuộc thấy được một khuôn mặt quen thuộc, là thầy chủ nhiệm kiêm giáo viên chính trị lúc trước của cô.
“Thầy La.” Mộc Lạp Lạp nhìn thấy ông ta, thật cao hứng, lập tức lên tiếng chào.
Thời trung học, giờ chính trị của Mộc Lạp Lạp coi như không tệ. Có đôi khi lên lớp, ông thầy này không có chuyện gì thì sẽ giảng một ít kiến thức bên ngoài sách giáo khoa, ví dụ như tình hình quốc tế, quốc gia đại sự vân vân. Mộc Lạp Lạp sẽ phối hợp ông ấy vài câu, cho nên ấn tượng của ông thầy này đối với cô cũng không tệ.
“Trò là... Mộc Lạp Lạp?” Ông thầy suy nghĩ một chút đã nhận ra Mộc Lạp Lạp.
Cô so với hồi đó nhất định thay đổi không ít, tuy nhiên ngũ quan lại không có thay đổi lớn, hơn nữa cô hồi đó thật sự là một nhân vật phong vân, mỗi thầy cô giáo đều khắc sâu ấn tượng đối với cô.
“Đúng rồi, thầy La, thầy còn nhớ em ạ.”
“Đã nhiều năm rồi, các trò năm đó đã thay đổi không ít.” Thầy La bây giờ cũng đã là một người đàn ông trung niên, già đi không ít so với hồi đó.
Mộc Lạp Lạp cười cười: “Quả thật đã qua rất nhiều năm, nhưng mà thầy La, thầy không khác lắm với hồi đó...”
Thầy La được Mộc Lạp Lạp cười chân thành khen một hồi, vậy mà còn có chút tiếc nuối.
Cuối cùng vẫn là Phó Cảnh Phi nói một câu: “Hiệu trưởng, tự chúng tôi đi dạo trong trường là được rồi, chuyện cụ thể thư ký của tôi sẽ đến nói chuyện cùng ông.”
Hiệu trưởng cười rạng rỡ rời đi.
Mộc Lạp Lạp kéo cánh tay anh phỉ nhổ: “Anh nhất định là quá nhiều tiền.”
“Em nên biết... bọn anh hằng năm đều phải có mức quyên góp cố định.”
Nói như thế không sai, làm ăn càng lớn thì tiền kiếm được càng nhiều, cũng liền có nghĩa cần gánh trách nhiệm xã hội càng lớn. Ngoại trừ số tiền đóng thuế hàng năm, những hạng mục mang ý từ thiện này ắt không thể thiếu. Phó Cảnh Phi không phải chỉ là vừa tiện dùng tới ở chỗ này mà thôi, huống hồ đây là trường trung học của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cảm thấy không thua thiệt.
“Được rồi, vậy trước tiên em dẫn anh đi lớp học hồi đó của em.” Mộc Lạp Lạp nói, rất hưng phấn lôi kéo Phó Cảnh Phi đi đến toà phòng học.
Toà phòng học được xây dựng rất đồ sộ, bên trong càng rộng rãi sáng sủa. Toà phòng học bảy tầng hầu như mỗi tầng đều có mười mấy phòng.
“Nguyên tắc phân phối tầng lầu của trường trước giờ chính là xem thử những người tốt nghiệp khoá trước ở lầu mấy. Những người vừa tốt nghiệp trước khi tụi em vào trường từng học ở lầu bốn nên tụi em cũng đến lầu bốn. Chúng ta đi lầu bốn đi.” Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi đi ở trên cầu thang. Trang trí của toà phòng học cũng không có gì đặc biệt, trên vách tường lát gạch men, tuy nhiên là màu trắng rất đơn điệu.
Trong toà nhà vẫn còn rất nhiều học sinh, bọn họ có một số đã nhanh chóng ăn xong cơm tối ở căn tin, sau đó lại lập tức trở về lớp cố gắng làm bài, gần như từ sáng sớm bảy giờ rưỡi bắt đầu đi học mãi cho đến chín giờ tối, tình huống như vầy gần như phải kéo dài đến trước ngày thi tốt nghiệp trung học.
Đây là hiện trạng của đại đa số học sinh trung học. Tuy nhiên loại cuộc sống khẩn trương học tập ở đây vẫn sẽ phát sinh rất nhiều chuyện thú vị.
Chẳng hạn như lúc bọn họ đi lên lầu, trong hành lang vẫn luôn có tiếng nói cười huyên náo truyền đến.
Đột nhiên đi vào trong môi trường như vậy, Mộc Lạp Lạp có thể nói là cảm khái muôn vàn. Mà Phó Cảnh Phi thì yên lặng quét mắt qua toàn bộ nơi này, tưởng tượng thấy quang cảnh hồi đó lúc Mộc Lạp Lạp đi ở đây là như thế nào.
Lầu bốn bây giờ là lớp mười một, Mộc Lạp lạp gần như là chạy tới cửa lớp học của mình, vừa vặn là lớp thứ nhất sau chỗ quẹo cầu thang, sau khi chia lớp cô vẫn luôn ở đây.
Hồi cấp 3, trước khi phân ban tự nhiên hay xã hội thì cùng chung một lớp, sau khi phân ban Mộc Lạp Lạp vẫn thuộc lớp này.
Mộc Lạp Lạp nhón chân lên, xuyên qua cửa sổ nhìn bên trong một cái. Bên trong còn có học sinh cho nên cô vô thức dùng tay ra hiệu với Phó Cảnh Phi một cái, ý bảo nhỏ giọng chút, không nên quấy rầy đến người bên trong.
Đến khi Phó Cảnh Phi đi tới thì Mộc Lạp Lạp liếc mắt chỉ cho anh chỗ ngồi hàng ngày của mình, hàng thứ ba bên cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy sân thể dục.
“Hồi đó, khi em không muốn học thì thích ra ngoài xem, chiều nào cũng có thật nhiều người chơi bóng rổ, còn có luyện điền kinh, mỗi lần lòng đều bay ra ngoài theo bọn họ...”
Phó Cảnh Phi nhìn thoáng qua cái vị trí kia, hiện giờ chỗ ngồi đó không có ai, bên trên chất một chồng sách thật cao.
Phó Cảnh Phi thông qua cảnh này giống như có thể tưởng tượng ra năm đó, Mộc Lạp Lạp ngồi ở chỗ kia, quyển sách che ở trước mặt, nghiêng đầu không tập trung, thầy giáo ở trên bục giảng giảng bài cũng không có nhập vào lỗ tai cô, lòng cô toàn là thế giới bên ngoài.
Lúc còn trẻ luôn không an phận, nhất là tính tình Mộc Lạp Lạp là người rất vô tư lự.
Mà khi Mộc Lạp Lạp đang nói chuyện đã qua với Phó Cảnh Phi thì có học sinh từ bên ngoài đi đến, nhìn hai người bọn họ đứng ở cạnh cửa, sửng sốt một chút.
“Xin hỏi các người ở chỗ này là đang tìm ai ạ?” Nữ sinh mặt tròn lấy làm lạ hỏi bọn họ.
Mộc Lạp Lạp khoát khoát tay, lui về sau một bước, nhường đường: “Không có, tôi chỉ tới đây xem một chút.”
Có lẽ là bề ngoài cô xinh đẹp cùng với Phó Cảnh Phi khí thế cường đại không giống như kẻ lén lút, nữ sinh đó chỉ nhìn hai người bọn họ thêm một cái liền đẩy cửa đi vào.
Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái: “Có lẽ chúng ta không nên ở chỗ này cản trở bọn họ học tập.”
Phó Cảnh Phi bật cười.
Cho nên bọn họ liền đổi địa điểm khác.
Vì thế bọn họ cũng không biết, sau khi bọn họ vừa rời đi thì nữ sinh vừa vào lớp học liền quay qua bạn ngồi cùng bàn hưng phấn la lên: “Ôi trời ơi, các người thấy không, có hai người ở cửa lớp học chúng ta, nhìn có vẻ như là người yêu, chỉ số hấp dẫn đặc biệt cao, nhất là người đàn ông đó, mẹ nó thật là cực phẩm đó nha! Tôi cảm thấy sau khi thấy được anh ta, Thẩm Văn Xương ở trong lòng tôi cũng không thể xếp được vị trí thứ nhất...”
Người ngồi cùng bàn cô ta nhiệt liệt bàn luận: “Ở đâu ở đâu, mau dẫn tôi đi xem, tôi vừa lướt trong đám bạn thấy rất nhiều người cũng đang bàn luận!”
Đó là thuộc về học sinh trung học, thời gian trong sáng tươi đẹp nhất, ngoại trừ thi tốt nghiệp trung học thì cũng không có phiền muộn gì.
Mộc Lạp Lạp dẫn Phó Cảnh Phi đi nơi cô trước đây thường hay trốn học. Ở một góc khác của trường, dưới tường rào có một lỗ nhỏ vừa vặn có thể chui ra ngoài, cô hồi đó nếu không muốn học thì sẽ trốn đi từ chỗ này.
Nhưng khi bọn họ đến, lỗ thủng có thể để cho Mộc Lạp Lạp trốn học đã không thấy nữa.
“Nhất định là nhà trường tiến hành tu sửa đã phát hiện cái chỗ này, bây giờ dùng xi măng trám lại hoàn toàn.” Mộc Lạp Lạp có chút thất vọng, nhưng vẫn nở nụ cười. “Nhưng trám lại cũng tốt, miễn cho có người mỗi ngày cúp cua.”
Phó Cảnh Phi quẹt lỗ mũi cô một cái: “Hồi đó em không phải vậy sao?”
“Em đây đủ thông minh nha, em đúng là một học sinh xuất sắc đó.”
“Ồ? Em thi tốt nghiệp bao nhiêu điểm?”
Mộc Lạp Lạp đặc biệt ưỡn ngực: “Ban xã hội 619 điểm, em chưa từng nghiêm túc học, khoảng thời gian trước khi thi tốt nghiệp mới đứng đắn một chút, thế nào, không tệ phải không?”
Thành tích này của Mộc Lạp Lạp năm đó trong ban xã hội cũng đúng là số một số hai.
Phó Cảnh Phi bình tĩnh nói: “Anh thi tốt nghiệp 697 điểm.”
Mộc Lạp Lạp: “... Anh không nói em thiếu chút nữa quên anh cũng là người đã tham gia thi vào đại học.”
“Anh tuyển thẳng, nhưng vẫn tham gia thi vào đại học.” Phó Cảnh Phi nói.
“Vậy anh là người đậu cao nhất trong ban tự nhiên của thành phố Long?”
Phó Cảnh Phi gật đầu.
“Thật sự là...”
Trong tình huống không so sánh, thành tích của Mộc Lạp Lạp đúng là vô cùng xuất chúng, nhưng so với Phó Cảnh Phi đậu đại học cao nhất ở thành phố Long này thì thấy được cao thấp xuất hiện.
“Vậy anh hồi đó có vô cùng nghiêm túc học hay không? Chẳng lẽ là mỗi ngày thức đêm đến hai ba giờ mới có thành tích như vậy?” Mộc Lạp Lạp đây là đang tìm tâm lý thoải mái cho mình, tuy rằng chính cô cũng nghĩ không có khả năng lắm.
“Phó Cảnh Phi, anh làm gì thế...” Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ dựa đầu vào trên vai Phó Cảnh Phi thở dốc.
“Hừ.” Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng, hết sức biểu đạt mình bất mãn đối với chuyện Mộc Lạp Lạp gặp mặt cùng Ngôn Viễn.
“Ối trời ơi, anh sẽ không lại ghen nữa chứ?” Mộc Lạp Lạp đắc ý nhìn Phó Cảnh Phi.
Vì vậy kết quả Mộc Lạp Lạp khiêu khích Phó Cảnh Phi chính là bị hôn nồng nàn lần nữa.
Mà trong toàn bộ quá trình, xe vẫn dừng ở ven đường không có chạy. Tài xế rất bất đắc dĩ đứng ngồi không yên ở ghế lái, suy cho cùng ông chủ còn chưa có ra lệnh, anh ta cũng chỉ có thể chờ thế này...
Sau khi Mộc Lạp Lạp cầu xin tha Phó Cảnh Phi mới tha cho. Con ngươi u tối của anh nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của cô, trong mắt tràn đầy thoả mãn.
“Phó Cảnh Phi, anh biết không, đối diện chính là trường trung học của em.” Mộc Lạp Lạp muốn nói sang chuyện khác cho nên liền ghé vào trên cửa sổ chỉ chỉ.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi dời qua, bình tĩnh gật đầu: “Anh biết.”
Mộc Lạp Lạp kinh ngạc nói: “Sao anh biết được?”
Phó Cảnh Phi không có trả lời, Mộc Lạp Lạp híp mắt: “Thì ra anh quả nhiên đã điều tra em.”
Phó Cảnh Phi từ chối cho ý kiến.
Mộc Lạp Lạp cũng không cảm thấy kỳ lạ về điểm này. Dù sao thì cô đã sớm biết dựa theo tính cách của Phó Cảnh Phi nhất định sẽ tiến hành điều tra toàn bộ cô.
“Bọn họ dường như đã tan học, anh có muốn cùng theo em đi xem một chút hay không?” Mộc Lạp Lạp đột nhiên nổi hứng, đề nghị.
Phó Cảnh Phi híp mắt nghĩ một hồi, cũng không có cự tuyệt.
Mộc Lạp Lạp thấy vẻ mặt của anh là biết anh đồng ý, lập tức hưng phấn lên: “Chúng ta cùng đi xem một chút, em dẫn anh đi tới lớp học trước kia của em, có lẽ bàn ghế gì gì đó đều đã thay đổi, suy cho cùng cũng rất nhiều năm rồi.”
Phó Cảnh Phi nắm tay cô: “Không sao, chúng ta cùng đi thôi.”
Mộc Lạp Lạp lập tức kích động, nghĩ có thể trở lại trường trung học thăm thầy cô giáo một chút cũng là một loại thể nghiệm đặc biệt. Cô từ sau tốt nghiệp hầu như đã chưa từng trở về, đây cũng coi như là một loại trở về chốn cũ.
Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn được Phó Cảnh Phi dắt xuống xe. Bọn họ cùng nhau băng qua đường đi về phía trường trung học đối diện.
Vừa là giờ cao điểm tan tầm vừa là lúc trường tan học, trên con đường này gần như trở nên dòng người như dệt cửi, Mộc Lạp Lạp phải nhích sát vào Phó Cảnh Phi một chút.
Anh hơi cúi đầu, hàng lông mi rung rinh của Mộc Lạp Lạp giống như trêu chọc lòng anh, khiến lòng anh mềm nhũn.
Những nữ sinh này mặc đồng phục trung học đẩy xe đạp, có tốp năm tốp ba kết bạn mà đi. Ánh mặt trời lặn chiếu vào trên người bọn họ, giống như cái gì cũng không cần làm, chính là thanh xuân dào dạt.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp nhất thời dâng lên bùi ngùi vô hạn, cũng cảm giác mình thật sự không thể quay về những ngày tháng trước kia nữa.
Con người tới một tuổi nhất định nào đó luôn thích hoài niệm, cho dù bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi.
Mà học sinh đi qua bên cạnh bọn họ, rất nhiều người đều ánh mắt sáng lên, đặt mắt ở trên người Phó Cảnh Phi.
Người này là một hóoc-môn nam tính biết đi, bất kể xuất hiện ở đâu đều đủ khiến cho người khác chú ý, bất kể là khuôn mặt đẹp lạnh như băng hay là dáng người cao lớn, phong thái quanh người đều làm cho người ta rất dễ dáng chú ý tới anh.
Đặc biệt là nơi có những thiếu nữ, người đàn ông thành thục như Phó Cảnh Phi không phải là những cậu con trai ngây ngô non nớt có thể so sánh, cho nên càng đưa tới lực chú ý của nữ sinh hơn.
Trong nháy mắt đó Mộc Lạp Lạp còn nghĩ, nếu như mình vào thời trung học thấy người đàn ông như Phó Cảnh Phi thì nhất định sẽ bị cái kiểu đại thúc của anh hấp dẫn...
Thật ra Phó Cảnh Phi năm nay chưa tới ba mươi, ở thành phố này vĩnh viễn là người nổi tiếng hàng đầu đối với những cô gái mới bước vào đời trong giới thượng lưu. Bất kể có phải anh yêu đương hay không, những người phụ nữ mơ ước anh cho tới bây giờ đều chưa từng thiếu.
Bọn họ cùng nhau đi đến cửa trường trung học, Mộc Lạp Lạp liền nghe được bên cạnh có nữ sinh đang len lén nghị luận.
“Mau nhìn người đàn ông kia kìa, bộ dáng thật là đẹp trai...”
“Bên cạnh anh ta là bạn gái nhỉ? Cũng thật xinh đẹp.”
“Khi nào tôi có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như thế thì tốt rồi.”
Ngày nay học sinh trung học thành thục hơn so với hồi xưa, những em này đã bắt đầu trang điểm, bây giờ thoạt nhìn cũng không giống như là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tuy nhiên hơi thở thanh xuân trên người bọn họ vẫn luôn có.
Mộc Lạp Lạp liếc bọn họ một cái, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ hưng phấn. Nếu không phải không khí toát ra quanh thân Phó Cảnh Phi quá mạnh, Mộc Lạp Lạp nghĩ bọn họ sẽ lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh, hoặc là trực tiếp xông lên xin phương thức liên lạc.
“Phó Cảnh Phi, sự nổi tiếng của anh không tệ lắm.” Mộc Lạp Lạp quàng cánh tay anh, trêu ghẹo anh.
“Có sao?” Anh lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh rồi không nhúc nhích thu hồi ánh mắt, trực tiếp đưa tay ôm toàn bộ Mộc Lạp Lạp vào trong lòng, anh nói: “Không nên nhìn người khác, nhìn anh này.”
Hai gò má Mộc Lạp Lạp thoáng cái liền biến thành đỏ bừng.
Cái loại vô ý biểu hiện ra quyền của bạn trai này của Phó Cảnh Phi thật sự là... khiến cho cô tim đập dồn không thôi.
Lúc này học sinh trong trường học hầu như đều đã rời đi hoặc là ở bên trong nhà ăn của học sinh, đợi đến bảy giờ lại sẽ có học sinh lục tục trở lại tự học buổi tối.
Ở cửa chính liếc nhìn vào bên trong một cái, Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi chạy tới cửa trường học, đương nhiên... bị bảo vệ ngăn lại.
“Ngại quá, trường học không cho người ngoài đi vào, nếu là phụ huynh của học sinh thì xin liên hệ với chủ nhiệm lớp trước.”
Mộc Lạp Lạp: “...”
Phó Cảnh Phi: “...”
Thật ra Mộc Lạp Lạp vừa rồi chỉ là đột nhiên nảy ý, sau đó liền nghĩ đến khả năng này. Dù sao bây giờ cũng không phải là cuối tuần, buổi tối còn có thể có học sinh tự học, dưới tình huống bình thường chắc là sẽ không để người ngoài đi vào.
Thế nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn còn có chút không cam lòng. Cô thật vất vả mới qua bên trường học này, hơn nữa hôm nay còn là đi cùng Phó Cảnh Phi, cô đã không kịp chờ muốn cùng chia xẻ trường trung học của mình với Phó Cảnh Phi. Cô muốn dẫn anh đi xem lổ hổng tường rào trước đây mỗi lần cô trốn học đi ra, muốn dẫn anh đi xem nơi mỗi ngày cô học, muốn dẫn anh đi xem nơi trước đây mình tập thể dục.
Trước kia Mộc Lạp Lạp chưa hề yêu đương, cũng không biết có phải mỗi người đều như thế này hay không, rất muốn cùng đối phương chia xẻ tất cả trải qua trong quá khứ, để người đó có thể thật sự cảm nhận được cuộc sống đã từng của mình, tựa như như thế có thể bù đắp những tiếc nuối trong năm tháng lúc trước bọn họ còn chưa có gặp nhau.
Trong lúc Mộc Lạp Lạp đang hơi rối trí, định nghĩ cách cầu xin bảo vệ để cô đi vào, Phó Cảnh Phi đã ngẩng đầu liếc nhìn tên trường này, sau đó yên lặng lấy ra điện thoại di động.
Mộc Lạp Lạp vốn muốn báo ra tên của chủ nhiệm lớp trung học của mình, mặc dù đã nhiều năm không có trở về thăm, nhưng nghĩ đến hồi đó chủ nhiệm lớp đối với một học sinh cá biệt như cô, ký ức hãy còn mới mẻ.
Không ngừng gặp rắc rối trốn học, đi học cũng cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như là học sinh có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn cầm cờ đi trước, chỉ cần hơi nỗ lực một chút là có thể xông lên phía trước nhất, khiến những người khác đối với cô vừa ước ao vừa đố kỵ.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy thời trung học của mình không có nhiều người như cô lắm, cho nên mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng chủ nhiệm thời trung học cũng có lẽ còn nhớ cô.
Có điều không biết chủ nhiệm lớp bây giờ còn có ở trường này hay không...
Thế nhưng cô còn chưa có hành động thực tế nào, không biết Phó Cảnh Phi bên kia đã gọi điện thoại cho ai.
“Bác Vương, là cháu, Phó Cảnh Phi...” Phó Cảnh Phi nói đơn giản mấy câu, sau đó liền cất điện thoại di động, sờ sờ đầu Mộc Lạp Lạp. “Được rồi.”
Được cái gì?
Bởi vì vừa rồi Mộc Lạp Lạp một mực suy nghĩ dùng lý do gì để đi vào, cho nên hiện chưa có lập tức phục hồi tinh thần.
“Anh làm cái gì?” Mộc Lạp Lạp hơi thanh tỉnh một chút, hỏi anh.
Phó Cảnh Phi mặt không thay đổi trả lời: “Anh nói anh muốn tới đầu tư.”
Mộc Lạp Lạp: “...”
Nhà đầu tư nào mà chọn lúc tan học đến chứ hả... Dưới tình huống bình thường những người đó đều chọn lúc có nhiều học sinh nhất, vừa nhìn tình hình học sinh đi học vừa có một đống lớn nhân viên của nhà trường tuỳ tùng, tốt nhất lại thêm mấy ký giả đi theo, ước gì đem tin tức mình quyên góp công bố thiên hạ.
Như trường trung học của Mộc Lạp Lạp, tuy rằng coi như là một trường trung học quý tộc, trong học sinh không bao giờ thiếu nhất là kẻ có tiền, thế nhưng đối với lãnh đạo của trường mà nói, có quyên góp hoặc người đầu tư ùn ùn không ngừng đương nhiên là tốt đẹp.
“Ở đây chờ một chút đi.” Mặt Phó Cảnh Phi hết sức bình tĩnh, thật giống như vừa rồi mình chỉ gọi đi một cú điện thoại thông thường mà thôi.
Quả nhiên, không đến mấy phút, trong trường liền hấp tấp lao ra một đám người, đa số là khuôn mặt xa lạ Mộc Lạp Lạp không biết.
Xem ra hiệu trưởng hiện nay của trường cũng đã đổi?
“Ngài chính là Phó tiên sinh? Ngài khoẻ ngài khoẻ, tôi là hiệu trưởng của trường này, cục trưởng Vương đã nói cho tôi biết...”
Về phần người cục trưởng này, chắc hẳn là cục trưởng bộ giáo dục của thành phố Long.
Mộc Lạp Lạp luôn biết mạng lưới quan hệ của Phó Cảnh Phi rất lớn, toàn bộ bên trong thành phố Long, bất kể là quan chức hay là thương nhân, có lẽ đều có quan hệ với anh, hoặc nói là có quan hệ với Phó gia.
Nhưng tuỳ tuỳ tiện tiện nói mình muốn đầu tư gì gì đó như anh, Mộc Lạp Lạp vẫn là trong nhất thời khó có thể tiêu hoá.
Tóm lại mặc kệ thế nào, bọn họ đã được cung kính nghênh vào trường.
Mà trong đám người ra nghênh đón, Mộc Lạp Lạp cũng rốt cuộc thấy được một khuôn mặt quen thuộc, là thầy chủ nhiệm kiêm giáo viên chính trị lúc trước của cô.
“Thầy La.” Mộc Lạp Lạp nhìn thấy ông ta, thật cao hứng, lập tức lên tiếng chào.
Thời trung học, giờ chính trị của Mộc Lạp Lạp coi như không tệ. Có đôi khi lên lớp, ông thầy này không có chuyện gì thì sẽ giảng một ít kiến thức bên ngoài sách giáo khoa, ví dụ như tình hình quốc tế, quốc gia đại sự vân vân. Mộc Lạp Lạp sẽ phối hợp ông ấy vài câu, cho nên ấn tượng của ông thầy này đối với cô cũng không tệ.
“Trò là... Mộc Lạp Lạp?” Ông thầy suy nghĩ một chút đã nhận ra Mộc Lạp Lạp.
Cô so với hồi đó nhất định thay đổi không ít, tuy nhiên ngũ quan lại không có thay đổi lớn, hơn nữa cô hồi đó thật sự là một nhân vật phong vân, mỗi thầy cô giáo đều khắc sâu ấn tượng đối với cô.
“Đúng rồi, thầy La, thầy còn nhớ em ạ.”
“Đã nhiều năm rồi, các trò năm đó đã thay đổi không ít.” Thầy La bây giờ cũng đã là một người đàn ông trung niên, già đi không ít so với hồi đó.
Mộc Lạp Lạp cười cười: “Quả thật đã qua rất nhiều năm, nhưng mà thầy La, thầy không khác lắm với hồi đó...”
Thầy La được Mộc Lạp Lạp cười chân thành khen một hồi, vậy mà còn có chút tiếc nuối.
Cuối cùng vẫn là Phó Cảnh Phi nói một câu: “Hiệu trưởng, tự chúng tôi đi dạo trong trường là được rồi, chuyện cụ thể thư ký của tôi sẽ đến nói chuyện cùng ông.”
Hiệu trưởng cười rạng rỡ rời đi.
Mộc Lạp Lạp kéo cánh tay anh phỉ nhổ: “Anh nhất định là quá nhiều tiền.”
“Em nên biết... bọn anh hằng năm đều phải có mức quyên góp cố định.”
Nói như thế không sai, làm ăn càng lớn thì tiền kiếm được càng nhiều, cũng liền có nghĩa cần gánh trách nhiệm xã hội càng lớn. Ngoại trừ số tiền đóng thuế hàng năm, những hạng mục mang ý từ thiện này ắt không thể thiếu. Phó Cảnh Phi không phải chỉ là vừa tiện dùng tới ở chỗ này mà thôi, huống hồ đây là trường trung học của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cảm thấy không thua thiệt.
“Được rồi, vậy trước tiên em dẫn anh đi lớp học hồi đó của em.” Mộc Lạp Lạp nói, rất hưng phấn lôi kéo Phó Cảnh Phi đi đến toà phòng học.
Toà phòng học được xây dựng rất đồ sộ, bên trong càng rộng rãi sáng sủa. Toà phòng học bảy tầng hầu như mỗi tầng đều có mười mấy phòng.
“Nguyên tắc phân phối tầng lầu của trường trước giờ chính là xem thử những người tốt nghiệp khoá trước ở lầu mấy. Những người vừa tốt nghiệp trước khi tụi em vào trường từng học ở lầu bốn nên tụi em cũng đến lầu bốn. Chúng ta đi lầu bốn đi.” Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi đi ở trên cầu thang. Trang trí của toà phòng học cũng không có gì đặc biệt, trên vách tường lát gạch men, tuy nhiên là màu trắng rất đơn điệu.
Trong toà nhà vẫn còn rất nhiều học sinh, bọn họ có một số đã nhanh chóng ăn xong cơm tối ở căn tin, sau đó lại lập tức trở về lớp cố gắng làm bài, gần như từ sáng sớm bảy giờ rưỡi bắt đầu đi học mãi cho đến chín giờ tối, tình huống như vầy gần như phải kéo dài đến trước ngày thi tốt nghiệp trung học.
Đây là hiện trạng của đại đa số học sinh trung học. Tuy nhiên loại cuộc sống khẩn trương học tập ở đây vẫn sẽ phát sinh rất nhiều chuyện thú vị.
Chẳng hạn như lúc bọn họ đi lên lầu, trong hành lang vẫn luôn có tiếng nói cười huyên náo truyền đến.
Đột nhiên đi vào trong môi trường như vậy, Mộc Lạp Lạp có thể nói là cảm khái muôn vàn. Mà Phó Cảnh Phi thì yên lặng quét mắt qua toàn bộ nơi này, tưởng tượng thấy quang cảnh hồi đó lúc Mộc Lạp Lạp đi ở đây là như thế nào.
Lầu bốn bây giờ là lớp mười một, Mộc Lạp lạp gần như là chạy tới cửa lớp học của mình, vừa vặn là lớp thứ nhất sau chỗ quẹo cầu thang, sau khi chia lớp cô vẫn luôn ở đây.
Hồi cấp 3, trước khi phân ban tự nhiên hay xã hội thì cùng chung một lớp, sau khi phân ban Mộc Lạp Lạp vẫn thuộc lớp này.
Mộc Lạp Lạp nhón chân lên, xuyên qua cửa sổ nhìn bên trong một cái. Bên trong còn có học sinh cho nên cô vô thức dùng tay ra hiệu với Phó Cảnh Phi một cái, ý bảo nhỏ giọng chút, không nên quấy rầy đến người bên trong.
Đến khi Phó Cảnh Phi đi tới thì Mộc Lạp Lạp liếc mắt chỉ cho anh chỗ ngồi hàng ngày của mình, hàng thứ ba bên cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy sân thể dục.
“Hồi đó, khi em không muốn học thì thích ra ngoài xem, chiều nào cũng có thật nhiều người chơi bóng rổ, còn có luyện điền kinh, mỗi lần lòng đều bay ra ngoài theo bọn họ...”
Phó Cảnh Phi nhìn thoáng qua cái vị trí kia, hiện giờ chỗ ngồi đó không có ai, bên trên chất một chồng sách thật cao.
Phó Cảnh Phi thông qua cảnh này giống như có thể tưởng tượng ra năm đó, Mộc Lạp Lạp ngồi ở chỗ kia, quyển sách che ở trước mặt, nghiêng đầu không tập trung, thầy giáo ở trên bục giảng giảng bài cũng không có nhập vào lỗ tai cô, lòng cô toàn là thế giới bên ngoài.
Lúc còn trẻ luôn không an phận, nhất là tính tình Mộc Lạp Lạp là người rất vô tư lự.
Mà khi Mộc Lạp Lạp đang nói chuyện đã qua với Phó Cảnh Phi thì có học sinh từ bên ngoài đi đến, nhìn hai người bọn họ đứng ở cạnh cửa, sửng sốt một chút.
“Xin hỏi các người ở chỗ này là đang tìm ai ạ?” Nữ sinh mặt tròn lấy làm lạ hỏi bọn họ.
Mộc Lạp Lạp khoát khoát tay, lui về sau một bước, nhường đường: “Không có, tôi chỉ tới đây xem một chút.”
Có lẽ là bề ngoài cô xinh đẹp cùng với Phó Cảnh Phi khí thế cường đại không giống như kẻ lén lút, nữ sinh đó chỉ nhìn hai người bọn họ thêm một cái liền đẩy cửa đi vào.
Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái: “Có lẽ chúng ta không nên ở chỗ này cản trở bọn họ học tập.”
Phó Cảnh Phi bật cười.
Cho nên bọn họ liền đổi địa điểm khác.
Vì thế bọn họ cũng không biết, sau khi bọn họ vừa rời đi thì nữ sinh vừa vào lớp học liền quay qua bạn ngồi cùng bàn hưng phấn la lên: “Ôi trời ơi, các người thấy không, có hai người ở cửa lớp học chúng ta, nhìn có vẻ như là người yêu, chỉ số hấp dẫn đặc biệt cao, nhất là người đàn ông đó, mẹ nó thật là cực phẩm đó nha! Tôi cảm thấy sau khi thấy được anh ta, Thẩm Văn Xương ở trong lòng tôi cũng không thể xếp được vị trí thứ nhất...”
Người ngồi cùng bàn cô ta nhiệt liệt bàn luận: “Ở đâu ở đâu, mau dẫn tôi đi xem, tôi vừa lướt trong đám bạn thấy rất nhiều người cũng đang bàn luận!”
Đó là thuộc về học sinh trung học, thời gian trong sáng tươi đẹp nhất, ngoại trừ thi tốt nghiệp trung học thì cũng không có phiền muộn gì.
Mộc Lạp Lạp dẫn Phó Cảnh Phi đi nơi cô trước đây thường hay trốn học. Ở một góc khác của trường, dưới tường rào có một lỗ nhỏ vừa vặn có thể chui ra ngoài, cô hồi đó nếu không muốn học thì sẽ trốn đi từ chỗ này.
Nhưng khi bọn họ đến, lỗ thủng có thể để cho Mộc Lạp Lạp trốn học đã không thấy nữa.
“Nhất định là nhà trường tiến hành tu sửa đã phát hiện cái chỗ này, bây giờ dùng xi măng trám lại hoàn toàn.” Mộc Lạp Lạp có chút thất vọng, nhưng vẫn nở nụ cười. “Nhưng trám lại cũng tốt, miễn cho có người mỗi ngày cúp cua.”
Phó Cảnh Phi quẹt lỗ mũi cô một cái: “Hồi đó em không phải vậy sao?”
“Em đây đủ thông minh nha, em đúng là một học sinh xuất sắc đó.”
“Ồ? Em thi tốt nghiệp bao nhiêu điểm?”
Mộc Lạp Lạp đặc biệt ưỡn ngực: “Ban xã hội 619 điểm, em chưa từng nghiêm túc học, khoảng thời gian trước khi thi tốt nghiệp mới đứng đắn một chút, thế nào, không tệ phải không?”
Thành tích này của Mộc Lạp Lạp năm đó trong ban xã hội cũng đúng là số một số hai.
Phó Cảnh Phi bình tĩnh nói: “Anh thi tốt nghiệp 697 điểm.”
Mộc Lạp Lạp: “... Anh không nói em thiếu chút nữa quên anh cũng là người đã tham gia thi vào đại học.”
“Anh tuyển thẳng, nhưng vẫn tham gia thi vào đại học.” Phó Cảnh Phi nói.
“Vậy anh là người đậu cao nhất trong ban tự nhiên của thành phố Long?”
Phó Cảnh Phi gật đầu.
“Thật sự là...”
Trong tình huống không so sánh, thành tích của Mộc Lạp Lạp đúng là vô cùng xuất chúng, nhưng so với Phó Cảnh Phi đậu đại học cao nhất ở thành phố Long này thì thấy được cao thấp xuất hiện.
“Vậy anh hồi đó có vô cùng nghiêm túc học hay không? Chẳng lẽ là mỗi ngày thức đêm đến hai ba giờ mới có thành tích như vậy?” Mộc Lạp Lạp đây là đang tìm tâm lý thoải mái cho mình, tuy rằng chính cô cũng nghĩ không có khả năng lắm.
Bình luận facebook