Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Phó Cảnh Phi điện thoại nói chuyện công việc xong thì từ phòng sách đi xuống lầu, mới vừa trên thang lầu liền thấy Phó Ngộ nghiêng người tới gần Mộc Lạp Lạp, và còn đưa bàn tay khoác lên trên vai của cô.
Ánh trăng sáng ngời, nhợt nhạt chiếu vào trên thân hai người. Mặc dù trên gương mặt không thừa bao nhiêu cảm xúc của Mộc Lạp Lạp có vài phần quyến rũ, hình như hơi ngây người, nhưng không có bất cứ cự tuyệt gì.
Phó Cảnh Phi không nghe được bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy được tư thế thân mật của bọn họ.
Đằng xa, Phó Ngộ còn chưa kịp rút tay về từ trên vai Mộc Lạp Lạp thì chợt cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, một luồng ánh mắt lạnh lùng sắc bén đâm thẳng vào trên người anh ta, khiến cho cơ bắp toàn thân anh ta không khỏi căng lên.
Phó Ngộ chợt quay đầu, liền thấy Phó Cảnh Phi ở trên thang lầu. Một tay anh khoác lên trên tay vịn, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm lấy đồ trang trí ở trên tay vịn, thân hình đứng thẳng, ngũ quan có vẻ quỷ dị yêu nghiệt.
Nhưng trong cặp mắt kia lúc này không có chút tình cảm nào, khiến cho người ta sợ hãi trong lòng.
Phó Ngộ cơ hồ giống như bị điện giật rời tay khỏi vai Mộc Lạp Lạp, trong lòng không ngừng mắng mình, nói thì cứ nói đi, không có chuyện gì thì động tay làm chi, đây không phải là muốn tự tìm phiền toái cho mình sao?
Mộc Lạp Lạp không có cảm nhận được biến hoá phức tạp ở trong lòng Phó Ngộ, cũng không biết cái vị thiếu gia này đi đâu cũng đều có thể kiêu căng ngạo mạn không kiêng nể gì, nhưng khi đối mặt với Phó Cảnh Phi thì chỉ có thể ngoan ngoãn thu hồi tất cả nổi loạn, không dám có chút lỗ mãng.
Có thể trên thế giới này Mộc Lạp Lạp là người duy nhất không biết sợ Phó Cảnh Phi. Cũng bởi vì trên người cô quá nhiều đặc quyền, lúc Phó Cảnh Phi đối mặt với cô thì chỉ có kiên nhẫn, nhưng Phó Ngộ tự biết mình không may mắn như vậy, cho nên tốt nhất là đừng nói gì cả, nếu không Phó Cảnh Phi có thể dùng một trăm loại thủ đoạn trừng trị mình.
“Nhớ kỹ lời của tôi nói nhé, nếu muốn đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, tốt nhất phải làm cho bản thân cô mạnh mẽ lên, không thể chỉ chờ anh ta đến bảo vệ cô.” Đây là lời khuyên duy nhất Phó Ngộ có thể nói ra. Xét cho cùng, bất kể tâm tư anh ta ra sao, thậm chí thông qua chung đụng hôm nay thì cảm nhận được Mộc Lạp Lạp là người thích hợp nhất với Phó Cảnh Phi, cho dù như vậy, anh ta vẫn trước sau nhớ rằng bản thân là người nhà họ Phó, chung quy vẫn không thể đứng phía đối lập với Phó gia. Anh ta đến nay cũng không có bảnh lĩnh đối kháng với người nhà họ Phó.
Chỉ có Phó Cảnh Phi là có thể có bản lĩnh này, thật sự coi như tuỳ tiện theo ý mình. Anh ta là gia chủ tương lai của Phó gia, nhưng cũng quyết định muốn đứng ở phía đối lập với đại đa số người nhà họ Phó.
Phó gia vĩnh viễn là Phó gia, nhưng người nhà họ Phó cũng sẽ phải thay đổi, nói không chừng sau này người thua chính là người nhà họ Phó ấy chứ. Cho dù bọn họ không muốn Phó Cảnh Phi cưới về Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không nghe theo ý kiến của bọn họ.
Hiện tại làm sao biết được kết qua sau cùng rốt cuộc là ai thắng ai?
Nói xong lời khuyên sau cùng, Phó Ngộ liền đàng hoàng đi về phía Phó Cảnh Phi chịu đòn nhận tội.
Bấy giờ Mộc Lạp Lạp mới chú ý tới Phó Cảnh Phi. Cặp mắt xinh đẹp của anh luôn nhìn đẹp như tranh vẽ.
Mộc Lạp Lạp nhe răng cười với anh một cái, nụ cười vô cùng hồn nhiên rực rỡ.
Vẻ hung dữ trong đáy mắt Phó Cảnh Phi tiêu tán một ít theo nụ cười của cô, lúc quay nhìn lại Phó Ngộ thì cảm giác áp bức trên người cuối cùng cũng không còn đáng sợ nữa.
Phó Ngộ đi tới, thiếu chút nữa là giơ tay đầu hàng: “Chú, tôi sai rồi.”
Phó Cảnh Phi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra nữa thì đã khôi phục lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng: “Cậu về đi.”
Phó Ngộ thở phào nhẹ nhõm: “Biết rồi, tôi đi ngay đây.”
Vừa muốn đi, Phó Ngộ lại nhớ ra cái gì đó, vội nói trước khi Phó Cảnh Phi mất kiên nhẫn: “Bọn họ nói chuyện chú chuyển nhượng cổ phần là thật sao?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi lập tức sắc bén vài phần: “Cậu nghe được từ trong nhà?”
“Ừm, có ngày nghe được bác cả đang nói chuyện với ông cụ thì nhắc tới.”
Phó Cảnh Phi không tiếp tục truy hỏi, chỉ trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng…” Phó Ngộ muốn nói lại thôi.
“Cậu không cần phải xen vào, trở về đi, cuối tuần tôi sẽ về.”
Phó Ngộ đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Nếu thật sự bàn về cố chấp, trên thế giới này cũng không ai có thể hơn được người chú này của anh ta. Chuyện mà Phó Cảnh Phi quyết định, ngoại trừ bản thân anh, cho tới bây giờ đều không có đường quay lại.
Nhưng Phó Ngộ lại không nhịn được suy nghĩ, chuyện duy nhất trong quá khứ khiến Phó Cảnh Phi đổi lời chính là hôn ước cùng Mộc Lạp Lạp. Sau này không biết người kia có thể trở thành uy hiếp duy nhất của Phó Cảnh Phi cứng đầu cứng cổ này hay không?
Nhưng cũng không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Sau khi Phó Ngộ rời khỏi, trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại. Mộc Lạp Lạp đùa với Đậu Đậu xong, sau khi bắt nó chạy về phòng nhỏ của nó đi ngủ thì đi vào phòng khách.
Phó Cảnh Phi còn ngồi trên ghế sa lon uống trà. Trên ti vi chiếu tin thời sự, những thứ này có liên quan đến số liệu tài chính khiến cho Mộc Lạp Lạp không tự chủ nhìn sang.
“Công việc của anh làm xong rồi sao?” Mộc Lạp Lạp hỏi anh.
“Ừm.” Phó Cảnh Phi quay đầu lại, một tay chống trán, hầu kết khêu gợi lăn lộn lên xuống theo hít thở của anh, hormone nam tính vô thức toả ra.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy được nhịp tim của mình dường như không khống chế được tăng nhanh, cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, theo bản năng muốn cách xa Phó Cảnh Phi.
Trên thân người này giống như có từ trường khiến người ta say mê, một khi tới gần anh sẽ hít thở không thoải mái.
Rõ ràng kiếp trước lúc sống chung với anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Lúc đó đầy tâm trí Mộc Lạp Lạp đều muốn làm sao ngỗ nghịch Phó Cảnh Phi, đương nhiên không có những ý tưởng đẹp đẽ ở trong đầu.
Lúc dự định nói trở về phòng ngủ thì Phó Cảnh Phi bỗng nhiên để chén trà xuống, ngoắc tay một cái với cô: “Đến đây.”
Trong con ngươi sâu thẳm của anh một màu đen kịt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt Mộc Lạp Lạp vào trong.
Bước chân giống như không nghe theo sai khiến, Mộc Lạp Lạp đi tới, nhưng không lường được vừa tới gần thì đã bị Phó Cảnh Phi lập tức nắm lấy cổ tay.
Ánh trăng sáng ngời, nhợt nhạt chiếu vào trên thân hai người. Mặc dù trên gương mặt không thừa bao nhiêu cảm xúc của Mộc Lạp Lạp có vài phần quyến rũ, hình như hơi ngây người, nhưng không có bất cứ cự tuyệt gì.
Phó Cảnh Phi không nghe được bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy được tư thế thân mật của bọn họ.
Đằng xa, Phó Ngộ còn chưa kịp rút tay về từ trên vai Mộc Lạp Lạp thì chợt cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, một luồng ánh mắt lạnh lùng sắc bén đâm thẳng vào trên người anh ta, khiến cho cơ bắp toàn thân anh ta không khỏi căng lên.
Phó Ngộ chợt quay đầu, liền thấy Phó Cảnh Phi ở trên thang lầu. Một tay anh khoác lên trên tay vịn, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm lấy đồ trang trí ở trên tay vịn, thân hình đứng thẳng, ngũ quan có vẻ quỷ dị yêu nghiệt.
Nhưng trong cặp mắt kia lúc này không có chút tình cảm nào, khiến cho người ta sợ hãi trong lòng.
Phó Ngộ cơ hồ giống như bị điện giật rời tay khỏi vai Mộc Lạp Lạp, trong lòng không ngừng mắng mình, nói thì cứ nói đi, không có chuyện gì thì động tay làm chi, đây không phải là muốn tự tìm phiền toái cho mình sao?
Mộc Lạp Lạp không có cảm nhận được biến hoá phức tạp ở trong lòng Phó Ngộ, cũng không biết cái vị thiếu gia này đi đâu cũng đều có thể kiêu căng ngạo mạn không kiêng nể gì, nhưng khi đối mặt với Phó Cảnh Phi thì chỉ có thể ngoan ngoãn thu hồi tất cả nổi loạn, không dám có chút lỗ mãng.
Có thể trên thế giới này Mộc Lạp Lạp là người duy nhất không biết sợ Phó Cảnh Phi. Cũng bởi vì trên người cô quá nhiều đặc quyền, lúc Phó Cảnh Phi đối mặt với cô thì chỉ có kiên nhẫn, nhưng Phó Ngộ tự biết mình không may mắn như vậy, cho nên tốt nhất là đừng nói gì cả, nếu không Phó Cảnh Phi có thể dùng một trăm loại thủ đoạn trừng trị mình.
“Nhớ kỹ lời của tôi nói nhé, nếu muốn đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, tốt nhất phải làm cho bản thân cô mạnh mẽ lên, không thể chỉ chờ anh ta đến bảo vệ cô.” Đây là lời khuyên duy nhất Phó Ngộ có thể nói ra. Xét cho cùng, bất kể tâm tư anh ta ra sao, thậm chí thông qua chung đụng hôm nay thì cảm nhận được Mộc Lạp Lạp là người thích hợp nhất với Phó Cảnh Phi, cho dù như vậy, anh ta vẫn trước sau nhớ rằng bản thân là người nhà họ Phó, chung quy vẫn không thể đứng phía đối lập với Phó gia. Anh ta đến nay cũng không có bảnh lĩnh đối kháng với người nhà họ Phó.
Chỉ có Phó Cảnh Phi là có thể có bản lĩnh này, thật sự coi như tuỳ tiện theo ý mình. Anh ta là gia chủ tương lai của Phó gia, nhưng cũng quyết định muốn đứng ở phía đối lập với đại đa số người nhà họ Phó.
Phó gia vĩnh viễn là Phó gia, nhưng người nhà họ Phó cũng sẽ phải thay đổi, nói không chừng sau này người thua chính là người nhà họ Phó ấy chứ. Cho dù bọn họ không muốn Phó Cảnh Phi cưới về Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không nghe theo ý kiến của bọn họ.
Hiện tại làm sao biết được kết qua sau cùng rốt cuộc là ai thắng ai?
Nói xong lời khuyên sau cùng, Phó Ngộ liền đàng hoàng đi về phía Phó Cảnh Phi chịu đòn nhận tội.
Bấy giờ Mộc Lạp Lạp mới chú ý tới Phó Cảnh Phi. Cặp mắt xinh đẹp của anh luôn nhìn đẹp như tranh vẽ.
Mộc Lạp Lạp nhe răng cười với anh một cái, nụ cười vô cùng hồn nhiên rực rỡ.
Vẻ hung dữ trong đáy mắt Phó Cảnh Phi tiêu tán một ít theo nụ cười của cô, lúc quay nhìn lại Phó Ngộ thì cảm giác áp bức trên người cuối cùng cũng không còn đáng sợ nữa.
Phó Ngộ đi tới, thiếu chút nữa là giơ tay đầu hàng: “Chú, tôi sai rồi.”
Phó Cảnh Phi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra nữa thì đã khôi phục lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng: “Cậu về đi.”
Phó Ngộ thở phào nhẹ nhõm: “Biết rồi, tôi đi ngay đây.”
Vừa muốn đi, Phó Ngộ lại nhớ ra cái gì đó, vội nói trước khi Phó Cảnh Phi mất kiên nhẫn: “Bọn họ nói chuyện chú chuyển nhượng cổ phần là thật sao?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi lập tức sắc bén vài phần: “Cậu nghe được từ trong nhà?”
“Ừm, có ngày nghe được bác cả đang nói chuyện với ông cụ thì nhắc tới.”
Phó Cảnh Phi không tiếp tục truy hỏi, chỉ trả lời: “Đúng vậy.”
“Nhưng…” Phó Ngộ muốn nói lại thôi.
“Cậu không cần phải xen vào, trở về đi, cuối tuần tôi sẽ về.”
Phó Ngộ đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Nếu thật sự bàn về cố chấp, trên thế giới này cũng không ai có thể hơn được người chú này của anh ta. Chuyện mà Phó Cảnh Phi quyết định, ngoại trừ bản thân anh, cho tới bây giờ đều không có đường quay lại.
Nhưng Phó Ngộ lại không nhịn được suy nghĩ, chuyện duy nhất trong quá khứ khiến Phó Cảnh Phi đổi lời chính là hôn ước cùng Mộc Lạp Lạp. Sau này không biết người kia có thể trở thành uy hiếp duy nhất của Phó Cảnh Phi cứng đầu cứng cổ này hay không?
Nhưng cũng không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Sau khi Phó Ngộ rời khỏi, trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại. Mộc Lạp Lạp đùa với Đậu Đậu xong, sau khi bắt nó chạy về phòng nhỏ của nó đi ngủ thì đi vào phòng khách.
Phó Cảnh Phi còn ngồi trên ghế sa lon uống trà. Trên ti vi chiếu tin thời sự, những thứ này có liên quan đến số liệu tài chính khiến cho Mộc Lạp Lạp không tự chủ nhìn sang.
“Công việc của anh làm xong rồi sao?” Mộc Lạp Lạp hỏi anh.
“Ừm.” Phó Cảnh Phi quay đầu lại, một tay chống trán, hầu kết khêu gợi lăn lộn lên xuống theo hít thở của anh, hormone nam tính vô thức toả ra.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy được nhịp tim của mình dường như không khống chế được tăng nhanh, cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, theo bản năng muốn cách xa Phó Cảnh Phi.
Trên thân người này giống như có từ trường khiến người ta say mê, một khi tới gần anh sẽ hít thở không thoải mái.
Rõ ràng kiếp trước lúc sống chung với anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Lúc đó đầy tâm trí Mộc Lạp Lạp đều muốn làm sao ngỗ nghịch Phó Cảnh Phi, đương nhiên không có những ý tưởng đẹp đẽ ở trong đầu.
Lúc dự định nói trở về phòng ngủ thì Phó Cảnh Phi bỗng nhiên để chén trà xuống, ngoắc tay một cái với cô: “Đến đây.”
Trong con ngươi sâu thẳm của anh một màu đen kịt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt Mộc Lạp Lạp vào trong.
Bước chân giống như không nghe theo sai khiến, Mộc Lạp Lạp đi tới, nhưng không lường được vừa tới gần thì đã bị Phó Cảnh Phi lập tức nắm lấy cổ tay.
Bình luận facebook