Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Dừng lại đột ngột không hề báo trước, Mộc Lạp Lạp không kịp chuẩn bị chợt va vào trên lưng cứng rắn của Phó Cảnh Phi, xoa trán nói: “Phó Cảnh Phi, anh làm cái gì vậy?”
Phó Cảnh Phi không nói một câu, xoay người lại nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, mắt đen như mực.
Mộc Lạp Lạp bị ánh mắt mang theo xâm lược không có bất kỳ che giấu nào của anh nhìn khiến trong lòng sợ hãi, nhịp tim cũng không nhịn được gia tốc: “Anh, anh làm cái gì.”
Cô theo bản năng muốn lui về đằng sau, nhưng quên mất mình đang ở trên thang lầu, bước chân vừa lùi, cả người đều chơi vơi, thân mình cũng theo đó mà ngửa ra sau, mắt thấy sẽ từ trên thang lầu té xuống.
May mà Phó Cảnh Phi lanh tay lẹ mắt, vươn cánh tay nhanh chóng kéo cô lại.
Mộc Lạp Lạp bị đâm đầu vào trong lòng Phó Cảnh Phi nhiều lần, hồi tối ở khu giải trí bị Phó Cảnh Phi ôm, rồi lại tiếp xúc thân mật với Phó Cảnh Phi lần nữa.
Nhưng lần này khác biệt, Mộc Lạp Lạp rất có cảm giác chủ động ôm ấp yêu thương, va đầu vào lòng Phó Cảnh Phi, thân thể phản ứng nhanh hơn so với não, trực tiếp ôm lấy cái hông gầy của Phó Cảnh Phi.
Cánh tay mảnh khảnh đặt ở bên hông Phó Cảnh Phi, xúc cảm ấm áp xuyên qua lớp vải bám vào trên da anh, trên người Mộc Lạp Lạp còn có một mùi thơm nhàn nhạt tản ra, bay vào trong khứu giác của Phó Cảnh Phi.
Anh ngửi được chính là mùi thơm của sữa tắm, nhưng bởi vì mùi thơm thông thường này toả ra từ trên người Mộc Lạp Lạp, trong bầu không khí như thế này không khỏi có vài phần quyến rũ.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Phó Cảnh Phi: “…”
Hai người đều yên tĩnh một cách lạ lùng, cùng im lặng, thậm chí duy trì tư thế đứng ở trên thang lầu như thế này.
Nhất là Mộc Lạp Lạp, mùi thảo mộc truyền tới từ Phó Cảnh Phi khiến cho tất cả ý thức của cô đều mê muội, hoàn toàn quên mất lúc này nên phản ứng gì.
Mãi đến khi sân sau truyền đến tiếng kêu của Đậu Đậu, Mộc Lạp Lạp mới như tỉnh lại từ trong mộng, ý thức được mình bây giờ đang làm cái gì, vội thả tay ra, cách Phó Cảnh Phi xa mấy bước.
Cô giơ tay giải thích: “Em không phải cố ý!”
Giọng Phó Cảnh Phi thản nhiên: “Phải không.”
“Này!” Mộc Lạp Lạp có vài phần tức giận, sao mà cảm giác hành động mới rồi của Phó Cảnh Phi như đang cố ý cười cô vậy!
Hay tay Phó Cảnh Phi đút trong túi, vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
Sau đó xoay người lên lầu, bóng dáng biến mất ở trước mặt Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp nhắm mắt, nhịn xuống xung động muốn xông lên tìm Phó Cảnh Phi lý luận. Cái gì gọi là sẽ không nói cho người khác biết? Làm như cô là một nữ lưu manh vậy.
Cuối cùng Mộc Lạp Lạp vẫn là bỏ qua. Phó Cảnh Phi là ông lớn, anh nói cái gì thì là cái đó đi, mình nhất định là tranh luận không thắng. Người đàn ông này có đôi khi tính tính cực kỳ xấu xa, chưa bao giờ biết nhường cô!
Cũng trong lúc đó, trong phòng bệnh ở một bệnh viện nào đó, người đàn ông họ Thượng bởi vì vết thương trên người mà kêu thảm: “Bác sĩ, ông nhẹ một chút!”
Bác sĩ kiểm tra xong thương thế của y, sau đó nói: “Đợi lát nữa phải gây tê, phiền người nhà ký tên, sau đó đi trả tiền.”
“Thượng Kha, mẹ nói con chọc ai không chọc, lại đi chọc Phó Cảnh Phi? Phó gia là người chúng ta có thể tuỳ tiện trêu chọc à?” Một người phụ nữ trung niên ở bên giường bệnh giáo huấn.
“Mẹ, mẹ đừng phí lời. Làm sao con biết Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi là quan hệ đó? Nếu con sớm biết, lẽ nào đi chọc giận cô ta?”
“Làm sao mẹ biết là con không biết rõ? Phó gia cùng Mộc gia vốn có quan hệ thông gia, con cũng không cân nhắc một chút xem ai có thể động vào?”
“Mộc Lạp Lạp kia đã bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, Phó Cảnh Phi còn cùng với cô ta?”
“Những chuyện đó làm sao chúng ta biết được, dù sao đi nữa sau này con chớ trêu chọc bọn họ, nếu không thì mẹ cũng không bảo vệ con, con chờ bị cha cấm túc đi.”
Thượng Kha không nhịn được khoát khoát tay: “Biết rồi.”
Cho dù chỉ có thể câm nín chịu thua thiệt, nhưng mối thù với Phó Cảnh Phi coi như là kết thúc.
Sáng hôm sau Mộc Lạp Lạp như thường lệ cùng Phó Cảnh Phi ăn bữa sáng, trở lại nhịp điệu như trước, tất cả dường như đều khôi phục trật tự.
Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp biết, chiến tranh giữa mình và Mộc Diệp vừa mới bắt đầu.
Cuộc sống sau này có lẽ sẽ dậy sóng không ngờ.
Bởi vì cái ôm thất thố không kịp đề phòng kia vào đêm qua, sáng sớm Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi cái nhìn đầu tiên liền bối rối không thể giải thích, dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng anh.
Mãi đến khi bắt đầu ăn thì cô mới thả lỏng một chút.
Rõ ràng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cảm giác ở trong ngực Phó Cảnh Phi lại không ngừng quấy rầy Mộc Lạp Lạp, ngay cả giấc mơ trước khi thức giấc vào buổi sáng cũng mơ thấy Phó Cảnh Phi.
Thức dậy liền quên mất chuyện gì xảy ra ở trong mơ, nhưng ở trong mơ đều nhìn thấy gương mặt khiến người ta chết mê chết mệt kia của Phó Cảnh Phi, khiến Mộc Lạp Lạp khi thức giấc càng thêm xấu hổ.
Trên kinh nghiệm tình cảm cô chính là một tay mơ, hoàn toàn không hiểu bản thân gần đây xảy ra tâm tư biến hoá là bởi vì cái gì, chỉ đần độn muốn trốn tránh.
Mà Phó Cảnh Phi bình tĩnh trước sau như một, sau khi Mộc Lạp Lạp dời mắt đi không nhìn anh thì chỉ thoáng nhướn mày, cũng không có mở miệng vạch trần cô.
Mãi đến khi ra cửa, anh cố ý dừng lại ở cửa, sau đó cúi người xuống, dồn Mộc Lạp Lạp đang cực kỳ sợ hãi đến trong khe cửa.
Mộc Lạp Lạp đột nhiên nói lắp: “Phó… Phó… Phó Cảnh Phi, anh làm cái gì.”
Phó Cảnh Phi kề sát vào cô, chậm rãi đưa tay, một ngón tay nâng lên cằm Mộc Lạp Lạp, con ngươi đen như đá obsidian vững chắc khoá chặt cô.
Gò má Mộc Lạp Lạp đỏ lên, lòng rối như tơ vò, nín không dám thở một hơi nào.
Phó Cảnh Phi nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới khẽ cong khoé miệng lên, lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.
Phó Cảnh Phi không nói một câu, xoay người lại nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, mắt đen như mực.
Mộc Lạp Lạp bị ánh mắt mang theo xâm lược không có bất kỳ che giấu nào của anh nhìn khiến trong lòng sợ hãi, nhịp tim cũng không nhịn được gia tốc: “Anh, anh làm cái gì.”
Cô theo bản năng muốn lui về đằng sau, nhưng quên mất mình đang ở trên thang lầu, bước chân vừa lùi, cả người đều chơi vơi, thân mình cũng theo đó mà ngửa ra sau, mắt thấy sẽ từ trên thang lầu té xuống.
May mà Phó Cảnh Phi lanh tay lẹ mắt, vươn cánh tay nhanh chóng kéo cô lại.
Mộc Lạp Lạp bị đâm đầu vào trong lòng Phó Cảnh Phi nhiều lần, hồi tối ở khu giải trí bị Phó Cảnh Phi ôm, rồi lại tiếp xúc thân mật với Phó Cảnh Phi lần nữa.
Nhưng lần này khác biệt, Mộc Lạp Lạp rất có cảm giác chủ động ôm ấp yêu thương, va đầu vào lòng Phó Cảnh Phi, thân thể phản ứng nhanh hơn so với não, trực tiếp ôm lấy cái hông gầy của Phó Cảnh Phi.
Cánh tay mảnh khảnh đặt ở bên hông Phó Cảnh Phi, xúc cảm ấm áp xuyên qua lớp vải bám vào trên da anh, trên người Mộc Lạp Lạp còn có một mùi thơm nhàn nhạt tản ra, bay vào trong khứu giác của Phó Cảnh Phi.
Anh ngửi được chính là mùi thơm của sữa tắm, nhưng bởi vì mùi thơm thông thường này toả ra từ trên người Mộc Lạp Lạp, trong bầu không khí như thế này không khỏi có vài phần quyến rũ.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Phó Cảnh Phi: “…”
Hai người đều yên tĩnh một cách lạ lùng, cùng im lặng, thậm chí duy trì tư thế đứng ở trên thang lầu như thế này.
Nhất là Mộc Lạp Lạp, mùi thảo mộc truyền tới từ Phó Cảnh Phi khiến cho tất cả ý thức của cô đều mê muội, hoàn toàn quên mất lúc này nên phản ứng gì.
Mãi đến khi sân sau truyền đến tiếng kêu của Đậu Đậu, Mộc Lạp Lạp mới như tỉnh lại từ trong mộng, ý thức được mình bây giờ đang làm cái gì, vội thả tay ra, cách Phó Cảnh Phi xa mấy bước.
Cô giơ tay giải thích: “Em không phải cố ý!”
Giọng Phó Cảnh Phi thản nhiên: “Phải không.”
“Này!” Mộc Lạp Lạp có vài phần tức giận, sao mà cảm giác hành động mới rồi của Phó Cảnh Phi như đang cố ý cười cô vậy!
Hay tay Phó Cảnh Phi đút trong túi, vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
Sau đó xoay người lên lầu, bóng dáng biến mất ở trước mặt Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp nhắm mắt, nhịn xuống xung động muốn xông lên tìm Phó Cảnh Phi lý luận. Cái gì gọi là sẽ không nói cho người khác biết? Làm như cô là một nữ lưu manh vậy.
Cuối cùng Mộc Lạp Lạp vẫn là bỏ qua. Phó Cảnh Phi là ông lớn, anh nói cái gì thì là cái đó đi, mình nhất định là tranh luận không thắng. Người đàn ông này có đôi khi tính tính cực kỳ xấu xa, chưa bao giờ biết nhường cô!
Cũng trong lúc đó, trong phòng bệnh ở một bệnh viện nào đó, người đàn ông họ Thượng bởi vì vết thương trên người mà kêu thảm: “Bác sĩ, ông nhẹ một chút!”
Bác sĩ kiểm tra xong thương thế của y, sau đó nói: “Đợi lát nữa phải gây tê, phiền người nhà ký tên, sau đó đi trả tiền.”
“Thượng Kha, mẹ nói con chọc ai không chọc, lại đi chọc Phó Cảnh Phi? Phó gia là người chúng ta có thể tuỳ tiện trêu chọc à?” Một người phụ nữ trung niên ở bên giường bệnh giáo huấn.
“Mẹ, mẹ đừng phí lời. Làm sao con biết Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi là quan hệ đó? Nếu con sớm biết, lẽ nào đi chọc giận cô ta?”
“Làm sao mẹ biết là con không biết rõ? Phó gia cùng Mộc gia vốn có quan hệ thông gia, con cũng không cân nhắc một chút xem ai có thể động vào?”
“Mộc Lạp Lạp kia đã bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, Phó Cảnh Phi còn cùng với cô ta?”
“Những chuyện đó làm sao chúng ta biết được, dù sao đi nữa sau này con chớ trêu chọc bọn họ, nếu không thì mẹ cũng không bảo vệ con, con chờ bị cha cấm túc đi.”
Thượng Kha không nhịn được khoát khoát tay: “Biết rồi.”
Cho dù chỉ có thể câm nín chịu thua thiệt, nhưng mối thù với Phó Cảnh Phi coi như là kết thúc.
Sáng hôm sau Mộc Lạp Lạp như thường lệ cùng Phó Cảnh Phi ăn bữa sáng, trở lại nhịp điệu như trước, tất cả dường như đều khôi phục trật tự.
Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp biết, chiến tranh giữa mình và Mộc Diệp vừa mới bắt đầu.
Cuộc sống sau này có lẽ sẽ dậy sóng không ngờ.
Bởi vì cái ôm thất thố không kịp đề phòng kia vào đêm qua, sáng sớm Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi cái nhìn đầu tiên liền bối rối không thể giải thích, dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng anh.
Mãi đến khi bắt đầu ăn thì cô mới thả lỏng một chút.
Rõ ràng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cảm giác ở trong ngực Phó Cảnh Phi lại không ngừng quấy rầy Mộc Lạp Lạp, ngay cả giấc mơ trước khi thức giấc vào buổi sáng cũng mơ thấy Phó Cảnh Phi.
Thức dậy liền quên mất chuyện gì xảy ra ở trong mơ, nhưng ở trong mơ đều nhìn thấy gương mặt khiến người ta chết mê chết mệt kia của Phó Cảnh Phi, khiến Mộc Lạp Lạp khi thức giấc càng thêm xấu hổ.
Trên kinh nghiệm tình cảm cô chính là một tay mơ, hoàn toàn không hiểu bản thân gần đây xảy ra tâm tư biến hoá là bởi vì cái gì, chỉ đần độn muốn trốn tránh.
Mà Phó Cảnh Phi bình tĩnh trước sau như một, sau khi Mộc Lạp Lạp dời mắt đi không nhìn anh thì chỉ thoáng nhướn mày, cũng không có mở miệng vạch trần cô.
Mãi đến khi ra cửa, anh cố ý dừng lại ở cửa, sau đó cúi người xuống, dồn Mộc Lạp Lạp đang cực kỳ sợ hãi đến trong khe cửa.
Mộc Lạp Lạp đột nhiên nói lắp: “Phó… Phó… Phó Cảnh Phi, anh làm cái gì.”
Phó Cảnh Phi kề sát vào cô, chậm rãi đưa tay, một ngón tay nâng lên cằm Mộc Lạp Lạp, con ngươi đen như đá obsidian vững chắc khoá chặt cô.
Gò má Mộc Lạp Lạp đỏ lên, lòng rối như tơ vò, nín không dám thở một hơi nào.
Phó Cảnh Phi nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới khẽ cong khoé miệng lên, lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.
Bình luận facebook