Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168: Đã muốn cưới em từ lâu
Trên chiếc nhẫn hình trăng khuyết điểm xuyết lác đác kim cương. Nhưng kim cương cũng không phải là kim cương bình thường, nhìn kỹ có thể thấy chút ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt lóe ra bên trong.
Đây là 'kim cương Thủy Hỏa' cực kỳ ít ỏi, có thể muốn nhưng không thể cầu. Ánh mắt Sầm Dao lóng lánh như nước, ngạc nhiên hỏi: “Đình Lập, anh thật sự đột nhiên dự định gọi em tới mua nhẫn à? Sao lại trùng hợp có một chiếc nhẫn đẹp đến thế”
Thương Đình Lập mím môi, trong mắt hiện lên vẻ hài hước rồi lại nhanh chóng biến mất. Anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay cô. Ngón tay trắng không tỳ vết và chiếc nhẫn trong suốt như nước cùng nhau tỏa sáng, thoạt nhìn không ai che mất hào quang của ai. Trong mắt Sầm Dao lóe lên kích động và vui sướng.
Lúc trước kết hôn với Bộ Tử Ngưng, nhẫn hay hoa gì đều là người khác chuẩn bị. Anh ta không thèm để ý tới cô, đương nhiên cái gì cũng đều tùy tiện. Cũng vì sự thờ ơ của anh ta, đã phá nát sự chờ mong của cô đối với hôn nhân. Bây giờ xem ra, đây mới là hôn nhân mà cô vẫn luôn mong muốn. Ở cùng người mình yêu, dù sống cuộc sống đơn giản nhất cũng là việc hạnh phúc nhất. “Đẹp không? Anh biết em sẽ thích.” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, nắm tay cô trêu ghẹo.
Trong lòng Thương Đình Lập cũng rất vui vẻ, nụ cười trên môi rõ ràng nhiều hơn lúc bình thường. Anh vốn đẹp trai, chững chạc nhưng khí chất lại nghiêng hướng lạnh lùng, cứng rắn. Lúc không cười, tuy rằng vẫn hấp dẫn người khác nhưng khí tràng mạnh mẽ lại khiến họ không dám tới gần.
Nhưng lúc trên mặt anh hiện lên nụ cười, vẻ lạnh lùng đó sẽ lập tức giảm bớt rất nhiều. Trong tiệm có rất nhiều phụ nữ đều nhìn thẳng về phía anh. Thậm chí còn có người nháy mắt với anh. Nhưng ánh mắt của Thương Đình Lập vẫn luôn nhìn Sầm Dao, hoàn toàn không để ý tới những người khác. Sầm Dao ngược lại nhận ra, trong lòng cô ngoài tự hào còn có chút ghen tuông.
Đứng bên cạnh một người đàn ông ưu tú, những người phụ nữ tự động dâng tới chỉ sẽ không ngừng xuất hiện.
Họ cũng không làm chung công ty, ai ở gần anh cô cũng không biết. “Đi thôi” Sầm Dao bĩu môi, đặt tay lên eo anh nhéo một cái.
Thấy anh hơi nhíu mày, trong lòng Sầm Dao mới cảm thấy tốt hơn. Hừ, lần sau còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cô sẽ nhéo tới khi anh gào khóc. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn không nỡ đối với anh. Nhẹ nhàng đặt tay bên eo anh, xoa nhẹ vài cái.
Tới khi bị Thương Đình Lập đè lại, Sầm Dao mới nghỉ hoặc nhìn anh. Trong mắt cô rõ ràng viết, sao vậy. Thương Đình Lập kiêm chế lửa nóng trong lòng, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Chúng ta còn chưa trả tiền đâu. Đi thôi” Anh kéo tay cô, đi thẳng tới quầy lễ tân. Anh lấy ra một tấm thẻ đen: “Trả tiền” Trong mắt nhân viên nữ cửa tiệm hiện lên vẻ kinh ngạc, sự ngạc nhiên với vẻ đẹp của anh lúc đầu đã chuyển thành nhiệt tình khi nhìn thấy thẻ đen.
Tấm thẻ đen này đại diện cho thân phận không gì sánh được của người sở hữu. Đây là lần đầu nhân viên nữ cửa tiệm này tiếp đãi khách quý đến vậy. Sầm Dao nhìn ánh mát liên tục thay đổi của nhân viên nữ, cô tới gần Thương Đình Lập, nhỏ giọng nói: “Lân nào anh cũng dùng tấm thẻ này sao?” Nhắc mới nhớ, cô thật sự đã thấy anh dùng tấm thẻ này rất nhiều lần.
Thật đúng là một tấm thẻ đa năng. Nhưng có loại thẻ không có hạn mức như vậy, quả thật không cần mang theo thứ khác.
Thương Đình Lập nhận lại thẻ từ tay nhân viên cửa tiệm, vừa cười vừa hỏi: “Thích không? Thích thì tặng em” Anh nhét thẻ vào tay cô.
“Không cần” Sầm Dao cảm thấy cô lấy tấm thẻ này cũng vô ích. Cô không thường xuyên ra ngoài mua đồ, dù có mua cũng không mua thứ gì đắt tiền. Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ tới. “Nhẫn của chúng ta giá bao nhiêu vậy?” Thực sự không thể trách cô bỏ tiền trong mắt. Kim cương vụn khảm trên hình trăng khuyết đó, hơn nửa vòng tròn đó đều nhìn thấy đắt.
Càng chưa nói đến kim cương hiếm có. Thương Đình Lập bị dáng vẻ vừa muốn biết đáp án vừa sợ biết đáp án của cô chọc cười. Anh gõ đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ kết hôn một lần, dù nhẫn đắt hơn nữa thì anh cũng có thể mua nổi.
Em không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, dù ngày nào đó anh thật sự không có tiên thì cũng sẽ không thiếu tiền nuôi em đâu” “Nói ngon nói ngọt” Sầm Dao khẽ lẩm bẩm. Nhưng cô không thế không thừa nhận rằng những lời này của anh khiến lòng cô ngọt ngào.
Tựa như đổ một lọ đường mật, ngọt lịm. “Đưa chiếc nhẫn của anh đây” Sầm Dao vươn tay về phía anh, muốn lấy chiếc nhẫn nam vào tay mình. Thương Đình Lập lấy từ trong túi mình ra. Trong hộp nhẫn đen đựng một chiếc nhẫn nam cùng một kiểu với chiếc nhãn Sầm Dao đang đeo. Tuy chiếc nhẫn của cả hai giống nhau nhưng hướng lại không giống nhau. Lúc để cùng một chỗ, vừa vặn hợp thành hình trái tim.
Sầm Dao hết sức vui vẻ một hồi, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thương Đình Lập, đột nhiên nắm tay anh, đeo chiếc nhẫn nam đang cầm lên tay anh. “Như vậy mới công bảng” Nhìn như đã để lại một dấu hiệu đặc biệt trên người anh, Sầm Dao hài lòng gật đầu.
Hai người rời khỏi cửa tiệm hàng hiệu. Mãi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người, nhân viên nữ cửa tiệm cầm thẻ đen kia mới hưng phấn đến cười ngây ngốc. Cô vậy mà lại được câm thẻ ngân hàng của chủ tịch, thật quá hạnh phúc.
Nhân viên nữ cửa tiệm hoàn toàn chìm đắm trong khuôn mặt đẹp trai của Thương Đình Lập. Bên cửa cửa tiệm hàng hiệu, một từ "Thương vàng lắng lặng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tới khi Sầm Dao ngồi lên xe, cô mới nhớ tới một việc rất quan trọng.
“Anh vừa đánh trống lắng đấy. Nói, có phải anh đã sớm tính toán tốt nên mới lừa em đi mua nhẫn với anh không” Vẻ mặt cô tức giận nhưng trong mắt lại lóe vui sướng, thể tâm trạng vui vẻ của cô. Thương Đình Lập cầm tay cô, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô một hồi mới nghiêm túc nói: “Quả thật anh đã đặt làm nhẫn từ lâu, không phải chỉ cách đây vài ngày mà là rất lâu trước đây rồi.
Sầm Dao, anh muốn kết hôn với em từ lâu rồi” Viền mắt Sầm Dao nóng lên, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới anh đã nghĩ tới tương lại của họ từ trước. Trong lòng cô vừa ê ẩm vừa vui vẻ. “Vì sao không sớm nói cho em biết?” Giọng cô hơi nhỏ, thậm chí có chút khàn, có lẽ là vì nước mắt đột nhiên tuôn rơi. “Bởi vì lúc đó anh muốn cho em một sự ngạc nhiên đẹp đẽ nhất.
Đáng tiếc sau đó đã bị anh hủy hoại mất” Chiếc nhẫn này anh đặt làm từ lâu rồi. Vốn anh muốn sẽ giao cho cô sớm hơn, nhưng thời gian lại trễ so với anh mong muốn.
Nhưng vẫn tốt, cuối cùng chiếc nhẫn này vẫn được giao vào tay chủ nhân của nó. Như vậy là đủ rồi. Sầm Dao không ngờ sẽ nghe được đáp án này từ miệng anh. Trong lòng cô không biết là vui hay buồn. Thì ra tương lai của họ, anh vẫn luôn nhớ trong lòng.
Đây là 'kim cương Thủy Hỏa' cực kỳ ít ỏi, có thể muốn nhưng không thể cầu. Ánh mắt Sầm Dao lóng lánh như nước, ngạc nhiên hỏi: “Đình Lập, anh thật sự đột nhiên dự định gọi em tới mua nhẫn à? Sao lại trùng hợp có một chiếc nhẫn đẹp đến thế”
Thương Đình Lập mím môi, trong mắt hiện lên vẻ hài hước rồi lại nhanh chóng biến mất. Anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay cô. Ngón tay trắng không tỳ vết và chiếc nhẫn trong suốt như nước cùng nhau tỏa sáng, thoạt nhìn không ai che mất hào quang của ai. Trong mắt Sầm Dao lóe lên kích động và vui sướng.
Lúc trước kết hôn với Bộ Tử Ngưng, nhẫn hay hoa gì đều là người khác chuẩn bị. Anh ta không thèm để ý tới cô, đương nhiên cái gì cũng đều tùy tiện. Cũng vì sự thờ ơ của anh ta, đã phá nát sự chờ mong của cô đối với hôn nhân. Bây giờ xem ra, đây mới là hôn nhân mà cô vẫn luôn mong muốn. Ở cùng người mình yêu, dù sống cuộc sống đơn giản nhất cũng là việc hạnh phúc nhất. “Đẹp không? Anh biết em sẽ thích.” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, nắm tay cô trêu ghẹo.
Trong lòng Thương Đình Lập cũng rất vui vẻ, nụ cười trên môi rõ ràng nhiều hơn lúc bình thường. Anh vốn đẹp trai, chững chạc nhưng khí chất lại nghiêng hướng lạnh lùng, cứng rắn. Lúc không cười, tuy rằng vẫn hấp dẫn người khác nhưng khí tràng mạnh mẽ lại khiến họ không dám tới gần.
Nhưng lúc trên mặt anh hiện lên nụ cười, vẻ lạnh lùng đó sẽ lập tức giảm bớt rất nhiều. Trong tiệm có rất nhiều phụ nữ đều nhìn thẳng về phía anh. Thậm chí còn có người nháy mắt với anh. Nhưng ánh mắt của Thương Đình Lập vẫn luôn nhìn Sầm Dao, hoàn toàn không để ý tới những người khác. Sầm Dao ngược lại nhận ra, trong lòng cô ngoài tự hào còn có chút ghen tuông.
Đứng bên cạnh một người đàn ông ưu tú, những người phụ nữ tự động dâng tới chỉ sẽ không ngừng xuất hiện.
Họ cũng không làm chung công ty, ai ở gần anh cô cũng không biết. “Đi thôi” Sầm Dao bĩu môi, đặt tay lên eo anh nhéo một cái.
Thấy anh hơi nhíu mày, trong lòng Sầm Dao mới cảm thấy tốt hơn. Hừ, lần sau còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cô sẽ nhéo tới khi anh gào khóc. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn không nỡ đối với anh. Nhẹ nhàng đặt tay bên eo anh, xoa nhẹ vài cái.
Tới khi bị Thương Đình Lập đè lại, Sầm Dao mới nghỉ hoặc nhìn anh. Trong mắt cô rõ ràng viết, sao vậy. Thương Đình Lập kiêm chế lửa nóng trong lòng, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Chúng ta còn chưa trả tiền đâu. Đi thôi” Anh kéo tay cô, đi thẳng tới quầy lễ tân. Anh lấy ra một tấm thẻ đen: “Trả tiền” Trong mắt nhân viên nữ cửa tiệm hiện lên vẻ kinh ngạc, sự ngạc nhiên với vẻ đẹp của anh lúc đầu đã chuyển thành nhiệt tình khi nhìn thấy thẻ đen.
Tấm thẻ đen này đại diện cho thân phận không gì sánh được của người sở hữu. Đây là lần đầu nhân viên nữ cửa tiệm này tiếp đãi khách quý đến vậy. Sầm Dao nhìn ánh mát liên tục thay đổi của nhân viên nữ, cô tới gần Thương Đình Lập, nhỏ giọng nói: “Lân nào anh cũng dùng tấm thẻ này sao?” Nhắc mới nhớ, cô thật sự đã thấy anh dùng tấm thẻ này rất nhiều lần.
Thật đúng là một tấm thẻ đa năng. Nhưng có loại thẻ không có hạn mức như vậy, quả thật không cần mang theo thứ khác.
Thương Đình Lập nhận lại thẻ từ tay nhân viên cửa tiệm, vừa cười vừa hỏi: “Thích không? Thích thì tặng em” Anh nhét thẻ vào tay cô.
“Không cần” Sầm Dao cảm thấy cô lấy tấm thẻ này cũng vô ích. Cô không thường xuyên ra ngoài mua đồ, dù có mua cũng không mua thứ gì đắt tiền. Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ tới. “Nhẫn của chúng ta giá bao nhiêu vậy?” Thực sự không thể trách cô bỏ tiền trong mắt. Kim cương vụn khảm trên hình trăng khuyết đó, hơn nửa vòng tròn đó đều nhìn thấy đắt.
Càng chưa nói đến kim cương hiếm có. Thương Đình Lập bị dáng vẻ vừa muốn biết đáp án vừa sợ biết đáp án của cô chọc cười. Anh gõ đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ kết hôn một lần, dù nhẫn đắt hơn nữa thì anh cũng có thể mua nổi.
Em không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, dù ngày nào đó anh thật sự không có tiên thì cũng sẽ không thiếu tiền nuôi em đâu” “Nói ngon nói ngọt” Sầm Dao khẽ lẩm bẩm. Nhưng cô không thế không thừa nhận rằng những lời này của anh khiến lòng cô ngọt ngào.
Tựa như đổ một lọ đường mật, ngọt lịm. “Đưa chiếc nhẫn của anh đây” Sầm Dao vươn tay về phía anh, muốn lấy chiếc nhẫn nam vào tay mình. Thương Đình Lập lấy từ trong túi mình ra. Trong hộp nhẫn đen đựng một chiếc nhẫn nam cùng một kiểu với chiếc nhãn Sầm Dao đang đeo. Tuy chiếc nhẫn của cả hai giống nhau nhưng hướng lại không giống nhau. Lúc để cùng một chỗ, vừa vặn hợp thành hình trái tim.
Sầm Dao hết sức vui vẻ một hồi, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thương Đình Lập, đột nhiên nắm tay anh, đeo chiếc nhẫn nam đang cầm lên tay anh. “Như vậy mới công bảng” Nhìn như đã để lại một dấu hiệu đặc biệt trên người anh, Sầm Dao hài lòng gật đầu.
Hai người rời khỏi cửa tiệm hàng hiệu. Mãi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người, nhân viên nữ cửa tiệm cầm thẻ đen kia mới hưng phấn đến cười ngây ngốc. Cô vậy mà lại được câm thẻ ngân hàng của chủ tịch, thật quá hạnh phúc.
Nhân viên nữ cửa tiệm hoàn toàn chìm đắm trong khuôn mặt đẹp trai của Thương Đình Lập. Bên cửa cửa tiệm hàng hiệu, một từ "Thương vàng lắng lặng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tới khi Sầm Dao ngồi lên xe, cô mới nhớ tới một việc rất quan trọng.
“Anh vừa đánh trống lắng đấy. Nói, có phải anh đã sớm tính toán tốt nên mới lừa em đi mua nhẫn với anh không” Vẻ mặt cô tức giận nhưng trong mắt lại lóe vui sướng, thể tâm trạng vui vẻ của cô. Thương Đình Lập cầm tay cô, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô một hồi mới nghiêm túc nói: “Quả thật anh đã đặt làm nhẫn từ lâu, không phải chỉ cách đây vài ngày mà là rất lâu trước đây rồi.
Sầm Dao, anh muốn kết hôn với em từ lâu rồi” Viền mắt Sầm Dao nóng lên, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới anh đã nghĩ tới tương lại của họ từ trước. Trong lòng cô vừa ê ẩm vừa vui vẻ. “Vì sao không sớm nói cho em biết?” Giọng cô hơi nhỏ, thậm chí có chút khàn, có lẽ là vì nước mắt đột nhiên tuôn rơi. “Bởi vì lúc đó anh muốn cho em một sự ngạc nhiên đẹp đẽ nhất.
Đáng tiếc sau đó đã bị anh hủy hoại mất” Chiếc nhẫn này anh đặt làm từ lâu rồi. Vốn anh muốn sẽ giao cho cô sớm hơn, nhưng thời gian lại trễ so với anh mong muốn.
Nhưng vẫn tốt, cuối cùng chiếc nhẫn này vẫn được giao vào tay chủ nhân của nó. Như vậy là đủ rồi. Sầm Dao không ngờ sẽ nghe được đáp án này từ miệng anh. Trong lòng cô không biết là vui hay buồn. Thì ra tương lai của họ, anh vẫn luôn nhớ trong lòng.
Bình luận facebook