Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39
sầm Dao giật mình.
Có trộm?!
Khu Bán Sơn mà một khu giàu có nổi tiếng, ở đây an ninh rất nghiêm ngặt. Nhất là khu biệt thự, ngoại trừ đội tuần tra Côn có một đội bảo an tuần tra báo vệ tài sản từ xa, cho nên, nhiều năm nay chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chưa từng xảy ra chuyện, không có nghĩa là tối nay sẽ không xây ra chuyện.
Cô đứng yên tại chỗ, hơi thở có hơi run rẩy.
Trong bóng tối, có thế nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng. Hơn nữa, tiếng bước chân đó, đang từ xa đi đến, từng bước đi về phía cỏ.
Chân Cô run rẩy, một tay tóm chặt quần áo ngủ, tay Côn lại sờ loạn xạ.
Thật không dễ dàng chạm được một cái bình sứ ở sau lưng, nắm chặt lấy, giống như có thêm chút can đảm, ho một tiếng: “Ai đó?’
Bóng người đó càng lúc càng gần.
Dừng như nghe thấy tiếng của cô, đối phương dừng lại một chút.
Mà sau đó, “tách” một tiếng, chiếc đèn pha lê trong phòng khách bỗng sáng lên.
Sâm Dao đã thích ứng với bóng tối, đột nhiên bị đèn chiếu sáng, mắt chói đến không mở ra được.
Một lúc sau mới mở mắt ra được.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách mình không xa, cô ngẩn người.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đứng trước mặt mình thì ra không phải trộm, mà là chủ của căn nhà này, Thương Đình Lập.
Nhưng mà không phải anh đi Công tác rồi, không có ở nhà sao?
Lúc này, mặc đồ ngủ, cầm tách trà đứng trước mặt mình lại là chuyện thế nào đây?
“Chuyện này, tôi nghĩ rằng nên là tôi hỏi em.” Thương Đình Lập nhìn cô, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ cô mặc trên người.
Ánh sáng tỏa ra từ con ngươi tối đen, lúc tỏ lúc mờ.
Giờ Sầm Dao mới phản ứng ra bản thân hỏi vấn đề này rất không đúng.
Đây là nhà anh, hiện tại anh ở đây là lẽ đương nhiên.
Ngược lại bản thân có lời không nói rõ.
Sầm Dao ảo não siết chặt thứ đồ trong tay, không biết nên nói thế nào.
“Thứ em đang cầm là đồ cổ triều Minh, có giá từ hai triệu sáu trăm ngàn đến ba triệu.”
Lời anh nói, như không có gì.
Tư thế đi về phía cô càng như gió thổi mây bay.
Giống như nhìn thấy cô trong nhà này không có chút gì đáng kinh ngạc.
Sầm Dao nhìn nhìn anh, lại quay đầu nhìn thứ trong tay mình.
Mới phát hiện ra bản thân đang cầm một cái bình gốm ngọc lục bảo.
Đòi mạng mà.
Suýt chút nữa, cô đã phá hủy hai triệu, Côn cho rằng nó chỉ là một cái gạt tàn.
Sầm Dao đặt quần áo trên tay xuống lưng ghế sò pha, hai tay cấn thận nhẹ nhàng đem cái bình gốm đó về chỗ cũ.
Quay đầu, mới phát hiện toàn bộ quần áo vừa đặt trên sô pha đã rơi xuống đất.
Hơn nữa, càng đòi mạng hơn chính là, quần áo lót Cô cố tình giấu bên dưới lại trượt lên nằm trên.
Vừa nghĩ đến người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình, nhìn thấy mấy thứ đồ này, liền cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, mặt cũng nóng rực.
Vội vàng ngồi xuống nhặt lên.
Thương Đình Lập cầm tách trà đi qua, cảnh tượng đập vào mắt, khiến anh cảm thấy có một cỗ nhiệt độ bất ngờ tuôn trào trong cơ thể, lao thẳng xuống dưới.
Cả một đêm, trên người cô chỉ mặc một cái áo choàng.
Áo choàng chỉ được buộc lỏng lẻo ở eo, nên khi cô cúi người xuống thế này, cổ áo chữ V xé sâu toàn bộ đều mở về phía anh.
Bên trong trống không, không hề mặc gì.
Nơi đẫy đà cao ngất, dưới ánh đèn, trắng như tuyết.
Đỉnh nhỏ màu hồng phấn mềm mại kích thích mọi dây thần kinh của người đàn ông.
Đêm đó, anh đã nếm qua mùi vị nơi đó của cô.
Càng thử thì càng biết ngon lành đến mức nào, càng biết ngon lành đến mức nào thì càng muốn nếm nhiều hơn.
Sầm Dao cảm thấy một áp lực to lớn, khẽ nâng mắt, liền nhìn thấy chiếc quần xám của người đàn ông cùng đòi dép lê màu trắng sạch sẽ.
Cô chỉ hận không thế đào một cái hố chui xuống, tóm lấy đống quần áo lộn xộn, đứng dậy.
“Tôi… tôi đi thay quần áo, lát nữa sẽ giải thích với anh.” Sầm Dao ngại ngùng nhìn anh, sau khi nói xong mấy lời lộn xộn, nhấc chân định bước lên lầu.
Nhưng mà, mới đi được một bước, trên eo đã có cảm giác nóng rực.
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, giữ eo cô lại, ngăn bước đi của cỏ.
Cô kinh ngạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người liền bị anh kéo qua, tựa lưng vào lưng ghế sô pha.
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm tối đen của người đàn ông, tim sầm Dao lỡ mất một nhịp.
Bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, hai tay vịn vào lưng sò pha, giam cô ở giữa sỏ pha và vòm ngực mạnh mẽ.
Sầm Dao hít sâu một hơi, tay giữ chặt quần áo.
Cố gắng kiềm chế, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Lần nào cũng vậy, Cô đều chạy không thoát.
“Chủ tịch Thương, anh muốn làm gì?” Cô giữ chặt người, hỏi.
Đứng gần như vậy, thật khó đế cô bình tĩnh. Trong đầu, lặp đi lặp lại hình ảnh trong phòng nghỉ sáng hôm đó.
Người đàn ông này không phải như trong lời đồn không gần nữ sắc, thật ra tận sâu trong xương tủy cũng là một con sói háo sắc.
Ngày hòm đó, cô đã bị anh lợi dụng.
“Lời này, có phải cũng nên do tôi hỏi em?” Ánh mắt mê người của người đàn ỏng, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Ánh mắt đó như một cơn xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần nhìn vào mắt anh thì cả lỉnh hồn sẽ bị hút mất.
Anh tiến lại gần như vậy, gần đến tất cả hơi thớ đều phả lên mặt Cô: “Nửa đêm nửa hôm, vô duyên vô cớ mặc đồ ngủ của tỏi, xuất hiện ở nhà tôi, em muốn làm gì?”
Đôi môi Sầm Dao run lên, đầu óc trở nên rối loạn.
Chưa kịp mớ miệng, tầm mắt của anh đã rời hỏi mắt Cô, hướng xuống dưới.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lèn: “Bên trong không mặc gì, ngồi xổm trước mặt tôi. Cô Sầm, chỉ e người phải giải thích rõ ràng là em rồi.
Nhỉ?”
Âm thanh cuối kéo dài, rất dài, có cảm giác như câu hồn đoạt phách?
Trong đầu Sầm Dao “oành” một tiếng, cô vô thức giữ chặt cổ áo lại.
Anh ẩy… lại biết bên trong mình không mặc gì.
Cho nên, lúc nãy đều bị anh nhìn thấy hết rồi?
“Tôi không giống như anh nghĩ đâu.” Sầm Dao rất hổi hận tại sao mình lại ngồi xuống nhặt quần áo. Không họng khò rát, hổn hển giải thích: “Tôi đến ở với con trai anh đấy. Nếu biết anh ở nhà, tôi nhất định không đến đâu.”
Thương Đình Lập nhìn bộ dạng nhớn nhác của cỏ, sắc mặt ngưng lại: “Người phụ nữ lấy con trai tỏi ra làm cái cớ, tôi có thế đếm được hàng trăm. Nó là con trai tôi, không phải con trai cô, cỏ ở với nó làm gì?”
Thương Đình Lập thật không có thổi phồng.
Có bao người phụ nữ không tìm được đường ở chỗ anh mà phải thông qua
Thương Hựu Nhất chứ.
Sầm Dao biết mình có lý, nhưng hiện tại bị Thương Đình Lập nói hai câu thì một lời cũng không đáp lại được.
Anh nói không sai.
Không tính lần này, mình và Thương Hựu Nhất trước đây chỉ gặp qua có hai lần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc mình đến ở cùng nhóc quá miễn cưỡng, tuy rằng sự thật là vậy.
“Hiện giờ nhìn thấy anh, tôi đã hối hận tới xanh ruột rồi. Muốn trách thì trách tôi quá mềm lòng, con trai anh tùy tiện nói hai câu đã theo nhóc về. Nhưng bây giờ rõ ràng là
tôi đã lo nhiêu chuyện quá rồi.
Sầm Dao hơi tức giận với việc Thương Đình Lập không cảm thấy ý tốt cúa Cô.
Nói xong liền muốn đấy anh ra.
Nhưng phụ nữ nào đọ được với sức lực của đàn ông?
sầm Dao giật mình.
Có trộm?!
Khu Bán Sơn mà một khu giàu có nổi tiếng, ở đây an ninh rất nghiêm ngặt. Nhất là khu biệt thự, ngoại trừ đội tuần tra Côn có một đội bảo an tuần tra báo vệ tài sản từ xa, cho nên, nhiều năm nay chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chưa từng xảy ra chuyện, không có nghĩa là tối nay sẽ không xây ra chuyện.
Cô đứng yên tại chỗ, hơi thở có hơi run rẩy.
Trong bóng tối, có thế nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng. Hơn nữa, tiếng bước chân đó, đang từ xa đi đến, từng bước đi về phía cỏ.
Chân Cô run rẩy, một tay tóm chặt quần áo ngủ, tay Côn lại sờ loạn xạ.
Thật không dễ dàng chạm được một cái bình sứ ở sau lưng, nắm chặt lấy, giống như có thêm chút can đảm, ho một tiếng: “Ai đó?’
Bóng người đó càng lúc càng gần.
Dừng như nghe thấy tiếng của cô, đối phương dừng lại một chút.
Mà sau đó, “tách” một tiếng, chiếc đèn pha lê trong phòng khách bỗng sáng lên.
Sâm Dao đã thích ứng với bóng tối, đột nhiên bị đèn chiếu sáng, mắt chói đến không mở ra được.
Một lúc sau mới mở mắt ra được.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách mình không xa, cô ngẩn người.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đứng trước mặt mình thì ra không phải trộm, mà là chủ của căn nhà này, Thương Đình Lập.
Nhưng mà không phải anh đi Công tác rồi, không có ở nhà sao?
Lúc này, mặc đồ ngủ, cầm tách trà đứng trước mặt mình lại là chuyện thế nào đây?
“Chuyện này, tôi nghĩ rằng nên là tôi hỏi em.” Thương Đình Lập nhìn cô, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ cô mặc trên người.
Ánh sáng tỏa ra từ con ngươi tối đen, lúc tỏ lúc mờ.
Giờ Sầm Dao mới phản ứng ra bản thân hỏi vấn đề này rất không đúng.
Đây là nhà anh, hiện tại anh ở đây là lẽ đương nhiên.
Ngược lại bản thân có lời không nói rõ.
Sầm Dao ảo não siết chặt thứ đồ trong tay, không biết nên nói thế nào.
“Thứ em đang cầm là đồ cổ triều Minh, có giá từ hai triệu sáu trăm ngàn đến ba triệu.”
Lời anh nói, như không có gì.
Tư thế đi về phía cô càng như gió thổi mây bay.
Giống như nhìn thấy cô trong nhà này không có chút gì đáng kinh ngạc.
Sầm Dao nhìn nhìn anh, lại quay đầu nhìn thứ trong tay mình.
Mới phát hiện ra bản thân đang cầm một cái bình gốm ngọc lục bảo.
Đòi mạng mà.
Suýt chút nữa, cô đã phá hủy hai triệu, Côn cho rằng nó chỉ là một cái gạt tàn.
Sầm Dao đặt quần áo trên tay xuống lưng ghế sò pha, hai tay cấn thận nhẹ nhàng đem cái bình gốm đó về chỗ cũ.
Quay đầu, mới phát hiện toàn bộ quần áo vừa đặt trên sô pha đã rơi xuống đất.
Hơn nữa, càng đòi mạng hơn chính là, quần áo lót Cô cố tình giấu bên dưới lại trượt lên nằm trên.
Vừa nghĩ đến người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình, nhìn thấy mấy thứ đồ này, liền cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, mặt cũng nóng rực.
Vội vàng ngồi xuống nhặt lên.
Thương Đình Lập cầm tách trà đi qua, cảnh tượng đập vào mắt, khiến anh cảm thấy có một cỗ nhiệt độ bất ngờ tuôn trào trong cơ thể, lao thẳng xuống dưới.
Cả một đêm, trên người cô chỉ mặc một cái áo choàng.
Áo choàng chỉ được buộc lỏng lẻo ở eo, nên khi cô cúi người xuống thế này, cổ áo chữ V xé sâu toàn bộ đều mở về phía anh.
Bên trong trống không, không hề mặc gì.
Nơi đẫy đà cao ngất, dưới ánh đèn, trắng như tuyết.
Đỉnh nhỏ màu hồng phấn mềm mại kích thích mọi dây thần kinh của người đàn ông.
Đêm đó, anh đã nếm qua mùi vị nơi đó của cô.
Càng thử thì càng biết ngon lành đến mức nào, càng biết ngon lành đến mức nào thì càng muốn nếm nhiều hơn.
Sầm Dao cảm thấy một áp lực to lớn, khẽ nâng mắt, liền nhìn thấy chiếc quần xám của người đàn ông cùng đòi dép lê màu trắng sạch sẽ.
Cô chỉ hận không thế đào một cái hố chui xuống, tóm lấy đống quần áo lộn xộn, đứng dậy.
“Tôi… tôi đi thay quần áo, lát nữa sẽ giải thích với anh.” Sầm Dao ngại ngùng nhìn anh, sau khi nói xong mấy lời lộn xộn, nhấc chân định bước lên lầu.
Nhưng mà, mới đi được một bước, trên eo đã có cảm giác nóng rực.
Cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, giữ eo cô lại, ngăn bước đi của cỏ.
Cô kinh ngạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người liền bị anh kéo qua, tựa lưng vào lưng ghế sô pha.
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm tối đen của người đàn ông, tim sầm Dao lỡ mất một nhịp.
Bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, hai tay vịn vào lưng sò pha, giam cô ở giữa sỏ pha và vòm ngực mạnh mẽ.
Sầm Dao hít sâu một hơi, tay giữ chặt quần áo.
Cố gắng kiềm chế, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Lần nào cũng vậy, Cô đều chạy không thoát.
“Chủ tịch Thương, anh muốn làm gì?” Cô giữ chặt người, hỏi.
Đứng gần như vậy, thật khó đế cô bình tĩnh. Trong đầu, lặp đi lặp lại hình ảnh trong phòng nghỉ sáng hôm đó.
Người đàn ông này không phải như trong lời đồn không gần nữ sắc, thật ra tận sâu trong xương tủy cũng là một con sói háo sắc.
Ngày hòm đó, cô đã bị anh lợi dụng.
“Lời này, có phải cũng nên do tôi hỏi em?” Ánh mắt mê người của người đàn ỏng, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Ánh mắt đó như một cơn xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần nhìn vào mắt anh thì cả lỉnh hồn sẽ bị hút mất.
Anh tiến lại gần như vậy, gần đến tất cả hơi thớ đều phả lên mặt Cô: “Nửa đêm nửa hôm, vô duyên vô cớ mặc đồ ngủ của tỏi, xuất hiện ở nhà tôi, em muốn làm gì?”
Đôi môi Sầm Dao run lên, đầu óc trở nên rối loạn.
Chưa kịp mớ miệng, tầm mắt của anh đã rời hỏi mắt Cô, hướng xuống dưới.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lèn: “Bên trong không mặc gì, ngồi xổm trước mặt tôi. Cô Sầm, chỉ e người phải giải thích rõ ràng là em rồi.
Nhỉ?”
Âm thanh cuối kéo dài, rất dài, có cảm giác như câu hồn đoạt phách?
Trong đầu Sầm Dao “oành” một tiếng, cô vô thức giữ chặt cổ áo lại.
Anh ẩy… lại biết bên trong mình không mặc gì.
Cho nên, lúc nãy đều bị anh nhìn thấy hết rồi?
“Tôi không giống như anh nghĩ đâu.” Sầm Dao rất hổi hận tại sao mình lại ngồi xuống nhặt quần áo. Không họng khò rát, hổn hển giải thích: “Tôi đến ở với con trai anh đấy. Nếu biết anh ở nhà, tôi nhất định không đến đâu.”
Thương Đình Lập nhìn bộ dạng nhớn nhác của cỏ, sắc mặt ngưng lại: “Người phụ nữ lấy con trai tỏi ra làm cái cớ, tôi có thế đếm được hàng trăm. Nó là con trai tôi, không phải con trai cô, cỏ ở với nó làm gì?”
Thương Đình Lập thật không có thổi phồng.
Có bao người phụ nữ không tìm được đường ở chỗ anh mà phải thông qua
Thương Hựu Nhất chứ.
Sầm Dao biết mình có lý, nhưng hiện tại bị Thương Đình Lập nói hai câu thì một lời cũng không đáp lại được.
Anh nói không sai.
Không tính lần này, mình và Thương Hựu Nhất trước đây chỉ gặp qua có hai lần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc mình đến ở cùng nhóc quá miễn cưỡng, tuy rằng sự thật là vậy.
“Hiện giờ nhìn thấy anh, tôi đã hối hận tới xanh ruột rồi. Muốn trách thì trách tôi quá mềm lòng, con trai anh tùy tiện nói hai câu đã theo nhóc về. Nhưng bây giờ rõ ràng là
tôi đã lo nhiêu chuyện quá rồi.
Sầm Dao hơi tức giận với việc Thương Đình Lập không cảm thấy ý tốt cúa Cô.
Nói xong liền muốn đấy anh ra.
Nhưng phụ nữ nào đọ được với sức lực của đàn ông?
Bình luận facebook