Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Báu vật vô giá
Thương Vân đợi ở bệnh viện Nhân Dân Bắc Thành mấy hôm, cuối cùng cũng chờ đến ngày cậu có thể vào phòng bệnh một mình. Người của cậu vẫn luôn theo dõi Thương Đình Lập, đương nhiên biết mấy ngày hôm nay anh còn đang bận bịu chuyện công ty, trừ buổi tối thời gian còn lại đều không thể đến bệnh viện.
Trước khi bước vào phòng bệnh, cậu còn cầm một giỏ trái cây đứng nói chuyện với y tá trong bệnh viện một lúc rồi mới bước về phía phòng bệnh của Sầm Dao. Nhưng cậu mới đứng ở ngoài cửa, còn chưa kịp bước vào phòng đã nghe thấy một giọng nói hùng hồn vọng ra.
“Sầm Dao, nếu nửa tháng sau Hựu Nhất còn chưa tỉnh lại, làm một người ba, tôi hy vọng cô có thể rời xa con trai của tôi, chỉ cần cô đồng ý, ba triệu này sẽ là của cô."
Thương Vân nghe câu nói này, trong mắt hiện lên chút trào phúng. Cảnh tượng rất giống nhau. Nhưng lúc trước vai chính chính là người mẹ trên danh nghĩa của cậu, vì cái gọi là tiền mà không hề do dự lập tức vứt bỏ cậu. Thương Vân không mở cửa bước vào ngăn cản, bởi vì cậu đột nhiên muốn biết nếu như người này là Sầm Dao thì cô sẽ lựa chọn như thế nào. Cô sẽ vì tiền mà vứt bỏ Thương Đình Lập sao? Sầm Dao trong phòng bệnh đang mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt vẫn rất ốm yếu.
Cô nhìn tấm chi phiếu lão tiên sinh Thương ném lại đây, chỉ cảm thấy toàn bộ tự tôn của cô đều bị ông giẫm dưới chân. Cô rất muốn cười. Thì ra Thương Đình Lập lại chỉ trị giá ba triệu mà thôi. Đúng là buồn cười mà. Nhưng cô lại cười không nổi. Cô che đi chút tự giễu trong ánh mắt, ánh mất Sầm Dao vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào ông: “Ông Thương, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, đứa con trai chỉ có giá ba triệu trong mắt ngài đối với tôi lại là một báu vật vô giá, cho dù ngài cho tôi tất cả tài sản thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy, tôi yêu anh ấy, cho dù mất đi tất cả mọi thứ thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy” Sầm Dao lúc này sẽ không vì bất kỳ người nào hay bất kỳ câu nói nào mà dao động tình cảm đối với Thương Đình Lập.
Bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Trên đời này có quá nhiều chuyện bất ngờ.
Cô không có cách nào nắm chắc tương lai của bọn họ, cô chỉ biết quý trọng từng giây từng phút khi hai người con có thể ở cùng nhau mà thôi. Cho dù giây tiếp theo. Hai người bọn họ sẽ không ở cùng nhau nữa, ít nhất thì một giây trước đó bọn họ vẫn yêu nhau.
Bọn họ sẽ không vì những việc bên ngoài mà tách khỏi nhau nữa Nếu cô buông tay anh ra thì chỉ có thể là vì anh không còn yêu cô nữa.
Thương Ly Viễn bị câu tranh luận này của Sầm Dao làm tức đến bật cười, ông lớn giọng cười nhạo cô: “Là thứ gì đã cho cô lòng tự tin lớn đến thế, con trai tôi sao? Cũng đúng, nếu như cô cứ sống chết mà quấn lấy nó không bỏ thì đúng là nó sẽ còn cho cô nhiều hơn thứ tôi đã cho cô nữa, nhưng mà tiền đề của tất cả những thứ này là Hựu Nhất phải tỉnh lại”
“Nó sẽ vì một người phụ nữ làm hại con của nó không thể tỉnh lại mà không hề có một chút khúc mắc nào sao? Cô quá đề cao bản thân mình rồi” Đã năm ngày, từ hy vọng đến thất vọng, Thương Ly Viễn gần như đã hoàn toàn mất hết hy vọng về việc Hựu Nhất sẽ tỉnh lại rồi.
Bây giờ ông chỉ hy vọng có thể đuổi người phụ nữ mang đến cho người nhà họ Thương một đống phiên phức đang ngồi trước mặt ông đi ngay mà thôi.
Nếu không phải cô xuất hiện, Hựu Nhất vẫn sẽ hoạt bát chạy nhảy khắp nơi như xưa.
Chỉ cân không gặp được cô. Cậu bé có thể trưởng thành một cách an toàn, nhưng tất cả đều bị cô phá hủy.
Ánh mắt Thương Ly Viên nhìn cô mang theo vẻ căm thù vô cùng rõ ràng. Sầm Dao đương nhiên không hề bỏ lỡ ánh mắt đó của ông.
“Ba, ba cũng đến thăm Sầm Dao à” Thương Vân đột nhiên mở cửa ra gián đoạn việc hai người đối diện nhau.
Thương Ly Viễn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là đứa con riêng của ông, vẻ mặt lập tức lạnh lùng đến mức gần như không có cảm xúc, ông nhìn đống đồ trong tay Thương Vân, hỏi thẳng: “Sao con lại đến đây, con quen cô ta?” Thương Ly Viễn liếc mắt nhìn Sầm Dao.
Thương Vân đặt trái cây lên bàn mỉm cười gật đầu chào Sầm Dao rồi ngồi xuống ghế trả lời ông. “Bọn con quen nhau từ khi còn nhỏ, dù sao trước khi ba tìm con về thì con ở cạnh bãi rác cách nhà họ Sầm không xa” Những lời này của Thương Vân như tát thẳng vào mặt ông. Chỉ thiếu điều không nói thẳng hai chữ keo kiệt ra thôi. Dù sao đối với con trai ruột của mình mà còn có thể mặc kệ để cậu sinh sống trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Thân là một người ba hoàn toàn có thể nuôi nổi anh, Thương Ly Viễn hoàn toàn không hề có †ư cách. Còn việc thay đổi cách xưng hô với Sầm Dao cũng là vì tính cẩn thận của Thương Vân. Nếu để Thương Ly Viễn phát hiện ra cậu và Sầm Dao có quan hệ quá thân mật, có lẽ sẽ càng thêm hà khác hơn đối với cô.
Tuy rằng Thương Vân rất vui khi nhìn thấy Sầm Dao và Thương Đình Lập chia tay, nhưng cậu tuyệt đối không muốn chuyện này lại được thành lập dựa trên việc cậu tổn thương Sầm Dao. Như vậy cậu sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình, bởi vì cậu như thế có khác nào Thương Ly Viễn lúc trước đâu chứ. “Con..” Thương Ly Viễn đang định mắng cậu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy nét trào phúng của cậu, lập tức không nói được gì nữa. Thương Ly Viễn cảm thấy ông đã mất hết mặt mũi trước mặt Sầm Dao rồi, hung hăng ném lại một câu suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại báo cho ông biết với Sầm Dao rồi lập tức không thèm quay đầu lại đi mất.
Không thể không nói, Sầm Dao thấy Thương Ly Viễn nghẹn họng không biết nói gì như thế này, trong lòng cô cảm thấy rất hả giận. Nhưng cô có hơi lo lắng, Thương Vân trực tiếp chống cự với ông thể này sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.
Gương mặt Tái nhợt của cô hơi lo lắng hỏi: “Như vậy có sao không?Ông ấy là ba cậu, cậu nói ông ta như vậy, có khi nào ông ta sẽ đóng băng thẻ của cậu lại không?” Thương Văn nghiêng đầu nhìn cô, ngoắc ngón tay. Sầm Dao khó hiểu nhưng vẫn thành thật đưa đầu qua, tò mò cậu đang định nói gì. Thương Vân hơi cong môi, nụ cười quyến rũ xuất hiện trên mặt.
Tuy rằng chỉ xảy ra trong chớp mắt rồi lại bị cậu nhanh chóng giấu đi. Thương Vân nói với Sầm Dao: “Tôi chưa bao giờ sử dụng đến thẻ của ỏng ta, bất kể là trước khi ra nước ngoài hay sau khi ra nước ngoài, giống như bây giờ tôi cũng không ở lại nhà họ Thương, ngay cả một ly nước của ông ta tôi cũng chưa từng uống qua, đương nhiên sẽ không sợ ông ấy đóng băng thẻ của tôi, bởi vì ông ta không có tư cách” Câu nói cuối cùng, Thương Vân nói vừa lạnh nhạt vừa khinh thường. Cậu như thế này cực kỳ giống với Thương Đình Lập khi lạnh lùng. Không thế không nói, hai người bọn họ quả nhiên là anh em ruột có chung dòng máu.
Cho là là trâm mặt không nói tiếng nào, cũng có thế nhìn thấy một vài điểm giống nhau từ trên mặt của bọn hạ. Sầm Dao hơi hé miệng nhưng không khuyên nhủ cậu nữa. Làm một người bạn, cô cũng không có tư cách lo lắng chuyện gia định của người ta.
Làm chị dâu tương lai của cậu, có lẽ thật sự là tương lai, dù sao thì lão tiên sinh Thương cũng không chấp nhận cô. I¡ hương Văn nhìn Sầm Dao đột nhiên cúi gục đầu xuống hồn vía lên mây, suy nghĩ một lúc lập tức biết cô đang nghĩ chuyện gì. Cậu chỉ có thể nói cho cô một chuyện đáng để vui mừng an ủi cô: "“Sầm Dao, tôi có một việc muốn nói cho em, tôi sắp sửa mở một cuộc triển lãm tranh ở Bắc Thành, hy vọng em có thể đến tham dự” Cậu lấy một tấm vé vào cửa có in hình mặt trời vàng kim chiếu rọi lên hai sợi dây leo có màu sắc rực rỡ đang quấn lấy nhau từ trong túi ra, sau đó đưa cho cô.
Trước khi bước vào phòng bệnh, cậu còn cầm một giỏ trái cây đứng nói chuyện với y tá trong bệnh viện một lúc rồi mới bước về phía phòng bệnh của Sầm Dao. Nhưng cậu mới đứng ở ngoài cửa, còn chưa kịp bước vào phòng đã nghe thấy một giọng nói hùng hồn vọng ra.
“Sầm Dao, nếu nửa tháng sau Hựu Nhất còn chưa tỉnh lại, làm một người ba, tôi hy vọng cô có thể rời xa con trai của tôi, chỉ cần cô đồng ý, ba triệu này sẽ là của cô."
Thương Vân nghe câu nói này, trong mắt hiện lên chút trào phúng. Cảnh tượng rất giống nhau. Nhưng lúc trước vai chính chính là người mẹ trên danh nghĩa của cậu, vì cái gọi là tiền mà không hề do dự lập tức vứt bỏ cậu. Thương Vân không mở cửa bước vào ngăn cản, bởi vì cậu đột nhiên muốn biết nếu như người này là Sầm Dao thì cô sẽ lựa chọn như thế nào. Cô sẽ vì tiền mà vứt bỏ Thương Đình Lập sao? Sầm Dao trong phòng bệnh đang mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt vẫn rất ốm yếu.
Cô nhìn tấm chi phiếu lão tiên sinh Thương ném lại đây, chỉ cảm thấy toàn bộ tự tôn của cô đều bị ông giẫm dưới chân. Cô rất muốn cười. Thì ra Thương Đình Lập lại chỉ trị giá ba triệu mà thôi. Đúng là buồn cười mà. Nhưng cô lại cười không nổi. Cô che đi chút tự giễu trong ánh mắt, ánh mất Sầm Dao vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào ông: “Ông Thương, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, đứa con trai chỉ có giá ba triệu trong mắt ngài đối với tôi lại là một báu vật vô giá, cho dù ngài cho tôi tất cả tài sản thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy, tôi yêu anh ấy, cho dù mất đi tất cả mọi thứ thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy” Sầm Dao lúc này sẽ không vì bất kỳ người nào hay bất kỳ câu nói nào mà dao động tình cảm đối với Thương Đình Lập.
Bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Trên đời này có quá nhiều chuyện bất ngờ.
Cô không có cách nào nắm chắc tương lai của bọn họ, cô chỉ biết quý trọng từng giây từng phút khi hai người con có thể ở cùng nhau mà thôi. Cho dù giây tiếp theo. Hai người bọn họ sẽ không ở cùng nhau nữa, ít nhất thì một giây trước đó bọn họ vẫn yêu nhau.
Bọn họ sẽ không vì những việc bên ngoài mà tách khỏi nhau nữa Nếu cô buông tay anh ra thì chỉ có thể là vì anh không còn yêu cô nữa.
Thương Ly Viễn bị câu tranh luận này của Sầm Dao làm tức đến bật cười, ông lớn giọng cười nhạo cô: “Là thứ gì đã cho cô lòng tự tin lớn đến thế, con trai tôi sao? Cũng đúng, nếu như cô cứ sống chết mà quấn lấy nó không bỏ thì đúng là nó sẽ còn cho cô nhiều hơn thứ tôi đã cho cô nữa, nhưng mà tiền đề của tất cả những thứ này là Hựu Nhất phải tỉnh lại”
“Nó sẽ vì một người phụ nữ làm hại con của nó không thể tỉnh lại mà không hề có một chút khúc mắc nào sao? Cô quá đề cao bản thân mình rồi” Đã năm ngày, từ hy vọng đến thất vọng, Thương Ly Viễn gần như đã hoàn toàn mất hết hy vọng về việc Hựu Nhất sẽ tỉnh lại rồi.
Bây giờ ông chỉ hy vọng có thể đuổi người phụ nữ mang đến cho người nhà họ Thương một đống phiên phức đang ngồi trước mặt ông đi ngay mà thôi.
Nếu không phải cô xuất hiện, Hựu Nhất vẫn sẽ hoạt bát chạy nhảy khắp nơi như xưa.
Chỉ cân không gặp được cô. Cậu bé có thể trưởng thành một cách an toàn, nhưng tất cả đều bị cô phá hủy.
Ánh mắt Thương Ly Viên nhìn cô mang theo vẻ căm thù vô cùng rõ ràng. Sầm Dao đương nhiên không hề bỏ lỡ ánh mắt đó của ông.
“Ba, ba cũng đến thăm Sầm Dao à” Thương Vân đột nhiên mở cửa ra gián đoạn việc hai người đối diện nhau.
Thương Ly Viễn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là đứa con riêng của ông, vẻ mặt lập tức lạnh lùng đến mức gần như không có cảm xúc, ông nhìn đống đồ trong tay Thương Vân, hỏi thẳng: “Sao con lại đến đây, con quen cô ta?” Thương Ly Viễn liếc mắt nhìn Sầm Dao.
Thương Vân đặt trái cây lên bàn mỉm cười gật đầu chào Sầm Dao rồi ngồi xuống ghế trả lời ông. “Bọn con quen nhau từ khi còn nhỏ, dù sao trước khi ba tìm con về thì con ở cạnh bãi rác cách nhà họ Sầm không xa” Những lời này của Thương Vân như tát thẳng vào mặt ông. Chỉ thiếu điều không nói thẳng hai chữ keo kiệt ra thôi. Dù sao đối với con trai ruột của mình mà còn có thể mặc kệ để cậu sinh sống trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Thân là một người ba hoàn toàn có thể nuôi nổi anh, Thương Ly Viễn hoàn toàn không hề có †ư cách. Còn việc thay đổi cách xưng hô với Sầm Dao cũng là vì tính cẩn thận của Thương Vân. Nếu để Thương Ly Viễn phát hiện ra cậu và Sầm Dao có quan hệ quá thân mật, có lẽ sẽ càng thêm hà khác hơn đối với cô.
Tuy rằng Thương Vân rất vui khi nhìn thấy Sầm Dao và Thương Đình Lập chia tay, nhưng cậu tuyệt đối không muốn chuyện này lại được thành lập dựa trên việc cậu tổn thương Sầm Dao. Như vậy cậu sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình, bởi vì cậu như thế có khác nào Thương Ly Viễn lúc trước đâu chứ. “Con..” Thương Ly Viễn đang định mắng cậu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy nét trào phúng của cậu, lập tức không nói được gì nữa. Thương Ly Viễn cảm thấy ông đã mất hết mặt mũi trước mặt Sầm Dao rồi, hung hăng ném lại một câu suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại báo cho ông biết với Sầm Dao rồi lập tức không thèm quay đầu lại đi mất.
Không thể không nói, Sầm Dao thấy Thương Ly Viễn nghẹn họng không biết nói gì như thế này, trong lòng cô cảm thấy rất hả giận. Nhưng cô có hơi lo lắng, Thương Vân trực tiếp chống cự với ông thể này sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.
Gương mặt Tái nhợt của cô hơi lo lắng hỏi: “Như vậy có sao không?Ông ấy là ba cậu, cậu nói ông ta như vậy, có khi nào ông ta sẽ đóng băng thẻ của cậu lại không?” Thương Văn nghiêng đầu nhìn cô, ngoắc ngón tay. Sầm Dao khó hiểu nhưng vẫn thành thật đưa đầu qua, tò mò cậu đang định nói gì. Thương Vân hơi cong môi, nụ cười quyến rũ xuất hiện trên mặt.
Tuy rằng chỉ xảy ra trong chớp mắt rồi lại bị cậu nhanh chóng giấu đi. Thương Vân nói với Sầm Dao: “Tôi chưa bao giờ sử dụng đến thẻ của ỏng ta, bất kể là trước khi ra nước ngoài hay sau khi ra nước ngoài, giống như bây giờ tôi cũng không ở lại nhà họ Thương, ngay cả một ly nước của ông ta tôi cũng chưa từng uống qua, đương nhiên sẽ không sợ ông ấy đóng băng thẻ của tôi, bởi vì ông ta không có tư cách” Câu nói cuối cùng, Thương Vân nói vừa lạnh nhạt vừa khinh thường. Cậu như thế này cực kỳ giống với Thương Đình Lập khi lạnh lùng. Không thế không nói, hai người bọn họ quả nhiên là anh em ruột có chung dòng máu.
Cho là là trâm mặt không nói tiếng nào, cũng có thế nhìn thấy một vài điểm giống nhau từ trên mặt của bọn hạ. Sầm Dao hơi hé miệng nhưng không khuyên nhủ cậu nữa. Làm một người bạn, cô cũng không có tư cách lo lắng chuyện gia định của người ta.
Làm chị dâu tương lai của cậu, có lẽ thật sự là tương lai, dù sao thì lão tiên sinh Thương cũng không chấp nhận cô. I¡ hương Văn nhìn Sầm Dao đột nhiên cúi gục đầu xuống hồn vía lên mây, suy nghĩ một lúc lập tức biết cô đang nghĩ chuyện gì. Cậu chỉ có thể nói cho cô một chuyện đáng để vui mừng an ủi cô: "“Sầm Dao, tôi có một việc muốn nói cho em, tôi sắp sửa mở một cuộc triển lãm tranh ở Bắc Thành, hy vọng em có thể đến tham dự” Cậu lấy một tấm vé vào cửa có in hình mặt trời vàng kim chiếu rọi lên hai sợi dây leo có màu sắc rực rỡ đang quấn lấy nhau từ trong túi ra, sau đó đưa cho cô.
Bình luận facebook