Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215: Phá hủy bản chất của nó
Chẳng qua chỉ là làm công dân tốt một lần mà thôi.
Chỉ cần anh không nói thì ai mà biết được chứ. Khi hai người quay về buổi triển lãm, trừ những người quen biết họ ra, cũng chỉ có một mình Thương Vân chú ý đến.
Cậu nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cậu đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, mỗi một bước đi đều dựa theo đúng kế hoạch.
Nếu cỏ cái gì có thể làm cho cậu có cảm giác hoảng loạn, chắc cũng chỉ có đống hàng hóa kia.
Cậu đứng trên cao nhìn Thương Đình Lập đang bình tĩnh thoải mái ở phía dưới, trong lòng cậu hơi bực bội nhưng lại càng lo lắng hơn.
Lúc bộ phim sau lưng cậu sắp kết thúc, cửa đột nhiên bị mở rộng ra, một đám cảnh sát đột nhiên xông vào.
“Chuyện gì thế?” Dù sao Thương Vân cũng là người chịu trách nhiệm cho lần triển lãm tranh này, cho nên xảy ra bất cứ tình huống gì thì cậu cũng sẽ là người đứng ra. Khi cậu bước lại gân cảnh sát thì lập tức hỏi thẳng.
Người cảnh sát dẫn đầu rất trẻ, anh ta cẩn thận đánh giá người đàn ông mặc đồ vest mang giày da đứng trước mặt mình rồi hỏi thắng: “Anh là người tổ chức lần triển lãm tranh này sao?” “Đúng vậy” Thương Vân hơi nhíu mày rồi nhanh chóng quay về vẻ mặt như thường ngày.
“Xin lỗi, bởi vì hôm nay có người báo án rằng có người hành động lén lút đi vào buổi triển lãm tranh của các anh, cho nên hy vọng anh có thế phối hợp điều tra với chúng tôi” Người cảnh sát này tuy rằng còn rất trẻ nhưng ăn nói rất lễ phép, rõ ràng là người được dạy dỗ rất tốt.
Gương mặt anh ta cực kỳ chính trực, chỉ cần nhìn nét mặt uy vũ của anh ta là có thể nhìn ra được anh ta là một người rất có ý thức trách nhiệm. Thương Vân vừa nghe thấy, trong lòng lập tức biết mọi chuyện chỉ sợ không xong rồi.
Bây giờ chỉ có thế hy vọng Vương An đã dời toàn bộ đồ đạc ra ngoài rồi, nếu không e là chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng qua được.
“Tô Yếm, sao hôm nay con đến đây mà không biết chào hỏi ông già này một tiếng vậy hả” Một ông cụ đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn chống gậy bước đến, nghe cách xưng hô của ông và ánh mất khi ông nhìn về người cảnh sát trẻ tuổi này thì biết ngay hai người bọn họ quen biết nhau.
Tô Yếm lại không nói gì, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, anh quay sang ông cụ gật đầu chào: “Ông Ngôn, hôm nay con đến để làm việc, không thể nói chuyện riêng với ông." Mặt anh cực kỳ cố chấp.
Ông Ngôn cũng không để trong lòng, ngược lại dùng lời nói đầy ý nghĩa sâu xa nói: “Tô Yếm, con và Thương Vân rất giống nhau, đều dựa vào tự bản thân đi đến ngày hôm nay, ông thấy hai người các con chắc là sẽ có nhiều đề tài chung lắm” Ông Ngôn chính là ông nội của Ngôn Phong, ông luôn thích thư họa, cho nên khi nghe nói đến buổi triển lãm tranh này thì trong lòng lập tức hứng thú. Sau khi tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện người thanh niên tên Thương Vân này làm rồi, trong lòng lại càng đánh giá cao cậu hơn, đương nhiên cũng không muốn một hạt giống tốt thế này lại vì chuyện hôm nay mà bị hủy.
“Ông Ngôn cứ đùa, cho dù giữa con và cậu ta có đề tài chung gì hay không, mọi chuyện cũng phải đợi điều tra xong rồi mới nói, con nghĩ ông Ngôn cũng không muốn trở thành người cản trở người thi hành công vụ đúng không” Tô Yếm lạnh mặt, không hề nể nang gì. Ông Ngôn thấy lời khuyên của ông không hề có chút tác dụng gì thì không nói nữa, chỉ khẽ vỗ vai Thương Vân, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Nhưng Thương Vân lại quay sang an ủi ông: “Ông Ngôn yên tâm, con sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, hơn nữa cảnh sát Tô cũng đã nói, chỉ là có vài người lén lút trốn vào buổi triển lãm tranh, chỉ cần bắt được người thì trong sạch của buổi triển lãm này cũng sẽ được làm rõ thôi” Sau khi Tô Yếm nghe Thương Vân nói thế, quay sang nhìn cậu, đối với người đàn ông luôn cười mỉm này, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy ớn lạnh, không thoải mái.
Nhưng nếu như chủ nhân đã nói như thể, ông Ngôn đương nhiên sẽ không nói gì. Tô Yếm dẫn theo cấp dưới đi thẳng vào trong điều tra.
Những người bên trong thấy cảnh sát bước vào đều kinh ngạc hoảng loạn. Thương Vân đi sát theo phía sau cảnh sát, đương nhiên cũng phát hiện ra tình huống này, trong lòng cậu than thầm, chỉ sợ tất cả những gì đã làm ngày hôm nay đều sẽ công cốc hết.
Bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Thương Đình Lập đứng cùng Khương Húc Đông, Sầm Dao đi cùng với Khương Oánh Oánh, nam nam nữ nữ chia ra đứng ở hai bên. “Dao Dao, hôm nay chỉ sợ Thương Vân thật sự gặp phiền phức rồi, haizz, chị nói coi sao anh ta xui xẻo vậy chứ, khai mạc buổi triển lãm tranh cũng đụng phải chuyện này” Khương Oánh Oánh kéo tay Sầm Dao, lẩm bẩm liên tục bên tai cô. Cô cũng mặt ủ mày ê, hiển nhiên cũng hơi lo lắng.
Sầm Dao rất lo, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện quá nhiều. Cô nói: “Chị tin tưởng Vân, chuyện hôm nay chắc chắn có thể giải quyết tốt” “Ha ha, tin anh ta đến vậy sao, khai mau, hai người tiến triển nhanh như vậy từ khi nào.” Khương Oánh Oánh cố ý trêu chọc Sầm Dao, tuy rằng cô biết quan hệ giữa Dao Dao và Thương Đình Lập gần như đã được xác định chắc chắn rồi.
Thậm chí nếu như không có chuyện đó xảy ra, hai người đã thật sự trở thành vợ chồng. Nhưng cuối cùng cũng không thành công, Khương Oánh Oánh đương nhiên không quên cản trở Thương Đình Lập bất cứ lúc nào rồi. Sầm Dao trợn trừng mắt nhìn Khương Oánh Oánh, cô nhẹ nhàng vỗ tay cô ấy, hình như lúc trước mỗi khi cô thẹn quá hóa giận đều sẽ đánh cô ấy thế này, bảo cô ấy ngậm miệng lại.
Khương Oánh Oánh bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa. Còn Thương Đình Lập và Khương Húc Đông đứng ở bên kia đang cùng nhìn vào một màn hình điện thoại. “Bọn họ nói đã đi rồi” Khương Húc Đông cất điện thoại vào trước khi Lục Di và Ngôn Phong đến gần.
Thương Đình Lập gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ừ, tôi tin tưởng người của anh” Dù sao nếu như lúc này bọn họ còn chưa chịu đi, người bị kéo xuống nước không chỉ riêng mình Thương Vân. “Lão Thương, lão Khương, hai người các cậu đang nói cái gì đó” Ngôn Phong cực kỳ khó chịu khi thấy hai người bọn họ có chút bí mật nhỏ mà anh không biết được, anh luôn muốn làm rõ ràng hết tất cả mọi chuyện mang tính chất thần bí. Bây giờ lão Thương, lão Lục giống như treo mồi trước mặt anh, nhưng lại không cho anh ăn, làm trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Thương Đình Lập và Khương Húc Đông cũng vì biết tính cách của Ngôn Phong, nên mới không muốn nói cho anh biết chuyện này. Nếu không nói không chừng lại bị anh lỡ lời nói ra ngoài mất.
Thương Đình Lập quay đầu, đi thẳng về chỗ Sầm Dao. Khương Húc Đông lại cười cười, không hề để lộ chút nào. Lúc Thương Đình Lập bắt đầu nói chuyện với Sầm Dao, Khương Oánh Oánh nhàm chán nhìn đông ngó tây, anh cũng đi sang đó.
Ngôn Phong tức giận hừ hừ. Lục Di bước qua ôm vai anh, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Phong, cậu còn không hiểu hai người bọn họ sao, hai người họ chính là điển hình của việc thấy gái quên bạn, cậu cũng đừng có xía vào” Lục Di nói như vậy là vì cổ ý muốn dời lực chú ý của Ngôn Phong đi. Quả nhiên anh vừa nói xong, Ngôn Phong lập tức né khỏi tay anh, lửa giận phun trào nói: “Đã nói cậu đừng có gọi tôi là Tiểu Phong rồi, cậu còn tưởng rằng tôi vẫn còn nhỏ sao? Còn gọi nữa tôi sẽ đánh cậu đó.”
Chỉ cần anh không nói thì ai mà biết được chứ. Khi hai người quay về buổi triển lãm, trừ những người quen biết họ ra, cũng chỉ có một mình Thương Vân chú ý đến.
Cậu nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cậu đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, mỗi một bước đi đều dựa theo đúng kế hoạch.
Nếu cỏ cái gì có thể làm cho cậu có cảm giác hoảng loạn, chắc cũng chỉ có đống hàng hóa kia.
Cậu đứng trên cao nhìn Thương Đình Lập đang bình tĩnh thoải mái ở phía dưới, trong lòng cậu hơi bực bội nhưng lại càng lo lắng hơn.
Lúc bộ phim sau lưng cậu sắp kết thúc, cửa đột nhiên bị mở rộng ra, một đám cảnh sát đột nhiên xông vào.
“Chuyện gì thế?” Dù sao Thương Vân cũng là người chịu trách nhiệm cho lần triển lãm tranh này, cho nên xảy ra bất cứ tình huống gì thì cậu cũng sẽ là người đứng ra. Khi cậu bước lại gân cảnh sát thì lập tức hỏi thẳng.
Người cảnh sát dẫn đầu rất trẻ, anh ta cẩn thận đánh giá người đàn ông mặc đồ vest mang giày da đứng trước mặt mình rồi hỏi thắng: “Anh là người tổ chức lần triển lãm tranh này sao?” “Đúng vậy” Thương Vân hơi nhíu mày rồi nhanh chóng quay về vẻ mặt như thường ngày.
“Xin lỗi, bởi vì hôm nay có người báo án rằng có người hành động lén lút đi vào buổi triển lãm tranh của các anh, cho nên hy vọng anh có thế phối hợp điều tra với chúng tôi” Người cảnh sát này tuy rằng còn rất trẻ nhưng ăn nói rất lễ phép, rõ ràng là người được dạy dỗ rất tốt.
Gương mặt anh ta cực kỳ chính trực, chỉ cần nhìn nét mặt uy vũ của anh ta là có thể nhìn ra được anh ta là một người rất có ý thức trách nhiệm. Thương Vân vừa nghe thấy, trong lòng lập tức biết mọi chuyện chỉ sợ không xong rồi.
Bây giờ chỉ có thế hy vọng Vương An đã dời toàn bộ đồ đạc ra ngoài rồi, nếu không e là chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng qua được.
“Tô Yếm, sao hôm nay con đến đây mà không biết chào hỏi ông già này một tiếng vậy hả” Một ông cụ đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn chống gậy bước đến, nghe cách xưng hô của ông và ánh mất khi ông nhìn về người cảnh sát trẻ tuổi này thì biết ngay hai người bọn họ quen biết nhau.
Tô Yếm lại không nói gì, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, anh quay sang ông cụ gật đầu chào: “Ông Ngôn, hôm nay con đến để làm việc, không thể nói chuyện riêng với ông." Mặt anh cực kỳ cố chấp.
Ông Ngôn cũng không để trong lòng, ngược lại dùng lời nói đầy ý nghĩa sâu xa nói: “Tô Yếm, con và Thương Vân rất giống nhau, đều dựa vào tự bản thân đi đến ngày hôm nay, ông thấy hai người các con chắc là sẽ có nhiều đề tài chung lắm” Ông Ngôn chính là ông nội của Ngôn Phong, ông luôn thích thư họa, cho nên khi nghe nói đến buổi triển lãm tranh này thì trong lòng lập tức hứng thú. Sau khi tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện người thanh niên tên Thương Vân này làm rồi, trong lòng lại càng đánh giá cao cậu hơn, đương nhiên cũng không muốn một hạt giống tốt thế này lại vì chuyện hôm nay mà bị hủy.
“Ông Ngôn cứ đùa, cho dù giữa con và cậu ta có đề tài chung gì hay không, mọi chuyện cũng phải đợi điều tra xong rồi mới nói, con nghĩ ông Ngôn cũng không muốn trở thành người cản trở người thi hành công vụ đúng không” Tô Yếm lạnh mặt, không hề nể nang gì. Ông Ngôn thấy lời khuyên của ông không hề có chút tác dụng gì thì không nói nữa, chỉ khẽ vỗ vai Thương Vân, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Nhưng Thương Vân lại quay sang an ủi ông: “Ông Ngôn yên tâm, con sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, hơn nữa cảnh sát Tô cũng đã nói, chỉ là có vài người lén lút trốn vào buổi triển lãm tranh, chỉ cần bắt được người thì trong sạch của buổi triển lãm này cũng sẽ được làm rõ thôi” Sau khi Tô Yếm nghe Thương Vân nói thế, quay sang nhìn cậu, đối với người đàn ông luôn cười mỉm này, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy ớn lạnh, không thoải mái.
Nhưng nếu như chủ nhân đã nói như thể, ông Ngôn đương nhiên sẽ không nói gì. Tô Yếm dẫn theo cấp dưới đi thẳng vào trong điều tra.
Những người bên trong thấy cảnh sát bước vào đều kinh ngạc hoảng loạn. Thương Vân đi sát theo phía sau cảnh sát, đương nhiên cũng phát hiện ra tình huống này, trong lòng cậu than thầm, chỉ sợ tất cả những gì đã làm ngày hôm nay đều sẽ công cốc hết.
Bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Thương Đình Lập đứng cùng Khương Húc Đông, Sầm Dao đi cùng với Khương Oánh Oánh, nam nam nữ nữ chia ra đứng ở hai bên. “Dao Dao, hôm nay chỉ sợ Thương Vân thật sự gặp phiền phức rồi, haizz, chị nói coi sao anh ta xui xẻo vậy chứ, khai mạc buổi triển lãm tranh cũng đụng phải chuyện này” Khương Oánh Oánh kéo tay Sầm Dao, lẩm bẩm liên tục bên tai cô. Cô cũng mặt ủ mày ê, hiển nhiên cũng hơi lo lắng.
Sầm Dao rất lo, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện quá nhiều. Cô nói: “Chị tin tưởng Vân, chuyện hôm nay chắc chắn có thể giải quyết tốt” “Ha ha, tin anh ta đến vậy sao, khai mau, hai người tiến triển nhanh như vậy từ khi nào.” Khương Oánh Oánh cố ý trêu chọc Sầm Dao, tuy rằng cô biết quan hệ giữa Dao Dao và Thương Đình Lập gần như đã được xác định chắc chắn rồi.
Thậm chí nếu như không có chuyện đó xảy ra, hai người đã thật sự trở thành vợ chồng. Nhưng cuối cùng cũng không thành công, Khương Oánh Oánh đương nhiên không quên cản trở Thương Đình Lập bất cứ lúc nào rồi. Sầm Dao trợn trừng mắt nhìn Khương Oánh Oánh, cô nhẹ nhàng vỗ tay cô ấy, hình như lúc trước mỗi khi cô thẹn quá hóa giận đều sẽ đánh cô ấy thế này, bảo cô ấy ngậm miệng lại.
Khương Oánh Oánh bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa. Còn Thương Đình Lập và Khương Húc Đông đứng ở bên kia đang cùng nhìn vào một màn hình điện thoại. “Bọn họ nói đã đi rồi” Khương Húc Đông cất điện thoại vào trước khi Lục Di và Ngôn Phong đến gần.
Thương Đình Lập gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ừ, tôi tin tưởng người của anh” Dù sao nếu như lúc này bọn họ còn chưa chịu đi, người bị kéo xuống nước không chỉ riêng mình Thương Vân. “Lão Thương, lão Khương, hai người các cậu đang nói cái gì đó” Ngôn Phong cực kỳ khó chịu khi thấy hai người bọn họ có chút bí mật nhỏ mà anh không biết được, anh luôn muốn làm rõ ràng hết tất cả mọi chuyện mang tính chất thần bí. Bây giờ lão Thương, lão Lục giống như treo mồi trước mặt anh, nhưng lại không cho anh ăn, làm trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Thương Đình Lập và Khương Húc Đông cũng vì biết tính cách của Ngôn Phong, nên mới không muốn nói cho anh biết chuyện này. Nếu không nói không chừng lại bị anh lỡ lời nói ra ngoài mất.
Thương Đình Lập quay đầu, đi thẳng về chỗ Sầm Dao. Khương Húc Đông lại cười cười, không hề để lộ chút nào. Lúc Thương Đình Lập bắt đầu nói chuyện với Sầm Dao, Khương Oánh Oánh nhàm chán nhìn đông ngó tây, anh cũng đi sang đó.
Ngôn Phong tức giận hừ hừ. Lục Di bước qua ôm vai anh, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Phong, cậu còn không hiểu hai người bọn họ sao, hai người họ chính là điển hình của việc thấy gái quên bạn, cậu cũng đừng có xía vào” Lục Di nói như vậy là vì cổ ý muốn dời lực chú ý của Ngôn Phong đi. Quả nhiên anh vừa nói xong, Ngôn Phong lập tức né khỏi tay anh, lửa giận phun trào nói: “Đã nói cậu đừng có gọi tôi là Tiểu Phong rồi, cậu còn tưởng rằng tôi vẫn còn nhỏ sao? Còn gọi nữa tôi sẽ đánh cậu đó.”