Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Rảnh rỗi thì đi yêu đương đi!
Tuy rằng Dư Phi đã sớm biết rằng anh còn có thêm công việc phụ là chân chạy vặt, nhưng anh cảm thấy, từ sau khi Chủ tịch quen với cô Sầm rồi thì việc cần anh làm càng lúc càng nhiều.
Tuy rằng trong lòng vẫn rất sùng bái Chủ tịch, nhưng mà bây giờ anh vẫn nhịn không được quăng cho cô Sầm đang ngồi bên cạnh một ánh mắt ai oán. “Chủ tịch, hai người bên ngoài đã bị đuổi đi, tôi tin rằng hai người bọn họ cũng không dám đến đây quấy rối nữa đâu” Mặt Dư Phi vô cùng nghiêm túc, không hề nhìn anh đang lảm nhảm trong lòng.
Dù sao anh chính là người thay Chủ tịch đi đe dọa hai người kia. Vì Sâm thị, chỉ cân trong lòng bọn họ coi trọng lợi ích hơn tình cảm, tin chắc rằng bọn họ sẽ không dám đến dây dưa nữa. Đối với cách xử lý của Dư Phi, Thương Đình Lập vẫn luôn cực kỳ hài lòng.
Nếu không cũng sẽ không để anh ta làm việc cạnh anh suốt bao nhiêu năm. Thương Đình Lập gật đầu, sau đó vỗ vai anh nói: “Tháng này cậu vất vả rồi, tiền lương tăng gấp đôi, lúc rảnh rỗi thì đi yêu đương đi, nếu không mặt mày suốt ngày nhăn nhó ai mà nhìn cho được” Dư Phi nghe mấy lời Chủ tịch nói mà muốn phun máu.
Là ai làm anh vội đến mức không thể xoay sở, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có chứ. Anh thật sự rất muốn lắc hai vai Chủ tịch mà hỏi câu này.
Nhưng mà anh lại không dám. Dư Phi sợ sệt đồng ý: “Vâng, Chủ tịch” Sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi, Dư Phi đương nhiên bị Thương Đình Lập đuổi về.
Bởi vì hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cho dù Thương Đình Lập muốn Sầm Dao đi về Tĩnh Viên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Sầm Dao lại không yên tâm Hựu Nhất còn đang hôn mê nên lập tức từ chổi. Thương Đình Lập ở cùng cô đến tám giờ tối mời rời khỏi bệnh viện.
Thiên Thượng Nhân Gian, vào buổi tối là thời gian thu hút người khác nhất.
Ánh đèn mê ly, đám đông mãnh liệt, những cô gái xinh đẹp, những anh chàng đẹp trai cao ráo đều đang không ngừng nhảy nhót trên sàn nhảy ở giữa. Lúc Thương Đình Lập đến lập tức được nhân viên phục vụ của Thiên Thượng Nhân Gian dẫn vào một phòng bao.
Trong phòng lúc này đang có ba người đàn ông đang ngồi. Khương Húc Đông, Ngôn Phong và Lục Di.
Trên bàn còn bày mấy bình rượu vang đỏ, toàn bộ đã được mở ra, có vài chai ngã trái ngã phải năm đầy dưới đất, áo khoác của bọn họ cũng bị tiện tay ném lên ghế sofa. Rượu vang đỏ bị ngã, rượu nhỏ giọt tỏa ra mùi hương thoang thoảng mê người khắp phòng bao. Lúc Thương Đình Lập bước vào, lập tức nhíu mày lại.
Những người khác nghe tiếng động rối rít nhìn về phía anh, Ngôn Phong còn trực tiếp cầm một bình rượu vang đỏ chưa mở nắp bước lên đón. “Lão Thương, cậu lại đến trễ, phải phạt” Trước khi rời khỏi buổi triễn lãm, bốn người bọn họ đã thông báo trước với nhau về buổi họp mặt này rồi.
Lần này Thương Đình Lập không định đến, dù sao thay vì nói chuyện với mấy thằng đàn ông thối hoäc thì anh càng muốn ở cùng với Sầm Dao thơm phức hơn, nhưng không có cách nào, cô vừa không muốn về Tĩnh Viên lại còn phải chăm sóc cho con trai. Cho dù ở lại bệnh viện với cô thì cuối cùng cũng sẽ bị cô đuổi đi, nếu đã vậy còn không bâng đến Thiên Thượng Nhân Gian.
Thương Đình Lập thò tay cướp bình rượu, vừa đấy Ngôn Phong sang một bên. Anh ta lập tức nghiêng ngã té nhào xuống đất. Cũng may thảm trải trên sàn nhà khá dày, ngã cũng sẽ không bị thương. Mấy thứ như rượu vang đỏ này, từ trước đến giờ tác dùng chậm rất mạnh, đặc biệt là khi tuổi rượu càng lớn.
Những bình rượu bọn họ uống đều là rượu vang đỏ của trang viên cất chứa rượu Margot, tuổi rượu đều đã mấy trăm năm.
Có thể xem như là rượu vang cao cấp. Lúc trước Khương Húc Đông cũng không nỡ để bọn họ đụng vào, hôm nay lại chơi sang như vậy, đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái.
Thương Đình Lập đi đến cạnh Khương Húc Đông, ngồi đối diện anh cười nói: “Sao hôm nay lại vui như vậy, ngay cả rượu vang đỏ anh yêu quý nhất cũng lấy ra hết, có chuyện gì xảy ra thế” Mặt Khương Húc Đông bây giờ cũng vì tác dụng chậm của rượu mà trở nên đỏ bừng, anh cười ha ha.
Thương Đình Lập chỉ cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, bởi vì nụ cười của anh ta quá ngu ngốc. “... Lão Thương, để tôi nói cho cậu biết đi” Lục Di ợ hơi, từ bên cạnh thò đầu qua, quơ tay múa chân nói: “Hôm nay không phải câu dẫn Sầm Dao về trước sao?” “Chúng tôi đi về cùng với lão Khương, không ngờ nửa đường lại gặp phải bà cụ Khương và cô gái bị lão Khương ném xuống lúc đi xem mắt, cậu nói có trùng hợp không” Thương Đình Lập ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, gật đầu coi như đồng ý với lời nói của Lục Di.
Thấy lão Thương cũng đồng ý với lời của anh, Lục Di càng thêm hăng hái. Anh ta cười tươi rói, hàm răng trắng sáng lóe lên trong phòng bao hệt như một chuỗi trân châu lộng lẫy.
“Bà Khương nhìn thấy lão Khương thì mắt muốn phun ra lửa luôn, còn đối tượng xem mắt lại ngượng ngùng nhìn anh ta, Khương Oánh Oánh lại mặt mày trắng bệch, cậu đoán thử coi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Lục Di kể, lại cố ý tăng thêm sự bí mật. Thương Đình Lập không để ý đến anh. Dù sao chỉ cần là người có đầu óc đều có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, bây giờ chỉ cần nhìn lão Khương cười không khép được miệng là có thể biết được, mọi chuyện chắc chắn phát triển theo đúng những gì anh ta mong đợi.
Lục Di thấy lão Khương không phản ứng, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, thầm bực bội cần gì phải nhiều chuyện hỏi thêm câu kia chứ, đành phải tiếp tục nói: “Lão Khương bị bà Khương chửi té tát, cuối cùng còn muốn anh ta đưa người phụ nữ kia về nhà, kết quả Khương Oánh Oánh tự nhiên lại cực kỳ dũng cảm kéo tay lão Khương bỏ đi mất, chuyện lúc sau thì chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn cũng đã xảy ra một số chuyện tốt” Khương Húc Đông mặt mày đỏ bừng ngôi trên ghế sofa, vung tay lên đẩy Lục Di sang một bên, sau đó lắng lặng nói một câu ở bên tai Thương Đình Lập, đứng dậy rót ly nước uống cho tỉnh rượu.
Lần này bọn họ đến đây đương nhiên là có chuyện quan trọng. Bắt mỗi người uống một ly nước xong, ba người say mèm cũng tỉnh táo hơn nhiều. Trong mắt Ngôn Phong có tơ máu, sự tò mò trong mắt không hề ít đi, anh ta cũng không hề nhiều lời mà hỏi thẳng: “Lão Thương, chuyện triển lãm tranh hôm nay cậu đừng có nói là không có liên quan gì đến cậu, cho dù tôi không thông minh nhưng cũng nhìn thấy rất rõ, sau khi cậu đi vào triển lãm tranh không bao lâu thì chuyện kia lập tức bị đào ra, cậu kể cho mấy anh em biết rốt cuộc là có chuyện gì đi” Tuy rằng anh cũng không thích Thương Vân.
Nhưng mà không thể không nói tài năng trong kinh tế và thiên phú vẽ tranh của cậu ta đều đứng ở top đầu. Chỉ sợ trong số những thiên tài ở Bắc Thành cũng chỉ có Thương Đình Lập và Tô Yếm mới có thể sánh được.
Thương Đình Lập dùng tay nới lỏng cà vạt có hơi chặt ra, cởi bỏ một nút thắt trên áo sơ mi rồi thở phào nói: “Chuyện ngày hôm nay đúng là có chút liên quan đến tôi, tôi là đối thủ trong thương nghiệp với cậu ta, hơn nữa càng không khéo là cậu ta còn mới cướp được một dự án tôi vừa mới thỏa thuận xong, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện dự án đã vào đến tay tôi rồi mà còn bị cướp đi” Anh cười khinh, ánh mắt giống như một con báo săn chuẩn bị muốn xé xác người khác vào đêm khuya, vô cùng sắc bén.
Tuy rằng trong lòng vẫn rất sùng bái Chủ tịch, nhưng mà bây giờ anh vẫn nhịn không được quăng cho cô Sầm đang ngồi bên cạnh một ánh mắt ai oán. “Chủ tịch, hai người bên ngoài đã bị đuổi đi, tôi tin rằng hai người bọn họ cũng không dám đến đây quấy rối nữa đâu” Mặt Dư Phi vô cùng nghiêm túc, không hề nhìn anh đang lảm nhảm trong lòng.
Dù sao anh chính là người thay Chủ tịch đi đe dọa hai người kia. Vì Sâm thị, chỉ cân trong lòng bọn họ coi trọng lợi ích hơn tình cảm, tin chắc rằng bọn họ sẽ không dám đến dây dưa nữa. Đối với cách xử lý của Dư Phi, Thương Đình Lập vẫn luôn cực kỳ hài lòng.
Nếu không cũng sẽ không để anh ta làm việc cạnh anh suốt bao nhiêu năm. Thương Đình Lập gật đầu, sau đó vỗ vai anh nói: “Tháng này cậu vất vả rồi, tiền lương tăng gấp đôi, lúc rảnh rỗi thì đi yêu đương đi, nếu không mặt mày suốt ngày nhăn nhó ai mà nhìn cho được” Dư Phi nghe mấy lời Chủ tịch nói mà muốn phun máu.
Là ai làm anh vội đến mức không thể xoay sở, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có chứ. Anh thật sự rất muốn lắc hai vai Chủ tịch mà hỏi câu này.
Nhưng mà anh lại không dám. Dư Phi sợ sệt đồng ý: “Vâng, Chủ tịch” Sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi, Dư Phi đương nhiên bị Thương Đình Lập đuổi về.
Bởi vì hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cho dù Thương Đình Lập muốn Sầm Dao đi về Tĩnh Viên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Sầm Dao lại không yên tâm Hựu Nhất còn đang hôn mê nên lập tức từ chổi. Thương Đình Lập ở cùng cô đến tám giờ tối mời rời khỏi bệnh viện.
Thiên Thượng Nhân Gian, vào buổi tối là thời gian thu hút người khác nhất.
Ánh đèn mê ly, đám đông mãnh liệt, những cô gái xinh đẹp, những anh chàng đẹp trai cao ráo đều đang không ngừng nhảy nhót trên sàn nhảy ở giữa. Lúc Thương Đình Lập đến lập tức được nhân viên phục vụ của Thiên Thượng Nhân Gian dẫn vào một phòng bao.
Trong phòng lúc này đang có ba người đàn ông đang ngồi. Khương Húc Đông, Ngôn Phong và Lục Di.
Trên bàn còn bày mấy bình rượu vang đỏ, toàn bộ đã được mở ra, có vài chai ngã trái ngã phải năm đầy dưới đất, áo khoác của bọn họ cũng bị tiện tay ném lên ghế sofa. Rượu vang đỏ bị ngã, rượu nhỏ giọt tỏa ra mùi hương thoang thoảng mê người khắp phòng bao. Lúc Thương Đình Lập bước vào, lập tức nhíu mày lại.
Những người khác nghe tiếng động rối rít nhìn về phía anh, Ngôn Phong còn trực tiếp cầm một bình rượu vang đỏ chưa mở nắp bước lên đón. “Lão Thương, cậu lại đến trễ, phải phạt” Trước khi rời khỏi buổi triễn lãm, bốn người bọn họ đã thông báo trước với nhau về buổi họp mặt này rồi.
Lần này Thương Đình Lập không định đến, dù sao thay vì nói chuyện với mấy thằng đàn ông thối hoäc thì anh càng muốn ở cùng với Sầm Dao thơm phức hơn, nhưng không có cách nào, cô vừa không muốn về Tĩnh Viên lại còn phải chăm sóc cho con trai. Cho dù ở lại bệnh viện với cô thì cuối cùng cũng sẽ bị cô đuổi đi, nếu đã vậy còn không bâng đến Thiên Thượng Nhân Gian.
Thương Đình Lập thò tay cướp bình rượu, vừa đấy Ngôn Phong sang một bên. Anh ta lập tức nghiêng ngã té nhào xuống đất. Cũng may thảm trải trên sàn nhà khá dày, ngã cũng sẽ không bị thương. Mấy thứ như rượu vang đỏ này, từ trước đến giờ tác dùng chậm rất mạnh, đặc biệt là khi tuổi rượu càng lớn.
Những bình rượu bọn họ uống đều là rượu vang đỏ của trang viên cất chứa rượu Margot, tuổi rượu đều đã mấy trăm năm.
Có thể xem như là rượu vang cao cấp. Lúc trước Khương Húc Đông cũng không nỡ để bọn họ đụng vào, hôm nay lại chơi sang như vậy, đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái.
Thương Đình Lập đi đến cạnh Khương Húc Đông, ngồi đối diện anh cười nói: “Sao hôm nay lại vui như vậy, ngay cả rượu vang đỏ anh yêu quý nhất cũng lấy ra hết, có chuyện gì xảy ra thế” Mặt Khương Húc Đông bây giờ cũng vì tác dụng chậm của rượu mà trở nên đỏ bừng, anh cười ha ha.
Thương Đình Lập chỉ cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, bởi vì nụ cười của anh ta quá ngu ngốc. “... Lão Thương, để tôi nói cho cậu biết đi” Lục Di ợ hơi, từ bên cạnh thò đầu qua, quơ tay múa chân nói: “Hôm nay không phải câu dẫn Sầm Dao về trước sao?” “Chúng tôi đi về cùng với lão Khương, không ngờ nửa đường lại gặp phải bà cụ Khương và cô gái bị lão Khương ném xuống lúc đi xem mắt, cậu nói có trùng hợp không” Thương Đình Lập ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, gật đầu coi như đồng ý với lời nói của Lục Di.
Thấy lão Thương cũng đồng ý với lời của anh, Lục Di càng thêm hăng hái. Anh ta cười tươi rói, hàm răng trắng sáng lóe lên trong phòng bao hệt như một chuỗi trân châu lộng lẫy.
“Bà Khương nhìn thấy lão Khương thì mắt muốn phun ra lửa luôn, còn đối tượng xem mắt lại ngượng ngùng nhìn anh ta, Khương Oánh Oánh lại mặt mày trắng bệch, cậu đoán thử coi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Lục Di kể, lại cố ý tăng thêm sự bí mật. Thương Đình Lập không để ý đến anh. Dù sao chỉ cần là người có đầu óc đều có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, bây giờ chỉ cần nhìn lão Khương cười không khép được miệng là có thể biết được, mọi chuyện chắc chắn phát triển theo đúng những gì anh ta mong đợi.
Lục Di thấy lão Khương không phản ứng, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, thầm bực bội cần gì phải nhiều chuyện hỏi thêm câu kia chứ, đành phải tiếp tục nói: “Lão Khương bị bà Khương chửi té tát, cuối cùng còn muốn anh ta đưa người phụ nữ kia về nhà, kết quả Khương Oánh Oánh tự nhiên lại cực kỳ dũng cảm kéo tay lão Khương bỏ đi mất, chuyện lúc sau thì chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn cũng đã xảy ra một số chuyện tốt” Khương Húc Đông mặt mày đỏ bừng ngôi trên ghế sofa, vung tay lên đẩy Lục Di sang một bên, sau đó lắng lặng nói một câu ở bên tai Thương Đình Lập, đứng dậy rót ly nước uống cho tỉnh rượu.
Lần này bọn họ đến đây đương nhiên là có chuyện quan trọng. Bắt mỗi người uống một ly nước xong, ba người say mèm cũng tỉnh táo hơn nhiều. Trong mắt Ngôn Phong có tơ máu, sự tò mò trong mắt không hề ít đi, anh ta cũng không hề nhiều lời mà hỏi thẳng: “Lão Thương, chuyện triển lãm tranh hôm nay cậu đừng có nói là không có liên quan gì đến cậu, cho dù tôi không thông minh nhưng cũng nhìn thấy rất rõ, sau khi cậu đi vào triển lãm tranh không bao lâu thì chuyện kia lập tức bị đào ra, cậu kể cho mấy anh em biết rốt cuộc là có chuyện gì đi” Tuy rằng anh cũng không thích Thương Vân.
Nhưng mà không thể không nói tài năng trong kinh tế và thiên phú vẽ tranh của cậu ta đều đứng ở top đầu. Chỉ sợ trong số những thiên tài ở Bắc Thành cũng chỉ có Thương Đình Lập và Tô Yếm mới có thể sánh được.
Thương Đình Lập dùng tay nới lỏng cà vạt có hơi chặt ra, cởi bỏ một nút thắt trên áo sơ mi rồi thở phào nói: “Chuyện ngày hôm nay đúng là có chút liên quan đến tôi, tôi là đối thủ trong thương nghiệp với cậu ta, hơn nữa càng không khéo là cậu ta còn mới cướp được một dự án tôi vừa mới thỏa thuận xong, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện dự án đã vào đến tay tôi rồi mà còn bị cướp đi” Anh cười khinh, ánh mắt giống như một con báo săn chuẩn bị muốn xé xác người khác vào đêm khuya, vô cùng sắc bén.
Bình luận facebook