Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222: Vô cùng tự kỷ
Anh ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều do người đàn ông kia gây ra, nếu không phải anh cướp mất người phụ nữ của anh ta, vậy thì bây giờ cô cũng sẽ đã không phải không còn chút tình cảm nào với anh ta như bây giờ rồi.
Trong lòng anh ta giống như nổi lên một cơn gió lốc đang điên cuồng gào thét muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên đời.
Chờ đến khi anh ta bình tĩnh lại mới bước vào bệnh viện lần nữa, nhưng không ai biết rằng, khi anh ta nhầm chặt hai mắt lại, trong lòng đã thầm đưa ra một quyết định. Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập về Tĩnh Viên, thím Mạc đang bận rộn trong phòng khách. Ông Phó cũng đang giúp đỡ bà khiêng một cái chậu thiếc đang cháy hừng hực đặt trước cống lớn. Lúc Thương Đình Lập và Sầm Dao bước vào, ông Phó lập tức đứng ở chưa cản họ lại.
Sầm Dao khó hiểu hỏi: “Chú Phó, chú làm sao vậy?”
Ông Phó nở nụ cười hòa ái nhìn bọn họ: “Đây là lão phu nhân chuẩn bị cho hai cô cậu, bà ấy nói khoảng thời gian này cô cậu cứ hay gặp phải mấy chuyện xui xẻo, cho nên học theo người xưa, bước qua chậu than đuổi đi xui xẻo”
Thương Đình Lập đúng là từng nghe qua tập tục này, nhưng trước kia chưa bao giờ làm, chẳng qua anh cũng biết mẹ rất cứng đầu cho nên lập tức gật đầu bước thẳng qua.
Thấy Thương Đình Lập cũng đã thành thật làm theo, tuy rằng Sầm Dao cảm thấy chuyện này có chút mê tín nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng bước thẳng qua.
Chờ đến khi bước vào phòng khách còn bị rải gạo. Sầm Dao bị gạo đổ đầy đầu đầy áo trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau mới cứng đờ ra hỏi thím Mạc đang rải gạo: “Cái này cũng là đuổi xui xẻo sao?”
Thím Mạc nở nụ cười hiền lành không khép được miệng nói: "Đúng vậy, gạo tẩy trần, tẩy sạch hết tất cả những thứ dơ bẩn”
“Vậy lúc sau còn có gì nữa không?” Sầm Dao cảm thấy cô phải chuẩn bị tinh thần trước đã, ít nhất lần sau khi bị hất cái gì vào người cũng phải bình tĩnh giống như Thương Đình Lập vậy. Không thấy anh sao, cũng bị ném đồ vào người như nhau, nhưng anh còn không thèm nhíu mày.
Nhưng trong lòng Sầm Dao thật sự cảm thấy anh như thế này cực kỳ thú vị. “Hết rồi” Thím Mạc che miệng rải xong gạo rồi kéo tay Sầm Dao dẫn cô vào bàn ăn ngồi. Còn cậu chủ ấy à, thím Mạc hoàn toàn làm lơ anh. Không còn cách nào, mấy hôm nay cậu chủ rất thường xuyên về nhà, cho nên không giống với Sầm Dao, đã lâu rồi không được gặp cô. Sầm Dao bị thím Mạc kéo tay, cười thẹn thùng, nói cho thím Mạc nghe một vài chuyện đã xảy ra trong mấy ngày sống ở bệnh viện.
Một già một trẻ giống hệt như người thân của nhau Thương Đình Lập đi theo phía sau bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Anh hiếu rõ hơn ai hết, những năm gần đây Sầm Dao không hề có được chút tình thân nào cả, thím Mạc thích cô như vậy, trong lòng anh vui mừng còn không kịp. Dù sao anh có thể cho cô tình yêu, tình thân lại cần có người khác cho cô. Nếu là lúc trước Hựu Nhất cũng có thể cho cô, nhưng bảy giờ, Thương Đình Lập nhớ đến Hựu Nhất còn đang hôn mê, lập tức bước lên lầu hai.
Hựu Nhất vẫn đang ngủ trong phòng của chính cậu bé, nhưng mà tủ đầu giường vốn để mấy món đồ chơi, bây giờ lại đang đặt những trang thiết bị y tế. Chỗ cổ tay cũng đang truyền dịch. Nhìn gương mặt trắng nõn múp míp bây giờ đã gây hơn rất nhiều.
Thương Đình Lập ngồi một bên nhìn cậu bé một lúc lâu. Mãi đến khi rời đi, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé. Sau khi Sầm Dao ăn cơm xong mới phát hiện ra Thương Đình Lập không ở bên cạnh, vừa mới quay đầu lại lập tức nhìn thấy anh đang mất hồn mất vía ngồi trên ghế sofa.
Cô đi qua đó, ngồi xuống cạnh anh rồi hỏi: “Anh đã nghĩ gì thế? Sao sắc mặt lại nặng nề vậy” Sầm Dao vươn ngón tay chọc chọc mặt anh, mãi đến khi chọc ra một cái đồng tiền trên má anh mới không nhịn được cong khóe môi nở nụ cười. Thương Đình Lập bất đắc dĩ kéo cô ngồi lên đùi anh
. Sầm Dao lập tức hoảng sợ kinh ngạc hô lên, lập tức nhìn trái nhìn phải một lượt, khi thấy không có ai, lập tức thở phào một hơi, nhưng vẫn nắm chặt tay lại khế đập lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Sao tự nhiên làm như vậy, làm em hết hồn, ghét thật đó " Thương Đình Lập cười nhìn gương mặt mạnh miệng của cô, nhẹ nhàng xích lại gần hôn lên mặt cô rồi mới nói: “Đây là bài học dành cho em, ai bảo hôm nay em lại bị tên Bộ Tử Ngang kia quấn lấy chứ” Sầm Dao định trợn mắt xem thường nhìn anh, nhưng mà nhớ đến Bộ Tử Ngang, lập tức tức giận nói: “Anh tưởng em muốn bị anh ta quấn lấy lắm à? Tại anh ta mạnh quá siết em thật chặt” Cô còn vươn tay ra, trên cổ tay trắng nõn có một vài vòng xanh tím trông rất đáng sợ.
Sau khi Thương Đình Lập nhìn thấy, mắt lập tức trâm xuống, nhẹ nhàng sờ, sau khi phát hiện Sầm Dao theo bản năng muốn rụt lùi tay lại thì đau lòng hỏi: “Thế nào, đau lắm không” Sầm Dao läc đầu: “Không đau” Không phải cô đang nói đỡ cho Bộ Tử Ngang mà là thật sự không đau. Da thịt cô vốn mềm mịn, chỉ cần bị người khác bóp mạnh một chút sẽ lập tức sưng lên ngay. Cho nên mấy thứ này chỉ nhìn ghê thôi, thật ra không đau. Thương Đình Lập cũng không tin cô, lập tức kéo cô đi bôi thuốc.
Chờ đến tối lúc đi ngủ, hai người dựa vào nhau, Sầm Dao đọc sách, Thương Đình Lập xem tài liệu, hai người rõ ràng không quấy rầy nhau nhưng rồi lại có cảm giác ăn ý đến khó tả. Nhưng điện thoại của Thương Đình Lập cứ một lát lại reo lên, Sầm Dao thò đầu qua nhìn anh hỏi: “Sao anh không bắt máy, đã reo lâu lắm rồi đó."
Thương Đình Lập liếc nhìn rồi lập tức đè điện thoại xuống, cất tài liệu của anh đi, tiện tay cũng lấy sách của Sầm Dao đi luôn, đặt lên ngăn tủ ở đầu giường, kéo cô nằm xuống nói: “Ngủ đi”
Sầm Dao nằm trong lòng ngực anh liên tục giãy dụa, còn hỏi mãi: “Sao anh không nghe? Có phải anh có bồ nhí không.” Sầm Dao cố ý hỏi như vậy, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng cô lập tức đau xót vô cùng.
Thương Đình Lập sờ mặt cô, cũng phục mớ suy nghĩ lung tung bậy bạ của cô rồi, bất đắc dĩ nói: “Có người quấy rầy thôi, em không biết người đàn ông của em tài giỏi đến cỡ nào, cho nên có rất nhiều người gọi điện thoại đến quấy rầy sao?”
Sầm Dao bật cười thành tiếng, trêu ghẹo nói: “Em cố ý đó, nhưng anh tự kỷ thật đấy”
“Giỏi nha, dám nói người đàn ông của em tự kỷ, đêm nay anh sẽ không bỏ qua cho em” Anh nằm lên trên người cô, đè cô dưới cơ thể mình, cẩn thận yêu thương. Còn chiếc điện thoại đặt ở bên tủ giường kia vẫn luôn lập lòe ánh sáng, cái tên “Ellis” vẫn luôn hiện lên.
Vẫn cứ sáng mãi một lúc lâu mới tối đi. Sau khi thức dậy, Thương Đình Lập rời giường mặc quần áo, cầm điện thoại ra ban công gọi điện: “Anh Ellis, xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ khá sớm nên không thấy cuộc gọi của anh” Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói cái gì. Thương Đình Lập trầm ngâm một lúc nói: “Anh Ellis, anh muốn chuyến dự án này sang lại cho Nguyên Thịnh chúng tôi sao? Xin lỗi, e là Nguyên Thịnh không thể nhận được”
“Không phải chúng tôi không nể mặt các anh, mà vì chúng tôi nghe nói Aitos đã hợp tác với Thiên Triêu Entertainment rồi”
Trong lòng anh ta giống như nổi lên một cơn gió lốc đang điên cuồng gào thét muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên đời.
Chờ đến khi anh ta bình tĩnh lại mới bước vào bệnh viện lần nữa, nhưng không ai biết rằng, khi anh ta nhầm chặt hai mắt lại, trong lòng đã thầm đưa ra một quyết định. Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập về Tĩnh Viên, thím Mạc đang bận rộn trong phòng khách. Ông Phó cũng đang giúp đỡ bà khiêng một cái chậu thiếc đang cháy hừng hực đặt trước cống lớn. Lúc Thương Đình Lập và Sầm Dao bước vào, ông Phó lập tức đứng ở chưa cản họ lại.
Sầm Dao khó hiểu hỏi: “Chú Phó, chú làm sao vậy?”
Ông Phó nở nụ cười hòa ái nhìn bọn họ: “Đây là lão phu nhân chuẩn bị cho hai cô cậu, bà ấy nói khoảng thời gian này cô cậu cứ hay gặp phải mấy chuyện xui xẻo, cho nên học theo người xưa, bước qua chậu than đuổi đi xui xẻo”
Thương Đình Lập đúng là từng nghe qua tập tục này, nhưng trước kia chưa bao giờ làm, chẳng qua anh cũng biết mẹ rất cứng đầu cho nên lập tức gật đầu bước thẳng qua.
Thấy Thương Đình Lập cũng đã thành thật làm theo, tuy rằng Sầm Dao cảm thấy chuyện này có chút mê tín nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng bước thẳng qua.
Chờ đến khi bước vào phòng khách còn bị rải gạo. Sầm Dao bị gạo đổ đầy đầu đầy áo trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau mới cứng đờ ra hỏi thím Mạc đang rải gạo: “Cái này cũng là đuổi xui xẻo sao?”
Thím Mạc nở nụ cười hiền lành không khép được miệng nói: "Đúng vậy, gạo tẩy trần, tẩy sạch hết tất cả những thứ dơ bẩn”
“Vậy lúc sau còn có gì nữa không?” Sầm Dao cảm thấy cô phải chuẩn bị tinh thần trước đã, ít nhất lần sau khi bị hất cái gì vào người cũng phải bình tĩnh giống như Thương Đình Lập vậy. Không thấy anh sao, cũng bị ném đồ vào người như nhau, nhưng anh còn không thèm nhíu mày.
Nhưng trong lòng Sầm Dao thật sự cảm thấy anh như thế này cực kỳ thú vị. “Hết rồi” Thím Mạc che miệng rải xong gạo rồi kéo tay Sầm Dao dẫn cô vào bàn ăn ngồi. Còn cậu chủ ấy à, thím Mạc hoàn toàn làm lơ anh. Không còn cách nào, mấy hôm nay cậu chủ rất thường xuyên về nhà, cho nên không giống với Sầm Dao, đã lâu rồi không được gặp cô. Sầm Dao bị thím Mạc kéo tay, cười thẹn thùng, nói cho thím Mạc nghe một vài chuyện đã xảy ra trong mấy ngày sống ở bệnh viện.
Một già một trẻ giống hệt như người thân của nhau Thương Đình Lập đi theo phía sau bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Anh hiếu rõ hơn ai hết, những năm gần đây Sầm Dao không hề có được chút tình thân nào cả, thím Mạc thích cô như vậy, trong lòng anh vui mừng còn không kịp. Dù sao anh có thể cho cô tình yêu, tình thân lại cần có người khác cho cô. Nếu là lúc trước Hựu Nhất cũng có thể cho cô, nhưng bảy giờ, Thương Đình Lập nhớ đến Hựu Nhất còn đang hôn mê, lập tức bước lên lầu hai.
Hựu Nhất vẫn đang ngủ trong phòng của chính cậu bé, nhưng mà tủ đầu giường vốn để mấy món đồ chơi, bây giờ lại đang đặt những trang thiết bị y tế. Chỗ cổ tay cũng đang truyền dịch. Nhìn gương mặt trắng nõn múp míp bây giờ đã gây hơn rất nhiều.
Thương Đình Lập ngồi một bên nhìn cậu bé một lúc lâu. Mãi đến khi rời đi, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé. Sau khi Sầm Dao ăn cơm xong mới phát hiện ra Thương Đình Lập không ở bên cạnh, vừa mới quay đầu lại lập tức nhìn thấy anh đang mất hồn mất vía ngồi trên ghế sofa.
Cô đi qua đó, ngồi xuống cạnh anh rồi hỏi: “Anh đã nghĩ gì thế? Sao sắc mặt lại nặng nề vậy” Sầm Dao vươn ngón tay chọc chọc mặt anh, mãi đến khi chọc ra một cái đồng tiền trên má anh mới không nhịn được cong khóe môi nở nụ cười. Thương Đình Lập bất đắc dĩ kéo cô ngồi lên đùi anh
. Sầm Dao lập tức hoảng sợ kinh ngạc hô lên, lập tức nhìn trái nhìn phải một lượt, khi thấy không có ai, lập tức thở phào một hơi, nhưng vẫn nắm chặt tay lại khế đập lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Sao tự nhiên làm như vậy, làm em hết hồn, ghét thật đó " Thương Đình Lập cười nhìn gương mặt mạnh miệng của cô, nhẹ nhàng xích lại gần hôn lên mặt cô rồi mới nói: “Đây là bài học dành cho em, ai bảo hôm nay em lại bị tên Bộ Tử Ngang kia quấn lấy chứ” Sầm Dao định trợn mắt xem thường nhìn anh, nhưng mà nhớ đến Bộ Tử Ngang, lập tức tức giận nói: “Anh tưởng em muốn bị anh ta quấn lấy lắm à? Tại anh ta mạnh quá siết em thật chặt” Cô còn vươn tay ra, trên cổ tay trắng nõn có một vài vòng xanh tím trông rất đáng sợ.
Sau khi Thương Đình Lập nhìn thấy, mắt lập tức trâm xuống, nhẹ nhàng sờ, sau khi phát hiện Sầm Dao theo bản năng muốn rụt lùi tay lại thì đau lòng hỏi: “Thế nào, đau lắm không” Sầm Dao läc đầu: “Không đau” Không phải cô đang nói đỡ cho Bộ Tử Ngang mà là thật sự không đau. Da thịt cô vốn mềm mịn, chỉ cần bị người khác bóp mạnh một chút sẽ lập tức sưng lên ngay. Cho nên mấy thứ này chỉ nhìn ghê thôi, thật ra không đau. Thương Đình Lập cũng không tin cô, lập tức kéo cô đi bôi thuốc.
Chờ đến tối lúc đi ngủ, hai người dựa vào nhau, Sầm Dao đọc sách, Thương Đình Lập xem tài liệu, hai người rõ ràng không quấy rầy nhau nhưng rồi lại có cảm giác ăn ý đến khó tả. Nhưng điện thoại của Thương Đình Lập cứ một lát lại reo lên, Sầm Dao thò đầu qua nhìn anh hỏi: “Sao anh không bắt máy, đã reo lâu lắm rồi đó."
Thương Đình Lập liếc nhìn rồi lập tức đè điện thoại xuống, cất tài liệu của anh đi, tiện tay cũng lấy sách của Sầm Dao đi luôn, đặt lên ngăn tủ ở đầu giường, kéo cô nằm xuống nói: “Ngủ đi”
Sầm Dao nằm trong lòng ngực anh liên tục giãy dụa, còn hỏi mãi: “Sao anh không nghe? Có phải anh có bồ nhí không.” Sầm Dao cố ý hỏi như vậy, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng cô lập tức đau xót vô cùng.
Thương Đình Lập sờ mặt cô, cũng phục mớ suy nghĩ lung tung bậy bạ của cô rồi, bất đắc dĩ nói: “Có người quấy rầy thôi, em không biết người đàn ông của em tài giỏi đến cỡ nào, cho nên có rất nhiều người gọi điện thoại đến quấy rầy sao?”
Sầm Dao bật cười thành tiếng, trêu ghẹo nói: “Em cố ý đó, nhưng anh tự kỷ thật đấy”
“Giỏi nha, dám nói người đàn ông của em tự kỷ, đêm nay anh sẽ không bỏ qua cho em” Anh nằm lên trên người cô, đè cô dưới cơ thể mình, cẩn thận yêu thương. Còn chiếc điện thoại đặt ở bên tủ giường kia vẫn luôn lập lòe ánh sáng, cái tên “Ellis” vẫn luôn hiện lên.
Vẫn cứ sáng mãi một lúc lâu mới tối đi. Sau khi thức dậy, Thương Đình Lập rời giường mặc quần áo, cầm điện thoại ra ban công gọi điện: “Anh Ellis, xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ khá sớm nên không thấy cuộc gọi của anh” Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói cái gì. Thương Đình Lập trầm ngâm một lúc nói: “Anh Ellis, anh muốn chuyến dự án này sang lại cho Nguyên Thịnh chúng tôi sao? Xin lỗi, e là Nguyên Thịnh không thể nhận được”
“Không phải chúng tôi không nể mặt các anh, mà vì chúng tôi nghe nói Aitos đã hợp tác với Thiên Triêu Entertainment rồi”
Bình luận facebook