Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227: Có anh ở đó, không sợ trời không sợ đất
Sau khi Sầm Dao tan ca, lập tức chạy thẳng tới đồn cảnh sát
Vừa mới vào trong đó, cô cũng chẳng quen biết bất cứ vị cảnh sát nào cả, sau khi nhìn thấy một nữ cảnh sát thì lập tức kéo tay cô ta hỏi: “Xin chào, có thể cho tôi hỏi người các cô bắt giữ mấy ngày hôm trước đã được thả ra chưa?”
Vị cảnh sát nữ khá xinh đẹp đang ôm một chồng tài liệu, khi nhìn thấy người phụ nữ mặt mày xinh đẹp đứng trước mặt thì hơi ngơ ngác hỏi: “Ngày nào đồn cảnh sát của chúng tôi cũng bắt rất nhiều người, không biết cô muốn hỏi ai” Sầm Dao bị nghẹn họng, nhưng mà cô cũng biết là do cô nói không rõ, sau khi Sầm Dao giải thích kỹ càng tình hình lúc đó và nói tên của đương sự cho cô ta.
Nữ cảnh sát có tính tình khá dễ chịu kia nói sẽ đi hỏi giúp cô.
Sầm Dao gật đầu nói: “Cảm ơn”
Một lát sau, nữ cảnh sát quay đầu lại nói với cô: “Bạn của cô đã có người nộp tiền bảo lãnh và thả ra ngoài rồi, cô có thể gọi điện thoại cho người đó."
Sầm Dao nghe vậy vội cảm ơn nữ cảnh sát: “Cảm ơn cô rất nhiều”
Nữ cảnh sát lắc đầu: “Làm cảnh sát nhân dân đều phải làm những việc này, nhưng mà sau này cô nên hạn chế đến nơi này thì tốt hơn” Sầm Dao hiểu ý của cô, dù sao thì đồn cảnh sát cũng không phải chỗ tốt đẹp gì.
Sau khi biết Thương Vân không sao thì cuối cùng Sầm Dao cũng đã yên tâm.
Dù sao tận mắt nhìn thấy bạn của mình bị bắt vào đồn cảnh sát mà lại không thể giúp đỡ được gì, cô cũng cảm thấy rất áy náy. Ra khỏi đồn cảnh sát, Sầm Dao lập tức kêu taxi quay về Tĩnh Viên. Lúc về đến Tĩnh Viên, Thương Đình Lập còn về sớm hơn cả cô.
Sầm Dao nhìn anh có hơi ngượng ngùng, dù sao cũng chính miệng cô nói muốn về nhà sớm để chăm sóc Hựu Nhất, nhưng cuối cùng lại còn về trễ hơn anh. Cũng may Thương Đình Lập không hỏi gì nhiều. Mà sau khi ăn cơm với cô xong, lại nói cho cô một sự kiện cực kỳ vui vẻ.
“Sầm Dao, em cũng đừng tự trách vì về nhà trễ, hôm nay anh về sớm như vậy là vì có chút chuyện muốn nói với thím Mạc nên mới về nhà trước thôi” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao nhíu mày là lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên cũng nhìn ra được trong lòng cô đang khó chịu. Cho nên anh trực tiếp nói với cô, không phải cô về trễ mà là do anh về sớm. Không thể không nói, sau khi Sầm Dao nghe Thương Đình Lập giả thích, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng cô rất muốn biết là chuyện gì làm anh đột nhiên không quan tâm đến công việc ở công ty mà muốn chạy về nhà.
Thương Đình Lập vốn muốn cho cô đoán, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô thì lập tức thở dài, nói thẳng: “Hôm nay thím Mạc nói với anh là Hựu Nhất có phản ứng”
“Thật không?” Sầm Dao vừa kinh ngạc vừa vui mừng lập tức đứng bật dậy chạy thẳng lên lầu. Thương Đình Lập cũng chạy lên theo. Khi đến phòng của Hựu Nhất, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt mất mát của Sầm Dao.
Anh bước lên ôm cô rồi khẽ vô lưng an ủi: “Thím Mạc nói Hựu Nhất hơi giật giật ngón tay, thím ấy còn tưởng Hựu Nhất sắp tỉnh lại nên mới gọi điện thoại co anh, sau khi bác sĩ đến nói chắc là Hựu Nhất đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, bệnh tình của cậu bé đang tốt dần lên, cho nên không cần phải quá đau lòng, em phải suy nghĩ xem, sau khi cậu bé tỉnh lại rồi phải cho cậu bé bất ngờ gì mới đúng.
Sầm Dao chớp mắt, trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, Hựu Nhất nói muốn đi hưởng tuần trăng mật với chúng ta, Đình Lập lần sau chúng ta đừng có làm lễ kết hôn gì cả, cứ làm một chuyến đám cưới du lịch đi, vậy thì chúng ta cũng có thể dẫn Hựu Nhất theo cùng” Thật ra trong lòng Sầm Dao đã hơi sợ kết hôn rồi, cô sợ lần tiếp theo không biết có xảy ra tình huống gì khác không. Cô đã không còn đủ sức để chịu đựng việc mất đi bất cứ người nào bên cạnh cô nữa.
Thương Đình Lập rất muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt van nài của Sầm Dao thì nhịn không được mà đồng ý. Hai người ngồi trước giường của Hựu Nhất một lúc lâu rồi mới trở về phòng của mình.
Hai người vẫn đến công ty như bình thường.
Nhưng Sầm Dao còn chưa đi đến văn phòng của cô, Lê Thanh lập tức từ chỗ làm việc của cô ấy chạy đến túm chặt lấy tay cô: “Dao Dao, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó, cái tên Chủ tịch Bộ kia lại đến nữa” Sầm Dao còn đang tưởng có chuyện gì xảy ra, vừa nghe là Bộ Tử Ngang đến lập tức vỗ tay Lê Thanh, không để ý mà nói: “Cô yên tâm, anh ta không dám làm gì ở đây đâu, nếu anh ta dám làm chuyện bậy bạ gì thì trong văn phòng còn có bình chữa cháy” Mất Lê Thanh đờ ra. Một lúc lâu sau cô ấy mới tỉnh táo lại, sau đó cảm thấy Sầm Dao càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Sao cô ấy lại không nghĩ đến mấy vật như bình chữa cháy chứ.
Nếu Sầm Dao đã chuẩn bị tâm lý, Lê Thanh đương nhiên không cản cô nữa, dù sao bây giờ còn đang trong giờ làm việc, cô ta còn bận rất nhiều chuyện. Khi Sầm Dao mang giày cao gót đi vào trong văn phòng, lập tức nhìn thấy Bộ Tử Ngang cực kỳ không biết xấu hổ mà ngồi vào ghế làm việc của cô. Cô cầm túi xách gõ thẳng lên bàn làm việc nhắc nhở anh: “Chủ tịch Bộ, có phải anh đã quên mất đây là nơi nào rồi không, nếu anh muốn ngồi ghế làm việc thoải mái thì xin quay về công ty của anh mà ngôi, công ty của tôi không chứa nổi loại người cao quý như anh” Lúc Bộ Tử Ngang nhìn thấy Sầm Dao thì còn đang rất vui sướng, chờ sau khi bị cô chọc giận thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi mà nhìn cô, gằn từng câu từng chữ từ trong kẽ răng: “Sầm Dao, cô nhất định phải ăn nói kiểu này với tôi sao?" Sầm Dao không quan tâm đến anh ta. Thậm chí cô còn cảm thấy cô không đập thẳng cái túi lên đầu anh ta đã coi như nể mặt anh lắm rồi. Cả cuộc đời này Sầm Dao ghét nhất là những người không nghiêm túc trong chuyện tình cảm và không chăm sóc tốt cho con cái. Rất trùng hợp, Bộ Tử Ngang đã ôm trọn gói hai thứ này.
Thấy Sầm Dao thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh ta, sắc mặt Bộ Tử Ngang càng trở nên tệ hơn, anh ta đành phải lấy chuyện công ty ra để nói với cô: “Chuyện hợp tác lần trước của chúng ta vẫn còn một nửa chưa bàn xong, hôm nay tiếp tục đi” Sầm Dao nhíu chặt mày, ánh mắt không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh ta rồi khinh thường: “Chuyện lần trước đến giờ cũng đã mấy tháng, chắc Oánh Oánh cũng đã thương lượng xong hết với các anh rồi mới đúng, anh đừng có nói với tôi rằng anh cố ý chờ tôi về nên mới làm dự án hợp tác này chậm trễ đến giờ đó nha” Ánh mắt Sầm Dao bình tĩnh, từng câu từng chữ lại châm chọc anh ta không biết phân biệt giữa chuyện công và chuyện tư.
“Gô.." Bộ Tử Ngang bị cô chọc tức suýt chút nữa đã thở không nổi, anh ta thật sự không rõ sao bây giờ cô lại tức giận đến vậy chứ, không lẽ là bởi vì sau lưng cô có Thương Đình Lập chống đỡ cho nên mới không sợ trời không sợ đất như bây giờ.
Anh ta lập tức đứng bật dậy, giật mạnh tay nắm cửa đóng sầm cửa văn phòng của Sầm Dao lại, nổi giận đùng đùng rời đi không thèm quay đầu lại. Chỉ trong chốc lát, có một người thò đầu vào văn phòng nhìn ngó, sau khi nhìn thấy trong văn phòng không còn cái tên cô ghét nữa thì cuối cùng cũng đã yên tâm. Sầm Dao bất đắc dĩ nhìn cô cười cười: *Oánh Oánh, em làm gì đó.” Khương Oánh Oánh chắp tay sau lưng vô cùng sảng khoái nói: “Cái tên đáng ghét phiền phức kia cuối cùng cũng chịu đi rồi, em đang vui đó, hì hì, Dao Dao, không lễ chị không vui sao?”
Vừa mới vào trong đó, cô cũng chẳng quen biết bất cứ vị cảnh sát nào cả, sau khi nhìn thấy một nữ cảnh sát thì lập tức kéo tay cô ta hỏi: “Xin chào, có thể cho tôi hỏi người các cô bắt giữ mấy ngày hôm trước đã được thả ra chưa?”
Vị cảnh sát nữ khá xinh đẹp đang ôm một chồng tài liệu, khi nhìn thấy người phụ nữ mặt mày xinh đẹp đứng trước mặt thì hơi ngơ ngác hỏi: “Ngày nào đồn cảnh sát của chúng tôi cũng bắt rất nhiều người, không biết cô muốn hỏi ai” Sầm Dao bị nghẹn họng, nhưng mà cô cũng biết là do cô nói không rõ, sau khi Sầm Dao giải thích kỹ càng tình hình lúc đó và nói tên của đương sự cho cô ta.
Nữ cảnh sát có tính tình khá dễ chịu kia nói sẽ đi hỏi giúp cô.
Sầm Dao gật đầu nói: “Cảm ơn”
Một lát sau, nữ cảnh sát quay đầu lại nói với cô: “Bạn của cô đã có người nộp tiền bảo lãnh và thả ra ngoài rồi, cô có thể gọi điện thoại cho người đó."
Sầm Dao nghe vậy vội cảm ơn nữ cảnh sát: “Cảm ơn cô rất nhiều”
Nữ cảnh sát lắc đầu: “Làm cảnh sát nhân dân đều phải làm những việc này, nhưng mà sau này cô nên hạn chế đến nơi này thì tốt hơn” Sầm Dao hiểu ý của cô, dù sao thì đồn cảnh sát cũng không phải chỗ tốt đẹp gì.
Sau khi biết Thương Vân không sao thì cuối cùng Sầm Dao cũng đã yên tâm.
Dù sao tận mắt nhìn thấy bạn của mình bị bắt vào đồn cảnh sát mà lại không thể giúp đỡ được gì, cô cũng cảm thấy rất áy náy. Ra khỏi đồn cảnh sát, Sầm Dao lập tức kêu taxi quay về Tĩnh Viên. Lúc về đến Tĩnh Viên, Thương Đình Lập còn về sớm hơn cả cô.
Sầm Dao nhìn anh có hơi ngượng ngùng, dù sao cũng chính miệng cô nói muốn về nhà sớm để chăm sóc Hựu Nhất, nhưng cuối cùng lại còn về trễ hơn anh. Cũng may Thương Đình Lập không hỏi gì nhiều. Mà sau khi ăn cơm với cô xong, lại nói cho cô một sự kiện cực kỳ vui vẻ.
“Sầm Dao, em cũng đừng tự trách vì về nhà trễ, hôm nay anh về sớm như vậy là vì có chút chuyện muốn nói với thím Mạc nên mới về nhà trước thôi” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao nhíu mày là lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên cũng nhìn ra được trong lòng cô đang khó chịu. Cho nên anh trực tiếp nói với cô, không phải cô về trễ mà là do anh về sớm. Không thể không nói, sau khi Sầm Dao nghe Thương Đình Lập giả thích, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng cô rất muốn biết là chuyện gì làm anh đột nhiên không quan tâm đến công việc ở công ty mà muốn chạy về nhà.
Thương Đình Lập vốn muốn cho cô đoán, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô thì lập tức thở dài, nói thẳng: “Hôm nay thím Mạc nói với anh là Hựu Nhất có phản ứng”
“Thật không?” Sầm Dao vừa kinh ngạc vừa vui mừng lập tức đứng bật dậy chạy thẳng lên lầu. Thương Đình Lập cũng chạy lên theo. Khi đến phòng của Hựu Nhất, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt mất mát của Sầm Dao.
Anh bước lên ôm cô rồi khẽ vô lưng an ủi: “Thím Mạc nói Hựu Nhất hơi giật giật ngón tay, thím ấy còn tưởng Hựu Nhất sắp tỉnh lại nên mới gọi điện thoại co anh, sau khi bác sĩ đến nói chắc là Hựu Nhất đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, bệnh tình của cậu bé đang tốt dần lên, cho nên không cần phải quá đau lòng, em phải suy nghĩ xem, sau khi cậu bé tỉnh lại rồi phải cho cậu bé bất ngờ gì mới đúng.
Sầm Dao chớp mắt, trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, Hựu Nhất nói muốn đi hưởng tuần trăng mật với chúng ta, Đình Lập lần sau chúng ta đừng có làm lễ kết hôn gì cả, cứ làm một chuyến đám cưới du lịch đi, vậy thì chúng ta cũng có thể dẫn Hựu Nhất theo cùng” Thật ra trong lòng Sầm Dao đã hơi sợ kết hôn rồi, cô sợ lần tiếp theo không biết có xảy ra tình huống gì khác không. Cô đã không còn đủ sức để chịu đựng việc mất đi bất cứ người nào bên cạnh cô nữa.
Thương Đình Lập rất muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt van nài của Sầm Dao thì nhịn không được mà đồng ý. Hai người ngồi trước giường của Hựu Nhất một lúc lâu rồi mới trở về phòng của mình.
Hai người vẫn đến công ty như bình thường.
Nhưng Sầm Dao còn chưa đi đến văn phòng của cô, Lê Thanh lập tức từ chỗ làm việc của cô ấy chạy đến túm chặt lấy tay cô: “Dao Dao, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó, cái tên Chủ tịch Bộ kia lại đến nữa” Sầm Dao còn đang tưởng có chuyện gì xảy ra, vừa nghe là Bộ Tử Ngang đến lập tức vỗ tay Lê Thanh, không để ý mà nói: “Cô yên tâm, anh ta không dám làm gì ở đây đâu, nếu anh ta dám làm chuyện bậy bạ gì thì trong văn phòng còn có bình chữa cháy” Mất Lê Thanh đờ ra. Một lúc lâu sau cô ấy mới tỉnh táo lại, sau đó cảm thấy Sầm Dao càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Sao cô ấy lại không nghĩ đến mấy vật như bình chữa cháy chứ.
Nếu Sầm Dao đã chuẩn bị tâm lý, Lê Thanh đương nhiên không cản cô nữa, dù sao bây giờ còn đang trong giờ làm việc, cô ta còn bận rất nhiều chuyện. Khi Sầm Dao mang giày cao gót đi vào trong văn phòng, lập tức nhìn thấy Bộ Tử Ngang cực kỳ không biết xấu hổ mà ngồi vào ghế làm việc của cô. Cô cầm túi xách gõ thẳng lên bàn làm việc nhắc nhở anh: “Chủ tịch Bộ, có phải anh đã quên mất đây là nơi nào rồi không, nếu anh muốn ngồi ghế làm việc thoải mái thì xin quay về công ty của anh mà ngôi, công ty của tôi không chứa nổi loại người cao quý như anh” Lúc Bộ Tử Ngang nhìn thấy Sầm Dao thì còn đang rất vui sướng, chờ sau khi bị cô chọc giận thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi mà nhìn cô, gằn từng câu từng chữ từ trong kẽ răng: “Sầm Dao, cô nhất định phải ăn nói kiểu này với tôi sao?" Sầm Dao không quan tâm đến anh ta. Thậm chí cô còn cảm thấy cô không đập thẳng cái túi lên đầu anh ta đã coi như nể mặt anh lắm rồi. Cả cuộc đời này Sầm Dao ghét nhất là những người không nghiêm túc trong chuyện tình cảm và không chăm sóc tốt cho con cái. Rất trùng hợp, Bộ Tử Ngang đã ôm trọn gói hai thứ này.
Thấy Sầm Dao thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh ta, sắc mặt Bộ Tử Ngang càng trở nên tệ hơn, anh ta đành phải lấy chuyện công ty ra để nói với cô: “Chuyện hợp tác lần trước của chúng ta vẫn còn một nửa chưa bàn xong, hôm nay tiếp tục đi” Sầm Dao nhíu chặt mày, ánh mắt không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh ta rồi khinh thường: “Chuyện lần trước đến giờ cũng đã mấy tháng, chắc Oánh Oánh cũng đã thương lượng xong hết với các anh rồi mới đúng, anh đừng có nói với tôi rằng anh cố ý chờ tôi về nên mới làm dự án hợp tác này chậm trễ đến giờ đó nha” Ánh mắt Sầm Dao bình tĩnh, từng câu từng chữ lại châm chọc anh ta không biết phân biệt giữa chuyện công và chuyện tư.
“Gô.." Bộ Tử Ngang bị cô chọc tức suýt chút nữa đã thở không nổi, anh ta thật sự không rõ sao bây giờ cô lại tức giận đến vậy chứ, không lẽ là bởi vì sau lưng cô có Thương Đình Lập chống đỡ cho nên mới không sợ trời không sợ đất như bây giờ.
Anh ta lập tức đứng bật dậy, giật mạnh tay nắm cửa đóng sầm cửa văn phòng của Sầm Dao lại, nổi giận đùng đùng rời đi không thèm quay đầu lại. Chỉ trong chốc lát, có một người thò đầu vào văn phòng nhìn ngó, sau khi nhìn thấy trong văn phòng không còn cái tên cô ghét nữa thì cuối cùng cũng đã yên tâm. Sầm Dao bất đắc dĩ nhìn cô cười cười: *Oánh Oánh, em làm gì đó.” Khương Oánh Oánh chắp tay sau lưng vô cùng sảng khoái nói: “Cái tên đáng ghét phiền phức kia cuối cùng cũng chịu đi rồi, em đang vui đó, hì hì, Dao Dao, không lễ chị không vui sao?”
Bình luận facebook