Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242: Xin lỗi anh đến trễ rồi
Trong một căn phòng tối tăm, có một người phụ nữ đầu bị quấn đầy băng gạc đang nằm trên trên một cái giường lớn đủ cho hai người nằm.
Gô nhảm chặt mất, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Một bóng người cao lớn đang đứng cạnh mép giường.
Gương mặt điển trai đang cực kỹ áy náy nhìn cô: "Dao Dao, anh đến trễ rồi"
Thương Vân định duỗi tay chạm vào cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thật của cô, nhưng khi sắp chạm đến cô thì lại rút tay lại.
Chỉ sợ sẽ không ai tin được rằng, một người luôn coi thường cái chết như cậu lại vì một người có hơi thở mỏng manh, mà sợ hãi cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tuy rằng bác sĩ đã nói với cậu rằng Sầm Dao đã không còn nguy hiểm.
Nhưng cậu vẫn luôn cảm giác cô giống như một giấc mơ, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ lập tức biến mất trong không khí.
Nếu không phải mấy ngày gần đây cậu cảm giác được có người theo dõi mình, lúc theo dõi ngược lại còn vừa khéo gặp phải người Điền Điềm thuê ném Sầm Dao vào sông thì chỉ e cậu đã thật sự mất cô rồi.
Nhưng cậu vẫn rất hối hận.
Lúc trước khi quay về, cậu đã từng thề sẽ không để cô gặp phải chút nguy hiểm nào, nhưng bây giờ.
Nhớ đến lúc nhìn thấy cô, gương mặt đầy máu và vết thương kia, trong lòng Thương Vân lại dâng lên hận ý mãnh liệt.
Chuyện Thương Đình Lập không thể làm vì Sầm Dao, cậu có thể làm được.
Nếu người phụ nữ kia thích hủy dung người khác như vậy, vậy thì cậu cũng sẽ để cô ta nếm thử cảm giác vui sướng này.
Thương Vân nhanh chóng gửi tin nhắn cho đàn em.
Bản tin thời sự buổi sáng lập tức tuôn ra một chuyện cực kỳ lớn, một người phụ nữ bị tạt axit ngay trước cửa bệnh viện dẫn đến gương mặt bị phá hủy.
Mọi người bàn tán xôn xao, phần lớn đều chỉ nghĩ rằng người phụ nữ này đã làm chuyện xấu thất đức nào đó.
Lúc Thương Vân ngồi cạnh Sầm Dao mở tivi ra nhìn thấy tin tức này, cậu quay sang nói với cô: "Dao Dao, người làm em bị thương tôi đã báo thù rồi, chừng nào thì em mới tỉnh lại vậy"
Cho dù ngày nào cậu cũng ngồi cạnh cô nói chuyện, ngày qua ngày, cô vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Thương Vân cũng vì chuyện này mà dời lại ngày khai trương công ty mới.
Mỗi ngày đều chăm sóc cô.
Nhưng nửa tháng sau, cậu cuối cùng cũng không chờ nối nữa.
"Nửa tháng trước anh nói cơ thể của cô ấy không có nguy hiểm gi, vậy tại sao cô ấy còn chưa tỉnh lại"
Vào lúc bác sĩ đến đổi thuốc cho Sầm Dao như mọi hôm, lần này Thương Vân đứng ra cản bác sĩ lại.
Bác sĩ đeo kính cận bị người đàn ông hùng hổ này dọa sợ hết hồn, nơm nớp lo sợ nói: "Anh Thương, nói thật thì cái này không phải vấn đề của bác sĩ chúng tôi, trong lòng của cô gái này đã bị tổn thương quá nặng, chính cô ấy không muốn tỉnh dậy, nếu anh thật sự muốn cô ấy tỉnh lại thì mỗi ngày có thể kế cho cô ấy nghe một vài chuyện làm cô ấy cảm thấy vui vẻ, như vậy thì ít ra cơ hội tỉnh lại sẽ nhiều hơn một chút"
Thương Vân thấy vậy, đành phải bỏ qua.
Từ ngày đó, mỗi ngày cậu đều kể cho Sầm Dao một chút chuyện vui vẻ của bọn họ khi còn nhỏ, nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Sau khi Thương Đình Lập tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm của thi thể và xét nghiệm máu của Sầm Dao lúc trước, anh không còn tiếp tục tìm kiếm nữa.
Mỗi ngày anh đều đi làm đúng giờ như trước kia.
Lúc thi thể của "Sầm Dao"
được an táng, anh cũng không đến hiện trường.
Vì vậy Khương Oánh Oánh cực kỹ hận anh.
Nhưng vào lúc mọi người đều cho rằng anh đã dẫn quên mất cô, không có ai biết được rằng, mỗi ngày anh đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, cơ thế của anh dần dần gầy đi.
Cho dù lão phu nhân gọi bác sĩ đến kê không ít đơn thuốc bổ cho anh cũng không có tác dụng gì.
Lúc đầu Hựu Nhất còn ồn ào nói muốn gặp Sầm Dao, nhưng sau khi nhìn thấy ba càng ngày càng gây đi, thím Mạc lau nước mắt nói cô đã chết rôi, cậu cũng không nhắc đến nữa.
Mọi người dường như đã quên cô.
Còn Sầm Dao sau khi ngủ liền hai tháng, vào một buổi sáng, cô đột nhiên mở bừng mắt trong sự kinh ngạc của mọi người.
Cô ôm bụng, khó chịu rên rỉ thành tiếng.
Thương Vân bị hành động của cô làm bừng tỉnh, lập tức hoảng loạn gọi cho bác sĩ gia đình.
Sau khi đưa cô vào một bệnh viện gân đây để kiểm tra, ngày hôm sau, khi Thương Vân nhìn thấy kết quả kiểm tra thì vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Tay anh câm kết quả khám bệnh mạnh đến mức gần như muốn xé nát nó ra, nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nhịn lại.
Nhìn Sầm Dao ngồi trên giường bệnh không nói tiếng nào, cử luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đi qua đó, ngồi xổm xuống cạnh cô hỏi: "Dao Dao, em cùng tôi rời khỏi nơi này được không."
Một lúc lâu sau cô mới chuyển mắt sang nhìn cậu, từ từ lắc đầu nói: "Không"
Có thứ gì đó đang âm thầm di chuyển trong mắt Thương Vân, cậu thật sự không thể tin nổi, đến tận bây giờ mà cô còn muốn ở lại nơi này.
Giọng cậu chua xót hỏi: "Vì sao, không lẽ em vẫn không nỡ rời khỏi anh ta sao"
Mắt Sầm Dao xuất hiện chút ngơ ngác, hơi nhúc nhích khóe môi hỏi: "Anh ta là ai?"
Lúc này Thương Vân mới nhận ra có gì đó không bình thường.
Hình như sau khi cô tỉnh lại đến giờ, cô vẫn chưa từng nhäc đến những người khác.
Nếu như nói cô không nhắc đến tên của Thương Đình Lập là vì gương mặt của cô đã bị phá hủy.
Vậy thì tại sao cũng chưa từng nghe thấy cô nhắc đến người bạn thân thiết nhất chứ.
Trong mắt Thương Vân hiện lên chút vui sướng và nghỉ ngờ, vì muốn xác định suy đoán trong lòng sậu là sự thật, câu lại dẫn cô đến bệnh viên kiểm tra một lần nữa.
"Anh Thương, sau khi nghe điều anh nghỉ ngờ, chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra cho cô ấy, phát hiện ra hình như cô ấy đã mắc phải chứng mất trí nhớ có chọn lọc, chứng mất trí nhớ này là do sau khi gặp phải một kích thích quá lớn, vì muốn tự bảo vệ bản thân nên người bệnh đã quên hết tất cả những chuyện đó, nếu như muốn nhớ lại toàn bỏ thì phải dựa vào bản thân bệnh nhân"
Nghe bác sĩ giải thích xong, trong lòng Thương Vân mừng như điên, bởi vì cậu biết đây chính là cơ hội cuối cùng öng trời dành cho cầu, cậu nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội lần này, chắc chắn không thể buông tay.
Nhưng nhất định phải bắt đầu lên kế hoạch cho việc rời khỏi nơi này.
Hai tháng sau, Sầm Dao và Thương Vân đi vào sảnh lớn của sân bay.
Gô đội một cái nón cực lớn, mặc quần áo rộng rãi đi cạnh cậu.
Ở khu kiếm vé, Sầm Dao đứng đó một lúc lầu không muốn nhúc nhích.
Thương Vân hơi bất đắc dĩ, sau khi hứa sẽ cho cô một đống đồ ăn ngon, cô mới tươi cười đi qua đó cùng cậu.
Mấy ngày gần đây Sầm Dao cực kỳ thích ăn ngọt.
Vì răng của cô, Thương Vân đương nhiên sẽ không cho cô ăn quá nhiều, làm mấy ngày gần đây cô luôn giận dỗi cậu.
Không thể không nói, cậu cảm thấy cực kỳ lạ lâm với một Sầm Dao như thế này Đã rất nhiều năm rồi, nếu nghiêm túc tính kỹ, thật ra hai người bọn họ chỉ có ký ức ở chung thời còn bé, nếu lúc trước cậu yêu thích cô có lẽ phần lớn là vì những nét đẹp của cô đã được phóng đại vô hạn trong lòng cậu.
Vậy thì bây giờ một cô hoàn toàn mới, đã để lại cho cậu một cảm giác rất khác.
Làm cậu sẵn lòng vì cô mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, còn cam tâm tình nguyện mà làm.
Sờ cái nón cô đang đội, Thương Vân ôm vai cô đi thẳng vào trong.
Ở lối ra bên cạnh, có một bóng dáng cao lớn như hạc trong bầy gà từ trong đám đông bước ra, anh lơ đãng quay đầu lại, trong mắt lại hiện lên một bóng dáng quen thuộc.
Gô nhảm chặt mất, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Một bóng người cao lớn đang đứng cạnh mép giường.
Gương mặt điển trai đang cực kỹ áy náy nhìn cô: "Dao Dao, anh đến trễ rồi"
Thương Vân định duỗi tay chạm vào cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thật của cô, nhưng khi sắp chạm đến cô thì lại rút tay lại.
Chỉ sợ sẽ không ai tin được rằng, một người luôn coi thường cái chết như cậu lại vì một người có hơi thở mỏng manh, mà sợ hãi cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tuy rằng bác sĩ đã nói với cậu rằng Sầm Dao đã không còn nguy hiểm.
Nhưng cậu vẫn luôn cảm giác cô giống như một giấc mơ, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ lập tức biến mất trong không khí.
Nếu không phải mấy ngày gần đây cậu cảm giác được có người theo dõi mình, lúc theo dõi ngược lại còn vừa khéo gặp phải người Điền Điềm thuê ném Sầm Dao vào sông thì chỉ e cậu đã thật sự mất cô rồi.
Nhưng cậu vẫn rất hối hận.
Lúc trước khi quay về, cậu đã từng thề sẽ không để cô gặp phải chút nguy hiểm nào, nhưng bây giờ.
Nhớ đến lúc nhìn thấy cô, gương mặt đầy máu và vết thương kia, trong lòng Thương Vân lại dâng lên hận ý mãnh liệt.
Chuyện Thương Đình Lập không thể làm vì Sầm Dao, cậu có thể làm được.
Nếu người phụ nữ kia thích hủy dung người khác như vậy, vậy thì cậu cũng sẽ để cô ta nếm thử cảm giác vui sướng này.
Thương Vân nhanh chóng gửi tin nhắn cho đàn em.
Bản tin thời sự buổi sáng lập tức tuôn ra một chuyện cực kỳ lớn, một người phụ nữ bị tạt axit ngay trước cửa bệnh viện dẫn đến gương mặt bị phá hủy.
Mọi người bàn tán xôn xao, phần lớn đều chỉ nghĩ rằng người phụ nữ này đã làm chuyện xấu thất đức nào đó.
Lúc Thương Vân ngồi cạnh Sầm Dao mở tivi ra nhìn thấy tin tức này, cậu quay sang nói với cô: "Dao Dao, người làm em bị thương tôi đã báo thù rồi, chừng nào thì em mới tỉnh lại vậy"
Cho dù ngày nào cậu cũng ngồi cạnh cô nói chuyện, ngày qua ngày, cô vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Thương Vân cũng vì chuyện này mà dời lại ngày khai trương công ty mới.
Mỗi ngày đều chăm sóc cô.
Nhưng nửa tháng sau, cậu cuối cùng cũng không chờ nối nữa.
"Nửa tháng trước anh nói cơ thể của cô ấy không có nguy hiểm gi, vậy tại sao cô ấy còn chưa tỉnh lại"
Vào lúc bác sĩ đến đổi thuốc cho Sầm Dao như mọi hôm, lần này Thương Vân đứng ra cản bác sĩ lại.
Bác sĩ đeo kính cận bị người đàn ông hùng hổ này dọa sợ hết hồn, nơm nớp lo sợ nói: "Anh Thương, nói thật thì cái này không phải vấn đề của bác sĩ chúng tôi, trong lòng của cô gái này đã bị tổn thương quá nặng, chính cô ấy không muốn tỉnh dậy, nếu anh thật sự muốn cô ấy tỉnh lại thì mỗi ngày có thể kế cho cô ấy nghe một vài chuyện làm cô ấy cảm thấy vui vẻ, như vậy thì ít ra cơ hội tỉnh lại sẽ nhiều hơn một chút"
Thương Vân thấy vậy, đành phải bỏ qua.
Từ ngày đó, mỗi ngày cậu đều kể cho Sầm Dao một chút chuyện vui vẻ của bọn họ khi còn nhỏ, nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Sau khi Thương Đình Lập tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm của thi thể và xét nghiệm máu của Sầm Dao lúc trước, anh không còn tiếp tục tìm kiếm nữa.
Mỗi ngày anh đều đi làm đúng giờ như trước kia.
Lúc thi thể của "Sầm Dao"
được an táng, anh cũng không đến hiện trường.
Vì vậy Khương Oánh Oánh cực kỹ hận anh.
Nhưng vào lúc mọi người đều cho rằng anh đã dẫn quên mất cô, không có ai biết được rằng, mỗi ngày anh đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, cơ thế của anh dần dần gầy đi.
Cho dù lão phu nhân gọi bác sĩ đến kê không ít đơn thuốc bổ cho anh cũng không có tác dụng gì.
Lúc đầu Hựu Nhất còn ồn ào nói muốn gặp Sầm Dao, nhưng sau khi nhìn thấy ba càng ngày càng gây đi, thím Mạc lau nước mắt nói cô đã chết rôi, cậu cũng không nhắc đến nữa.
Mọi người dường như đã quên cô.
Còn Sầm Dao sau khi ngủ liền hai tháng, vào một buổi sáng, cô đột nhiên mở bừng mắt trong sự kinh ngạc của mọi người.
Cô ôm bụng, khó chịu rên rỉ thành tiếng.
Thương Vân bị hành động của cô làm bừng tỉnh, lập tức hoảng loạn gọi cho bác sĩ gia đình.
Sau khi đưa cô vào một bệnh viện gân đây để kiểm tra, ngày hôm sau, khi Thương Vân nhìn thấy kết quả kiểm tra thì vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Tay anh câm kết quả khám bệnh mạnh đến mức gần như muốn xé nát nó ra, nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nhịn lại.
Nhìn Sầm Dao ngồi trên giường bệnh không nói tiếng nào, cử luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đi qua đó, ngồi xổm xuống cạnh cô hỏi: "Dao Dao, em cùng tôi rời khỏi nơi này được không."
Một lúc lâu sau cô mới chuyển mắt sang nhìn cậu, từ từ lắc đầu nói: "Không"
Có thứ gì đó đang âm thầm di chuyển trong mắt Thương Vân, cậu thật sự không thể tin nổi, đến tận bây giờ mà cô còn muốn ở lại nơi này.
Giọng cậu chua xót hỏi: "Vì sao, không lẽ em vẫn không nỡ rời khỏi anh ta sao"
Mắt Sầm Dao xuất hiện chút ngơ ngác, hơi nhúc nhích khóe môi hỏi: "Anh ta là ai?"
Lúc này Thương Vân mới nhận ra có gì đó không bình thường.
Hình như sau khi cô tỉnh lại đến giờ, cô vẫn chưa từng nhäc đến những người khác.
Nếu như nói cô không nhắc đến tên của Thương Đình Lập là vì gương mặt của cô đã bị phá hủy.
Vậy thì tại sao cũng chưa từng nghe thấy cô nhắc đến người bạn thân thiết nhất chứ.
Trong mắt Thương Vân hiện lên chút vui sướng và nghỉ ngờ, vì muốn xác định suy đoán trong lòng sậu là sự thật, câu lại dẫn cô đến bệnh viên kiểm tra một lần nữa.
"Anh Thương, sau khi nghe điều anh nghỉ ngờ, chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra cho cô ấy, phát hiện ra hình như cô ấy đã mắc phải chứng mất trí nhớ có chọn lọc, chứng mất trí nhớ này là do sau khi gặp phải một kích thích quá lớn, vì muốn tự bảo vệ bản thân nên người bệnh đã quên hết tất cả những chuyện đó, nếu như muốn nhớ lại toàn bỏ thì phải dựa vào bản thân bệnh nhân"
Nghe bác sĩ giải thích xong, trong lòng Thương Vân mừng như điên, bởi vì cậu biết đây chính là cơ hội cuối cùng öng trời dành cho cầu, cậu nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội lần này, chắc chắn không thể buông tay.
Nhưng nhất định phải bắt đầu lên kế hoạch cho việc rời khỏi nơi này.
Hai tháng sau, Sầm Dao và Thương Vân đi vào sảnh lớn của sân bay.
Gô đội một cái nón cực lớn, mặc quần áo rộng rãi đi cạnh cậu.
Ở khu kiếm vé, Sầm Dao đứng đó một lúc lầu không muốn nhúc nhích.
Thương Vân hơi bất đắc dĩ, sau khi hứa sẽ cho cô một đống đồ ăn ngon, cô mới tươi cười đi qua đó cùng cậu.
Mấy ngày gần đây Sầm Dao cực kỳ thích ăn ngọt.
Vì răng của cô, Thương Vân đương nhiên sẽ không cho cô ăn quá nhiều, làm mấy ngày gần đây cô luôn giận dỗi cậu.
Không thể không nói, cậu cảm thấy cực kỳ lạ lâm với một Sầm Dao như thế này Đã rất nhiều năm rồi, nếu nghiêm túc tính kỹ, thật ra hai người bọn họ chỉ có ký ức ở chung thời còn bé, nếu lúc trước cậu yêu thích cô có lẽ phần lớn là vì những nét đẹp của cô đã được phóng đại vô hạn trong lòng cậu.
Vậy thì bây giờ một cô hoàn toàn mới, đã để lại cho cậu một cảm giác rất khác.
Làm cậu sẵn lòng vì cô mà từ bỏ hết tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, còn cam tâm tình nguyện mà làm.
Sờ cái nón cô đang đội, Thương Vân ôm vai cô đi thẳng vào trong.
Ở lối ra bên cạnh, có một bóng dáng cao lớn như hạc trong bầy gà từ trong đám đông bước ra, anh lơ đãng quay đầu lại, trong mắt lại hiện lên một bóng dáng quen thuộc.