Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243: Cuộc sống mới
Ba năm sau.
"Vân, hôm nay lại làm phiền anh chăm sóc cho Manh Manh, thật ngại quá"
Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu nâu xõa tung, gương mặt trái xoan xinh đẹp với đôi mắt sáng ngời nhìn một người đàn ông mặc quần áo ở nhà đang ôm một cô bé cột tóc hai chùm cười toe toét lộ ra vài cái răng, vô cùng áy náy nói Thương Vân dùng khuýu tay ôm chặt lấy Manh Manh, nhìn cô cười lắc đầu: "Em đi làm đi, bây giờ chắc cũng sắp đến giờ rồi đó, Manh Manh có tôi chăm sóc, em cứ yên tâm".
ngôn tình tổng tài
"Mẹ ơi, hẹn gặp lại lúc tan ca nha"
Cô bé quơ quơ bàn tay múp thịt tạm biệt mẹ, nhìn vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Tô Kiều cũng vẫy tay với con gái rồi mới xoay người rời đi.
Thương Vân vẫn luôn đứng ở cửa nhìn bóng dáng Sầm Dao đi xa, đến khi không nhìn thấy nữa mới ôm Manh Manh về nhà.
Tô Kiêu là một gia sư dạy vẽ tranh, nhưng cô cũng chỉ mới tìm được công việc này vài hôm mà thôi.
Bởi vì lúc trước cô vẫn chưa có kinh nghiệm gì.
Cô là một người bị mất trí nhớ, nếu không phải có Thương Vân dạy cô vẽ tranh, có lẽ ngay cả năng lực tự mình kiếm sống cô cũng không cỏ.
Hai năm trước bởi vì cô còn phải chăm sóc cho con nên cũng không có cách nào ra ngoài làm việc được, cũng may là có Thương Vân luôn giúp đỡ cô.
Nhưng cậu cũng chỉ là một người xa lạ mà cô từng quen biết lúc trước mà thôi.
Cô không muốn nợ cậu quá nhiều, nhưng cuối cùng lại càng lúc càng nợ nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Tô Kiêu lập tức thở dài.
Dọn sạch những cảm xúc không tốt kia, Tô Kiều vực tinh thần dậy, đi về phía nhà học sinh mình sắp dạy kèm.
Vườn hoa Tous là một khu chung cư tương đối đông đúc ở Ý.
Lúc Tô Kiều bước vào khu chung cư cô chuẩn bị dạy kèm ngày hôm nay, trong lòng cũng rất bực bội, chỗ cô ở cũng coi như khá đông đúc rồi, nhưng so với vườn hoa Tous thì rõ ràng vẫn còn kém xa.
Bởi vì cá thế giới đang khuyến khích việc bảo vệ môi trường, cho nên vấn đề xanh hóa của khu chung cư này rất tốt, nhiệt độ thời tiết hôm nay hơi cao, Tô Kiều đổ rất nhiều mồ hôi, cô vừa nhìn đông nhìn tây đếm số trên mấy tòa nhà, vừa âm thầm bực bội sao còn chưa đến.
Cô tìm kiếm quá nghiêm túc nên không phát hiện ra có một chiếc xe đang chạy lại gần.
"Két", chiếc xe đột nhiên phanh gấp, vừa lúc ngừng lại ở khoảng cách cách đầu gối của Tô Kiều chừng một mét.
Tô Kiều nghe tiếng động, vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó lại bị khoảng cách suýt đụng vào người cô làm cho sợ hãi.
Cô nhíu mày nhìn chằm chẳm chiếc xe một lúc rồi nhanh chóng bước sát vào bên trong.
Cũng may chiếc xe này nhanh chóng chạy đi mất.
"Ba, ba đang nhìn gỉ vậy?"
Hựu Nhất ngồi trong xe nhìn ba đang ngẩn ngơ, ló đầu ra bên ngoài nhìn đông nhìn tây.
"Không có gì, đừng đưa đầu ra bên ngoài"
Ba năm nay, khí thế trên người Thương Đình Lập cũng trở nên tăm tối hơn nhiều.
"Dạ"
Hựu Nhất căng mặt, nhàm chán dựa lưng vào ghế.
"Hôm nay gia sư của con sẽ đến, mấy ngày này con ngoan ngoãn ở nhà học tập, đừng có chạy lung tung"
Thương Đình Lập vừa lái xe chạy vào bãi đỗ xe trong khu chung cư của căn nhà anh mới mua, vừa dặn dò Hựu Nhất đang mải mê chơi di động.
"Con biết rõi"
Hựu Nhất vừa cười vừa trả lời qua loa, trong lòng cảm thấy ba mình càng ngày càng nhàm chán, rất không thú vị, bây giờ cậu cũng không phải con nít nữa, ở nhà một mình mà còn phải có người theo dõi.
Thương Đình Lập nhìn xuyên qua kính chiếu hậu đương nhiên cũng nhìn ra được Hựu Nhất không quá quan tâm.
Lần này anh đến Ý là muốn khai thác thị trường công ty, nhưng Hựu Nhất lại cố ý quậy phá đòi đi theo, anh cũng đành dẫn cậu theo cùng.
Nhưng vì khoảng thời gian này anh sẽ rất bận, nên anh mới thuê một gia sư cho cậu.
Nói là gia sư, thật ra là thuê đến chơi cùng cậu.
Dù sao anh cũng không muốn thấy Hựu Nhất khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, lại bị chuyện học tập gò bó.
Lúc Tô Kiêu vất vả tìm được căn nhà số 059 thì sắp sửa thở không ra hơi.
Mặt bị phơi đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như suối.
Cùng may cô có mang theo khăn giấy, sau khi lau khô mồ hôi, cô đi đến cửa lớn được vây quanh bằng khung sắt, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa ở bên cạnh.
Lúc này trong phòng khu chung cư, Hựu Nhất đang nghiêm túc cầm điện thoại chơi hăng say.
Thương Đình Lập ở nhà xử lý công việc đã đóng chặt cửa phòng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tô Kiều nhấn chuông một lúc lâu, nhấn đến thiếu chút nữa cô đã tưởng rằng gia đình này đang lừa cô.
Rõ ràng lúc trước đã trao đổi xong hết qua điện thoại, kết quả đi đến đây thì ngay cả cửa còn không vào được.
Cô hơi nhụt chí định nhấn chuông thêm vài lần nữa, nếu như vẫn không có ai ra mở cửa thì cô sẽ đi về luôn.
Hựu Nhất vừa mới chơi xong một ván game, bị tiếng chuông cửa vang lên không ngừng làm cho nhức đầu bực bội, đập điện thoại xuống ghế sofa, tóc ngắn dựng thẳng rối xù lắc lư, ngũ quan đã dần có nét điển trai, mày nhíu chặt, mím môi, thoạt nhìn cũng giống Thương Đình Lập khi còn nhỏ bảy tám phần.
"Ai đó, nhấn mãi ôn muốn chết, có còn để người ta nghỉ ngơi nữa không"
Hựu Nhất đút hai tay vào túi quần cực kỹ có khí thế bước ra, cậu bé dùng gương mặt lạnh lùng bước thắng ra ngoài song sắt, không quá quan tâm nói.
Tô Kiều thấy cuối cùng cũng có người mở cửa, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa nhanh nhẹn nói: "Xin chào, tôi là gia sư được gia đình mời đến, cậu bạn nhỏ, có thể mở cửa cho cô vào không?"
Vừa nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, sắc mặt của Hựu Nhất trở nên rất quái lạ, cậu cẩn thận nhìn chăm chú quan sát cô một lúc, phát hiện người đang đứng trước mát không hề có điểm gì giống với người trong trí nhớ, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng mất mát.
Cậu đang định trả lời lại cô một câu "Vì sao", nhưng bây giờ lại vì giọng nói quen thuộc này mà cũng bằng lòng nể mặt cô một chút.
Cậu bật cười: "Vào đi, lề mê quá"
Tô Kiều bị mấy câu này của cậu làm cho nghẹn họng, cô nhìn cậu bé trước mặt, biết ngay chỉ sợ đây là học sinh cô sắp dạy.
Nhìn là biết ngay tính tình rất nóng nảy, nhưng không biết trong lòng cô nghĩ thế nào mà không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại trong lòng lại có chút cảm xúc khó diễn tả thành lời, có chút khó chịu, lại có chút vui vẻ.
Tô Kiều đi theo cậu vào nhà, Hựu Nhất đi ở phía trước nhưng vẫn luôn nghiêng mặt, vừa khéo nhìn thấy hết tất cả động tác của người đi phía sau.
"Cô cứ ngồi ở đây đi, ba con còn đang làm việc, cô chờ ông ấy bận xong thì ông ấy mới có thể dặn dò xem rốt cuộc cô phải làm cái gì"
Hựu Nhất vừa bước vào phòng lập tức đá văng giày nhảy thẳng lên sofa, cầm điện thoại mới bị quăng khi nãy lên tiếp tục chơi game, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở.
Tô Kiêu chưa từng dạy ai, nên cũng không biết có phải ai làm gia sư cũng sẽ đều như thế này không, chỉ đành nghiêm túc ngồi.
Nhưng tiếng K.O thỉnh thoảng vang lên vẫn hấp dẫn lực chú ý của cô.
Đây là một game điện thoại mới được ra mất, Tô Kiêu còn tận mắt nhìn thấy nó được ra đời, ngay cả những nhân vật ở bên trong đều là do cô vẽ.
Nhìn cậu bé đặt toàn bộ lực chú ý lên trên điện thoại, tay cô cũng hơi ngứa ngáy.
"Cô cũng muốn chơi?"
"Vân, hôm nay lại làm phiền anh chăm sóc cho Manh Manh, thật ngại quá"
Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu nâu xõa tung, gương mặt trái xoan xinh đẹp với đôi mắt sáng ngời nhìn một người đàn ông mặc quần áo ở nhà đang ôm một cô bé cột tóc hai chùm cười toe toét lộ ra vài cái răng, vô cùng áy náy nói Thương Vân dùng khuýu tay ôm chặt lấy Manh Manh, nhìn cô cười lắc đầu: "Em đi làm đi, bây giờ chắc cũng sắp đến giờ rồi đó, Manh Manh có tôi chăm sóc, em cứ yên tâm".
ngôn tình tổng tài
"Mẹ ơi, hẹn gặp lại lúc tan ca nha"
Cô bé quơ quơ bàn tay múp thịt tạm biệt mẹ, nhìn vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Tô Kiều cũng vẫy tay với con gái rồi mới xoay người rời đi.
Thương Vân vẫn luôn đứng ở cửa nhìn bóng dáng Sầm Dao đi xa, đến khi không nhìn thấy nữa mới ôm Manh Manh về nhà.
Tô Kiêu là một gia sư dạy vẽ tranh, nhưng cô cũng chỉ mới tìm được công việc này vài hôm mà thôi.
Bởi vì lúc trước cô vẫn chưa có kinh nghiệm gì.
Cô là một người bị mất trí nhớ, nếu không phải có Thương Vân dạy cô vẽ tranh, có lẽ ngay cả năng lực tự mình kiếm sống cô cũng không cỏ.
Hai năm trước bởi vì cô còn phải chăm sóc cho con nên cũng không có cách nào ra ngoài làm việc được, cũng may là có Thương Vân luôn giúp đỡ cô.
Nhưng cậu cũng chỉ là một người xa lạ mà cô từng quen biết lúc trước mà thôi.
Cô không muốn nợ cậu quá nhiều, nhưng cuối cùng lại càng lúc càng nợ nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Tô Kiêu lập tức thở dài.
Dọn sạch những cảm xúc không tốt kia, Tô Kiều vực tinh thần dậy, đi về phía nhà học sinh mình sắp dạy kèm.
Vườn hoa Tous là một khu chung cư tương đối đông đúc ở Ý.
Lúc Tô Kiều bước vào khu chung cư cô chuẩn bị dạy kèm ngày hôm nay, trong lòng cũng rất bực bội, chỗ cô ở cũng coi như khá đông đúc rồi, nhưng so với vườn hoa Tous thì rõ ràng vẫn còn kém xa.
Bởi vì cá thế giới đang khuyến khích việc bảo vệ môi trường, cho nên vấn đề xanh hóa của khu chung cư này rất tốt, nhiệt độ thời tiết hôm nay hơi cao, Tô Kiều đổ rất nhiều mồ hôi, cô vừa nhìn đông nhìn tây đếm số trên mấy tòa nhà, vừa âm thầm bực bội sao còn chưa đến.
Cô tìm kiếm quá nghiêm túc nên không phát hiện ra có một chiếc xe đang chạy lại gần.
"Két", chiếc xe đột nhiên phanh gấp, vừa lúc ngừng lại ở khoảng cách cách đầu gối của Tô Kiều chừng một mét.
Tô Kiều nghe tiếng động, vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó lại bị khoảng cách suýt đụng vào người cô làm cho sợ hãi.
Cô nhíu mày nhìn chằm chẳm chiếc xe một lúc rồi nhanh chóng bước sát vào bên trong.
Cũng may chiếc xe này nhanh chóng chạy đi mất.
"Ba, ba đang nhìn gỉ vậy?"
Hựu Nhất ngồi trong xe nhìn ba đang ngẩn ngơ, ló đầu ra bên ngoài nhìn đông nhìn tây.
"Không có gì, đừng đưa đầu ra bên ngoài"
Ba năm nay, khí thế trên người Thương Đình Lập cũng trở nên tăm tối hơn nhiều.
"Dạ"
Hựu Nhất căng mặt, nhàm chán dựa lưng vào ghế.
"Hôm nay gia sư của con sẽ đến, mấy ngày này con ngoan ngoãn ở nhà học tập, đừng có chạy lung tung"
Thương Đình Lập vừa lái xe chạy vào bãi đỗ xe trong khu chung cư của căn nhà anh mới mua, vừa dặn dò Hựu Nhất đang mải mê chơi di động.
"Con biết rõi"
Hựu Nhất vừa cười vừa trả lời qua loa, trong lòng cảm thấy ba mình càng ngày càng nhàm chán, rất không thú vị, bây giờ cậu cũng không phải con nít nữa, ở nhà một mình mà còn phải có người theo dõi.
Thương Đình Lập nhìn xuyên qua kính chiếu hậu đương nhiên cũng nhìn ra được Hựu Nhất không quá quan tâm.
Lần này anh đến Ý là muốn khai thác thị trường công ty, nhưng Hựu Nhất lại cố ý quậy phá đòi đi theo, anh cũng đành dẫn cậu theo cùng.
Nhưng vì khoảng thời gian này anh sẽ rất bận, nên anh mới thuê một gia sư cho cậu.
Nói là gia sư, thật ra là thuê đến chơi cùng cậu.
Dù sao anh cũng không muốn thấy Hựu Nhất khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, lại bị chuyện học tập gò bó.
Lúc Tô Kiêu vất vả tìm được căn nhà số 059 thì sắp sửa thở không ra hơi.
Mặt bị phơi đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như suối.
Cùng may cô có mang theo khăn giấy, sau khi lau khô mồ hôi, cô đi đến cửa lớn được vây quanh bằng khung sắt, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa ở bên cạnh.
Lúc này trong phòng khu chung cư, Hựu Nhất đang nghiêm túc cầm điện thoại chơi hăng say.
Thương Đình Lập ở nhà xử lý công việc đã đóng chặt cửa phòng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tô Kiều nhấn chuông một lúc lâu, nhấn đến thiếu chút nữa cô đã tưởng rằng gia đình này đang lừa cô.
Rõ ràng lúc trước đã trao đổi xong hết qua điện thoại, kết quả đi đến đây thì ngay cả cửa còn không vào được.
Cô hơi nhụt chí định nhấn chuông thêm vài lần nữa, nếu như vẫn không có ai ra mở cửa thì cô sẽ đi về luôn.
Hựu Nhất vừa mới chơi xong một ván game, bị tiếng chuông cửa vang lên không ngừng làm cho nhức đầu bực bội, đập điện thoại xuống ghế sofa, tóc ngắn dựng thẳng rối xù lắc lư, ngũ quan đã dần có nét điển trai, mày nhíu chặt, mím môi, thoạt nhìn cũng giống Thương Đình Lập khi còn nhỏ bảy tám phần.
"Ai đó, nhấn mãi ôn muốn chết, có còn để người ta nghỉ ngơi nữa không"
Hựu Nhất đút hai tay vào túi quần cực kỹ có khí thế bước ra, cậu bé dùng gương mặt lạnh lùng bước thắng ra ngoài song sắt, không quá quan tâm nói.
Tô Kiều thấy cuối cùng cũng có người mở cửa, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa nhanh nhẹn nói: "Xin chào, tôi là gia sư được gia đình mời đến, cậu bạn nhỏ, có thể mở cửa cho cô vào không?"
Vừa nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, sắc mặt của Hựu Nhất trở nên rất quái lạ, cậu cẩn thận nhìn chăm chú quan sát cô một lúc, phát hiện người đang đứng trước mát không hề có điểm gì giống với người trong trí nhớ, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng mất mát.
Cậu đang định trả lời lại cô một câu "Vì sao", nhưng bây giờ lại vì giọng nói quen thuộc này mà cũng bằng lòng nể mặt cô một chút.
Cậu bật cười: "Vào đi, lề mê quá"
Tô Kiều bị mấy câu này của cậu làm cho nghẹn họng, cô nhìn cậu bé trước mặt, biết ngay chỉ sợ đây là học sinh cô sắp dạy.
Nhìn là biết ngay tính tình rất nóng nảy, nhưng không biết trong lòng cô nghĩ thế nào mà không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại trong lòng lại có chút cảm xúc khó diễn tả thành lời, có chút khó chịu, lại có chút vui vẻ.
Tô Kiều đi theo cậu vào nhà, Hựu Nhất đi ở phía trước nhưng vẫn luôn nghiêng mặt, vừa khéo nhìn thấy hết tất cả động tác của người đi phía sau.
"Cô cứ ngồi ở đây đi, ba con còn đang làm việc, cô chờ ông ấy bận xong thì ông ấy mới có thể dặn dò xem rốt cuộc cô phải làm cái gì"
Hựu Nhất vừa bước vào phòng lập tức đá văng giày nhảy thẳng lên sofa, cầm điện thoại mới bị quăng khi nãy lên tiếp tục chơi game, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở.
Tô Kiêu chưa từng dạy ai, nên cũng không biết có phải ai làm gia sư cũng sẽ đều như thế này không, chỉ đành nghiêm túc ngồi.
Nhưng tiếng K.O thỉnh thoảng vang lên vẫn hấp dẫn lực chú ý của cô.
Đây là một game điện thoại mới được ra mất, Tô Kiêu còn tận mắt nhìn thấy nó được ra đời, ngay cả những nhân vật ở bên trong đều là do cô vẽ.
Nhìn cậu bé đặt toàn bộ lực chú ý lên trên điện thoại, tay cô cũng hơi ngứa ngáy.
"Cô cũng muốn chơi?"
Bình luận facebook