Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252: Cô chính là cô ấy!
"Đương nhiên không phải rồi"
Dưới ánh mắt sáng quäc nhìn chằm chằm của ba, Hựu Nhất nhanh chóng sửa miệng.
Sao cậu dám nói vậy chứ.
Nếu thật sự dám nói ra, chắc chắn một giây sau sẽ bị chơi chết.
Nói không chừng còn bị tịch thu tiền tiêu vặt nữa.
"Nhưng ba nè, lần này ba làm hơi nghiêm túc túc rồi đó, còn bị dị ứng, con thấy mà nổi hết da gà"
Dị ứng da của Thương Đình Lập cũng khá nghiêm trọng, nếu chỉ là vài nốt đỏ nhỏ thì cũng không làm cho người ta có cảm giác quá nhiều, nhưng chỗ nào cũng nổi mẩn đỏ sẽ làm cho người thấy nối hết da gà, đặc biệt là đối với những người mắc chứng sợ hãi mật độ cao.
Tuy rằng Hựu Nhất không có mắc chứng sợ hãi mật độ cao, nhưng bây giờ trong lòng cậu cũng có cảm giác này.
Thương Đình Lập cười: "Ha ha"
Tiếng cười này lập tức đè lại những gì Hựu Nhất định nói.
Bây giờ cậu chỉ muốn nói một câu, tha cho con đi mà, được không.
Lúc tối, Thương Đình Lập tựa vào đầu giường, trong đêm khuya tĩnh lặng này bắt đầu cấn thận suy nghĩ.
Hôm nay anh đến bệnh viện cũng không phải chỉ vì chuyện dị ứng.
Lúc vào bệnh viện anh đã đưa cho bác sĩ xét nghiệm DNA hai sợi tóc.
Một sợi được lấy từ trên đầu Manh Manh lúc hai người chơi xích đu, sợi còn lại là của anh.
Anh còn không thể chắc rằng Tô Kiều có phải là Sầm Dao hay không, cho nên vì không muốn cô ghét anh, anh chỉ có thể lén lút đi xét nghiệm.
Nếu xét nghiệm nhanh thì sáng hôm sau sẽ có kết quả.
Tô Kiều còn không biết suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập, bây giờ cô vẫn đang rơi vào trong ác mộng không thể tỉnh lại.
Cô mơ thấy cô nằm trong một vũng máu không thể nhúc nhích, sau đó có một người phụ nữ không nhìn rõ mặt đang cầm dao nhỏ rạch mặt cô.
Cô có thể cảm giác được cơn đau đớn tận xương và cảm giác tuyệt vọng đó.
Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cô lại không thể nhúc nhích được.
Đau quá, sao không có ai đến cứu cô hết vậy.
"Mẹ ơi, mẹ mau dậy đi, mẹ ơi, hu hu"
Manh Manh thấy mẹ đổ mồ hôi đầy đầu gọi kiểu gì cũng không chịu dậy thì khóc rống lên.
"Manh Manh.."
Lúc Tô Kiều giật mình tỉnh lại, ánh mắt có hơi mê mang, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Manh Manh nhìn thấy cuối cùng mẹ cũng chịu mở mắt ra, lập tức nhào vào lòng mẹ khóc tức tưởi: "Mẹ, mẹ cứ khóc mãi, làm Manh Manh sợ muốn chết, hu hu"
"Không sợ, mẹ nằm mơ thấy ác mộng thôi"
Tô Kiều vừa ôm Manh Manh cẩn thận dỗ dành, vừa suy ngẫm lại hình ảnh trong giấc mơ, không biết vì sao, giấc mộng kia chân thật đến mức như là đã từng xảy ra trên người cô, làm cô không rét mà run.
Mãi đến khi đỗ Manh Manh xong, nhìn cô bé ngủ say, Tô Kiều mới bước vào toilet, nhìn mặt gương sạch sẽ sáng loáng kia, nhìn gương mặt có chút lắng lơ trong gương.
Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, rõ ràng cực kỳ láng mịn nhưng cô lại giống như có thể sờ được những vết sẹo do bị dao rạch.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện ba năm trước cô đã bị hủy dung.
Lúc đó Vân nói rằng cô không cẩn thận bị dính axit nên mặt mới bị hỏng.
Sau đó bởi vì sự tồn tại của Manh Manh, cô không thể chữa trị kịp thời.
Dù sao nếu lúc đó mà đi chữa trị thì không thể giữ đứa bé lại được.
Muốn khôi phục lại qương mặt cần phải tiêm rất nhiều thuốc gây tê, cho nên cuối cùng cô lựa chọn vì đứa bé mà tạm đời việc chữa trị lại.
Nhưng sau này khi chữa trị lại, bác sĩ lại nói bởi vì thời gian quá dài, đã không thể khôi phục lại gương mặt như trước kia nữa, không còn cách nào khác, cô chỉ đành chỉnh sửa toàn bộ gương mặt.
Nhưng cho dù là trước khi phẫu thuật thẩm mỹ thì cô cũng chưa từng xem qua mặt của mình, bởi vì cô sợ nếu như cô tận mắt nhìn thấy gương mặt đó chỉ e là cô sẽ không còn hy vọng tiếp tục sống sót nữa.
Bây giờ cô đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc mặt của cô đã gặp phải chuyện gì, thật sự là bị dính axit sao, nếu như dính axit thì vì sao lại dính phải chứ.
Cơn tò mò trong lòng cô dâng trào mãnh liệt.
Sáng hôm sau Thương Vân đang định sang nhà Tô Kiều nấu cơm cho cô, vừa mới bước vào nhà đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, còn chưa kịp tức giận khi nhìn thấy Thương Đình Lập ở nhà cô, đã lập tức nghe được một câu hỏi làm cậu hoảng sợ.
"Vân, có thể nói cho tôi biết lúc trước vì sao mặt của tôi lại bị dính axit không?"
Câu hỏi nhẹ nhàng này của cô ở trong lòng Thương Vân thì lại chẳng khác nào một trái bom vừa mới rơi xuống, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cơ thế Thương Vân hơi cứng lại, ý cười trên mặt cứng đờ ra, một lúc lâu sau cậu mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Câu hỏi này của cậu có ý dò xét ngâm, cậu muốn biết có phải do Thương Đình Lập đã nói gì với cô không.
Nhìn gương mặt khó khăn lắm mới làm cậu quen thuộc, cậu thật sự không hiểu làm sao Thương Đình Lập có thể đoán ra được cô chính là cô ấy chứ.
Không lẽ bởi vì ngày hôm qua cậu phản ứng quá rõ ràng Sao.
Tô Kiều thở dài, kể lại cơn ác mộng tối hôm qua cho cậu nghe.
Lúc này Thương Vân mới không nhíu mày nữa, cậu nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô, an ủi: "Có phải em vì giấc mơ này, nên mới nghĩ rằng mặt của em là do bị người khác rạch nát đúng không."
Tô Kiều gật đầu.
"Nếu như vậy, vài hôm nữa chúng ta có thể đi tìm bác sĩ chữa trị cho em lúc trước, ông ấy là người có tư cách bình luận về gương mặt của em nhất, chờ em nhìn thấy ông ta rồi thì sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi"
Tiếp tục giấu diếm cô cũng không phải chuyện tốt.
Cho nên Thương Vân định để người khác thay cậu nói cho cô biết.
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải quyết người đàn ông kia.
"Trùng hợp thật, xem ra hôm qua anh Thương cũng không có về nhà mà ở tạm ở nhà bạn tôi, có thể gặp được anh Thương ở nơi này đúng là không biết duyên phận gì nữa"
Cậu ngồi xuống bên kia của bàn anh, lời nói hệt như lời tuyên chiến.
Thương Đình Lập ăn xong cháo dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, sau đó mới dời mắt sang nhìn cậu, không nóng không lạnh nói: "Quan hệ của hai chúng ta cũng không cần cậu mở miệng ngậm miệng toàn gọi tôi là anh Thương đi, mấy năm gần đây thân thể của ông già không được tốt lắm, hôm qua ông ấy mới gọi điện cho tôi, biết tôi vừa gặp được cậu, ông ấy nhờ tôi chuyển lời rằng ông ấy muốn gặp cậu, cậu định khi nào thì về nước đây"
Nghe được tên của người kia, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Thương Vân cũng đã hoàn toàn biến mất.
Gương mặt luôn dịu dàng đột nhiên trào phúng nhìn anh: "Ông ta có liên quan gì đến tôi, vì sao tôi lại phải về vì ông ta chứ, Thương Đình Lập, trong mắt người nhà họ Thương các anh, có phải tôi là một người có thể tùy ý kêu đến đuổi đi không"
Lời cậu nói rất vô tình, nhưng đứng ở lập trường của cậu cũng không hề sai.
Lúc trước Thương Ly Viễn chưa từng quan tâm đến cậu, bây giờ đột nhiên nói muốn gặp cậu, chỉ sợ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
"Tôi chỉ chuyển lời cho cậu, cũng không nhất quyết bắt cậu phải về, đây là chuyện của cậu, tôi không quản được"
Ấn tượng của Thương Đình Lập dành cho cậu không tốt cũng không xấu, mấy chuyện như an ủi khuyên răn này càng sẽ không xảy ra ở trên người của anh.
"Hai người các anh có quan hệ gì vậy, sao nghe có vẻ rất phức tạp"
Tô Kiều vừa mới nhiều chuyện xong lập tức tò mò nhìn hai người.
Dưới ánh mắt sáng quäc nhìn chằm chằm của ba, Hựu Nhất nhanh chóng sửa miệng.
Sao cậu dám nói vậy chứ.
Nếu thật sự dám nói ra, chắc chắn một giây sau sẽ bị chơi chết.
Nói không chừng còn bị tịch thu tiền tiêu vặt nữa.
"Nhưng ba nè, lần này ba làm hơi nghiêm túc túc rồi đó, còn bị dị ứng, con thấy mà nổi hết da gà"
Dị ứng da của Thương Đình Lập cũng khá nghiêm trọng, nếu chỉ là vài nốt đỏ nhỏ thì cũng không làm cho người ta có cảm giác quá nhiều, nhưng chỗ nào cũng nổi mẩn đỏ sẽ làm cho người thấy nối hết da gà, đặc biệt là đối với những người mắc chứng sợ hãi mật độ cao.
Tuy rằng Hựu Nhất không có mắc chứng sợ hãi mật độ cao, nhưng bây giờ trong lòng cậu cũng có cảm giác này.
Thương Đình Lập cười: "Ha ha"
Tiếng cười này lập tức đè lại những gì Hựu Nhất định nói.
Bây giờ cậu chỉ muốn nói một câu, tha cho con đi mà, được không.
Lúc tối, Thương Đình Lập tựa vào đầu giường, trong đêm khuya tĩnh lặng này bắt đầu cấn thận suy nghĩ.
Hôm nay anh đến bệnh viện cũng không phải chỉ vì chuyện dị ứng.
Lúc vào bệnh viện anh đã đưa cho bác sĩ xét nghiệm DNA hai sợi tóc.
Một sợi được lấy từ trên đầu Manh Manh lúc hai người chơi xích đu, sợi còn lại là của anh.
Anh còn không thể chắc rằng Tô Kiều có phải là Sầm Dao hay không, cho nên vì không muốn cô ghét anh, anh chỉ có thể lén lút đi xét nghiệm.
Nếu xét nghiệm nhanh thì sáng hôm sau sẽ có kết quả.
Tô Kiều còn không biết suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập, bây giờ cô vẫn đang rơi vào trong ác mộng không thể tỉnh lại.
Cô mơ thấy cô nằm trong một vũng máu không thể nhúc nhích, sau đó có một người phụ nữ không nhìn rõ mặt đang cầm dao nhỏ rạch mặt cô.
Cô có thể cảm giác được cơn đau đớn tận xương và cảm giác tuyệt vọng đó.
Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cô lại không thể nhúc nhích được.
Đau quá, sao không có ai đến cứu cô hết vậy.
"Mẹ ơi, mẹ mau dậy đi, mẹ ơi, hu hu"
Manh Manh thấy mẹ đổ mồ hôi đầy đầu gọi kiểu gì cũng không chịu dậy thì khóc rống lên.
"Manh Manh.."
Lúc Tô Kiều giật mình tỉnh lại, ánh mắt có hơi mê mang, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Manh Manh nhìn thấy cuối cùng mẹ cũng chịu mở mắt ra, lập tức nhào vào lòng mẹ khóc tức tưởi: "Mẹ, mẹ cứ khóc mãi, làm Manh Manh sợ muốn chết, hu hu"
"Không sợ, mẹ nằm mơ thấy ác mộng thôi"
Tô Kiều vừa ôm Manh Manh cẩn thận dỗ dành, vừa suy ngẫm lại hình ảnh trong giấc mơ, không biết vì sao, giấc mộng kia chân thật đến mức như là đã từng xảy ra trên người cô, làm cô không rét mà run.
Mãi đến khi đỗ Manh Manh xong, nhìn cô bé ngủ say, Tô Kiều mới bước vào toilet, nhìn mặt gương sạch sẽ sáng loáng kia, nhìn gương mặt có chút lắng lơ trong gương.
Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, rõ ràng cực kỳ láng mịn nhưng cô lại giống như có thể sờ được những vết sẹo do bị dao rạch.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện ba năm trước cô đã bị hủy dung.
Lúc đó Vân nói rằng cô không cẩn thận bị dính axit nên mặt mới bị hỏng.
Sau đó bởi vì sự tồn tại của Manh Manh, cô không thể chữa trị kịp thời.
Dù sao nếu lúc đó mà đi chữa trị thì không thể giữ đứa bé lại được.
Muốn khôi phục lại qương mặt cần phải tiêm rất nhiều thuốc gây tê, cho nên cuối cùng cô lựa chọn vì đứa bé mà tạm đời việc chữa trị lại.
Nhưng sau này khi chữa trị lại, bác sĩ lại nói bởi vì thời gian quá dài, đã không thể khôi phục lại gương mặt như trước kia nữa, không còn cách nào khác, cô chỉ đành chỉnh sửa toàn bộ gương mặt.
Nhưng cho dù là trước khi phẫu thuật thẩm mỹ thì cô cũng chưa từng xem qua mặt của mình, bởi vì cô sợ nếu như cô tận mắt nhìn thấy gương mặt đó chỉ e là cô sẽ không còn hy vọng tiếp tục sống sót nữa.
Bây giờ cô đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc mặt của cô đã gặp phải chuyện gì, thật sự là bị dính axit sao, nếu như dính axit thì vì sao lại dính phải chứ.
Cơn tò mò trong lòng cô dâng trào mãnh liệt.
Sáng hôm sau Thương Vân đang định sang nhà Tô Kiều nấu cơm cho cô, vừa mới bước vào nhà đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, còn chưa kịp tức giận khi nhìn thấy Thương Đình Lập ở nhà cô, đã lập tức nghe được một câu hỏi làm cậu hoảng sợ.
"Vân, có thể nói cho tôi biết lúc trước vì sao mặt của tôi lại bị dính axit không?"
Câu hỏi nhẹ nhàng này của cô ở trong lòng Thương Vân thì lại chẳng khác nào một trái bom vừa mới rơi xuống, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cơ thế Thương Vân hơi cứng lại, ý cười trên mặt cứng đờ ra, một lúc lâu sau cậu mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Câu hỏi này của cậu có ý dò xét ngâm, cậu muốn biết có phải do Thương Đình Lập đã nói gì với cô không.
Nhìn gương mặt khó khăn lắm mới làm cậu quen thuộc, cậu thật sự không hiểu làm sao Thương Đình Lập có thể đoán ra được cô chính là cô ấy chứ.
Không lẽ bởi vì ngày hôm qua cậu phản ứng quá rõ ràng Sao.
Tô Kiều thở dài, kể lại cơn ác mộng tối hôm qua cho cậu nghe.
Lúc này Thương Vân mới không nhíu mày nữa, cậu nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô, an ủi: "Có phải em vì giấc mơ này, nên mới nghĩ rằng mặt của em là do bị người khác rạch nát đúng không."
Tô Kiều gật đầu.
"Nếu như vậy, vài hôm nữa chúng ta có thể đi tìm bác sĩ chữa trị cho em lúc trước, ông ấy là người có tư cách bình luận về gương mặt của em nhất, chờ em nhìn thấy ông ta rồi thì sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi"
Tiếp tục giấu diếm cô cũng không phải chuyện tốt.
Cho nên Thương Vân định để người khác thay cậu nói cho cô biết.
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải quyết người đàn ông kia.
"Trùng hợp thật, xem ra hôm qua anh Thương cũng không có về nhà mà ở tạm ở nhà bạn tôi, có thể gặp được anh Thương ở nơi này đúng là không biết duyên phận gì nữa"
Cậu ngồi xuống bên kia của bàn anh, lời nói hệt như lời tuyên chiến.
Thương Đình Lập ăn xong cháo dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, sau đó mới dời mắt sang nhìn cậu, không nóng không lạnh nói: "Quan hệ của hai chúng ta cũng không cần cậu mở miệng ngậm miệng toàn gọi tôi là anh Thương đi, mấy năm gần đây thân thể của ông già không được tốt lắm, hôm qua ông ấy mới gọi điện cho tôi, biết tôi vừa gặp được cậu, ông ấy nhờ tôi chuyển lời rằng ông ấy muốn gặp cậu, cậu định khi nào thì về nước đây"
Nghe được tên của người kia, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Thương Vân cũng đã hoàn toàn biến mất.
Gương mặt luôn dịu dàng đột nhiên trào phúng nhìn anh: "Ông ta có liên quan gì đến tôi, vì sao tôi lại phải về vì ông ta chứ, Thương Đình Lập, trong mắt người nhà họ Thương các anh, có phải tôi là một người có thể tùy ý kêu đến đuổi đi không"
Lời cậu nói rất vô tình, nhưng đứng ở lập trường của cậu cũng không hề sai.
Lúc trước Thương Ly Viễn chưa từng quan tâm đến cậu, bây giờ đột nhiên nói muốn gặp cậu, chỉ sợ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
"Tôi chỉ chuyển lời cho cậu, cũng không nhất quyết bắt cậu phải về, đây là chuyện của cậu, tôi không quản được"
Ấn tượng của Thương Đình Lập dành cho cậu không tốt cũng không xấu, mấy chuyện như an ủi khuyên răn này càng sẽ không xảy ra ở trên người của anh.
"Hai người các anh có quan hệ gì vậy, sao nghe có vẻ rất phức tạp"
Tô Kiều vừa mới nhiều chuyện xong lập tức tò mò nhìn hai người.
Bình luận facebook