Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257: Tình thâm
Chỉ là khi trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Húc Đông còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, anh lại âm thầm thở dài.
Khương Oánh Oánh đang tăm bông ướt thấm môi cho anh trai thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào của anh.
Đôi mắt vốn sưng đỏ của cô lại hiện lên một tầng sương mù, cô khàn giọng mở miệng: "Lúc anh tôi xảy ra chuyện thì đã nói mọi chuyện sau này đều giao cho anh.
Thương Đình Lập, tôi mong anh đừng vì những chuyện khác mà làm phụ lòng tin của anh tôi"
Lời này của Khương Oánh Oánh ám chỉ điều gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Phòng bệnh này không cách âm tốt lắm, đương nhiên có thể nghe được người bên ngoài nói gì.
Vì vậy khi nghe những lời triền miên của anh, Khương Oánh Oánh liền biết e răng anh đã có người phụ nữ mới.
Trong lòng không khỏi bất bình thay Dao Dao.
Ba năm trước, lúc Dao Dao xảy ra chuyện, Thương Đình Lập chỉ sa sút tinh thần mấy tháng đã khôi phục như trước.
Lúc đó cô ấy chỉ cảm thấy, quả nhiên là như vậy.
Tình cảm của anh đối với Dao Dao quả nhiên không sâu đậm như anh nói.
Cô ấy mỉa mai anh vài câu, nhưng những lời đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm tình của anh.
Sau này cô ấy cũng không nghe ngóng tin tức gì của anh nữa, dù sao cách xa thì có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thương Đình Lập ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn dáng vẻ sa sút của Khương Oánh Oánh, hiếm thấy giải thích một câu: "Cô nghĩ nhiều rồi, người nói chuyện điện thoại với tôi lúc nãy là Sầm Dao"
"Anh...
điên rồi à?"
Lúc Khương Oánh Oánh nghe thấy tên Dao Dao, tăm bông trong tay cũng đứng yên, cô ấy phản ứng cực lớn, xoay người lại, ánh mắt trợn tròn.
Cũng may cô ấy còn nhớ anh mình cần nghỉ ngơi nên sau đó nhanh chóng kiềm chế lại, nhưng ánh mắt nhìn Thương Đình Lập cũng biểu thị rõ ràng sự không tin tưởng.
Là người tận mắt nhìn thấy thì thế của Dao Dao, tuy cô ấy không muốn tin người chết thê thảm đó là Dao Dao, nhưng kết quả xét nghiệm sẽ không nói dối.
Dao Dao sẽ không quay lại nữa.
Thương Đình Lập thấy cô ấy không tin lời mình nói, anh xoa huyệt thái dương nói: "Tôi gặp Dao Dao ở Italia, cô ấy chắc hẳn đã được Thương Vân cứu.
Hiện tại cô ấy còn đang ở Italia, nếu cô không tin thì có thể gọi điện cho cô ấy"
Vì lúc về chợt nghe được chuyện của Khương Húc Đông nên anh phải vội xử lý những chuyện sau đó, chưa kịp nói chuyện của Sầm Dao cho Khương Oánh Oánh.
Bây giờ bảo cô ấy gọi điện thoại chẳng qua vì khuôn mặt hiện tại của Dao Dao đã không giống lúc trước.
Nếu trực tiếp gọi video thì e răng Khương Oánh Oánh sẽ dựa vào ấn tượng đầu mà cho rằng anh †ìm thế thân.
Cũng may, giọng nói của Dao Dao không đổi, nếu hai người nói chuyện thì sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù Khương Oánh Oánh vẫn chưa tin lắm, nhưng khi nhìn dáng vẻ chắc chắn của anh thì trong lòng thật ra có chút tin tưởng.
Sau khi lưu lại số Weixin của Dao Dao, Khương Oánh Oánh nhìn anh trai vẫn còn đang hôn mê, thở dài nói: "Anh ở với anh tôi một lát đi.
Nếu anh ãy biết anh tới thì chắc chắn sẽ rất vui."
"Được"
Thương Đình Lập đồng ý.
Anh biết vì sao hiện giờ cô ấy muốn anh trông chừng Khương Húc Đông, ắt hẳn là muốn liên lạc với Sầm Dao.
Thương Đình Lập dặn dò một câu: "Dao Dao mất trí nhớ, lúc cô nói chuyện với cô ấy thì có thể nói những chuyện trước đây"
"Biết rồi"
Tuy Dao Dao có khả năng còn sống thì rất tốt, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Dao Dao thì cô ấy sẽ không tha thứ cho anh.
Dù sao, tất cả tai nạn của Dao Dao đều do anh mà ra.
Lúc Sầm Dao kéo va-li và dẫn theo Hựu Nhất, Manh Manh lên xe thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Mở ra nhìn, là một yêu cầu kết bạn.
Cô không để ý, trực tiếp tắt màn hình.
Thương Vân không tới công ty, tạm thời thay thế vị trí của tài xế.
Hựu Nhất ngồi cạnh ghế tài xế líu ra líu ríu, cậu cũng rất kiên nhẫn nghe cậu nhóc nói.
Tuy cậu không thích Thương Đình Lập nhưng Hựu Nhất có một nửa dòng máu của Dao Dao, đương nhiên cậu cũng tốt với cậu nhóc.
Suốt đường đi, xe đều chạy nhanh.
Bởi vì xe đông nên dù không chen chúc tới nỗi không nhúc nhích được nhưng thỉnh thoảng phải dừng lại là chuyện thường.
Mấy tiếng sau, Thương Vân giúp Sầm Dao kéo một chiếc va-li rất lớn, nói với cô vài câu: "Dao Dao, sau khi em về thì đừng nên tùy tiện tin tưởng người khác.
Tuy em có bạn bè ở Bắc Thành nhưng bạn bè thì cũng không thể tin hoàn toàn.
Thương Đình Lập có rất nhiều đào hoa, em lại quá tốt bụng, sẽ bị người khác lợi dụng.
Trong miệng đám phụ nữ như hổ như sói bên cạnh anh ta có răng nanh tàn nhẫn nhất.
Nếu họ dám chọc em thì em cứ đạp lại.
Sau lưng em có anh, không cần sợ bất kỳ ai.
Đây là lực lượng của em, có thể sử dụng tùy ý"
Sầm Dao nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lời của A Vân giống như cô phải ra chiến trường, khiến lòng người hoảng hốt.
Có điều, cô vẫn luôn biết rõ rằng, A Vân chỉ là quá để ý cô, lại coi cô nhưng một con thỏ trắng mềm mại nhát gan, đối xử với cô như vậy.
Nhưng cô không phải một con thỏ mềm yếu có thể bị ức hiếp.
Cô là một con hồ ly giảo hoạt, bề ngoài nhu nhược cũng chỉ là giả.
Nhưng vì không để cậu lo lắng nên cô vẫn gật đầu, nói: "Tôi biết.
Dù sao sau khi về thì tôi chắc chắn sẽ gặp kẻ thù khắp nơi đi.
Nhưng mà cũng không sao, dù sao tôi cũng không định ở chung với họ, chuyện của họ không dính dáng tới tôi"
Cô vẫn chưa chính thức tiếp nhận Thương Đình Lập, hiện tại anh chẳng qua cũng chỉ nằm trong số người ứng cử cho vị trí người yêu.
Chờ tới ngày thật sự cảm thấy anh có thể thì cô lại nghĩ những chuyện này tiếp.
Thương Vân thấy cô nghĩ như vậy, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo lại có cảm giác muốn cười trên nỗi đau của Thương Đình Lập.
Lúc này, sân bay bỗng bắt đầu vang lên thông báo máy bay tiếp theo chuẩn bị cất cánh.
Sầm Dao liếc nhìn, nói: "A Vân, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Phải lên máy bay rồi, tôi đi trước."
Sau đó kéo tay Manh Manh giơ lên: "Manh Manh, mau chào tạm biệt chú Thương đi."
Manh Manh vốn đang uể oải vừa nghe, tức khắc đỏ mắt, nước mắt bắt đầu rơi.
Cô bé khóc thê thảm, cả khuôn mặt nhăn nhúm: "Hu hu, con không muốn đi.
Con muốn ở chung với chú Thương.
Hu hu hu"
Manh Manh càng lúc càng khóc lớn, tới nỗi mọi người xung quanh đều nhìn.
Sầm Dao thầm nghĩ không ổn, lấy vali bỏ vào chỗ kiểm tra, sau khi bỏ hết đồ thì lập tức tới ôm Manh Manh vừa mới để A Vân ôm rồi chạy mất.
"Chăm sóc tốt cho mẹ và em gái cháu"
Thương Vân nhìn Hựu Nhất đã cao gần bằng cánh tay cậu, xoa đầu cậu nhóc, dặn dò.
Hựu Nhất vỗ ngực: "Đương nhiên, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho họ.
Chú Thương, chú yên tâm, chờ chú về nước, chắc chắn có thể thấy mẹ vui vẻ sung sướng"
Thương Vân nhướn mày, khẽ nhếch miệng, hơi cười tà, sau đó nói: "Sao cháu biết chú sẽ về nước? Ba cháu nói à?"
Khương Oánh Oánh đang tăm bông ướt thấm môi cho anh trai thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào của anh.
Đôi mắt vốn sưng đỏ của cô lại hiện lên một tầng sương mù, cô khàn giọng mở miệng: "Lúc anh tôi xảy ra chuyện thì đã nói mọi chuyện sau này đều giao cho anh.
Thương Đình Lập, tôi mong anh đừng vì những chuyện khác mà làm phụ lòng tin của anh tôi"
Lời này của Khương Oánh Oánh ám chỉ điều gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Phòng bệnh này không cách âm tốt lắm, đương nhiên có thể nghe được người bên ngoài nói gì.
Vì vậy khi nghe những lời triền miên của anh, Khương Oánh Oánh liền biết e răng anh đã có người phụ nữ mới.
Trong lòng không khỏi bất bình thay Dao Dao.
Ba năm trước, lúc Dao Dao xảy ra chuyện, Thương Đình Lập chỉ sa sút tinh thần mấy tháng đã khôi phục như trước.
Lúc đó cô ấy chỉ cảm thấy, quả nhiên là như vậy.
Tình cảm của anh đối với Dao Dao quả nhiên không sâu đậm như anh nói.
Cô ấy mỉa mai anh vài câu, nhưng những lời đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm tình của anh.
Sau này cô ấy cũng không nghe ngóng tin tức gì của anh nữa, dù sao cách xa thì có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thương Đình Lập ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn dáng vẻ sa sút của Khương Oánh Oánh, hiếm thấy giải thích một câu: "Cô nghĩ nhiều rồi, người nói chuyện điện thoại với tôi lúc nãy là Sầm Dao"
"Anh...
điên rồi à?"
Lúc Khương Oánh Oánh nghe thấy tên Dao Dao, tăm bông trong tay cũng đứng yên, cô ấy phản ứng cực lớn, xoay người lại, ánh mắt trợn tròn.
Cũng may cô ấy còn nhớ anh mình cần nghỉ ngơi nên sau đó nhanh chóng kiềm chế lại, nhưng ánh mắt nhìn Thương Đình Lập cũng biểu thị rõ ràng sự không tin tưởng.
Là người tận mắt nhìn thấy thì thế của Dao Dao, tuy cô ấy không muốn tin người chết thê thảm đó là Dao Dao, nhưng kết quả xét nghiệm sẽ không nói dối.
Dao Dao sẽ không quay lại nữa.
Thương Đình Lập thấy cô ấy không tin lời mình nói, anh xoa huyệt thái dương nói: "Tôi gặp Dao Dao ở Italia, cô ấy chắc hẳn đã được Thương Vân cứu.
Hiện tại cô ấy còn đang ở Italia, nếu cô không tin thì có thể gọi điện cho cô ấy"
Vì lúc về chợt nghe được chuyện của Khương Húc Đông nên anh phải vội xử lý những chuyện sau đó, chưa kịp nói chuyện của Sầm Dao cho Khương Oánh Oánh.
Bây giờ bảo cô ấy gọi điện thoại chẳng qua vì khuôn mặt hiện tại của Dao Dao đã không giống lúc trước.
Nếu trực tiếp gọi video thì e răng Khương Oánh Oánh sẽ dựa vào ấn tượng đầu mà cho rằng anh †ìm thế thân.
Cũng may, giọng nói của Dao Dao không đổi, nếu hai người nói chuyện thì sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù Khương Oánh Oánh vẫn chưa tin lắm, nhưng khi nhìn dáng vẻ chắc chắn của anh thì trong lòng thật ra có chút tin tưởng.
Sau khi lưu lại số Weixin của Dao Dao, Khương Oánh Oánh nhìn anh trai vẫn còn đang hôn mê, thở dài nói: "Anh ở với anh tôi một lát đi.
Nếu anh ãy biết anh tới thì chắc chắn sẽ rất vui."
"Được"
Thương Đình Lập đồng ý.
Anh biết vì sao hiện giờ cô ấy muốn anh trông chừng Khương Húc Đông, ắt hẳn là muốn liên lạc với Sầm Dao.
Thương Đình Lập dặn dò một câu: "Dao Dao mất trí nhớ, lúc cô nói chuyện với cô ấy thì có thể nói những chuyện trước đây"
"Biết rồi"
Tuy Dao Dao có khả năng còn sống thì rất tốt, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Dao Dao thì cô ấy sẽ không tha thứ cho anh.
Dù sao, tất cả tai nạn của Dao Dao đều do anh mà ra.
Lúc Sầm Dao kéo va-li và dẫn theo Hựu Nhất, Manh Manh lên xe thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Mở ra nhìn, là một yêu cầu kết bạn.
Cô không để ý, trực tiếp tắt màn hình.
Thương Vân không tới công ty, tạm thời thay thế vị trí của tài xế.
Hựu Nhất ngồi cạnh ghế tài xế líu ra líu ríu, cậu cũng rất kiên nhẫn nghe cậu nhóc nói.
Tuy cậu không thích Thương Đình Lập nhưng Hựu Nhất có một nửa dòng máu của Dao Dao, đương nhiên cậu cũng tốt với cậu nhóc.
Suốt đường đi, xe đều chạy nhanh.
Bởi vì xe đông nên dù không chen chúc tới nỗi không nhúc nhích được nhưng thỉnh thoảng phải dừng lại là chuyện thường.
Mấy tiếng sau, Thương Vân giúp Sầm Dao kéo một chiếc va-li rất lớn, nói với cô vài câu: "Dao Dao, sau khi em về thì đừng nên tùy tiện tin tưởng người khác.
Tuy em có bạn bè ở Bắc Thành nhưng bạn bè thì cũng không thể tin hoàn toàn.
Thương Đình Lập có rất nhiều đào hoa, em lại quá tốt bụng, sẽ bị người khác lợi dụng.
Trong miệng đám phụ nữ như hổ như sói bên cạnh anh ta có răng nanh tàn nhẫn nhất.
Nếu họ dám chọc em thì em cứ đạp lại.
Sau lưng em có anh, không cần sợ bất kỳ ai.
Đây là lực lượng của em, có thể sử dụng tùy ý"
Sầm Dao nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lời của A Vân giống như cô phải ra chiến trường, khiến lòng người hoảng hốt.
Có điều, cô vẫn luôn biết rõ rằng, A Vân chỉ là quá để ý cô, lại coi cô nhưng một con thỏ trắng mềm mại nhát gan, đối xử với cô như vậy.
Nhưng cô không phải một con thỏ mềm yếu có thể bị ức hiếp.
Cô là một con hồ ly giảo hoạt, bề ngoài nhu nhược cũng chỉ là giả.
Nhưng vì không để cậu lo lắng nên cô vẫn gật đầu, nói: "Tôi biết.
Dù sao sau khi về thì tôi chắc chắn sẽ gặp kẻ thù khắp nơi đi.
Nhưng mà cũng không sao, dù sao tôi cũng không định ở chung với họ, chuyện của họ không dính dáng tới tôi"
Cô vẫn chưa chính thức tiếp nhận Thương Đình Lập, hiện tại anh chẳng qua cũng chỉ nằm trong số người ứng cử cho vị trí người yêu.
Chờ tới ngày thật sự cảm thấy anh có thể thì cô lại nghĩ những chuyện này tiếp.
Thương Vân thấy cô nghĩ như vậy, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo lại có cảm giác muốn cười trên nỗi đau của Thương Đình Lập.
Lúc này, sân bay bỗng bắt đầu vang lên thông báo máy bay tiếp theo chuẩn bị cất cánh.
Sầm Dao liếc nhìn, nói: "A Vân, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Phải lên máy bay rồi, tôi đi trước."
Sau đó kéo tay Manh Manh giơ lên: "Manh Manh, mau chào tạm biệt chú Thương đi."
Manh Manh vốn đang uể oải vừa nghe, tức khắc đỏ mắt, nước mắt bắt đầu rơi.
Cô bé khóc thê thảm, cả khuôn mặt nhăn nhúm: "Hu hu, con không muốn đi.
Con muốn ở chung với chú Thương.
Hu hu hu"
Manh Manh càng lúc càng khóc lớn, tới nỗi mọi người xung quanh đều nhìn.
Sầm Dao thầm nghĩ không ổn, lấy vali bỏ vào chỗ kiểm tra, sau khi bỏ hết đồ thì lập tức tới ôm Manh Manh vừa mới để A Vân ôm rồi chạy mất.
"Chăm sóc tốt cho mẹ và em gái cháu"
Thương Vân nhìn Hựu Nhất đã cao gần bằng cánh tay cậu, xoa đầu cậu nhóc, dặn dò.
Hựu Nhất vỗ ngực: "Đương nhiên, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho họ.
Chú Thương, chú yên tâm, chờ chú về nước, chắc chắn có thể thấy mẹ vui vẻ sung sướng"
Thương Vân nhướn mày, khẽ nhếch miệng, hơi cười tà, sau đó nói: "Sao cháu biết chú sẽ về nước? Ba cháu nói à?"
Bình luận facebook