Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Hôm sau, bệnh viện nam khoa Nam Thành.
Sau khi Cơ Liệt Thần kiểm tra thân thể xong muốn nhà xe lấy đồ, Lâm Nhược Kỳ liền tìm giáo sư Mạnh trước, muốn xem kết quả phân tích.
Giáo sư Mạnh đẩy mắt kính lão sống mũi cái, sau khi xem qua bản báo cáo kiểm tra, thở dài: "Y tá Tiểu Lâm a, gần đây chăm sóc bệnh nhân của tại sao? Tại sao mới ngắn ngủn nửa tháng, bệnh tình của Cơ tiên sinh chuyển biến xấu nhiều như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là...... Dữ nhiều lành ít a"
Hoàn toàn tĩnh mịch......
Phát đầu nhắn nữ sinh trước mặt ngồi đờ đẫn, lúc này giáo sư Mạnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.
"Aiz,,......"
"Giáo sư Mạnh!" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, giống như ngủ mê lúc chợt bắt được cánh tay giáo sư Mạnh, vừa lắc vừa cầu khẩn, "Giáo sư Mạnh, tôi cầu xin ông ngàn vạn lần được chuyện này cho anh ấy biết, anh ấy nghe chắc rất đau lòng...... A đúng rồi, còn có chuyện phẫu thuật, ông để ý giúp chúng tôi hẹn sẳn, tôi dẫn anh ấy ‘hóa trị’ trước, nếu có chuyển biến tốt, chuyện phẫu thuật chúng ta vẫn phải làm. Xin ông đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay......" xong lời cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.
Mắt kính lão của giáo sư Mạnh gần như bị lay động muốn rơi, ông ta hết sức tránh thoát hai tay Lâm Nhược Kỳ, vỗ vỗ đầu vai của: "đừng vội, đừng nóng vội mà. Làm bác sĩ, chắc chắn tôi buông tay, cũng như, chúng tôi chỉ biết lo lắng người bệnh có nghị lực kiên cường chống lại bệnh tật, cho nên nhất định phải chăm sóc anh ta tốt, anh ta có bất kỳ cầu gì tốt nhất nên thỏa mãn, cố gắng để cho anh ta giữ vững tâm trạng vui vẻ chút, ít làm vận động, nghỉ ngơi nhiều, ăn ít đồ cay, uống nhiều nước......"
Lâm Nhược Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc, còn móc ra quyển sổ, ghi chép từng lời của giáo sư Mạnh, sợ mình bỏ sót cái gì. Đợi đến khi giáo sư Mạnh xong, lại khỏi lo lắng, làm sao với anh đây?
Aiz, khó trách ngày hôm qua ở du thuyền thoải mái muốn sớm trở về Lư Đăng Bảo số 1, xem ra thoải mái a...... Hơn nữa đúng là kỳ quái, tại sao đột nhiên chuyển biến xấu cơ chứ? Đoạn thời gian trước phải là tất tốt sao?
A...... Chẳng lẽ là?
đột nhiên nhới tới lúc ở U Linh cốc, hay là anh cứu mình, chuyện này cũng mới tuần trước, chừng bởi vì chuyện ngày đó, làm cho bệnh tình của anh trở nên xấu hơn...... Dù sao, ngày đó anh bị thương nhiều như vậy, tuy rằng chết người nhưng tích tụ lâu ngày, hơn nữa mấy ngày nay anh nghỉ ngơi cũng tốt, chạy ngược chạy xuôi mới có thể biến thành như vậy......
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ khỏi tự trách.
Ra khỏi phòng, Lâm Nhược Kỳ liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần tới bên này, nhanh chóng bước tới ngăn anh lại, cũng kéo anh tới nhà để xe.
Vừa, vừa: "Cơ Liệt Thần,, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với anh"
Lúc này, Cơ Liệt Thần nghe điện thoại, mà bên đầu điện thoại kia đúng lúc là giáo sư Mạnh.
"Này, giáo sư Mạnh, là tôi...... Ừ, được, lần này lại làm phiền ông...... Được, tôi để lộ...... Ừ, ấy tới, tôi cúp trước, lát nữa với ông." Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Lâm Nhược Kỳ từ trong hành lang chậm rãi tới.
Từ xa nhìn lại, bộ dạng này điềm đạm đáng, nước mắt miêu tả sinh động...... Anh khỏi mỉm cười, xem ra giáo sư Mạnh cho kết quả phân tích, ra khiến rất đau lòng.
Xem ra, đối với anh phải là có tình cảm chứ? Ách...... Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mức độ giữa người hộ lý và người bệnh sao? Nếu chẳng qua mức độ này, vẫn còn chưa đủ a......
ra, anh cũng muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của, cũng muốn lừa như vậy, nhưng nếu làm như vậy, anh tìm được lý do buộc ở bên người.
tới trước mặt, muốn giả vờ giả vịt hỏi kết quả như thế nào. ngờ kéo anh lại,: "Cơ Liệt Thần,, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với anh"
Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông đẹp trai để lại dấu vết khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên con sóng. biết tại sao, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn cao ngạo kín kẽ, thậm chí bắt đầu có chút thấp thỏm yên.
Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ chắc biết những thứ này.
"chậm chút, cần nhanh như vậy." Anh khẽ cười nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ rất nghiêm túc.
Lên xe, tay khoác lên cánh tay của Cơ Liệt Thần, hỏi "Trước tiên anh cho tôi biết, bây giờ anh muốn cái gì nhất? Hoặc là chuyện gì có thể làm cho anh vui vẻ? Ách...... Anh còn có thể cho tôi biết, anh muốn nơi nào...... Ừ, hay là chuyện anh muốn làm, có hay?"
Dường như kết quả giống như dự đoán, Cơ Liệt Thần hài lòng lắm khi lời này, vì vậy hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế? Có phải kết quả phân tích tốt hay? Xem ra tôi phải tìm giáo sư Mạnh chút......"
xong, muốn xuống xe.
Cả người Lâm Nhược Kỳ chấn động, lập tức kéo anh lại, cười ha hả: "có, có, giáo sư Mạnh anh rất tốt, cái kia của anh đau cũng là chuyện bình thường. Ông ấy anh bị đau có thể vì lúc trước làm quá nhiều hoạt động mạnh...... Ách, tóm lại, ông ấy muốn anh giữ vững tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị qua thời gian ngắn tiếp nhận phẫu thuật. Anh suy nghĩ, nếu muốn phẫu thuật chắc chắn có thời gian được rời giường, bây giờ anh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hoặc là muốn đâu, cũng mau cho tôi biết, tôi nhất định giúp anh làm được."
Anh cúi đầu cười, lời dối là đáng......
"Tôi chỉ có tâm nguyện chưa thực được......" Cơ Liệt Thần đột nhiên yên lặng nhìn, ánh mắt chăm chú, đáy mắt bình tĩnh lại mang theo ý cười, mắt đen híp lại, xinh đẹp đến thu nhiếp hồn phách người ta, cả khuôn mặt hoàn mỹ đến hề tỳ vết.
nhàng ra, "Tôi muốn gả cho tôi. ra, tôi cũng biết mình còn có thể sống bao lâu, thành mà làm như vậy có thể làm cho......"
Anh còn chưa dứt lời, nào đó gật đầu: "Được, tôi gả cho anh!"
Ghé thăm http://truyencuaTui.net để đọc truyện
Sau đó Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện này, cảm giác ngay lúc đó mình trúng chiêu của Cơ Liệt Thần, loại gọi là thôi miên "Ám chiêu", nếu anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, tuyệt đối đột nhiên ấm đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
đúng, vấn đề là anh cũng có chính thức cầu hôn qua.....
Làm ơn, thuận miệng câu "Tôi muốn gả cho tôi", điều này có thể gọi là cầu hôn sao?!
Bất quá, khi đó Lâm Nhược Kỳ nghĩ nhiều như vậy, biết tại sao mình như thế, có lẽ là xuất phát từ ý muốn mãnh liệt bảo vệ và ý thức trách nhiệm, hoặc là xuất phát từ "Đồng tình" và "Thương hại" đối với anh, hoặc là......
Tóm lại, biết nguyên nhân!
chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ làm như vậy có thể để cho anh chịu đau đớn ít hơn. Nếu anh muốn kết hôn với, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, phải đại biểu rằng dù nhiều hay ít anh cũng ưa thích sao? Nếu từ chối anh, từ chối người bệnh nặng như anh, mình nhẫn tâm đấy......
Vẫn chưa biết sau này anh như thế nào, chừng có thể sống được lâu thêm chút, hoặc sống quá ba tháng, hôm nay nghe cách của giáo sư Mạnh, tình huống của anh dường như quá lạc quan...... Nếu là như vậy, xem như cùng anh trải qua đoạn cuộc sống cuối cùng thôi.
Có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ cũng là chuyện có ý nghĩa. Hơn nữa, cũng ghét anh......
Nghĩ đến đây, quyết định chủ ý.
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của người đàn ông, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Đúng vậy, tôi quyết định, tôi gả cho anh"
Lần này, rốt cuộc Cơ Liệt Thần xác định lỗ tai của mình có nghe lầm nhưng có chút tin: "Tôi còn tưởng rằng......"
Hai chữ ‘từ chối’ cuối cùng anh ra, dù sao trước mắt này rất khó hiểu, anh được lĩnh giáo rồi, chẳng may nếu đổi ý, Cơ Liệt Thần anh rất lúng túng, hối hận cũng kịp.
"cái gì?" hiểu hỏi.
Anh cười cười, lắc đầu: "có gì, đồng ý với tôi, vì giữ lời hứa tôi cũng với chuyện."
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, hiểu anh gì.
"Còn nhớ trước đó, tôi đồng ý với chuyện?" Anh nghiêm túc nhìn, "Sau khi du lịch về cho tôi đáp án, mà tôi cũng thân phận của tôi cho biết."
Lâm Nhược Kỳ che miệng trợn to hai mắt nhưng có chút tin. Cái gì? Anh muốn cho biết về thân phận thần bí của anh rồi hả?!
Sở dĩ anh thần bí, chẳng qua loại trực giác của phụ nữ. Cả ngày thấy anh bước chân ra khỏi nhà, coi như ra ngoài cũng quá lâu nằm vùi ở nhà ngây ngô cả ngày, có lúc ngủ ngủ rất nhiều giờ, có lúc mở mắt ra có thể mấy ngày cũng ngủ.
Quan trọng là cho tới bây giờ cũng thấy anh bận rộn công việc gì, biết anh làm sao nuôi sống cái gia đình lớn như vậy?!
Nếu anh dựa vào giang sơn các bậc cha chú để lại chống đỡ cho cả gia tộc cũng có thể giải thích, nhưng anh có chuyện gì sao nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng như vậy, còn huấn luyện bọn chúng...... Có tác dụng gì?
Hơn nữa ở phía sau núi, ngọn núi lớn như vậy lại có điện? Trong núi đều là kỳ hoa dị thảo và quái vật biết tên......
Còn nữa, điều kỳ quái nhất chính là anh có thứ vũ khí cực kỳ trâu bò! đúng, phải gọi là "Hung khí"! Những thứ kia lấy ra giết người cũng dễ dàng phải hay?! Người như thế nào mới có thể có những thứ đó, theo phỏng đoán chắc chắn anh chỉ có hai thứ bảo bối đó......
ra, có thời gian, còn nghi ngờ anh phải là xã hội đen, nhìn bộ dáng kia của anh giống như xã hội đen trong phim truyền hình.....
Vậy rốt cuộc anh làm cái gì? Vừa nhắc tới cái vấn đề này, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, là tò mò a......
Sau khi Cơ Liệt Thần kiểm tra thân thể xong muốn nhà xe lấy đồ, Lâm Nhược Kỳ liền tìm giáo sư Mạnh trước, muốn xem kết quả phân tích.
Giáo sư Mạnh đẩy mắt kính lão sống mũi cái, sau khi xem qua bản báo cáo kiểm tra, thở dài: "Y tá Tiểu Lâm a, gần đây chăm sóc bệnh nhân của tại sao? Tại sao mới ngắn ngủn nửa tháng, bệnh tình của Cơ tiên sinh chuyển biến xấu nhiều như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là...... Dữ nhiều lành ít a"
Hoàn toàn tĩnh mịch......
Phát đầu nhắn nữ sinh trước mặt ngồi đờ đẫn, lúc này giáo sư Mạnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.
"Aiz,,......"
"Giáo sư Mạnh!" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, giống như ngủ mê lúc chợt bắt được cánh tay giáo sư Mạnh, vừa lắc vừa cầu khẩn, "Giáo sư Mạnh, tôi cầu xin ông ngàn vạn lần được chuyện này cho anh ấy biết, anh ấy nghe chắc rất đau lòng...... A đúng rồi, còn có chuyện phẫu thuật, ông để ý giúp chúng tôi hẹn sẳn, tôi dẫn anh ấy ‘hóa trị’ trước, nếu có chuyển biến tốt, chuyện phẫu thuật chúng ta vẫn phải làm. Xin ông đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay......" xong lời cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.
Mắt kính lão của giáo sư Mạnh gần như bị lay động muốn rơi, ông ta hết sức tránh thoát hai tay Lâm Nhược Kỳ, vỗ vỗ đầu vai của: "đừng vội, đừng nóng vội mà. Làm bác sĩ, chắc chắn tôi buông tay, cũng như, chúng tôi chỉ biết lo lắng người bệnh có nghị lực kiên cường chống lại bệnh tật, cho nên nhất định phải chăm sóc anh ta tốt, anh ta có bất kỳ cầu gì tốt nhất nên thỏa mãn, cố gắng để cho anh ta giữ vững tâm trạng vui vẻ chút, ít làm vận động, nghỉ ngơi nhiều, ăn ít đồ cay, uống nhiều nước......"
Lâm Nhược Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc, còn móc ra quyển sổ, ghi chép từng lời của giáo sư Mạnh, sợ mình bỏ sót cái gì. Đợi đến khi giáo sư Mạnh xong, lại khỏi lo lắng, làm sao với anh đây?
Aiz, khó trách ngày hôm qua ở du thuyền thoải mái muốn sớm trở về Lư Đăng Bảo số 1, xem ra thoải mái a...... Hơn nữa đúng là kỳ quái, tại sao đột nhiên chuyển biến xấu cơ chứ? Đoạn thời gian trước phải là tất tốt sao?
A...... Chẳng lẽ là?
đột nhiên nhới tới lúc ở U Linh cốc, hay là anh cứu mình, chuyện này cũng mới tuần trước, chừng bởi vì chuyện ngày đó, làm cho bệnh tình của anh trở nên xấu hơn...... Dù sao, ngày đó anh bị thương nhiều như vậy, tuy rằng chết người nhưng tích tụ lâu ngày, hơn nữa mấy ngày nay anh nghỉ ngơi cũng tốt, chạy ngược chạy xuôi mới có thể biến thành như vậy......
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ khỏi tự trách.
Ra khỏi phòng, Lâm Nhược Kỳ liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần tới bên này, nhanh chóng bước tới ngăn anh lại, cũng kéo anh tới nhà để xe.
Vừa, vừa: "Cơ Liệt Thần,, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với anh"
Lúc này, Cơ Liệt Thần nghe điện thoại, mà bên đầu điện thoại kia đúng lúc là giáo sư Mạnh.
"Này, giáo sư Mạnh, là tôi...... Ừ, được, lần này lại làm phiền ông...... Được, tôi để lộ...... Ừ, ấy tới, tôi cúp trước, lát nữa với ông." Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Lâm Nhược Kỳ từ trong hành lang chậm rãi tới.
Từ xa nhìn lại, bộ dạng này điềm đạm đáng, nước mắt miêu tả sinh động...... Anh khỏi mỉm cười, xem ra giáo sư Mạnh cho kết quả phân tích, ra khiến rất đau lòng.
Xem ra, đối với anh phải là có tình cảm chứ? Ách...... Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mức độ giữa người hộ lý và người bệnh sao? Nếu chẳng qua mức độ này, vẫn còn chưa đủ a......
ra, anh cũng muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của, cũng muốn lừa như vậy, nhưng nếu làm như vậy, anh tìm được lý do buộc ở bên người.
tới trước mặt, muốn giả vờ giả vịt hỏi kết quả như thế nào. ngờ kéo anh lại,: "Cơ Liệt Thần,, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với anh"
Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông đẹp trai để lại dấu vết khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên con sóng. biết tại sao, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn cao ngạo kín kẽ, thậm chí bắt đầu có chút thấp thỏm yên.
Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ chắc biết những thứ này.
"chậm chút, cần nhanh như vậy." Anh khẽ cười nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ rất nghiêm túc.
Lên xe, tay khoác lên cánh tay của Cơ Liệt Thần, hỏi "Trước tiên anh cho tôi biết, bây giờ anh muốn cái gì nhất? Hoặc là chuyện gì có thể làm cho anh vui vẻ? Ách...... Anh còn có thể cho tôi biết, anh muốn nơi nào...... Ừ, hay là chuyện anh muốn làm, có hay?"
Dường như kết quả giống như dự đoán, Cơ Liệt Thần hài lòng lắm khi lời này, vì vậy hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế? Có phải kết quả phân tích tốt hay? Xem ra tôi phải tìm giáo sư Mạnh chút......"
xong, muốn xuống xe.
Cả người Lâm Nhược Kỳ chấn động, lập tức kéo anh lại, cười ha hả: "có, có, giáo sư Mạnh anh rất tốt, cái kia của anh đau cũng là chuyện bình thường. Ông ấy anh bị đau có thể vì lúc trước làm quá nhiều hoạt động mạnh...... Ách, tóm lại, ông ấy muốn anh giữ vững tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị qua thời gian ngắn tiếp nhận phẫu thuật. Anh suy nghĩ, nếu muốn phẫu thuật chắc chắn có thời gian được rời giường, bây giờ anh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hoặc là muốn đâu, cũng mau cho tôi biết, tôi nhất định giúp anh làm được."
Anh cúi đầu cười, lời dối là đáng......
"Tôi chỉ có tâm nguyện chưa thực được......" Cơ Liệt Thần đột nhiên yên lặng nhìn, ánh mắt chăm chú, đáy mắt bình tĩnh lại mang theo ý cười, mắt đen híp lại, xinh đẹp đến thu nhiếp hồn phách người ta, cả khuôn mặt hoàn mỹ đến hề tỳ vết.
nhàng ra, "Tôi muốn gả cho tôi. ra, tôi cũng biết mình còn có thể sống bao lâu, thành mà làm như vậy có thể làm cho......"
Anh còn chưa dứt lời, nào đó gật đầu: "Được, tôi gả cho anh!"
Ghé thăm http://truyencuaTui.net để đọc truyện
Sau đó Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện này, cảm giác ngay lúc đó mình trúng chiêu của Cơ Liệt Thần, loại gọi là thôi miên "Ám chiêu", nếu anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, tuyệt đối đột nhiên ấm đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
đúng, vấn đề là anh cũng có chính thức cầu hôn qua.....
Làm ơn, thuận miệng câu "Tôi muốn gả cho tôi", điều này có thể gọi là cầu hôn sao?!
Bất quá, khi đó Lâm Nhược Kỳ nghĩ nhiều như vậy, biết tại sao mình như thế, có lẽ là xuất phát từ ý muốn mãnh liệt bảo vệ và ý thức trách nhiệm, hoặc là xuất phát từ "Đồng tình" và "Thương hại" đối với anh, hoặc là......
Tóm lại, biết nguyên nhân!
chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ làm như vậy có thể để cho anh chịu đau đớn ít hơn. Nếu anh muốn kết hôn với, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, phải đại biểu rằng dù nhiều hay ít anh cũng ưa thích sao? Nếu từ chối anh, từ chối người bệnh nặng như anh, mình nhẫn tâm đấy......
Vẫn chưa biết sau này anh như thế nào, chừng có thể sống được lâu thêm chút, hoặc sống quá ba tháng, hôm nay nghe cách của giáo sư Mạnh, tình huống của anh dường như quá lạc quan...... Nếu là như vậy, xem như cùng anh trải qua đoạn cuộc sống cuối cùng thôi.
Có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ cũng là chuyện có ý nghĩa. Hơn nữa, cũng ghét anh......
Nghĩ đến đây, quyết định chủ ý.
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của người đàn ông, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Đúng vậy, tôi quyết định, tôi gả cho anh"
Lần này, rốt cuộc Cơ Liệt Thần xác định lỗ tai của mình có nghe lầm nhưng có chút tin: "Tôi còn tưởng rằng......"
Hai chữ ‘từ chối’ cuối cùng anh ra, dù sao trước mắt này rất khó hiểu, anh được lĩnh giáo rồi, chẳng may nếu đổi ý, Cơ Liệt Thần anh rất lúng túng, hối hận cũng kịp.
"cái gì?" hiểu hỏi.
Anh cười cười, lắc đầu: "có gì, đồng ý với tôi, vì giữ lời hứa tôi cũng với chuyện."
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, hiểu anh gì.
"Còn nhớ trước đó, tôi đồng ý với chuyện?" Anh nghiêm túc nhìn, "Sau khi du lịch về cho tôi đáp án, mà tôi cũng thân phận của tôi cho biết."
Lâm Nhược Kỳ che miệng trợn to hai mắt nhưng có chút tin. Cái gì? Anh muốn cho biết về thân phận thần bí của anh rồi hả?!
Sở dĩ anh thần bí, chẳng qua loại trực giác của phụ nữ. Cả ngày thấy anh bước chân ra khỏi nhà, coi như ra ngoài cũng quá lâu nằm vùi ở nhà ngây ngô cả ngày, có lúc ngủ ngủ rất nhiều giờ, có lúc mở mắt ra có thể mấy ngày cũng ngủ.
Quan trọng là cho tới bây giờ cũng thấy anh bận rộn công việc gì, biết anh làm sao nuôi sống cái gia đình lớn như vậy?!
Nếu anh dựa vào giang sơn các bậc cha chú để lại chống đỡ cho cả gia tộc cũng có thể giải thích, nhưng anh có chuyện gì sao nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng như vậy, còn huấn luyện bọn chúng...... Có tác dụng gì?
Hơn nữa ở phía sau núi, ngọn núi lớn như vậy lại có điện? Trong núi đều là kỳ hoa dị thảo và quái vật biết tên......
Còn nữa, điều kỳ quái nhất chính là anh có thứ vũ khí cực kỳ trâu bò! đúng, phải gọi là "Hung khí"! Những thứ kia lấy ra giết người cũng dễ dàng phải hay?! Người như thế nào mới có thể có những thứ đó, theo phỏng đoán chắc chắn anh chỉ có hai thứ bảo bối đó......
ra, có thời gian, còn nghi ngờ anh phải là xã hội đen, nhìn bộ dáng kia của anh giống như xã hội đen trong phim truyền hình.....
Vậy rốt cuộc anh làm cái gì? Vừa nhắc tới cái vấn đề này, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, là tò mò a......
Bình luận facebook