Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Lâm Nhược Kỳ quay đầu nhìn lại, chuyện là người dưới năm mươi tuổi, thân hình to lớn vạm vỡ, chiều cao 1m90, ngăm đen mạnh mẽ, vẻ mặt cứng rắn, thậm chí có thể coi là hung ác, cả người lộ ra loại tục tằng, thô lỗ nguyên thủy!
Người này, vừa nhìn phải là người lương thiện.
Hơn nữa khiến Lâm Nhược Kỳ nhìn rất ưa là mu bàn tay của ông ta xâm...... con rết dài chừng10 cm, giống như dán vòng quanh tay ông ta, hoa văn chân rết tỉ mỉ, cùng với chiếc râu màu đỏ đầu con rết càng làm cho người ta nhìn cảm thấy buồn nôn.
vội vàng quay mặt, nhắm mắt làm ngơ, sợ nhất là rết, bò cạp, gián, hay loài bò sát giống như con ngựa trời!
Nếu có người hỏi xã hội đen trông như thế nào, nhất định chỉ vào mặt của người đàn ông này: "Giống như ông ta vậy."
"Ha ha, anh Điền, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Thế nào, anh cũng đến tham gia buổi bán đấu giá này sao?" cậu chủ nào đó dùng giọng ôn tồn nho nhã tâng bốc người.
Đương nhiên Cơ Liệt Thần giả vờ khách sáo tán gẫu với ông ta. Sáng sớm biết lão già họ Điền xuất tại câu lạc bộ này rồi, lần này chính là vì vật trong tay ông ta bán đấu giá mà đặc biệt tới.
Cơ Liệt Thần nhớ tới lần trước bởi vì Điền Lão Thất ác ý khiêu khích, làm hại phần mềm của anh bị tím bầm, vào bệnh viện nam khoa nơi Lâm Nhược Kỳ thực tập, sau đó mới có chuyện bị Lâm Nhược Kỳ ghim nhầm vào của quý.....
Xem ra, anh cũng nên cám ơn Điền Lão Thất mới đúng.
Nghiêng đầu để lại dấu vết yên lòng nhìn Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt nhàm chán lơ đãng nhìn hướng bên kia, Cơ Liệt Thần quay đầu lại, chủ động tiến lên, lịch cùng Điền Lão Thất ôm nhau.
"Ôi chao......" lúc Cơ Liệt Thần và Điền Lão Thất khách sáo tán gẫu, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu lớn của Lâm Nhược Kỳ.
Rồi sau đó, chỉ nghe phù tiếng, nào đó theo tiếng kêu ngã xuống đất......
Lâm Nhược Kỳ thường xuyên mang giày cao gót quá cao như vậy, trong ngày thường luôn mang giày bốn mùa hoặc là giày bệch ra ngoài, coi như thỉnh thoảng mang giày cao gót lần, độ cao cũng vượt quá tấc, độ cao ước chừng 10 cm hoàn toàn ngoài sức chịu đựng của, té ngã cũng là chuyện đoán trước.
Vốn nghĩ, mình cẩn thận chút là được, nghĩ đến mới mang bao lâu, ngã sấp xuống nơi...... cao nhã như vậy!
ra, Lâm Nhược Kỳ bị ngã nghiêng xuống, nhưng sau lưng, Heber nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Chẳng qua, sức tay của Heber quá mạnh, kéo kéo, nhưng đồng thời cũng để cho trình diễn tư thế "Chó ba chân", ngã sấp bên chân hai người đàn ông tán gẫu trước mặt......
Sau lưng Heber vừa nhìn, khóe miệng giật giật.
Hỏng bét, để lộ nội y rồi!
Hơn nữa, tư thế này...... Quá khó nhìn, nhìn hơi bất nhã, quá mất mặt cho cậu chủ!
Ngược lại, Lâm Nhược Kỳ phản ứng đủ cơ trí, động tác bò dậy coi như nhàng nhanh chóng, hơn nữa bộ dáng có chút thơ ngây và đáng.
trở mình cái, bò dậy, vuốt vuốt cùi chỏ té đau, phủi phủi bụi bậm váy, ngẩng đầu lên, phát ràng mình thành mục tiêu ngắm nhìn của mọi người!
"Ách...... câu lạc bộ cao cấp đúng là câu lạc bộ cao cấp a, chất lượng thảm trải đất cũng rất tốt, nhiều người qua lại như vậy, lông cũng bị nhúm. Heber, ông có thể suy tính chút xem, dùng loại thảm này trải sàn nhà Lư Đăng Bảo số 1" Lâm Nhược Kỳ làm mặt dày, tìm cho mình bậc thang để xuống.
Mọi người đều im lặng.
Giữa trung giống như có tiếng bày quạ đen bay qua......
hồi lâu, có người lên tiếng.
"Ha ha, cơ đại Phán quan, vật này là cậu mang tới chứ? ấy thú vị!" Ánh mắt Điền Lão Thất như ngừng lại khuôn mặt nhắn vui vẻ, tươi mát của Lâm Nhược Kỳ, vô cùng hứng thú quan sát dưới.
Lá gan khá lớn, Lâm Nhược Kỳ cũng cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ném cho ông ta ánh mắt xem thường!
Thôi, "Vật" cũng là tên ông sao? Còn thú vị hay thú vị, mắc mớ gì tới ông!
Cơ Liệt Thần ưu nhã mỉm cười, ưu nhã nghiêng đầu liếc cái về phía Điền Lão Thất trợn trắng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, hời hợt: "Thế nào, nếu anh Điền thích, dẫn ấy về là được"
Càng biểu chút để ý đến, càng có thể bảo vệ tốt cho. Che giấu hết sức sâu, Cơ Liệt Thần biểu tương đối trầm ổn kín kẽ, giống như anh chỉ tùy ý mang Lâm Nhược Kỳ tới đây như mang cái ghế sofa, lạnh lùng nhìn cái, dáng vẻ dường như đối với cử động vừa rồi của rất hài lòng.
Chẳng qua lần này anh suy tính, chưa chắc có người lĩnh tình.
Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc im lặng. ngờ, người đàn ông này lúc đầu còn luôn miệng tâm nguyện duy nhất của mình chính là cưới, nhưng lại coi như bắp cải su hào, tùy ý đưa cho người?!
Hoàn toàn suy tính đến chỗ này còn có những người khác, nào đó muốn nổi giận.
Mới vừa nhảy ra bước, Điền Lão Thất ở trước mặt chuyện trước: "Ha ha, cậu chủ Cơ đùa! Cái gọi là ‘Quân tử đoạt vật thích của người’, chút đạo lý này Điền mỗ vẫn hiểu."
Mặc dù như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén nóng bỏng của ông ta, trước sau coi ai ra gì, khóa khuôn mặt nhắn đầy sinh động của Lâm Nhược Kỳ.
chỉ có như thế, ông ta chút kiêng kỵ, đem ánh mắt dời về phía đôi chân thon dài mảnh khảnh xinh đẹp phơi bày ra ngoài của Lâm Nhược Kỳ.....
Điền Lão Thất đáp lời, là đáp án trong dự liệu Cơ Liệt Thần.
"Hay cho ‘Quân tử đoạt vật thích của người’! Anh Điền, quả nhiên đủ hào phóng!" tuy ngoài mặt xưng em gọi anh, nhưng chứa quá nhiều thâm ý.
Đối với ánh mắt của Điền Lão Thất vẫn chạy ở người Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần hết sức vừa lòng. Xem ra, sau khi trở về Lư Đăng Bảo, cần phải có kế hoạch dọn dẹp chuyện Điền Lão Thất chút.
Tự nhiên cần tán gẫu nữa, anh nhàng mỉm cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ bỏ.
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ánh mắt của Điền Lão Thất ném người mình, đó là loại thô bạo nguyên thủy, thô bạo giống như dã thú, làm cho e ngại trốn sau lưng Cơ Liệt Thần, bàn tay bé nhịn được kéo vạt áo tây trang của Cơ Liệt Thần.
"Ông ta là ai? Tại sao giống cầm thú...... như vậy?"
Cơ Liệt Thần ôm lấy vào phòng khách quý có thể chứa cả trăm người, tìm được chỗ ngồi, anh và cùng nhau ngồi xuống.
"Sau này cách xa ông ta chút, Điền Lão Thất là tay anh chị của vùng này, ông ta cũng đối xử tốt với giống như tôi. Những trong tay ông ta bị đùa chơi chết, mười đầu ngón tay đếm hết." Trong bụng Cơ Liệt Thần mỉm cười.
Đọc truyện online http://truyeNcuatui.net
Cầm thú? Ha ha, ánh mắt nhìn người của này ra vô cùng chuẩn.
"Cái gì?!" Lâm Nhược Kỳ kêu lên, lập tức đưa tới cái nhìn tức giận của số người xung quanh.
mười đầu ngón tay đếm hết?! Trời ạ, mẹ nó, kiếp trước ông ta cầm tinh con trâu sao? Lưu manh!
Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày kiếm, nhắc nhở: "Đây là sàn bán đấu giá mô hình, giọng chút, đừng ảnh hưởng khí trường."
"À......" thè cái lưỡi hồng, tức giận nghĩ: nếu Điền Lão Thất đó hỗn tạp như vậy, tại sao anh còn đưa cho ông ta?
Dường như nhìn thấu nghi ngờ của, anh giọng giải thích: "Từ trước đến giờ, Điền Lão Thất chịu thua kém người, người khác càng ưa thích, ông ta càng muốn lấy cho được, tôi làm như vậy là muốn để cho ông ta để mắt tới."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, ra như vậy...... khỏi cảm ơn Cơ Liệt Thần phen.
Người này, vừa nhìn phải là người lương thiện.
Hơn nữa khiến Lâm Nhược Kỳ nhìn rất ưa là mu bàn tay của ông ta xâm...... con rết dài chừng10 cm, giống như dán vòng quanh tay ông ta, hoa văn chân rết tỉ mỉ, cùng với chiếc râu màu đỏ đầu con rết càng làm cho người ta nhìn cảm thấy buồn nôn.
vội vàng quay mặt, nhắm mắt làm ngơ, sợ nhất là rết, bò cạp, gián, hay loài bò sát giống như con ngựa trời!
Nếu có người hỏi xã hội đen trông như thế nào, nhất định chỉ vào mặt của người đàn ông này: "Giống như ông ta vậy."
"Ha ha, anh Điền, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Thế nào, anh cũng đến tham gia buổi bán đấu giá này sao?" cậu chủ nào đó dùng giọng ôn tồn nho nhã tâng bốc người.
Đương nhiên Cơ Liệt Thần giả vờ khách sáo tán gẫu với ông ta. Sáng sớm biết lão già họ Điền xuất tại câu lạc bộ này rồi, lần này chính là vì vật trong tay ông ta bán đấu giá mà đặc biệt tới.
Cơ Liệt Thần nhớ tới lần trước bởi vì Điền Lão Thất ác ý khiêu khích, làm hại phần mềm của anh bị tím bầm, vào bệnh viện nam khoa nơi Lâm Nhược Kỳ thực tập, sau đó mới có chuyện bị Lâm Nhược Kỳ ghim nhầm vào của quý.....
Xem ra, anh cũng nên cám ơn Điền Lão Thất mới đúng.
Nghiêng đầu để lại dấu vết yên lòng nhìn Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt nhàm chán lơ đãng nhìn hướng bên kia, Cơ Liệt Thần quay đầu lại, chủ động tiến lên, lịch cùng Điền Lão Thất ôm nhau.
"Ôi chao......" lúc Cơ Liệt Thần và Điền Lão Thất khách sáo tán gẫu, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu lớn của Lâm Nhược Kỳ.
Rồi sau đó, chỉ nghe phù tiếng, nào đó theo tiếng kêu ngã xuống đất......
Lâm Nhược Kỳ thường xuyên mang giày cao gót quá cao như vậy, trong ngày thường luôn mang giày bốn mùa hoặc là giày bệch ra ngoài, coi như thỉnh thoảng mang giày cao gót lần, độ cao cũng vượt quá tấc, độ cao ước chừng 10 cm hoàn toàn ngoài sức chịu đựng của, té ngã cũng là chuyện đoán trước.
Vốn nghĩ, mình cẩn thận chút là được, nghĩ đến mới mang bao lâu, ngã sấp xuống nơi...... cao nhã như vậy!
ra, Lâm Nhược Kỳ bị ngã nghiêng xuống, nhưng sau lưng, Heber nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Chẳng qua, sức tay của Heber quá mạnh, kéo kéo, nhưng đồng thời cũng để cho trình diễn tư thế "Chó ba chân", ngã sấp bên chân hai người đàn ông tán gẫu trước mặt......
Sau lưng Heber vừa nhìn, khóe miệng giật giật.
Hỏng bét, để lộ nội y rồi!
Hơn nữa, tư thế này...... Quá khó nhìn, nhìn hơi bất nhã, quá mất mặt cho cậu chủ!
Ngược lại, Lâm Nhược Kỳ phản ứng đủ cơ trí, động tác bò dậy coi như nhàng nhanh chóng, hơn nữa bộ dáng có chút thơ ngây và đáng.
trở mình cái, bò dậy, vuốt vuốt cùi chỏ té đau, phủi phủi bụi bậm váy, ngẩng đầu lên, phát ràng mình thành mục tiêu ngắm nhìn của mọi người!
"Ách...... câu lạc bộ cao cấp đúng là câu lạc bộ cao cấp a, chất lượng thảm trải đất cũng rất tốt, nhiều người qua lại như vậy, lông cũng bị nhúm. Heber, ông có thể suy tính chút xem, dùng loại thảm này trải sàn nhà Lư Đăng Bảo số 1" Lâm Nhược Kỳ làm mặt dày, tìm cho mình bậc thang để xuống.
Mọi người đều im lặng.
Giữa trung giống như có tiếng bày quạ đen bay qua......
hồi lâu, có người lên tiếng.
"Ha ha, cơ đại Phán quan, vật này là cậu mang tới chứ? ấy thú vị!" Ánh mắt Điền Lão Thất như ngừng lại khuôn mặt nhắn vui vẻ, tươi mát của Lâm Nhược Kỳ, vô cùng hứng thú quan sát dưới.
Lá gan khá lớn, Lâm Nhược Kỳ cũng cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ném cho ông ta ánh mắt xem thường!
Thôi, "Vật" cũng là tên ông sao? Còn thú vị hay thú vị, mắc mớ gì tới ông!
Cơ Liệt Thần ưu nhã mỉm cười, ưu nhã nghiêng đầu liếc cái về phía Điền Lão Thất trợn trắng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, hời hợt: "Thế nào, nếu anh Điền thích, dẫn ấy về là được"
Càng biểu chút để ý đến, càng có thể bảo vệ tốt cho. Che giấu hết sức sâu, Cơ Liệt Thần biểu tương đối trầm ổn kín kẽ, giống như anh chỉ tùy ý mang Lâm Nhược Kỳ tới đây như mang cái ghế sofa, lạnh lùng nhìn cái, dáng vẻ dường như đối với cử động vừa rồi của rất hài lòng.
Chẳng qua lần này anh suy tính, chưa chắc có người lĩnh tình.
Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc im lặng. ngờ, người đàn ông này lúc đầu còn luôn miệng tâm nguyện duy nhất của mình chính là cưới, nhưng lại coi như bắp cải su hào, tùy ý đưa cho người?!
Hoàn toàn suy tính đến chỗ này còn có những người khác, nào đó muốn nổi giận.
Mới vừa nhảy ra bước, Điền Lão Thất ở trước mặt chuyện trước: "Ha ha, cậu chủ Cơ đùa! Cái gọi là ‘Quân tử đoạt vật thích của người’, chút đạo lý này Điền mỗ vẫn hiểu."
Mặc dù như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén nóng bỏng của ông ta, trước sau coi ai ra gì, khóa khuôn mặt nhắn đầy sinh động của Lâm Nhược Kỳ.
chỉ có như thế, ông ta chút kiêng kỵ, đem ánh mắt dời về phía đôi chân thon dài mảnh khảnh xinh đẹp phơi bày ra ngoài của Lâm Nhược Kỳ.....
Điền Lão Thất đáp lời, là đáp án trong dự liệu Cơ Liệt Thần.
"Hay cho ‘Quân tử đoạt vật thích của người’! Anh Điền, quả nhiên đủ hào phóng!" tuy ngoài mặt xưng em gọi anh, nhưng chứa quá nhiều thâm ý.
Đối với ánh mắt của Điền Lão Thất vẫn chạy ở người Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần hết sức vừa lòng. Xem ra, sau khi trở về Lư Đăng Bảo, cần phải có kế hoạch dọn dẹp chuyện Điền Lão Thất chút.
Tự nhiên cần tán gẫu nữa, anh nhàng mỉm cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ bỏ.
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ánh mắt của Điền Lão Thất ném người mình, đó là loại thô bạo nguyên thủy, thô bạo giống như dã thú, làm cho e ngại trốn sau lưng Cơ Liệt Thần, bàn tay bé nhịn được kéo vạt áo tây trang của Cơ Liệt Thần.
"Ông ta là ai? Tại sao giống cầm thú...... như vậy?"
Cơ Liệt Thần ôm lấy vào phòng khách quý có thể chứa cả trăm người, tìm được chỗ ngồi, anh và cùng nhau ngồi xuống.
"Sau này cách xa ông ta chút, Điền Lão Thất là tay anh chị của vùng này, ông ta cũng đối xử tốt với giống như tôi. Những trong tay ông ta bị đùa chơi chết, mười đầu ngón tay đếm hết." Trong bụng Cơ Liệt Thần mỉm cười.
Đọc truyện online http://truyeNcuatui.net
Cầm thú? Ha ha, ánh mắt nhìn người của này ra vô cùng chuẩn.
"Cái gì?!" Lâm Nhược Kỳ kêu lên, lập tức đưa tới cái nhìn tức giận của số người xung quanh.
mười đầu ngón tay đếm hết?! Trời ạ, mẹ nó, kiếp trước ông ta cầm tinh con trâu sao? Lưu manh!
Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày kiếm, nhắc nhở: "Đây là sàn bán đấu giá mô hình, giọng chút, đừng ảnh hưởng khí trường."
"À......" thè cái lưỡi hồng, tức giận nghĩ: nếu Điền Lão Thất đó hỗn tạp như vậy, tại sao anh còn đưa cho ông ta?
Dường như nhìn thấu nghi ngờ của, anh giọng giải thích: "Từ trước đến giờ, Điền Lão Thất chịu thua kém người, người khác càng ưa thích, ông ta càng muốn lấy cho được, tôi làm như vậy là muốn để cho ông ta để mắt tới."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, ra như vậy...... khỏi cảm ơn Cơ Liệt Thần phen.
Bình luận facebook