Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Cơ Liệt Thần có chút luống cuống, chỉ đành phải nhàng vòng chắc thân thể của, vỗ vỗ lưng, động tác rất cẩn thận, sợ mạnh chút làm đau......
Mặc dù thần kinh Lâm Nhược Kỳ ổn định, nhưng hời hợt nữa cũng nhìn ra Cơ Liệt Thần căng thẳng.
cảm thấy có chút khó tin, trước đó anh đối với mình còn lạnh lẽo, tại sao ngủ giấc, thái độ của anh liền thay đổi nhiều như vậy?
nào biết, chuyện bị bắt cóc đối với Cơ Liệt Thần mà là cú sốc. Cả đêm anh mang theo nhóm thủ hạ, nhanh chóng chạy tới căn phòng lợp tôn, vào phòng liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ bị trói tay chân nằm mặt đất, lúc tiến vào gian phòng sát vách liền phát Tô Chỉ San thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp......
Lâm Nhược Kỳ hề chú ý tới sắc mặt của Cơ Liệt Thần, trong lỗ tai dường như còn vang lên tiếng kêu cứu của Tô Chỉ San. Trong lòng quýnh lên, bật thốt lên, "Đúng rồi, Tô tiểu thư đâu? ấy thế nào?!"
Anh trở nên im lặng khác thường, hồi lâu lên tiếng.
Lâm Nhược Kỳ thấy anh lời nào trong bụng càng sốt ruột, "Anh! rốt cuộc ấy thế nào?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Cơ Liệt Thần lại sợ.
Hoàn hảo bọn họ đến kịp lúc, nếu trễ hai phút chừng Tô Chỉ San cũng bị làm nhục. Anh và Cố Huyền Dạ vào trường thê thảm nỡ nhìn, chẳng những Tô Chỉ San thiếu chút nữa bị chà đạp, da thịt người cũng còn chỗ lành lặn, xem ra là bị đánh trận tàn nhẫn......
Mẹ nó, là tên súc sinh bằng cầm thú! Nếu đổi thành Lâm Nhược Kỳ bị cưỡng hiếp, anh nghĩ mình rất có thể xông lên phát súng giết chết tên súc sinh kia!
Lại, nếu phải bởi vì Điền Lão Thất coi trọng sắc đẹp của Tô Chỉ San, chừng Điền Lão Thất đem Lâm Nhược Kỳ đưa cho Lãnh Như Phong rồi......
Cơ Liệt Thần rũ mắt, hôn lả tả vai, "ấy có chuyện gì, chẳng qua bị thương chút da thịt, bây giờ ở nhà họ Cố chữa thương. Đừng sợ, cũng cần lo lắng cho Tô tiểu thư, anh phái người bưng hang ổ của ông ta, sau này em cần lo lắng chuyện này nữa"
Lời đến nửa, ánh mắt Cơ Liệt Thần đông lại, trong con ngươi đen xinh đẹp hẹp dài bắn ra tia sáng lạnh lẽo hung ác, "Tên súc sinh kia! Căn bản là tự gieo gió gặt bão!"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ thở phào nhõm, qua 4-5 phút, bình tĩnh lại.
Sâu kín: "Anh như vậy tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, xem ra hai người kia đều nhằm vào tôi...... Nếu làm liên lụy Tô tiểu thư, tôi rất áy náy......"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần dừng lại. Cái gì? Có hai người? Trừ Điền Lão Thất, còn có ai?
Buộc miệng hỏi, "Trừ Điền Lão Thất, còn có những người khác?"
Lâm Nhược Kỳ lui về phía sau, đem lưng dựa vào đầu giường, oán giận anh, "Còn có ai, đương nhiên là tên Lôi Thiệu Đình kia."
"Lôi Thiệu Đình?!" Mắt phượng Cơ Liệt Thần híp cái, lẳng lặng chờ đáp án của.
Anh còn tưởng rằng người khởi xướng là Lãnh Như Phong, ngờ Lôi Thiệu Đình cũng nhúng tay vào, xem ra lần trước dạy dỗ cậu ta còn chưa đủ, sau này phải cho cậu ta cảnh cáo ràng hơn.
Lâm Nhược Kỳ biết ý định dữ dội kia, chẳng qua gật đầu cái, trả lời câu hỏi của anh: "Lúc ở trong container, Lôi Thiệu Đình che mặt, chẳng qua tôi nhận ra anh ta...... Người nọ rất cố chấp, hơn nữa lại rối rắm chuyện tôi có phải là của Lãnh Như Phong hay...... Lúc ấy tên Đại Sắc Ma cũng ở tại chỗ đó, hơn nữa còn chỉa súng về phía tôi...,., tôi thể làm gì khác hơn là tôi có hôn ước với Lãnh Như Phong...... Cũng biết tôi có đúng hay, tôi......"
Lâm Nhược Kỳ miêu tả đứt quãng, trong cái miệng nhắn khô khốc, giọng lẩm bẩm, để lộ vẻ mặt mềm mại của, có lẽ nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp lúc đó, tại trừ bị mệt mỏi lo âu, còn sợ hết hồn.
đột nhiên nghẹn ngào giống như nhớ lại tình cảnh nguy hiểm lúc ấy, tròng mắt suy tư, làm cho người ta vô cùng thương tiếc.
Ánh đèn nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt nhắn xinh xắn của, còn hồng hào như thường ngày, mặt lộ ra tái nhợt tiều tụy, chỉ có sống mũi thanh tú và lông mày tinh xảo có bất kỳ thay đổi nào, trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, lông mi dài rung động trong đáy mắt chiếu ra dày đặc bóng mờ.
Anh nhịn được, lòng bàn tay dán lên gò má của, tỉ mỉ vuốt ve mặt mày, Lâm Nhược Kỳ khẽ né tránh, anh lập tức cảm thấy trái tim của mình theo tránh né, khẽ đau nhói.
Anh nhịn được nhíu nhíu mày, phiền não, ấm ức, tự trách, các loại cảm xúc phức tạp dâng lên đáy tim......
"xin lỗi, tất cả đều do anh tốt, anh nên vội vã huấn luyện em, cũng nên dẫn em Liệp Diễm, lại càng nên để cho em chịu đựng chuyện như vậy......" Anh dịu dàng, tất cả đều là lời lòng.
Trái tim Lâm Nhược Kỳ đau xót lý do, ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận anh thể chờ đợi cúi người, môi phủ xuống......
Lần này, tránh, mặc cho đầu lưỡi của anh trằn trọc mút mỗi tấc môi mềm mại ẩm ướt, lưỡi nóng bỏng tinh tế vô cùng kiên nhẫn dẫn dụ mở hàm răng trắng tinh, nhè tiến chiếm, yên lặng dụ dỗ, làm cho phát ra rên rỉ khi anh triền miên mút vào.
"Ừ......" Thỏa mãn rên truyền vào trong tai mình, suy tư chợt lướt qua, Lâm Nhược Kỳ bỗng dưng giựt mình tỉnh táo.
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên chính là đẩy anh ra, thanh như vậy làm cho vô cùng xấu hổ......
Thế nhưng anh lại cho phép khước từ, đôi tay trong khoảnh khắc bưng lấy gương mặt của, cứng rắn buộc nhìn thẳng mình,,.. "Đừng lẫn tránh anh có được, em có biết anh rất sợ mất em? Hả?"
Khuôn mặt anh ở trước mắt trong gang tấc, tròng mắt vẫn sắc lạnh kéo thành hai ánh trăng rằm hiếm thấy, đáy mắt tràn đầy ấm áp, bên môi khẽ cong lên, thoạt nhìn giống như là cười nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, trong nháy mắt làm tim đập thình thịch.
Anh, anh sợ mất......
biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ nghe trái tim của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch...... Cuồng loạn ngừng!
đột nhiên ý thức được, mình đối với Cơ Liệt Thần cũng kháng cự như mình tưởng, ngược lại là...... Có chút nhớ nhung, thậm chí lệ thuộc, thích......
Ông trời, chẳng lẽ, anh?!
Lâm Nhược Kỳ giật mình, bị chính ý nghĩ đột ngột của mình làm cho giật mình!
Làm sao lại như vậy?! Làm sao có thể?! Bắt đầu từ lúc nào?! rất lâu?!
Dường như chính bản thân Lâm Nhược Kỳ cũng nghĩ ra, chỉ biết, giờ phút này mình giống như bị tình nồng nàn bao bọc lại.
ràng mình rất ghét thân phận anh là trùm Xã hội đen nhưng đối với việc anh ngại gian khó chạy tới cứu cảm động?!
ràng mình rất ghét tính cách ác ma của anh, rất ghét anh tính cách Quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn, rất ghét bộ dáng anh làm ra vẻ bảnh bao, nhưng lại dần dần sinh ra hảo cảm đối với anh, thậm chí từ từ sinh ra cảm giác muốn lệ thuộc vào anh?
đây là loại cảm xúc gì. đơn giản chút, lúc mình gặp nguy hiểm nhất, người đầu tiên nghĩ tới chính là anh, mà anh cũng gần như là người đầu tiên chạy tới cứu!
Trong tim nảy mầm!
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ hiểu: ra lòng của mình, trong lúc vô tình sớm vương vấn vào anh......
Thấy lời nào, Cơ Liệt Thần tự động xem phản ứng của là ngầm chấp nhận, vui mừng hớn hở, khóe môi kéo ra nụ cười.
chút nào cố kỵ, lần nữa môi phủ xuống.
Tay của Lâm Nhược Kỳ nhịn được câu gáy của anh, nhắm mắt lại, đón nhận anh ôm hôn. Đóa hoa tình cất giấu như hề biết vào lúc này đột nhiên nở rộ rực rỡ.
Mặc dù thần kinh Lâm Nhược Kỳ ổn định, nhưng hời hợt nữa cũng nhìn ra Cơ Liệt Thần căng thẳng.
cảm thấy có chút khó tin, trước đó anh đối với mình còn lạnh lẽo, tại sao ngủ giấc, thái độ của anh liền thay đổi nhiều như vậy?
nào biết, chuyện bị bắt cóc đối với Cơ Liệt Thần mà là cú sốc. Cả đêm anh mang theo nhóm thủ hạ, nhanh chóng chạy tới căn phòng lợp tôn, vào phòng liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ bị trói tay chân nằm mặt đất, lúc tiến vào gian phòng sát vách liền phát Tô Chỉ San thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp......
Lâm Nhược Kỳ hề chú ý tới sắc mặt của Cơ Liệt Thần, trong lỗ tai dường như còn vang lên tiếng kêu cứu của Tô Chỉ San. Trong lòng quýnh lên, bật thốt lên, "Đúng rồi, Tô tiểu thư đâu? ấy thế nào?!"
Anh trở nên im lặng khác thường, hồi lâu lên tiếng.
Lâm Nhược Kỳ thấy anh lời nào trong bụng càng sốt ruột, "Anh! rốt cuộc ấy thế nào?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Cơ Liệt Thần lại sợ.
Hoàn hảo bọn họ đến kịp lúc, nếu trễ hai phút chừng Tô Chỉ San cũng bị làm nhục. Anh và Cố Huyền Dạ vào trường thê thảm nỡ nhìn, chẳng những Tô Chỉ San thiếu chút nữa bị chà đạp, da thịt người cũng còn chỗ lành lặn, xem ra là bị đánh trận tàn nhẫn......
Mẹ nó, là tên súc sinh bằng cầm thú! Nếu đổi thành Lâm Nhược Kỳ bị cưỡng hiếp, anh nghĩ mình rất có thể xông lên phát súng giết chết tên súc sinh kia!
Lại, nếu phải bởi vì Điền Lão Thất coi trọng sắc đẹp của Tô Chỉ San, chừng Điền Lão Thất đem Lâm Nhược Kỳ đưa cho Lãnh Như Phong rồi......
Cơ Liệt Thần rũ mắt, hôn lả tả vai, "ấy có chuyện gì, chẳng qua bị thương chút da thịt, bây giờ ở nhà họ Cố chữa thương. Đừng sợ, cũng cần lo lắng cho Tô tiểu thư, anh phái người bưng hang ổ của ông ta, sau này em cần lo lắng chuyện này nữa"
Lời đến nửa, ánh mắt Cơ Liệt Thần đông lại, trong con ngươi đen xinh đẹp hẹp dài bắn ra tia sáng lạnh lẽo hung ác, "Tên súc sinh kia! Căn bản là tự gieo gió gặt bão!"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ thở phào nhõm, qua 4-5 phút, bình tĩnh lại.
Sâu kín: "Anh như vậy tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, xem ra hai người kia đều nhằm vào tôi...... Nếu làm liên lụy Tô tiểu thư, tôi rất áy náy......"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần dừng lại. Cái gì? Có hai người? Trừ Điền Lão Thất, còn có ai?
Buộc miệng hỏi, "Trừ Điền Lão Thất, còn có những người khác?"
Lâm Nhược Kỳ lui về phía sau, đem lưng dựa vào đầu giường, oán giận anh, "Còn có ai, đương nhiên là tên Lôi Thiệu Đình kia."
"Lôi Thiệu Đình?!" Mắt phượng Cơ Liệt Thần híp cái, lẳng lặng chờ đáp án của.
Anh còn tưởng rằng người khởi xướng là Lãnh Như Phong, ngờ Lôi Thiệu Đình cũng nhúng tay vào, xem ra lần trước dạy dỗ cậu ta còn chưa đủ, sau này phải cho cậu ta cảnh cáo ràng hơn.
Lâm Nhược Kỳ biết ý định dữ dội kia, chẳng qua gật đầu cái, trả lời câu hỏi của anh: "Lúc ở trong container, Lôi Thiệu Đình che mặt, chẳng qua tôi nhận ra anh ta...... Người nọ rất cố chấp, hơn nữa lại rối rắm chuyện tôi có phải là của Lãnh Như Phong hay...... Lúc ấy tên Đại Sắc Ma cũng ở tại chỗ đó, hơn nữa còn chỉa súng về phía tôi...,., tôi thể làm gì khác hơn là tôi có hôn ước với Lãnh Như Phong...... Cũng biết tôi có đúng hay, tôi......"
Lâm Nhược Kỳ miêu tả đứt quãng, trong cái miệng nhắn khô khốc, giọng lẩm bẩm, để lộ vẻ mặt mềm mại của, có lẽ nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp lúc đó, tại trừ bị mệt mỏi lo âu, còn sợ hết hồn.
đột nhiên nghẹn ngào giống như nhớ lại tình cảnh nguy hiểm lúc ấy, tròng mắt suy tư, làm cho người ta vô cùng thương tiếc.
Ánh đèn nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt nhắn xinh xắn của, còn hồng hào như thường ngày, mặt lộ ra tái nhợt tiều tụy, chỉ có sống mũi thanh tú và lông mày tinh xảo có bất kỳ thay đổi nào, trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, lông mi dài rung động trong đáy mắt chiếu ra dày đặc bóng mờ.
Anh nhịn được, lòng bàn tay dán lên gò má của, tỉ mỉ vuốt ve mặt mày, Lâm Nhược Kỳ khẽ né tránh, anh lập tức cảm thấy trái tim của mình theo tránh né, khẽ đau nhói.
Anh nhịn được nhíu nhíu mày, phiền não, ấm ức, tự trách, các loại cảm xúc phức tạp dâng lên đáy tim......
"xin lỗi, tất cả đều do anh tốt, anh nên vội vã huấn luyện em, cũng nên dẫn em Liệp Diễm, lại càng nên để cho em chịu đựng chuyện như vậy......" Anh dịu dàng, tất cả đều là lời lòng.
Trái tim Lâm Nhược Kỳ đau xót lý do, ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận anh thể chờ đợi cúi người, môi phủ xuống......
Lần này, tránh, mặc cho đầu lưỡi của anh trằn trọc mút mỗi tấc môi mềm mại ẩm ướt, lưỡi nóng bỏng tinh tế vô cùng kiên nhẫn dẫn dụ mở hàm răng trắng tinh, nhè tiến chiếm, yên lặng dụ dỗ, làm cho phát ra rên rỉ khi anh triền miên mút vào.
"Ừ......" Thỏa mãn rên truyền vào trong tai mình, suy tư chợt lướt qua, Lâm Nhược Kỳ bỗng dưng giựt mình tỉnh táo.
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên chính là đẩy anh ra, thanh như vậy làm cho vô cùng xấu hổ......
Thế nhưng anh lại cho phép khước từ, đôi tay trong khoảnh khắc bưng lấy gương mặt của, cứng rắn buộc nhìn thẳng mình,,.. "Đừng lẫn tránh anh có được, em có biết anh rất sợ mất em? Hả?"
Khuôn mặt anh ở trước mắt trong gang tấc, tròng mắt vẫn sắc lạnh kéo thành hai ánh trăng rằm hiếm thấy, đáy mắt tràn đầy ấm áp, bên môi khẽ cong lên, thoạt nhìn giống như là cười nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, trong nháy mắt làm tim đập thình thịch.
Anh, anh sợ mất......
biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ nghe trái tim của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch...... Cuồng loạn ngừng!
đột nhiên ý thức được, mình đối với Cơ Liệt Thần cũng kháng cự như mình tưởng, ngược lại là...... Có chút nhớ nhung, thậm chí lệ thuộc, thích......
Ông trời, chẳng lẽ, anh?!
Lâm Nhược Kỳ giật mình, bị chính ý nghĩ đột ngột của mình làm cho giật mình!
Làm sao lại như vậy?! Làm sao có thể?! Bắt đầu từ lúc nào?! rất lâu?!
Dường như chính bản thân Lâm Nhược Kỳ cũng nghĩ ra, chỉ biết, giờ phút này mình giống như bị tình nồng nàn bao bọc lại.
ràng mình rất ghét thân phận anh là trùm Xã hội đen nhưng đối với việc anh ngại gian khó chạy tới cứu cảm động?!
ràng mình rất ghét tính cách ác ma của anh, rất ghét anh tính cách Quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn, rất ghét bộ dáng anh làm ra vẻ bảnh bao, nhưng lại dần dần sinh ra hảo cảm đối với anh, thậm chí từ từ sinh ra cảm giác muốn lệ thuộc vào anh?
đây là loại cảm xúc gì. đơn giản chút, lúc mình gặp nguy hiểm nhất, người đầu tiên nghĩ tới chính là anh, mà anh cũng gần như là người đầu tiên chạy tới cứu!
Trong tim nảy mầm!
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ hiểu: ra lòng của mình, trong lúc vô tình sớm vương vấn vào anh......
Thấy lời nào, Cơ Liệt Thần tự động xem phản ứng của là ngầm chấp nhận, vui mừng hớn hở, khóe môi kéo ra nụ cười.
chút nào cố kỵ, lần nữa môi phủ xuống.
Tay của Lâm Nhược Kỳ nhịn được câu gáy của anh, nhắm mắt lại, đón nhận anh ôm hôn. Đóa hoa tình cất giấu như hề biết vào lúc này đột nhiên nở rộ rực rỡ.
Bình luận facebook