Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
đáp lại, lên đáp án của, từng tế bào trong cơ thể Cơ Liệt Thần cũng tràn đầy vui vẻ khó có thể dùng lời diễn tả được, hôn càng mãnh liệt hơn, lưỡi nóng dây dưa càng lúc càng trở nên xâm nhập, càng ngày lúc chuyên chú......
Trong tim phổi của hai người, căng đầy ngọt ngào......
vất vả anh mới chịu buông lỏng ra, còn chưa đợi thở gấp lấy hơi, anh kịp chờ đợi,: "Ngày mai chúng ta kết hôn!"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, "Ngày...... Ngày mai?!"
Khóe môi anh cong lên, "Đúng vậy, là ngày mai! Em kéo lâu rồi, anh sớm cũng thể nhịn được nữa. Hơn nữa, nếu chúng ta còn chưa kết hôn, em bị Lãnh Như Phong đoạt."
đen mặt, đối với việc anh vội vàng và chút nào che giấu mong muốn, cảm thấy đau đầu: "Anh ta, chuyện này thể chứ......"
"Đương nhiên là có thể." Anh cắt ngang lời, hai tay sờ sờ từ môi lên tới quai hàm, "biết là người nào mình và Lãnh Như Phong có hôn ước."
"......" á khẩu trả lời được.
Ông trời ơi, tại sao quên mất! Những lời này là chính ra. Nhưng đó là kế sách nghĩ ra được dưới tình thế cấp bách, anh cũng biết mà? Cho dù biết cũng tưởng là chứ, dù sao cũng là giả, hơn nữa và Lãnh Như Phong lại quen......
Giống như nhìn thấu trong lòng suy nghĩ, Cơ Liệt Thần hơi thu lại nụ cười, "Điền Lão Thất và nhà họ Lãnh xưa nay có lui tới làm ăn, em cảm thấy, em ra lời này, Điền Lão Thất xác định với Lãnh Như Phong sao? Hơn nữa, Lãnh Như Phong rất để ý đến em, em nhìn ra hay là giả vờ nhìn ra? Nếu anh ta biết em lời này, biết gây ra dạng hiểu lầm gì, nếu như hôn của hai chúng ta còn kéo dài làm, anh dám cam đoan Lãnh Như Phong nhất định tới tìm anh!"
"......" lại nghẹn lời.
Cơ Liệt Thần vỗ vỗ vai của, giảo hoạt: "Để tránh mang cho em nhiều rắc rối và nguy hiểm lớn hơn, làm hôn lễ, ngày mai chúng ta trực tiếp Cục Dân Chính đăng kí. Làm như thế là rất ủy khuất cho em, chẳng qua anh cũng có bất kỳ biện pháp nào khác nhưng anh có thể hứa với em, du lịch trăng mật do em quyết định."
Cuối cùng, anh dịu dàng vuốt vuốt tóc của, "Thế nào, kế hoạch của anh, em có vừa lòng?"
Lâm Nhược Kỳ lúng túng cúi đầu, thêm gì nữa.
nghi ngờ chút nào, suy nghĩ của anh rất chu đáo.
Thấy, Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, "Nếu lời nào, vậy chứng tỏ em đồng ý quyết định của anh phải?"
Dứt lời, anh hả hê đưa bàn tay, thuận thế kéo cánh tay của, Lâm Nhược Kỳ liền ngã vào lồng của anh, đáy mắt tràn ra vui vẻ thể che giấu.....
Với công sức chỉ hai ngày đêm, ngăn cách giữa hai người biến mất rất thần kỳ. Lúc chuẩn bị ngủ, Cơ Liệt Thần lại xông vào phòng ngủ của. Vẫn giống như thường ngày, lười phải gõ cửa, trực tiếp “phịch” tiếng mở ra tủ tường lớn liền đưa chân tới.
"Bà xã, em đói chưa? Ngủ lâu như vậy, đói sao? Ngay cả anh cũng cảm thấy đói bụng."
Lâm Nhược Kỳ vẫn thể thích ứng việc anh cứ "Bà xã", đen mặt nhìn anh.
"Anh đói bụng? Vậy phòng bếp lấy chút gì ăn, nếu xem Heber ngủ chưa, bảo ông ấy mang cho anh chút....." Hơi dừng lại, chợt hiểu, "Chẳng lẽ, anh muốn em lấy cho anh ăn?"
Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a, tính tình cậu chủ hai ngàn tám trăm vạn năm lại tái phát, muốn nạn nhân bị bắt cóc như lấy đồ ăn cho anh?
Cơ Liệt Thần vội vàng cười giải thích, "Anh làm sao để bà xã của mình làm loại việc nặng nhọc này? Đương nhiên là sợ em đói, cũng ngủ hai ngày đêm rồi, chẳng lẽ em cảm thấy đói sao? cho anh nghe, em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Ngược lại lần này, Lâm Nhược Kỳ bối rối. Khó được, khó được, là khó được a......
Cau mày, mím môi nhìn anh lâu tin nổi, hỏi "Anh làm cho em ăn? Thực hay giả?"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần có chút xanh mặt...... Đây quả thực là trắng trợn coi rẻ thành ý của anh.
Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, khách khí chút nào, vặn hỏi, "Bình thường anh đều cơm tới há mồm, quần áo tới vươn tay, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy anh làm cơm, anh bảo làm sao em tin tưởng anh làm cho em ăn? Hơn nữa, anh là cậu chủ tôn quý, thân thể quý giá, em làm sao dám làm phiền Cậu chủ Cơ làm thức ăn?"
thể nghi ngờ, những lời cuối cùng này Lâm Nhược Kỳ có chút cố ý. Có lẽ là vì tâm trạng tốt, cho nên mùi vị nhạo báng rất nồng a.
Lần này, khuôn mặt cậu chủ nào đó càng xanh hơn......
"Lâm Nhược Kỳ, em quá coi thường anh" bị nghiêm trọng vặn hỏi năng lực, cậu chủ Cơ Liệt Thần vô cùng tức giận, "Anh mình sống ở nước ngoài bảy năm, có muốn để cho em tận mắt hiểu chút năng lực của anh hay?"
"Tận mắt? Làm như thế nào?" Lâm Nhược Kỳ nghi ngờ hỏi ngược lại.
Thành mà, cũng phải muốn so đo với anh, chẳng qua chỉ muốn đùa chút cho vui mà thôi. cũng dám hy vọng xa vời Trùm Xã hội đen, làm đầu bếp nấu cơm cho.
Nhưng hào hứng bừng bừng, Cơ Liệt Thần quyết định muốn biểu phen.
Khẽ mỉm cười, trong con ngươi trong trẻo như vì sao sáng lấp lánh, khóe môi mỏng cong lên nụ cười xinh đẹp.
"Bà xã thân ái, em chờ chút, anh nấu cho em chén cháo."
"Chờ, chờ chút, anh......" Ngạc nhiên.
Tay của Lâm Nhược Kỳ còn giơ ở giữa trung, bóng dáng của Cơ Liệt Thần mau lẹ bay ra ngoài cửa.
có chút ngẩn người, chính mình thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Đây, đây là cậu chủ quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn sao? Vì sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh như chàng trai mới biết, trái tiếng "Bà xã", phải tiếng "Thân ái", biểu động kinh này cùng với những lời thương mới vừa lúc nảy giống như chàng trai mới lớn!
Rơi vào trầm tư, anh đột nhiên như vậy là bởi vì sao?
Đột nhiên ý thức được điểm này, tâm thần Lâm Nhược Kỳ có chút chập chờn, có chút khoái chí......
Chỉ chốc lát sau, phịch tiếng, tủ tường lớn bị người mở ra. Quay đầu nhìn lại, là Cơ Liệt Thần lấy ra cái gì đó giống như bảng điện vào phòng ngủ của, sau lưng còn có Heber theo.
Lâm Nhược Kỳ cũng lười để ý chuyện anh cửa chính, trực tiếp cầm lấy bảng điện bóng loáng trong tay anh nhìn chút. Buồn bực hỏi: "Xin hỏi...... Cái này dùng để làm gì?"
"Em đoán xem?" Khóe miệng anh mỉm cười, thần bí hỏi ngược lại.
Suy nghĩ kỹ mấy giây cũng nghĩ ra để làm gì, Lâm Nhược Kỳ lắc đầu cái, có chút mơ hồ, "Đoán ra."
nghĩ ra được cái này dùng làm gì, làm cơm mà thôi, làm ra vẻ thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái như vậy, là hết. Chẳng qua, xem ra vật kia có chút điểm giống bảng điện..., nhưng dám đoán đó là bảng điện.
Chỉ nghe anh giọng, "Bởi vì em thể xuống giường, anh cố ý bảo Heber lấy cái lò vi ba."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên: "Anh cái gì?! Vật này là lò vi ba?!"
Nhưng đúng, nhìn thế nào cũng giống bo mạch chủ máy vi tính (motherboard) a, nhìn kỹ phía sau dường như có nổi lên từng viên và ký hiệu giống như khắc chữ đấy......
Dường như nhìn ra nghi ngờ của, nét mặt quản gia Heber thay đổi, giải thích câu, "Cái này...... Đúng là bo mạch chủ máy vi tính của cậu chủ tôi (motherboard), bởi vì trong nhà có lò vi ba, vì vậy cậu chủ cải tạo lại chút......"
Lâm Nhược Kỳ rất muốn đập đầu xuống đất......
Trong tim phổi của hai người, căng đầy ngọt ngào......
vất vả anh mới chịu buông lỏng ra, còn chưa đợi thở gấp lấy hơi, anh kịp chờ đợi,: "Ngày mai chúng ta kết hôn!"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, "Ngày...... Ngày mai?!"
Khóe môi anh cong lên, "Đúng vậy, là ngày mai! Em kéo lâu rồi, anh sớm cũng thể nhịn được nữa. Hơn nữa, nếu chúng ta còn chưa kết hôn, em bị Lãnh Như Phong đoạt."
đen mặt, đối với việc anh vội vàng và chút nào che giấu mong muốn, cảm thấy đau đầu: "Anh ta, chuyện này thể chứ......"
"Đương nhiên là có thể." Anh cắt ngang lời, hai tay sờ sờ từ môi lên tới quai hàm, "biết là người nào mình và Lãnh Như Phong có hôn ước."
"......" á khẩu trả lời được.
Ông trời ơi, tại sao quên mất! Những lời này là chính ra. Nhưng đó là kế sách nghĩ ra được dưới tình thế cấp bách, anh cũng biết mà? Cho dù biết cũng tưởng là chứ, dù sao cũng là giả, hơn nữa và Lãnh Như Phong lại quen......
Giống như nhìn thấu trong lòng suy nghĩ, Cơ Liệt Thần hơi thu lại nụ cười, "Điền Lão Thất và nhà họ Lãnh xưa nay có lui tới làm ăn, em cảm thấy, em ra lời này, Điền Lão Thất xác định với Lãnh Như Phong sao? Hơn nữa, Lãnh Như Phong rất để ý đến em, em nhìn ra hay là giả vờ nhìn ra? Nếu anh ta biết em lời này, biết gây ra dạng hiểu lầm gì, nếu như hôn của hai chúng ta còn kéo dài làm, anh dám cam đoan Lãnh Như Phong nhất định tới tìm anh!"
"......" lại nghẹn lời.
Cơ Liệt Thần vỗ vỗ vai của, giảo hoạt: "Để tránh mang cho em nhiều rắc rối và nguy hiểm lớn hơn, làm hôn lễ, ngày mai chúng ta trực tiếp Cục Dân Chính đăng kí. Làm như thế là rất ủy khuất cho em, chẳng qua anh cũng có bất kỳ biện pháp nào khác nhưng anh có thể hứa với em, du lịch trăng mật do em quyết định."
Cuối cùng, anh dịu dàng vuốt vuốt tóc của, "Thế nào, kế hoạch của anh, em có vừa lòng?"
Lâm Nhược Kỳ lúng túng cúi đầu, thêm gì nữa.
nghi ngờ chút nào, suy nghĩ của anh rất chu đáo.
Thấy, Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, "Nếu lời nào, vậy chứng tỏ em đồng ý quyết định của anh phải?"
Dứt lời, anh hả hê đưa bàn tay, thuận thế kéo cánh tay của, Lâm Nhược Kỳ liền ngã vào lồng của anh, đáy mắt tràn ra vui vẻ thể che giấu.....
Với công sức chỉ hai ngày đêm, ngăn cách giữa hai người biến mất rất thần kỳ. Lúc chuẩn bị ngủ, Cơ Liệt Thần lại xông vào phòng ngủ của. Vẫn giống như thường ngày, lười phải gõ cửa, trực tiếp “phịch” tiếng mở ra tủ tường lớn liền đưa chân tới.
"Bà xã, em đói chưa? Ngủ lâu như vậy, đói sao? Ngay cả anh cũng cảm thấy đói bụng."
Lâm Nhược Kỳ vẫn thể thích ứng việc anh cứ "Bà xã", đen mặt nhìn anh.
"Anh đói bụng? Vậy phòng bếp lấy chút gì ăn, nếu xem Heber ngủ chưa, bảo ông ấy mang cho anh chút....." Hơi dừng lại, chợt hiểu, "Chẳng lẽ, anh muốn em lấy cho anh ăn?"
Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a, tính tình cậu chủ hai ngàn tám trăm vạn năm lại tái phát, muốn nạn nhân bị bắt cóc như lấy đồ ăn cho anh?
Cơ Liệt Thần vội vàng cười giải thích, "Anh làm sao để bà xã của mình làm loại việc nặng nhọc này? Đương nhiên là sợ em đói, cũng ngủ hai ngày đêm rồi, chẳng lẽ em cảm thấy đói sao? cho anh nghe, em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Ngược lại lần này, Lâm Nhược Kỳ bối rối. Khó được, khó được, là khó được a......
Cau mày, mím môi nhìn anh lâu tin nổi, hỏi "Anh làm cho em ăn? Thực hay giả?"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần có chút xanh mặt...... Đây quả thực là trắng trợn coi rẻ thành ý của anh.
Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, khách khí chút nào, vặn hỏi, "Bình thường anh đều cơm tới há mồm, quần áo tới vươn tay, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy anh làm cơm, anh bảo làm sao em tin tưởng anh làm cho em ăn? Hơn nữa, anh là cậu chủ tôn quý, thân thể quý giá, em làm sao dám làm phiền Cậu chủ Cơ làm thức ăn?"
thể nghi ngờ, những lời cuối cùng này Lâm Nhược Kỳ có chút cố ý. Có lẽ là vì tâm trạng tốt, cho nên mùi vị nhạo báng rất nồng a.
Lần này, khuôn mặt cậu chủ nào đó càng xanh hơn......
"Lâm Nhược Kỳ, em quá coi thường anh" bị nghiêm trọng vặn hỏi năng lực, cậu chủ Cơ Liệt Thần vô cùng tức giận, "Anh mình sống ở nước ngoài bảy năm, có muốn để cho em tận mắt hiểu chút năng lực của anh hay?"
"Tận mắt? Làm như thế nào?" Lâm Nhược Kỳ nghi ngờ hỏi ngược lại.
Thành mà, cũng phải muốn so đo với anh, chẳng qua chỉ muốn đùa chút cho vui mà thôi. cũng dám hy vọng xa vời Trùm Xã hội đen, làm đầu bếp nấu cơm cho.
Nhưng hào hứng bừng bừng, Cơ Liệt Thần quyết định muốn biểu phen.
Khẽ mỉm cười, trong con ngươi trong trẻo như vì sao sáng lấp lánh, khóe môi mỏng cong lên nụ cười xinh đẹp.
"Bà xã thân ái, em chờ chút, anh nấu cho em chén cháo."
"Chờ, chờ chút, anh......" Ngạc nhiên.
Tay của Lâm Nhược Kỳ còn giơ ở giữa trung, bóng dáng của Cơ Liệt Thần mau lẹ bay ra ngoài cửa.
có chút ngẩn người, chính mình thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Đây, đây là cậu chủ quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn sao? Vì sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh như chàng trai mới biết, trái tiếng "Bà xã", phải tiếng "Thân ái", biểu động kinh này cùng với những lời thương mới vừa lúc nảy giống như chàng trai mới lớn!
Rơi vào trầm tư, anh đột nhiên như vậy là bởi vì sao?
Đột nhiên ý thức được điểm này, tâm thần Lâm Nhược Kỳ có chút chập chờn, có chút khoái chí......
Chỉ chốc lát sau, phịch tiếng, tủ tường lớn bị người mở ra. Quay đầu nhìn lại, là Cơ Liệt Thần lấy ra cái gì đó giống như bảng điện vào phòng ngủ của, sau lưng còn có Heber theo.
Lâm Nhược Kỳ cũng lười để ý chuyện anh cửa chính, trực tiếp cầm lấy bảng điện bóng loáng trong tay anh nhìn chút. Buồn bực hỏi: "Xin hỏi...... Cái này dùng để làm gì?"
"Em đoán xem?" Khóe miệng anh mỉm cười, thần bí hỏi ngược lại.
Suy nghĩ kỹ mấy giây cũng nghĩ ra để làm gì, Lâm Nhược Kỳ lắc đầu cái, có chút mơ hồ, "Đoán ra."
nghĩ ra được cái này dùng làm gì, làm cơm mà thôi, làm ra vẻ thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái như vậy, là hết. Chẳng qua, xem ra vật kia có chút điểm giống bảng điện..., nhưng dám đoán đó là bảng điện.
Chỉ nghe anh giọng, "Bởi vì em thể xuống giường, anh cố ý bảo Heber lấy cái lò vi ba."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên: "Anh cái gì?! Vật này là lò vi ba?!"
Nhưng đúng, nhìn thế nào cũng giống bo mạch chủ máy vi tính (motherboard) a, nhìn kỹ phía sau dường như có nổi lên từng viên và ký hiệu giống như khắc chữ đấy......
Dường như nhìn ra nghi ngờ của, nét mặt quản gia Heber thay đổi, giải thích câu, "Cái này...... Đúng là bo mạch chủ máy vi tính của cậu chủ tôi (motherboard), bởi vì trong nhà có lò vi ba, vì vậy cậu chủ cải tạo lại chút......"
Lâm Nhược Kỳ rất muốn đập đầu xuống đất......
Bình luận facebook