Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Thiên Y Cư Sĩ toàn diện phát động trận thế, y quyết không để Nguyên Thập Tam Hạn bắn tên lần nữa.
Hắn không ngừng niệm pháp quyết, lông mày và tóc nhanh chóng chuyển thành màu trắng.
Bão táp nổi lên.
Tường đổ ngói vỡ cuốn lên, tạo thành một bức tường khí, mang heo tất cả phá vỡ hư không, nhưng bất kỳ cũ khí sắc bén nào cũng khó mà xuyên qua bức tường của “Sát Phong Cảnh” này.
Nguyên Thập Tam Hạn cười, tiếng cười xen lẫn trong tiếng những mảnh vụn va chạm nghe rất điên cuồng.
Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn giống như một người điên, một người điên như hào kiệt.
Hắn vẫn đặt tên, kéo nỏ.
Mũi tên không thể xuyên qua tường khí, hắn bắn cái gì?
Hắn đang nhìn mũi tên kia lẩm bẩm một cái tên.
Đầu tên của hắn lại chĩa xuống đất.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn bắn không phải người, mà là đất?
Người điên như hào kiệt này lại muốn đối địch với mặt đất sao?
Một mũi tên bay ra, bắn thẳng vào đất, chui vào trong đất, xuyên qua mặt đất.
Sau đó một tiếng “phụp” vàng lên, máu tưởi từ trong ngực Thần Châm Bà Bà đang nằm trên đất bắn ra.
Chức Nữ vốn đã trọng thương, chỉ còn lại một hơi, làm sao chịu nổi một mũi tên này?
Một tên này đã giết chết Thần Châm Bà Bà, cũng thương tận tâm cạn Thiên Y Cư Sĩ, đối với y thì đây là trọng kích đến mức chí mạng.
Nguyên Thập Tam Hạn cười lớn, cười ha hả.
Hắn cười như hào kiệt, cười rất ngông cuồng, ý cười như điên.
Hắn lại rút tên, trong ống còn có sáu mũi tên.
Lần này hắn lại hướng lên trời.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn bắn không phải người, mà là trời?
Hào kiệt như người điên này lại dám đối địch với trời cao sao?
Thiên Y Cư Sĩ thấy tình thế không ổn, tuy đang vô cùng đau đờn, lòng đầy căm phẫn, nhưng vẫn không mất đi nhạy bén.
Y hét lên một tiếng với Lôi Trận Vũ:
- Đánh vào huyệt Linh Đài của ta!
Lần này Lão Lâm hòa thượng phản ứng rất nhanh, y dùng một chiêu “Phích Lịch Lôi Đình” đánh qua.
Thiên Y Cư Sĩ lại hét lớn một tiếng:
- Nằm xuống!
Giọng nói giống như tia chớp truyền đi rất ra.
Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn cũng bắn tên.
“Vút!”
Tên giống như một đốm lửa chùi vào trời đêm không còn thấy.
Lần này y lại không nói ra bất kỳ cái tên nào.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã giống như chim sợ cành cong, còn đang chạy vội, lúc này đã đến gần khu vực Dược Dã.
Lúc này trước mặt bỗng xuất hiện một người, một người cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ cao lớn.
Không, đó là hai người.
Là hai người cực kỳ cao lớn cõng nhau, cho nên thoạt nhìn giống như là một người khổng lồ cực kỳ cao lớn.
Dưới ánh trăng, người nọ chính là Đường Bảo Ngưu, hắn cõng một đại hán vạm vỡ khác.
Đại hán kia đương nhiên chính là Chu Đại Khối Nhi.
Sau khi Chu Đại Khối Nhi giết chết Lưu Toàn Ngã của Phong phái, dọa lui Cố Thiết Tam, cũng không thể cầm cự nổi ngã xuống. Đường Bảo Ngưu cõng hắn chạy tới, muốn tiếp viện cho Lão Lâm tự bên này.
Lúc đầu Đường Bảo Ngưu còn cho là địch, sau đó lập tức nhận ra, nguyên lai là Thái Thủy Trạch và Trương Thán.
Xem ra bọn họ đều bị thương không nhẹ, nhất là Thái mặt đen kia.
Tình hình chiến đấu của Lão Lâm tự chắc hẳn cũng rất kịch liệt.
Do đó hắn mừng rỡ, mở miệng chào hỏi:
- Này, các ngươi…
“Các ngươi” cái gì thì không ai biết, đó hơn phân nửa là nói nhảm.
Người và người chào hỏi nhau, phần lớn đều là nói nhảm, chẳng hạn như “ngươi có khỏe không”, “hôm nay thời tiết thật không tệ”, “ăn cơm chưa”, “đi dạo phố không”, “rảnh như vậy sao?”, “Oa, đúng là càng ngày càng xinh”, “khí sắc của ngươi thật tốt”… Những điều như vậy đa số đều là nói nhảm, nói một đàng nghĩ một nẻo, có khi cũng chẳng biết mình đang nói gì.
Nhưng người và người giao tiếp, nếu như không có những lời nói nhảm này xoa dịu, có thể sẽ không được tốt đẹp.
Đường Bảo Ngưu tiếp theo muốn “nói nhảm” gì đó, nhưng không ai biết, bởi vì không ai nghe được.
Nguyên nhân là vì hắn còn chưa nói xong, một giọng nói sắc bén đã giống như tia chớp giữa trời cắt ngang giọng nói của hắn:
- Nằm xuống!
Đó là lời cảnh báo của Thiên Y Cư Sĩ.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã từng nhìn thấy mũi tên xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, cho nên hai người bọn họ lập tức phản ứng, nằm rạp xuống.
Nhưng Đường Bảo Ngưu lại không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn thấy hai người chợt nằm xuống đất, giống như chó đói tìm phận, còn cảm thấy rất tức cười, vô cùng buồn cười.
Nhưng vào lúc này tên đã tới.
Tên bắn vào Đường Bảo Ngưu.
Mũi tên này thình lình xuất hiện. Đường Bảo Ngưu không kịp đề phòng, cũng không biết (càng không kịp) làm thế nào để tránh.
Huống hồ trên lưng hắn còn cõng một người, hơn nữa người trên lưng hắn còn bị trọng thương.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đang nằm trên đất đều hoảng sợ kêu to:
- Nằm xuống!
Nhưng đã không còn kịp.
“Thương Tâm thần tiễn” của Nguyên Thập Tam Hạn sẽ cho hắn thời gian để do dự hay sao?
Tên đã bắn vào Đường Bảo Ngưu, đầu tên đã bắn vào ngực hắn.
Ngoại trừ xuyên tâm qua lưng, chết ngay đương trường, đã không còn kết quả thứ hai để Đường Bảo Ngưu có thể bước ra sân khấu.
Hắn không ngừng niệm pháp quyết, lông mày và tóc nhanh chóng chuyển thành màu trắng.
Bão táp nổi lên.
Tường đổ ngói vỡ cuốn lên, tạo thành một bức tường khí, mang heo tất cả phá vỡ hư không, nhưng bất kỳ cũ khí sắc bén nào cũng khó mà xuyên qua bức tường của “Sát Phong Cảnh” này.
Nguyên Thập Tam Hạn cười, tiếng cười xen lẫn trong tiếng những mảnh vụn va chạm nghe rất điên cuồng.
Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn giống như một người điên, một người điên như hào kiệt.
Hắn vẫn đặt tên, kéo nỏ.
Mũi tên không thể xuyên qua tường khí, hắn bắn cái gì?
Hắn đang nhìn mũi tên kia lẩm bẩm một cái tên.
Đầu tên của hắn lại chĩa xuống đất.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn bắn không phải người, mà là đất?
Người điên như hào kiệt này lại muốn đối địch với mặt đất sao?
Một mũi tên bay ra, bắn thẳng vào đất, chui vào trong đất, xuyên qua mặt đất.
Sau đó một tiếng “phụp” vàng lên, máu tưởi từ trong ngực Thần Châm Bà Bà đang nằm trên đất bắn ra.
Chức Nữ vốn đã trọng thương, chỉ còn lại một hơi, làm sao chịu nổi một mũi tên này?
Một tên này đã giết chết Thần Châm Bà Bà, cũng thương tận tâm cạn Thiên Y Cư Sĩ, đối với y thì đây là trọng kích đến mức chí mạng.
Nguyên Thập Tam Hạn cười lớn, cười ha hả.
Hắn cười như hào kiệt, cười rất ngông cuồng, ý cười như điên.
Hắn lại rút tên, trong ống còn có sáu mũi tên.
Lần này hắn lại hướng lên trời.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn bắn không phải người, mà là trời?
Hào kiệt như người điên này lại dám đối địch với trời cao sao?
Thiên Y Cư Sĩ thấy tình thế không ổn, tuy đang vô cùng đau đờn, lòng đầy căm phẫn, nhưng vẫn không mất đi nhạy bén.
Y hét lên một tiếng với Lôi Trận Vũ:
- Đánh vào huyệt Linh Đài của ta!
Lần này Lão Lâm hòa thượng phản ứng rất nhanh, y dùng một chiêu “Phích Lịch Lôi Đình” đánh qua.
Thiên Y Cư Sĩ lại hét lớn một tiếng:
- Nằm xuống!
Giọng nói giống như tia chớp truyền đi rất ra.
Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn cũng bắn tên.
“Vút!”
Tên giống như một đốm lửa chùi vào trời đêm không còn thấy.
Lần này y lại không nói ra bất kỳ cái tên nào.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã giống như chim sợ cành cong, còn đang chạy vội, lúc này đã đến gần khu vực Dược Dã.
Lúc này trước mặt bỗng xuất hiện một người, một người cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ cao lớn.
Không, đó là hai người.
Là hai người cực kỳ cao lớn cõng nhau, cho nên thoạt nhìn giống như là một người khổng lồ cực kỳ cao lớn.
Dưới ánh trăng, người nọ chính là Đường Bảo Ngưu, hắn cõng một đại hán vạm vỡ khác.
Đại hán kia đương nhiên chính là Chu Đại Khối Nhi.
Sau khi Chu Đại Khối Nhi giết chết Lưu Toàn Ngã của Phong phái, dọa lui Cố Thiết Tam, cũng không thể cầm cự nổi ngã xuống. Đường Bảo Ngưu cõng hắn chạy tới, muốn tiếp viện cho Lão Lâm tự bên này.
Lúc đầu Đường Bảo Ngưu còn cho là địch, sau đó lập tức nhận ra, nguyên lai là Thái Thủy Trạch và Trương Thán.
Xem ra bọn họ đều bị thương không nhẹ, nhất là Thái mặt đen kia.
Tình hình chiến đấu của Lão Lâm tự chắc hẳn cũng rất kịch liệt.
Do đó hắn mừng rỡ, mở miệng chào hỏi:
- Này, các ngươi…
“Các ngươi” cái gì thì không ai biết, đó hơn phân nửa là nói nhảm.
Người và người chào hỏi nhau, phần lớn đều là nói nhảm, chẳng hạn như “ngươi có khỏe không”, “hôm nay thời tiết thật không tệ”, “ăn cơm chưa”, “đi dạo phố không”, “rảnh như vậy sao?”, “Oa, đúng là càng ngày càng xinh”, “khí sắc của ngươi thật tốt”… Những điều như vậy đa số đều là nói nhảm, nói một đàng nghĩ một nẻo, có khi cũng chẳng biết mình đang nói gì.
Nhưng người và người giao tiếp, nếu như không có những lời nói nhảm này xoa dịu, có thể sẽ không được tốt đẹp.
Đường Bảo Ngưu tiếp theo muốn “nói nhảm” gì đó, nhưng không ai biết, bởi vì không ai nghe được.
Nguyên nhân là vì hắn còn chưa nói xong, một giọng nói sắc bén đã giống như tia chớp giữa trời cắt ngang giọng nói của hắn:
- Nằm xuống!
Đó là lời cảnh báo của Thiên Y Cư Sĩ.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã từng nhìn thấy mũi tên xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, cho nên hai người bọn họ lập tức phản ứng, nằm rạp xuống.
Nhưng Đường Bảo Ngưu lại không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn thấy hai người chợt nằm xuống đất, giống như chó đói tìm phận, còn cảm thấy rất tức cười, vô cùng buồn cười.
Nhưng vào lúc này tên đã tới.
Tên bắn vào Đường Bảo Ngưu.
Mũi tên này thình lình xuất hiện. Đường Bảo Ngưu không kịp đề phòng, cũng không biết (càng không kịp) làm thế nào để tránh.
Huống hồ trên lưng hắn còn cõng một người, hơn nữa người trên lưng hắn còn bị trọng thương.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch đang nằm trên đất đều hoảng sợ kêu to:
- Nằm xuống!
Nhưng đã không còn kịp.
“Thương Tâm thần tiễn” của Nguyên Thập Tam Hạn sẽ cho hắn thời gian để do dự hay sao?
Tên đã bắn vào Đường Bảo Ngưu, đầu tên đã bắn vào ngực hắn.
Ngoại trừ xuyên tâm qua lưng, chết ngay đương trường, đã không còn kết quả thứ hai để Đường Bảo Ngưu có thể bước ra sân khấu.
Bình luận facebook