Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Đường Bảo Ngưu dường như sẽ chết dưới một tên này.
Đầu tên đã đâm vào ngực, hắn thậm chí đã cảm giác được tư vị một tên này xuyên ngực mà ra.
Nhưng không có, một tên này không xuyên qua tâm.
Thế tên đột nhiên dừng lại.
Một tên này lại bị người khác dùng một tay bắt được.
Đó là một bàn tay nhỏ, trắng ngần, sạch sẽ, thon dài và thanh tú, nhưng lại có lực.
Chính là bàn tay trẻ trung đến ửng đỏ này đã chụp lấy mũi tên, kịp thời ngăn cản một tên này, chặn đánh một tên này.
Đây là tay của ai?
Y là ai?
Dưới ánh trăng, Đường Bảo Ngưu vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện này, chợt cảm thấy mình rất thấp bé, cũng rất nhỏ bé.
Tay của người tới rất trẻ, nhưng tuổi của y lại rất già.
Chòm râu bạc của người này không gió tự phất phơ, ưu tư nói:
- Tiễn pháp của Nguyên lão tứ lại tiến bộ rồi.
Dứt lời y liền bẻ gãy mũi tên, từ từ đứng lên, dường nưh muốn rời đi.
Hắn vốn đang ngồi trên đất, giúp Đường Bảo Ngưu tiếp lấy một tên này.
Lúc người này đứng dậy, Đường Bảo Ngưu mới phát hiện dáng vẻ của y không hề cao lớn, thậm chí còn thấp hơn mình hai cái đầu, nhiều nhất chỉ cao năm thước ba tấc.
Nhưng y lại có khí thế như vực sâu núi cao, khí phái nhiếp người.
Điều này khiến cho Đường Bảo Ngưu lần đầu tiên hiểu được, hóa ra vóc người cao lớn cũng không tính là cao lớn, chủ yếu vẫn là bản lĩnh và khí phái, loại cao lớn đó càng cao càng lớn hơn so với hình dáng, đó mới là cao lớn thật sự.
Nếu không, một người có cao đến mấy cũng không cao bằng một thân cây, không cao bằng một ngọn tháp do mình xây dựng, thậm chí còn không bằng hơn một con hươu cao cổ.
Hắn còn không biết người vừa cứu mình này là ai.
Nhưng Chu Đại Khối Nhi trên lưng hắn lại lên tiếng:
- Tiền tiền tiền tiền bối… ngài là trư trư trư trư trư... *
* Chữ Trư (猪) và chữ Gia (诸) đều đọc là zhū.
Hắn nói cà lăm.
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên, không hiểu vì sao tiểu tử này lại gọi ân nhân cứu mạng là “heo”?
Hắn đã quên khi Chu Đại Khối Nhi sốt ruột thì sẽ cà lăm, giận dữ thì sẽ cà lăm, ngoài ra một khi xấu hổ, sợ hãi và quá sùng kính cũng sẽ nói không lưu loát.
Hắn đang có phần xấu hổ, muốn nói với vị tiền bối vừa đưa tay ngăn cản một mũi tên lấy mạng này: “Chu Đại Khối Nhi nhất định là bị thương quá nặng, đến nỗi thần trí thất thường, nói năng lộn xộn, không biết tốt xấu”.
Lại nghe Trương Thán đang nằm trên đất tiếp lời:
- Tiền bối có phải là tiên sinh?
Người nọ nhún chân, ánh mắt co lại, ngắt lời:
- Ngươi là Trương Thán của Thiên Cơ tổ phải không? Cha ngươi có khỏe không? Kia là Thái Thủy Trạch của Hắc Diện Thái gia à? Chu Đại Khối Nhi của Đào Hoa xã? Còn có Đường Bảo Ngưu của Thất Đại Khấu?
Hắn chỉ liếc mắt nhìn đã nói ra lai lịch gia thế tên họ của mỗi người, hoàn toàn không sai.
Chợt nghe Thái Thủy Trạch run giọng nói:
- Không phải Lão nhân gia ngài đang bị Lục Hợp Thanh Long phục kích à? Làm sao…
Người nọ nói:
- Sáu người bọn chúng đã tới, muốn bày trận, nhưng Tứ Đại Danh Bổ cũng tới, đang quyết chiến tại Động Phòng sơn.
Tứ Đại Danh Bổ cũng tới?
Như vậy người trước mắt chẳng phải là…
Đường Bảo Ngưu trố mắt nhìn, hắn muốn nhìn cho cẩn thận một chút.
Nhưng người nọ đã đi, dưới ánh trăng đã không còn.
Người nọ đột nhiên rời đi, cũng giống như khi hắn đột nhiên xuất hiện.
Y để lại một câu:
- Ta đi tiếp viện cho Hứa sư huynh.
Sau đó đã không thấy tăm hơi.
Một lúc sau Trương Thán mới líu lưỡi nói:
- Trước tiên chúng ta nên chạy tới Động Phòng sơn.
Gương mặt Thái Thủy Trạch lại đầy vẻ lo lắng.
Trương Thán nhìn thấy liền hỏi:
- Sao vậy?
Thái Thủy Trạch lắc đầu cười khổ nói:
- Không sao.
Trương Thán nhất thời dài mặt ra.
Thái Thủy Trạch đành phải hỏi ngược lại:
- Ngươi làm sao vậy?
Trương Thán cũng học theo khẩu khí của hắn, nói:
- Không phải chuyện của ngươi.
Thái Thủy Trạch đành phải nói:
- Gia Cát tiên sinh đã đón lấy mũi tên kia, có điều eo bàn tay của ngài cũng bị cắt đứt, vẫn còn chảy máu.
Hắn tâm tư cẩn thận, quan sát kỹ càng, tuy bị thương nặng như vậy, nhưng chi tiết nhỏ này vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn cười ha hả, giống như một hào kiệt phát điên, nói với tên của hắn:
- Hứa Tiếu Nhất, Lôi Trận Vũ, các ngươi không ai có thể thoát khỏi tên nhọn của ta!
Thiên Y Cư Sĩ bởi vì cái chết của Thần Châm Bà Bà nên đau thấu tâm can, trận pháp cũng rối loạn.
Trận pháp rối loạn thì làm sao vây được nhân vật tuyệt thế như Nguyên Thập Tam Hạn?
Nguyên Thập Tam Hạn lại rút tên, lần này là một nỏ hai tên.
Một bắn xuống đất, một bắn thẳng.
Hắn chỉ dùng một cung, lại có thể sử dụng hai loại phương pháp bắn tên hoàn toàn khác biệt, nhưng lực sát thương đều đáng sợ như nhau.
Mũi tên bắn xuống đất là để đối phó với Lão Lâm thiền sư, hắn muốn lấy mạng của lão hòa thượng này.
Cũng là bắn xuống đất, nhưng lại khác biệt rất lớn so với mũi tên vừa rồi.
Tên bắn vào đất, xuyên qua mặt đất, bay lên mặt đất, nhắm thẳng vào cổ họng của Lão Lâm hòa thượng!
Một mũi tên khác lại hoàn toàn không có kỹ xảo, nhắm thẳng vào trán của Thiên Y Cư Sĩ.
Không hẹn mà gặp, Lão Lâm thiền sư và Thiên Y Cư Sĩ đồng loạt hét lên.
Trên tay Lão Lâm thiền sư có thêm một cái tấm vải đỏ. Y vung một cái tay, tấm vải đỏ đã quấn lấy mũi tên.
Nhưng y chỉ có thể ngăn cản mũi tên một chút mà thôi.
“Xẹt!”
Tiếng vải rách vang lên, tên vẫn như cũ bắn vào cổ họng Lão Lâm đạn sư.
Trông thấy đã sắp trúng tên, lúc này sắc mặt của Lão Lâm thiền sư lại đột nhiên biến đổi, lập tức biến thành toàn trắng, trắng bệch như vôi.
Đầu tên kia đã đến gần cổ họng.
Tên nhọn chưa chạm vào, nhưng da đã bị gió tên phá vỡ.
Trong giây phút sinh tử này, đuôi tên đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, một tên phá đất bắn tới này lại thành tên lửa.
Đuôi tên vừa bốc lửa, lập tức thay đổi phương hướng.
Tên giống như bị ngọn lửa kia điều khiển, bắn ra phía sau, sau đó lượn một vòng bắn vào ngực Nguyên Thập Tam Hạn.
Khi Lão Lâm đại sư thi triển “Phiên kiểm đại pháp”, dùng thế công của người để phản công lại người, sắc mặt Thiên Y Cư Sĩ cũng đột nhiên đỏ lên, hoàn toàn đỏ bừng.
Chức Nữ đã chết, y cũng không muốn sống.
Y muốn báo thù cho Chức Nữ.
Con của y chết bởi tay đồ đệ của Nguyên Thập Tam Hạn, đó là đứa con trai duy nhất của y, hiện giờ thê tử cũng chết trong tay kẻ này.
Y đã không có lựa chọn nào khác.
Y muốn giết chết đối phương, giết chết khắc tinh trong số mệnh này.
Vì vậy y lại vận chuyển “Thiên Y thần công”.
Một khi sử dụng loại công lực này, cho dù tối nay y có thể thoát khỏi nguy nan, chỉ sợ cũng không sống được lâu.
Nhưng trước đó y vẫn muốn giết chết sát tinh của mình, Nguyên Thập Tam Hạn.
Đầu tên đã đâm vào ngực, hắn thậm chí đã cảm giác được tư vị một tên này xuyên ngực mà ra.
Nhưng không có, một tên này không xuyên qua tâm.
Thế tên đột nhiên dừng lại.
Một tên này lại bị người khác dùng một tay bắt được.
Đó là một bàn tay nhỏ, trắng ngần, sạch sẽ, thon dài và thanh tú, nhưng lại có lực.
Chính là bàn tay trẻ trung đến ửng đỏ này đã chụp lấy mũi tên, kịp thời ngăn cản một tên này, chặn đánh một tên này.
Đây là tay của ai?
Y là ai?
Dưới ánh trăng, Đường Bảo Ngưu vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện này, chợt cảm thấy mình rất thấp bé, cũng rất nhỏ bé.
Tay của người tới rất trẻ, nhưng tuổi của y lại rất già.
Chòm râu bạc của người này không gió tự phất phơ, ưu tư nói:
- Tiễn pháp của Nguyên lão tứ lại tiến bộ rồi.
Dứt lời y liền bẻ gãy mũi tên, từ từ đứng lên, dường nưh muốn rời đi.
Hắn vốn đang ngồi trên đất, giúp Đường Bảo Ngưu tiếp lấy một tên này.
Lúc người này đứng dậy, Đường Bảo Ngưu mới phát hiện dáng vẻ của y không hề cao lớn, thậm chí còn thấp hơn mình hai cái đầu, nhiều nhất chỉ cao năm thước ba tấc.
Nhưng y lại có khí thế như vực sâu núi cao, khí phái nhiếp người.
Điều này khiến cho Đường Bảo Ngưu lần đầu tiên hiểu được, hóa ra vóc người cao lớn cũng không tính là cao lớn, chủ yếu vẫn là bản lĩnh và khí phái, loại cao lớn đó càng cao càng lớn hơn so với hình dáng, đó mới là cao lớn thật sự.
Nếu không, một người có cao đến mấy cũng không cao bằng một thân cây, không cao bằng một ngọn tháp do mình xây dựng, thậm chí còn không bằng hơn một con hươu cao cổ.
Hắn còn không biết người vừa cứu mình này là ai.
Nhưng Chu Đại Khối Nhi trên lưng hắn lại lên tiếng:
- Tiền tiền tiền tiền bối… ngài là trư trư trư trư trư... *
* Chữ Trư (猪) và chữ Gia (诸) đều đọc là zhū.
Hắn nói cà lăm.
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên, không hiểu vì sao tiểu tử này lại gọi ân nhân cứu mạng là “heo”?
Hắn đã quên khi Chu Đại Khối Nhi sốt ruột thì sẽ cà lăm, giận dữ thì sẽ cà lăm, ngoài ra một khi xấu hổ, sợ hãi và quá sùng kính cũng sẽ nói không lưu loát.
Hắn đang có phần xấu hổ, muốn nói với vị tiền bối vừa đưa tay ngăn cản một mũi tên lấy mạng này: “Chu Đại Khối Nhi nhất định là bị thương quá nặng, đến nỗi thần trí thất thường, nói năng lộn xộn, không biết tốt xấu”.
Lại nghe Trương Thán đang nằm trên đất tiếp lời:
- Tiền bối có phải là tiên sinh?
Người nọ nhún chân, ánh mắt co lại, ngắt lời:
- Ngươi là Trương Thán của Thiên Cơ tổ phải không? Cha ngươi có khỏe không? Kia là Thái Thủy Trạch của Hắc Diện Thái gia à? Chu Đại Khối Nhi của Đào Hoa xã? Còn có Đường Bảo Ngưu của Thất Đại Khấu?
Hắn chỉ liếc mắt nhìn đã nói ra lai lịch gia thế tên họ của mỗi người, hoàn toàn không sai.
Chợt nghe Thái Thủy Trạch run giọng nói:
- Không phải Lão nhân gia ngài đang bị Lục Hợp Thanh Long phục kích à? Làm sao…
Người nọ nói:
- Sáu người bọn chúng đã tới, muốn bày trận, nhưng Tứ Đại Danh Bổ cũng tới, đang quyết chiến tại Động Phòng sơn.
Tứ Đại Danh Bổ cũng tới?
Như vậy người trước mắt chẳng phải là…
Đường Bảo Ngưu trố mắt nhìn, hắn muốn nhìn cho cẩn thận một chút.
Nhưng người nọ đã đi, dưới ánh trăng đã không còn.
Người nọ đột nhiên rời đi, cũng giống như khi hắn đột nhiên xuất hiện.
Y để lại một câu:
- Ta đi tiếp viện cho Hứa sư huynh.
Sau đó đã không thấy tăm hơi.
Một lúc sau Trương Thán mới líu lưỡi nói:
- Trước tiên chúng ta nên chạy tới Động Phòng sơn.
Gương mặt Thái Thủy Trạch lại đầy vẻ lo lắng.
Trương Thán nhìn thấy liền hỏi:
- Sao vậy?
Thái Thủy Trạch lắc đầu cười khổ nói:
- Không sao.
Trương Thán nhất thời dài mặt ra.
Thái Thủy Trạch đành phải hỏi ngược lại:
- Ngươi làm sao vậy?
Trương Thán cũng học theo khẩu khí của hắn, nói:
- Không phải chuyện của ngươi.
Thái Thủy Trạch đành phải nói:
- Gia Cát tiên sinh đã đón lấy mũi tên kia, có điều eo bàn tay của ngài cũng bị cắt đứt, vẫn còn chảy máu.
Hắn tâm tư cẩn thận, quan sát kỹ càng, tuy bị thương nặng như vậy, nhưng chi tiết nhỏ này vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn cười ha hả, giống như một hào kiệt phát điên, nói với tên của hắn:
- Hứa Tiếu Nhất, Lôi Trận Vũ, các ngươi không ai có thể thoát khỏi tên nhọn của ta!
Thiên Y Cư Sĩ bởi vì cái chết của Thần Châm Bà Bà nên đau thấu tâm can, trận pháp cũng rối loạn.
Trận pháp rối loạn thì làm sao vây được nhân vật tuyệt thế như Nguyên Thập Tam Hạn?
Nguyên Thập Tam Hạn lại rút tên, lần này là một nỏ hai tên.
Một bắn xuống đất, một bắn thẳng.
Hắn chỉ dùng một cung, lại có thể sử dụng hai loại phương pháp bắn tên hoàn toàn khác biệt, nhưng lực sát thương đều đáng sợ như nhau.
Mũi tên bắn xuống đất là để đối phó với Lão Lâm thiền sư, hắn muốn lấy mạng của lão hòa thượng này.
Cũng là bắn xuống đất, nhưng lại khác biệt rất lớn so với mũi tên vừa rồi.
Tên bắn vào đất, xuyên qua mặt đất, bay lên mặt đất, nhắm thẳng vào cổ họng của Lão Lâm hòa thượng!
Một mũi tên khác lại hoàn toàn không có kỹ xảo, nhắm thẳng vào trán của Thiên Y Cư Sĩ.
Không hẹn mà gặp, Lão Lâm thiền sư và Thiên Y Cư Sĩ đồng loạt hét lên.
Trên tay Lão Lâm thiền sư có thêm một cái tấm vải đỏ. Y vung một cái tay, tấm vải đỏ đã quấn lấy mũi tên.
Nhưng y chỉ có thể ngăn cản mũi tên một chút mà thôi.
“Xẹt!”
Tiếng vải rách vang lên, tên vẫn như cũ bắn vào cổ họng Lão Lâm đạn sư.
Trông thấy đã sắp trúng tên, lúc này sắc mặt của Lão Lâm thiền sư lại đột nhiên biến đổi, lập tức biến thành toàn trắng, trắng bệch như vôi.
Đầu tên kia đã đến gần cổ họng.
Tên nhọn chưa chạm vào, nhưng da đã bị gió tên phá vỡ.
Trong giây phút sinh tử này, đuôi tên đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, một tên phá đất bắn tới này lại thành tên lửa.
Đuôi tên vừa bốc lửa, lập tức thay đổi phương hướng.
Tên giống như bị ngọn lửa kia điều khiển, bắn ra phía sau, sau đó lượn một vòng bắn vào ngực Nguyên Thập Tam Hạn.
Khi Lão Lâm đại sư thi triển “Phiên kiểm đại pháp”, dùng thế công của người để phản công lại người, sắc mặt Thiên Y Cư Sĩ cũng đột nhiên đỏ lên, hoàn toàn đỏ bừng.
Chức Nữ đã chết, y cũng không muốn sống.
Y muốn báo thù cho Chức Nữ.
Con của y chết bởi tay đồ đệ của Nguyên Thập Tam Hạn, đó là đứa con trai duy nhất của y, hiện giờ thê tử cũng chết trong tay kẻ này.
Y đã không có lựa chọn nào khác.
Y muốn giết chết đối phương, giết chết khắc tinh trong số mệnh này.
Vì vậy y lại vận chuyển “Thiên Y thần công”.
Một khi sử dụng loại công lực này, cho dù tối nay y có thể thoát khỏi nguy nan, chỉ sợ cũng không sống được lâu.
Nhưng trước đó y vẫn muốn giết chết sát tinh của mình, Nguyên Thập Tam Hạn.
Bình luận facebook