Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Kim Phong Tế Vũ lâu có bốn lầu một tháp, trong đó bốn lầu gồm bốn màu sắc xanh, đỏ, vàng và trắng.
Bạch lâu là nơi hội tụ và bảo quản tất cả tư liệu. Ngày đó Vương Tiểu Thạch không thích gò bó và Bạch Sầu Phi dã tâm lớn ánh mắt cao vừa vào nơi này, cũng bị sự phân công tinh tế và bố cục chặt chẽ của nó làm cho ngạc nhiên.
Hồng lâu là trọng địa tập kết của tất cả vũ lực, bao gồm vũ khí và nhân lực, còn có một số “thực lực” mà người khác không biết. Năm đó Dương Vô Tà đã từ nơi này lấy ra một số tư liệu tường tận về thân thế, khiến cho Vương Tiểu Thạch trời sập cũng không biến sắc và Bạch Sầu Phi gan lớn bằng trời cũng bị kinh ngạc. Đây là thực lực trọng tâm của một tổ chức.
Hoàng lâu là trung tâm giải trí, cũng là nơi mà Bạch Sầu Phi quản lý hiện giờ. Đây là nơi mà tất cả đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều đổ xô vào, phụ trách nơi này cũng đồng nghĩa với việc nắm được tâm tình của mọi người.
Thanh lâu vốn là nơi phát hiệu lệnh, nhưng gần đây sau khi nghe được bệnh tình của Tô Mộng Chẩm càng lúc càng nặng, đã ít thấy lâu chủ và các nhân vật quan trọng hội họp ở đó, cũng hiếm khi có mệnh lệnh từ nơi ấy ban xuống.
Mệnh lệnh lại đến từ Hoàng lâu nhiều hơn.
Thông thường sau khi Bạch Sầu Phi bày tiệc, khách và chủ cùng vui vẻ, ban bố mệnh lệnh lại rất có hiệu quả. Rất nhiều đệ tử đều vui lòng phục tùng, bởi vì lợi ích của nó có thể thấy dược rõ ràng, nhanh và thực tế.
Có điều Thanh lâu vẫn do Tô Mộng Chẩm phụ trách, mặc dù nơi mà y thường ở là tòa tháp bạch ngọc nằm ở trung ương bốn tòa lầu. Có y ở đó, cho dù hiếm người thấy được bóng dáng bệnh tật của y, nhưng dù sao vẫn là một tổng đàn danh chính ngôn thuận.
Hôm nay bọn họ lại thấy được y.
Bọn họ tổng cộng có năm người, bao gồm Đao Nam Thần, Dương Vô Tà, Thụ đại phu, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.
Y chỉ có một mình. Y đương nhiên chính là Tô Mộng Chẩm, lãnh tụ của bang phái đệ nhất kinh thành Kim Phong Tế Vũ lâu, bảy mươi mốt đường Phong Yên, ba mươi tám đường Tinh Sương, mười hai Liên Hoàn ổ.
Đao Nam Thần cúi thấp đầu, thần sắc rất kính cẩn. Y mặc dù cúi đầu nhưng lại ngẩng mắt nhỉn lên, quan sát vị chủ nhân đang không ngừng ho, lá phổi như một chiếc ống bễ già nua, toàn thân thỉnh thoảng lại co giật.
Trong lòng y cảm khái. “Ngũ Đại Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu năm đó, hiện giờ Thượng Quan Trung Thần đã chết, Tiết Tây Thần cũng bỏ mạng vì Mạc Bắc Thần phản bội, Quách Đông Thần dù sao cũng không hợp với mình, vẫn luôn ở nơi này hầu hạ Tô công tử, chỉ còn lại một lão tướng là mình.
Y đã cảm khái một lúc lâu, bởi vì y đã đợi một hồi lâu.
Dương Vô Tà đã báo cáo xong được một lúc, y vừa mới kể lại những hành vi ngông cuồng gần đây của Bạch Sầu Phi, bao gồm cả chuyện chặt đứt gốc cây kia.
Gốc cây kia đại biểu cho Kim Phong Tế Vũ lâu vạn đời không ngã, do phụ thân của Tô Mộng Chẩm là Tô Già Mạc tự tay trồng, cũng là gốc cây mà Tô Mộng Chẩm yêu thích nhất.
Sau khi nghe xong báo cáo của Dương Vô Tà, Tô Mộng Chẩm chỉ uể oải ôm lấy chiếc đệm trên giường, thờ ơ hỏi:
- Các ngươi cho rằng nên xử trí thế nào?
Y luôn thích nghe một số ý kiến của người khác trước, sau đó đến khi thật sự chấp hành và ra quyết định, y lại có ý kiến riêng của mình, hơn nữa hoàn toàn không quan tâm bọn họ tán thành hay phản đối.
Đao Nam Thần đột nhiên trở nên hăng hái:
- Giết hắn!
- Tại sao?
Tô Mộng Chẩm lại mệt mỏi hỏi.
- Nếu như không giết hắn, hắn sẽ giết ngài trước, đoạt lấy vị trí, phá hoại Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm dường như cũng không bất ngờ, y dựa vào đệm, quay sang hỏi Dương Vô Tà:
- Ý của ngươi thì sao?
- Cướp ngôi đoạt quyền còn là thứ yếu.
Dương Vô Tà suy nghĩ cẩn thận nói:
- Chỉ cần Bạch phó lâu chủ nắm giữ đại cục, dĩ nhiên lực lượng của chúng ta sẽ hoàn toàn ủng hộ Thái Kinh. Cứ như vậy, thế lực võ lâm trong kinh thành sẽ không thể kiềm chế tên quyền tướng không chuyện ác nào không làm này nữa.
Tô Mộng Chẩm trầm mặc một lúc, vẫn cúi đầu nhìn chiếc đệm kê bên dưới, sau đó nói một cách yếu ớt:
- Vậy cũng không phải, thế lực võ lâm trong triều đình còn có Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ, giang hồ phố phường cũng còn thế lực của hai đảng Phát và Mộng.
Y khoan thai nói:
- Lại nói, có Thái Kinh nâng đỡ, các anh em trong lâu chẳng phải là không cần lo lắng, hơn nữa nhất định thanh thế sẽ càng ngày càng mạnh, như vậy cớ sao không làm?
Dương Vô Tà nghiêm nghị nói:
- Nhưng mà Thái tướng nắm quyền khiến dân chúng lầm than, một mực cầu hòa, không tiếc bán rẻ quốc thổ, hơn nữa còn cưỡng chế trưng thu, ức hiếp bách tính. Nếu như để hắn nắm quyền thêm mười năm, lại không kiềm chế hắn hoành hành bạo ngược, e rằng quốc gia thật sự sẽ không còn nghĩa sĩ, có ngày họa vong.
Tô Mộng Chẩm trầm giọng nói:
- Nhưng đó là chuyện quốc gia đại sự, còn chúng ta chỉ là người trong giang hồ…
Đao Nam Thần lớn tiếng cắt lời:
- Người trong võ lâm cũng có quy củ võ lâm, người trong giang hồ càng coi trọng quy tắc giang hồ. Chúng ta mũi thương giết địch, đầu đao liếm máu, đi là đạo, hành là hiệp, có việc nên làm cũng có việc không nên làm. Đi theo Thái Kinh chèn ép lê dân bách tính, chúng ta thà rằng về quê cày ruộng còn hơn.
Tường Ca Nhi cũng nói:
- Đúng, đúng, nói rất đúng… Sống chết không hối tiếc, quyền thế không khuất phục. Sự tồn vong của cá nhân là chuyện nhỏ, sự hưng suy của quốc gia mới là chuyện lớn…
Tô Mộng Chẩm liếc nhìn hắn một cái, chỉ mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi muốn ta làm gì?
Đao Nam Thần buông tay, cúi đầu, nói một câu:
- Tất cả chỉ chờ lâu chủ hạ lệnh…
Sau đó y lại bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói:
- Đây là cơ hội tốt để trừ gian, nếu như bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, hối hận không kịp.
- Loại người đó, hắn muốn bay…
Đao Nam Thần cương quyết nói:
- Chúng ta sẽ bắn hắn xuống!
Bạch lâu là nơi hội tụ và bảo quản tất cả tư liệu. Ngày đó Vương Tiểu Thạch không thích gò bó và Bạch Sầu Phi dã tâm lớn ánh mắt cao vừa vào nơi này, cũng bị sự phân công tinh tế và bố cục chặt chẽ của nó làm cho ngạc nhiên.
Hồng lâu là trọng địa tập kết của tất cả vũ lực, bao gồm vũ khí và nhân lực, còn có một số “thực lực” mà người khác không biết. Năm đó Dương Vô Tà đã từ nơi này lấy ra một số tư liệu tường tận về thân thế, khiến cho Vương Tiểu Thạch trời sập cũng không biến sắc và Bạch Sầu Phi gan lớn bằng trời cũng bị kinh ngạc. Đây là thực lực trọng tâm của một tổ chức.
Hoàng lâu là trung tâm giải trí, cũng là nơi mà Bạch Sầu Phi quản lý hiện giờ. Đây là nơi mà tất cả đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều đổ xô vào, phụ trách nơi này cũng đồng nghĩa với việc nắm được tâm tình của mọi người.
Thanh lâu vốn là nơi phát hiệu lệnh, nhưng gần đây sau khi nghe được bệnh tình của Tô Mộng Chẩm càng lúc càng nặng, đã ít thấy lâu chủ và các nhân vật quan trọng hội họp ở đó, cũng hiếm khi có mệnh lệnh từ nơi ấy ban xuống.
Mệnh lệnh lại đến từ Hoàng lâu nhiều hơn.
Thông thường sau khi Bạch Sầu Phi bày tiệc, khách và chủ cùng vui vẻ, ban bố mệnh lệnh lại rất có hiệu quả. Rất nhiều đệ tử đều vui lòng phục tùng, bởi vì lợi ích của nó có thể thấy dược rõ ràng, nhanh và thực tế.
Có điều Thanh lâu vẫn do Tô Mộng Chẩm phụ trách, mặc dù nơi mà y thường ở là tòa tháp bạch ngọc nằm ở trung ương bốn tòa lầu. Có y ở đó, cho dù hiếm người thấy được bóng dáng bệnh tật của y, nhưng dù sao vẫn là một tổng đàn danh chính ngôn thuận.
Hôm nay bọn họ lại thấy được y.
Bọn họ tổng cộng có năm người, bao gồm Đao Nam Thần, Dương Vô Tà, Thụ đại phu, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.
Y chỉ có một mình. Y đương nhiên chính là Tô Mộng Chẩm, lãnh tụ của bang phái đệ nhất kinh thành Kim Phong Tế Vũ lâu, bảy mươi mốt đường Phong Yên, ba mươi tám đường Tinh Sương, mười hai Liên Hoàn ổ.
Đao Nam Thần cúi thấp đầu, thần sắc rất kính cẩn. Y mặc dù cúi đầu nhưng lại ngẩng mắt nhỉn lên, quan sát vị chủ nhân đang không ngừng ho, lá phổi như một chiếc ống bễ già nua, toàn thân thỉnh thoảng lại co giật.
Trong lòng y cảm khái. “Ngũ Đại Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu năm đó, hiện giờ Thượng Quan Trung Thần đã chết, Tiết Tây Thần cũng bỏ mạng vì Mạc Bắc Thần phản bội, Quách Đông Thần dù sao cũng không hợp với mình, vẫn luôn ở nơi này hầu hạ Tô công tử, chỉ còn lại một lão tướng là mình.
Y đã cảm khái một lúc lâu, bởi vì y đã đợi một hồi lâu.
Dương Vô Tà đã báo cáo xong được một lúc, y vừa mới kể lại những hành vi ngông cuồng gần đây của Bạch Sầu Phi, bao gồm cả chuyện chặt đứt gốc cây kia.
Gốc cây kia đại biểu cho Kim Phong Tế Vũ lâu vạn đời không ngã, do phụ thân của Tô Mộng Chẩm là Tô Già Mạc tự tay trồng, cũng là gốc cây mà Tô Mộng Chẩm yêu thích nhất.
Sau khi nghe xong báo cáo của Dương Vô Tà, Tô Mộng Chẩm chỉ uể oải ôm lấy chiếc đệm trên giường, thờ ơ hỏi:
- Các ngươi cho rằng nên xử trí thế nào?
Y luôn thích nghe một số ý kiến của người khác trước, sau đó đến khi thật sự chấp hành và ra quyết định, y lại có ý kiến riêng của mình, hơn nữa hoàn toàn không quan tâm bọn họ tán thành hay phản đối.
Đao Nam Thần đột nhiên trở nên hăng hái:
- Giết hắn!
- Tại sao?
Tô Mộng Chẩm lại mệt mỏi hỏi.
- Nếu như không giết hắn, hắn sẽ giết ngài trước, đoạt lấy vị trí, phá hoại Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm dường như cũng không bất ngờ, y dựa vào đệm, quay sang hỏi Dương Vô Tà:
- Ý của ngươi thì sao?
- Cướp ngôi đoạt quyền còn là thứ yếu.
Dương Vô Tà suy nghĩ cẩn thận nói:
- Chỉ cần Bạch phó lâu chủ nắm giữ đại cục, dĩ nhiên lực lượng của chúng ta sẽ hoàn toàn ủng hộ Thái Kinh. Cứ như vậy, thế lực võ lâm trong kinh thành sẽ không thể kiềm chế tên quyền tướng không chuyện ác nào không làm này nữa.
Tô Mộng Chẩm trầm mặc một lúc, vẫn cúi đầu nhìn chiếc đệm kê bên dưới, sau đó nói một cách yếu ớt:
- Vậy cũng không phải, thế lực võ lâm trong triều đình còn có Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ, giang hồ phố phường cũng còn thế lực của hai đảng Phát và Mộng.
Y khoan thai nói:
- Lại nói, có Thái Kinh nâng đỡ, các anh em trong lâu chẳng phải là không cần lo lắng, hơn nữa nhất định thanh thế sẽ càng ngày càng mạnh, như vậy cớ sao không làm?
Dương Vô Tà nghiêm nghị nói:
- Nhưng mà Thái tướng nắm quyền khiến dân chúng lầm than, một mực cầu hòa, không tiếc bán rẻ quốc thổ, hơn nữa còn cưỡng chế trưng thu, ức hiếp bách tính. Nếu như để hắn nắm quyền thêm mười năm, lại không kiềm chế hắn hoành hành bạo ngược, e rằng quốc gia thật sự sẽ không còn nghĩa sĩ, có ngày họa vong.
Tô Mộng Chẩm trầm giọng nói:
- Nhưng đó là chuyện quốc gia đại sự, còn chúng ta chỉ là người trong giang hồ…
Đao Nam Thần lớn tiếng cắt lời:
- Người trong võ lâm cũng có quy củ võ lâm, người trong giang hồ càng coi trọng quy tắc giang hồ. Chúng ta mũi thương giết địch, đầu đao liếm máu, đi là đạo, hành là hiệp, có việc nên làm cũng có việc không nên làm. Đi theo Thái Kinh chèn ép lê dân bách tính, chúng ta thà rằng về quê cày ruộng còn hơn.
Tường Ca Nhi cũng nói:
- Đúng, đúng, nói rất đúng… Sống chết không hối tiếc, quyền thế không khuất phục. Sự tồn vong của cá nhân là chuyện nhỏ, sự hưng suy của quốc gia mới là chuyện lớn…
Tô Mộng Chẩm liếc nhìn hắn một cái, chỉ mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi muốn ta làm gì?
Đao Nam Thần buông tay, cúi đầu, nói một câu:
- Tất cả chỉ chờ lâu chủ hạ lệnh…
Sau đó y lại bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói:
- Đây là cơ hội tốt để trừ gian, nếu như bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, hối hận không kịp.
- Loại người đó, hắn muốn bay…
Đao Nam Thần cương quyết nói:
- Chúng ta sẽ bắn hắn xuống!
Bình luận facebook