Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Thụ đại phu cuối cùng đã trả lời câu hỏi của Bạch Sầu Phi.
Lúc y trả lời đã là “không còn hình người”.
Bạch Sầu Phi đương nhiên không trực tiếp hỏi. Hắn làm việc có một nguyên tắc. Nhiều năm thất bại, ngăn trở và đả kích trùng trùng đã nói cho hắn biết, nếu như muốn đối phó với một người, không đến giờ phút cuối cùng thì hoàn toàn không cần thiết để cho đối phương biết là mình làm. Thậm chí đến giờ phút cuối cùng, tốt nhất là khiến đối phương có chết cũng không biết là do mình làm, như vậy cho dù đối phương có biến thành quỷ (nếu thật sự có quỷ) cũng sẽ không tìm mình báo thù.
Cho nên hắn bảo Nhậm Lao và Nhậm Oán đi hỏi.
- Bệnh tình của Tô Mộng Chẩm thế nào?
- Y bị bệnh rất nặng. Nếu như không phải là y, cao thủ võ lâm bình thường đã sớm chết mười bảy mười tám lần rồi.
- Thương thế của y thế nào?
- Thương thế của y rất đáng sợ, từ nội thương đến ngoại thương, có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi y liệu có còn sống hay không.
- Độc mà y trúng thì sao?
- Rất nghiêm trọng. Một chân bị đứt đã gần như thối rữa, kinh mạch hoàn toàn lệch lạc. Có lúc tôi cũng không hiểu làm sao y vẫn có thể sống, hơn nữa dường như còn có thể sống tiếp.
Khi Nhậm Lao đi ra báo cáo với Bạch Sầu Phi đến câu này, Bạch Sầu Phi lại nói một câu:
- Dường như có thể sống tiếp không có nghĩa là thật sự có thể sống tiếp.
Sau đó hắn đi vào nơi tra tấn.
Sự xuất hiện của Bạch Sầu Phi khiến cho Thụ đại phu tìm được một đường sinh cơ.
Y kêu lên:
- Phó lâu chủ cứu tôi, tôi đã nói tất cả rồi!
Bạch Sầu Phi gật đầu, phân phó:
- Các ngươi đối xử với Thụ đại phu như vậy, đúng là quá đáng.
Sau đó hắn đi ra ngoài. Nhậm Lao liền chạy theo hỏi một câu:
- Thật sự thả sao?
Bạch Sầu Phi giễu cợt nói:
- Sao có thể? Ta vừa vào hắn liền cầu xin ta, còn bảo rằng đã nói tất cả, hiển nhiên đã biết là do ta ra lệnh. Ta nghĩ, Nhậm Oán còn hiểu được ý ta hơn so với ngươi.
Quả nhiên, Bạch Sầu Phi không hề nói sai.
Nhậm Oán ít nhất trẻ hơn bốn mươi tuổi so với Nhậm Lao, nhưng thủ đoạn còn ác độc hơn bốn mươi năm.
Người trẻ tuổi bây giờ có một truyền thống, đó là đời sau ác độc hơn đời trước.
Sau khi Bạch Sầu Phi xoay lưng đi, Nhậm Oán đã bắt đầu giết Thụ đại phu. Hắn cắt đứt cổ họng Thụ đại phu bằng một sợi dây, bởi vì bây giờ hắn đã không cần nghe Thụ đại phu nói nữa.
Hắn dùng đủ một canh giờ để cắt cổ, trước tiên dùng sợi dây rất dẻo từ từ cắt đứt da cổ, sau đó cắt đứt bắp thịt, lại cắt đứt huyết mạch, cuối cùng mới cắt đứt cổ họng của đối phương.
Đương nhiên, cho đến khi chết Thụ đại phu vẫn tỉnh táo.
Có điều nghe nói thần sắc của Thụ đại phu lại rất kỳ quái, không có oán hận, thậm chí cũng không có kinh sợ. Ánh mắt của y tỏa sáng, giống như nhìn thấy một đóa hoa nở rộ.
Nhưng bên ngoài chỉ có tuyết, không có hoa.
Điều này khiến cho Nhậm Oán luôn thích hành hạ người khác đến chết cảm thấy rất không hài lòng, không được mãn nguyện.
Hắn cũng không báo cáo lại chuyện này cho Bạch Sầu Phi biết. Dù sao, tướng gia hạ lệnh cho hình tổng Chu Nguyệt Minh phái hắn và Nhậm Lao đến trợ giúp Bạch Sầu Phi, mục đích là để Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm quyết đấu sinh tử, còn những chuyện khác đều không quan trọng.
Ngoài cửa sổ là màn đêm, tuyết đang rơi.
Hắn cũng không cho rằng trong màn đêm như vậy che giấu huyền cơ gì.
Sau khi Bạch Sầu Phi biết được tình hình thực tế của kẻ địch, liền nói với Tường Ca Nhi:
- Trả lời với Tô lâu chủ, tối mai ta sẽ tham gia bữa tiệc của y tại Thanh lâu.
Quyết định này không hề khác thường, mà là mệnh lệnh kế tiếp của Bạch Sầu Phi.
Hắn âm thầm truyền đạt một ý chỉ cho Âu Dương Ý Ý.
Bởi vì mệnh lệnh thứ hai là lén lút truyền đạt, cho nên cũng không truyền ra ngoài. Nhưng mệnh lệnh thứ nhất đã nhanh chóng truyền tới trong tai Mễ công công và Phương Ứng Khán của “Hữu Kiều tập đoàn”.
Sau khi nghe xong báo cáo của hai người “Thiết Thụ Khai Hoa”, Phương Ứng Khán lập tức khiêm tốn thỉnh giáo Mễ công công:
- Ngài thấy, hai người bọn họ có thể xung đột trong bữa tiệc hay không?
Mễ công công đang lột đậu phộng. Trước tiên bóc vỏ, bóp vỡ nó, lại nhặt hạt đậu phộng ra, giống như rất thèm thuồng.
Y lại bóc lớp màng đậu phộng, cẩn thận giống như cởi áo cho nữ nhân yêu mến. Sau đó mới dùng đầu ngón tay búng ra, hạt đậu phộng rơi vào trong miệng, giống như một nụ hôn của tình nhân.
Y bắt đầu nhai, cẩn thận nhấm nháp, hơn nữa rất có dư vị.
Y dường như không hề vội.
Phương Ứng Khán cũng không vội.
Hắn bình tĩnh như phụ nữ, điềm đạm như xử nữ.
Hắn chờ, bởi vì hắn còn trẻ nên có thể chờ.
Chỉ cần có thể lấy được thứ mà mình muốn (bất kể đó là một đáp án hay là một mơ ước), hắn đều sẽ kiên nhẫn bố cục, sau đó chờ đợi.
Hắn tin tưởng thu hoạch nhất định sẽ đến. Càng có thể chờ lâu, thu hoạch nhất định sẽ càng nhiều.
Hắn cũng tin tưởng Mễ công công nhất định sẽ nói cho mình biết đáp án, đáp án mà mình cần.
Lão nhân được đương kim thiên tử ban cho danh hiệu “Hữu Kiều” này, quả thật cho dù là đường cùng, chỉ cần có y ở đó sẽ có cầu thông qua, có đường để đi, đúng là có năng lực hơn người, trí tuệ phi phàm.
- Tối mai là một cơ hội, một cơ hội trọng đại.
Mễ công công vừa ăn đậu phộng vừa nói:
- Bất kể là Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, hay là Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm, tối hôm đó vẫn là cơ hội tốt.
- Như vậy…
Phương Ứng Khán tiếp tục dò hỏi:
- Theo ngài thấy, rốt cuộc là ai sẽ diệt trừ ai?
Mễ công công híp mắt lại.
Y vừa ăn được một hạt đậu phộng ngon, thơm, hơn nữa còn giòn, mặn đến mức mang đến một chút vị ngọt.
Hạt đậu phộng này nhất định là đến từ đất đai màu mỡ.
- Ai diệt trừ ai… người nào cũng phải cẩn thận.
Y đột nhiên bắt đầu ho. Cơn ho kịch liệt khiến cho y ôm ngực, hơn nữa không thể không hớp vài ngụm rượu:
- Thế lực trong kinh thành, lại sắp phải chỉnh hợp rồi…
Thật là, đậu phộng tuy ăn ngon, rượu tuy tinh khiết, nhưng mỗi lần sau khi ăn đậu phộng luôn mang đến cho y một chút bất hạnh. Chẳng lẽ ăn đậu phộng nhiều vận may sẽ giảm đi sao? Mễ công công càng ngày càng có loại cảm giác này.
Loại cảm giác kỳ dị này nói không ra, cũng phân tích không rõ được.
Lúc y trả lời đã là “không còn hình người”.
Bạch Sầu Phi đương nhiên không trực tiếp hỏi. Hắn làm việc có một nguyên tắc. Nhiều năm thất bại, ngăn trở và đả kích trùng trùng đã nói cho hắn biết, nếu như muốn đối phó với một người, không đến giờ phút cuối cùng thì hoàn toàn không cần thiết để cho đối phương biết là mình làm. Thậm chí đến giờ phút cuối cùng, tốt nhất là khiến đối phương có chết cũng không biết là do mình làm, như vậy cho dù đối phương có biến thành quỷ (nếu thật sự có quỷ) cũng sẽ không tìm mình báo thù.
Cho nên hắn bảo Nhậm Lao và Nhậm Oán đi hỏi.
- Bệnh tình của Tô Mộng Chẩm thế nào?
- Y bị bệnh rất nặng. Nếu như không phải là y, cao thủ võ lâm bình thường đã sớm chết mười bảy mười tám lần rồi.
- Thương thế của y thế nào?
- Thương thế của y rất đáng sợ, từ nội thương đến ngoại thương, có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi y liệu có còn sống hay không.
- Độc mà y trúng thì sao?
- Rất nghiêm trọng. Một chân bị đứt đã gần như thối rữa, kinh mạch hoàn toàn lệch lạc. Có lúc tôi cũng không hiểu làm sao y vẫn có thể sống, hơn nữa dường như còn có thể sống tiếp.
Khi Nhậm Lao đi ra báo cáo với Bạch Sầu Phi đến câu này, Bạch Sầu Phi lại nói một câu:
- Dường như có thể sống tiếp không có nghĩa là thật sự có thể sống tiếp.
Sau đó hắn đi vào nơi tra tấn.
Sự xuất hiện của Bạch Sầu Phi khiến cho Thụ đại phu tìm được một đường sinh cơ.
Y kêu lên:
- Phó lâu chủ cứu tôi, tôi đã nói tất cả rồi!
Bạch Sầu Phi gật đầu, phân phó:
- Các ngươi đối xử với Thụ đại phu như vậy, đúng là quá đáng.
Sau đó hắn đi ra ngoài. Nhậm Lao liền chạy theo hỏi một câu:
- Thật sự thả sao?
Bạch Sầu Phi giễu cợt nói:
- Sao có thể? Ta vừa vào hắn liền cầu xin ta, còn bảo rằng đã nói tất cả, hiển nhiên đã biết là do ta ra lệnh. Ta nghĩ, Nhậm Oán còn hiểu được ý ta hơn so với ngươi.
Quả nhiên, Bạch Sầu Phi không hề nói sai.
Nhậm Oán ít nhất trẻ hơn bốn mươi tuổi so với Nhậm Lao, nhưng thủ đoạn còn ác độc hơn bốn mươi năm.
Người trẻ tuổi bây giờ có một truyền thống, đó là đời sau ác độc hơn đời trước.
Sau khi Bạch Sầu Phi xoay lưng đi, Nhậm Oán đã bắt đầu giết Thụ đại phu. Hắn cắt đứt cổ họng Thụ đại phu bằng một sợi dây, bởi vì bây giờ hắn đã không cần nghe Thụ đại phu nói nữa.
Hắn dùng đủ một canh giờ để cắt cổ, trước tiên dùng sợi dây rất dẻo từ từ cắt đứt da cổ, sau đó cắt đứt bắp thịt, lại cắt đứt huyết mạch, cuối cùng mới cắt đứt cổ họng của đối phương.
Đương nhiên, cho đến khi chết Thụ đại phu vẫn tỉnh táo.
Có điều nghe nói thần sắc của Thụ đại phu lại rất kỳ quái, không có oán hận, thậm chí cũng không có kinh sợ. Ánh mắt của y tỏa sáng, giống như nhìn thấy một đóa hoa nở rộ.
Nhưng bên ngoài chỉ có tuyết, không có hoa.
Điều này khiến cho Nhậm Oán luôn thích hành hạ người khác đến chết cảm thấy rất không hài lòng, không được mãn nguyện.
Hắn cũng không báo cáo lại chuyện này cho Bạch Sầu Phi biết. Dù sao, tướng gia hạ lệnh cho hình tổng Chu Nguyệt Minh phái hắn và Nhậm Lao đến trợ giúp Bạch Sầu Phi, mục đích là để Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm quyết đấu sinh tử, còn những chuyện khác đều không quan trọng.
Ngoài cửa sổ là màn đêm, tuyết đang rơi.
Hắn cũng không cho rằng trong màn đêm như vậy che giấu huyền cơ gì.
Sau khi Bạch Sầu Phi biết được tình hình thực tế của kẻ địch, liền nói với Tường Ca Nhi:
- Trả lời với Tô lâu chủ, tối mai ta sẽ tham gia bữa tiệc của y tại Thanh lâu.
Quyết định này không hề khác thường, mà là mệnh lệnh kế tiếp của Bạch Sầu Phi.
Hắn âm thầm truyền đạt một ý chỉ cho Âu Dương Ý Ý.
Bởi vì mệnh lệnh thứ hai là lén lút truyền đạt, cho nên cũng không truyền ra ngoài. Nhưng mệnh lệnh thứ nhất đã nhanh chóng truyền tới trong tai Mễ công công và Phương Ứng Khán của “Hữu Kiều tập đoàn”.
Sau khi nghe xong báo cáo của hai người “Thiết Thụ Khai Hoa”, Phương Ứng Khán lập tức khiêm tốn thỉnh giáo Mễ công công:
- Ngài thấy, hai người bọn họ có thể xung đột trong bữa tiệc hay không?
Mễ công công đang lột đậu phộng. Trước tiên bóc vỏ, bóp vỡ nó, lại nhặt hạt đậu phộng ra, giống như rất thèm thuồng.
Y lại bóc lớp màng đậu phộng, cẩn thận giống như cởi áo cho nữ nhân yêu mến. Sau đó mới dùng đầu ngón tay búng ra, hạt đậu phộng rơi vào trong miệng, giống như một nụ hôn của tình nhân.
Y bắt đầu nhai, cẩn thận nhấm nháp, hơn nữa rất có dư vị.
Y dường như không hề vội.
Phương Ứng Khán cũng không vội.
Hắn bình tĩnh như phụ nữ, điềm đạm như xử nữ.
Hắn chờ, bởi vì hắn còn trẻ nên có thể chờ.
Chỉ cần có thể lấy được thứ mà mình muốn (bất kể đó là một đáp án hay là một mơ ước), hắn đều sẽ kiên nhẫn bố cục, sau đó chờ đợi.
Hắn tin tưởng thu hoạch nhất định sẽ đến. Càng có thể chờ lâu, thu hoạch nhất định sẽ càng nhiều.
Hắn cũng tin tưởng Mễ công công nhất định sẽ nói cho mình biết đáp án, đáp án mà mình cần.
Lão nhân được đương kim thiên tử ban cho danh hiệu “Hữu Kiều” này, quả thật cho dù là đường cùng, chỉ cần có y ở đó sẽ có cầu thông qua, có đường để đi, đúng là có năng lực hơn người, trí tuệ phi phàm.
- Tối mai là một cơ hội, một cơ hội trọng đại.
Mễ công công vừa ăn đậu phộng vừa nói:
- Bất kể là Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, hay là Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm, tối hôm đó vẫn là cơ hội tốt.
- Như vậy…
Phương Ứng Khán tiếp tục dò hỏi:
- Theo ngài thấy, rốt cuộc là ai sẽ diệt trừ ai?
Mễ công công híp mắt lại.
Y vừa ăn được một hạt đậu phộng ngon, thơm, hơn nữa còn giòn, mặn đến mức mang đến một chút vị ngọt.
Hạt đậu phộng này nhất định là đến từ đất đai màu mỡ.
- Ai diệt trừ ai… người nào cũng phải cẩn thận.
Y đột nhiên bắt đầu ho. Cơn ho kịch liệt khiến cho y ôm ngực, hơn nữa không thể không hớp vài ngụm rượu:
- Thế lực trong kinh thành, lại sắp phải chỉnh hợp rồi…
Thật là, đậu phộng tuy ăn ngon, rượu tuy tinh khiết, nhưng mỗi lần sau khi ăn đậu phộng luôn mang đến cho y một chút bất hạnh. Chẳng lẽ ăn đậu phộng nhiều vận may sẽ giảm đi sao? Mễ công công càng ngày càng có loại cảm giác này.
Loại cảm giác kỳ dị này nói không ra, cũng phân tích không rõ được.
Bình luận facebook