Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Hàn Tử Kỳ không tránh né, chỉ đứng nhìn người đàn bà cùi hủi quan sát tìm ra chân tướng năm xưa, xem có dấu vết gì khả nghi đó là mẫu thân của chàng không.
Bỗng Hàn Tử Kỳ nhận ra trên ngực người đàn bà cùi hủi có một mảnh bích ngọc tròn tròn, mảnh ngọc này giống tạc mảnh ngọc chàng đã từng trao tặng cho Ngân Hà công chúa làm kỷ vật thề ước kết tình nghĩa phu thê tại hang động dãy núi Kỳ sơn, trước lúc chia tay đưa nàng tới thị trấn Sơn đầu để nàng trở lại hoàng cung.
Trước kia, lúc còn ở Hàn Sơn trang, hồi chàng còn tuổi ấu thơ Tố Thần Phi có hai mảnh ngọc như vậy. Một hôm bà đeo một mảnh trước ngực cho chàng.
Tố Thần Phi nói trong ngậm ngùi:
- Con ơi, hai mảnh ngọc này là vật di bảo tổ truyền, bây giờ mẹ đeo cho con một mảnh, còn một mảnh mẹ giữ lại, nếu sau này mẹ coí chết đi, con nhìn ngọc như đã thấy mẹ rồi.
Con hãy cất giữ đừng để thất lạc.
Và chàng đã thỏ thẻ bên tai mẹ:
- Mẹ ơi, con xin vâng lời dạy bảo của mẹ. Con sẽ đeo mảnh ngọc di bảo này mãi mãi không bao giờ rời nói ra, mẹ hãy an tâm! Con xin mẹ đừng nói đến cái chết, con rất đau lòng, mẹ hãy sống mãi với con nhé.
Âm thanh lời nói thiết tha của mẫu thân chàng đến nay hãy còn nghe văng vẳng bên tai, làm sao chàng quên được. Vì nó đã khắc ghi vào tận tâm khảm của chàng.
Âm thanh giọng nói của người đàn bà áo đen cùi hủi đúng là giọng nói của mẫu thân năm xưa, mảnh ngọc bà đeo trên cổ kia cũng là món kỷ vật của mẹ chàng.
Bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, người đàn bà áo đen cùi hủi chính thật là mẫu thân chàng, chẳng còn một hoài nghi gì được nữa.
Hàn Tử Kỳ toan lên tiếng, chợt Đảo điên hòa thượng quát to:
- Ngươi ...
Lão tăng định xuất thủ, phế bỏ võ công Hàn Tử Kỳ, nhưng chàng đã kêu lên:
- Mẹ ơi!
Trong tiếng kêu, Hàn Tử Kỳ phóng tới chiếc giường đá ôm lấy người đàn bà cùi hủi chính là mẫu thân của chàng, Tố Thần Phi, khóc lớn ...
Tố Thần Phi kêu thảm:
- Con ...
Trung phụ ôm chặt lấy Hàn Tử Kỳ, hai dòng suối lệ thương tâm trào ra, cổ họng nghẹn cứng không thốt ra được một lời nào nữa cả.
Sau hơn ba năm ly biệt không biết sống chết lẽ nào, giờ đây gặp lại, tình mẫu tử thiêng liêng trào dâng mãnh liệt ở phút giây này.
Tố Thần Phi lắng bặt trong tình mẫu tử thiêng liêng đó, Hàn Tử Kỳ khóc đến run rẩy cả thân mình trong sự vui mừng lẫn lộn đau thương.
Chàng vui mừng vì mẫu thân hãy còn sống trên cõi đời, nhưng đau thương bởi mẹ chàng nay đã trở thành một người đàn bà cùi hủi, mặt mày ghê tởm.
Nhìn cảnh mẫu tử trùng phùng của mẹ con Hàn Tử Kỳ và Tố Thần Phi, Đảo điên hòa thượng thích chí cất tiếng cười hềnh hệch.
Lão tăng nói:
- Tiểu tử, tưởng ngươi chê Tố Thần Phi nương tử nay là một mụ đàn bà cùi hủi không chịu nhìn, bần tăng đã định phế võ công của ngươi rồi, hóa ra ngươi cũng còn có một chút lòng hiếu đạo, một chút lương tâm, ta khỏi lột bỏ chiếc cà sa, ăn luôn thịt chó, trở lại hành hiệp giang hồ như mười năm về trước. Hãy ở đó nói chuyện với mẫu thân ngươi, ta ra ngoài rừng một lúc sẽ trở vào, còn một điều rất quan trọng ta cần phải nói với ngươi.
Phất nhẹ cánh tay áo cà sa một cái, Đảo điên hòa thượng đã ra khỏi cánh cửa tò vò sơn cốc, lập tức biến dạng trong rừng già giữa màn đêm.
Khóc một lúc thật lâu, dịu bớt mối thương tâm đã chồng chất từ lâu trong lòng, Hàn Tử Kỳ mới chịu buông Tố Thần Phi ra.
Chàng ngậm ngùi:
- Mẹ ơi, con cứ ngỡ đây là một giấc chiêm bao, không phải là sự thật. Từ mấy tháng nay, con không còn hy vọng gặp lại mẹ để nghe mẹ dạy bảo con như thời thơ ấu, nào ngờ cao xanh có mắt, khiến cho hôm nay mẫu tử được trùng phùng, lòng con chi xiết nỗi vui mừng, kể từ nay con không rời xa mẹ như trước đây nữa. Con sợ lắm rồi.
Tố Thần Phi đưa tay lau sạch những giọt lệ đọng trên hai má lồi lõm, nhăn nheo, nhìn Hàn Tử Kỳ bằng một giọng ngọt ngào thương yêu:
- Con ơi, mẹ cũng như con, mẹ nghĩ trọn cả cuộc đời này không bao giờ còn được sum họp với con như lúc còn ở Hàn Sơn trang nữa, giờ gặp lại con, con nhìn mẹ, mẹ đã toại nguyện chẳng còn ân hận gì nữa.
Nhìn gương mặt sần sùi, loang lở ghê tởm của Tố Thần Phi, trong lòng Hàn Tử Kỳ vô cùng đau đớn, xót thương, bởi dung nhan của mẹ chàng không còn được như ngày trước.
Chàng hỏi:
- Mẹ ơi, có phải mẹ bị trúng nhằm kịch độc “Hủy diện độc trùng” của ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ không? Xin mẹ cho con được rõ. Con sẽ tới Luân Hồi cung giết ả yêu phụ đó trả thù cho mẹ.
Tố Thần Phi gật đầu thê thảm:
- Con nói không sai, chính tên sứ giả Luân Hồi giáo số bảy con đã giết trong cánh rừng tùng bách lúc trước đã đánh kịch độc “Hủy diện độc trùng” khiến cho mẹ mang chứng bệnh cùi hủi ghê tởm như ngày nay.
Hàn Tử Kỳ hỏi tiếp:
- Câu chuyện lúc đó như thế nào, mẹ hãy kể lại cho con nghe. Con muốn biết rõ ràng mọi sự việc từ ngày Hàn Sơn trang bị bọn hung đồ đốt phá.
Tố Thần Phi chậm rãi kể:
- Con hãy nghe mẹ kể đây, lúc con tới thị trấn Kinh Châu thăm dì con Tố nương tử. Con đi rồi, mẹ ở lại Hàn Sơn trang trong lòng cứ mãi lo sợ, bồi hồi, không biết trên con đường tới đó có chuyện gì bất trắc, xảy ra cho con không, bởi lúc ấy con còn quá thơ ấu đâu thể đủ tài sức đối phó nổi chuyện bất tường xảy ra. Mẹ định đi tìm con, nhưng không thể nào rời bỏ gia trang đi được. Đến ngày thứ ba, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo số bảy và số tám cùng mười hai tên giáo đồ kéo tới sơn trang, đòi mẹ phải giao nộp bản đồ “Phù ảnh cung”, bản đồ này phụ thân của con lúc ra đi đã mang theo, đâu có trong mình của mẹ để giao nộp cho bọn chúng. Vả lại, nếu có, mẹ cũng không thể nào làm như thế được, vì nó là vật di bảo của nội tổ con. Mẹ kháng cự, liền lúc đó một trận ác chiến diễn ra giữa mẹ và bọn chúng. Mẹ vì thế cô, một mình không chống nổi bọn đông người nên phải bỏ chạy vào cánh rừng già bên kia suối, phía sau sơn trang tìm tìm chỗ kín đáo ẩn thân, vì bọn chúng truy đuổi mẹ thật gắt gao. Qua hai tháng, mẹ trở về trông thấy sơn trang chỉ còn lại những đống tro tàn, gạch ngói ngổn ngang chồng chất. Mẹ đau buồn tới thị trấn Kinh Châu hỏi Tố nương tử, dì con nói con đã trở về từ lâu rồi. Mẹ đi tìm con ngang qua một cánh rừng, thình lình bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đó từ trong bụi rậm phóng ra ám kích kịch độc “Hủy diện độc trùng” vào mặt mẹ, vì quá bất ngờ mẹ tránh né không kịp, kịch độc vả vào mặt mẹ. Chỉ ba ngày sau kịch độc phát tác biến mẹ thành một mụ đàn bà cùi hủi như bây giờ. Bấy lâu nay mẹ không dám nhìn con vì sợ con không chịu nhìn mẹ nên từ lâu mẹ luôn luôn tránh mặt con, dù vậy mẹ vẫn đi theo con ở khắp mọi nơi, bởi mẹ sợ bọn giáo đồ Luân Hồi giáo sát hại con, dòng dõi họ Hàn sẽ tuyệt tự. Mẹ có ý định đi tìm thần y, hay thần dược chữa hết bệnh cùi hủi rồi sẽ gặp lại con, nhưng suốt mấy năm trời mẹ tìm khắp nơi không có một vị thần y nào chữa nổi chứng bệnh cùi hủi của mẹ. Nay kịch độc “Hủy diện độc trùng” đã tới hồi phát tác cuối cùng, mẹ nghĩ mình sắp chết, nên cậy nhờ Đảo điên hòa thượng đi tìm con bảo con tới sơn cốc này cho mẹ trông thấy mặt con lần cuối cùng trước khi mẹ nhắm mắt, vĩnh viễn lìa xa con lòng mẹ vô cùng đau đớn.
Ngừng lại phút giây cố nuốt trôi nghẹn ngào đang trào dâng lên cổ họng, Tố Thần Phi tiếp:
- Hài nhi, sau khi mẹ chết đi rồi, con hãy đưa thi hài mẹ trở về Hàn Sơn trang an táng, nơi phần mộ tổ tiên, rồi đi tìm phụ thân con xem chết sống thế nào, mười mấy năm nay vẫn bặt tin, sau đó con tới Luân Hồi giáo giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho mẹ. Dù vậy, con hãy nên bảo trọng lấy thân đừng để dòng dõi họ Hàn tuyệt tự, bởi vì họ Hàn hiện nay duy nhất chỉ còn có một mình con. Con hãy tự lo liệu lấy thân, mẹ không còn sống để chăm sóc con như ngày xưa nữa.
Chấm dứt câu chuyện, Tố Thần Phi nghẹn ngào, hai dòng lệ thảm thánh thót tuôn ra như suối.
Những lời trối trăn như sắp chết của Tố Thần Phi khiến cho Hàn Tử Kỳ hoảng sợ:
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, con sợ hãi. Con mới vừa gặp mẹ, lòng con chi xiết vui mừng.
Mẹ không chết! Mẹ phải sống với con. Con sẽ tìm phương cách chữa chứng bệnh kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẹ lành mạnh như lúc còn ở Hàn Sơn trang rồi con sẽ ...
Nói đến đây Hàn Tử Kỳ biết sắp lỡ lời chợt ngưng ngang. Chàng định nói chàng sẽ tới Hồng nhạn cung gặp Điêu Thất Cô, lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đem về sơn cốc chữa trị chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho Tố Thần Phi, nhưng chàng nhớ lời Đảo điên hòa thượng bảo chàng, khi tới đó phải nhận làm đức lang quân của ả mới lấy được viên ngọc đó, điều mà chàng không muốn bao giờ, bởi chàng nghĩ nếu chấp nhận làm vị lang quân của ả đâu còn gì là thanh danh họ Hàn, vì ả mang tiếng là một hồ ly mặt ngọc dâm ô độc ác, bọn giang hồ sẽ đàm tiếu sỉ nhục và chàng sẽ lại mang cái tội bất hiếu với phụ thân, nên chàng dừng lại không tiếp thêm lời nào nữa.
Vô tình không hiểu tâm trạng của Hàn Tử Kỳ, Tố Thần Phi cất giọng thống thiết:
- Con ơi, mẹ hiểu trong mình mẹ sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa, kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang phát tác trong người mẹ đến thời kỳ cuối cùng, con đừng đi tìm thần y, thần dược, thần đan nào chi cho tốn công vô ích, mẹ đã đi tìm khắp nơi trên chốn giang hồ từ bấy lâu nay, mẹ muốn con cứ ở trong sơn cốc nay để trong giờ phút sau cùng mẹ được ngó thấy mặt con trước khi mẹ nhắm mắt. Con hãy nghe theo lời mẹ.
Những lời trối trăng của Tố Thần Phi càng khiến cho Hàn Tử Kỳ hốt hoảng thêm hơn.
Bất giác chàng bật thốt:
- Mẹ ơi ... phụ thân ... đã ...
Chợt Hàn Tử Kỳ dừng phắt lại im bặt không tiếp thêm lời, vì trong lúc hoảng hốt chàng đã bất cẩn nói ra lời rất tai hại đối với mẹ chàng.
Chàng định nói:
“Mẹ ơi, phụ thân đã chết rồi, chỉ còn có mẹ là nguồn an ủi duy nhất của con, mẹ chết đi con sẽ cô độc, bơ vơ lạc lõng trên cõi đời, con làm sao sống nổi. Mẹ hãy sống với con.”.
Lời nói nửa chừng của Hàn Tử Kỳ vụt im đi khiến cho Tố Thần Phi phát sinh mối nghi ngờ, hiểu ngay chàng đã giấu giếm điều gì rất quan trọng.
Tố Thần Phi giương to đôi mắt nhìn Hàn Tử Kỳ. Dù gương mặt cùi hủi, lồi lõm, nhăn nheo trông thật ghê tởm, nhưng ánh mắt của trung phụ vẫn còn đẹp mê hồn. Ánh mắt như lúc trung phụ còn là trang tuyệt thế mỹ nhân.
Tố Thần Phi cất giọng run run:
- Hài nhi, con vừa nói gì rồi lại ngưng đi, mẹ nghe không được rõ. Con hãy nói lại cho mẹ nghe. Phụ thân của con thế nào? Con đi tìm được phụ thân con rồi phải không? Con hãy nói cho mẹ vui mừng. Nói thật đi con.
Lời nói tha thiết, giọng nói run run, xót xa, đau đớn của Tố Thần Phi bất cứ là ai nghe qua cũng phải động lòng thương xót, huống hồ là lời nói của kẻ sắp chết có một sức mạnh vạn năng làm xiêu lòng người, Hàn Tử Kỳ là một gã thiếu niên chí hiếu, chí nghĩa, lại gặp lúc mẫu thân bệnh tình xem qua rất trầm trọng, bảo sao chàng không khỏi xúc động bồi hồi.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
- Bệnh tình của mẫu thân ta đang hồi nguy kịch, kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang hoành hành trong cơ thể của mẹ ta tới giai đoạn chót, chẳng hiểu sống chết vào lúc nào, biết rồi ta có cứu nổi sinh mạng của mẹ hay không? Đại sư Đảo điên hòa thượng có còn phương cách nào cứu vãn được không? Trường hợp nếu mẹ ta chết, ta không nói trước với mẹ về số phận của phụ thân và những lời phụ thân đã ký thác trong lá tuyệt mệnh thư cũng như lúc còn trong hang động, ta sẽ mang lấy cái tội bất hiếu với phụ thân, luôn cả mẹ ta nữa, dù ta có sống trên đời cũng bị dày vò, cắn rứt ở lương tâm, riêng phần mẹ ta chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với phụ thân từ trước cho tới giờ, mẹ ta sẽ không đành nhắm mắt, linh hồn mẹ sẽ ngậm ngùi nơi chín suối, thà rằng ta cứ nói với mẹ cho mẹ được vui lòng, sau đó tìm phương cách chữa trị chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẹ ta là ổn nhất.
Chờ mãi không thấy Hàn Tử Kỳ đáp ứng, trong lòng Tố Thần Phi càng thêm nghi hoặc đã có chuyện bất tường, giọng nói càng thiết tha hơn:
- Hài nhi, sao con không nói cho mẹ nghe. Phụ thân con như thế nào? Con gặp ở nơi đâu. Con hãy thành thật nói cho mẹ biết, đừng giấu giếm mẹ.
Những lời thiết yếu của Tố Thần Phi càng làm cho Hàn Tử Kỳ thêm xúc động, nuốt trôi nghẹn ngào.
Chàng bật thốt:
- Mẹ ơi, phụ thân đã ... chết rồi.
Tố Thần Phi kinh hoàng, thân hình run rẩy bẩy, kêu lên:
- Chết rồi!
Chỉ kêu lên hai tiếng đau thương, Tố Thần Phi liền ngất lịm, đôi mắt nhắm nghiền lại, hai tay buông xuôi, nằm bất động, hôn mê trầm trầm ...
Bỗng Hàn Tử Kỳ nhận ra trên ngực người đàn bà cùi hủi có một mảnh bích ngọc tròn tròn, mảnh ngọc này giống tạc mảnh ngọc chàng đã từng trao tặng cho Ngân Hà công chúa làm kỷ vật thề ước kết tình nghĩa phu thê tại hang động dãy núi Kỳ sơn, trước lúc chia tay đưa nàng tới thị trấn Sơn đầu để nàng trở lại hoàng cung.
Trước kia, lúc còn ở Hàn Sơn trang, hồi chàng còn tuổi ấu thơ Tố Thần Phi có hai mảnh ngọc như vậy. Một hôm bà đeo một mảnh trước ngực cho chàng.
Tố Thần Phi nói trong ngậm ngùi:
- Con ơi, hai mảnh ngọc này là vật di bảo tổ truyền, bây giờ mẹ đeo cho con một mảnh, còn một mảnh mẹ giữ lại, nếu sau này mẹ coí chết đi, con nhìn ngọc như đã thấy mẹ rồi.
Con hãy cất giữ đừng để thất lạc.
Và chàng đã thỏ thẻ bên tai mẹ:
- Mẹ ơi, con xin vâng lời dạy bảo của mẹ. Con sẽ đeo mảnh ngọc di bảo này mãi mãi không bao giờ rời nói ra, mẹ hãy an tâm! Con xin mẹ đừng nói đến cái chết, con rất đau lòng, mẹ hãy sống mãi với con nhé.
Âm thanh lời nói thiết tha của mẫu thân chàng đến nay hãy còn nghe văng vẳng bên tai, làm sao chàng quên được. Vì nó đã khắc ghi vào tận tâm khảm của chàng.
Âm thanh giọng nói của người đàn bà áo đen cùi hủi đúng là giọng nói của mẫu thân năm xưa, mảnh ngọc bà đeo trên cổ kia cũng là món kỷ vật của mẹ chàng.
Bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, người đàn bà áo đen cùi hủi chính thật là mẫu thân chàng, chẳng còn một hoài nghi gì được nữa.
Hàn Tử Kỳ toan lên tiếng, chợt Đảo điên hòa thượng quát to:
- Ngươi ...
Lão tăng định xuất thủ, phế bỏ võ công Hàn Tử Kỳ, nhưng chàng đã kêu lên:
- Mẹ ơi!
Trong tiếng kêu, Hàn Tử Kỳ phóng tới chiếc giường đá ôm lấy người đàn bà cùi hủi chính là mẫu thân của chàng, Tố Thần Phi, khóc lớn ...
Tố Thần Phi kêu thảm:
- Con ...
Trung phụ ôm chặt lấy Hàn Tử Kỳ, hai dòng suối lệ thương tâm trào ra, cổ họng nghẹn cứng không thốt ra được một lời nào nữa cả.
Sau hơn ba năm ly biệt không biết sống chết lẽ nào, giờ đây gặp lại, tình mẫu tử thiêng liêng trào dâng mãnh liệt ở phút giây này.
Tố Thần Phi lắng bặt trong tình mẫu tử thiêng liêng đó, Hàn Tử Kỳ khóc đến run rẩy cả thân mình trong sự vui mừng lẫn lộn đau thương.
Chàng vui mừng vì mẫu thân hãy còn sống trên cõi đời, nhưng đau thương bởi mẹ chàng nay đã trở thành một người đàn bà cùi hủi, mặt mày ghê tởm.
Nhìn cảnh mẫu tử trùng phùng của mẹ con Hàn Tử Kỳ và Tố Thần Phi, Đảo điên hòa thượng thích chí cất tiếng cười hềnh hệch.
Lão tăng nói:
- Tiểu tử, tưởng ngươi chê Tố Thần Phi nương tử nay là một mụ đàn bà cùi hủi không chịu nhìn, bần tăng đã định phế võ công của ngươi rồi, hóa ra ngươi cũng còn có một chút lòng hiếu đạo, một chút lương tâm, ta khỏi lột bỏ chiếc cà sa, ăn luôn thịt chó, trở lại hành hiệp giang hồ như mười năm về trước. Hãy ở đó nói chuyện với mẫu thân ngươi, ta ra ngoài rừng một lúc sẽ trở vào, còn một điều rất quan trọng ta cần phải nói với ngươi.
Phất nhẹ cánh tay áo cà sa một cái, Đảo điên hòa thượng đã ra khỏi cánh cửa tò vò sơn cốc, lập tức biến dạng trong rừng già giữa màn đêm.
Khóc một lúc thật lâu, dịu bớt mối thương tâm đã chồng chất từ lâu trong lòng, Hàn Tử Kỳ mới chịu buông Tố Thần Phi ra.
Chàng ngậm ngùi:
- Mẹ ơi, con cứ ngỡ đây là một giấc chiêm bao, không phải là sự thật. Từ mấy tháng nay, con không còn hy vọng gặp lại mẹ để nghe mẹ dạy bảo con như thời thơ ấu, nào ngờ cao xanh có mắt, khiến cho hôm nay mẫu tử được trùng phùng, lòng con chi xiết nỗi vui mừng, kể từ nay con không rời xa mẹ như trước đây nữa. Con sợ lắm rồi.
Tố Thần Phi đưa tay lau sạch những giọt lệ đọng trên hai má lồi lõm, nhăn nheo, nhìn Hàn Tử Kỳ bằng một giọng ngọt ngào thương yêu:
- Con ơi, mẹ cũng như con, mẹ nghĩ trọn cả cuộc đời này không bao giờ còn được sum họp với con như lúc còn ở Hàn Sơn trang nữa, giờ gặp lại con, con nhìn mẹ, mẹ đã toại nguyện chẳng còn ân hận gì nữa.
Nhìn gương mặt sần sùi, loang lở ghê tởm của Tố Thần Phi, trong lòng Hàn Tử Kỳ vô cùng đau đớn, xót thương, bởi dung nhan của mẹ chàng không còn được như ngày trước.
Chàng hỏi:
- Mẹ ơi, có phải mẹ bị trúng nhằm kịch độc “Hủy diện độc trùng” của ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ không? Xin mẹ cho con được rõ. Con sẽ tới Luân Hồi cung giết ả yêu phụ đó trả thù cho mẹ.
Tố Thần Phi gật đầu thê thảm:
- Con nói không sai, chính tên sứ giả Luân Hồi giáo số bảy con đã giết trong cánh rừng tùng bách lúc trước đã đánh kịch độc “Hủy diện độc trùng” khiến cho mẹ mang chứng bệnh cùi hủi ghê tởm như ngày nay.
Hàn Tử Kỳ hỏi tiếp:
- Câu chuyện lúc đó như thế nào, mẹ hãy kể lại cho con nghe. Con muốn biết rõ ràng mọi sự việc từ ngày Hàn Sơn trang bị bọn hung đồ đốt phá.
Tố Thần Phi chậm rãi kể:
- Con hãy nghe mẹ kể đây, lúc con tới thị trấn Kinh Châu thăm dì con Tố nương tử. Con đi rồi, mẹ ở lại Hàn Sơn trang trong lòng cứ mãi lo sợ, bồi hồi, không biết trên con đường tới đó có chuyện gì bất trắc, xảy ra cho con không, bởi lúc ấy con còn quá thơ ấu đâu thể đủ tài sức đối phó nổi chuyện bất tường xảy ra. Mẹ định đi tìm con, nhưng không thể nào rời bỏ gia trang đi được. Đến ngày thứ ba, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo số bảy và số tám cùng mười hai tên giáo đồ kéo tới sơn trang, đòi mẹ phải giao nộp bản đồ “Phù ảnh cung”, bản đồ này phụ thân của con lúc ra đi đã mang theo, đâu có trong mình của mẹ để giao nộp cho bọn chúng. Vả lại, nếu có, mẹ cũng không thể nào làm như thế được, vì nó là vật di bảo của nội tổ con. Mẹ kháng cự, liền lúc đó một trận ác chiến diễn ra giữa mẹ và bọn chúng. Mẹ vì thế cô, một mình không chống nổi bọn đông người nên phải bỏ chạy vào cánh rừng già bên kia suối, phía sau sơn trang tìm tìm chỗ kín đáo ẩn thân, vì bọn chúng truy đuổi mẹ thật gắt gao. Qua hai tháng, mẹ trở về trông thấy sơn trang chỉ còn lại những đống tro tàn, gạch ngói ngổn ngang chồng chất. Mẹ đau buồn tới thị trấn Kinh Châu hỏi Tố nương tử, dì con nói con đã trở về từ lâu rồi. Mẹ đi tìm con ngang qua một cánh rừng, thình lình bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đó từ trong bụi rậm phóng ra ám kích kịch độc “Hủy diện độc trùng” vào mặt mẹ, vì quá bất ngờ mẹ tránh né không kịp, kịch độc vả vào mặt mẹ. Chỉ ba ngày sau kịch độc phát tác biến mẹ thành một mụ đàn bà cùi hủi như bây giờ. Bấy lâu nay mẹ không dám nhìn con vì sợ con không chịu nhìn mẹ nên từ lâu mẹ luôn luôn tránh mặt con, dù vậy mẹ vẫn đi theo con ở khắp mọi nơi, bởi mẹ sợ bọn giáo đồ Luân Hồi giáo sát hại con, dòng dõi họ Hàn sẽ tuyệt tự. Mẹ có ý định đi tìm thần y, hay thần dược chữa hết bệnh cùi hủi rồi sẽ gặp lại con, nhưng suốt mấy năm trời mẹ tìm khắp nơi không có một vị thần y nào chữa nổi chứng bệnh cùi hủi của mẹ. Nay kịch độc “Hủy diện độc trùng” đã tới hồi phát tác cuối cùng, mẹ nghĩ mình sắp chết, nên cậy nhờ Đảo điên hòa thượng đi tìm con bảo con tới sơn cốc này cho mẹ trông thấy mặt con lần cuối cùng trước khi mẹ nhắm mắt, vĩnh viễn lìa xa con lòng mẹ vô cùng đau đớn.
Ngừng lại phút giây cố nuốt trôi nghẹn ngào đang trào dâng lên cổ họng, Tố Thần Phi tiếp:
- Hài nhi, sau khi mẹ chết đi rồi, con hãy đưa thi hài mẹ trở về Hàn Sơn trang an táng, nơi phần mộ tổ tiên, rồi đi tìm phụ thân con xem chết sống thế nào, mười mấy năm nay vẫn bặt tin, sau đó con tới Luân Hồi giáo giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho mẹ. Dù vậy, con hãy nên bảo trọng lấy thân đừng để dòng dõi họ Hàn tuyệt tự, bởi vì họ Hàn hiện nay duy nhất chỉ còn có một mình con. Con hãy tự lo liệu lấy thân, mẹ không còn sống để chăm sóc con như ngày xưa nữa.
Chấm dứt câu chuyện, Tố Thần Phi nghẹn ngào, hai dòng lệ thảm thánh thót tuôn ra như suối.
Những lời trối trăn như sắp chết của Tố Thần Phi khiến cho Hàn Tử Kỳ hoảng sợ:
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, con sợ hãi. Con mới vừa gặp mẹ, lòng con chi xiết vui mừng.
Mẹ không chết! Mẹ phải sống với con. Con sẽ tìm phương cách chữa chứng bệnh kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẹ lành mạnh như lúc còn ở Hàn Sơn trang rồi con sẽ ...
Nói đến đây Hàn Tử Kỳ biết sắp lỡ lời chợt ngưng ngang. Chàng định nói chàng sẽ tới Hồng nhạn cung gặp Điêu Thất Cô, lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đem về sơn cốc chữa trị chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho Tố Thần Phi, nhưng chàng nhớ lời Đảo điên hòa thượng bảo chàng, khi tới đó phải nhận làm đức lang quân của ả mới lấy được viên ngọc đó, điều mà chàng không muốn bao giờ, bởi chàng nghĩ nếu chấp nhận làm vị lang quân của ả đâu còn gì là thanh danh họ Hàn, vì ả mang tiếng là một hồ ly mặt ngọc dâm ô độc ác, bọn giang hồ sẽ đàm tiếu sỉ nhục và chàng sẽ lại mang cái tội bất hiếu với phụ thân, nên chàng dừng lại không tiếp thêm lời nào nữa.
Vô tình không hiểu tâm trạng của Hàn Tử Kỳ, Tố Thần Phi cất giọng thống thiết:
- Con ơi, mẹ hiểu trong mình mẹ sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa, kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang phát tác trong người mẹ đến thời kỳ cuối cùng, con đừng đi tìm thần y, thần dược, thần đan nào chi cho tốn công vô ích, mẹ đã đi tìm khắp nơi trên chốn giang hồ từ bấy lâu nay, mẹ muốn con cứ ở trong sơn cốc nay để trong giờ phút sau cùng mẹ được ngó thấy mặt con trước khi mẹ nhắm mắt. Con hãy nghe theo lời mẹ.
Những lời trối trăng của Tố Thần Phi càng khiến cho Hàn Tử Kỳ hốt hoảng thêm hơn.
Bất giác chàng bật thốt:
- Mẹ ơi ... phụ thân ... đã ...
Chợt Hàn Tử Kỳ dừng phắt lại im bặt không tiếp thêm lời, vì trong lúc hoảng hốt chàng đã bất cẩn nói ra lời rất tai hại đối với mẹ chàng.
Chàng định nói:
“Mẹ ơi, phụ thân đã chết rồi, chỉ còn có mẹ là nguồn an ủi duy nhất của con, mẹ chết đi con sẽ cô độc, bơ vơ lạc lõng trên cõi đời, con làm sao sống nổi. Mẹ hãy sống với con.”.
Lời nói nửa chừng của Hàn Tử Kỳ vụt im đi khiến cho Tố Thần Phi phát sinh mối nghi ngờ, hiểu ngay chàng đã giấu giếm điều gì rất quan trọng.
Tố Thần Phi giương to đôi mắt nhìn Hàn Tử Kỳ. Dù gương mặt cùi hủi, lồi lõm, nhăn nheo trông thật ghê tởm, nhưng ánh mắt của trung phụ vẫn còn đẹp mê hồn. Ánh mắt như lúc trung phụ còn là trang tuyệt thế mỹ nhân.
Tố Thần Phi cất giọng run run:
- Hài nhi, con vừa nói gì rồi lại ngưng đi, mẹ nghe không được rõ. Con hãy nói lại cho mẹ nghe. Phụ thân của con thế nào? Con đi tìm được phụ thân con rồi phải không? Con hãy nói cho mẹ vui mừng. Nói thật đi con.
Lời nói tha thiết, giọng nói run run, xót xa, đau đớn của Tố Thần Phi bất cứ là ai nghe qua cũng phải động lòng thương xót, huống hồ là lời nói của kẻ sắp chết có một sức mạnh vạn năng làm xiêu lòng người, Hàn Tử Kỳ là một gã thiếu niên chí hiếu, chí nghĩa, lại gặp lúc mẫu thân bệnh tình xem qua rất trầm trọng, bảo sao chàng không khỏi xúc động bồi hồi.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
- Bệnh tình của mẫu thân ta đang hồi nguy kịch, kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang hoành hành trong cơ thể của mẹ ta tới giai đoạn chót, chẳng hiểu sống chết vào lúc nào, biết rồi ta có cứu nổi sinh mạng của mẹ hay không? Đại sư Đảo điên hòa thượng có còn phương cách nào cứu vãn được không? Trường hợp nếu mẹ ta chết, ta không nói trước với mẹ về số phận của phụ thân và những lời phụ thân đã ký thác trong lá tuyệt mệnh thư cũng như lúc còn trong hang động, ta sẽ mang lấy cái tội bất hiếu với phụ thân, luôn cả mẹ ta nữa, dù ta có sống trên đời cũng bị dày vò, cắn rứt ở lương tâm, riêng phần mẹ ta chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với phụ thân từ trước cho tới giờ, mẹ ta sẽ không đành nhắm mắt, linh hồn mẹ sẽ ngậm ngùi nơi chín suối, thà rằng ta cứ nói với mẹ cho mẹ được vui lòng, sau đó tìm phương cách chữa trị chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẹ ta là ổn nhất.
Chờ mãi không thấy Hàn Tử Kỳ đáp ứng, trong lòng Tố Thần Phi càng thêm nghi hoặc đã có chuyện bất tường, giọng nói càng thiết tha hơn:
- Hài nhi, sao con không nói cho mẹ nghe. Phụ thân con như thế nào? Con gặp ở nơi đâu. Con hãy thành thật nói cho mẹ biết, đừng giấu giếm mẹ.
Những lời thiết yếu của Tố Thần Phi càng làm cho Hàn Tử Kỳ thêm xúc động, nuốt trôi nghẹn ngào.
Chàng bật thốt:
- Mẹ ơi, phụ thân đã ... chết rồi.
Tố Thần Phi kinh hoàng, thân hình run rẩy bẩy, kêu lên:
- Chết rồi!
Chỉ kêu lên hai tiếng đau thương, Tố Thần Phi liền ngất lịm, đôi mắt nhắm nghiền lại, hai tay buông xuôi, nằm bất động, hôn mê trầm trầm ...
Bình luận facebook