Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Đảo điên hòa thượng trợn mắt:
- Sư muội không nên nói nhảm như vậy, lão huynh chẳng chút an lòng. Sư muội phải sống, nhất định phải sống. Sư muội không được chết. Nếu sư muội tự vận chết đi, hậu quả như thế nào sư muội có biết không?
Tố Thần Phi rơi lệ:
- Muội đang bấn loạn tâm thần không suy nghĩ được gì cả. Xin đại sư huynh nói cho muội nghe.
Đảo điên hòa thượng thấp giọng:
- Từ mấy tháng nay, lão huynh cứ thử thách thằnh bé Hàn Tử Kỳ rất nhiều lần, xem như thế nhưng tính tình của nó rất chí hiếu, chí nghĩa và rất khí khái, theo huynh hiểu, nếu sư muội có mệnh hệ nào chắc chắn nó sẽ tự tử chết theo, họ Hàn sẽ phải tuyệt diệt, sư muội sẽ có lỗi cùng Hàn lão đệ và các bậc tiền nhân dòng họ Hàn. Chuyện này huynh đã từng khuyên bảo sư muội rất nhiều lần, sư muội không nhớ hay sao lại còn nói ra những điều gở đó. Sư muội hãy nên bình tâm trở lại, mọi việc đã có huynh ...
Tố Thần Phi buông tiếng thở dài, giọng nói vẫn còn trong cơn xúc động:
- Muội vẫn luôn luôn nhớ những lời khuyên bảo của đại sư huynh, nhưng kịch độc “Hủy diện độc trùng” giờ đây đang phát tác đến cùng cực, muội không hiểu còn sống thêm được bao nhiêu lâu nữa, chắc đại sư huynh cũng hiểu rõ điều đó rồi, bây giờ muội biết phải làm thế nào chữa trị được chứng bệnh nan y của muội để muội còn sống trên cõi đời gìn giữ hài nhi Hàn Tử Kỳ, thực lòng muội chết đi cũng không đành nhắm mắt, đại sư huynh hãy hiểu cho sự đau khổ của muội hiện giờ.
Đảo điên hòa thượng trấn an:
- Sư muội hãy an tâm về chuyện đó. Lão huynh vừa nghĩ ra một phương cách thần diệu sẽ chữa trị cho sư muội khỏi kịch độc “hủy diện độc trùng”, dung nhan sẽ trở lại như ngày xưa, sư muội đừng quá lo âu, tuyệt vọng, sinh ra phiền não hao tổn tinh thần. Sư muội hãy nán chờ trong vài ngày sẽ có tin mừng cho sư muội.
Tố Thần Phi ngạc nhiên:
- Đại sư huynh vừa nghĩ ra phương thần diệu nào chữa trị nổi chứng bệnh kịch độc “Hủy diện độc trùng” xin đại sư huynh nói cho muội được rõ để muội không còn hoang mang lo sợ rằng không còn sống được bao lâu.
Đảo điên hòa thượng nghiêm túc:
- Cứ theo lão huynh biết rõ, muốn chữa trị kịch độc “Hủy diện độc trùng” này cần phải có viên ngọc “Tỵ độc thần châu” mới chữa nổi, ngoài ra chẳng có một loại thần đan thánh dược nào cứu được đâu.
Tố Thần Phi vui mừng:
- Đại sư huynh hiện này viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đang ở nơi nào đại sư huynh có biết hay không?
Đảo điên hòa thượng khẽ gật:
- Nếu lão huynh không biết đâu có nói với sư muội làm chi vô ích. Viên ngọc “Tỵ độc thần châu” hiện nay đang ở trong Hồng nhạn cung.
Tố Thần Phi chớp mắt:
- Chủ nhân Hồng nhạn cung là ả hồ ly mặt ngọc tên Điêu Thất Cô, cháu của Điêu Nguyệt Hồ phải không đại sư huynh?
Đảo điên hòa thượng chậm rãi:
- Đúng, không sai. Trên chốn giang hồ hiện nay chỉ có ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô mới có viên “Tỵ độc thần châu”, ngoài ra chẳng còn ai có nữa.
Tố Thần Phi lo lắng:
- Đại sư huynh, ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô là một nữ nhân bại hoại, xảo quyệt, làm thế nào đại sư huynh lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, muội nghĩ chuyện này vô cùng khó khăn cho đại sư huynh.
Đảo điên hòa thượng thản nhiên:
- Lão huynh không đi lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, huynh sẽ bảo Hàn hiền điệt đi lấy viên ngọc đó.
Tố Thần Phi tròn đôi mắt:
- Hài nhi Hàn Tử Kỳ đi lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu” được sao đại sư huynh?
- Hàn hiền điệt lấy viên ngọc đó rất dễ dàng. Lúc trước lão huynh đã bảo nó mấy lần rồi, nhưng thằng bé từ chối không chịu tới Hồng nhạn cung đó thôi. Lần này huynh bắt buộc nó phải làm chuyện đó.
Tố Thần Phi kinh ngạc:
- Đại sư huynh, tại sao hài nhi Hàn Tử Kỳ không chịu tới Hồng nhạn cung lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”? Hài nhi nói thế nào không khứng chịu?
Đảo điên hòa thượng hậm hực:
- Thằng bé nói với lão huynh, tới Hồng nhạn cung gặp ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô, lấy viên ngọc sẽ làm ô nhục đến thanh danh dòng họ Hàn và nó cũng bị bọn giang hồ đàm tiếu, phỉ báng, chẳng còn dám ngó mặt ai, nên nó cứ khăng khăng chối từ, làm cho có lần huynh phải nổi giận, bởi chỉ viên ngọc đó mới cứi nổi chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho sư muội.
Tố Thần Phi chưa hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện trước kia càng lạ lùng:
- Hài nhi Hàn Tử Kỳ nói thế nào lại làm ô nhục tới thanh danh dòng họ Hàn và tại sao nó bị bọn giang hồ dèm pha, muội không hiểu gì cả.
Đảo điên hòa thượng thẳng thừng không cần phải giấu giếm với Tố Thần Phi:
- Lão huynh bảo Hàn hiền điệt tới Hồng nhạnc ung gặp ả Điêu Thất Cô chịu nhận làm đức lang quân của ả theo lời ả khẩn cầu lúc trước. Ả rất yêu thương thằng bé nên đòi hỏi chuyện đó. Bởi có làm chồng ả mới có thể lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, vì viên ngọc kia ả luôn luôn cất giấu trong mình không rời ra một phút giây nào, ngoài ra chẳng có phương cách nào nữa. Chốc lác đây huynh sẽ bức bách nó phải chấp nhận điều đó không được cãi lời huynh như trước.
Tố Thần Phi thất vọng, im lặng một lúc lâu, cất giọng buồn buồn:
- Đại sư huynh, muội rất hiểu hài nhi Hàn Tử Kỳ lúc còn tuổi ấu thơ. Tính khí của thằng bé rất tự trọng, kiên quyết, không muốn một ai làm điều sỉ nhục, khinh thường đối với nó, cũng không chịu làm những điều càn rỡ, muội chỉ e sợ không bao giờ nó bằng lòng làm đức lang quân ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô đã từng mang tiếng là một nữ nhân kỳ dâm trác tuyệt, quỷ quyệt, điêu ngoa, đại sư huynh có bức bách nó cũng chỉ vô ích thôi. Vả lại chính muội cũng không muốn làm tổn thương tới thanh danh dòng họ Hàn, sẽ đắc tội cùng các bậc tiền nhân. Hay là đại sư huynh cứ phó mặc cho định mệnh an bài, hiện giờ muội chỉ muốn trông thấy mặt nó trong phút giây cuối cùng của cuộc đời muội là muội đã mãn nguyện lắm rồi.
Đảo điên hòa thượng khẳng khái:
- Lão huynh đã có một quyết tâm từ trước, không có cách nào thay đổi được ý định của huynh. Nhất định huynh phải cứu muội khỏi chứng “Hủy diện độc trùng” này cho bằng được, bằng không huynh sẽ lột chiếc áo cà sa này trả lại cho đức từ bi phật tổ. Muội hãy nhớ mạng người lớn bằng trời, chết đi rồi chẳng bao giờ sống lại được.
Tố Thần Phi vô cùng cảm kích:
- Từ bấy lâu nay, đại sư huynh cũng chỉ vì muội mà khổ tâm lao trí quá nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa yên, vẫn còn lụy phiền vì muội, muội thấy trong lòng bất nhẫn không an tâm chút nào.
Đảo điên hòa thượng lắc đầu:
- Lời sư muội đã sai rồi. Sư phụ của chúng ta chỉ vỏn vẹn có hai sư đồ, đó là lão huynh và sư muội. Sư phụ yêu thương chúng ta biết dường nào, thuở sinh tiền sư phụ thường dặn dò huynh, khi ra chốn giang hồ phải tận tâm tận lực chăm sóc cho sư muội, không được chểnh mảng, thờ ơ, dù linh hồn của sư phụ ở chốn suối vàng cũng được ngậm cười. Những lời di ngôn của sư phụ đến nay hãy còn văng vẳng bên tai huynh, huynh đâu dám làm trái lời trối trăn của sư phụ. Huynh lo cho sư muội đó là bổn phận của huynh đối với sư môn, lúc sinh tiền cũng như khuất bóng, dù cho lao khổ, nguy hiểm đến đâu, huynh cũng chẳng dám từ nan, đừng nói chỉ là một chuyện cỏn con này. Huynh khuyên muội đừng nghĩ ngợi viễn vông, đừng lo sợ, tuyệt vọng, mọi sự đã có huynh lo liệu, huynh sẽ làm cách nào đó miễn cứu muội khỏi chứng bệnh, dung nhan trở lại như xưa là huynh vui rồi.
Tố Thần Phi rơi hai giọt lệ:
- Muội xin đa tạ đại sư huynh đã hết lòng lo lắng cho muội, dù muội có chết đi cũng chẳng bao giờ dám quên tình nghĩa sâu nặng của đại sư huynh đối với muội.
Thoáng nghe có tiếng động, Đảo điên hòa thượng và Tố Thần Phi ngưng lại không tiếp chuyện nữa.
Từ ngoài cánh cửa tò vò sơn cốc, Hàn Tử Kỳ nhanh chân bước vào, trong tay chàng cầm con thỏ đã nướng chín vàng bay mùi thơm phưng phức.
Vừa trông thấy Tố Thần Phi đã tỉnh lại, Hàn Tử Kỳ ném phăng con thỏ chạy tới reo mừng:
- Mẹ đã tỉnh lại rồi ... mẹ ơi con sợ ...
Đến đây biết đã lỡ lời, Hàn Tử Kỳ vụt im đi không nói thêm nữa chỉ lấy mắt nhìn Tố Thần Phi vừa vui mừng lại vừa dậy trong lòng một mối thương tâm.
Hàn Tử Kỳ vui mừng vì trông thấy Tố Thần Phi đã tỉnh lại. Chàng còn được nghe tiếng nói thương yêu ngọt ngào của mẹ đã cách xa từ lâu không được nghe, nhưng thương tâm bởi không biết rồi đây số mạng của mẹ chàng ra sao, chàng và đại sư Đảo điên hòa thượng có cứu nổi sinh mạng của mẹ hay cuối cùng đành thiên thu di hận.
Chàng khấn thầm:
- Phụ thân ơi!Vong hồn phụ thân có linh thiêng xin hãy trở về phù hộ cho mẫu thân con thoát khỏi tai ách này, từ lâu mẹ con đã từng chịu đựng muôn vàn đau khổ cho tới ngày nay vẫn còn bị kịch độc “Hủy diện độc trùng” hành hhạ xác thân đau khổ, nhược bằng mẹ con có mệnh hệ nào con sẽ tới Luân Hồi cung băm thây ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ ra làm vạn mảnh, giết luôn lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma rửa sạch hai mối huyết thù, con sẽ đưa hài cốt song thân trở về Hàn Sơn trang an táng mộ phần, sau đó con cư tang ba tháng mười ngày rồi sẽ tự quyết trước ngôi mộ của hai đấng sinh thành, con không thể sống một mình trên cõi đời này được nữa, xin phụ thân thứ tha cho cái tội bất hiếu của con không làm tròn lời di chúc của phụ thân, giữ gìn dòng dõi họ Hàn, đừng để cho phải tự tuyệt.
Thầm khấn nguyện xong, Hàn Tử Kỳ quá xúc động, quay mặt đi nơi khác đánh rơi hai giọt nước mắt thương tâm, cổ họng chàng nghẹn cứng.
Chờ mãi không nghe Hàn Tử Kỳ nói thêm gì, Tố Thần Phi với một giọng đau đớn:
- Hài nhi, con sợ mẹ chết phải không? Sao con không nói cho mẹ hiểu rõ tấm lòng của con trong phút giây cuối cùng này, dù mẹ có chết đi cũng vui lòng nhắm mắt.
Dừng lại nuốt trôi nghẹn ngào vừa trào lên cổ, Tố Thần Phi nói tiếp:
- Mẹ có mấy lời tâm huyết nói với con đây. Sau khi mẹ chết, con hãy đi giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho mẹ, nhưng dù gặp cảnh ngộ nào con cũng phải sống để nối dõi họ Hàn cho tròn hiếu đạo đối với phụ thân con và các đấng tiền nhân từ nhiều đời trước. Con không nên cãi lời mẹ. Con hãy ghi nhớ vào lòng, đừng bao giờ quên.
Hàn Tử Kỳ sợ hãi quay mặt lại:
- Mẹ ơi, xin mẹ hãy tha thứ cho con, vì con đã làm cho mẹ phải buồn. Con sẽ tới Luân Hồi cung giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ trả thù cho mẹ, vì ả đã làm cho mẹ đau khổ, nhưng mẹ không thể chết, mẹ hãy sống với con, dù thiên lao vạn khổ, dù lên trời hay xuống biển con cũng tìm phương cách cứu mẹ khỏi chứng bệnh này. Xin mẹ hãy an tâm tịnh dưỡng tâm thần, đừng lo nghĩ nữa.
Tố Thần Phi nở một nụ cười héo hắt:
- Mẹ rất vui mừng trước tấm lòng hiếu đạo của con. Mẹ không buồn con đâu, bao giờ mẹ cũng yêu thương con như hồi con còn tuổi ấu thơ, chỉ sợ định mệnh khiến xui, nếu chẳng may mẹ gặp điều bất hạnh, mẹ sẽ bỏ con ở lại cõi dương trần bơ vơ, lòng mẹ vô cùng xót xa đau đớn.
Hàn Tử Kỳ thầm nhủ:
- Những lời mẫu thân vừa nói chẳng khác nào những lời trối trăn của phụ thân trong lá tuyệt mệnh thư, phải chăng định mệnh tàn ác lại đến với ta hai lần, nếu mẹ ta chết rồi đây ta đâu còn được nghe tiếng nói thương yêu của mẹ ta như lúc còn ấu thơ nữa. Mẹ ta chết ta sẽ tự quyết như điều ta nghĩ từ trước đến nay.
Nghĩ đến đây Hàn Tử Kỳ rùng mình, sợ cho những ngày sắp tới, ngày đó đã gần kề.
Hàn Tử Kỳ còn đang vẩn vơ, miên man nghĩ ngợi chợt nghe Tố Thần Phi hỏi:
- Hài nhi, từ nãy mẹ quên hỏi con một chuyện. Phụ thân của con chết như thế nào. Phụ thân con vì mắc chứng bệnh nan y không chữa trị nổi, hay bị kẻ thù nào sát hại, con hãy nên thành thật nói cho mẹ được biết.
Câu hỏi đột ngột của Tố Thần Phi khiến cho Hàn Tử Kỳ giật mình bối rối.
- Sư muội không nên nói nhảm như vậy, lão huynh chẳng chút an lòng. Sư muội phải sống, nhất định phải sống. Sư muội không được chết. Nếu sư muội tự vận chết đi, hậu quả như thế nào sư muội có biết không?
Tố Thần Phi rơi lệ:
- Muội đang bấn loạn tâm thần không suy nghĩ được gì cả. Xin đại sư huynh nói cho muội nghe.
Đảo điên hòa thượng thấp giọng:
- Từ mấy tháng nay, lão huynh cứ thử thách thằnh bé Hàn Tử Kỳ rất nhiều lần, xem như thế nhưng tính tình của nó rất chí hiếu, chí nghĩa và rất khí khái, theo huynh hiểu, nếu sư muội có mệnh hệ nào chắc chắn nó sẽ tự tử chết theo, họ Hàn sẽ phải tuyệt diệt, sư muội sẽ có lỗi cùng Hàn lão đệ và các bậc tiền nhân dòng họ Hàn. Chuyện này huynh đã từng khuyên bảo sư muội rất nhiều lần, sư muội không nhớ hay sao lại còn nói ra những điều gở đó. Sư muội hãy nên bình tâm trở lại, mọi việc đã có huynh ...
Tố Thần Phi buông tiếng thở dài, giọng nói vẫn còn trong cơn xúc động:
- Muội vẫn luôn luôn nhớ những lời khuyên bảo của đại sư huynh, nhưng kịch độc “Hủy diện độc trùng” giờ đây đang phát tác đến cùng cực, muội không hiểu còn sống thêm được bao nhiêu lâu nữa, chắc đại sư huynh cũng hiểu rõ điều đó rồi, bây giờ muội biết phải làm thế nào chữa trị được chứng bệnh nan y của muội để muội còn sống trên cõi đời gìn giữ hài nhi Hàn Tử Kỳ, thực lòng muội chết đi cũng không đành nhắm mắt, đại sư huynh hãy hiểu cho sự đau khổ của muội hiện giờ.
Đảo điên hòa thượng trấn an:
- Sư muội hãy an tâm về chuyện đó. Lão huynh vừa nghĩ ra một phương cách thần diệu sẽ chữa trị cho sư muội khỏi kịch độc “hủy diện độc trùng”, dung nhan sẽ trở lại như ngày xưa, sư muội đừng quá lo âu, tuyệt vọng, sinh ra phiền não hao tổn tinh thần. Sư muội hãy nán chờ trong vài ngày sẽ có tin mừng cho sư muội.
Tố Thần Phi ngạc nhiên:
- Đại sư huynh vừa nghĩ ra phương thần diệu nào chữa trị nổi chứng bệnh kịch độc “Hủy diện độc trùng” xin đại sư huynh nói cho muội được rõ để muội không còn hoang mang lo sợ rằng không còn sống được bao lâu.
Đảo điên hòa thượng nghiêm túc:
- Cứ theo lão huynh biết rõ, muốn chữa trị kịch độc “Hủy diện độc trùng” này cần phải có viên ngọc “Tỵ độc thần châu” mới chữa nổi, ngoài ra chẳng có một loại thần đan thánh dược nào cứu được đâu.
Tố Thần Phi vui mừng:
- Đại sư huynh hiện này viên ngọc “Tỵ độc thần châu” đang ở nơi nào đại sư huynh có biết hay không?
Đảo điên hòa thượng khẽ gật:
- Nếu lão huynh không biết đâu có nói với sư muội làm chi vô ích. Viên ngọc “Tỵ độc thần châu” hiện nay đang ở trong Hồng nhạn cung.
Tố Thần Phi chớp mắt:
- Chủ nhân Hồng nhạn cung là ả hồ ly mặt ngọc tên Điêu Thất Cô, cháu của Điêu Nguyệt Hồ phải không đại sư huynh?
Đảo điên hòa thượng chậm rãi:
- Đúng, không sai. Trên chốn giang hồ hiện nay chỉ có ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô mới có viên “Tỵ độc thần châu”, ngoài ra chẳng còn ai có nữa.
Tố Thần Phi lo lắng:
- Đại sư huynh, ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô là một nữ nhân bại hoại, xảo quyệt, làm thế nào đại sư huynh lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, muội nghĩ chuyện này vô cùng khó khăn cho đại sư huynh.
Đảo điên hòa thượng thản nhiên:
- Lão huynh không đi lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, huynh sẽ bảo Hàn hiền điệt đi lấy viên ngọc đó.
Tố Thần Phi tròn đôi mắt:
- Hài nhi Hàn Tử Kỳ đi lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu” được sao đại sư huynh?
- Hàn hiền điệt lấy viên ngọc đó rất dễ dàng. Lúc trước lão huynh đã bảo nó mấy lần rồi, nhưng thằng bé từ chối không chịu tới Hồng nhạn cung đó thôi. Lần này huynh bắt buộc nó phải làm chuyện đó.
Tố Thần Phi kinh ngạc:
- Đại sư huynh, tại sao hài nhi Hàn Tử Kỳ không chịu tới Hồng nhạn cung lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”? Hài nhi nói thế nào không khứng chịu?
Đảo điên hòa thượng hậm hực:
- Thằng bé nói với lão huynh, tới Hồng nhạn cung gặp ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô, lấy viên ngọc sẽ làm ô nhục đến thanh danh dòng họ Hàn và nó cũng bị bọn giang hồ đàm tiếu, phỉ báng, chẳng còn dám ngó mặt ai, nên nó cứ khăng khăng chối từ, làm cho có lần huynh phải nổi giận, bởi chỉ viên ngọc đó mới cứi nổi chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho sư muội.
Tố Thần Phi chưa hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện trước kia càng lạ lùng:
- Hài nhi Hàn Tử Kỳ nói thế nào lại làm ô nhục tới thanh danh dòng họ Hàn và tại sao nó bị bọn giang hồ dèm pha, muội không hiểu gì cả.
Đảo điên hòa thượng thẳng thừng không cần phải giấu giếm với Tố Thần Phi:
- Lão huynh bảo Hàn hiền điệt tới Hồng nhạnc ung gặp ả Điêu Thất Cô chịu nhận làm đức lang quân của ả theo lời ả khẩn cầu lúc trước. Ả rất yêu thương thằng bé nên đòi hỏi chuyện đó. Bởi có làm chồng ả mới có thể lấy được viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, vì viên ngọc kia ả luôn luôn cất giấu trong mình không rời ra một phút giây nào, ngoài ra chẳng có phương cách nào nữa. Chốc lác đây huynh sẽ bức bách nó phải chấp nhận điều đó không được cãi lời huynh như trước.
Tố Thần Phi thất vọng, im lặng một lúc lâu, cất giọng buồn buồn:
- Đại sư huynh, muội rất hiểu hài nhi Hàn Tử Kỳ lúc còn tuổi ấu thơ. Tính khí của thằng bé rất tự trọng, kiên quyết, không muốn một ai làm điều sỉ nhục, khinh thường đối với nó, cũng không chịu làm những điều càn rỡ, muội chỉ e sợ không bao giờ nó bằng lòng làm đức lang quân ả tiểu hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô đã từng mang tiếng là một nữ nhân kỳ dâm trác tuyệt, quỷ quyệt, điêu ngoa, đại sư huynh có bức bách nó cũng chỉ vô ích thôi. Vả lại chính muội cũng không muốn làm tổn thương tới thanh danh dòng họ Hàn, sẽ đắc tội cùng các bậc tiền nhân. Hay là đại sư huynh cứ phó mặc cho định mệnh an bài, hiện giờ muội chỉ muốn trông thấy mặt nó trong phút giây cuối cùng của cuộc đời muội là muội đã mãn nguyện lắm rồi.
Đảo điên hòa thượng khẳng khái:
- Lão huynh đã có một quyết tâm từ trước, không có cách nào thay đổi được ý định của huynh. Nhất định huynh phải cứu muội khỏi chứng “Hủy diện độc trùng” này cho bằng được, bằng không huynh sẽ lột chiếc áo cà sa này trả lại cho đức từ bi phật tổ. Muội hãy nhớ mạng người lớn bằng trời, chết đi rồi chẳng bao giờ sống lại được.
Tố Thần Phi vô cùng cảm kích:
- Từ bấy lâu nay, đại sư huynh cũng chỉ vì muội mà khổ tâm lao trí quá nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa yên, vẫn còn lụy phiền vì muội, muội thấy trong lòng bất nhẫn không an tâm chút nào.
Đảo điên hòa thượng lắc đầu:
- Lời sư muội đã sai rồi. Sư phụ của chúng ta chỉ vỏn vẹn có hai sư đồ, đó là lão huynh và sư muội. Sư phụ yêu thương chúng ta biết dường nào, thuở sinh tiền sư phụ thường dặn dò huynh, khi ra chốn giang hồ phải tận tâm tận lực chăm sóc cho sư muội, không được chểnh mảng, thờ ơ, dù linh hồn của sư phụ ở chốn suối vàng cũng được ngậm cười. Những lời di ngôn của sư phụ đến nay hãy còn văng vẳng bên tai huynh, huynh đâu dám làm trái lời trối trăn của sư phụ. Huynh lo cho sư muội đó là bổn phận của huynh đối với sư môn, lúc sinh tiền cũng như khuất bóng, dù cho lao khổ, nguy hiểm đến đâu, huynh cũng chẳng dám từ nan, đừng nói chỉ là một chuyện cỏn con này. Huynh khuyên muội đừng nghĩ ngợi viễn vông, đừng lo sợ, tuyệt vọng, mọi sự đã có huynh lo liệu, huynh sẽ làm cách nào đó miễn cứu muội khỏi chứng bệnh, dung nhan trở lại như xưa là huynh vui rồi.
Tố Thần Phi rơi hai giọt lệ:
- Muội xin đa tạ đại sư huynh đã hết lòng lo lắng cho muội, dù muội có chết đi cũng chẳng bao giờ dám quên tình nghĩa sâu nặng của đại sư huynh đối với muội.
Thoáng nghe có tiếng động, Đảo điên hòa thượng và Tố Thần Phi ngưng lại không tiếp chuyện nữa.
Từ ngoài cánh cửa tò vò sơn cốc, Hàn Tử Kỳ nhanh chân bước vào, trong tay chàng cầm con thỏ đã nướng chín vàng bay mùi thơm phưng phức.
Vừa trông thấy Tố Thần Phi đã tỉnh lại, Hàn Tử Kỳ ném phăng con thỏ chạy tới reo mừng:
- Mẹ đã tỉnh lại rồi ... mẹ ơi con sợ ...
Đến đây biết đã lỡ lời, Hàn Tử Kỳ vụt im đi không nói thêm nữa chỉ lấy mắt nhìn Tố Thần Phi vừa vui mừng lại vừa dậy trong lòng một mối thương tâm.
Hàn Tử Kỳ vui mừng vì trông thấy Tố Thần Phi đã tỉnh lại. Chàng còn được nghe tiếng nói thương yêu ngọt ngào của mẹ đã cách xa từ lâu không được nghe, nhưng thương tâm bởi không biết rồi đây số mạng của mẹ chàng ra sao, chàng và đại sư Đảo điên hòa thượng có cứu nổi sinh mạng của mẹ hay cuối cùng đành thiên thu di hận.
Chàng khấn thầm:
- Phụ thân ơi!Vong hồn phụ thân có linh thiêng xin hãy trở về phù hộ cho mẫu thân con thoát khỏi tai ách này, từ lâu mẹ con đã từng chịu đựng muôn vàn đau khổ cho tới ngày nay vẫn còn bị kịch độc “Hủy diện độc trùng” hành hhạ xác thân đau khổ, nhược bằng mẹ con có mệnh hệ nào con sẽ tới Luân Hồi cung băm thây ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ ra làm vạn mảnh, giết luôn lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma rửa sạch hai mối huyết thù, con sẽ đưa hài cốt song thân trở về Hàn Sơn trang an táng mộ phần, sau đó con cư tang ba tháng mười ngày rồi sẽ tự quyết trước ngôi mộ của hai đấng sinh thành, con không thể sống một mình trên cõi đời này được nữa, xin phụ thân thứ tha cho cái tội bất hiếu của con không làm tròn lời di chúc của phụ thân, giữ gìn dòng dõi họ Hàn, đừng để cho phải tự tuyệt.
Thầm khấn nguyện xong, Hàn Tử Kỳ quá xúc động, quay mặt đi nơi khác đánh rơi hai giọt nước mắt thương tâm, cổ họng chàng nghẹn cứng.
Chờ mãi không nghe Hàn Tử Kỳ nói thêm gì, Tố Thần Phi với một giọng đau đớn:
- Hài nhi, con sợ mẹ chết phải không? Sao con không nói cho mẹ hiểu rõ tấm lòng của con trong phút giây cuối cùng này, dù mẹ có chết đi cũng vui lòng nhắm mắt.
Dừng lại nuốt trôi nghẹn ngào vừa trào lên cổ, Tố Thần Phi nói tiếp:
- Mẹ có mấy lời tâm huyết nói với con đây. Sau khi mẹ chết, con hãy đi giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho mẹ, nhưng dù gặp cảnh ngộ nào con cũng phải sống để nối dõi họ Hàn cho tròn hiếu đạo đối với phụ thân con và các đấng tiền nhân từ nhiều đời trước. Con không nên cãi lời mẹ. Con hãy ghi nhớ vào lòng, đừng bao giờ quên.
Hàn Tử Kỳ sợ hãi quay mặt lại:
- Mẹ ơi, xin mẹ hãy tha thứ cho con, vì con đã làm cho mẹ phải buồn. Con sẽ tới Luân Hồi cung giết ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ trả thù cho mẹ, vì ả đã làm cho mẹ đau khổ, nhưng mẹ không thể chết, mẹ hãy sống với con, dù thiên lao vạn khổ, dù lên trời hay xuống biển con cũng tìm phương cách cứu mẹ khỏi chứng bệnh này. Xin mẹ hãy an tâm tịnh dưỡng tâm thần, đừng lo nghĩ nữa.
Tố Thần Phi nở một nụ cười héo hắt:
- Mẹ rất vui mừng trước tấm lòng hiếu đạo của con. Mẹ không buồn con đâu, bao giờ mẹ cũng yêu thương con như hồi con còn tuổi ấu thơ, chỉ sợ định mệnh khiến xui, nếu chẳng may mẹ gặp điều bất hạnh, mẹ sẽ bỏ con ở lại cõi dương trần bơ vơ, lòng mẹ vô cùng xót xa đau đớn.
Hàn Tử Kỳ thầm nhủ:
- Những lời mẫu thân vừa nói chẳng khác nào những lời trối trăn của phụ thân trong lá tuyệt mệnh thư, phải chăng định mệnh tàn ác lại đến với ta hai lần, nếu mẹ ta chết rồi đây ta đâu còn được nghe tiếng nói thương yêu của mẹ ta như lúc còn ấu thơ nữa. Mẹ ta chết ta sẽ tự quyết như điều ta nghĩ từ trước đến nay.
Nghĩ đến đây Hàn Tử Kỳ rùng mình, sợ cho những ngày sắp tới, ngày đó đã gần kề.
Hàn Tử Kỳ còn đang vẩn vơ, miên man nghĩ ngợi chợt nghe Tố Thần Phi hỏi:
- Hài nhi, từ nãy mẹ quên hỏi con một chuyện. Phụ thân của con chết như thế nào. Phụ thân con vì mắc chứng bệnh nan y không chữa trị nổi, hay bị kẻ thù nào sát hại, con hãy nên thành thật nói cho mẹ được biết.
Câu hỏi đột ngột của Tố Thần Phi khiến cho Hàn Tử Kỳ giật mình bối rối.
Bình luận facebook