Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151: Ngựa cao cấp
Translator: Nguyetmai
Ngày "Giang hồ bí văn lục" ra đời, hai triệu quyển đặt trước đã tiêu thụ hết, đưa Giang Hồ Bách Hiểu Sinh lên vị trí số hai của tài phú bảng, có một thời gian ngắn vượt qua đường chủ Mộng Vân của Nhất Phẩm Đường để trở thành đại tài chủ số một của "Giang hồ"!
Quả thực "Giang hồ bí văn lục" là một thứ hay ho, không những để người ta hiểu biết kĩ hơn về tình hình của "Giang hồ", mà còn giúp người chơi đặt ra mục tiêu xác thực cho bản thân.
Tuy rằng hiệu ứng tích cực mà nó đem lại không hề nhỏ, nhưng đồng thời cũng khiến rất nhiều người chơi gặp phiền phức!
Hơn hai trăm người trên Danh gia bảng, Long bảng, Phượng bảng lần lượt nhận được thư mời của các bang phái đến từ các thành thị khác nhau. Sau khi "bị vạch trần", một số người chơi chỉ tập trung tu luyện, không thích nổi bật không thể lẳng lặng luyện công được nữa, bắt đầu bị cuốn vào những phân tranh trong "Giang hồ".
Nhưng có một nhóm người còn khổ hơn nữa. Trên tài phú bảng, hơn ba mươi địa chủ với lượng tiền hơn trăm vạn đã bị những đội ngũ không rõ lai lịch tập kích và mất mạng ngay tại chỗ.
Vì cái thiết lập "sau khi chết sẽ rơi ra năm mươi phần trăm tiền tài" nên sau khi tài sản bị lộ ra, bọn họ không nắm được tin tức kịp thời và đã bị người ta để mắt tới.
Cho dù có một số người đã gửi tiền trong ngân hàng, nhưng số của cải trên người sau khi chết vẫn mang đến món lợi không nhỏ…
Các vụ việc địa chủ trên tài phú bảng bị công kích liên tiếp xảy ra ở khắp nơi.
Sau khi chết, thậm chí có người còn tức giận mắng nhiếc hành động của Giang Hồ Bách Hiểu Sinh, nói hắn ta xâm phạm quyền riêng tư của người khác, khiến tài sản của bọn họ bị uy hiếp….
Tiếc rằng, trong chốn võ lâm giang hồ đầy thị phi này, những việc làm của Bách Hiểu Sinh không hề bị ràng buộc bởi bất cứ chế tài nào. Ngoại trừ khiến Bách Hiểu Sinh nổi tiếng hơn nữa thì bọn họ cũng chẳng làm được gì. Cuối cùng, người thì gia nhập bang phái, người thì ra ngoài sẽ dẫn cả hộ vệ theo.
Vì thế, bầu không khí trong "Giang hồ" trở nên căng thẳng và nặng nề hơn.
…
Sau khi rời khỏi Hình Phạt Chi Phong, Khai Tâm vội vàng bay nhanh qua một con đường nhỏ ở Tung Sơn, dùng hết tốc lực của Đăng Vân Bộ để lặng lẽ rời khỏi lãnh địa Tung Sơn.
Bước vào phạm vi đường lớn, Khai Tâm dùng Mã Bài lấy được từ trên người tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của bọn cướp để triệu hồi còn tuấn mã đỏ rực ra...
"Hí!"
Con ngựa đỏ rực đầy sức sống vừa được gọi ra là giơ cao vó trước lên, như thể muốn xả ra hết những khó chịu vì phải ở trong Mã Bài mấy hôm nay.
"Ngựa tốt!"
Đôi mắt sáng lên, Khai Tâm kéo dây cương rồi phi người ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Vỗ nhẹ vào cơ thể rắn chắc và làn da bóng loáng của nó, Khai Tâm hơi dùng sức, quật nhẹ vào mông ngựa: "Cha!!!"
Bị đau, con ngựa hí lên một tiếng, cả người nó bỗng dồn sức, bốn vó bắt đầu rảo bước về phía trước, từ chậm đến nhanh, để lại làn bụi mù mịt ở đằng sau. Chẳng mấy chốc sau, Khai Tâm chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, tiếp tục rơi vào trạng thái phi nhanh như tia chớp.
Hắn vừa đi chưa tới một phút…
Những tiếng vó ngựa dồn dập bỗng vọng lên ở trên đường đi!
"Nhanh lên!"
"Đừng để hắn chạy thoát!"
"Cha!!!"
"Cha!! Cha!!"
Phía xa xa trên con đường này, một đoàn người vội vàng đánh ngựa tới từ một hướng khác, nhanh chóng đi qua vị trí vừa rồi của Khai Tâm. Tất cả đều ăn mặc gọn gàng, đằng đằng sát khí, ra sức quất ngựa để đuổi theo màn bụi cát còn chưa tản ra hết ở đằng trước…
Nhưng sau mười mấy phút, đám người đó càng đuổi càng thấy xa!
Đến một nơi có tầm nhìn rộng rãi, tất cả đều ghìm cương ngựa không đuổi theo nữa.
Cộp cộp, cộp cộp…
Bóng người mặc quần áo màu xanh lấy tốc độ điện xẹt khuất dần ở nơi cuối con đường!
"Nhanh quá…"
"Mẹ nó, là ngựa cao cấp."
Cả đám đều than vãn vì cảm thấy đáng tiếc.
Mặc dù từ khi Khai Tâm rời khỏi Hình Phạt Chi Phong đến giờ, bọn chúng vẫn không ngừng điều tra về vị trí của Khai Tâm. Nhưng tốc độ của Khai Tâm quá nhanh, hơn nữa tuyến đường cũng rất quái lạ, khiến bọn chúng mất dấu liên tục, hoặc là bị mãnh thú dọc đường quấn lấy, bị ngăn cản dọc đường, vì thế khi vào được đường lớn thì Khai Tâm đã đi trước rồi.
"Mẹ kiếp, may cho hắn quá!"
Bây giờ nhìn ra được thú cưỡi của đối phương rất bất phàm, tên nào tên nấy đều rất bực tức…
Kế hoạch cướp bóc số tài sản hàng trăm vạn trên người Khai Tâm đã chính thức thất bại.
"Đi!" Mang theo sự tiếc hận khôn cùng, cả đám người lại ngay ngắn đánh ngựa đi, tới lui nhanh gọn, rất giống những game thủ chuyên nghiệp của một công hội nào đấy.
Khai Tâm không hề biết rằng hành động vừa rồi đã khiến hắn tránh được một cuộc chiến không cần thiết, hắn cầm dây cương vội vàng đi về phía huyện Đăng Phong.
Mặc dù không được tận mắt nhìn thấy những người chơi đã đánh ngựa rời đi ở đằng sau, nhưng Khai Tâm vẫn biết rõ về tình cảnh trước mắt của mình…
Hắn đã xung đột với Nhất Phẩm Đường, còn có cái được gọi là an toàn nữa sao?
Thiếu Lâm Tự chẳng khác nào nơi đất khách quê người, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Trịnh Châu, về thẳng thành Cô Tô mà hắn quen thuộc. Tuy rằng ở đó hắn cũng không có đủ thực lực để chống lại Nhất Phẩm Đường, nhưng dù sao Mộ Dung thế gia cũng là sư môn của hắn. Hơn nữa còn có tai mắt và các huynh đệ, nếu các thế lực hay những người chơi khác từ bên ngoài tới thì hắn cũng sẽ biết được, không đến mức bị động như hiện tại.
Đến thành Cô Tô, ít nhất hắn còn có một nơi đặt chân đáng để yên tâm, không phải chiến đấu một mình nữa.
Còn đang suy nghĩ, trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm: "Có người!" Tiếng vang xé gió khiến cả người Khai Tâm siết chặt lại, theo bản năng đập về phía có tia gió đang ập tới…
Bàn tay màu xanh biếc vung lên trái phải.
Phập! Phập!
Hai mũi tên bị đánh bay một cách gọn lẹ và đâm sâu vào hai bên đường, đuôi tên vẫn đang đung đưa không ngừng!
Nhưng Khai Tâm cũng chẳng dễ chịu gì, cho dù đã đeo găng tay Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, nhưng việc đỡ hai mũi tên cảnh giới Tông Sư vẫn khiến bàn tay hắn hơi tê nhức.
Khai Tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ với chuyện này. Hắn đã từng gặp nhiều vụ cướp giữa đường thế này lắm rồi nên hắn biết, thực ra mũi tên vừa rồi không thể uy hiếp đến hắn được, chỉ cần ghìm cương để giảm tốc độ là mũi tên sẽ bắn trượt.
Nhưng nếu giảm tốc hoặc dừng lại đột ngột, chắc chắn tình cảnh sẽ càng nguy hiểm hơn. Có người phục kích sẵn ở đây rồi thì chắc chắn không phải là một, hai người, Khai Tâm có tự tin đến đâu thì hắn cũng không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc phần thắng. Khi chưa biết tình hình thế nào mà nhảy vào vòng vây thì không phải một ý hay, hắn không dám chắc mình có thể thoát thân an toàn trong một cuộc chiến sống còn hay không…
"Thân thủ tốt lắm! Bằng hữu hãy dừng bước!"
Một tiếng tán thưởng vọng ra từ khu rừng bên trái đường, vút một tiếng, một bóng đen bỗng bay ra, rồi lại nhanh chóng đáp xuống đất một cách nhanh nhẹn. Hắn ta đứng chặn ở giữa đường, thân pháp rất kỳ lạ. Vừa rồi ở trong rừng rậm, nhìn thấy thủ pháp đánh bay mũi tên đầy quả quyết của Khai Tâm, người trong rừng cũng rất kinh ngạc.
"Kẻ nào!"
Ngay khi đối phương phô bày thân pháp, Khai Tâm đã biết mình gặp phải kình địch, hắn nhướng mày, dứt khoát kéo dây cương lại.
Con ngựa đỏ thẫm giơ cao vó trước rồi hí lên một tiếng như rất bất mãn, tiếp cận người đại hán mặt đen với bộ quần áo tả tơi như ăn mày đó trong sự cảnh giác của Khai Tâm.
Ngày "Giang hồ bí văn lục" ra đời, hai triệu quyển đặt trước đã tiêu thụ hết, đưa Giang Hồ Bách Hiểu Sinh lên vị trí số hai của tài phú bảng, có một thời gian ngắn vượt qua đường chủ Mộng Vân của Nhất Phẩm Đường để trở thành đại tài chủ số một của "Giang hồ"!
Quả thực "Giang hồ bí văn lục" là một thứ hay ho, không những để người ta hiểu biết kĩ hơn về tình hình của "Giang hồ", mà còn giúp người chơi đặt ra mục tiêu xác thực cho bản thân.
Tuy rằng hiệu ứng tích cực mà nó đem lại không hề nhỏ, nhưng đồng thời cũng khiến rất nhiều người chơi gặp phiền phức!
Hơn hai trăm người trên Danh gia bảng, Long bảng, Phượng bảng lần lượt nhận được thư mời của các bang phái đến từ các thành thị khác nhau. Sau khi "bị vạch trần", một số người chơi chỉ tập trung tu luyện, không thích nổi bật không thể lẳng lặng luyện công được nữa, bắt đầu bị cuốn vào những phân tranh trong "Giang hồ".
Nhưng có một nhóm người còn khổ hơn nữa. Trên tài phú bảng, hơn ba mươi địa chủ với lượng tiền hơn trăm vạn đã bị những đội ngũ không rõ lai lịch tập kích và mất mạng ngay tại chỗ.
Vì cái thiết lập "sau khi chết sẽ rơi ra năm mươi phần trăm tiền tài" nên sau khi tài sản bị lộ ra, bọn họ không nắm được tin tức kịp thời và đã bị người ta để mắt tới.
Cho dù có một số người đã gửi tiền trong ngân hàng, nhưng số của cải trên người sau khi chết vẫn mang đến món lợi không nhỏ…
Các vụ việc địa chủ trên tài phú bảng bị công kích liên tiếp xảy ra ở khắp nơi.
Sau khi chết, thậm chí có người còn tức giận mắng nhiếc hành động của Giang Hồ Bách Hiểu Sinh, nói hắn ta xâm phạm quyền riêng tư của người khác, khiến tài sản của bọn họ bị uy hiếp….
Tiếc rằng, trong chốn võ lâm giang hồ đầy thị phi này, những việc làm của Bách Hiểu Sinh không hề bị ràng buộc bởi bất cứ chế tài nào. Ngoại trừ khiến Bách Hiểu Sinh nổi tiếng hơn nữa thì bọn họ cũng chẳng làm được gì. Cuối cùng, người thì gia nhập bang phái, người thì ra ngoài sẽ dẫn cả hộ vệ theo.
Vì thế, bầu không khí trong "Giang hồ" trở nên căng thẳng và nặng nề hơn.
…
Sau khi rời khỏi Hình Phạt Chi Phong, Khai Tâm vội vàng bay nhanh qua một con đường nhỏ ở Tung Sơn, dùng hết tốc lực của Đăng Vân Bộ để lặng lẽ rời khỏi lãnh địa Tung Sơn.
Bước vào phạm vi đường lớn, Khai Tâm dùng Mã Bài lấy được từ trên người tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của bọn cướp để triệu hồi còn tuấn mã đỏ rực ra...
"Hí!"
Con ngựa đỏ rực đầy sức sống vừa được gọi ra là giơ cao vó trước lên, như thể muốn xả ra hết những khó chịu vì phải ở trong Mã Bài mấy hôm nay.
"Ngựa tốt!"
Đôi mắt sáng lên, Khai Tâm kéo dây cương rồi phi người ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Vỗ nhẹ vào cơ thể rắn chắc và làn da bóng loáng của nó, Khai Tâm hơi dùng sức, quật nhẹ vào mông ngựa: "Cha!!!"
Bị đau, con ngựa hí lên một tiếng, cả người nó bỗng dồn sức, bốn vó bắt đầu rảo bước về phía trước, từ chậm đến nhanh, để lại làn bụi mù mịt ở đằng sau. Chẳng mấy chốc sau, Khai Tâm chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, tiếp tục rơi vào trạng thái phi nhanh như tia chớp.
Hắn vừa đi chưa tới một phút…
Những tiếng vó ngựa dồn dập bỗng vọng lên ở trên đường đi!
"Nhanh lên!"
"Đừng để hắn chạy thoát!"
"Cha!!!"
"Cha!! Cha!!"
Phía xa xa trên con đường này, một đoàn người vội vàng đánh ngựa tới từ một hướng khác, nhanh chóng đi qua vị trí vừa rồi của Khai Tâm. Tất cả đều ăn mặc gọn gàng, đằng đằng sát khí, ra sức quất ngựa để đuổi theo màn bụi cát còn chưa tản ra hết ở đằng trước…
Nhưng sau mười mấy phút, đám người đó càng đuổi càng thấy xa!
Đến một nơi có tầm nhìn rộng rãi, tất cả đều ghìm cương ngựa không đuổi theo nữa.
Cộp cộp, cộp cộp…
Bóng người mặc quần áo màu xanh lấy tốc độ điện xẹt khuất dần ở nơi cuối con đường!
"Nhanh quá…"
"Mẹ nó, là ngựa cao cấp."
Cả đám đều than vãn vì cảm thấy đáng tiếc.
Mặc dù từ khi Khai Tâm rời khỏi Hình Phạt Chi Phong đến giờ, bọn chúng vẫn không ngừng điều tra về vị trí của Khai Tâm. Nhưng tốc độ của Khai Tâm quá nhanh, hơn nữa tuyến đường cũng rất quái lạ, khiến bọn chúng mất dấu liên tục, hoặc là bị mãnh thú dọc đường quấn lấy, bị ngăn cản dọc đường, vì thế khi vào được đường lớn thì Khai Tâm đã đi trước rồi.
"Mẹ kiếp, may cho hắn quá!"
Bây giờ nhìn ra được thú cưỡi của đối phương rất bất phàm, tên nào tên nấy đều rất bực tức…
Kế hoạch cướp bóc số tài sản hàng trăm vạn trên người Khai Tâm đã chính thức thất bại.
"Đi!" Mang theo sự tiếc hận khôn cùng, cả đám người lại ngay ngắn đánh ngựa đi, tới lui nhanh gọn, rất giống những game thủ chuyên nghiệp của một công hội nào đấy.
Khai Tâm không hề biết rằng hành động vừa rồi đã khiến hắn tránh được một cuộc chiến không cần thiết, hắn cầm dây cương vội vàng đi về phía huyện Đăng Phong.
Mặc dù không được tận mắt nhìn thấy những người chơi đã đánh ngựa rời đi ở đằng sau, nhưng Khai Tâm vẫn biết rõ về tình cảnh trước mắt của mình…
Hắn đã xung đột với Nhất Phẩm Đường, còn có cái được gọi là an toàn nữa sao?
Thiếu Lâm Tự chẳng khác nào nơi đất khách quê người, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Trịnh Châu, về thẳng thành Cô Tô mà hắn quen thuộc. Tuy rằng ở đó hắn cũng không có đủ thực lực để chống lại Nhất Phẩm Đường, nhưng dù sao Mộ Dung thế gia cũng là sư môn của hắn. Hơn nữa còn có tai mắt và các huynh đệ, nếu các thế lực hay những người chơi khác từ bên ngoài tới thì hắn cũng sẽ biết được, không đến mức bị động như hiện tại.
Đến thành Cô Tô, ít nhất hắn còn có một nơi đặt chân đáng để yên tâm, không phải chiến đấu một mình nữa.
Còn đang suy nghĩ, trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm: "Có người!" Tiếng vang xé gió khiến cả người Khai Tâm siết chặt lại, theo bản năng đập về phía có tia gió đang ập tới…
Bàn tay màu xanh biếc vung lên trái phải.
Phập! Phập!
Hai mũi tên bị đánh bay một cách gọn lẹ và đâm sâu vào hai bên đường, đuôi tên vẫn đang đung đưa không ngừng!
Nhưng Khai Tâm cũng chẳng dễ chịu gì, cho dù đã đeo găng tay Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, nhưng việc đỡ hai mũi tên cảnh giới Tông Sư vẫn khiến bàn tay hắn hơi tê nhức.
Khai Tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ với chuyện này. Hắn đã từng gặp nhiều vụ cướp giữa đường thế này lắm rồi nên hắn biết, thực ra mũi tên vừa rồi không thể uy hiếp đến hắn được, chỉ cần ghìm cương để giảm tốc độ là mũi tên sẽ bắn trượt.
Nhưng nếu giảm tốc hoặc dừng lại đột ngột, chắc chắn tình cảnh sẽ càng nguy hiểm hơn. Có người phục kích sẵn ở đây rồi thì chắc chắn không phải là một, hai người, Khai Tâm có tự tin đến đâu thì hắn cũng không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc phần thắng. Khi chưa biết tình hình thế nào mà nhảy vào vòng vây thì không phải một ý hay, hắn không dám chắc mình có thể thoát thân an toàn trong một cuộc chiến sống còn hay không…
"Thân thủ tốt lắm! Bằng hữu hãy dừng bước!"
Một tiếng tán thưởng vọng ra từ khu rừng bên trái đường, vút một tiếng, một bóng đen bỗng bay ra, rồi lại nhanh chóng đáp xuống đất một cách nhanh nhẹn. Hắn ta đứng chặn ở giữa đường, thân pháp rất kỳ lạ. Vừa rồi ở trong rừng rậm, nhìn thấy thủ pháp đánh bay mũi tên đầy quả quyết của Khai Tâm, người trong rừng cũng rất kinh ngạc.
"Kẻ nào!"
Ngay khi đối phương phô bày thân pháp, Khai Tâm đã biết mình gặp phải kình địch, hắn nhướng mày, dứt khoát kéo dây cương lại.
Con ngựa đỏ thẫm giơ cao vó trước rồi hí lên một tiếng như rất bất mãn, tiếp cận người đại hán mặt đen với bộ quần áo tả tơi như ăn mày đó trong sự cảnh giác của Khai Tâm.
Bình luận facebook