Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Đánh giá chiến đấu cấp S
Editor:Nguyetmai
Cho dù Hoa Lang Ngâm tầng mười không thể làm Thi Vương Ngàn Năm bị thương nặng, nhưng vì là lần đầu bị thương nên nó vẫn rất tức giận. Đôi mắt đen kịt trở nên hung tợn, càng đuổi theo nhanh hơn nữa. Nó thi triển thế công liên tục, khiến Khai Tâm không có cơ hội thở dốc, đi đến đâu là những nấm mộ bị lật tung đến đấy.
Sau khi đánh trúng một đòn, Khai Tâm cũng không dám thả lỏng chút nào, hắn vẫn trầm ngâm lắng nghe bốn phương tám hướng xung quanh để tìm ra quỹ tích công kích của Thi Vương Ngàn Năm, lựa chọn cách né tránh hiệu quả nhất.
Đồng thời, Khai Tâm cũng sẽ chém ra một đao vào lúc nó tung đòn đánh.
Keng!
Mỗi lần bị công kích, cơ thể của Thi Vương Ngàn Năm chỉ hơi lung lay một chút, sau đó lại khôi phục lại như lúc đầu, chỉ có điều là sát khí càng thêm nồng đậm hơn, thế công càng thêm phẫn nộ và dồn dập.
Mọi hành động của Khai Tâm đều chỉ như uổng công vô ích.
Nhưng khi cả gan tới gần, Tiểu Bắc vẫn nhìn thấy được. Sau mỗi lần bị công kích, trên cơ thể như một bộ xương của Thi Vương Ngàn Năm xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Mặc dù không đáng chú ý là bao, nhưng sau khi trúng đòn nhiều lần, những vết nứt càng lúc càng nhiều và nối liền với nhau. Rốt cuộc thì Thi Vương Ngàn Năm với tốc độ tấn công khủng khiếp không ai sánh bằng đó cũng bắt đầu chậm lại một chút.
Trên đường đi, Khai Tâm vội vàng tranh thủ thời gian dùng tốc độ nhanh nhất để uống thuốc.
Rắc!
Sau khi các vết nứt nối lại với nhau, nơi trúng đòn nhiều nhất trên người Thi Vương Ngàn Năm càng nứt ra rõ ràng hơn. Lúc bị Bách Chiến Đao chém vào, một mảnh vụn vỡ ra từ người của Thi Vương Ngàn Năm, Khai Tâm không khỏi giật mình.
Sắp được rồi!
Sau một trăm đòn công kích, rốt cuộc thân thể kiên cố của nó cũng xuất hiện lỗ hổng. Cho dù sức chiến đấu của Thi Vương Ngàn Năm cao hơn nhiều so với cương thi, nhưng tốc độ di chuyển của nó mới là thứ mà người ta sợ hãi nhất. Với sự luyện chế của Thi Môn, nó có khả năng di chuyển tương đương với khinh công cảnh giới Tông Sư thượng thừa, phối hợp với thân thể dị dạng nhẹ bẫng ấy, nó có thể thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, khiến người ta khó mà phòng bị được.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Khai Tâm quan sát Thi Vương Ngàn Năm. Tốc độ của nó đã bị ảnh hưởng rõ rệt rồi, không còn khó nhìn thấy bằng mắt thường như trước nữa… Hơn nữa trong lúc di chuyển, nó cũng để lộ sơ hở.
Nếu là những người chơi bình thường khác, chắc chắn họ sẽ dùng phương pháp an toàn như thế từ đầu tới cuối!
Nhưng Khai Tâm lại không.
Bị Thi Vương Ngàn Năm áp chế lâu như vậy rồi, giờ thấy nó lộ ra sơ hở, Khai Tâm dừng bước lại theo phản xạ, lao người ra đối đầu với Thi Vương Ngàn Năm.
Đôi mắt của Thi Vương Ngàn Năm lóe lên.
Đòn công kích có thể phá hủy sắt thép, mang theo cơn gió tanh tưởi màu đen nhanh như chớp đánh úp về phía Khai Tâm.
Mặc dù động tác của Thi Vương Ngàn Năm đã hơi chậm lại, nhưng đối với người chơi cảnh giới Tạo Hóa, đòn đánh của nó vẫn rất hung hiểm...
Khai Tâm bật chân một cái, xoay người như một con lươn, nhanh nhẹn né tránh được móng vuốt độc của Thi Vương Ngàn Năm, đồng thời Bách Chiến Đao cũng nhắm thẳng vào người Thi Vương Ngàn Năm.
Lưỡi đao sắc bén, hẹp dài và mãnh liệt chém vào bộ phận đã bị tổn hại của nó.
Phụt!
Chất lỏng đen như mực bắn ra.
Thi Vương Ngàn Năm rú lên thảm thiết, thân thể dị dạng lảo đảo lùi ra sau mấy mét, xoay người định bỏ trốn.
"Má ơi!"
Tiểu Bắc đã can đảm hơn rồi, cậu ta đứng quan sát cuộc chiến, thấy vậy thì trợn to mắt! Biểu cảm của cậu ta như gặp phải ma, không thể tin được bù nhìn chiến đấu mà cũng biết xem xét thế cục, thấy không ổn là chạy trốn y như con người!
Đáng tiếc…
Vốn dĩ với tốc độ của Thi Vương Ngàn Năm, nếu không có người bao vây thì nó sẽ chạy trốn rất dễ dàng, nhưng gặp phải người hiểu biết về nó rõ như lòng bàn tay thì kiểu gì cũng có bi kịch xảy ra!
"Định chạy hả?"
Khai Tâm đã lường trước được điểm này của Thi Vương Ngàn Năm nên khi vừa đánh lui nó là hắn đã bật chân lên để kề sát sau lưng nó, lúc mà nó quay người lại, Cầm Long Thủ được thi triển ra.
Ra tay thì chắc chắn sẽ khống chế được!
Cánh tay của Thi Vương Ngàn Năm bị Khai Tâm vặn lại.
Bách Chiến Đao chém vào vết nứt, nhanh như điện xẹt…
Lạch cạch!
Cánh tay phải mang theo tử khí màu đen của Thi Vương Ngàn Năm rơi xuống đất.
Mất đi cánh tay phải, tính cân bằng của bù nhìn bị mất đi, sở hở càng nhiều hơn nữa, khả năng phối hợp của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, bóng lưng trốn chạy của Thi Vương Ngàn Năm càng thêm chật vật hơn.
Nhíu chặt lông mày, Khai Tâm tiếp tục đuổi theo, thi triển Cầm Long Thủ lần thứ hai.
Bị ảnh hưởng bởi lực hút khổng lồ, bước đi của nó bị ngắt quãng. Dưới lực kéo của quán tính, lưỡi đao màu xanh dễ dàng đâm vào vết thương trong cánh tay phải của nó!
Động tác của Thi Vương Ngàn Năm hoàn toàn dừng lại.
Thân thể dị dạng của nó bị Bách Chiến Đao đâm ngang qua!
Nó cúi đầu xuống một cách khó khăn…
Rầm!!!
Trong tiếng vang rầm rầm, thân thể của Thi Vương Ngàn Năm vỡ tung từ trong ra ngoài.
"Bộp!"
Một chiếc túi Càn Khôn nhỏ rơi ra từ người của Thi Vương Ngàn Năm.
Khai Tâm nhanh tay tinh mắt nhặt chiếc túi Càn Khôn đó lên và mở ra xem, vẻ mặt căng thẳng và nặng nề biến thành một nụ cười…
"Bíp!"
"Giết Thi Vương Ngàn Năm cảnh giới Huyền Diệu!"
"Đánh giá chiến đấu cấp S."
"Tăng một điểm ngộ tính, Hoa Lang Ngâm lên đến cấp 95.37. Hắc Sa Cương Thể lên đến tầng thứ tám."
Lời nhắc của hệ thống vang lên liên tục.
Lúc kết thúc trận đấu, nụ cười trên mặt của Khai Tâm càng thêm rõ ràng.
Quả nhiên là đánh giá chiến đấu cấp S, xem như lần này hời to rồi.
Vốn dĩ Hoa Lang Ngâm sẽ rất khó đề cao vì đã lên đến giai đoạn sau, vậy mà giờ lại tăng lên những năm cấp (võ học thượng thừa không tăng theo tầng), cách cảnh giới Tông Sư cao nhất càng lúc càng gần, tiết kiệm được thời gian tu luyện cả một ngày.
Ngoài ra, ngộ tính cũng tăng lên 1 điểm, ngay cả Hắc Sa Cương Thể cũng tiến bộ trên diện rộng, có thể nói là thu hoạch không nhỏ.
"Khai Tâm đại ca."
Tiểu Bắc dẫn hai con tiểu cương thi thê thảm kia chạy tới, nhìn những mảnh vụn màu đen nằm đầy trên mặt đất của Thi Vương Ngàn Năm, cậu ta vô cùng kích động: "Huynh cho ta những thứ này có được không? À không, ta sẽ mua."
Thi thể của Thi Vương Ngàn Năm có chứa thành phần tốt hơn cả thuốc nước, có thể luyện thành thuốc nước chữa trị cao cấp, cường hóa được cương thi bù nhìn lên nhiều, cấp bậc cũng tăng lên, là thứ rất quan trọng đối với người khống chế cương thi.
"Lấy đi, dù sao ta cũng không dùng tới."
Khai Tâm xòe tay tỏ vẻ không quan trọng, mặc dù thuốc nước cao cấp khá đáng giá, nhưng trong giai đoạn đầu, số lượng người khống chế cương thi rất ít, người mua được thì lại càng ít hơn, chẳng thà tặng luôn cho Tiểu Bắc, coi như thù lao dành cho cậu ta.
Khai Tâm dặn dò Tiểu Bắc liên tục là không được để lộ những chuyện ở đây ra ngoài, càng không được quay video lại. Tiểu Bắc ra sức gật đầu, bảo Khai Tâm cứ yên tâm.
Dù sao thì Cản Thi Nhân cũng là một nghề nghiệp hiếm gặp, Tiểu Bắc cũng không mong có nhiều người tới Loạn Táng Cương tranh giành tài nguyên với mình.
Lúc Tiểu Bắc thu thập những mảnh vỡ trên mặt đất, đôi mắt của Khai Tâm chú ý tới cánh tay phải vẫn đang tỏa ra làn khói màu đen của Thi Vương Ngàn Năm
Cho dù Hoa Lang Ngâm tầng mười không thể làm Thi Vương Ngàn Năm bị thương nặng, nhưng vì là lần đầu bị thương nên nó vẫn rất tức giận. Đôi mắt đen kịt trở nên hung tợn, càng đuổi theo nhanh hơn nữa. Nó thi triển thế công liên tục, khiến Khai Tâm không có cơ hội thở dốc, đi đến đâu là những nấm mộ bị lật tung đến đấy.
Sau khi đánh trúng một đòn, Khai Tâm cũng không dám thả lỏng chút nào, hắn vẫn trầm ngâm lắng nghe bốn phương tám hướng xung quanh để tìm ra quỹ tích công kích của Thi Vương Ngàn Năm, lựa chọn cách né tránh hiệu quả nhất.
Đồng thời, Khai Tâm cũng sẽ chém ra một đao vào lúc nó tung đòn đánh.
Keng!
Mỗi lần bị công kích, cơ thể của Thi Vương Ngàn Năm chỉ hơi lung lay một chút, sau đó lại khôi phục lại như lúc đầu, chỉ có điều là sát khí càng thêm nồng đậm hơn, thế công càng thêm phẫn nộ và dồn dập.
Mọi hành động của Khai Tâm đều chỉ như uổng công vô ích.
Nhưng khi cả gan tới gần, Tiểu Bắc vẫn nhìn thấy được. Sau mỗi lần bị công kích, trên cơ thể như một bộ xương của Thi Vương Ngàn Năm xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Mặc dù không đáng chú ý là bao, nhưng sau khi trúng đòn nhiều lần, những vết nứt càng lúc càng nhiều và nối liền với nhau. Rốt cuộc thì Thi Vương Ngàn Năm với tốc độ tấn công khủng khiếp không ai sánh bằng đó cũng bắt đầu chậm lại một chút.
Trên đường đi, Khai Tâm vội vàng tranh thủ thời gian dùng tốc độ nhanh nhất để uống thuốc.
Rắc!
Sau khi các vết nứt nối lại với nhau, nơi trúng đòn nhiều nhất trên người Thi Vương Ngàn Năm càng nứt ra rõ ràng hơn. Lúc bị Bách Chiến Đao chém vào, một mảnh vụn vỡ ra từ người của Thi Vương Ngàn Năm, Khai Tâm không khỏi giật mình.
Sắp được rồi!
Sau một trăm đòn công kích, rốt cuộc thân thể kiên cố của nó cũng xuất hiện lỗ hổng. Cho dù sức chiến đấu của Thi Vương Ngàn Năm cao hơn nhiều so với cương thi, nhưng tốc độ di chuyển của nó mới là thứ mà người ta sợ hãi nhất. Với sự luyện chế của Thi Môn, nó có khả năng di chuyển tương đương với khinh công cảnh giới Tông Sư thượng thừa, phối hợp với thân thể dị dạng nhẹ bẫng ấy, nó có thể thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, khiến người ta khó mà phòng bị được.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Khai Tâm quan sát Thi Vương Ngàn Năm. Tốc độ của nó đã bị ảnh hưởng rõ rệt rồi, không còn khó nhìn thấy bằng mắt thường như trước nữa… Hơn nữa trong lúc di chuyển, nó cũng để lộ sơ hở.
Nếu là những người chơi bình thường khác, chắc chắn họ sẽ dùng phương pháp an toàn như thế từ đầu tới cuối!
Nhưng Khai Tâm lại không.
Bị Thi Vương Ngàn Năm áp chế lâu như vậy rồi, giờ thấy nó lộ ra sơ hở, Khai Tâm dừng bước lại theo phản xạ, lao người ra đối đầu với Thi Vương Ngàn Năm.
Đôi mắt của Thi Vương Ngàn Năm lóe lên.
Đòn công kích có thể phá hủy sắt thép, mang theo cơn gió tanh tưởi màu đen nhanh như chớp đánh úp về phía Khai Tâm.
Mặc dù động tác của Thi Vương Ngàn Năm đã hơi chậm lại, nhưng đối với người chơi cảnh giới Tạo Hóa, đòn đánh của nó vẫn rất hung hiểm...
Khai Tâm bật chân một cái, xoay người như một con lươn, nhanh nhẹn né tránh được móng vuốt độc của Thi Vương Ngàn Năm, đồng thời Bách Chiến Đao cũng nhắm thẳng vào người Thi Vương Ngàn Năm.
Lưỡi đao sắc bén, hẹp dài và mãnh liệt chém vào bộ phận đã bị tổn hại của nó.
Phụt!
Chất lỏng đen như mực bắn ra.
Thi Vương Ngàn Năm rú lên thảm thiết, thân thể dị dạng lảo đảo lùi ra sau mấy mét, xoay người định bỏ trốn.
"Má ơi!"
Tiểu Bắc đã can đảm hơn rồi, cậu ta đứng quan sát cuộc chiến, thấy vậy thì trợn to mắt! Biểu cảm của cậu ta như gặp phải ma, không thể tin được bù nhìn chiến đấu mà cũng biết xem xét thế cục, thấy không ổn là chạy trốn y như con người!
Đáng tiếc…
Vốn dĩ với tốc độ của Thi Vương Ngàn Năm, nếu không có người bao vây thì nó sẽ chạy trốn rất dễ dàng, nhưng gặp phải người hiểu biết về nó rõ như lòng bàn tay thì kiểu gì cũng có bi kịch xảy ra!
"Định chạy hả?"
Khai Tâm đã lường trước được điểm này của Thi Vương Ngàn Năm nên khi vừa đánh lui nó là hắn đã bật chân lên để kề sát sau lưng nó, lúc mà nó quay người lại, Cầm Long Thủ được thi triển ra.
Ra tay thì chắc chắn sẽ khống chế được!
Cánh tay của Thi Vương Ngàn Năm bị Khai Tâm vặn lại.
Bách Chiến Đao chém vào vết nứt, nhanh như điện xẹt…
Lạch cạch!
Cánh tay phải mang theo tử khí màu đen của Thi Vương Ngàn Năm rơi xuống đất.
Mất đi cánh tay phải, tính cân bằng của bù nhìn bị mất đi, sở hở càng nhiều hơn nữa, khả năng phối hợp của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, bóng lưng trốn chạy của Thi Vương Ngàn Năm càng thêm chật vật hơn.
Nhíu chặt lông mày, Khai Tâm tiếp tục đuổi theo, thi triển Cầm Long Thủ lần thứ hai.
Bị ảnh hưởng bởi lực hút khổng lồ, bước đi của nó bị ngắt quãng. Dưới lực kéo của quán tính, lưỡi đao màu xanh dễ dàng đâm vào vết thương trong cánh tay phải của nó!
Động tác của Thi Vương Ngàn Năm hoàn toàn dừng lại.
Thân thể dị dạng của nó bị Bách Chiến Đao đâm ngang qua!
Nó cúi đầu xuống một cách khó khăn…
Rầm!!!
Trong tiếng vang rầm rầm, thân thể của Thi Vương Ngàn Năm vỡ tung từ trong ra ngoài.
"Bộp!"
Một chiếc túi Càn Khôn nhỏ rơi ra từ người của Thi Vương Ngàn Năm.
Khai Tâm nhanh tay tinh mắt nhặt chiếc túi Càn Khôn đó lên và mở ra xem, vẻ mặt căng thẳng và nặng nề biến thành một nụ cười…
"Bíp!"
"Giết Thi Vương Ngàn Năm cảnh giới Huyền Diệu!"
"Đánh giá chiến đấu cấp S."
"Tăng một điểm ngộ tính, Hoa Lang Ngâm lên đến cấp 95.37. Hắc Sa Cương Thể lên đến tầng thứ tám."
Lời nhắc của hệ thống vang lên liên tục.
Lúc kết thúc trận đấu, nụ cười trên mặt của Khai Tâm càng thêm rõ ràng.
Quả nhiên là đánh giá chiến đấu cấp S, xem như lần này hời to rồi.
Vốn dĩ Hoa Lang Ngâm sẽ rất khó đề cao vì đã lên đến giai đoạn sau, vậy mà giờ lại tăng lên những năm cấp (võ học thượng thừa không tăng theo tầng), cách cảnh giới Tông Sư cao nhất càng lúc càng gần, tiết kiệm được thời gian tu luyện cả một ngày.
Ngoài ra, ngộ tính cũng tăng lên 1 điểm, ngay cả Hắc Sa Cương Thể cũng tiến bộ trên diện rộng, có thể nói là thu hoạch không nhỏ.
"Khai Tâm đại ca."
Tiểu Bắc dẫn hai con tiểu cương thi thê thảm kia chạy tới, nhìn những mảnh vụn màu đen nằm đầy trên mặt đất của Thi Vương Ngàn Năm, cậu ta vô cùng kích động: "Huynh cho ta những thứ này có được không? À không, ta sẽ mua."
Thi thể của Thi Vương Ngàn Năm có chứa thành phần tốt hơn cả thuốc nước, có thể luyện thành thuốc nước chữa trị cao cấp, cường hóa được cương thi bù nhìn lên nhiều, cấp bậc cũng tăng lên, là thứ rất quan trọng đối với người khống chế cương thi.
"Lấy đi, dù sao ta cũng không dùng tới."
Khai Tâm xòe tay tỏ vẻ không quan trọng, mặc dù thuốc nước cao cấp khá đáng giá, nhưng trong giai đoạn đầu, số lượng người khống chế cương thi rất ít, người mua được thì lại càng ít hơn, chẳng thà tặng luôn cho Tiểu Bắc, coi như thù lao dành cho cậu ta.
Khai Tâm dặn dò Tiểu Bắc liên tục là không được để lộ những chuyện ở đây ra ngoài, càng không được quay video lại. Tiểu Bắc ra sức gật đầu, bảo Khai Tâm cứ yên tâm.
Dù sao thì Cản Thi Nhân cũng là một nghề nghiệp hiếm gặp, Tiểu Bắc cũng không mong có nhiều người tới Loạn Táng Cương tranh giành tài nguyên với mình.
Lúc Tiểu Bắc thu thập những mảnh vỡ trên mặt đất, đôi mắt của Khai Tâm chú ý tới cánh tay phải vẫn đang tỏa ra làn khói màu đen của Thi Vương Ngàn Năm
Bình luận facebook