Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171: Khu gửi bán
Translator: Nguyetmai
Lúc về thành, Phượng Vũ Thải Y gửi tin đến, nói rằng có đủ người mua thượng thừa rồi.
Khai Tâm nhanh chóng gửi năm quyển Vạn Độc Chưởng, Thiên Thi Thủ thông thường, Phục Ma Côn Pháp, Ngân Giác Côn cùng với hai quyển võ học thượng thừa mua ở Lạc Dương cho cô.
Tất cả là tám quyển bí tịch võ học thượng thừa! Chỉ trong nháy mắt, tài sản của Khai Tâm lên đến hơn hai trăm vạn, một lần nữa nhảy lên trên bảng tài phú… Điều may mắn là, trước mắt không ai có thể dò ra được vị trí của Khai Tâm, giúp hắn có cơ hội "thủ tiêu tang vật".
"Nên mua cái gì được nhỉ?"
Khai Tâm phiền não dạo quanh trong thành…
Nếu không tiêu hai trăm vạn lượng bạc đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thèm thuồng và nhòm ngó hắn. Mặc dù với thực lực của hắn bây giờ thì không cần lo lắng, nhưng nếu cứ bị người chơi bám lấy, võ công sẽ không thể tiến bộ được, chẳng có gì là hay ho cả.
Khai Tâm đang có ý định luyện Vô Ảnh Cước lên đến cảnh giới Tông Sư, sau đó luyện Vô Ảnh Tật Phong Cước có tốc độ đánh nhanh đó.
Mặc dù lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước không cao, nhưng với tốc đánh siêu nhanh, nó ít gặp được đối thủ trong các loại võ công của cảnh giới Tạo Hóa. Trong phim cũng từng xuất hiện cảnh tượng này rồi mà, Vô Ảnh Cước mà được tung ra, đối thủ không còn sức đâu mà chống cự, bị đánh tới tấp.
Trong "Giang hồ" cũng thế.
Tuy rằng võ học thượng thừa có lực sát thương cao rất lợi hại, nhưng nếu không có cơ hội ra tay thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì hết, trừ khi gặp những người có trang bị mạnh hơn mấy cấp thì mới dám xem nhẹ lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước.
Bước trên con phố của thành Lạc Dương, Khai Tâm đi dạo mấy vòng rồi mà vẫn không tìm thấy thứ gì thích hợp. Hắn nhướng mày lên, thầm nghĩ rằng, cứ thế này thì không biết lúc nào mới kết thúc, vì thế hắn dứt khoát vào một khu gửi bán.
Thực ra khu gửi bán chính là một cửa hàng rất bình thường, người chơi có thể giao đồ của mình cho khu gửi bán để bày bán trong cửa hàng. Giá cả do người chơi đặt ra, nhưng cần phải thanh toán tiền phí nhất định, đương nhiên, người chơi cũng có thể để lại tiền, thông báo mua một vật phẩm nào đó.
Bởi vì tiền phí tương đối cao, những người chơi trong giai đoạn này khó có thể chấp nhận được, vì thế người chơi trong khu gửi bán rất thưa thớt, chỉ có ba nam một nữ đang đi lại trong cửa hàng.
Lúc Khai Tâm bước vào trong, bốn người trong cửa hàng lập tức chú ý tới!
Nhất là trước ngực Khai Tâm còn có vết tích khi chiến đấu trong Loạn Táng Cương, là vết cào khá đáng sợ do Thi Vương Ngàn Năm để lại trên vạt áo, cộng với khí chất phóng khoáng, xung quanh hắn như tỏa ra hơi thở giết chóc nguy hiểm.
Có vẻ như bốn người này là một nhóm.
Họ nhìn lướt qua vết cào dễ thấy trên ngực của người trẻ tuổi vừa bước vào cửa hàng, đôi mắt ai nấy đều lóe sáng, dùng những ánh mắt đầy hứng thú để trao đổi với nhau: Người này vừa trở về từ Loạn Táng Cương ở ngoài thành. Sau đó, họ tạm thời ngưng trao đổi bằng mắt, lẳng lặng đứng tại chỗ, quan sát từng hành động, cử chỉ của Khai Tâm.
Khai Tâm đã từng hành tẩu ba năm trong "Giang hồ", bất cứ lúc nào cũng để một chút nội lực chảy khắp toàn thân, vì thế hắn rất nhạy cảm với những ánh mắt tập trung trên người mình.
Thế nhưng, ở trong thành thì hắn cũng không quá để ý tới.
Hắn tới trước quầy hàng, lựa chọn mua vật phẩm! Sau khi thanh toán tiền phí, hắn đưa số tiền hai trăm vạn lượng bạc vào rồi chú thích thêm vào mục yêu cầu dành cho vật phẩm: Bất cứ một võ học thượng thừa nào – một quyển hai mươi vạn lượng bạc.
Hai trăm vạn lượng bạc có thể mua được mười quyển bí tịch võ công thượng thừa, chỉ xem có ai muốn bán không thôi.
Nhưng không cần biết có người tới lấy số tiền này hay không, trước mắt tiền trên người hắn vẫn bị trừ đi, vì thế, hai trăm vạn này sẽ không xuất hiện trên bảng tài phú nữa!
Thông tin mua vật phẩm sẽ xuất hiện trong khu gửi bán trên cả nước, khu gửi bán của bất cứ một tòa thành nào cũng sẽ nhận được, trong và ngoài cửa hàng đều hiển thị thông báo.
Sau khi cài đặt xong, Khai Tâm xoay người rời khỏi đó, không hề dừng lại một giây nào.
Ba nam một nữ trong khu gửi bán không hẹn mà cùng nhìn vào thông báo trong cửa hàng…
Trên đó có tin tức giao dịch mới nhất của khu gửi bán: "Người chơi X, thu mua bí tịch võ học thượng thừa với giá hai mươi vạn lượng bạc một quyển! Số lượng giao dịch trước mắt: 0. Số tiền còn lại: Hai trăm vạn lượng bạc."
"Ôi!"
Bốn người hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi họ đã cảm thấy người đó rất bất phàm rồi, giờ mới biết là một nhân vật thần bí nào đó trên bảng tài phú, không ngờ lại gặp được một người trong cái khu gửi bán nhỏ bé này… (Trong khu gửi bán, tên người chơi sẽ được giữ bí mật)
"Chậc chậc! Mạnh tay thật đấy!"
"Hai trăm vạn thu mua mười quyển bí tịch võ học thượng thừa, không biết là thủ lĩnh của công hội lớn nào đây."
Ba người đàn ông tặc lưỡi cảm thán.
Từ khi vào game đến giờ, mặc dù cảnh giới tiến bộ hơn nên kiếm tiền cũng dễ hơn, thế nhưng, đi lại trong giang hồ, không có chuyện gì là không cần đến tiền.
Tiền đi lại, phí ăn ở, phí đan dược, phí vào thành, tiền mua bí tịch, tiền sửa chữa vũ khí, trang bị, v.v… Ngoài ra, muốn nhậu nhẹt cũng cần có tiền, khiến người trong "Giang hồ" lại càng tốn kém hơn nữa. Nếu không nâng cấp trang phục, chính bản thân đều cảm thấy mình quá keo kiệt, trong khi trang bị vũ khí ngày càng đắt, rồi lại phải tiết kiệm tiền mua ngựa nữa. Hiện tại, quả thực chẳng có mấy người có tiền có của cả.
"Muội muội."
"Hả?"
"Quyển bí tịch trong tay muội cũng là võ học thượng thừa đến cảnh giới Tạo Hóa mới học được mà? Mau lên, bán cho hắn đi."
"Hả?"
Trong khu gửi bán, người chơi nữ duy nhất hơi ngạc nhiên giây lát, sau đó nàng ta giật mình hiểu ra ngay, vẻ mặt hết sức vui mừng: "Đúng thế! Hắn chỉ nói là bí tịch võ học thượng thừa chứ không chỉ rõ tên của bí tịch, cũng không nói là phải có võ học hạ thừa tương ứng!"
Thì ra, bốn người này vào khu gửi đồ không phải để mua đồ, mà là tới xem xét thử xem trong này có bán thứ gì kỳ lạ hay không.
Bởi vì trong tay họ có một bí tịch võ công khiến người ta khó hiểu, đã không sử dụng được mà yêu cầu để tu luyện lại còn cao, không quá thông dụng với người chơi, vì thế chẳng ai muốn mua cả.
Thế nên họ mới tới đây thử vận may.
Nhưng trước đó, họ luôn không may mắn gì cho lắm.
Trong khu gửi bán, có khá nhiều người thu mua bí tịch võ học thượng thừa, nhưng tất cả đều ghi rõ tên bí tịch, hoặc là chú thích rõ rằng phải có bí tịch võ học thông thường tương ứng…
Quyển của họ không phù hợp!
Chú ý tới lỗ hổng trong thông tin mà người chơi mặc quần áo màu xanh đưa ra, tất cả đều tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
"Mau! Mau lên!"
"Xác định giao dịch nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của ba người đàn ông, ngươi chơi nữ ấy hít sâu một hơi, hồi hộp đi về phía quầy gửi bán, lựa chọn thông tin thu mua của Khai Tâm, sau đó lấy một quyển bí tịch võ công màu xám không có gì là nổi bật ra khỏi túi Càn Khôn, trên đó có ba chữ - Phong Linh Toàn.
Nàng ta giao bí tịch võ học cho ông lão râu trắng ở trong quầy.
Dưới ánh mắt căng thẳng và kích động của cả bốn người, ông ấy cầm Phong Linh Toàn lên, nhìn một hồi rồi gật đầu: "Quyển bí tịch này phù hợp với thông tin thu mua…"
Ông ấy khựng lại một chút rồi xác nhận lại: "Mọi người chắc chắn giao dịch chứ?"
"Chắc chắn!"
"Chắc chắn!"
Bốn người đồng thời lên tiếng.
Khai Tâm đang chuẩn bị ra ngoài thành Lạc Dương xem xét một lần nữa, thì bỗng nghe thấy lời nhắc khiến cả người hắn giật mình: "Giao dịch thành công! Thu mua được một quyển Phong Linh Toàn!"
Lúc về thành, Phượng Vũ Thải Y gửi tin đến, nói rằng có đủ người mua thượng thừa rồi.
Khai Tâm nhanh chóng gửi năm quyển Vạn Độc Chưởng, Thiên Thi Thủ thông thường, Phục Ma Côn Pháp, Ngân Giác Côn cùng với hai quyển võ học thượng thừa mua ở Lạc Dương cho cô.
Tất cả là tám quyển bí tịch võ học thượng thừa! Chỉ trong nháy mắt, tài sản của Khai Tâm lên đến hơn hai trăm vạn, một lần nữa nhảy lên trên bảng tài phú… Điều may mắn là, trước mắt không ai có thể dò ra được vị trí của Khai Tâm, giúp hắn có cơ hội "thủ tiêu tang vật".
"Nên mua cái gì được nhỉ?"
Khai Tâm phiền não dạo quanh trong thành…
Nếu không tiêu hai trăm vạn lượng bạc đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thèm thuồng và nhòm ngó hắn. Mặc dù với thực lực của hắn bây giờ thì không cần lo lắng, nhưng nếu cứ bị người chơi bám lấy, võ công sẽ không thể tiến bộ được, chẳng có gì là hay ho cả.
Khai Tâm đang có ý định luyện Vô Ảnh Cước lên đến cảnh giới Tông Sư, sau đó luyện Vô Ảnh Tật Phong Cước có tốc độ đánh nhanh đó.
Mặc dù lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước không cao, nhưng với tốc đánh siêu nhanh, nó ít gặp được đối thủ trong các loại võ công của cảnh giới Tạo Hóa. Trong phim cũng từng xuất hiện cảnh tượng này rồi mà, Vô Ảnh Cước mà được tung ra, đối thủ không còn sức đâu mà chống cự, bị đánh tới tấp.
Trong "Giang hồ" cũng thế.
Tuy rằng võ học thượng thừa có lực sát thương cao rất lợi hại, nhưng nếu không có cơ hội ra tay thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì hết, trừ khi gặp những người có trang bị mạnh hơn mấy cấp thì mới dám xem nhẹ lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước.
Bước trên con phố của thành Lạc Dương, Khai Tâm đi dạo mấy vòng rồi mà vẫn không tìm thấy thứ gì thích hợp. Hắn nhướng mày lên, thầm nghĩ rằng, cứ thế này thì không biết lúc nào mới kết thúc, vì thế hắn dứt khoát vào một khu gửi bán.
Thực ra khu gửi bán chính là một cửa hàng rất bình thường, người chơi có thể giao đồ của mình cho khu gửi bán để bày bán trong cửa hàng. Giá cả do người chơi đặt ra, nhưng cần phải thanh toán tiền phí nhất định, đương nhiên, người chơi cũng có thể để lại tiền, thông báo mua một vật phẩm nào đó.
Bởi vì tiền phí tương đối cao, những người chơi trong giai đoạn này khó có thể chấp nhận được, vì thế người chơi trong khu gửi bán rất thưa thớt, chỉ có ba nam một nữ đang đi lại trong cửa hàng.
Lúc Khai Tâm bước vào trong, bốn người trong cửa hàng lập tức chú ý tới!
Nhất là trước ngực Khai Tâm còn có vết tích khi chiến đấu trong Loạn Táng Cương, là vết cào khá đáng sợ do Thi Vương Ngàn Năm để lại trên vạt áo, cộng với khí chất phóng khoáng, xung quanh hắn như tỏa ra hơi thở giết chóc nguy hiểm.
Có vẻ như bốn người này là một nhóm.
Họ nhìn lướt qua vết cào dễ thấy trên ngực của người trẻ tuổi vừa bước vào cửa hàng, đôi mắt ai nấy đều lóe sáng, dùng những ánh mắt đầy hứng thú để trao đổi với nhau: Người này vừa trở về từ Loạn Táng Cương ở ngoài thành. Sau đó, họ tạm thời ngưng trao đổi bằng mắt, lẳng lặng đứng tại chỗ, quan sát từng hành động, cử chỉ của Khai Tâm.
Khai Tâm đã từng hành tẩu ba năm trong "Giang hồ", bất cứ lúc nào cũng để một chút nội lực chảy khắp toàn thân, vì thế hắn rất nhạy cảm với những ánh mắt tập trung trên người mình.
Thế nhưng, ở trong thành thì hắn cũng không quá để ý tới.
Hắn tới trước quầy hàng, lựa chọn mua vật phẩm! Sau khi thanh toán tiền phí, hắn đưa số tiền hai trăm vạn lượng bạc vào rồi chú thích thêm vào mục yêu cầu dành cho vật phẩm: Bất cứ một võ học thượng thừa nào – một quyển hai mươi vạn lượng bạc.
Hai trăm vạn lượng bạc có thể mua được mười quyển bí tịch võ công thượng thừa, chỉ xem có ai muốn bán không thôi.
Nhưng không cần biết có người tới lấy số tiền này hay không, trước mắt tiền trên người hắn vẫn bị trừ đi, vì thế, hai trăm vạn này sẽ không xuất hiện trên bảng tài phú nữa!
Thông tin mua vật phẩm sẽ xuất hiện trong khu gửi bán trên cả nước, khu gửi bán của bất cứ một tòa thành nào cũng sẽ nhận được, trong và ngoài cửa hàng đều hiển thị thông báo.
Sau khi cài đặt xong, Khai Tâm xoay người rời khỏi đó, không hề dừng lại một giây nào.
Ba nam một nữ trong khu gửi bán không hẹn mà cùng nhìn vào thông báo trong cửa hàng…
Trên đó có tin tức giao dịch mới nhất của khu gửi bán: "Người chơi X, thu mua bí tịch võ học thượng thừa với giá hai mươi vạn lượng bạc một quyển! Số lượng giao dịch trước mắt: 0. Số tiền còn lại: Hai trăm vạn lượng bạc."
"Ôi!"
Bốn người hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi họ đã cảm thấy người đó rất bất phàm rồi, giờ mới biết là một nhân vật thần bí nào đó trên bảng tài phú, không ngờ lại gặp được một người trong cái khu gửi bán nhỏ bé này… (Trong khu gửi bán, tên người chơi sẽ được giữ bí mật)
"Chậc chậc! Mạnh tay thật đấy!"
"Hai trăm vạn thu mua mười quyển bí tịch võ học thượng thừa, không biết là thủ lĩnh của công hội lớn nào đây."
Ba người đàn ông tặc lưỡi cảm thán.
Từ khi vào game đến giờ, mặc dù cảnh giới tiến bộ hơn nên kiếm tiền cũng dễ hơn, thế nhưng, đi lại trong giang hồ, không có chuyện gì là không cần đến tiền.
Tiền đi lại, phí ăn ở, phí đan dược, phí vào thành, tiền mua bí tịch, tiền sửa chữa vũ khí, trang bị, v.v… Ngoài ra, muốn nhậu nhẹt cũng cần có tiền, khiến người trong "Giang hồ" lại càng tốn kém hơn nữa. Nếu không nâng cấp trang phục, chính bản thân đều cảm thấy mình quá keo kiệt, trong khi trang bị vũ khí ngày càng đắt, rồi lại phải tiết kiệm tiền mua ngựa nữa. Hiện tại, quả thực chẳng có mấy người có tiền có của cả.
"Muội muội."
"Hả?"
"Quyển bí tịch trong tay muội cũng là võ học thượng thừa đến cảnh giới Tạo Hóa mới học được mà? Mau lên, bán cho hắn đi."
"Hả?"
Trong khu gửi bán, người chơi nữ duy nhất hơi ngạc nhiên giây lát, sau đó nàng ta giật mình hiểu ra ngay, vẻ mặt hết sức vui mừng: "Đúng thế! Hắn chỉ nói là bí tịch võ học thượng thừa chứ không chỉ rõ tên của bí tịch, cũng không nói là phải có võ học hạ thừa tương ứng!"
Thì ra, bốn người này vào khu gửi đồ không phải để mua đồ, mà là tới xem xét thử xem trong này có bán thứ gì kỳ lạ hay không.
Bởi vì trong tay họ có một bí tịch võ công khiến người ta khó hiểu, đã không sử dụng được mà yêu cầu để tu luyện lại còn cao, không quá thông dụng với người chơi, vì thế chẳng ai muốn mua cả.
Thế nên họ mới tới đây thử vận may.
Nhưng trước đó, họ luôn không may mắn gì cho lắm.
Trong khu gửi bán, có khá nhiều người thu mua bí tịch võ học thượng thừa, nhưng tất cả đều ghi rõ tên bí tịch, hoặc là chú thích rõ rằng phải có bí tịch võ học thông thường tương ứng…
Quyển của họ không phù hợp!
Chú ý tới lỗ hổng trong thông tin mà người chơi mặc quần áo màu xanh đưa ra, tất cả đều tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
"Mau! Mau lên!"
"Xác định giao dịch nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của ba người đàn ông, ngươi chơi nữ ấy hít sâu một hơi, hồi hộp đi về phía quầy gửi bán, lựa chọn thông tin thu mua của Khai Tâm, sau đó lấy một quyển bí tịch võ công màu xám không có gì là nổi bật ra khỏi túi Càn Khôn, trên đó có ba chữ - Phong Linh Toàn.
Nàng ta giao bí tịch võ học cho ông lão râu trắng ở trong quầy.
Dưới ánh mắt căng thẳng và kích động của cả bốn người, ông ấy cầm Phong Linh Toàn lên, nhìn một hồi rồi gật đầu: "Quyển bí tịch này phù hợp với thông tin thu mua…"
Ông ấy khựng lại một chút rồi xác nhận lại: "Mọi người chắc chắn giao dịch chứ?"
"Chắc chắn!"
"Chắc chắn!"
Bốn người đồng thời lên tiếng.
Khai Tâm đang chuẩn bị ra ngoài thành Lạc Dương xem xét một lần nữa, thì bỗng nghe thấy lời nhắc khiến cả người hắn giật mình: "Giao dịch thành công! Thu mua được một quyển Phong Linh Toàn!"
Bình luận facebook