Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173: Luyện thế nào để trở thành cao thủ
Translator: Nguyetmai
Viu! Viu! Viu! Viu!
Công kích của Vô Ảnh Cước không có những tiếng xé gió nặng nề và lực xuyên thấu làm người ta phải giật mình như quyền pháp bình thường khác, nhưng tần suất của những tiếng xé gió lại vô cùng dồn dập, tốc độ nhanh đến khó tin.
Đối mặt với cương thi cảnh giới Tạo Hóa, Khai Tâm hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì cả. Hắn tung quyền liên tục, gần như là mỗi một giây là một nắm đấm và một cú đá.
Nếu so với những loại võ công có tốc độ đánh chậm, có thể nói tốc độ của Vô Ảnh Cước nhanh hơn gấp hai lần, chỉ cần công kích trúng mục tiêu, tốc độ hấp thụ kinh nghiệm cũng nhanh gấp đôi loại võ công khác.
Chỉ sau hơn nửa ngày, Khai Tâm đã luyện Vô Ảnh Cước từ cấp 1.0 lên đến tầng thứ mười, thuộc tính hoàn mỹ hơn, tốc độ đánh nhanh hơn!
Cho dù tiểu cương thi cảnh giới Tạo Hóa đã dồn hết sức lực để công kích dưới sự ra lệnh của chủ nhân, nhưng trước thế công điên cuồng như vũ bão của Vô Ảnh Cước, nó chẳng thể nào địch lại nổi.
Tiểu cương thi như một nụ hoa trong gió táp, hứng chịu sự tàn phá cuồng bạo, không ngừng lung lay trong những nắm đấm và những cú đá. Nếu không có một thân thể cứng cáp, e là nó đã bị đánh đến chẳng còn hình người nữa rồi.
"…"
Tiểu Bắc đứng ở một bên khóc không ra nước mắt.
Nhìn hai bảo bối của mình thay phiên nhau ra trận, liên tục phải hứng chịu những đợt công kích điên cuồng, cậu ta đau lòng không thôi, nghĩ thầm sao mình lại gặp một vị đại ca bá đạo thế này không biết.
Với lý do là nhân sĩ giang hồ không thể quá mức chú trọng vào những lực lượng phụ trợ bên ngoài, Khai Tâm đã cướp đoạt sự tự do của hai con cương thi, lấy chúng làm bao cát để luyện công ở Loạn Táng Cương một cách đương nhiên, lại còn vứt cậu ta ở một bên, bảo cậu ta đi tìm cương thi cảnh giới Huyền Diệu để luyện tập công phu của chính bản thân mình. Mới luyện được một thời gian ngắn mà hộ thể của cậu ta đã tăng lên vùn vụt, trên người chằng chịt vết thương, có chút gì đó giống như hoa cúc tàn…
Đã từng gặp người mặt dày, nhưng lại chưa thấy người mặt dày đến mức này bao giờ.
Tiểu Bắc giận mà không dám nói gì.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, đúng là tốc độ khinh công của Khai Tâm đáng sợ thật.
Vị trí di chuyển và góc độ ra tay của hắn đều rất trôi chảy và có tính liên kết. Mỗi khi ngồi xuống để vận công, Tiểu Bắc đều cảm thấy rất lợi hại, vì thế đến lần tiếp theo ra trận, cậu ta cũng sẽ bắt chước theo, kéo dài thời gian thêm được một chút.
Theo thời gian qua đi, khi Vô Ảnh Cước của Khai Tâm bắt đầu tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, Tiểu Bắc cũng đã có thể đánh được mấy phút với cương thi cảnh giới Huyền Diệu mà không cần tiểu cương thi trợ giúp, dù là kinh nghiệm hay kỹ xảo chiến đấu đều tăng lên rõ rệt.
Vì thế đến giờ phút này, Tiểu Bắc mới thực sự hiểu được câu nói trước đó của Khai Tâm, trong lòng cảm kích không thôi.
"Đợi ta lấy thuốc bôi cho bảo bối của ta…"
Thấy Khai Tâm rời khỏi vòng chiến tới gần, Tiểu Bắc tưởng rằng cương thi của mình không đánh nổi nữa, cậu ta bèn đứng dậy lấy một lọ thuốc ra.
"Không cần đâu."
Khai Tâm mỉm cười nhìn Tiểu Bắc, nói: "Xem ra cậu cũng lĩnh ngộ ra được một vài thứ rồi, khá đấy. Sau này cậu phải chú ý đến việc đề cao năng lực và kỹ thuật của bản thân. Biết hỗ trợ lẫn nhau thì cương thi bù nhìn mới có thể trở thành vũ khí tốt nhất của cậu được, cố lên."
"Ừm!"
Tiểu Bắc gật đầu, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc: "Không cần là sao?"
"Vô Ảnh Cước của ta đã đến cảnh giới Tông Sư rồi, tiếp theo phải luyện Vô Ảnh Tật Phong Cước, lực sát thương của môn võ công này mạnh hơn rất nhiều, tốc độ đánh còn nhanh hơn, cương thi cảnh giới Tạo Hóa không thể chịu đựng được. Vì thế ta phải tìm cương thi cảnh giới Huyền Diệu trong Loạn Táng Cương để luyện tập thì mới được."
"Ồ."
Tiểu Bắc chợt hiểu ra, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng tỏ vẻ khó tin: "Cái gì! Đến cảnh giới Tông Sư nhanh thế cơ à?!"
"…"
Khai Tâm gật đầu, hắn nắm chặt Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, giải thích với vẻ mặt thản nhiên: "Vậy còn chậm đó, nếu có trang bị nâng cao thân pháp và tốc độ thì tối đa mười hai giờ là ta lên cảnh giới Tông Sư được rồi."
"…"
"Đừng tỏ ra kinh ngạc như thế, trong tất cả võ công, tốc độ càng nhanh thì tốc độ luyện tập càng nhanh. Vô Ảnh Cước có thể coi là loại võ công nhanh nhất trong số các võ học thông thường, như thế cũng là đương nhiên thôi. Hơn nữa, ta có tâm pháp cảnh giới Tông Sư, không cần quan tâm đến việc bị tiêu hao nội lực, bớt được rất nhiều thời gian vận công…"
Dừng lại một lát, Khai Tâm không để ý đến biểu cảm không ngừng nuốt nước bọt của Tiểu Bắc, hắn nói tiếp: "Vô Ảnh Tật Phong Cước phức tạp hơn một chút, chắc sẽ mất mấy ngày."
"Mấy ngày?!"
"Nói thừa, đây là thượng thừa đấy!"
"Ta đang nói là chỉ mấy ngày mà đã luyện đến cảnh giới Tông Sư được rồi á?!"
Đôi mắt của Tiểu Bắc trợn to hơn, hoàn toàn không thể hiểu và chấp nhận những gì mà Khai Tâm nói.
Bởi vì cậu ta luyện tập Vạn Độc Chưởng đã hơn nửa tháng rồi, đến giờ cũng mới tới tầng thứ tám. Mặc dù rất nhiều khi là cương thi bảo bối ra tay, nhưng hiệu suất ghê gớm của Khai Tâm vẫn khiến cậu ta cảm thấy trước kia mình quá lãng phí thời gian.
"Chán chẳng buồn nói với cậu nữa."
Khai Tâm phất tay, dứt khoát xoay người và biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc thoáng cắn răng, cậu ta nói "Chờ chút đã" rồi đuổi theo.
Cơ hội học tập tốt thế này, cậu ta không thể bỏ qua được.
Khai Tâm nhanh chóng chọn một con cương thi khó chơi, dụ nó đến một nơi vắng vẻ, bắt đầu luyện tập một đấu một….
Khả năng công kích cấp 1.0 của Vô Ảnh Tật Phong Cước cũng hơn hẳn cảnh giới Tông Sư của Vô Ảnh Cước, sự chênh lệch về tốc độ cũng rất lớn!
Thế nhưng, cương thi cảnh giới Huyền Diệu khác với tiểu cương thi do Tiểu Bắc luyện chế, dù là cảnh giới, phòng ngự, công kích hay tốc độ thì đều cao hơn, những công kích của Khai Tâm không thể làm nó bị thương được.
Đúng lúc, Khai Tâm đang cần đến hiệu quả này!
Quyền cước phối hợp với nhau, tiếp đến là né tránh sự phản kích của cương thi. Dùng cách đánh xong rồi bỏ chạy để tích lũy những đòn công kích có hiệu quả, hấp thu kinh nghiệm chiêu thức, dần dần đề cao cấp bậc.
Nhờ có Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ trợ giúp cho loại võ công quyền pháp, Khai Tâm nhanh chóng tập trung vào trạng thái này.
Thế nhưng, cảnh tượng rất quen thuộc trong kiếp trước này bỗng trở thành một màn biểu diễn xuất sắc trong mắt người xem như Tiểu Bắc. Con cương thi hung ác trở thành bao cát cho tay chân của Khai Tâm. Bóng người màu xanh xoay tròn xung quanh cương thi như một con bướm, những nắm đấm, những cú đã không ngừng nện vào thân thể cương thi.
"…"
Tiểu Bắc bị hút hồn bởi sự tự nhiên, trôi chảy trong những tiết tấu công kích có trật tự đến từ Vô Ảnh Tật Phong Cước của Khai Tâm, cậu ta lẳng lặng đứng bên cạnh.
Cứ đứng thế suốt hai tiếng!
"… Mệt quá."
Tiểu Bắc xoa cái cổ cứng ngắc của mình, đứng bật nhảy tại chỗ một lát.
Các đó không xa, Khai Tâm vẫn chiến đấu với cương thi không biết mệt mỏi.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, số lần mà Khai Tâm bị cương thi đánh trúng không quá mười lần.
"Khai Tâm đại ca, nghỉ ngơi một chút đi."
Tiểu Bắc cất cao giọng nói, vang vọng trong Loạn Táng Cương, nhưng cậu ta không nhận được câu trả lời.
"… Thôi vậy."
Tiểu Bắc rầu rĩ ngậm miệng lại.
Lại hai tiếng nữa qua đi…
"…"
Tiểu Bắc nhìn đồng hồ, cậu ta hé miệng, định bụng nhắc nhở người đang luyện công, nhưng cuối cùng vẫn phiền muộn offline đi ăn cơm.
Giờ khắc này, rốt cuộc cậu ta cũng hiểu được muốn trở thành cao thủ biến thái thì phải luyện thế nào rồi!
Viu! Viu! Viu! Viu!
Công kích của Vô Ảnh Cước không có những tiếng xé gió nặng nề và lực xuyên thấu làm người ta phải giật mình như quyền pháp bình thường khác, nhưng tần suất của những tiếng xé gió lại vô cùng dồn dập, tốc độ nhanh đến khó tin.
Đối mặt với cương thi cảnh giới Tạo Hóa, Khai Tâm hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì cả. Hắn tung quyền liên tục, gần như là mỗi một giây là một nắm đấm và một cú đá.
Nếu so với những loại võ công có tốc độ đánh chậm, có thể nói tốc độ của Vô Ảnh Cước nhanh hơn gấp hai lần, chỉ cần công kích trúng mục tiêu, tốc độ hấp thụ kinh nghiệm cũng nhanh gấp đôi loại võ công khác.
Chỉ sau hơn nửa ngày, Khai Tâm đã luyện Vô Ảnh Cước từ cấp 1.0 lên đến tầng thứ mười, thuộc tính hoàn mỹ hơn, tốc độ đánh nhanh hơn!
Cho dù tiểu cương thi cảnh giới Tạo Hóa đã dồn hết sức lực để công kích dưới sự ra lệnh của chủ nhân, nhưng trước thế công điên cuồng như vũ bão của Vô Ảnh Cước, nó chẳng thể nào địch lại nổi.
Tiểu cương thi như một nụ hoa trong gió táp, hứng chịu sự tàn phá cuồng bạo, không ngừng lung lay trong những nắm đấm và những cú đá. Nếu không có một thân thể cứng cáp, e là nó đã bị đánh đến chẳng còn hình người nữa rồi.
"…"
Tiểu Bắc đứng ở một bên khóc không ra nước mắt.
Nhìn hai bảo bối của mình thay phiên nhau ra trận, liên tục phải hứng chịu những đợt công kích điên cuồng, cậu ta đau lòng không thôi, nghĩ thầm sao mình lại gặp một vị đại ca bá đạo thế này không biết.
Với lý do là nhân sĩ giang hồ không thể quá mức chú trọng vào những lực lượng phụ trợ bên ngoài, Khai Tâm đã cướp đoạt sự tự do của hai con cương thi, lấy chúng làm bao cát để luyện công ở Loạn Táng Cương một cách đương nhiên, lại còn vứt cậu ta ở một bên, bảo cậu ta đi tìm cương thi cảnh giới Huyền Diệu để luyện tập công phu của chính bản thân mình. Mới luyện được một thời gian ngắn mà hộ thể của cậu ta đã tăng lên vùn vụt, trên người chằng chịt vết thương, có chút gì đó giống như hoa cúc tàn…
Đã từng gặp người mặt dày, nhưng lại chưa thấy người mặt dày đến mức này bao giờ.
Tiểu Bắc giận mà không dám nói gì.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, đúng là tốc độ khinh công của Khai Tâm đáng sợ thật.
Vị trí di chuyển và góc độ ra tay của hắn đều rất trôi chảy và có tính liên kết. Mỗi khi ngồi xuống để vận công, Tiểu Bắc đều cảm thấy rất lợi hại, vì thế đến lần tiếp theo ra trận, cậu ta cũng sẽ bắt chước theo, kéo dài thời gian thêm được một chút.
Theo thời gian qua đi, khi Vô Ảnh Cước của Khai Tâm bắt đầu tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, Tiểu Bắc cũng đã có thể đánh được mấy phút với cương thi cảnh giới Huyền Diệu mà không cần tiểu cương thi trợ giúp, dù là kinh nghiệm hay kỹ xảo chiến đấu đều tăng lên rõ rệt.
Vì thế đến giờ phút này, Tiểu Bắc mới thực sự hiểu được câu nói trước đó của Khai Tâm, trong lòng cảm kích không thôi.
"Đợi ta lấy thuốc bôi cho bảo bối của ta…"
Thấy Khai Tâm rời khỏi vòng chiến tới gần, Tiểu Bắc tưởng rằng cương thi của mình không đánh nổi nữa, cậu ta bèn đứng dậy lấy một lọ thuốc ra.
"Không cần đâu."
Khai Tâm mỉm cười nhìn Tiểu Bắc, nói: "Xem ra cậu cũng lĩnh ngộ ra được một vài thứ rồi, khá đấy. Sau này cậu phải chú ý đến việc đề cao năng lực và kỹ thuật của bản thân. Biết hỗ trợ lẫn nhau thì cương thi bù nhìn mới có thể trở thành vũ khí tốt nhất của cậu được, cố lên."
"Ừm!"
Tiểu Bắc gật đầu, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc: "Không cần là sao?"
"Vô Ảnh Cước của ta đã đến cảnh giới Tông Sư rồi, tiếp theo phải luyện Vô Ảnh Tật Phong Cước, lực sát thương của môn võ công này mạnh hơn rất nhiều, tốc độ đánh còn nhanh hơn, cương thi cảnh giới Tạo Hóa không thể chịu đựng được. Vì thế ta phải tìm cương thi cảnh giới Huyền Diệu trong Loạn Táng Cương để luyện tập thì mới được."
"Ồ."
Tiểu Bắc chợt hiểu ra, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng tỏ vẻ khó tin: "Cái gì! Đến cảnh giới Tông Sư nhanh thế cơ à?!"
"…"
Khai Tâm gật đầu, hắn nắm chặt Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, giải thích với vẻ mặt thản nhiên: "Vậy còn chậm đó, nếu có trang bị nâng cao thân pháp và tốc độ thì tối đa mười hai giờ là ta lên cảnh giới Tông Sư được rồi."
"…"
"Đừng tỏ ra kinh ngạc như thế, trong tất cả võ công, tốc độ càng nhanh thì tốc độ luyện tập càng nhanh. Vô Ảnh Cước có thể coi là loại võ công nhanh nhất trong số các võ học thông thường, như thế cũng là đương nhiên thôi. Hơn nữa, ta có tâm pháp cảnh giới Tông Sư, không cần quan tâm đến việc bị tiêu hao nội lực, bớt được rất nhiều thời gian vận công…"
Dừng lại một lát, Khai Tâm không để ý đến biểu cảm không ngừng nuốt nước bọt của Tiểu Bắc, hắn nói tiếp: "Vô Ảnh Tật Phong Cước phức tạp hơn một chút, chắc sẽ mất mấy ngày."
"Mấy ngày?!"
"Nói thừa, đây là thượng thừa đấy!"
"Ta đang nói là chỉ mấy ngày mà đã luyện đến cảnh giới Tông Sư được rồi á?!"
Đôi mắt của Tiểu Bắc trợn to hơn, hoàn toàn không thể hiểu và chấp nhận những gì mà Khai Tâm nói.
Bởi vì cậu ta luyện tập Vạn Độc Chưởng đã hơn nửa tháng rồi, đến giờ cũng mới tới tầng thứ tám. Mặc dù rất nhiều khi là cương thi bảo bối ra tay, nhưng hiệu suất ghê gớm của Khai Tâm vẫn khiến cậu ta cảm thấy trước kia mình quá lãng phí thời gian.
"Chán chẳng buồn nói với cậu nữa."
Khai Tâm phất tay, dứt khoát xoay người và biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc thoáng cắn răng, cậu ta nói "Chờ chút đã" rồi đuổi theo.
Cơ hội học tập tốt thế này, cậu ta không thể bỏ qua được.
Khai Tâm nhanh chóng chọn một con cương thi khó chơi, dụ nó đến một nơi vắng vẻ, bắt đầu luyện tập một đấu một….
Khả năng công kích cấp 1.0 của Vô Ảnh Tật Phong Cước cũng hơn hẳn cảnh giới Tông Sư của Vô Ảnh Cước, sự chênh lệch về tốc độ cũng rất lớn!
Thế nhưng, cương thi cảnh giới Huyền Diệu khác với tiểu cương thi do Tiểu Bắc luyện chế, dù là cảnh giới, phòng ngự, công kích hay tốc độ thì đều cao hơn, những công kích của Khai Tâm không thể làm nó bị thương được.
Đúng lúc, Khai Tâm đang cần đến hiệu quả này!
Quyền cước phối hợp với nhau, tiếp đến là né tránh sự phản kích của cương thi. Dùng cách đánh xong rồi bỏ chạy để tích lũy những đòn công kích có hiệu quả, hấp thu kinh nghiệm chiêu thức, dần dần đề cao cấp bậc.
Nhờ có Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ trợ giúp cho loại võ công quyền pháp, Khai Tâm nhanh chóng tập trung vào trạng thái này.
Thế nhưng, cảnh tượng rất quen thuộc trong kiếp trước này bỗng trở thành một màn biểu diễn xuất sắc trong mắt người xem như Tiểu Bắc. Con cương thi hung ác trở thành bao cát cho tay chân của Khai Tâm. Bóng người màu xanh xoay tròn xung quanh cương thi như một con bướm, những nắm đấm, những cú đã không ngừng nện vào thân thể cương thi.
"…"
Tiểu Bắc bị hút hồn bởi sự tự nhiên, trôi chảy trong những tiết tấu công kích có trật tự đến từ Vô Ảnh Tật Phong Cước của Khai Tâm, cậu ta lẳng lặng đứng bên cạnh.
Cứ đứng thế suốt hai tiếng!
"… Mệt quá."
Tiểu Bắc xoa cái cổ cứng ngắc của mình, đứng bật nhảy tại chỗ một lát.
Các đó không xa, Khai Tâm vẫn chiến đấu với cương thi không biết mệt mỏi.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, số lần mà Khai Tâm bị cương thi đánh trúng không quá mười lần.
"Khai Tâm đại ca, nghỉ ngơi một chút đi."
Tiểu Bắc cất cao giọng nói, vang vọng trong Loạn Táng Cương, nhưng cậu ta không nhận được câu trả lời.
"… Thôi vậy."
Tiểu Bắc rầu rĩ ngậm miệng lại.
Lại hai tiếng nữa qua đi…
"…"
Tiểu Bắc nhìn đồng hồ, cậu ta hé miệng, định bụng nhắc nhở người đang luyện công, nhưng cuối cùng vẫn phiền muộn offline đi ăn cơm.
Giờ khắc này, rốt cuộc cậu ta cũng hiểu được muốn trở thành cao thủ biến thái thì phải luyện thế nào rồi!
Bình luận facebook