• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LUẬT CÔNG BẰNG (3 Viewers)

  • Chương 8

Nghe tin tôi chia tay, nhóm bạn thân tôi lập tức tích cực lên. Mấy chị em đủ mọi dạng người, mỗi tuần dẫn tôi đi gặp những người đàn ông khác nhau.



Khi bị “lừa gạt” kéo đến một cuộc họp mặt lớp, tôi thật sự hết biết nói gì.



Bữa tiệc được tổ chức ở một nơi khá nổi tiếng trên mạng ở vùng ngoại thành. Ban đầu tôi tưởng là cuộc tụ tập của mấy cô gái, nhưng đến nơi nhìn thoáng qua thì hơn một nửa là đàn ông. Bạn thân cười ha ha giới thiệu với tôi: “Tụi tao đã chuẩn bị đủ loại đặc sắc cho ‘chị Thiến’ chúng ta, ngài tùy ý lựa chọn.”



Tôi cầm túi xách muốn về. Cô ấy ấn tôi xuống, không cho đi.



“Tao hơi ngại việc phát triển với giữ mối quan hệ thân mật, từ từ nói lại chuyện này sau được không? Mày cũng biết, ba mẹ tao…”



Bạn thân khịt mũi coi thường: “Mày là mày, ba mẹ mày là ba mẹ mày, người làm sai là họ chứ không phải mày, cần gì lấy lỗi lầm của người khác trừng phạt bản thân?”



Hai chúng tôi nói chuyện bên cạnh khách sạn, không ngờ bên ngã tư kia cũng có hai người đàn ông đang tranh cãi.



Một người nói: “Người anh em, tinh thần cậu căng quá, cần nới lỏng ra. Tôi nói thật, tôi sợ ngày nào đó cậu nhảy lầu.”



Một người khác nói: “Đừng nói mấy việc không có đó, tôi vui vẻ với sự độc thân. Tôi phải về.”



Cuộc đối thoại này có vẻ quen thuộc. Vừa mới diễn ra với tôi xong.



Tôi và bạn thân cùng cười. Xem ra hôm nay bị bạn bè lừa tới không chỉ có mình tôi.







Bạn thân kéo tôi, thoải mái đi tới: “Các anh cũng đến tham gia họp mặt của sinh viên trường đại học A sao?”



Hai người đàn ông liếc nhau, gật đầu.



“Đúng lúc quá, bạn tôi không muốn tham gia. Ở đây khó gọi xe, có thể làm phiền anh đưa cô ấy về không?”



Bị cô ấy đẩy, tôi loạng choạng hai bước, dừng trước người đàn ông đang chuẩn bị rời đi.



“Được, cùng đi.”



Cùng là bị bạn bè kéo vào “tổ chức”, cùng lâm trận bỏ chạy. Thuận lý thành chương, tôi ngồi xe người này đi nhờ về nội thành.



Người đàn ông này khoảng trên 30, cao ráo, đẹp trai. Tuy nhiên gương mặt lạnh lùng, có sự nghiêm nghị không tách rời giữa hai lông mày.



Nhìn dáng vẻ từ chối người xa vạn dặm, tôi tự giác thu mình trên ghế phụ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lấy những việc rắc rối trong công việc ra tính toán lại từng việc một.



Đường về nội thành hơi kẹt xe, đi đi dừng dừng, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Nửa mơ nửa tỉnh, hình như nhạc trong xe được vặn nhỏ lại.



Cũng không biết qua bao lâu, khi tôi thức dậy thì xe đã ngừng. Nơi này là bãi đỗ xe bên bờ sông. Lọt vào tầm mắt là mặt sông mênh mông được ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ.



Trong xe chỉ có mình tôi. Người vẫn còn còng queo, đắp một tấm chăn mỏng, chắc là vị tài xế tốt bụng kia đã đắp cho tôi.



Người đàn ông kia lúc này đang ngồi trên ghế dài bên bờ sông, nhìn về phương xa, đắm chìm trong suy nghĩ. Gió thổi mái tóc đen của anh rối tung. Tự dưng mang đến cho người khác cảm giác: Anh rất cô độc.



Tôi nhanh chóng xuống xe, chạy chậm đến xin lỗi: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”



Anh ấy nhìn tôi. “Thấy cô ngủ rất ngon nên không đánh thức cô. Nhà cô ở đâu, tôi lại đưa cô về.”



Đã làm mất thời gian người ta, sao lại tiếp tục làm phiền được? Tôi phất tay, “Không cần ạ, tôi ngồi tàu điện ngầm về là được.”



Đúng lúc này, màn hình di động tôi sáng lên. Chỉ trong nửa tiếng, liên tiếp mười cuộc gọi nhỡ, đều là dì tôi gọi.



Sở ở quê có việc, tôi bấm nghe, vừa kết nối đã nghe giọng bà ấy hét lên: “Hứa Thiến, cháu không thể nhẫn tâm tuyệt tình với gia đình như vậy. Mẹ cháu muốn đổi nhà, tiền này cháu phải trả.”







Lần trước ầm ĩ xong, tôi cắt hoàn toàn khoản trợ cấp về quê. Hậu quả à, đầu tiên là mẹ tôi gọi đến khóc lóc kể lể, nói bà đau lưng, đau chân, đi khám thuốc rất đắt.



Sau là Hứa Hân Duyệt đăng wechat, ám chỉ tôi chỉ lo sung sướng bản thân, không màng sống chết của mẹ ruột.







Tưởng tôi không đoán được phần lớn số tiền tôi gửi là cho Hứa Hân Duyệt tiêu xài sao?



Tôi nhắc nhở: “Mẹ, chuyện lần trước chúng ta còn chưa tính rõ ràng.”



Mẹ nói tới nói lui chỉ một câu. “Mẹ con ruột thịt, đâu nào mà ghi thù qua đêm?”



Tôi chặn số cả hai người, từ đây thiên hạ thái bình.



Nhưng mới yên ổn vài tháng, lại bày ra trò mới.



Lúc này hai mẹ con đưa dì đến làm thuyết khách, muốn tôi đưa tiền mua nhà. Câu “nhẫn tâm tuyệt tình” này dì nói với giọng điệu không hề tốt, ngay cả người đàn ông trước mắt mặt không cảm xúc cũng không khỏi nhướng mày. Việc xấu trong nhà bị phơi bày, tôi không biết anh ấy sẽ nghĩ thế nào về tôi. Tôi đỏ mặt, muốn giải thích vài câu. Lại cảm thấy bèo nước gặp nhau, không cần thiết.



Tôi che điện thoại lại, tạm biệt anh ấy, sau đó quay về phía tàu điện ngầm.



Theo lời dì nói, lớn tuổi rồi, lưng - chân mẹ tôi không khỏe, leo lên leo xuống cầu thang có hại, vì vậy muốn đổi nhà thành nhà có thang máy. Nhà cũ có giá 300.000, muốn mua nhà mới còn thiếu một ít. Vì vậy họ nghĩ tới tôi.



“Cháu và Duyệt Duyệt mỗi người đưa 100.000. Cháu đừng lo mất tiền, lần này mẹ cháu viết giấy ghi nợ.”



Viết giấy nợ thì có thể đảm bảo trả lại thì thiên hạ này không cần thưa kiện.



“Cháu không có tiền, hơn nữa giá nhà ở quê thì chỉ cần 400.000 là mua được nhà rồi.”



Tôi từ chối cũng không mang lại bình yên.



Bác, cô, bắt đầu thay phiên nhau điện thoại cho tôi. Thậm chí còn nói đến cả “trong nhà không có thang máy, người già có việc gì thì 120 cũng không lên được” (120 số cấp cứu). Như thể tôi mà không bỏ tiền ra hỗ trợ thì thành tội nhân thiên cổ.







Những người này là rảnh quá hóa xàm. Nhà họ hàng có việc thì họ vui vẻ xem trò. Vì thế tôi cũng xem họ như trò vui.



Điều đốt lên lửa giận hoàn toàn của tôi là mẹ điện thoại đến công ty tôi.



Sáng sớm vừa quẹt thẻ vào cửa đã thấy sếp tôi mặt rầu rĩ nghe điện thoại. Tôi đi đến, anh ấy đưa ống nghe cho tôi, tôi nghe giọng nói quen thuộc đó: “Lãnh đạo à, cô con gái này của tôi anh nói xem có phải bất hiếu, vô đạo đức không. Ngài giúp tôi dạy bảo nó, sao có thể mặc kệ mẹ ruột không cần biết sống chết.”



Tôi lạnh lùng ném ống nghe lại. Thực sự muốn đem lịch sử chuyển tiền ném qua, hỏi mẹ tôi cái này được gọi là “không cần biết sống chết” sao.



Lãnh đạo khó xử: “Hứa Thiến, em nói với mẹ mình, đừng ảnh hưởng công việc.”



Năm sáu năm làm việc, tôi toàn dựa vào sức mình làm việc cật lực, khách hàng mắng mỏ, đồng nghiệp chèn ép cũng không hề thấy phẫn nộ như giây phút này. Gần đây có công ty săn đầu người khác chào mời tôi, tôi vẫn còn do dự có nên nhảy việc không. Nhưng bây giờ, khi thay đổi công việc, tôi có thể làm một việc mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm được.



Một lần là mãi mãi, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với gia đình.



Trực tiếp cắt đứt không được, cần động não.



Tôi gọi điện thoại hỏi dì, mẹ tôi tìm căn hộ bao nhiêu phòng ngủ. Biết là ngôi nhà hai phòng ngủ, tôi giả vờ không hài lòng, “Tết nhất lễ lộc cháu về nhà, hai phòng thì ngủ ở đâu? Hơn nữa, sau này Hứa Hân Duyệt kết hôn, dẫn chồng con về càng không có chỗ ở. Đã làm thì làm luôn, mua bốn phòng ngủ đi. Dù gì tiền trả đợt đầu đủ rồi, hệ số quỹ tiết kiệm của Hứa Hân Duyệt cao, không khó để vay.”



Dì hơi kinh ngạc, “Thiến Thiến đúng là hào phóng, chị có phúc quá.”



Nhà đổi từ hai phòng ngủ lên bốn phòng ngủ, có lẽ mẹ với em gái tôi vui đến hỏng người.



Vậy cứ để hai người mơ đẹp, lâu hơn trong chốc lát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom