Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63:Thân Phận Thực Sự
Lúc này Diệp Tâm Ngữ tỉnh lại thấy anh và Bạch Sinh Liên đang ôm ấp nhau ngọn lửa trong lòng cô bắt đầu bùng cháy, cô muốn ngồi dậy nhưng cô đang bị một tên giữ chăt lại không thể nhúc nhích được, sức lực của cô cũng không thể gượng nổi.
“Cục cưng, làn da đẹp quá đi con trai gì mà đẹp khiến người khác phải ghen tị.”
Bạch Sinh Liên vuốt ve gương mặt điển trai của anh, Lục Dạ Hàn vô hồn nhìn bà ta, Diệp Tâm Ngữ liền cố gướng sức xô ngã tên giữ lấy mình phía sau, Lục Dạ Hàn thấy cô bật dậy liền có thêm sức mạnh, anh đưa tay nắm lấy đầu của Bạch Sinh Liên đè xuống đất, Diệp Tâm Ngữ gượng sức bò tới bên cạnh anh.
“Dạ Hàn...”
Lục Dạ Hàn giật lấy cây súng của tên đàn em Bạch Sinh Liên dí vào đầu của bà ta để hăm dọa bọn thuộc hạ đang định tấn công anh và Diệp Tâm Ngữ, bà ta bị phản đòn bất ngờ nên loay hoay lúc này sợ hãi.“Bảo tụi nó tránh ra!”
Lục Dạ Hàn quát lớn vào tai Bạch Sinh Liên, bà ta liền gật đầu lia lịa đồng ý ra lệnh cho bọn người đó lùi lại về phía sau, Lục Dạ Hàn một mình phải xoay sở anh ra lệnh cho một tên bế Diệp Tâm Ngữ ra xe, còn mình thì vẫn giữ đầu Bạch Sinh Liên không buông ra, anh định cho bà ta một bài học nhưng Diệp Tâm Ngữ đang rất nguy kịch, bác Dương lúc này cũng lợi dụng cơ hội trốn thoát ra được.
“Cậu Lục để tôi coi chừng tiểu thư.”
“Được.”
Lục Dạ Hàn lôi Bạch Sinh Liên cùng lên xe lái thẳng đến đồn cảnh sát giao bà ta cho cảnh sát xử lí, còn Diệp Tâm Ngữ được đưa đến bênh viện, cái thai trong bụng của cô cũng may an toàn, lúc đó cô đã ra sức bảo vệ đứa bé nên cả người cô toàn là vết thương, bác Dương ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui một lát sau bác sĩ cũng đi ra cho người nhà vào thăm“Cái thai an toàn, cô ấy cũng không có gì nặng những vết thương chỉ ngoài da, thoa thuốc sẽ không để lại sẹo.”
Lục Dạ Hàn lúc này cũng vừa đến, nhìn thấy cô đang nằm trên giường với chi chít vết thương, bây giờ anh suýt không nhận ra cô nữa rồi, Lục Dạ Hàn liền chạy vào ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay của cô.
“Tiểu Mỹ.”
Lúc này bác sĩ đi vào đưa giấy khám thai cho bác Dương xem qua, Lục Dạ Hàn nhìn cái giấy khám thai trên tay của bác Dương.
“Tôi đã theo dõi lúc nãy thấy nó đang ngày càng lớn và khỏe lắm.”
Bác sĩ vui vẻ nói, Lục Dạ Hàn không tin vào những gì mình nghe được, cô đã có thai rồi sao? Lục Dạ Hàn liền giật lấy cái giấy trên tay của bác Dương, nhưng thứ làm anh lập tức chú ý đến đó là cái tên Diệp Tâm Ngữ chứ không phải là Trương Tiểu Mỹ. . “Ông ấy đưa nhầm đúng không?”
Lục Dạ Hàn không thể tin vào mắt mình nữa, bác Dương không biết nên nói như thế nào, mọi chuyện cũng đã đi tới bước này nếu anh biết rõ thân phận của cô cũng không sao vì Bạch Sinh Liên đã bị bắt rồi, cả hai không còn phải sợ mối hiểm họa này nữa.
“Không nhầm, cô ấy... là Diệp Tâm Ngữ à cũng là Trương Tiểu Mỹ, nếu không tin thì tùy cậu, đây là nhan sắc thật của cô ấy vẻ xấu xí của Diệp Tâm Ngữ thường ngày là do cô ấy tự hóa trang thôi.”
Lục Dạ Hàn xoay đầu lại nhìn cô một cái, thì ra cô luôn lừa gạt anh bấy lâu nay, kết hôn cũng đã lâu vậy mà lại dễ dàng bị cô qua mặt từ cha mẹ anh đến anh, Lục Dạ Hàn liền quay lưng rời khỏi nơi đó, anh lái xe quay về nhà. Anh muốn quên đi chuyện hôm nay tại sao lại để anh biết muộn đến như vậy?
“Tâm Ngữ là Tiểu Mỹ, cô ấy không ngốc, cô ấy lừa mình.”Lúc này Diệp Tâm Ngữ tỉnh dậy, bác Dương liền đi tới nắm lấy tay của cô, ông mỉm cười vui vẻ.
“Tiểu thư đã kết thúc rồi, mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi.”
Ngày này họ đã chờ rất lâu rồi, cuối cùng cuộc chiến giành lại Diệp thị và đưa mọi chuyện ra ánh sáng đã kết thúc rồi, Diệp Tâm Ngữ rơi một giọt nước mắt, đây là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, cô đã hoàn thành nó rồi, mẹ của cô nhất định sẽ tự hào về cô.
“Nhưng tiểu thư, Lục thiếu gia... đã biết thân phận cô rồi.”
Diệp Tâm Ngữ không mấy ngạc nhiên, bởi vì chuyện này không sớm cũng muộn anh sẽ biết thôi, cô không có gì phải giấu cũng không có gì phải sợ cả, cứ thế mà đối diện thôi, cô cũng không cần anh phải chấp nhận cô và đứa bé, cô đã quết định tự mình lo cho con rồi, cô không cần bất kỳ ai nữa cả.
“Biết rồi cũng tốt, con cũng không quan tâm.” “Biết rồi cũng tốt, con cũng không quan tâm.”
Diệp Tâm Ngữ nhắm mắt nghỉ ngơi, cô chợt nhớ tới cái thai của mình, cô đưa tay lên bụng xờ thử.
“Cái thai ổn chứ?”
“Ổn thưa tiểu thư, không ngờ cô lại ra sức bảo vệ đứa bé như vậy, thật nể phục.”
Lúc ông nhìn thấy cô co người lại dùng tay đỡ mỗi đòn đánh của Bạch Sinh Liên nhìn mà xót xa trong ruột, Lục Dạ Hàn làm sao biết được cái khoảng khắc đó thiên liêng biết bao, cứ như dùng cả mạng mình để che chở cho con.
“Cục cưng, làn da đẹp quá đi con trai gì mà đẹp khiến người khác phải ghen tị.”
Bạch Sinh Liên vuốt ve gương mặt điển trai của anh, Lục Dạ Hàn vô hồn nhìn bà ta, Diệp Tâm Ngữ liền cố gướng sức xô ngã tên giữ lấy mình phía sau, Lục Dạ Hàn thấy cô bật dậy liền có thêm sức mạnh, anh đưa tay nắm lấy đầu của Bạch Sinh Liên đè xuống đất, Diệp Tâm Ngữ gượng sức bò tới bên cạnh anh.
“Dạ Hàn...”
Lục Dạ Hàn giật lấy cây súng của tên đàn em Bạch Sinh Liên dí vào đầu của bà ta để hăm dọa bọn thuộc hạ đang định tấn công anh và Diệp Tâm Ngữ, bà ta bị phản đòn bất ngờ nên loay hoay lúc này sợ hãi.“Bảo tụi nó tránh ra!”
Lục Dạ Hàn quát lớn vào tai Bạch Sinh Liên, bà ta liền gật đầu lia lịa đồng ý ra lệnh cho bọn người đó lùi lại về phía sau, Lục Dạ Hàn một mình phải xoay sở anh ra lệnh cho một tên bế Diệp Tâm Ngữ ra xe, còn mình thì vẫn giữ đầu Bạch Sinh Liên không buông ra, anh định cho bà ta một bài học nhưng Diệp Tâm Ngữ đang rất nguy kịch, bác Dương lúc này cũng lợi dụng cơ hội trốn thoát ra được.
“Cậu Lục để tôi coi chừng tiểu thư.”
“Được.”
Lục Dạ Hàn lôi Bạch Sinh Liên cùng lên xe lái thẳng đến đồn cảnh sát giao bà ta cho cảnh sát xử lí, còn Diệp Tâm Ngữ được đưa đến bênh viện, cái thai trong bụng của cô cũng may an toàn, lúc đó cô đã ra sức bảo vệ đứa bé nên cả người cô toàn là vết thương, bác Dương ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui một lát sau bác sĩ cũng đi ra cho người nhà vào thăm“Cái thai an toàn, cô ấy cũng không có gì nặng những vết thương chỉ ngoài da, thoa thuốc sẽ không để lại sẹo.”
Lục Dạ Hàn lúc này cũng vừa đến, nhìn thấy cô đang nằm trên giường với chi chít vết thương, bây giờ anh suýt không nhận ra cô nữa rồi, Lục Dạ Hàn liền chạy vào ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay của cô.
“Tiểu Mỹ.”
Lúc này bác sĩ đi vào đưa giấy khám thai cho bác Dương xem qua, Lục Dạ Hàn nhìn cái giấy khám thai trên tay của bác Dương.
“Tôi đã theo dõi lúc nãy thấy nó đang ngày càng lớn và khỏe lắm.”
Bác sĩ vui vẻ nói, Lục Dạ Hàn không tin vào những gì mình nghe được, cô đã có thai rồi sao? Lục Dạ Hàn liền giật lấy cái giấy trên tay của bác Dương, nhưng thứ làm anh lập tức chú ý đến đó là cái tên Diệp Tâm Ngữ chứ không phải là Trương Tiểu Mỹ. . “Ông ấy đưa nhầm đúng không?”
Lục Dạ Hàn không thể tin vào mắt mình nữa, bác Dương không biết nên nói như thế nào, mọi chuyện cũng đã đi tới bước này nếu anh biết rõ thân phận của cô cũng không sao vì Bạch Sinh Liên đã bị bắt rồi, cả hai không còn phải sợ mối hiểm họa này nữa.
“Không nhầm, cô ấy... là Diệp Tâm Ngữ à cũng là Trương Tiểu Mỹ, nếu không tin thì tùy cậu, đây là nhan sắc thật của cô ấy vẻ xấu xí của Diệp Tâm Ngữ thường ngày là do cô ấy tự hóa trang thôi.”
Lục Dạ Hàn xoay đầu lại nhìn cô một cái, thì ra cô luôn lừa gạt anh bấy lâu nay, kết hôn cũng đã lâu vậy mà lại dễ dàng bị cô qua mặt từ cha mẹ anh đến anh, Lục Dạ Hàn liền quay lưng rời khỏi nơi đó, anh lái xe quay về nhà. Anh muốn quên đi chuyện hôm nay tại sao lại để anh biết muộn đến như vậy?
“Tâm Ngữ là Tiểu Mỹ, cô ấy không ngốc, cô ấy lừa mình.”Lúc này Diệp Tâm Ngữ tỉnh dậy, bác Dương liền đi tới nắm lấy tay của cô, ông mỉm cười vui vẻ.
“Tiểu thư đã kết thúc rồi, mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi.”
Ngày này họ đã chờ rất lâu rồi, cuối cùng cuộc chiến giành lại Diệp thị và đưa mọi chuyện ra ánh sáng đã kết thúc rồi, Diệp Tâm Ngữ rơi một giọt nước mắt, đây là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, cô đã hoàn thành nó rồi, mẹ của cô nhất định sẽ tự hào về cô.
“Nhưng tiểu thư, Lục thiếu gia... đã biết thân phận cô rồi.”
Diệp Tâm Ngữ không mấy ngạc nhiên, bởi vì chuyện này không sớm cũng muộn anh sẽ biết thôi, cô không có gì phải giấu cũng không có gì phải sợ cả, cứ thế mà đối diện thôi, cô cũng không cần anh phải chấp nhận cô và đứa bé, cô đã quết định tự mình lo cho con rồi, cô không cần bất kỳ ai nữa cả.
“Biết rồi cũng tốt, con cũng không quan tâm.” “Biết rồi cũng tốt, con cũng không quan tâm.”
Diệp Tâm Ngữ nhắm mắt nghỉ ngơi, cô chợt nhớ tới cái thai của mình, cô đưa tay lên bụng xờ thử.
“Cái thai ổn chứ?”
“Ổn thưa tiểu thư, không ngờ cô lại ra sức bảo vệ đứa bé như vậy, thật nể phục.”
Lúc ông nhìn thấy cô co người lại dùng tay đỡ mỗi đòn đánh của Bạch Sinh Liên nhìn mà xót xa trong ruột, Lục Dạ Hàn làm sao biết được cái khoảng khắc đó thiên liêng biết bao, cứ như dùng cả mạng mình để che chở cho con.
Bình luận facebook