Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64:Cô Ấy Đã Có Gia Đình
Đêm đó cả hai người đều mất ngủ, Diệp Tâm Ngữ nhìn ra bầu trời đêm, hôm nay trăng sáng thật, cô cảm giác như mẹ và cha đang ở trên trời đang dõi theo cô từng ngày, tuy cô rất hận Diệp Hoài An nhưng bây giờ ông ấy cũng đã mất rồi cô cũng không thể đem nổi hận này ôm vào trong lòng mãi.
“Cha... mẹ... tất cả đã kết thúc rồi.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay xoa bụng của mình, cô hạnh phúc lắm vì cô đã bảo vệ được bảo bối của mình, thì ra bản năng và sức mạnh của người mẹ lại mãnh liệt như vậy khiến cô có một sức mạnh phi thường hơn.
“Bảo bối của mẹ ngoan, gáng khỏe mạnh nhé con.”
Một tuần sau, Diệp Tâm Ngữ cũng khỏe lại những vết thương trên người cô cũng dần mờ hơn, cô thay đổi toàn diện để đến công ty, hôm nay cô mặc một chiếc váy rất rộng, đôi giày đế bệt, không trang điểm như thường ngày, một nét mộc mạc giản dị đến hết mức.“Trương chủ tịch, cô không khỏe trong người sao?”
Nhìn thấy vẻ ngoài nhợt nhạt của cô, và những vết thương còn ẩn trên da của cô, quản lý Nhã lại nghỉ cô bị ai đó bạo hành, không lẽ chồng của cô bạo hành cô hay sao? Lại trở thành một chủ đề nóng trong công ty, mọi người bàn về chuyện cô đã còn chồng và có con thậm chí những ngày cô nghỉ là do bị gia đình bạo hành nên mới bị như vậy.
“Trương chủ tịch đi làm lại rồi sao?”
Phong Vũ Luân hay tin cô quay lại công ty, anh liền sốt sắn tới tìm cô, vì anh lo lắng mong đợi mấy ngày nay, lại không liên lạc được sợ cô xảy ra chuyện, Phong Vũ Luân còn chuẩn bị thêm một thứ rất đặc biệt, anh muốn dành tặng cho cô và muốn tuyên bố với cả thế giới rằng anh thích cô và muốn được làm người đàn ông che chở cho cô cả đời này.
“Chủ tịch, anh nghĩ kỹ rồi sao?” “Đúng vậy, tôi phải cầu hôn cô ấy, kẻo đám nam nhân ngoài kia nhanh tay hơn rước cô ấy thì tiêu, không nghe câu cưới vợ phải cưới liền tay sao?”
Phong Vũ Luân nhìn vào trong gương, thấy mình đã chỉnh chu đàng hoàng rồi thì lên xe đến Trương thị thôi, Phong vũ Luân hiên ngang đi thẳng lên phòng làm việc của Diệp Tâm Ngữ, trên tay đã chuẩn bị sẵn sàng một đóa hoa tươi thắm và một cái hộp nhỏ, bên trong là một thứ quý giá anh muốn dành tặng cho cô.
“Tiểu Mỹ.”
Phong Vũ Luân chạy thẳng vào bên trong khiến mọi người giật mình, nhìn thấy bó hoa sau lưng anh xem ra chủ nhân của bó hoa đó chính là Trương Tiểu Mỹ rồi, nhân viên phải siêu lòng với vẻ ngoài lãng tử của Phong Vũ Luân, nhưng đáng tiếc người ngự trị trong lòng anh bây giờ chỉ có Trương Tiểu Mỹ mà thôi.
“Phong chủ tịch... anh gấp rút đến đây có chuyện gì vậy?”
Diệp Tâm Ngữ đang làm việc thấy anh hớt hải chạy vào cô liền ngừng công việc của mình, cô đứng dậy đi tới, Phong Vũ Luân hôm trước chỉ nói đùa chuyện cô mang thai thôi nhưng hôm nay không lẽ là sự thật sao? Nhìn cô như thế này anh chắc chắn 100% là cô đã mang thai rồi.“Cô... đã có chồng? Đã có con rồi ư?”
Giọng nói xuất phát từ cổ họng của anh, âm thanh nghẹn ngào, tiếng trái tim anh tan vỡ khi nhìn thấy cô như thế này, Phong Vũ Luân chỉ chờ đợi một câu nói phũ nhận từ cô mà thôi, Diệp Tâm Ngữ nhìn thẳng vào mắt của anh sau đó nhẹ gật đầu.
“Không thể nào.”
Phong Vũ Luân chạy tới ôm lấy cô, Diệp Tâm Ngữ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngơ ngác nhìn anh.
“Nếu tôi nói tôi... thích cô thì sao?”
“Phong chủ tịch... tôi..”
Diệp Tâm Ngữ đẩy anh ra sau đó lùi lại về phía sau, cô không biết nên đối diện với anh trong hoàn cảnh này như thế nào nữa, Phong Vũ Luân vẫn muốn điên cuồng một lần vì người con gái này, anh tiến tới ôm cô trong lòng. “Không cần nói nữa, cô....hãy để tôi ôm cô một chút đi, chỉ một chút thôi cũng được.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay ôm lấy anh, cả hai cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, Lục Dạ Hàn lúc này hay tin cô đi làm trở lại anh cũng muốn đến để gặp cô nói chuyện cho ra lẽ, đã một tuần nay anh không gặp cô vì anh không dám đối diện với cô vì những gì đã gây ra với cô nhưng sau khi nghe bác Dương kể lại mọi chuyện vì sao cô phải biến mình thành một đứa ngốc như vậy.
Anh cũng đã dần hiểu ra mọi chuyện, nhưng chuyện cô mang thai anh vẫn chưa tài nào hiểu được, rốt cuộc mình và cô đã quan hệ khi nào, với lại lần đó anh cũng đã say và đã ngủ với một cô gái, không lẽ người đó thật sự là Diệp Tâm Ngữ sao?
“Đúng vậy, chắc chắn lần đó mình và cô ấy đã...”
Lục Dạ Hàn phóng xe nhanh như một cơn gió, chiếc xe dừng lại trước công ty, anh nhanh chóng đi đến phòng làm việc tìm cô, lúc nà anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô và Phong Vũ Luân đang ôm nhau, Lục Dạ Hàn tức giận vô cùng, anh đi thẳng vào bên trong nắm tay của cô kéo đi.
“Cha... mẹ... tất cả đã kết thúc rồi.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay xoa bụng của mình, cô hạnh phúc lắm vì cô đã bảo vệ được bảo bối của mình, thì ra bản năng và sức mạnh của người mẹ lại mãnh liệt như vậy khiến cô có một sức mạnh phi thường hơn.
“Bảo bối của mẹ ngoan, gáng khỏe mạnh nhé con.”
Một tuần sau, Diệp Tâm Ngữ cũng khỏe lại những vết thương trên người cô cũng dần mờ hơn, cô thay đổi toàn diện để đến công ty, hôm nay cô mặc một chiếc váy rất rộng, đôi giày đế bệt, không trang điểm như thường ngày, một nét mộc mạc giản dị đến hết mức.“Trương chủ tịch, cô không khỏe trong người sao?”
Nhìn thấy vẻ ngoài nhợt nhạt của cô, và những vết thương còn ẩn trên da của cô, quản lý Nhã lại nghỉ cô bị ai đó bạo hành, không lẽ chồng của cô bạo hành cô hay sao? Lại trở thành một chủ đề nóng trong công ty, mọi người bàn về chuyện cô đã còn chồng và có con thậm chí những ngày cô nghỉ là do bị gia đình bạo hành nên mới bị như vậy.
“Trương chủ tịch đi làm lại rồi sao?”
Phong Vũ Luân hay tin cô quay lại công ty, anh liền sốt sắn tới tìm cô, vì anh lo lắng mong đợi mấy ngày nay, lại không liên lạc được sợ cô xảy ra chuyện, Phong Vũ Luân còn chuẩn bị thêm một thứ rất đặc biệt, anh muốn dành tặng cho cô và muốn tuyên bố với cả thế giới rằng anh thích cô và muốn được làm người đàn ông che chở cho cô cả đời này.
“Chủ tịch, anh nghĩ kỹ rồi sao?” “Đúng vậy, tôi phải cầu hôn cô ấy, kẻo đám nam nhân ngoài kia nhanh tay hơn rước cô ấy thì tiêu, không nghe câu cưới vợ phải cưới liền tay sao?”
Phong Vũ Luân nhìn vào trong gương, thấy mình đã chỉnh chu đàng hoàng rồi thì lên xe đến Trương thị thôi, Phong vũ Luân hiên ngang đi thẳng lên phòng làm việc của Diệp Tâm Ngữ, trên tay đã chuẩn bị sẵn sàng một đóa hoa tươi thắm và một cái hộp nhỏ, bên trong là một thứ quý giá anh muốn dành tặng cho cô.
“Tiểu Mỹ.”
Phong Vũ Luân chạy thẳng vào bên trong khiến mọi người giật mình, nhìn thấy bó hoa sau lưng anh xem ra chủ nhân của bó hoa đó chính là Trương Tiểu Mỹ rồi, nhân viên phải siêu lòng với vẻ ngoài lãng tử của Phong Vũ Luân, nhưng đáng tiếc người ngự trị trong lòng anh bây giờ chỉ có Trương Tiểu Mỹ mà thôi.
“Phong chủ tịch... anh gấp rút đến đây có chuyện gì vậy?”
Diệp Tâm Ngữ đang làm việc thấy anh hớt hải chạy vào cô liền ngừng công việc của mình, cô đứng dậy đi tới, Phong Vũ Luân hôm trước chỉ nói đùa chuyện cô mang thai thôi nhưng hôm nay không lẽ là sự thật sao? Nhìn cô như thế này anh chắc chắn 100% là cô đã mang thai rồi.“Cô... đã có chồng? Đã có con rồi ư?”
Giọng nói xuất phát từ cổ họng của anh, âm thanh nghẹn ngào, tiếng trái tim anh tan vỡ khi nhìn thấy cô như thế này, Phong Vũ Luân chỉ chờ đợi một câu nói phũ nhận từ cô mà thôi, Diệp Tâm Ngữ nhìn thẳng vào mắt của anh sau đó nhẹ gật đầu.
“Không thể nào.”
Phong Vũ Luân chạy tới ôm lấy cô, Diệp Tâm Ngữ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngơ ngác nhìn anh.
“Nếu tôi nói tôi... thích cô thì sao?”
“Phong chủ tịch... tôi..”
Diệp Tâm Ngữ đẩy anh ra sau đó lùi lại về phía sau, cô không biết nên đối diện với anh trong hoàn cảnh này như thế nào nữa, Phong Vũ Luân vẫn muốn điên cuồng một lần vì người con gái này, anh tiến tới ôm cô trong lòng. “Không cần nói nữa, cô....hãy để tôi ôm cô một chút đi, chỉ một chút thôi cũng được.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay ôm lấy anh, cả hai cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, Lục Dạ Hàn lúc này hay tin cô đi làm trở lại anh cũng muốn đến để gặp cô nói chuyện cho ra lẽ, đã một tuần nay anh không gặp cô vì anh không dám đối diện với cô vì những gì đã gây ra với cô nhưng sau khi nghe bác Dương kể lại mọi chuyện vì sao cô phải biến mình thành một đứa ngốc như vậy.
Anh cũng đã dần hiểu ra mọi chuyện, nhưng chuyện cô mang thai anh vẫn chưa tài nào hiểu được, rốt cuộc mình và cô đã quan hệ khi nào, với lại lần đó anh cũng đã say và đã ngủ với một cô gái, không lẽ người đó thật sự là Diệp Tâm Ngữ sao?
“Đúng vậy, chắc chắn lần đó mình và cô ấy đã...”
Lục Dạ Hàn phóng xe nhanh như một cơn gió, chiếc xe dừng lại trước công ty, anh nhanh chóng đi đến phòng làm việc tìm cô, lúc nà anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô và Phong Vũ Luân đang ôm nhau, Lục Dạ Hàn tức giận vô cùng, anh đi thẳng vào bên trong nắm tay của cô kéo đi.
Bình luận facebook