Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Cặp mắt kia, luôn là Thiên Biến Vạn Hóa, có thể yêu kiều mang theo yêu thương, để cho anh sinh lòng thương tiếc, trong nháy mắt cũng có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, giết anh trong vô hình.
Cố Tử Mạt đã thấy qua đủ loại biến hóa của đôi mắt này, đương nhiên sẽ không nhận lầm, cho dù hiện tại đối phương đang đeo khẩu trang!
Ánh mắt sắc bén của cô liếc qua, đẩy tay Lục Duật Kiêu ra, nhanh chóng chạy về phía đối phương, nắm cổ tay của đối phương, lạnh lùng nói, "Cố Trinh Trinh, cô tới đây làm gì!"
Sau khi nói ra, cô mới phát hiện phản ứng của mình thật quá mức, lại kêu lớn tiếng như vậy ở cửa phòng bệnh trong bệnh viện!
Cố Trinh Trinh bị cô nhận ra, tháo khẩu trang xuống, sợ sệt nhìn người bên trong phòng bệnh một chút, nhỏ giọng chanh chua nói: " Em tới thăm bạn thôi, điều này có gì lạ chứ, chị, chẳng lẽ chị không cho phép em kết bạn tới thăm bạn sao? Như vậy thì chị cũng quá bụng dạ hẹp hỏi rồi."
Lục Duật Kiêu thấy là Cố Trinh Trinh, liền bước nhanh đến cửa phòng bệnh, nhìn lướt qua Cố Trinh Trinh, liền đẩy cửa phòng bệnh ra, đi xem tình hình của Lâm Yên Nhiên.
Anh phái người đặc biệt theo sát hành tung của Cố Trinh Trinh, cấm Cố Trinh Trinh bước vào nơi này nửa bước, nhưng chặt chẽ một trăm vẫn luôn có một kẽ hở, vậy mà Cố Trinh Trinh có thể Kim Thiền Thoát Xác, cải trang tới gặp Lâm Yên Nhiên!
Lúc anh đi vào, Lâm Yên Nhiên vẫn còn nhắm mắt, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mặc dù sắc mặt của cô hơi kém, nhưng được cái ngủ rất yên ổn, hình như không bị quấy rầy.
Như vậy -- Cố Trinh Trinh có nói chuyện gì với cô hay không, đây là mấu chốt nhất!
Ánh mắt anh sắc bén, quét xung quanh một vòng, ánh mắt đập vào góc trên ngăn kéo tủ, hình như có lộ ra một góc tạp chí.
Anh không bỏ qua một chút dấu vết này, đi tới, kéo ngăn tủ thấp ra, rút quyển tạp chí bên trong ra, nội dung phía trên, cũng không xa lạ, là trang báo có anh và Ninh Uyển!
Cố Trinh Trinh lấy ra? Hay là -- tự Lâm Yên Nhiên lấy tới? !
Vốn dĩ là một tờ tạp chí phẳng phiu, ở trong tay của anh, bị nắm chặt nhăn nhúm không chịu nổi, anh thở dài, vuốt vuốt nếp uốn trên quyển tạp chí cho thẳng thẳng, sau đó thả lại chỗ cũ.
Cuối cùng mới cẩn thận thả nhẹ bước chân, đi ra ngoài.
Gần như cùng lúc bước chân Lục Duật Kiêu bước ra ngoài, cô gái nhỏ nằm trên giường bỗng dưng trợn to hai mắt.
Ánh mắt của cô, sững sờ nhìn góc tạp chí nơi ngăn kéo tủ, vừa rồi Lục Duật Kiêu đã đặt quyển tạp chí về chỗ cũ, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không thay đổi.
Mà cô, trong lúc vô tình, sẽ mất đi người đàn ông tỉ mỉ này!
Bạn tốt của cô, Cố Trinh Trinh đã nói, còn quanh quẩn ở bên tai của cô, chân tướng ở trong đó, thật quá châm chọc đối với cô, không cách nào để cô tiếp nhận.
Lâm Yên Nhiên lấy quyển tạp chí trong ngăn kéo ra, cô dùng ngón tay vuốt ve dung nhan của Ninh Uyển, khóe miệng bật ra một nụ cười gần như réo rắt thảm thiết, "Quân xanh, ha ha, tại sao, tại sao. . . . . ."
Cô cũng không biết làm sao, không khống chế được tự lẩm bẩm, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Ninh Uyển chỉ là quân địch giả của cô, mà địch nhân chân chính của cô, thì lại là cái người gọi là Cố Tử Mạt kia!
Tại sao, cô không phục!
Cô rất không phục, bản thân thua Cố Tử Mạt, càng không muốn, chịu thua số mạng!
Vị chuyên gia xem tướng đó cho cô bốn chữ, "Bạc mệnh phúc cạn" , chẳng lẽ cô nên vì vậy mà chấp nhận sao? !
Không thể nào! Từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Lục, hưởng thụ điều kiện ăn mặc sử dụng đều là tốt nhất, toàn bộ là bởi vì Lục Hoài Nam yêu thích, vậy sau khi Lục Hoài Nam trăm tuổi thì thế nào, cô có thể dựa vào người nào?
Đáp án dĩ nhiên là, người thừa kế thứ nhất của nhà họ Lục -- Lục Duật Kiêu.
Bắt đầu từ lúc cô hiểu chuyện, thì cô đã ỷ lại tương lai của mình lên người Lục Duật Kiêu rồi, nhưng vì sao, Lục Duật Kiêu lại ung dung thản nhiên cưới người khác, không cho cô một cơ hội lấy hơi chứ!
"Tôi thật hận! Thật hận. . . . . ." Cô dùng hết hơi sức, ra sức cào tờ tạp chí trong tay, gương mặt Ninh Uyển đã bị cô cào sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết.
Khóe miệng bi thương đã trở nên âm trầm, "Cố Tử Mạt, tôi cũng sẽ để cho cô giống như cô ta, biến mất hoàn toàn!"
. . . . . .
Ngoài phòng bệnh, Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm Cố Trinh Trinh, cô có cảm giác, cô em gái này của cô, lại thay đổi một tầng.
Trước kia, Cố Trinh Trinh làm ra vẻ ăn năn hối cải, làm bộ làm tịch, đặt mình rất thấp, nhưng hai lần gặp mặt gần đây, thái độ của Cố Trinh Trinh lại thay đổi, trở nên có sức lực hơn rồi, ngay cả trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, đều viết hai chữ hãnh diện.
Cố phu nhân vừa xoay người, con gái ruột thịt của bà ấy, cũng là như thế?
' két ' một tiếng, Lục Duật Kiêu từ bên cạnh đẩy cửa ra ngoài, cuối cùng Cố Tử Mạt cũng đợi được anh, đi tới trước mặt anh, đưa tay kéo Lục Duật Kiêu đến trước mặt Cố Trinh Trinh, hít một hơi, hỏi anh, "Cố Trinh Trinh để cho em hỏi anh, một ngày trước ngày chúng ta kết hôn, vụ tai nạn xe cộ hôm đó, rốt cuộc là tình huống thế nào!"
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt dời về phía Cố Trinh Trinh.
Anh nhịn Cố Trinh Trinh, đã không phải là lần một lần hai, một lần hai lần không tiếp tục đến lần thứ ba được.
"Ừ, là như vậy." Cố Trinh Trinh to gan thừa nhận, không sợ đưa ánh mắt nhìn Lục Duật Kiêu.
Video theo dõi ngày hôm đó, cô đã xem qua rồi, không ai có thể nhìn ra chân tướng thật sự, như thế nào đi nữa, đều là cô cứu Cố Tử Mạt, cô không sợ chút nào.
"Tử Mạt, việc này trở về anh sẽ nói rõ chi tiết cho em nghe." Anh nắm chặt tay Cố Tử Mạt, ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Cố Trinh Trinh, "Cố nhị tiểu thư, tôi đã giao video theo dõi cho tổ trinh sát điều tra, bọn họ cho tôi một kết quả kiến tôi giật mình."
"Giật. . . . . . giật mình. . . . . ." Cố Trinh Trinh bị hù dọa, hoa dung thất sắc, ngay cả bước chân cũng lui về phía sau mấy bước.
Điều này cũng trong dự liệu của anh, anh đi về phía trước mấy bước, từng bước từng bước mà ép sát cảnh cáo nói, "Nếu như cô còn biết chừng mực một chút, cũng không nên xuất hiện ở những trường hợp không thích hợp nữa, cả những nơi không thích hợp nữa!"
"Tôi. . . . . ." Cố Trinh Trinh cau mày, sắc mặt tái nhợt, "Tôi. . . . . . Tôi biết rồi." Nói xong, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, hoảng hốt chạy bừa tìm cầu thang, vội vàng chạy vội đi xuống.
"Chuyên gia nói thế nào? Kết quả là gì." Cố Tử Mạt nhìn Cố Trinh Trinh hoảng hốt đi mất, trong lòng cũng đã suy đoán được bảy tám phần chân tướng , "Anh cứ nói với em đi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"Nói đơn giản, chính là Cố Trinh Trinh cố ý đua xe ở trên đường với người khác, muốn thiết kế cho xe của đối phương đâm vào em, nhưng mà ở vào giây cuối cùng, cô ta thu lá gan lại, vì cứu vãn cục diện, cô ta cố gắng đánh tay lái, tự mình đụng vào xe của đối phương. Nhìn ngoài mặt, là cô ta cứu em, nhưng trên thực tế, cô ta chính là người đứng đằng sau." Dứt lời, anh cúi đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, cho nên không có có phát giác được khóe miệng của cô khẽ cứng ngắc.
"Cũng bởi vì như vậy, anh làm trao đổi với cô ta?" Cô lạnh nhạt nói.
"Ừ, tình hình lúc ấy đặc biệt, sau này anh sẽ không làm loại chuyện đó nữa." Anh trấn an cô nói.
Mặc dù trong lòng ngạnh một hơi, nhưng cô vẫn quyết định để chuyện đã qua trôi qua luôn, cô hít một hơi, không nói gì nữa.
Đúng lúc đó, có hai y tá đi tới, gõ cửa vào phòng bệnh, một lát, thì có y tá ra ngoài, nói với Lục Duật Kiêu, "Anh Lục, cô Lâm đã tỉnh rồi."
"Được, tôi biết rồi." Lục Duật Kiêu gật đầu, sau đó khoác tay cô, nói, "Chúng ta cùng vào đi, Yên Nhiên ở đây không có bạn bè, anh nghĩ hai người gặp mặt, nhất định sẽ cảm thấy hận không thể gặp sớm hơn."
"Cô ấy biết em tới đây sao? Cô ấy bằng lòng gặp em sao?" Mặc dù có Diệp Nhất Đóa động viên cố gắng, nhưng bước những bước này, quả thật có khó khăn.
Lâm Yên Nhiên có muốn gặp cô hay không, hay từ đầu đến cuối đều là cô nghĩ quá nhiều, Lâm Yên Nhiên cũng coi Lục Duật Kiêu như anh trai, chẳng qua là cô bị lòng ghen tỵ quấy phá, đem Lâm Yên Nhiên trở thành kẻ địch bên trong?
Nếu quả thật là như thế này, vậy thì cô thật muốn cùng nói xin lỗi với Lâm Yên Nhiên. Nhưng nếu như Lâm Yên Nhiên thật giống như cô tưởng tượng như vậy, tình cảm đối với Lục Duật Kiêu cũng không đơn thuần, thì cô nên làm cái gì?
Tầm mắt không khỏi khẽ hướng về phía người đàn ông bên cạnh, gương mặt góc cạnh kiên nghị mà khắc sâu, lông mi rất dài, môi mỏng hình dáng tuyệt đẹp, đẹp khiến các cô gái phải ghen ghét.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua của sổ thủy tinh trên hành lang hắt lên mặt của anh, không có chiếu xạ của đèn flash, cũng nhất định là người đạn ông vạn chúng chúc mục.
Lúc này, dường như Lục Duật Kiêu cũng nhận thấy được tầm mắt của cô. Quay đầu, liền thấy ánh mắt phức tạp của cô chăm chú nhìn anh.
Anh cho tia nhìn phức tạp trong đáy mắt cô, là lo lắng vì sẽ phải gặp người nhà của anh, vì vậy, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, "Anh vẫn đề cập về em với cô ấy, cô ấy cũng rất muốn biết em, hiện tại có cơ hội rồi."
Nói xong câu này, anh liền vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, giống như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô vậy, bên môi có một nụ cười yếu ớt.
Cố Tử Mạt cũng kéo ra một chút ý cười, chỉ không duy trì quá lâu.
Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, thậm chí không có gõ cửa, thấy có người tới, Lâm Yên Nhiên đang tiếp thụ y tá đo các loại chỉ tiêu xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Duật Kiêu thì trên mặt thoáng hiện vui vẻ, "Minh Tuyên, anh vẫn ở đây! Em rất vui, cám ơn anh."
Lục Duật Kiêu đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi y tá bên cạnh, "Theo dõi thấy tình hình thế nào?"
Không đợi y tá trả lời, Lâm Yên Nhiên liền cười híp mắt cướp lời nói: " Tốt hơn rất nhiều rồi, vừa rồi y tá còn khen em nữa!" Nói xong câu này, hình như mới chú ý tới Cố Tử Mạt đứng ở bên cạnh cửa, cũng không đi vào, "Cô chính là Tử Mạt?"
Lục Duật Kiêu quay đầu lại, thấy Cố Tử Mạt còn chưa đi tới, nhướng mày, "Tử Mạt?"
Cố Tử Mạt lấy lại tinh thần, thu lại ánh mắt, bước nhẹ tiến lên.
Không phải cô không muốn vào, mà không khí lúc hai người kia ở chung một chỗ, làm cho cô không cách nào đi lên phía trước.
"Thì ra Tử Mạt xinh đẹp như vậy!" Lâm Yên Nhiên quay đầu oán giận Lục Duật Kiêu, "Em không chịu không chịu đâu, anh mang mỹ nữ đến thăm em, vậy mà không nói trước cho em biết, để em ăn mặc trang điểm cho tốt một chút."
Lục Duật Kiêu cúi đầu cười, dụ dỗ Lâm Yên Nhiên nói: " Đâu có, hai người đều rất đẹp."
Cố Tử Mạt hít sâu, không muốn đánh mất thể diện, khóe miệng hơi xuất một chút ý cười, "Lâm tiểu thư, thật hân hạnh gặp cô."
"Tôi cũng vậy! Minh Tuyên thường xuyên nhắc tới cô với tôi, tôi cũng rất muốn quen biết cô, chỉ đáng tiếc, sức khỏe của tôi kém như vậy, Minh Tuyên quản quá chặt, bình thường không cho tôi theo đi ra ngoài." Nói xong, Lâm Yên Nhiên theo bản năng liền cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua một tia chua xót nhàn nhạt, "Không biết sau này còn có cơ hội ra ngoài hay không."
"Nói bậy!" Lục Duật Kiêu nhỏ giọng quát.
Cố Tử Mạt cũng sửng sốt, bởi vì cô cực ít thấy Lục Duật Kiêu dùng khẩu khí này nói chuyện, nồng đậm ý tứ bảo vệ.
Lâm Yên Nhiên cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nháy nháy mắt với Cố Tử Mạt, cười tươi với Lục Duật Kiêu, "Được rồi, em biết mà! Em vừa nói chơi thôi, vì em, anh cố ý trang bị thiết bị y tế tân tiến nhất ở nơi đây, còn phái người tích cực tìm kiếm người hiến thận cho em, làm sao em có thể không khỏe chứ? Em nghĩ, sau này nhất định em sẽ có rất nhiều cơ hội đi ra ngoài."
Nghe cô nói như vậy, Lục Duật Kiêu cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ là không biết làm thế nào lắc lắc đầu, giống như không có cách nào với cô vậy.
Cố Tử Mạt ở một bên nhìn một nam một nữ hỗ động, đáy lòng có chua chát chảy xuôi qua.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt liền biết, Lâm Yên Nhiên là một cô gái rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Hàng năm thân thể không tốt, trên mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt yếu ớt, không những sẽ không để cho đàn ông cảm thấy chịu liên lụy, mà càng muốn bảo vệ tốt cô ấy.
Lúc nói chuyện cùng Lục Duật Kiêu, Lâm Yên Nhiên liền không có lúc nào là không cười.
Cô biết có câu, cô gái thích cười, vận số sẽ không quá kém, đúng là như vậy, Lâm Yên Nhiên có số may mắn, Lục Duật Kiêu quan tâm cô ấy, Bùi Dực cũng quan tâm cô ấy, hình như người trong cả thiên hạ, đều đang xoay chung quanh cô ấy.
Nghĩ đến Bùi Dực mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ gọi cô là ' con riêng ', cô càng cảm thấy người so với người thật là tức chết được.
Một đoạn thời gian rất dài, Cố Tử Mạt cũng rất an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, bị những tâm sự phiền não này chiếm cứ, cuối cùng vẫn là bị Lâm Yên Nhiên gọi trở về.
"Tử Mạt, tôi có thể gọi cô như vậy sao?" Lâm Yên Nhiên cười với cô hỏi.
Cố Tử Mạt mỉm cười, "Dĩ nhiên có thể."
Lâm Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt đi về phía cô, Lâm Yên Nhiên lập tức kéo lấy tay của cô, "Tử Mạt, sau khi tôi về trong nước, cô là người bạn đầu tiên của tôi! Cám ơn cô có thể tới thăm tôi, sau này những lúc Minh Tuyên bận rộn, cô có thể tới bệnh viện thăm tôi sao?"
Cố Tử Mạt không trả lời, mà quay đầu lại nhìn về phía Lục Duật Kiêu ở phía sau lưng.
Lúc này, đôi tay của anh đang đút vào túi quần, chống lại ánh mắt của cô, vô cùng dịu dàng cười một tiếng.
Anh rất vui mừng, vui mừng Lâm Yên Nhiên cũng không có bài xích cô.
Nhìn lại vẻ mặt mong đợi của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu một cái, cô tạm thời cũng không muốn làm người ác.
Hết thời gian thăm bệnh, Lục Duật Kiêu cũng không nán lại ở bệnh viện, trực tiếp đưa Cố Tử Mạt về nhà.
Hai người đi tới trước cửa nhà, cô vừa móc chìa khóa trong ví ra, bỗng bị anh ôm lấy từ phía sau.
Cô không hiểu, quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn có thể trông thấy bên sườn mặt của anh, lỗ mũi vừa thẳng lại ưỡn lên, cùng lông mi cong vểnh lên.
"Sao vậy?"
"Anh không vào được rồi, tình hình gần đây của Yên Nhiên không ổn định, bên phía bệnh viện, cần anh để ý." Anh không thể vào cửa, nếu không, anh không biết mình có còn tự chủ rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc của cô hay không.
Cố Tử Mạt cũng không hơn gì, lúc anh đưa cô về nhà, cô cho là anh đặt cô ở vị trí thứ nhất, sau đó bọn họ sẽ có thế giới ngọt ngào của hai người.
Nhưng không nghĩ, Lục Duật Kiêu lại coi việc đưa cô về, trở thành nhiệm vụ hạng nhất.
Điều này làm cho cô bị thương vô cùng, nhưng ngoài mặt còn phải duy trì nụ cười, không muốn làm người đàn bà chanh chua nhàm chán phát tác, "Vậy anh đi đi."
"Ừ." Anh không nghe ra được sự bất đắc dĩ của cô, nhỏ giọng lên tiếng, mặt vùi vào cổ của cô, đôi tay ôm cô thật chặt.
Hơi thở nóng rực của anh phun lên da thịt của cô, chọc cho cô run lên.
Người đàn ông này, rõ ràng lộ vẻ không tha đối với cô, nhưng vì cái gì còn phải lao tới chỗ Lâm Yên Nhiên kia đây? !
Sauk hi ôm thật chặt, anh mới lưu luyến buông ra, vừa mới xoay người, chợt nhận thấy được một ánh mắt rơi vào trên người mình, nhìn lại theo, thấy một người đang tựa vào cạnh cửa một nhà trọ cách đó không xa, trêu chọc nhìn anh.
Lục Duật Kiêu thấy rõ mặt người kia, lông mày nhíu lên, "Sao anh lại ở chỗ này!" Là chất vấn, mà không phải nghi vấn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Cố Tử Mạt đã thấy qua đủ loại biến hóa của đôi mắt này, đương nhiên sẽ không nhận lầm, cho dù hiện tại đối phương đang đeo khẩu trang!
Ánh mắt sắc bén của cô liếc qua, đẩy tay Lục Duật Kiêu ra, nhanh chóng chạy về phía đối phương, nắm cổ tay của đối phương, lạnh lùng nói, "Cố Trinh Trinh, cô tới đây làm gì!"
Sau khi nói ra, cô mới phát hiện phản ứng của mình thật quá mức, lại kêu lớn tiếng như vậy ở cửa phòng bệnh trong bệnh viện!
Cố Trinh Trinh bị cô nhận ra, tháo khẩu trang xuống, sợ sệt nhìn người bên trong phòng bệnh một chút, nhỏ giọng chanh chua nói: " Em tới thăm bạn thôi, điều này có gì lạ chứ, chị, chẳng lẽ chị không cho phép em kết bạn tới thăm bạn sao? Như vậy thì chị cũng quá bụng dạ hẹp hỏi rồi."
Lục Duật Kiêu thấy là Cố Trinh Trinh, liền bước nhanh đến cửa phòng bệnh, nhìn lướt qua Cố Trinh Trinh, liền đẩy cửa phòng bệnh ra, đi xem tình hình của Lâm Yên Nhiên.
Anh phái người đặc biệt theo sát hành tung của Cố Trinh Trinh, cấm Cố Trinh Trinh bước vào nơi này nửa bước, nhưng chặt chẽ một trăm vẫn luôn có một kẽ hở, vậy mà Cố Trinh Trinh có thể Kim Thiền Thoát Xác, cải trang tới gặp Lâm Yên Nhiên!
Lúc anh đi vào, Lâm Yên Nhiên vẫn còn nhắm mắt, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mặc dù sắc mặt của cô hơi kém, nhưng được cái ngủ rất yên ổn, hình như không bị quấy rầy.
Như vậy -- Cố Trinh Trinh có nói chuyện gì với cô hay không, đây là mấu chốt nhất!
Ánh mắt anh sắc bén, quét xung quanh một vòng, ánh mắt đập vào góc trên ngăn kéo tủ, hình như có lộ ra một góc tạp chí.
Anh không bỏ qua một chút dấu vết này, đi tới, kéo ngăn tủ thấp ra, rút quyển tạp chí bên trong ra, nội dung phía trên, cũng không xa lạ, là trang báo có anh và Ninh Uyển!
Cố Trinh Trinh lấy ra? Hay là -- tự Lâm Yên Nhiên lấy tới? !
Vốn dĩ là một tờ tạp chí phẳng phiu, ở trong tay của anh, bị nắm chặt nhăn nhúm không chịu nổi, anh thở dài, vuốt vuốt nếp uốn trên quyển tạp chí cho thẳng thẳng, sau đó thả lại chỗ cũ.
Cuối cùng mới cẩn thận thả nhẹ bước chân, đi ra ngoài.
Gần như cùng lúc bước chân Lục Duật Kiêu bước ra ngoài, cô gái nhỏ nằm trên giường bỗng dưng trợn to hai mắt.
Ánh mắt của cô, sững sờ nhìn góc tạp chí nơi ngăn kéo tủ, vừa rồi Lục Duật Kiêu đã đặt quyển tạp chí về chỗ cũ, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không thay đổi.
Mà cô, trong lúc vô tình, sẽ mất đi người đàn ông tỉ mỉ này!
Bạn tốt của cô, Cố Trinh Trinh đã nói, còn quanh quẩn ở bên tai của cô, chân tướng ở trong đó, thật quá châm chọc đối với cô, không cách nào để cô tiếp nhận.
Lâm Yên Nhiên lấy quyển tạp chí trong ngăn kéo ra, cô dùng ngón tay vuốt ve dung nhan của Ninh Uyển, khóe miệng bật ra một nụ cười gần như réo rắt thảm thiết, "Quân xanh, ha ha, tại sao, tại sao. . . . . ."
Cô cũng không biết làm sao, không khống chế được tự lẩm bẩm, Cố Trinh Trinh nói cho cô biết, Ninh Uyển chỉ là quân địch giả của cô, mà địch nhân chân chính của cô, thì lại là cái người gọi là Cố Tử Mạt kia!
Tại sao, cô không phục!
Cô rất không phục, bản thân thua Cố Tử Mạt, càng không muốn, chịu thua số mạng!
Vị chuyên gia xem tướng đó cho cô bốn chữ, "Bạc mệnh phúc cạn" , chẳng lẽ cô nên vì vậy mà chấp nhận sao? !
Không thể nào! Từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Lục, hưởng thụ điều kiện ăn mặc sử dụng đều là tốt nhất, toàn bộ là bởi vì Lục Hoài Nam yêu thích, vậy sau khi Lục Hoài Nam trăm tuổi thì thế nào, cô có thể dựa vào người nào?
Đáp án dĩ nhiên là, người thừa kế thứ nhất của nhà họ Lục -- Lục Duật Kiêu.
Bắt đầu từ lúc cô hiểu chuyện, thì cô đã ỷ lại tương lai của mình lên người Lục Duật Kiêu rồi, nhưng vì sao, Lục Duật Kiêu lại ung dung thản nhiên cưới người khác, không cho cô một cơ hội lấy hơi chứ!
"Tôi thật hận! Thật hận. . . . . ." Cô dùng hết hơi sức, ra sức cào tờ tạp chí trong tay, gương mặt Ninh Uyển đã bị cô cào sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết.
Khóe miệng bi thương đã trở nên âm trầm, "Cố Tử Mạt, tôi cũng sẽ để cho cô giống như cô ta, biến mất hoàn toàn!"
. . . . . .
Ngoài phòng bệnh, Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm Cố Trinh Trinh, cô có cảm giác, cô em gái này của cô, lại thay đổi một tầng.
Trước kia, Cố Trinh Trinh làm ra vẻ ăn năn hối cải, làm bộ làm tịch, đặt mình rất thấp, nhưng hai lần gặp mặt gần đây, thái độ của Cố Trinh Trinh lại thay đổi, trở nên có sức lực hơn rồi, ngay cả trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, đều viết hai chữ hãnh diện.
Cố phu nhân vừa xoay người, con gái ruột thịt của bà ấy, cũng là như thế?
' két ' một tiếng, Lục Duật Kiêu từ bên cạnh đẩy cửa ra ngoài, cuối cùng Cố Tử Mạt cũng đợi được anh, đi tới trước mặt anh, đưa tay kéo Lục Duật Kiêu đến trước mặt Cố Trinh Trinh, hít một hơi, hỏi anh, "Cố Trinh Trinh để cho em hỏi anh, một ngày trước ngày chúng ta kết hôn, vụ tai nạn xe cộ hôm đó, rốt cuộc là tình huống thế nào!"
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt dời về phía Cố Trinh Trinh.
Anh nhịn Cố Trinh Trinh, đã không phải là lần một lần hai, một lần hai lần không tiếp tục đến lần thứ ba được.
"Ừ, là như vậy." Cố Trinh Trinh to gan thừa nhận, không sợ đưa ánh mắt nhìn Lục Duật Kiêu.
Video theo dõi ngày hôm đó, cô đã xem qua rồi, không ai có thể nhìn ra chân tướng thật sự, như thế nào đi nữa, đều là cô cứu Cố Tử Mạt, cô không sợ chút nào.
"Tử Mạt, việc này trở về anh sẽ nói rõ chi tiết cho em nghe." Anh nắm chặt tay Cố Tử Mạt, ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Cố Trinh Trinh, "Cố nhị tiểu thư, tôi đã giao video theo dõi cho tổ trinh sát điều tra, bọn họ cho tôi một kết quả kiến tôi giật mình."
"Giật. . . . . . giật mình. . . . . ." Cố Trinh Trinh bị hù dọa, hoa dung thất sắc, ngay cả bước chân cũng lui về phía sau mấy bước.
Điều này cũng trong dự liệu của anh, anh đi về phía trước mấy bước, từng bước từng bước mà ép sát cảnh cáo nói, "Nếu như cô còn biết chừng mực một chút, cũng không nên xuất hiện ở những trường hợp không thích hợp nữa, cả những nơi không thích hợp nữa!"
"Tôi. . . . . ." Cố Trinh Trinh cau mày, sắc mặt tái nhợt, "Tôi. . . . . . Tôi biết rồi." Nói xong, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, hoảng hốt chạy bừa tìm cầu thang, vội vàng chạy vội đi xuống.
"Chuyên gia nói thế nào? Kết quả là gì." Cố Tử Mạt nhìn Cố Trinh Trinh hoảng hốt đi mất, trong lòng cũng đã suy đoán được bảy tám phần chân tướng , "Anh cứ nói với em đi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"Nói đơn giản, chính là Cố Trinh Trinh cố ý đua xe ở trên đường với người khác, muốn thiết kế cho xe của đối phương đâm vào em, nhưng mà ở vào giây cuối cùng, cô ta thu lá gan lại, vì cứu vãn cục diện, cô ta cố gắng đánh tay lái, tự mình đụng vào xe của đối phương. Nhìn ngoài mặt, là cô ta cứu em, nhưng trên thực tế, cô ta chính là người đứng đằng sau." Dứt lời, anh cúi đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, cho nên không có có phát giác được khóe miệng của cô khẽ cứng ngắc.
"Cũng bởi vì như vậy, anh làm trao đổi với cô ta?" Cô lạnh nhạt nói.
"Ừ, tình hình lúc ấy đặc biệt, sau này anh sẽ không làm loại chuyện đó nữa." Anh trấn an cô nói.
Mặc dù trong lòng ngạnh một hơi, nhưng cô vẫn quyết định để chuyện đã qua trôi qua luôn, cô hít một hơi, không nói gì nữa.
Đúng lúc đó, có hai y tá đi tới, gõ cửa vào phòng bệnh, một lát, thì có y tá ra ngoài, nói với Lục Duật Kiêu, "Anh Lục, cô Lâm đã tỉnh rồi."
"Được, tôi biết rồi." Lục Duật Kiêu gật đầu, sau đó khoác tay cô, nói, "Chúng ta cùng vào đi, Yên Nhiên ở đây không có bạn bè, anh nghĩ hai người gặp mặt, nhất định sẽ cảm thấy hận không thể gặp sớm hơn."
"Cô ấy biết em tới đây sao? Cô ấy bằng lòng gặp em sao?" Mặc dù có Diệp Nhất Đóa động viên cố gắng, nhưng bước những bước này, quả thật có khó khăn.
Lâm Yên Nhiên có muốn gặp cô hay không, hay từ đầu đến cuối đều là cô nghĩ quá nhiều, Lâm Yên Nhiên cũng coi Lục Duật Kiêu như anh trai, chẳng qua là cô bị lòng ghen tỵ quấy phá, đem Lâm Yên Nhiên trở thành kẻ địch bên trong?
Nếu quả thật là như thế này, vậy thì cô thật muốn cùng nói xin lỗi với Lâm Yên Nhiên. Nhưng nếu như Lâm Yên Nhiên thật giống như cô tưởng tượng như vậy, tình cảm đối với Lục Duật Kiêu cũng không đơn thuần, thì cô nên làm cái gì?
Tầm mắt không khỏi khẽ hướng về phía người đàn ông bên cạnh, gương mặt góc cạnh kiên nghị mà khắc sâu, lông mi rất dài, môi mỏng hình dáng tuyệt đẹp, đẹp khiến các cô gái phải ghen ghét.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua của sổ thủy tinh trên hành lang hắt lên mặt của anh, không có chiếu xạ của đèn flash, cũng nhất định là người đạn ông vạn chúng chúc mục.
Lúc này, dường như Lục Duật Kiêu cũng nhận thấy được tầm mắt của cô. Quay đầu, liền thấy ánh mắt phức tạp của cô chăm chú nhìn anh.
Anh cho tia nhìn phức tạp trong đáy mắt cô, là lo lắng vì sẽ phải gặp người nhà của anh, vì vậy, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, "Anh vẫn đề cập về em với cô ấy, cô ấy cũng rất muốn biết em, hiện tại có cơ hội rồi."
Nói xong câu này, anh liền vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, giống như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô vậy, bên môi có một nụ cười yếu ớt.
Cố Tử Mạt cũng kéo ra một chút ý cười, chỉ không duy trì quá lâu.
Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, thậm chí không có gõ cửa, thấy có người tới, Lâm Yên Nhiên đang tiếp thụ y tá đo các loại chỉ tiêu xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Duật Kiêu thì trên mặt thoáng hiện vui vẻ, "Minh Tuyên, anh vẫn ở đây! Em rất vui, cám ơn anh."
Lục Duật Kiêu đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi y tá bên cạnh, "Theo dõi thấy tình hình thế nào?"
Không đợi y tá trả lời, Lâm Yên Nhiên liền cười híp mắt cướp lời nói: " Tốt hơn rất nhiều rồi, vừa rồi y tá còn khen em nữa!" Nói xong câu này, hình như mới chú ý tới Cố Tử Mạt đứng ở bên cạnh cửa, cũng không đi vào, "Cô chính là Tử Mạt?"
Lục Duật Kiêu quay đầu lại, thấy Cố Tử Mạt còn chưa đi tới, nhướng mày, "Tử Mạt?"
Cố Tử Mạt lấy lại tinh thần, thu lại ánh mắt, bước nhẹ tiến lên.
Không phải cô không muốn vào, mà không khí lúc hai người kia ở chung một chỗ, làm cho cô không cách nào đi lên phía trước.
"Thì ra Tử Mạt xinh đẹp như vậy!" Lâm Yên Nhiên quay đầu oán giận Lục Duật Kiêu, "Em không chịu không chịu đâu, anh mang mỹ nữ đến thăm em, vậy mà không nói trước cho em biết, để em ăn mặc trang điểm cho tốt một chút."
Lục Duật Kiêu cúi đầu cười, dụ dỗ Lâm Yên Nhiên nói: " Đâu có, hai người đều rất đẹp."
Cố Tử Mạt hít sâu, không muốn đánh mất thể diện, khóe miệng hơi xuất một chút ý cười, "Lâm tiểu thư, thật hân hạnh gặp cô."
"Tôi cũng vậy! Minh Tuyên thường xuyên nhắc tới cô với tôi, tôi cũng rất muốn quen biết cô, chỉ đáng tiếc, sức khỏe của tôi kém như vậy, Minh Tuyên quản quá chặt, bình thường không cho tôi theo đi ra ngoài." Nói xong, Lâm Yên Nhiên theo bản năng liền cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua một tia chua xót nhàn nhạt, "Không biết sau này còn có cơ hội ra ngoài hay không."
"Nói bậy!" Lục Duật Kiêu nhỏ giọng quát.
Cố Tử Mạt cũng sửng sốt, bởi vì cô cực ít thấy Lục Duật Kiêu dùng khẩu khí này nói chuyện, nồng đậm ý tứ bảo vệ.
Lâm Yên Nhiên cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nháy nháy mắt với Cố Tử Mạt, cười tươi với Lục Duật Kiêu, "Được rồi, em biết mà! Em vừa nói chơi thôi, vì em, anh cố ý trang bị thiết bị y tế tân tiến nhất ở nơi đây, còn phái người tích cực tìm kiếm người hiến thận cho em, làm sao em có thể không khỏe chứ? Em nghĩ, sau này nhất định em sẽ có rất nhiều cơ hội đi ra ngoài."
Nghe cô nói như vậy, Lục Duật Kiêu cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ là không biết làm thế nào lắc lắc đầu, giống như không có cách nào với cô vậy.
Cố Tử Mạt ở một bên nhìn một nam một nữ hỗ động, đáy lòng có chua chát chảy xuôi qua.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt liền biết, Lâm Yên Nhiên là một cô gái rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Hàng năm thân thể không tốt, trên mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt yếu ớt, không những sẽ không để cho đàn ông cảm thấy chịu liên lụy, mà càng muốn bảo vệ tốt cô ấy.
Lúc nói chuyện cùng Lục Duật Kiêu, Lâm Yên Nhiên liền không có lúc nào là không cười.
Cô biết có câu, cô gái thích cười, vận số sẽ không quá kém, đúng là như vậy, Lâm Yên Nhiên có số may mắn, Lục Duật Kiêu quan tâm cô ấy, Bùi Dực cũng quan tâm cô ấy, hình như người trong cả thiên hạ, đều đang xoay chung quanh cô ấy.
Nghĩ đến Bùi Dực mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ gọi cô là ' con riêng ', cô càng cảm thấy người so với người thật là tức chết được.
Một đoạn thời gian rất dài, Cố Tử Mạt cũng rất an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, bị những tâm sự phiền não này chiếm cứ, cuối cùng vẫn là bị Lâm Yên Nhiên gọi trở về.
"Tử Mạt, tôi có thể gọi cô như vậy sao?" Lâm Yên Nhiên cười với cô hỏi.
Cố Tử Mạt mỉm cười, "Dĩ nhiên có thể."
Lâm Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt đi về phía cô, Lâm Yên Nhiên lập tức kéo lấy tay của cô, "Tử Mạt, sau khi tôi về trong nước, cô là người bạn đầu tiên của tôi! Cám ơn cô có thể tới thăm tôi, sau này những lúc Minh Tuyên bận rộn, cô có thể tới bệnh viện thăm tôi sao?"
Cố Tử Mạt không trả lời, mà quay đầu lại nhìn về phía Lục Duật Kiêu ở phía sau lưng.
Lúc này, đôi tay của anh đang đút vào túi quần, chống lại ánh mắt của cô, vô cùng dịu dàng cười một tiếng.
Anh rất vui mừng, vui mừng Lâm Yên Nhiên cũng không có bài xích cô.
Nhìn lại vẻ mặt mong đợi của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu một cái, cô tạm thời cũng không muốn làm người ác.
Hết thời gian thăm bệnh, Lục Duật Kiêu cũng không nán lại ở bệnh viện, trực tiếp đưa Cố Tử Mạt về nhà.
Hai người đi tới trước cửa nhà, cô vừa móc chìa khóa trong ví ra, bỗng bị anh ôm lấy từ phía sau.
Cô không hiểu, quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn có thể trông thấy bên sườn mặt của anh, lỗ mũi vừa thẳng lại ưỡn lên, cùng lông mi cong vểnh lên.
"Sao vậy?"
"Anh không vào được rồi, tình hình gần đây của Yên Nhiên không ổn định, bên phía bệnh viện, cần anh để ý." Anh không thể vào cửa, nếu không, anh không biết mình có còn tự chủ rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc của cô hay không.
Cố Tử Mạt cũng không hơn gì, lúc anh đưa cô về nhà, cô cho là anh đặt cô ở vị trí thứ nhất, sau đó bọn họ sẽ có thế giới ngọt ngào của hai người.
Nhưng không nghĩ, Lục Duật Kiêu lại coi việc đưa cô về, trở thành nhiệm vụ hạng nhất.
Điều này làm cho cô bị thương vô cùng, nhưng ngoài mặt còn phải duy trì nụ cười, không muốn làm người đàn bà chanh chua nhàm chán phát tác, "Vậy anh đi đi."
"Ừ." Anh không nghe ra được sự bất đắc dĩ của cô, nhỏ giọng lên tiếng, mặt vùi vào cổ của cô, đôi tay ôm cô thật chặt.
Hơi thở nóng rực của anh phun lên da thịt của cô, chọc cho cô run lên.
Người đàn ông này, rõ ràng lộ vẻ không tha đối với cô, nhưng vì cái gì còn phải lao tới chỗ Lâm Yên Nhiên kia đây? !
Sauk hi ôm thật chặt, anh mới lưu luyến buông ra, vừa mới xoay người, chợt nhận thấy được một ánh mắt rơi vào trên người mình, nhìn lại theo, thấy một người đang tựa vào cạnh cửa một nhà trọ cách đó không xa, trêu chọc nhìn anh.
Lục Duật Kiêu thấy rõ mặt người kia, lông mày nhíu lên, "Sao anh lại ở chỗ này!" Là chất vấn, mà không phải nghi vấn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook