• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (2 Viewers)

  • Chương 40

Biểu trình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tử Mạt thoáng chốc cứng lại, phản ứng đầu tiên của cô chính là làm cho mẹ muôi trước đây của mình rời đi, nói nhỏ mấy câu với mẹ nuôi, mẹ nuôi liền bước vòa trong nhà.

Thấy mẹ nuôi tránh đi, cô thở ra một hơi, cô cũng không muốn khiến cho mẹ nuôi biết mình ở nhà họ Cố đã xảy ra một chút chuyện lộn xộn này.

Nhìn người đàn ông này tuấn mi lãng mục, cô thầm nghĩ một tiếng biến thái!

Lần trước đã nói với anh như vậy rồi, anh vẫn còn đuổi tới!

Vui vẻ ở trên mặt giảm xuống, nhưng vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, không có anh, đối kháng cùng Cố Trinh Trinh, làm cho cô luyện thành một bộ bản sự ' giả bộ ' rồi!

Tức giận hỏi ngược lại anh, "Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hai chúng ta cũng đã mỗi người đi một ngả rồi, anh còn tới đây gây sức ép làm gì!"

Ánh mắt của cô tùy theo chuyển về phía thôn làng trong màn đêm, thôn Thải Thạch cũng không dễ đi, hơn nữa mới vừa có mưa, không nói bên ngoài thôn, chính là người trong thôn cũng không dễ đi vào đường núi cùng bùn lầy.

Quả nhiên, cô nhìn thấy trên đôi giày da màu đen của ngừoi đàn ông đã dính đầy cáu bẩn, đã sớm không nhìn ra tính chất cùng độ sáng bóng ban đầu của giày da.

Trên khuôn mặt của người đàn ông nhuộm đầy nụ cười, từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tâm tình của anh trừ hưng phấn còn có vui mừng, vừa rồi cô dùng giọng địa phương, thật là làm cho anh cảm thấy mới lạ.

Tâm tình của người đàn ông rất tốt, khóe môi nhẹ cong, không mặn không nhạt nói: " Em là đơn phương chia tay, anh không có đồng ý."

Cố Tử Mạt không muốn nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của anh, nói thẳng, "Đơn phương chia tay cũng là chia tay!"

"Trước kia chúng ta là có hợp đồng, anh phải là chú rể giả của em." Người đàn ông lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, lúc nói lời này, trong ánh mắt của anh thậm chí có điểm vô tội cùng oán giận.

Cố Tử Mạt có chút trợn mắt hốc mồm, ánh mắt của người đàn ông này bị biến dị sao!

Mà đối mặt với ánh mắt có chút ngây ngô của anh, cô hơi luống cuống, nhìn anh, không biết nói gì, cũng nhìn thấy anh lại muốn móc cái bản hợp đồng bỏ đi đó ra, cô nóng nảy, đưa tay ra đè lại cánh tay anh.

Làm dán vẻ như nhẫn tâm, sạch sẻ gọn gàng ăn vạ nói: " Không cho phép móc hợp đồng ra! Hiện tại tôi hoàn toàn không cần thiết vì tức Hà Ân Chính mà làm đám cưới giả, điều kiện tiên quyết của hợp đồng không thành lập, bản hợp đồng trở thành phế thải!"

Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ nắm lấy bản hợp đồng không thả, kết quả người đàn ông lại dời đi trọng điểm.

Vẻ mặt của anh rất thản nhiên cũng rất buông lỏng nói, "Anh không có ý buộc em phải kết hôn, muốn kết cũng là sau này, nhưng mà bây giờ em nên chứa chấp anh chứ, cho anh vào nhà thôi."

Lục đại thiếu rất phúc hắc, tạm thời không yêu cầu cưới vợ vào cửa, trước yêu cầu vào cửa của cô dâu.

Cố Tử Mạt không ngờ anh sẽ thuận theo như vậy, ngượng ngùng buông tay đang đè tay anh xuống, về phần đề nghị, cô suy nghĩ một chút, nghiêng nghiêng người, cho anh đi vào, "Vào đi."

Nếu là trên đường anh quay về gặp đất lở hay đá trôi, cô sẽ thấy thẹn với lương tâm của mình.

Người đàn ông vào cửa, ngược lại đổi khách làm chủ, nghênh ngang đi ở phía trước, ở trong tiểu viện nghèo nàn của một gia đình nông dân, vậy mà vẫn totá ra khí thế của người lãnh đạo .

Cô thầm oán người này làm dáng, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, tức giận nhắc nhở anh, "Này, anh biết đây là nơi nào sao!" Ý là, anh tốt nhất ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung!

Người đàn ông quay đầu, vẻ mặt giống như vô tội lại giống như bất lực, "Anh chỉ đang tìm chỗ tắm."

Cố Tử Mạt nhìn anh như vậy, bỗng nở nụ cưới, đi tới thôn Thải Thạch này, ngừơi đàn ông này là loại người không thể tự lo liệu cuộc sống được, trong lòng cô rất không hài lòng.

Hất mặt lên, cô đi tới trước một cửa phòng, đẩy cửa ra, "Đây là phòng của tôi, anh đi vào chờ, đừng có chạy lung tung, tôi đi lấy chậu nước cho anh, tự anh dùng khăn lông lau người một chút."

Người đàn ông sững sờ mấy giây, ngay sau đó mới phản ứng được, vô tội kéo kéo môi, vẻ mặt thành thật nhìn cô, ứng tiếng nói, "Được."

Cố Tử Mạt nhìn trên mặt anh xuất hiện vẻ mặt tế nhị, trong lòng vui mừng, nghĩ thầm chỉ số thông minh của người đàn ông này khẳng định vừa mới bị bắt nóng nảy, ' khăn lông thấm nước lau người một chút ' chính là ' tắm ', này rất khó lý giải sao?

Cô nhẹ nhõm một chút đi lấy một chậu nước, sau đó lấy cả khăn lông bê vào trong phòng của mình.

"Anh ở đây tắm đi, tôi đi dạo ở bên ngoài một chút, sẽ không quấy rầy anh."

Người đàn ông nhìn chằm chằm chậu nước kia suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có động, hình như trong lòng đang tính toán dùng một bát nước nhở như vậy để lau cả người như thế nào đây.

"Thôn Thải Thạch thiếu nước, cái này đã rất tốt rồi." Cô liếc anh một cái, bước ra khỏi phòng mình.

Chẳng qua trong khoảnh khoắc đi ra ngoài kia, trong lòng cô cảm thấy rất đồng tình với anh ta, ánh mắt vô tội của người đàn ông kia, ha ha, trước kia còn chưa từng nhìn thấy đâu!

Cố Tử Mạt ở bên ngoài nhàm chán ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có lấy 1 ngôi sao, ngay cả ánh trăng cũng không sáng lắm, cô chỉ có thể ôm cánh tay đi lại vài vòng ở trong sân, vòng vo không lâu, thì cô chú ý tới cánh cửa phòng mình khẽ mở rộng ra, cô thầm nghĩ nhất định là anh đã tắm xong rồi, liền đẩy cửa đi vào.

Choáng váng, ' Lục Duật Kiêu ' đang thay quần áo, cô ngây ngẩn cả người.

Nghe được động tĩnh, người đàn ông xoay người lại.

Cố Tử Mạt nhìn thân hình tinh xảo trước mắt, chỉ cảm thấy một hồi máu xông lên đỉnh đầu, như thế nào cũng không ngăn được nhứng thứ này rõ ràng đánh vào thị giác.

Bờ vai rộng rãi của người đàn ông khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, nút áo còn chưa cài hết, ở nơi không sáng không tối này dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, cơ ngực khỏe mạnh của anh có góc có cạnh, tám khối cơ bụng hiện ra một mặt quạt hoàn mỹ.

Bền chắc, tinh xảo, lại có co dãn, đầy đủ cảnh đẹp ý vui.

Tầm mắt từ từ đi chuyển xuống, ánh mắt không thể tránh khỏi dao động đến cái mông của anh, lúng túng, thật sự thấy được toàn bộ rồi, một điểm cũng không thiếu, mà trên mép giường của cô, đang bày quần áo của anh, nhất là cái quần lót màu xanh đen kia, lại càng bắt mắt.

Mặt của cô, không thể tránh khỏi đỏ lên rồi!

Không đợi cô tránh đi, người đàn ông đã xoay qua chỗ khác, giọng nói bình thường lại lộ ra mỉa mai, "Em xem thấy vừa lòng chứ? Nếu như vừa ý, xin đánh hết sức."

Bị anh hỏi như vậy, lòng của cô gái lập tức giận dữ, trên đầu môi phô trương nói: "Cơ ngực còn lớn hơn so với phụ nữ, nhận xét 3 vòng, đánh giá yếu, 0 điểm!"

Nói xong, cô liền đóng cửa ' phanh ' một tiếng!

Lúc đi ra, trong lòng lại yên lặng đánh giá, không ngờ lúc anh ăn mặc dạng chó hình người thì có vẻ gầy, nhưng khi cởi quần áo lại hng hãn như dã thú vậy, trời ơi, nếu là một cô gái nhu nhược nào đó bị anh đè ở phía dưới, chẳng phải là sẽ không thở nổi? !

Hình như không lâu sau, người đàn ông liền mở cửa, gọi cô đi vào.

Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, vừa mới vào cửa, thấy giờ phút này anh đang ngồi ngay ngắn ở trên giường của cô, cô cũng biết, không bình thường ở chỗ nào.

Tu hú chiếm tổ chim khách. . . . . . Xong xuôi.

"Ngủ chung." Người đàn ông vỗ vỗ chỗ giường trống bên cạnh, giống như nghiêm chỉnh nói.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom