Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Đến cùng thì cái anh chàng bảnh bao này, là cố ý, hay là quá tự tin đây?
Nếu như anh ta cố ý như vậy, nếu cô chạy trốn, chẳng phải là từ cái hố này, lại nhảy vào một cái hố to khác sao?
Cố Tử Mạt suy nghĩ, đáng tiếc là căn bản cô không hiểu rõ anh ta, suy đi nghĩ lại, cô vẫn không có kết luận.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy trước rồi nói sau, cô quyết định, xoay người xuống xe, lúc đóng cửa xe, liếc mắt nhìn điện thoại của anh ta, cô sờ sờ lên người minh không có vật gì cả, lại nghĩ đến chiếc điện thoại di động thê thảm của mình, định tượn tay mượn luôn, "Lục thiếu, mượn điện thoại di động của anh dùng tạm đã nhé." Ánh mắt sáng nhanh chóng liếc qua tủ kính của tiệm thuốc, cả người co chân chạy.
"Cô đứng lại!" Người đàn ông một thân đỏ tực xách theo một hộp đồ, lao từ trong hiệu thuốc ra ngoài, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng đang cố chạy trốn, la lớn.
*
Công viên Duyên Hải --
Cảnh chiều tà bỗng đập vào mắt, ánh sáng màu vỏ quýt giống như một tấm vải vẽ tranh sơn dầu, phủ kín cả phía chân trời, tô điểm cho cả những đán mây trắng, từng chiếc đèn đường hình Hoa Ngọc Lan được bật sáng lên cũng không đẹp được bằng một nửa của nó.
Tay của người đàn ông vịn trên lưng ghế dài bằng gỗ lim, cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, anh gọi đi gọi lại một dãy số, nhưng vẫn không hề có người nghe máy.
Lông mày của người đàn ông, hơi chau lại, cúi đầu lại bấm số một lần nữa, vẫn không có người trả lời như cũ, anh khóa máy, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cuối cùng ánh mắt dời đến một dãy nhà trọ ở phía sau, tầng một tầng hai ba tầng. . . . . . Tầm mắt của anh không ngừng di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở tầng thứ mười một.
Điện thoại di động rung một cái, anh hoảng sợ dời ánh mắt khỏi tầng thứ mười một, ánh mắt sắc bén liếc về phía điện thoại, hiển thị người gọi đến là một người khác, chân mày của anh, lại chau vào nhiều hơn rồi.
Chậm rãi bắt máy, "Alô."
"Em. . . . . . Em là Cố Tử Mạt, em vẫn còn chờ em sao? Em nói với anh, chỗ em xảy ra chút chuyện. . . . . ." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ đang thở dốc, ngoài ra, còn kèm theo tiếc bơcs chân hốt hoảng chạy loạn nữa.
Anh nghe được âm thanh này, rõ ràng hơi thở cũng gấp hơn, cằm bạnh ra, "Tử Mạt, nói cho anh biết, điện thoại di động này ở đâu ra."
Điện thoại của anh hiển thị người gọi đến là Kiều Tử Hoài, mà Cố Tử Mạt lại cầm điện thoại của Kiều Tử Hoài, anh vừa bắt được điểm không thích hợp này, liền nghiêm túc vội mở miệng hỏi!
"Chính là một kẻ banh bao thối tha! Trước tiên anh đừng hỏi những thứ này, em. . . . . . Em. . . . . . ." Anh nghe thấy giống như Cố Tử Mạt đang ở một nơi người và xe lẫn lỗn, tiếp theo tiếng động rất ồn ào, những lời nói sau đó của cô, thế nhưng anh lại không nghe được rõ ràng.
Anh cau mày lại, "Tử Mạt, hiện tại em đang ở đâu, mau đến đây đi."
Đột nhiên, trong lỗ tai truyền tới một giọng đàn ông quen thuộc, hình như là cách cô một khoảng cách, ở một nơi không xa, giọng nói đó rất vội vàng nóng nảy kêu lên, "Cô chạy cái gì mà chạy, có chuyện gấp như vậy sao, đi qua đường còn nói chuyện điện thoại, cô mà có bị đụng chết cũng đưng tìm tôi nhé!"
Lục Duật Kiêu nghe được câu nói kia, lại càng cau mày, "Đừng có chạy lung tung, lúc băng qua đường không nên gọi điện thoại di động chứ!"
Bước chân Cố Tử Mạt nhanh hơn, trog giọng nói trong trẻo lại kèm theo hơi thở gấp hơn nữa, "Em. . . . . . Em không thể không chạy, không chạy thì em sẽ không gặp được anh --"
Tiếng thở dốc liên tục, ở giữa xen lẫn tiếng bước chân, lại càng thêm huyên náo.
"Két --" , tiếng bánh xe trượt lên mặt đường bén nhọn chói tai, mang theo cả tiếng phanh xe khiến da đầu cũng phải tê dại giống như từ phía chân trời quét qua, trực tiếp truyền qua ống nghe điện thoại, truyền vào trong tai người đàn ông, kích thích màng nhĩ của người đàn ông.
"A!" Cố Tử Mạt thất thanh kêu to một tiếng.
' bùm ' một tiếng, có tiếng ầm của một vật cứng gì đó dùng sức rất lớn đụng vào một vật khác, trong lỗ tai chính là một hồi âm thanh "ầm ầm bịch bịch phang", hẳn là tiếng điện thoại di động rơi xuống mặt đất.
Chân mày người đàn ông nhanh chóng vặn lên, trong đôi mắt đen lập tức căng lên, "Cố Tử Mạt?"
Không ai trả lời!
Trả lời anh, chỉ có những âm thanh khả nghi kia.
Gần như là cùng lúc, giọng nam cô cùng quen thuộc mới vừa rồi kia lại vang lên lần nữa, lần này cũng gần như khoa trương kêu thét lên một tiếng, "Trời ơi! Thật sự va chạm! Đồ điên!"
Bên kia tai nghe là một mảnh hỗn loạn! Bịch bịch phanh, đều là một loạt âm thanh lộn xộn.
Trong đầu người đàn ông giống như có bom nổ dưới nước, oanh một tiếng liền nổ tung, không giữ lại một chút đường sống nào!
Trái tim căng thẳng, hoảng sợ khiến dưới chân hơi lảo đảo một cái, gân xanh trên trán đột nhiên nảy lên, ngón tay thon dài nắm chặt lấy thành ghế, hướng vào loa điện thoại, giọng nói kinh sợ kêu lên, "Cố Tử Mạt! Cố Tử Mạt!"
Bản thân người đàn ông cũng không biết một tiếng kêu kia của mình lớn như thế nào, chạng vạng mọi người đang tản bộ trên đường, tất cả đều đưa mắt về phía anh.
Anh không để ý tới ánh mắt của những người đó, tiện tay bấm một dãy số, "Nhanh! Vào hệ thống định vị, tra xem vị trí cụ thể của Kiều Tử Hoài ở đâu!"
Giọng nói của Kiều Tử Hoài, điện thoại của Kiều Tử Hoài! Đây đều không sai!
Người đàn ông không nói gì nữa, liền cúp điện thoại, đưa tay vò loạn một trận ở trên trán, cảm thấy cả trái tim đều nặng nề giống như là được đúc bằng chì vậy.
Một cái tay khác của anh, vẫn siết lấy thành ghế dài chặt như vậy, anh cố gắng làm cho bản thân giữ bình tĩnh, nhưng anh lại thủy chung không làm được, tay nắm thành ghế, cũng run lên.
Trong lỗ tai lại vang lên giọng nói lo lắng của cô ấy, cô ấy nói, "Em không thể không chạy được, không chạy thì em sẽ không gặp được anh nữa --"
Cô ấy muốn gặp anh như vậy, nhưng anh lại vẫn cứ đứng ở chỗ này!
Cứ suy đi nghĩ lại điều này, anh lại bắt đầu hận bản thân.
Có chút chuyện xưa còn chưa nói, chẳng lẽ sẽ dùng loại phương thức này kết thúc phần sau của chuyện xưa? !
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng thon dài của người đàn ông lại càng thêm cô đơn hiu quạnh, anh thử xê dịch cánh tay, giương mắt nhìn về phía tầng 11 của toàn nhà phía kia, ánh mắt trong nháy mắt giật mình.
Bỗng dưng, hình như anh nghĩ đến điều gì, ngón tay run lên, lập tức lại gọi một cuộc điện thoại, "Theo dõi Cố Trinh Trinh! Nhìn chòng chọc!"
Đầu kia có người đồng ý, anh vì chờ một cái tin tức khác, liền kết thúc ngay cuộc trò chuyện này, gần như cùng lúc với lúc anh cúp điện thoại, thì có một số điện thoại gọi tới.
Hiển thị gọi tới -- Kiều Tử Hoài.
Ngón tay của anh lạnh lẽo, chạm lên màn hình cũng lạnh như băng, cùng lúc với việc nhận điện thoại, anh gần như cũng ngưng thở.
"Xin chào ông, có một cô gái. . . . . ." Một giọng nói khách khí xa lạ từ đầu kia truyền đến
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nếu như anh ta cố ý như vậy, nếu cô chạy trốn, chẳng phải là từ cái hố này, lại nhảy vào một cái hố to khác sao?
Cố Tử Mạt suy nghĩ, đáng tiếc là căn bản cô không hiểu rõ anh ta, suy đi nghĩ lại, cô vẫn không có kết luận.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy trước rồi nói sau, cô quyết định, xoay người xuống xe, lúc đóng cửa xe, liếc mắt nhìn điện thoại của anh ta, cô sờ sờ lên người minh không có vật gì cả, lại nghĩ đến chiếc điện thoại di động thê thảm của mình, định tượn tay mượn luôn, "Lục thiếu, mượn điện thoại di động của anh dùng tạm đã nhé." Ánh mắt sáng nhanh chóng liếc qua tủ kính của tiệm thuốc, cả người co chân chạy.
"Cô đứng lại!" Người đàn ông một thân đỏ tực xách theo một hộp đồ, lao từ trong hiệu thuốc ra ngoài, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng đang cố chạy trốn, la lớn.
*
Công viên Duyên Hải --
Cảnh chiều tà bỗng đập vào mắt, ánh sáng màu vỏ quýt giống như một tấm vải vẽ tranh sơn dầu, phủ kín cả phía chân trời, tô điểm cho cả những đán mây trắng, từng chiếc đèn đường hình Hoa Ngọc Lan được bật sáng lên cũng không đẹp được bằng một nửa của nó.
Tay của người đàn ông vịn trên lưng ghế dài bằng gỗ lim, cũng không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, anh gọi đi gọi lại một dãy số, nhưng vẫn không hề có người nghe máy.
Lông mày của người đàn ông, hơi chau lại, cúi đầu lại bấm số một lần nữa, vẫn không có người trả lời như cũ, anh khóa máy, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cuối cùng ánh mắt dời đến một dãy nhà trọ ở phía sau, tầng một tầng hai ba tầng. . . . . . Tầm mắt của anh không ngừng di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở tầng thứ mười một.
Điện thoại di động rung một cái, anh hoảng sợ dời ánh mắt khỏi tầng thứ mười một, ánh mắt sắc bén liếc về phía điện thoại, hiển thị người gọi đến là một người khác, chân mày của anh, lại chau vào nhiều hơn rồi.
Chậm rãi bắt máy, "Alô."
"Em. . . . . . Em là Cố Tử Mạt, em vẫn còn chờ em sao? Em nói với anh, chỗ em xảy ra chút chuyện. . . . . ." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ đang thở dốc, ngoài ra, còn kèm theo tiếc bơcs chân hốt hoảng chạy loạn nữa.
Anh nghe được âm thanh này, rõ ràng hơi thở cũng gấp hơn, cằm bạnh ra, "Tử Mạt, nói cho anh biết, điện thoại di động này ở đâu ra."
Điện thoại của anh hiển thị người gọi đến là Kiều Tử Hoài, mà Cố Tử Mạt lại cầm điện thoại của Kiều Tử Hoài, anh vừa bắt được điểm không thích hợp này, liền nghiêm túc vội mở miệng hỏi!
"Chính là một kẻ banh bao thối tha! Trước tiên anh đừng hỏi những thứ này, em. . . . . . Em. . . . . . ." Anh nghe thấy giống như Cố Tử Mạt đang ở một nơi người và xe lẫn lỗn, tiếp theo tiếng động rất ồn ào, những lời nói sau đó của cô, thế nhưng anh lại không nghe được rõ ràng.
Anh cau mày lại, "Tử Mạt, hiện tại em đang ở đâu, mau đến đây đi."
Đột nhiên, trong lỗ tai truyền tới một giọng đàn ông quen thuộc, hình như là cách cô một khoảng cách, ở một nơi không xa, giọng nói đó rất vội vàng nóng nảy kêu lên, "Cô chạy cái gì mà chạy, có chuyện gấp như vậy sao, đi qua đường còn nói chuyện điện thoại, cô mà có bị đụng chết cũng đưng tìm tôi nhé!"
Lục Duật Kiêu nghe được câu nói kia, lại càng cau mày, "Đừng có chạy lung tung, lúc băng qua đường không nên gọi điện thoại di động chứ!"
Bước chân Cố Tử Mạt nhanh hơn, trog giọng nói trong trẻo lại kèm theo hơi thở gấp hơn nữa, "Em. . . . . . Em không thể không chạy, không chạy thì em sẽ không gặp được anh --"
Tiếng thở dốc liên tục, ở giữa xen lẫn tiếng bước chân, lại càng thêm huyên náo.
"Két --" , tiếng bánh xe trượt lên mặt đường bén nhọn chói tai, mang theo cả tiếng phanh xe khiến da đầu cũng phải tê dại giống như từ phía chân trời quét qua, trực tiếp truyền qua ống nghe điện thoại, truyền vào trong tai người đàn ông, kích thích màng nhĩ của người đàn ông.
"A!" Cố Tử Mạt thất thanh kêu to một tiếng.
' bùm ' một tiếng, có tiếng ầm của một vật cứng gì đó dùng sức rất lớn đụng vào một vật khác, trong lỗ tai chính là một hồi âm thanh "ầm ầm bịch bịch phang", hẳn là tiếng điện thoại di động rơi xuống mặt đất.
Chân mày người đàn ông nhanh chóng vặn lên, trong đôi mắt đen lập tức căng lên, "Cố Tử Mạt?"
Không ai trả lời!
Trả lời anh, chỉ có những âm thanh khả nghi kia.
Gần như là cùng lúc, giọng nam cô cùng quen thuộc mới vừa rồi kia lại vang lên lần nữa, lần này cũng gần như khoa trương kêu thét lên một tiếng, "Trời ơi! Thật sự va chạm! Đồ điên!"
Bên kia tai nghe là một mảnh hỗn loạn! Bịch bịch phanh, đều là một loạt âm thanh lộn xộn.
Trong đầu người đàn ông giống như có bom nổ dưới nước, oanh một tiếng liền nổ tung, không giữ lại một chút đường sống nào!
Trái tim căng thẳng, hoảng sợ khiến dưới chân hơi lảo đảo một cái, gân xanh trên trán đột nhiên nảy lên, ngón tay thon dài nắm chặt lấy thành ghế, hướng vào loa điện thoại, giọng nói kinh sợ kêu lên, "Cố Tử Mạt! Cố Tử Mạt!"
Bản thân người đàn ông cũng không biết một tiếng kêu kia của mình lớn như thế nào, chạng vạng mọi người đang tản bộ trên đường, tất cả đều đưa mắt về phía anh.
Anh không để ý tới ánh mắt của những người đó, tiện tay bấm một dãy số, "Nhanh! Vào hệ thống định vị, tra xem vị trí cụ thể của Kiều Tử Hoài ở đâu!"
Giọng nói của Kiều Tử Hoài, điện thoại của Kiều Tử Hoài! Đây đều không sai!
Người đàn ông không nói gì nữa, liền cúp điện thoại, đưa tay vò loạn một trận ở trên trán, cảm thấy cả trái tim đều nặng nề giống như là được đúc bằng chì vậy.
Một cái tay khác của anh, vẫn siết lấy thành ghế dài chặt như vậy, anh cố gắng làm cho bản thân giữ bình tĩnh, nhưng anh lại thủy chung không làm được, tay nắm thành ghế, cũng run lên.
Trong lỗ tai lại vang lên giọng nói lo lắng của cô ấy, cô ấy nói, "Em không thể không chạy được, không chạy thì em sẽ không gặp được anh nữa --"
Cô ấy muốn gặp anh như vậy, nhưng anh lại vẫn cứ đứng ở chỗ này!
Cứ suy đi nghĩ lại điều này, anh lại bắt đầu hận bản thân.
Có chút chuyện xưa còn chưa nói, chẳng lẽ sẽ dùng loại phương thức này kết thúc phần sau của chuyện xưa? !
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng thon dài của người đàn ông lại càng thêm cô đơn hiu quạnh, anh thử xê dịch cánh tay, giương mắt nhìn về phía tầng 11 của toàn nhà phía kia, ánh mắt trong nháy mắt giật mình.
Bỗng dưng, hình như anh nghĩ đến điều gì, ngón tay run lên, lập tức lại gọi một cuộc điện thoại, "Theo dõi Cố Trinh Trinh! Nhìn chòng chọc!"
Đầu kia có người đồng ý, anh vì chờ một cái tin tức khác, liền kết thúc ngay cuộc trò chuyện này, gần như cùng lúc với lúc anh cúp điện thoại, thì có một số điện thoại gọi tới.
Hiển thị gọi tới -- Kiều Tử Hoài.
Ngón tay của anh lạnh lẽo, chạm lên màn hình cũng lạnh như băng, cùng lúc với việc nhận điện thoại, anh gần như cũng ngưng thở.
"Xin chào ông, có một cô gái. . . . . ." Một giọng nói khách khí xa lạ từ đầu kia truyền đến
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook