• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (4 Viewers)

  • Chương 77

Cái phòng này, không có dụng cụ gia đình nào dư thừa, cũng không có đồ trang trí dư thừa, thậm chí ngay cả dấu vết đã từng có người ở cũng không có, đúng là dáng vẻ Lục Minh Tuyên mới vừa dọn vào, nếu như cô muốn kiểm tra toàn bộ, cũng rất dễ dàng.

Dù sao, đi tới đi lui cũng chỉ có một chút đồ vật như vậy thôi, xem qua xem lại một chút là xong rồi.

Nhưng cô lại không thể làm như vậy, như vậy không công bằng với Lục Minh Tuyên, mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là, cô có thể tùy tiện xâm nhập bất kỳ nơi riêng tư nào của anh.

Cô chán nản ngồi trên ghế sa lon, nhớ lại xem điện thoại di động của mình có thể bị để ở đâu.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, hình như đêm đó từ nhà hàng trở về, cô vẫn chưa nhìn thấy điện thoại di động của mình, để quên ở nhà hàng sao? Chắc không đến mức đó chứ.

Chẳng lẽ, bởi vì đêm qua quá nhiệt tình cùng Lục Minh Tuyên, mà trí nhớ của cô không chính xác rồi, cô nghĩ mãi không ra, chỉ kém chút sẽ vò đầu bứt tai.

Đang suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng mở khóa, trong lòng cô trở nên kích động, chạy tới, từ bên trong mở cửa ra cho anh.

Quả nhiên trông thấy anh đang đứng ngoài cửa, ngọc thụ lâm phong, anh không nói chuyện, nhưng dứoi tình huống cô không biết được tin tức của anh, lại có hàng ngàn vạn lời muốn nói với anh, nhưng lời đến khóe miệng, lại không nói ra được cái gì nữa.

Dù Lục Minh Tuyên chỉ là đứng ở nơi đó không nói tiếng nào, cũng làm cho cô mặt đỏ tai nóng, khó có thể chống đỡ!

Anh kéo tay cô, vào phòng, giải thích với cô, "Bạn anh vì dị ứng dẫn đến khó thở, cho nên phải đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Oh." Cô đưa cằm đến gần đầu vai của anh, hít sâu một hơi, sau đó hài lòng gật đầu với anh một cái, "Quả nhiên có mùi sát trùng nồng nặc ở bệnh viện, anh không lừa dối em."

Bất giác, người đàn ông cười ranh mãnh nói, "Ngược lại anh lại quên mất, anh có vợ là điều hương sư, về sau anh đi đâu, cô ấy chỉ cần ngửi một cái là biết, hoàn toàn không cần xin phép nữa."

Nói đến chuyên môn và thế mạnh của cô, cô hả hê đắc ý, đẩy anh một cái, rất hoạt bát nói, "Không được! Xin phép là nhất thiết phải có, còn đây là khâu cần thiết!"

Bởi vì lần này anh khiến cô lo lắng, cho nên cô cố ý nói như vậy.

Thật ra thì cô không hề muốn can thiệp cuộc sống của anh, dù cho cả người anh đều là vẻ thần thần bí bí, cô cũng không muốn đuổi theo hỏi anh cái này cái kia, có một số việc, cần tiến dần từng bước.

Nghĩ tới đây, cô liền thay đổi lời nói, cằm dán sát vào đầu vai anh, bổ sung, "Thật ra thì cũng không cần mỗi lần đều phải xin phép , em lừa anh thôi."

Hai ngày nay, hai người cơ bản đều ở bên nhau, cho nên có vẻ cực kỳ dính lấy nhau.

Người đàn ông lại từ phía sau vuốt vuốt mái tóc sau gáy cô, nói rất dịu dàng, "Không có chuyện gì, thật ra thì mỗi lần anh đều có thể xin phép em được."

"Tùy anh." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thấy cực kỳ ngọt ngào, cô thay đổi vị trí, chui vào trong ngực anh, chóp mũi càng gần sát vào vạt áo sơ mi phía trước của anh.

Bỗng dưng, từ chóp mũi nhạy bén của cô, trong đầu của cô tự động hình thành một loại mùi thơm.

Cái loại mùi thơm này, pha trộn trong mùi sát trùng nồng nặc, mặc dù đến hương cuối rồi, vẫn cứ rõ ràng như thế, nếu như cái mũi của cô không có sai, vậy chắc là hỗn hợp hương trái cây, xạ hương, đàn hương điều phối thành.

Phải là một loại dầu thơm của S. T. Dupont, rất nhạt, rất ngọt, rất quyến rũ, rất dễ hòa hợp!

Có loại mùi vị ngọt ngào thấm vào ruột gan, nó làm cho người ta trở nên sinh động, quyến rũ, ngọt ngào,

Cái loại cảm giác ngọt ngào đó không hề ngán chút nào, là một loại ngọt ngào rất tươi mát, làm cho người ta cảm thấy rất ngọt ngào rất dễ chịu, hơn nữa còn làm cho người ta cảm thấy có một loại mùi hương quyến rũ của phụ nữ. Cẩn thận ngửi lại, giống như là một cô gái dịu dàng điềm tĩnh đang đắm chìm trong ánh trăng nhu hòa, rất làm say lòng người.

Không biết làm sao, trong đầu của cô liền nhảy ra một người -- Diệp Nhất Đóa, cảm giác rất quỷ dị, thậm chí khiến cho cô có cảm giác bây giờ mình đang rối loạn thần kinh.

Nghĩ tới đây, cô liền đẩy người anh ra, muốn cởi áo khoác của anh, "Mau vào phòng tắm tắm một cái đi."

Ngón tay của người đàn ông, theo bản năng liền đẩy tay của cô ra, hình như không định để cho cô cởi áo khoác giúp anh.

Tay của cô chững lại, cũng không che giấu, trực tiếp liền hỏi, "Làm sao vậy?"

Người đàn ông lại từ từ cởi áo khoác của mình xuống, rồi sau đó móc từ trong túi áo ra điện thoại di động của cô, "Tối hôm qua lúc ăn cơm, em để quên trên bàn ăn, anh cũng quên đưa lại cho em."

Điện thoại di động tự dưng đánh mất bị đưa đến trong tay mình, đương nhiên cô hết sức vui vẻ nhận lấy, lại vội vàng đón lấy áo khoác của anh, đẩy anh đi vào phòng tắm, "Được rồi được rồi, nhanh đi tắm đi, hiện tại em không chịu nổi mùi thuốc khử trùng trên người anh nữa rồi."

Nhưng người đàn ông không hề động, ngược lại dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cười cợt nhã, "Có muốn cùng nhau hay không?"

Cố Tử Mạt phản xạ có điều kiện nhớ đến mọi chuyện đêm qua, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên, cô đẩy anh ra, rất nghiêm túc nói, "Nếu chúng ta cùng nhau, em đoán anh sẽ không tắm xong được đâu."

"Hả?" Người đàn ông vừa hỏi cô, vừa cởi quần áo, chỉ chốc lát sau, gần như đã cởi hết quần áo trên người rồi, nhìn không sót cái gì trên cơ thể cường tráng.

Cố Tử Mạt không nhịn được cúi thấp đầu xuống, không nhìn anh nữa, không nhịn được dùng lời nói để trêu đùa anh, "Cứ như vậy, em sẽ không nhịn được mà cưỡng gian anh đó."

"Được, đến đây đi, tùy ý em đó!" Người đàn ông dang hai tay, nghiem túc mời mọc.

Thấy người đàn ông tích cực đùa dai như vậy, Cố Tử Mạt gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Người đàn ông này đang làm cái gì? Thuyết minh ba chữ -- giả vờ đứng đắn!

Cô không muốn tiếp tục để ý đến anh nữa, đẩy anh vào trong phòng tắm, "Được rồi được rồi, anh mau tắm đi, cởi sạch như vậy rồi, cũng không sợ bị cảm nữa." Nói xong lời này, cô cầm áo khoác, xoay người rời đi, không cho anh bất kỳ cơ hội nào để tiếp tục trêu trọc cô nữa.

Lục Minh Tuyên nhìn cô đi ra chỗ khác, nhếch miệng lên, đẩy cửa vào phòng tắm, nhưng mà anh cũng không có đóng cửa, mà hoàn toàn là một tư thế rất hoan nghênh nhìn ngắm.

Đợi anh đi vào, Cố Tử Mạt đi tới, thầm nghĩ có nên đóng cửa giúp anh hay không, anh không biết xấu hổ, nhưng cô còn muốn giữ mặt mũi đấy.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn thôi, cô sợ mình ngang nhiên xông qua đóng cửa, anh sẽ từ bên trong đưa tay ra, kéo ngay cô vào bên trong mất!

Nhưng nói cho cùng, mùi thơm trên áo khoác ngoài, vẫn khiến cho cô lưu tâm, cô nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, nhưng sau đó, cô liền phủ nhận ý nghĩ này của mình, quá không có cơ sở rồi.

Lục Minh Tuyên quang minh chính đại đi gặp bạn, sao lại có thể gặp Diệp Nhất Đóa chứ, huống chi, ngày hôm qua vẫn còn đối chọi gay gắt cùng với Diệp Nhất Đóa, hôm nay liền đổi tính, càng không phải là phong cách của anh.

Có lẽ quệt phải ở trong bệnh viện thôi.

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô thoải mái hơn rất nhiều, cất xong áo khoác của anh, lại ngồi trên ghế salon.

Ban đêm yên tĩnh, ở trong không gian có hạn này, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm truyền vào lỗ tai, chỉ cảm thấy mập mờ ẩn tình, cực kỳ mê người.

Cố Tử Mạt đứng ngồi không yên, lúc thì lật tạp chí, lúc thì lại sửa sang lại đĩa trái cây, nhưng vẫn không thể ổn định tâm trạng lại được, sự nôn nóng của cô, tản mát ra từ tận đáy lòng.

Lúc cô đang lặp lại việc chuyển vị trí, thì giọng nói của Lục Minh Tuyên từ trong phòng tắm truyền đến, "Tử Mạt, lấy một cái khăn tắm vào đây, ở đây không có."

"A, biết." Cô vội vã trả lời, không kịp nghĩ nhiều, đã đi lấy khăn tắm cho anh, sau đó đi tới, đứng xa duỗi tay đưa vào, "Cho anh."

"Tiến vào thêm một chút nữa, mắt anh bị nước vào, nhìn không rõ."

Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, không thể làm gì khác hơn là đi vào gần hơn một chút, chân còn chưa đứng vững, đột nhiên một đôi tay đã kéo cả người cô vào.

Đôi tay đột nhiên đưa lên cao, còn chưa kịp kêu lên, cả người đã rơi vào trong lòng Lục Minh Tuyên.

"Không phải nói sẽ cưỡng gian anh sao? Cơ hội đến rồi." Cằm của anh, tỳ mạnh lên cái trán của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn.

"Em chỉ nói là, nếu không nhịn được, nhưng bây giờ em vẫn nhịn được, không cần anh phải hy sinh bản thân như vậy." Cô không nhịn được biện giải.

"Tử Mạt, em là vợ của anh, anh rất vui được hy sinh vì em, buổi sáng sớm, không phải em nói muốn kiểm tra cơ thể của anh sao, vậy bây giờ hãy đến đây đi." Người đàn ông đáp lại, trong giọng nói đầy mập mờ.

"Em. . . . . . Em nói đùa thôi, anh đừng coi là thật chứ." Quả thật cô không biết nói gì về bản thân mình nữa, vào buổi sáng sớm, cô cũng quá thất sách rồi.

Mà người đàn ông trước mắt này, không chỉ có trí nhớ siêu cường, còn đặc biệt sẽ lợi dụng tài nguyên, anh là sói, cô là con thỏ trắng, chỉ có thể mặc cho anh nhào nặn.

Lúc này, chú thỏ trắng đã nhanh chóng nằm trong lòng sói xám rồi, thân thể của cô, gần như sụp đổ toàn bộ trong những nụ hôn nồng nhiệt của anh, tay của anh lại càng đổ thêm dầu vào lửa, đủ loại du động từ trên xuống dưới.

Cố Tử Mạt giống như bị vây ở nơi đầu sóng ngọn gió, hoàn toàn không biết đâu là tây, đâu là đông.

Lục Minh Tuyên di chuyển đôi môi rời khỏi đôi môi của cô, rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của cô, chạm lên da thịt trắng nõn mềm mại của cô, khiêu khích lên một mảnh đỏ ửng.

"Kết quả kiểm tra như thế nào? Có muốn hay không thuận tiện làm bề ngoài?" Anh dẫn dụ cô dựa sát vào vách tường và cơ thể của anh, đôi môi khẽ cắn xương quai xanh của cô, giở trò trêu đùa cô nói.

Cô làm sao chịu nổi sự trêu đùa này của anh, phía sau vách tường lạnh băng, nhưng cả người, lại nóng rực như thiêu đốt, cảm giác nóng và lạnh, cũng đừng quá mức như thế.

Anh hoàn toàn không buông tha cô, hơi dùng sức một chút, cắn sâu hơn lên xương quai xanh của cô, "Hả?"

Cô không chịu nổi sự hành hạ của anh, chỉ có thể bật ra mấy chữ từ trong mơ hồ hỗn độn, "Không. . . . . . Không cần."

"Đã kiểm tra, lại không viết kết quả kiểm tra, thói quen như vậy, cũng không quá tốt."

"Ưmh. . . . . . Viết cũng vô dụng, không cần viết."

"Kết luận bằng miệng cũng được."

"Ưmh. . . . . . Không."

"Một cơ hội cuối cùng, kết luận bằng miệng cũng được." Người đàn ông thở hổn hển ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh xuyên thấu qua bóng tối, chặt chẽ nhìn cô chăm chú.

"Em. . . . . . Được rồi, em kết luận, cơ thể của anh siêu khỏe, siêu đẹp, mạnh mẽ như nước thủy triều." Cô bị anh trêu đùa đến mức phải chịu thua, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng.

Nếu cô thật sự không thuận theo anh, chỉ sợ tối nay anh sẽ không để yên cho cô đâu.

Khóe môi Lục Minh Tuyên nâng lên, ngẩng đầu lên khỏi cơ thể từ suy yếu đến sụi lơ của cô, ôm chặt cô, đôi môi áp vào bờ môi cô, ngăn chận tất cả những lời cô muốn nói, chậm rãi đi từ phòng tắm, về phía phòng ngủ.

Hai người cùng nhau ngã lên giường lớn mềm mại, cùng hướng đến cánh cửa của chỗ sâu, âm thầm dùng hết toàn lực, dung nhập vào chỗ sâu của nhau.

. . . . . .

Đêm khuya, Cố Tử Mạt từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại.

Cúi đầu, nhìn thấy một cánh tay vắt ngang qua eo mình, tràn đầy tham muốn giữ lấy ôm cả người cô vào trong lòng.

Lục Minh Tuyên còn đang ngủ, anh cong người, cánh tay kê ở dưới đầu cô, hoàn toàn là một dáng vẻ bảo vệ, mặc dù đang trong trạng thái ngủ, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.

Cố Tử Mạt lắc đầu một cái, im lặng cười khẽ, người đàn ông này, vẫn luôn bảo vệ cô, dù là đang ngủ, cũng không ngoại lệ.

Không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vén chỗ tóc rơi trên mắt anh ra, lộ ra một đôi lông mày rậm, lông mi của anh rất dài, mũi dọc dừa, môi mỏng hoàn mỹ.

Thời điểm chân chính gặp anh lần đầu tiên, cô cảm thấy khí thế của anh rất cường đại, phong cách tướng mạo đều tốt. Tuy nói là cự ly càng xa, lại càng thấy đối phương hoàn mỹ, nhưng đối với anh mà nói, cô cảm thấy, càng tiếp xúc với anh, cô càng cảm thấy anh hoàn mỹ vô địch.

Hôm nay, chỉ yên lặng nhìn anh như vậy, cũng giống như nhìn như thế nào vẫn không đủ vậy .

Muốn dùng tay chạm vào mặt của anh, rồi lại sợ sẽ làm anh tỉnh lại, anh vất vả ở tỏng bệnh viện với bạn cũ không ít, khẳng định mệt mỏi rồi.

Nghĩ đến cái người bạn cũ kia của anh, lại nghĩ đến cái mùi thơm đó, trong lòng Cố Tử Mạt thầm than một tiếng, thận trọng nâng ánh tay đè trên người mình lên, chống thắt lưng đang đau nhức không ngừng, xuống giường, từ trên mặt đất nhặt lên quần áo bị anh mạnh mẽ xé toang của mình, khoác lên người, mới rón rén rời khỏi phòng ngủ.

Gân như là trong nháy mắt Cố Tử Mạt đóng cửa, thì người đàn ông tỉnh lại.

Mở mắt, tròng mắt đen quét qua chiếc giường lớn trống rỗng, nhiệt độ trên tay vẫn là ôn nóng, chỉ không biết người đã đi nơi nào.

Lại nằm trên giường đợi một lát, vẫn không thấy Cố Tử Mạt trở lại. Lúc này Lục Minh Tuyên cũng hết buồn ngủ, không có cô ở bên người, hình như làm thế nào cũng không ngủ được, vì vậy cũng xuống giường.

Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn, lúc này tản ra một ánh sáng màu vàng nhạt.

Lục Minh Tuyên tìm thấy bóng dáng mảnh khảnh ở ngoài ban công cửa sổ sát đất .

Cố Tử Mạt cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì, đứng yên ở nơi đó.

Lục Minh Tuyên như có điều suy nghĩ nhìn cô rất lâu, mới cất bước đi tới, đứng lại sau lưng cô, vòng tay qua người cô, ôm cô vào trong ngực.

"Muộn như vậy còn không ngủ, có tâm sự?" Anh bất đắc dĩ không biết khóc hay nên cười, xem ra anh dùng sức còn chưa đủ, không làm cho cô mệt đến mức không rời giường nổi.

Cố Tử Mạt không biết nên trả lời anh như thế nào, vì vậy ánh mắt trầm mặc, đúng là cô có tâm sự, nhưng phải mở miệng nói với anh thế nào đây.

Nếu cô hỏi anh, bạn cũ của anh là ai, là trai hay gái, có phải có vẻ cố ý, có vẻ cô không tin tưởng anh hay không?

Đạo vợ chồng, là ở chung với nhau, hiển nhiên ở phương diện này, cô còn chưa đủ thành thục, lại càng không đủ lão luyện.

Rất lâu cô vẫn không nói tiếng nào, giữa hai hàng lông mày của Lục Minh Tuyên dần dần nhíu lên, bỗng buông cô ra, xoay bả vai của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Tử Mạt, có chuyện gì, nhất định phải nói với anh, em phải nhớ kỹ, hiện tại anh là người thân nhất của em."

Nói tới đây, anh làm như thở dài, lại nói, "Trước kia em đối với anh, luôn có một loại thái độ nhàn nhạt, như vậy làm cho anh thấy rất thất bại, hiện tại anh là người thân nhất của em, em nên tin tưởng anh, Tử Mạt."

Lông mi của Cố Tử Mạt run rẩy, sau đó nâng ánh mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của anh.

Ánh mắt của anh rất đẹp, cũng rất thẳng thắn, cô không hề tìm được vẻ mặt không thành thật nào. Mà một người đối với cô tốt như vậy, sao cô lại có thể nghi ngờ anh chứ?

Thật ra thì cô tin tưởng anh, vốn dĩ thời gian bọn họ quen biết cũng không dài, sống cùng nhau cũng mới bắt đầu gần đây thôi. Nếu như không có chút tin tưởng lẫn nhau, như vậy giữa bọn họ cũng không còn lại cái gì nữa rồi.

Huống chi, bắt đầu cuộc hôn nhân này, cũng không phải thuần túy, cô lợi dụng anh, mà anh, còn bị cô lừa mà chẳng hay biết gì. Có thứ nguy hiểm đến nền móng hôn nhân như vậy, một khi phần phía trên rung chuyển, rất có thể sẽ là tai hoạ ngập đầu, đổ nát toàn bộ.

Dĩ nhiên cô biết bản thân là thế nào, cô phạm vào căn bệnh mà người phụ nữ nào cũng mắc phải - bệnh đa nghi.

Sau khi gặp phải Hà Ân Chính bắt cá hai tay, ở trước mặt những người phụ nữ khác, lòng tự tin của cô giảm bớt rất nhiều, bởi vì cô cảm thấy không có nắm chắc, không có lòng tin, cho nên, mới có thể cảm thấy ghen tỵ.

Chẳng qua những điều này, anh đều không thể hiểu rõ được.

Suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông luôn luôn bất đồng, mặc dù Lục Minh Tuyên dịu dàng săn sóc cỡ nào, nhưng tâm tư cũng sẽ không nhạy cảm cần thận giống như phụ nữ.

Cho nên, đương nhiên anh không thể phát giác ra vấn đề trên áo khoác của anh, tự nhiên cũng sẽ không thể hiểu được sự bất an của cô, mà hôm nay, cho dù anh nói gì, cũng khó mà hóa giải sự buồn khổ tron lòng cô.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mất mác.

Cô cũng từng cảnh báo bản thân, đừng làm người phụ nữ khiến đàn ông chán ghét, không cần phạm phải tật xấu giống những người phụ nữ khác - đa nghi, nghi kỵ, ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy bản thân đang tự ép mình mệt mỏi thôi.

Ngày trước, cô là con gái nhà họ Cố, cô phải thận trọng ở khắp nơi, chỉ sợ trêu chọc người nhà họ Cố thật sự, mà bây giờ, cô là vợ của Lục Minh Tuyên, cô nên suy nghĩ vì anh, suy tính vì hôn nhân của bọn họ.

Điều này cũng giống như, thoát khỏi một nhà từ, lại nhảy vào lồng giam của một người khác, mặc dù hiện tại xem ra, người sau thoải mái hơn người trước.

Nhưng, chuyện tương lai, nào ai biết được?
Hiện tại, thậm chí cô cũng có điểm hoài nghi cái quyết định ban đầu kia rồi, ngón tay như có như không xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình, trong lòng lạnh thấu.

Lục Minh Tuyên thấy cô không nói, giật mình, cúi đầu hôn cô, môi dừng lại ở chiếc cằm trơn bóng mượt mà tinh xảo của cô, lưu luyến ở trên đó quên về, mang theo vẻ lấy lòng rõ ràng.

Cố Tử Mạt mở hai mắt ra, chống lại ánh mắt của anh, anh hỏi cô, "Tử Mạt, em có anh, anh có em, anh là người thân nhất của em, em cũng là người thân nhất của anh, em nói có phải không?"

Cố Tử Mạt nhìn đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của anh, trong lòng đã sớm biết anh nghiêm túc, cảm thụ được sự thân mật thích hợp của anh, đáy lòng của cô, tự nhiên tản ra cảm giác áy náy với anh.

Không thể phủ nhận là, cuộc sống của cô đã bắt đầu trở nên nhiều màu hơn rồi, ít nhất đã không tính là hỏng bét, người có công lớn nhất trong việc này, chính là người đàn ông trước mắt này, trải qua mấy ngày nay, vẫn cứ làm bạn ở bên cạnh cô, toàn tâm toàn lực chịu đựng cô.

Cô còn có cái gì chưa thỏa mãn chứ?

Tuy rằng trong cuộc sống vẫn sẽ có những rắc rối nhỏ, ít nhất trước mắt vẫn yên ổn, không giống bộ dáng bốn phái đều là địch như trước đây. Về phần chuyện của tương lai, cứ giao cho thời gian kiểm chứng thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, cô nở một nụ cười với anh, gật đầu một cái, "Em hiểu, là em quá lo lắng cho cuộc sống sau này, nhưng mà bây giờ em đã hiểu, bây giờ là bây giờ, sau này là sau này, chúng ta bây giờ rất tốt, cứ tiếp tục cố gắng vì sau này thôi."

Vốn dĩ người đàn ông rất căng thẳng, nhưng nghe thấy cô nói như vậy, anh lại yên tâm, khóe môi anh cong lên.

Cố Tử Mạt rất ưa thích nụ cười của anh, giống như bây giờ, anh cười như vậy, gần như có thể sưởi ấm đáy lòng băng giá của cô, hai tay cô quấn quanh người anh, mặt cọ cọ lên lồng ngực ấm áp của anh, xinh đẹp nói: 'Ôm em về phòng đi, hiện tại cơ thể em rất mệt mỏi, vừa rồi là tâm trạng mệt mỏi, bây giờ lại đổi lại lên cơ thể rồi."

Thật sự bị anh giày vò đến chịu không nổi, mới đứng một lát như vậy, cô đã cảm thấy tê chân, có loại cảm giác như chân đã bị phế đi rồi vậy.

Ở góc độ anh không nhìn thấy, cô vừa nhẹ nhàng thở dài một cái, đẩy toàn bộ ghen tỵ phiền não không nên có đang tràn ngập trong lồng ngực ra ngoài, theo khẩu khí bị đẩy ra này, cũng chỉ còn một chút ngăn cách thôi.

Anh ôm lấy cô, dùng sức rất cẩn thận.

Trở lại phòng ngủ, đặt cô lên giường, anh vén chăn lên, ôm chặt cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ của cô, một lát sau, truyền đến giọng nói trầm thấp buồn buồn, "Hạnh phúc tới muộn cũng không cần vội vàng, chỉ cần thật sự tới, là tốt rồi."

Hạnh phúc của bọn họ, vốn dĩ nên tới sớm hơn chút, nhưng vì anh ngại vì mặt mũi của mình, hay bởi vì cô hời hợt lạnh nhạt, bọn họ đã bỏ lỡ không ít cơ hội, nhưng điều này cũng giống như là vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, vào lúc cô chán nản bất lực nhất, thì anh xuất hiện.

Một người quẫn bách không có tâm kế như cô, gặp được một người chủ mưu mà đến như anh, hoàn toàn dễ dàng đi vào cuộc hôn nhân này.

Cố Tử Mạt đưa lưng về phía anh, trợn mắt, nghe lời anh nói, cô cũng không lên tiếng, chỉ cẩn thận lấy tay níu lấy chăn, cố nén sự cảm động cùng cảm kích của mình.

Cô cảm ơn anh, vào lúc cô bất lực nhất, cho cô sự quan tâm ấm áp nhất, giống như anh nói, hạnh phúc tới muộn, cũng không sao, chỉ cần thật sự tới là tốt rồi. Lồng ngực của anh ấm áp, làm sao có thể không đúng? !

Thấy nàng không có động tĩnh gì, anh cho là cô đã ngủ thiếp đi, vụng trộm hôn một nụ hôn cuối cùng của đêm nay lên đầu cô, giống như là sự cưng chiều với một đứa bé vậy.

Lại chỉnh chỉnh góc chăn giúp cô, lúc này anh mới nằm xuống bên cạnh cô.

Lồng ngực phập phồng sau lưng dần dần ổn định, Cố Tử Mạt từ từ mở mắt, trong ánh mắt không rõ sáng tối, lúc này tràn đầy mê hoặc.

Bóng đêm dần khuya, cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình ảnh quấn quít trên giường.

. . . . . .

Ngày hôm sau, Cố Tử Mạt đi làm, bởi vì, cô muốn tăng ca, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ ông Khôn giao cho cô, cũng có cái kết quả báo cáo với ông Khôn.

Lục Minh Tuyên đưa cô đến dưới lầu, lần này, trước khi xuống xe, cô không đợi anh ẩn ý, đã chủ động hôn tạm biệt anh.

Vừa hôn xong, trên mặt người đàn ông có nhàn nhạt ý cười, nói: " Buổi trưa anh có việc, cho nên cũng không đến được, nếu không, em đến tìm anh nhé?"

Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái, "Vẫn là thôi đi, em cảm giác hôm nay sẽ bận không đi được, anh cũng không cần tới đây, em cũng không qua bên chỗ anh nữa."

Người đàn ông gật đầu một cái, thương nghị với cô, "Vậy thì tốt, buổi tối anh đến đón em."

"Ừ, được, em chờ anh, sau đó dùng tiền làm thêm giờ em kiếm được, mời anh ăn cơm nhé." Cuối cùng, cô vẫn không quên trêu ghẹo.

Người đàn ông nghe cô nói như vậy, cau mày, sửa lại lời của cô nói, "Không phải mời, chúng ta là vợ chồng!"

Thật ra cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của anh, lời nói vô tâm của cô, cũng làm cho anh như vậy, thật đúng là --

Cô không hình dung được cái loại cảm giác đó, mặc dù cảm thấy anh là chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng cô lại rất đắc ý, giống như là niềm vui xuyên vào lòng vậy .

Phụ nữ, có điểm này là không tốt, luôn ăn ở hai lòng, nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà, trong lòng tự lắc đầu nguầy nguậy vì bản thân.

Nhìn ánh mắt tích cực của người đàn ông, cô bỗng dùng tay che miệng, sau đó nuốt nước miếng, mới nhận sai với anh nói, "Em sai lầm rồi, em đuối lý, không phải mời."

Thấy dáng vẻ cô đáng yêu như vậy, mày rậm của người đàn ông bướng bỉnh khẽ chau lại suy tư, một giây sau, khóe môi nâng lên một nụ cười thâm thúy khó hiểu tạo ra nếp nhăn trên mặt, anh nắm chặt cổ tay của cô, nhìn chuẩn đôi môi xinh đẹp của cô, hung hăng hôn môi của cô.

Khác với nụ hôn tối hôm qua, lần này anh hôn cô gần như có chút thô bạo. Lúc cô còn không có phòng bị, đã bị anh cạy hai hàm răng ra, lữoi linh hoạt tiến vào, không ngừng xâm chiếm lãnh thổ, mở rộng lãnh địa.

"Nụ hôn này, coi như là trừng phạt." Người đàn ông hôn xong, còn cố ý liếm môi một cái, giống như là hồi tưởng lại sự ngon lành của món ăn vậy.

Cố Tử Mạt nhìn động tác nhẹ nhàng đẹp đẽ của anh, giật mình, rồi lại xấu hổ không dứt, anh là dã thú sao? Còn phải biểu hiện khoa trương như vậy nữa.

Vào giờ phút này, hình như cô quên mất, lúc người đàn ông này ở trên giường, chính là đúng chuẩn dã thú, thô cuồng lại kiêu ngạo.

"Phải tới đón em đó, không thể giống lần trước đâu đó." Trước khi đi, cô còn cố ý dặn dò anh nữa.

Mặc dù đồ bảnh bao đã quyết định bỏ qua, nhưng nghĩ đến chuyện hôm trước bị bắt đi, trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi.

Người đàn ông gật đầu, "Lần này, anh sẽ tới sớm một chút." Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt giống như là một khối nam châm, lại lộ ra một loại mềm mại êm tai như lông vũ.

"Cũng không cần quá sớm." Người đàn ông này thỏa đáng quá, cũng khiến cô thấy ngại.

Mỗi lần tạm biệt, bọn họ giống như là một đôi tình nhân nhỏ quấn quýt vậy, nói mãi không hết lời, tình cảm điều mãi không xong, cô cứ có cảm giác là lạ, bọn họ là cưới trước yêu sau sao?

Bản thân có phần lúng túng, cô vội đẩy anh ra, chạy nhanh ra ngoài.

Cô một đường chạy chậm lên lầu, thế nhưng không hề quay đầu lại nhìn lấy 1 lần, cô lại sợ anh như vậy, cô lại không khỏi cười nhạo bản thân mình một trận.

Cô đến phòng tư liệu trước, trả lại tư liệu mà cô mượn mấy ngày hôm trước về vị trí cũ, sau đó lại lấy thêm chút tài liệu, cũng ký vào biên bản, lúc này mới xuống lầu, đi về phía phòng điều hương của mình.

Phòng điều hương và phòng tài liệu, cách nhau hai tầng lầu, nên cô định đi cầu thang.

Bên trong cầu thang tối tăm, cô lại là phụ nữ, theo bản năng liền trở nên mẫn cảm với tiếng động, cảnh giác, cô đi được hai đoạn cầu thang, thì cảm thấy, ở phía sau cách cô không xa, hình như cũng truyền tới tiếng động bước đi trên cầu thang.

Cô cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn một chút, nhưng lại không thấy có người.

Ban đầu cảm giác là Lục Minh Tuyên, nhưng ngay sau đó lại bác bỏ, đây hoàn toàn không phải phong các làm việc của Lục Minh Tuyên!

Chặng đường cầu thang âm u, nhân viên làm thêm vào chủ nhật cũng chỉ có vài người, càng nghĩ sâu hơn, cô lại càng sợ muốn chết, ôm chặt tài liệu trong tay, chậm rãi đi xuống lầu, chạy một mạch đến phòng điều hương.

Đặt toàn bộ tài liệu mà cô đã lấy lên bàn, liền đi kiểm tra cửa phòng điều hương, sau khi kiểm tra xong, mới ngồi vào bên cạnh bàn, vừa sửa sang lại tài liệu, vừa để ý tình huống bên ngoài.

Bên ngoài không hề có tiếng động, cũng không hề nhìn thấy bóng người lén la lén lút gì đó, đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Có thể là người của nhà họ Khôn, theo dõi cô, muốn giám sát xem cô có thực sự làm việc vì công ty hay không?

Cũng có khả năng, tiếng bước chân kỳ lạ này hoàn toàn không tồn tại, những tiếng động này, chỉ là tiếng vọng của tiếng bước chân của cô thôi?

Cô lật hai trang tài liệu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không an lòng, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi nhân viên an ninh lên xem xét, đúng lúc đó, truyền đến tiếng nói chuyện của 2 giọng nữ, chắc là đồng nghiệp luân phiên làm việc.

Cô thở ra một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng có đồng minh, lúc này mới yên tâm lại, để điện thoại di động xuống.

Cả buổi trưa, cô xem tài liệu, bản thân suy nghĩ đến hương liệu, đối với phong cách điều hương của công ty Cẩm Tú cũng đã biết được đại khái, bước tiếp theo, chính là căn cứ đặc điểm cơ bản của sản phẩm quý, định chế thành phần hương khí cho sản phẩm mới.

Đến giờ cơm trưa, cô ra khỏi cửa theo giờ tan ca, lần này cô cũng không dám đi cầu thang, mà quy củ đi thang máy, mới ra khỏi cửa thang máy, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Hà Ân Chính gọi tới, cô cười nhạo cái tên đó một trận, sau đó mới nhận, "A lo."

Hà Ân Chính liền bắt đầu nói úp úp mở mở, nói một lúc lâu, cũng không có nói đến cái gì đứng đắn cả, trong lòng cô thầm nghĩ, Hà Ân Chính thật đúng là -- càng ngày càng xuống cấp rồi.

Cô nghĩ đến lần trước, chuyện cô khuyến khích anh ta đi tìm Cố Trinh Trinh, không khỏi trêu chọc anh ta nói, "À, Hà đại thiếu gia, anh không đi tìm cô dâu của mình, mà tìm tôi làm gì chứ?"

Quả nhiên ở đầu bên kia điện thoại Hà Ân Chính giậm chân một trận, chẳng qua lúc này, Hà Ân Chính lại nói chuyện rất xuôi tai đâu, anh ta nói với cô, muốn gặp cô.

Cố Tử Mạt đương nhiên không đồng ý với anh ta, mà Hà Ân Chính lại cố ý muốn gặp cô, còn nói muốn thương lượng với cô về chuyện của Cố Trinh Trinh, cô vừa nghe, cảm thấy rất mới lạ, Hà Ân Chính hẹn cô, là muốn kết liên minh với cô.

Quả nhiên, kẻ thù của kè thù, chính là bằng hữu của chúng ta.

Không chịu nổi sự năn nỉ của Hà Ân Chính, cô vẫn đáp ứng anh ta, nơi mà Hà Ân Chính chọn, cách nơi này một con đường, nhưng muốn đến đó, vừa đúng cần đi đường vòng, chẳng qua cô cũng không định đi đường vòng, cô biết đi tắt qua đó như thế nào.

Là một con đường nhỏ hẹp, ban đầu còn do Hà Ân Chính dẫn cô đi qua.

Cô dễ dàng đi qua con đường quen thuộc, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào ứng đối với Hà Ân Chính, bỗng dưng, có một băng vải đen chụp xuống, cảnh vật trước mắt đều chỉ còn bóng tối, cô bối rối. . . . . .

Cả người không thể động đậy, đập vào mắt, đều là một mảnh tối đen như mực.

Toàn thân Cố Tử Mạt nhức mỏi mềm nhũn nằm trên giường lớn, cô còn không biết xảy ra chuyện gì, ý thức hơi hỗn loạn, chóp mũi chỉ ngửi được một mùi hương hoa hồng thô tục, vốn dĩ cô nhạy cảm với mùi thơm, hiện tại ngửi thấy, lại càng thêm nhạy cảm đến cực hạn.

Loại hương hoa hồng này, phải là một loại huân hương tản mát ra, huân hương điều chế cũng không tốt, thậm chí có thể nói là quá kém, nói như vậy, người hơi biết thưởng thức, cũng sẽ không dùng cái loại huân hương này.

Cơ thể cô suy nhược, lại ngửi mùi thơm rẻ tiền này trong thời gian dai, càng làm cho cô hoa mắt chóng mặt.

"Đã làm xong, ngài xem!"

Bên ngoài truyền đến một tiếng nói chuyện không biết là của người nào, Cố Tử Mạt nghe không rõ, sau đó ' Đinh ' một tiếng, hình như là cửa bị người mở ra.

Ánh sáng chói mắt tràn từ bên ngoài vào, Cố Tử Mạt theo bản năng nhắm mắt lại, mơ hồ trong tầm mắt, chỉ cảm thấy có một bóng dáng đang đến gần, bước chân không tính là trầm ổn có lực, nhưng vẫn là có từng tiếng từng tiếng động nẹn lên mặt đất, nghe được, là tiếng bước chân của một người đàn ông.

Cố Tử Mạt nhìn về phía người tới, nhưng bởi vì ánh sáng, cô hoàn toàn nhìn không rõ, vô luận cô nheo mắt lại như thế nào, vẫn đều không thể thấy rõ được chút nào.

Một trận phí công vô ích, cô liền nhắm hai mắt lại, bảo tồn thể lực, vốn dĩ cô tránh ngửi mùi xung quanh, nhưng nghe được tiếng người đàn ông kia đến gần, cô liền theo bản năng hít sâu vào.

Mùi rất quen thuộc, hình như là - mùi thuốc màu!

Nghĩ đến điểm này, cô bỗng mở mắt, kinh hô, "Hà Ân Chính!"

Một tiếng gào này, gần như tiêu hết sức lực cả người cô, cũng không biết tên đàn ông để tiện này đã động tay chân gì ở trên người cô, hiện tại cả người cô đều không có sức lực, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Cố Tử Mạt mơ hồ nghĩ ngay tới điều gì đó, sắc mặt bắt đầu trắng bệch từng chút một.

Trong nháy mắt, lòng cô cảm thấy như bị người hung hăng níu lên, cô nhìn chòng chọc vào người đàn ông trước mặt, chỉ sợ anh ta có động tác tiếp theo.

Người nọ hình như cũng không định nói tiếp, quan sát cô một chút, cũng không có tiến lên một bước nào nữa, lại đi ngược lại ra phía ban công, châm một điều thuốc, hút rồi thở ra thật manh.

Cố Tử Mạt cũng không thấy kỳ quái, ngược lại càng tin chắc người đó là Hà Ân Chính, Hà Ân Chính nghiện thuốc lá , trước kia lúc gặp áp lực lớn trong khi vẽ tranh, anh ta thường hút thuốc lá để giải tỏa.

Hiện tại Hà Ân Chính bắt cô đến đây, cho dù anh ta muốn làm cái gì, thì theo cá tính của anh ta, khẳng định anh ta khó có thể quyết định được bước kế tiếp, cho nên mới khó chịu, mới có thể hút thuốc lá.

Cô tích trữ sức lực, miễn cưỡng mở miệng, "Hà Ân Chính, có thể nói tôi còn hiểu rõ anh hơn chính bản thân anh...bây giờ anh muốn làm cái gì, tôi biết hết, nhưng mà tôi vẫn khuyên anh, không nên làm như vậy."

Cô cảm thấy hơi hối hận, cô thật sự rất không cẩn thận, lại dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Hà Ân Chính như vậy, còn giở thói khôn vặt đi đường tắt nữa, phù hợp với cái bẫy của Hà Ân Chính, mắc bẫy của anh ta.

Cô nín thở chờ đợi, vẫn không thấy Hà Ân Chính trả lời. Cô cũng không lo lắng, Hà Ân Chính không nói gì như vậy, vừa vặn chứng minh anh ta đang rất chột dạ.

"Anh bắt cóc tôi tới đây, có phải muốn chiếm lấy tôi hay không? Sau đó sẽ chụp vài bức ảnh, quay video, anh cảm thấy đây là chiêu có thể giải quyết tận gốc, tôi sẽ phải gả cho anh? A, quá đơn thuần. Tôi đoán, biện pháp này, không phải do anh nghĩ ra, mà chính là Cố Trinh Trinh nghĩ ra được, chẳng qua tôi cảm thấy, vẫn là Cố Trinh Trinh chiếm lợi lớn thôi." Nói đến cuối, giọng của cô càng ngày càng nhỏ, đoạn cuối cô cũng không nói ra tiếng nữa rồi.

Bây giờ cô cảm thấy rất không tốt, ngay cả sức lực để động một đầu ngón tay cũng không có.

Mùi thuốc lá trong phòng càng ngày càng nồng nặc, vừa vặn chứng minh Hà Ân Chính càng ngày càng loạn, càng ngày càng phiền, chỉ sợ là cô vừa đâm chúng điểm yếu rồi, Cố Trinh Trinh xui Hà Ân Chính đến chụp hình!

Mục đích của Cố Trinh Trinh là gì? Dĩ nhiên không phải vì Hà Ân Chính rồi, cuối cùng, vẫn là muốn cái thẻ nhớ đó thôi.

Máu và nước mắt của Cố Trinh Trinh ở trại tạm giam, đều có ở bên trong, giống như loại phụ nữ như Cố Trinh Trinh, có nhược điểm ở trong tay người khác, khẳng định mỗi đêm đều ngủ không an giấc rồi.

May mắn Hà Ân Chính đối với việc này, tính cách là không quả quyết.

Thật ra thì còn người Hà Ân Chính, không phân tích cẩn thận, là rất mâu thuẫn. Đối với một chút chuyện nhỏ, thì Hà Ân Chính rất dễ dàng hành động theo cảm tình. Mà đối với chuyện lớn, Hà Ân Chính lại suy tính tương đối nhiều, phải suy xét đến mặt mũi cùng tiền đồ của nhà họ Hà, cho nên một khi anh ta gặp phải chuyện lớn , sẽ chỉ biết sợ này sợ kia, bó tay bó chân.

Hiện tại, cô rất vui vì anh ta sợ này sợ kia, lúc cô cảm thấy mình lại có sức để nói chuyện, cô ném cho anh ta một quả bom lớn hơn, "Ở chỗ ta có cái thóp của Cố Trinh Trinh, có thể trả giá với anh không."

Cô vừa dứt lời, Hà Ân Chính vứt tàn thuốc, vọt tới, "Cái gì."

Hà Ân Chính trả lời lại, làm cô thở ra một hơi, tinh thần cũng buông lỏng, cũng ảnh hưởng đến cơ thể của cô, cô đã cảm thấy ngay được trên người thoải mái rất nhiều, suy nghĩ một chút, cô nói thẳng: " Video về cuộc sống của Cố Trinh Trinh trong trại tạm giam, cô ta chịu ức hiếp ở trong đó, nếu như anh có nó, nhất định có thể khiến cho Cố Trinh Trinh cùng Cố phu nhân thành thật hơn rất nhiều."

Nói đến cuối, cô thật sự không chống đỡ nổi nữa, không nhịn được nhắm hai mắt lại, lại miễn cưỡng nói: " Thẻ nhớ tôi để ở chỗ của Đại Thiến, tôi có thể để cô ấy đưa cho anh."

Theo suy đoán của cô, trước đó, nhất định Hà Ân Chính có nghe theo lời của cô mà đi tìm Cố Trinh Trinh, nhưng Cố Trinh Trinh tâm địa độc ác lại lòng dạ ác độc, ngược lại lại muốn lợi dụng Hà Ân Chính đi đối phó với cô.

Hà Ân Chính cũng thật hèn nhát, cứ dao động qua lại giữa cô và Cố Trinh Trinh, do dự, không hề giống một người đàn ông chút nào.

Cô nhớ Lục Minh Tuyên đã từng đánh giá Hà Ân Chính, bằng một câu nói, đại khái là, nếu nhà họ Hà bị rơi vào trong tay Hà Ân Chính, nhất định sẽ thất bại không còn gì.

Cô vô cùng đồng ý với cách nói của Lục Minh Tuyên, Hà Ân Chính đúng là theo chủ nghĩa hình thức, không chịu được bao nhiêu gian khổ, cũng không chống đỡ nổi gia tộc họ Hà đang nghiêng ngả.

Cố Tử Mạt kiên nhẫn chờ rất lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Hà Ân Chính, trong lỗ mũi lại truyền đến mùi thuốc lá, cô mở mắt nhìn về phía trước, lấm tấm tàn thuốc, cũng bị nghiền nát dưới chân Hà Ân Chính.

Hà Ân Chính cũng thật là biến thái, bị quá nhiều người đặt ở lòng bàn chân, đùa giỡn trong lòng bàn tay, hiện tại chỉ có thể nghiền nát bắt nạt những đầu thuốc lá nhỏ bé này.

Vì để cho anh ta đưa ra quyết định, cô lại rót cho anh ta một liều thuốc mạnh, "Anh hẳn là không biết, Lục Duật Kiêu cũng muốn lấy ta, anh ta đi tìm Cố Trình Đông, anh có biết anh đang làm gì sao? Đây là anh đang tranh giành phụ nữ với Lục Duật Kiêu."

Nói xong câu này, thì cô nhắm hai mắt lại, liều thuốc mạnh này cô hạ được đúng lúc, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định Hà Ân Chính sẽ có quyết định.

Vậy mà, cô chờ khoảng nửa giờ, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, cô không biết Hà Ân Chính phải liên lạc với Đại Thiến, hay là đã chạy trối chết rồi, dù sao, thì tạm thời cô cũng an toàn.

Đến cuối cùng thật sự kiên trì không nổi nữa, đã ngủ.

Tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.

Cố Tử Mạt mở mắt, giật mình vì bản thân có thể động. ' Hô ' ngồi dậy, theo bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vỗ vỗ ngực, thở mạnh ra một hơi.

May quá! Quần áo vẫn còn nguyên! Nói cách khác, sau khi Hà Ân Chính đi, hoàn toàn không quay trở lại?

Trong lòng mừng rõ, Cố Tử Mạt sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa, lúc muốn bước ra khỏi cửa, bỗng dưng cô lại nhớ lại cái mùi huân hương đó.

Cô không biết Hà Ân Chính dùng cách gì, mà khiến cô cả người không có sức lực, cũng không động đậy được. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như không phải anh ta dùng phương pháp y học hiện đại với cô, thì chính là dùng hương liệu đặc biệt.

Cô đối với lần này, đặc biệt nhạy cảm.

Cho nên cô cố ý quay người lại, lấy huân hương, mới đi ra ngoài

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom