• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (2 Viewers)

  • Chương 83

Cô nhân cơ hội vung tay anh ra, lại không thể đạt được, chỉ có thể ngửa mặt, lạnh lùng giương mắt nhìn anh.

Ánh mắt của anh hơi cứng ngắc, con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, giống như là hai lỗ đen hút người vậy, ánh mắt hai người trong thoáng chốc nhìn thẳng vào nhau.

Trai khôi ngô gái xinh đẹp, sáng sớm vẫn còn triền miên, giờ khắc này lại trở nên đối chọi gay gắt.

Cằm của anh banh ra, lẳng lặng chờ đợi cô trả lời, ánh mắt thâm thúy, gần như muốn cuốn cả cô vào trong đó.

Cố Tử Mạt nhìn anh như vậy, tâm tư hỗn loạn, giọng nói nghẹn ngào, " Anh biết không? Chỉ khi chúng ta cùng đứng trên một trục hoành, thì em mới có thể thực sự an tâm."

Nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy, giữa bọn họ cũng đã xảy ra rất nhiều lần, cô cố gắng thông qua ánh mắt của anh, để tìm tòi bí mật của anh, đi đến gần anh, nhưng ánh mắt của anh quá thâm thúy, mỗi lần cô đều không có biện pháp tới gần anh, giống như buổi tối hôm nay lúc ở buổi đấu giá vậy, anh đứng ở trên đài cao, mà cô, chỉ có thể giống như mọi người, làm một người xem hèn mọn.

Cô không có cách nào có thể đứng trên không được, cho nên cô chỉ có thể uy hiếp anh đi xuống.

Đúng như lời cô vừa nói vậy, chỉ khi bọn họ đứng cùng trên một trục hoàng, thì cô mới có thể chân chính an lòng, cũng có thể coi như là giống lúc này vậy, bọn họ đứng cùng một chỗ, nhưng trên thực tế thì sao, hai địa vị, đúng là thể hiện rõ cao thấp chênh lệch rồi.

Cô nghĩ anh vẫn không rõ điều này đâu!

" Điều khiến em đau lòng nhất, không phải bởi vì anh giấu giếm thân phận, mà cái thân phận này của anh, mang phiền phức đến cho em! Còn nữa, cả cái thái độ từ trước đến này anh không thèm mở miệng! Em thấy ghê tởm anh như vậy!" Cô cúi đầu, ra sức cạy tay anh ra, giống như một trò đùa vậy, thật ra thì cô cũng không biết mình đang làm gì, biết rất rõ ràng sức lực của mình không bằng anh, nhất định là cạy bất động anh, nhưng trong tiềm thức của cô, vẫn muốn dùng loại phương thức này để phản kháng lại anh.

Vốn dĩ cô dùng hành động như vậy, để phản kích lại anh, chứng minh cho anh thấy, cô không yếu!
Không lâu lắm, tay Lục Duật Kiêu, đã bị cô cạy ra đỏ bừng, trên tay anh, nổi đầy gân xanh, nhưng hình như anh cũng không có ý định buông tay.

Cố Tử Mạt ra sức kéo anh, cạy anh, cuối cùng cũng hận không được dùng răng cắn anh, nhưng cuối cùng, cô vẫn không làm như vậy.

Cô ngưng lại tất cả hành động vô dụng trong tay, mạnh mẽ nhét nhẫn kết hôn vào khe hở giữa ngón tay anh.

Người đàn ông cảm nhận được động tác của cô, tròng mắt bỗng chốc nheo lại, dùng sức kẹp chặt khe hở giữa ngón tay, cũng không tính để cho cô được như ý.

Cố Tử Mạt cắn răng, dùng móng tay đâm xuống tay anh, dùng cách ngoan độc, lại ra sức nhét chiếc nhẫn vào khe hở giữa ngón tay anh.

Trận chiến giữa ngón tay này, cuối cùng lấy sự thất bại của Lục Duật Kiêu mà kết thúc.

Cố Tử Mạt nhìn khe hở ngón tay đã đỏ bừng của người đàn ông, híp mắt, liền nói, "Chiếc nhẫn em đã trả lại cho anh, anh cũng đừng ngăn cản em nữa, chúng ta tiếp xúc lâu như vậy, tính tình của em, nhất định anh biết rõ rồi, nếu như em muốn đi, làm sao anh cũng không ngăn được."

Người đàn ông không có buông kìm chế cô ra, ánh mắt thâm sâu quét về phía những tờ hóa đơn bị rơi đầy đất, thật thấp mở miệng, "Tử Mạt, em đã không thể rời bỏ anh được. Em xem, em không sợ hãi chút nào mà mua nhiều đồ như vậy, trong lòng nhất định là có phổ cũng có cân nhắc rồi, từ lúc bắt đầu, thì em đã tin chắc anh sẽ trả tiền cho em rồi. Đúng không, Tử Mạt?"

Cô lạnh nhạt liếc anh, "Vậy thì thế nào? ! Chẳng lẽ anh muốn dùng những tờ hóa đơn này uy hiếp em hay sao? Ha ha, thật đúng là đủ hèn hạ, thật không ngờ, đường đường đại thiếu gia nhà họ Lục, lại vẫn sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu như thế này."

Càng là giờ phút này, cô lại càng không thể nhìn anh bày mưu tính kế, coi như cô tin tưởng, thì lấy nhân phẩm của anh, anh sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng cô khó tránh khỏi tức giận, rồi tức giận đến mức dùng loại lời nói này để đâm anh một nhát.

Lục Duật Kiêu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Tử Mạt, từ đầu tới đuôi, em vẫn một mực tin tưởng, anh sẽ trả tiền thay em, một người đàn ông, ở dưới tình huống nào, chịu tiêu rất nhiều tiền vì một cô gái? Hơn phân nửa là bởi vì, anh ta yêu cô ấy. Tử Mạt, dưới sự thật là anh yêu em này, thì em đã biểu hiện ra đầy đủ lòng tin rồi."

Tiếng nói của anh cực nhỏ, lại nói những câu xuyên thấu vào tận cõi lòng của cô, kích thích ý nghĩ của cô.

Cố Tử Mạt lo sợ, nhưng không muốn thừa nhận những điều này, cô quay đầu đi, không để cho anh nhìn thấy ánh mắt của cô, cố gắng làm mình hơi bình tĩnh một chút, mới nhếch khóe miệng, lạnh lùng châm chọc nói: " Anh nghĩ quá nhiều, con người của em, tính toán chi li, thích ăn miếng trả miếng, em đối xử với Hà Ân Chính như thế nào, anh cũng đều thấy rõ rồi đấy. Anh nhiều tiền như vậy, em lại càng không nguyện ý buông tha cho anh, muốn ly hôn, anh nên làm em vừa lòng, hôm nay em dùng tiền của anh mua các loại đồ trang sức, đây cũng chỉ mới bắt đầu! Trong những trường hợp này, sau lưng mỗi cô gái xinh đẹp, đều có một ông chủ coi tiền như rác thôi."

Bởi vì ngày trước cô đã từng nói đùa với anh, nhẫn kết hôn không phải là nhẫn kim cương thì không coi là nhẫn cưới. Cho nên tối nay cô đặc biệt mua bốn bộ trang sức.

Nghe những lời nói đầy thuốc nổ này của Cố Tử Mạt, Lục Duật Kiêu khẽ thở dài, buông cô ra, nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhắc nhở cô, "Không cần để lộ chuyện của chúng ta ra bên ngoài, anh sợ Cố Trinh Đông sẽ có động tác mới."

Cố Tử Mạt trước mặt anh, đã xây lên một bức tường thành thật dày đối với anh, cũng dựng toàn bộ gai sắc lên với anh, chính vì anh hiểu rất rõ tính tình của cô, cho nên anh thuận theo cô, để cho cô lúc này tạm thời rời đi, nhưng trước khi cô đi, anh không thể không nhắc nhở cô một vài chuyện.

Cố Tử Mạt hiểu ý của anh, dĩ nhiên cô sẽ không nói cho Cố Trình Đông, Lục Minh Tuyên chính là con nhà giàu thần bí Lục Duật Kiêu, càng sẽ không khiến Cố Trình Đông biết, cô sắp sửa cùng Lục Minh Tuyên mỗi người đi một ngả, chút lý trí này, cô vẫn phải có.

Cô nâng bước đi đến cạnh cửa, đợi đến lúc tay phải vặn lên tay cầm của cửa, cô mới trả lời, " Em biết."

Nói xong, cô vặn tay nắm cửa, xoay người đi ra ngoài, trên đường ngược lại không có ai cản cô lại nữa, chẳng qua tất cả những nhân viên trên đường, cũng nhao nhao đem ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía cô, giống như kinh ngạc, lại giống như tìm tòi nghiên cứu.

Đương nhiên cô biết vì sao họ lại có loại ánh mắt này, chẳng qua cô không phải là Ninh Uyển, cô rất không thích loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này nhìn chăm chú, cô vội cúi đầu, đi thẳng về phía trước.

Vụt, trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi giày da màu đen bịt kín bụi đất, cô vừa muốn lui về phía sau, nhưng bởi vì quán tính, cả người nghiêng một cái, cái trán liền đập mạnh ngay vào bả vai của người đó.

"Không có mắt sao, tránh qua một bên!" Người đó gần như gầm thét, đẩy cô ra, liền khí thế hung hăng đi về phía trước.

Cố Tử Mạt lập tức nghe ra, giọng nói của Hà Ân Chính.

Bởi vì 14 vạn này, mà tìm tới cửa sao?

Trước đó cô bị trợ lý của Ninh Uyển mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lần này sao có thể để Hà Ân Chính khi dễ suông như vậy được, cô đứng vững gót chân, xoay người, khoanh tay nhìn về phía trước nói: " là anh không có mắt đấy, ngay cả tôi mà cũng không nhận ra."

Hà Ân Chính nhận ra giọng nói của cô, quả nhiên quay đầu lại, tức giận vung tay, "Làm sao cô đủ tư cách xuất hiện ở nơi này!"

Anh ta kinh ngạc vì sự xuất hiện của Cố Tử Mạt, nhưng là việc gấp quấn thân, hoàn toàn không có ý định giằng co với Cố Tử Mạt, lần trước lại ăn thiệt thòi lớn như vậy, anh ta cắn răng nhịn xuống, đằng đằng nộ khí lại hất tay xoay người, hướng trên lầu kêu lên, "Gọi chủ nhân của các người ra ngoài!"

Cố Tử Mạt nhìn anh ta, ngẩng đầu mà bước, giống như một con sư tử ngang tàng bạo ngược.

Đang trong buổi đấu giá, cô chưa từng thấy một người nào của nhà họ Hà, nói cách khác, mặc dù bọn họ là người bán, nhưng là vẫn không xứng xuất hiện ở nơi này như thường, như vậy, Hà Ân Chính hừng hực khí thế tìm đến, cũng có thể tiến vào nơi này, nhất định là dặn dò của Lục Duật Kiêu rồi.

Xem ra, Lục Duật Kiêu còn chuẩn bị một vở kịch hay cho cô. Nếu thịt đến bên miệng rồi, cũng không có đạo lý không cắn lấy một miếng, cô suy nghĩ một chút, liền tiếp nhận ý tốt của Lục Duật Kiêu.

Khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, liền nói, "Tôi chính là người mua, anh trực tiếp tìm tôi là được."

"Là cô?" Hà Ân Chính không thể tưởng tượng nổi xoay người, trong mắt ngoại trừ tức giận, còn có hoài nghi.

Cố Tử Mạt dùng sức gật đầu một cái, "Chính là tôi, tôi dùng 14 vạn, mua được mảnh đất của nhà họ Hà các anh."

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Hà Ân Chính trong nháy mắt liền đỏ lên, hàm răng của anh ta cắn chặt, tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt sự xấu hổ cùng tức giận là ngang nhau.

Cố Tử Mạt thu hết sự xấu hổ của Hà Ân Chính vào đáy mắt, sau khi thưởng thức xong, thì nghiêng nghiêng đầu, giống như vô tội mở miệng, "Nếu như mà tôi không có nhớ lầm, nhà họ Hà các anh từng cam kết, đóng góp 1% trong đó cho cơ quan từ thiện, nếu tính như vậy, thì 1% của 14 vạn, nhà họ Hà các anh, chỉ cần quyên góp có 1 vạn 400 thôi, như vậy tính ra, thật quá tiết kiệm tiền rồi, tôi đã tiết kiệm tiền thay anh rồi, sao anh lại ngược lại mất hứng chứ?"

Hà Ân Chính sao có thể sẽ vui mừng, ngay cả suy nghĩ xé nát miệng cô ra cùng có rồi, nhưng tại địa bàn của người khác, anh ta cũng không dám làm xằng làm bậy, chỉ có thể cắn răng nói lời tàn nhẫn, "Cố Tử Mạt, xem như cô lợi hại! Chúng ta chờ xem đi!" Anh ta nói xong, liền đi lên lầu.

Anh nhất định phải tìm chủ nhân của nơi này hỏi một chút, quy tắc của buổi đấu giá sao có thể loạn thành như vậy! Anh nhất định phải bắt chủ nhân của nơi này gánh trách nhiệm! Từ đó không thừa nhận hiệu lực của lần đấu giá này!

" Anh cứ xem đi, anh cứ xem thỏa thích, anh sẽ nhìn thấy Lục Duật Kiêu ngay trạm đầu tiên đấy!" Môi cô cong lên, cười lạnh nói.

Từ lúc Hà Ân Chính cực kỳ tức giận như vậy xuất hiện tại nơi này, thì cô đã nghĩ đến, chắc chắn Lục Duật Kiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta, nếu như Hà Ân Chính tiếp tục hành động tùy tiện, chỉ có thể là một con đường chết.

Cô rất có hứng thú xem đoạn cuối của vở kịch hay này, thật ra cũng là hứng thú tệ hại, bây giờ cô và Lục Duật Kiêu, giống như là những đứa bé trong nhà trẻ, đang liên thủ lại để khi dễ cái con sên nực cười Hà Ân Chính này.

Con sên đáng thương, còn không biết mình sẽ gặp phải đòn hiểm cùng đả kích nghiêm trọng đến mức nào.

Hà Ân Chính bước đi, từng bước từng bước đi lên, lại ngay tại đầu bậc thang, thấy một gương mặt quen thuộc đi về phía anh ta.

Anh ta nhìn thấy người đó, lại nhìn về phía Cố Tử Mạt ở dưới lầu, lập tức liền rối loạn, đầu óc choáng váng, thậm chí còn mồm miệng không rõ, cuối cùng run tay, chỉ vào Cố Tử Mạt nói, "Các người. . . . . . Các người bày trò để hãm hại tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn báo cảnh sát! Chuyện này. . . . . . Đây hoàn toàn là một âm mưu!"

Cố Tử Mạt rất muốn đi tới, kéo thẳng đầu lữoi của anh ta ra, nhưng nghe hết ý tứ trong lời nói của anh ta, cô không nhịn được ma cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của anh ta.

Hà Ân Chính cho là cuộc bán đấu giá này đều là giả, cho là từ đầu đến cuối, đều là cô và Lục Duật Kiêu hợp tác lường gạt anh ta, cái con sên này, lại còn muốn báo cảnh sát? !

Cảnh sát có dám bước vào biệt thự này hay không, còn chưa biết đâu!

Lục Duật Kiêu đứng bất động tại chỗ, lấy một ly ' đào đỏ xanh lá ' trên khay rượu trên tay người nhân viên bên cạnh, chậm rãi mở miệng, "Không có ai lừa anh cả, cuộc bán đấu giá này là thật, mỗi một nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân cũng như chính trị, đều được tôi mời, đi tới chỗ này của tôi làm khách. Nếu anh tin Cố Trinh Trinh, vì sao lại không tin tôi?"

"Anh. . . . . . Anh chính là Lục Duật Kiêu!" Hà Ân Chính cũng không coi là quá đần, lập tức liền hiểu ra một vài chuyện.

Lục Duật Kiêu cũng không trả lời anh ta, loại vấn đề này, không đáng để anh phải trả lời.

"Cố Trinh Trinh! Con kỹ nữ kia. . . . . . Cô ta. . . . . ." Hà Ân Chính gần như cắn nát một lớp răng, anh ta lập tức liền đem đầu mâu nhắm ngay Cố Trinh Trinh.

Ban đầu là Cố Trinh Trinh tìm tới anh ta, nói cho anh ta biết, Lục Duật Kiêu thật sẽ cử hành một cuộc đấu giá với giá trên trời có một không hai, nếu đem mảnh đất của nhà họ Hà vào được hội đấu giá, giá tiền cuối cùng, nhất định sẽ cao hơn nhiều so với con đường bán đấu giá chính quy đâu.

Vốn dĩ Hà Ân Chính cũng đề phòng Cố Trinh Trinh, nhưng sau đó, Cố Trinh Trinh dẫn một người đàn ông mặc áo hồng tới tìm anh ta, anh ta nhìn người đó cũng khí độ bất phàm, nhất định người này tuyệt đối là Lục Duật Kiêu.

Thật không nghĩ -- Cố Trinh Trinh lại lừa anh!

Lục Duật Kiêu lắc lắc cái ly cao cổ, nhìn trong chén nổi lên cái đạo hồng kia, lại tiếp tục nói, "Buổi đấu giá có quy tắc, người trả giá cao sẽ được, đêm nay giá của Tử Mạt cao nhất, dĩ nhiên sẽ thuộc về Tử Mạt, anh Hà, có gì dị nghị không?" Vừa dứt lời, thì có hai hàng người áo đen, xuất hiện ở bên cạnh anh ta.

Hà Ân Chính vừa thấy trận thế này, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần rồi, anh ta vẫn rất ích kỷ.

Trong tính cách ích kỷ của anh ta, nhà họ Hà có bị mất đi mảnh đất kia cũng không quan trọng, nếu anh ta vì một mảnh đất như vậy, mà thiếu đi cánh tay hay chân, thì anh ta sẽ thiệt thòi chết mất.

Anh ta biết rõ không thể xoay chuyển được gì, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, "Không có không có." Anh ta cuống quít khoát tay, thiếu chút nữa thì quỳ xuống dưới chân Lục Duật Kiêu rồi.

Hà Ân Chính vừa nói, vừa run run rẩy rẩy lui về phía sau, anh ta nhìn hai hàng người áo đen này, chân cũng bị dọa sợ đến run lên bần bật, anh ta lại vô cùng sĩ diện, vì làm cho chân của mình thôi run rẩy, anh ta dùng đôi tay đè lại xương bánh chè, giống như là một ông cụ lưng còng vậy.

Cố Tử Mạt nhìn Lục Duật Kiêu một cái, thấy anh cũng không có hành động gì, dáng vẻ hình như là muốn thả Hà Ân Chính đi vậy, cô cũng không bằng lòng như vậy, tiến lên vài bước, liền nói, "Anh Hà, anh ở trước mặt tôi, mắng em gái của tôi, anh không cảm thấy rất không đúng mực sao?"

Cô cũng không phải vì Cố Trinh Trinh mà tranh thủ cái gì, chỉ rất thích xem bọn họ tiếp tục chó cắn chó, Hà Ân Chính nhẫn nhục nói xin lỗi với Cố Trinh Trinh, nhất định có làm sâu hơn nỗi thù hận của Hà Ân Chính đối với Cố Trinh Trinh, những vở kịch sau này, khẳng định một vở so với một vở càng đặc sắc.

Nghĩ tới đây, cô càng thêm quyết tâm, nhất định phải làm cho Cố Trinh Trinh cũng giẫm lên tôn nghiêm của Hà Ân Chính, hoàn toàn đánh nát vọng tưởng của nhà họ Cố muốn tiếp tục mộng đẹp cấu kết với nhà họ Hà!

Hà Ân Chính nghe Cố Tử Mạt làm khó, lập tức đanh mặt lại, cười giễu cợt, "Hai người. . . . . . Chị em. . . . . . ha ha. . . . . ." Một vài chuyện xấu giưuã Cố Tử Mạt và Cố Trinh Trinh, anh ta hiểu rõ quá rồi.

Cố Tử Mạt lại tranh thủ vì Cố Trinh Trinh? Đây là ông trời muốn thay đổi sao!

Lục Duật Kiêu cũng đi từ trên xuống, một tay đỡ cánh tay Cố Tử Mạt, khẽ nhướng mày nói, "Anh Hà, Tử Mạt là chị gái của Trinh Trinh, ở trước mặt người ngoài, đương nhiên cô ấy phải bảo vệ em gái của mình rồi."

Anh nhìn lướt qua một người nhân viên, người nhân viên liền đưa tới một điện thoại di động, anh bấm số gọi đi, liền đưa cho Hà Ân Chính, "Nếu Trinh Trinh không có ở đây, anh hãy dùng điện thoại xin lỗi đi."

Cố Tử Mạt ở một bên, nhìn hành động của Lục Duật Kiêu, ánh mắt khẽ rơi vào vị trí tay anh đang đặt trên eo mình, khóe miệng khẽ co quắp , người đàn ông này, tính độc chiếm vẫn mạnh mẽ như cũ đâu.

Định nghĩa Hà Ân Chính là ' người ngoài ', vậy anh, chính là người một nhà?

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom