Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 109
“Đến Lục thị.”
“Hả? Sao em lại phải đến công ty anh?” Chỉ duy nhất ba từ này của Lục Ngạn đã khiến đầu óc Lâm Huyền như muốn nổ tung.
“Sáng nay em hại anh đợi lâu như vậy, tốt nhất là nên đền bù cả ngày hôm nay của em cho anh, không phải sao?” Lục Ngạn bắt đầu khởi động xe. Anh nhếch môi, lời nói ra giống như là điều hiển nhiên.
“Vậy không được. Đến công ty của anh em cũng chẳng biết làm gì, thật sự… rất chán.”
Lâm Huyền năn nỉ nhìn Lục Ngạn nhưng đổi lại vẫn không thể thay thế được quyết định của anh. Người đàn ông này hôm nay ăn phải gì mà lại trở nên thê’ này, còn bắt cô tới nơi ‘quỷ quái’ đó!
“Anh không phải đã nói sẽ đưa em đi mua sách sao? Hay là chúng ta đi mua luôn đi.” Lâm Huyền chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lục Ngạn. Hy vọng khi đến hiệu sách cô sẽ lấy lòng làm anh vui một chút, như vậy có khi anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà không đưa cô đến Lục thị chẳng hạn.
Lâm Huyền vừa nghĩ vừa tự cho rằng mình thật sự vô cùng thông minh. Thế nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn với điều mà Lâm Huyền mong muốn.
Lục Ngạn lắc đầu: “Chiều tới anh sẽ dân em đi mua. Bây giờ thì hãy ngoan ngoãn ở cạnh anh đi, biết chưa?”
Lâm Huyền nghe vậy đành chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu. Cô nhìn khung cảnh ngoài xe đang từ từ chuyến động. Bỗng xe dừng lại, tòa cao ốc Lục thị ngay lập tức đập vào mắt Lâm Huyền.
Lục Ngạn và Lâm Huyền bước xuống. Xe được Tân Hách láu đến bãi đậu, còn hai người bọn họ thì nhanh chóng tiến vào trong.
Đến phòng giám đốc, Lâm Huyền chán nản nhìn khung cảnh quen thuộc. Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn Lục Ngạn sau đó tự tìm cho mình việc gì đó để làm.
Hôm nay là ngày cuối tháng, trưởng phòng các ban đều tập trung ở đây để nộp bản báo cáo tháng. Lâm Huyền định nhân lúc này tránh mặt một chút nhưng sau khi bị Lục Ngạn nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo kia, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Tiến vào đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta đeo một đôi kính mắt rất dày, vừa nhìn vào đã tạo cho người khác cảm giác vô cùng tri thức.
Lâm Huyền đặt ghế ngồi bên cửa sổ, không một chút quan tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ. Cho đến khi người đến nộp bản báo cáo là một cô gái trẻ tuổi, dáng người vô cùng đẹp. Dù đang mặc một bộ đồ công sở nhưng cũng không thể che đi đường cong ba vòng đáng ngưỡng mộ của CÔ ấy.
Lâm Huyền một mặt giả vờ như không quan tâm, mặt còn lại thì vểnh tai lên nghe ngóng bọn họ nói chuyện.
Lục Ngạn từ đầu đến cuối đều nhìn vào bản báo cáo, sau cùng khen ngợi cô ấy một câu sau đó liền không nói gì nữa.
Cô gái kia có vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn Lục Ngạn vừa đậm tình vừa pha lẫn chút hờn dôi, một lúc sau mới không đành lòng rời đi. Trước khi bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô ta bỗng va vào thân ảnh Lâm Huyền, gương mặt tràn đầy vẻ đố kị.
Lâm Huyền nhếch môi, trong đầu tự nhiên xuất hiện vô vàn những cốt truyện máu chó. Ánh mắt của cô gái kia rõ ràng như vậy, cô không tin là Lục Ngạn không nhìn ra tình cảm của cô ta.
Lâm Huyền bỗng cảm thấy có chút thú vị. Cô đi đến bên Lục Ngạn, đôi mắt như dán hoàn toàn vào anh.
“Em nhìn anh như vậy làm gì? Anh biết mình sinh ra đã đẹp, nhưng đây là chốn công sở, em vẫn nên kiềm chế một chút.”
Lâm Huyền quả thật sơn gai ốc sau khi nghe xong mấy câu tự luyến của Lục Ngạn. Cô đăm chiêu nhìn anh, nói: “Anh thấy cô gái lúc nãy thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Lục Ngạn khó hiểu hỏi lại.
“Thì là… Ai da, anh không nhìn ra ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh à? Chính là… chính là như thế đó.” Lâm Huyền ngập ngừng giải thích, sau khi nói xong còn cô’ nhịn cười nhìn anh.
lại còn kiếm cớ!
•
Lục Ngạn thoáng hiếu ra được suy nghĩ của Lâm Huyền. Anh đặt cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.
“Vậy nên… em đang ghen sao?”
“Ha ha, em giống như là người như vậy sao? Em mới không thèm ghen đâu.” Lâm Huyền ngại ngùng quay mặt, cô còn định đi đến chỗ khác thì tay đã bị anh bắt lại.
Lục Ngạn dùng sức kéo cô về phía mình. Lâm Huyền mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngồi lên chân anh, tay thuận theo vòng qua cổ anh.
“Anh…” Lời con chưa nói xong, đôi môi mềm mại của Lâm Huyền đã bị Lục Ngạn hung hăng hôn lấy.
Cạch! Là âm thanh của tiếng mở cửa. Bên ngoài, một người đàn ông trung niên tiến vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, người đàn ông nọ bỗng cứng đò người, chân chôn tại chỗ không cách nào động đậy.
Lâm Huyền vội vàng đẩy Lục Ngạn ra. Cô ngại ngùng chạy nhanh ra khỏi phòng giám đốc, cánh môi vì bị hôn mà đỏ ửng lên.
Lục Ngạn cong cong khóe môi. Nhìn dáng vẻ thất thố này của cô không hiếu sao anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Chính xác là dáng vẻ ăn trộm bị người ta bắt gặp.
“Khụ, khụ.” Lục Ngạn che miệng lại ho nhẹ hai tiếng. Người đàn ông kia lúc này mới giám cất bước đi tới.
Anh ta đặt bản báo cáo lên bàn Lục Ngạn, không dám ngẩng đầu lên. Lúc nãy anh vừa phá hỏng chuyện tốt của giám đốc, thật sự sợ rằng sẽ bị giám đốc ăn tươi nuốt sống.
Lâm Huyền tới phòng nghỉ của Lục Ngạn ngồi một mình, cảnh tượng lúc nãy quả thật xấu hổ, bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại là hai má Lâm Huyền lại càng thêm một tầng đỏ ửng.
ở chốn công sở hôn nhau, bị nhân viên nhìn thấy. Ôi chao, da mặt Lâm Huyền xưa nay đã mỏng, làm sao chịu đựng được kích thích lớn như vậy?
Ngược lại là Lục Ngạn, mặt anh một chút cũng không đổi sắc. Lúc đó đã nghe tiếng mở cửa còn cố tình không buông cô ra, anh rốt cuộc muốn cô ngại chết sao!
Lâm Huyền vò đầu bứt tai, cố quên hết những gì vừa xảy ra. Cô định đi tới uống một cốc nước để ổn định lại tinh thần nhưng trong bình lại hết không còn một giọt.
Vừa hay bên ngoài có trợ lý của Lục Ngạn đi tới, cô bèn nhờ vả một chút.
“Chị ơi, có thể lấy cho tôi một ít nước không? ở đây hết nước rồi.”
“Phu nhân muốn uống gì, là nước ngọt hay nước lọc?” Nữ trợ lý kia hỏi lại.
“Hả? Sao em lại phải đến công ty anh?” Chỉ duy nhất ba từ này của Lục Ngạn đã khiến đầu óc Lâm Huyền như muốn nổ tung.
“Sáng nay em hại anh đợi lâu như vậy, tốt nhất là nên đền bù cả ngày hôm nay của em cho anh, không phải sao?” Lục Ngạn bắt đầu khởi động xe. Anh nhếch môi, lời nói ra giống như là điều hiển nhiên.
“Vậy không được. Đến công ty của anh em cũng chẳng biết làm gì, thật sự… rất chán.”
Lâm Huyền năn nỉ nhìn Lục Ngạn nhưng đổi lại vẫn không thể thay thế được quyết định của anh. Người đàn ông này hôm nay ăn phải gì mà lại trở nên thê’ này, còn bắt cô tới nơi ‘quỷ quái’ đó!
“Anh không phải đã nói sẽ đưa em đi mua sách sao? Hay là chúng ta đi mua luôn đi.” Lâm Huyền chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lục Ngạn. Hy vọng khi đến hiệu sách cô sẽ lấy lòng làm anh vui một chút, như vậy có khi anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà không đưa cô đến Lục thị chẳng hạn.
Lâm Huyền vừa nghĩ vừa tự cho rằng mình thật sự vô cùng thông minh. Thế nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn với điều mà Lâm Huyền mong muốn.
Lục Ngạn lắc đầu: “Chiều tới anh sẽ dân em đi mua. Bây giờ thì hãy ngoan ngoãn ở cạnh anh đi, biết chưa?”
Lâm Huyền nghe vậy đành chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu. Cô nhìn khung cảnh ngoài xe đang từ từ chuyến động. Bỗng xe dừng lại, tòa cao ốc Lục thị ngay lập tức đập vào mắt Lâm Huyền.
Lục Ngạn và Lâm Huyền bước xuống. Xe được Tân Hách láu đến bãi đậu, còn hai người bọn họ thì nhanh chóng tiến vào trong.
Đến phòng giám đốc, Lâm Huyền chán nản nhìn khung cảnh quen thuộc. Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn Lục Ngạn sau đó tự tìm cho mình việc gì đó để làm.
Hôm nay là ngày cuối tháng, trưởng phòng các ban đều tập trung ở đây để nộp bản báo cáo tháng. Lâm Huyền định nhân lúc này tránh mặt một chút nhưng sau khi bị Lục Ngạn nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo kia, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Tiến vào đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta đeo một đôi kính mắt rất dày, vừa nhìn vào đã tạo cho người khác cảm giác vô cùng tri thức.
Lâm Huyền đặt ghế ngồi bên cửa sổ, không một chút quan tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ. Cho đến khi người đến nộp bản báo cáo là một cô gái trẻ tuổi, dáng người vô cùng đẹp. Dù đang mặc một bộ đồ công sở nhưng cũng không thể che đi đường cong ba vòng đáng ngưỡng mộ của CÔ ấy.
Lâm Huyền một mặt giả vờ như không quan tâm, mặt còn lại thì vểnh tai lên nghe ngóng bọn họ nói chuyện.
Lục Ngạn từ đầu đến cuối đều nhìn vào bản báo cáo, sau cùng khen ngợi cô ấy một câu sau đó liền không nói gì nữa.
Cô gái kia có vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn Lục Ngạn vừa đậm tình vừa pha lẫn chút hờn dôi, một lúc sau mới không đành lòng rời đi. Trước khi bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô ta bỗng va vào thân ảnh Lâm Huyền, gương mặt tràn đầy vẻ đố kị.
Lâm Huyền nhếch môi, trong đầu tự nhiên xuất hiện vô vàn những cốt truyện máu chó. Ánh mắt của cô gái kia rõ ràng như vậy, cô không tin là Lục Ngạn không nhìn ra tình cảm của cô ta.
Lâm Huyền bỗng cảm thấy có chút thú vị. Cô đi đến bên Lục Ngạn, đôi mắt như dán hoàn toàn vào anh.
“Em nhìn anh như vậy làm gì? Anh biết mình sinh ra đã đẹp, nhưng đây là chốn công sở, em vẫn nên kiềm chế một chút.”
Lâm Huyền quả thật sơn gai ốc sau khi nghe xong mấy câu tự luyến của Lục Ngạn. Cô đăm chiêu nhìn anh, nói: “Anh thấy cô gái lúc nãy thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Lục Ngạn khó hiểu hỏi lại.
“Thì là… Ai da, anh không nhìn ra ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh à? Chính là… chính là như thế đó.” Lâm Huyền ngập ngừng giải thích, sau khi nói xong còn cô’ nhịn cười nhìn anh.
lại còn kiếm cớ!
•
Lục Ngạn thoáng hiếu ra được suy nghĩ của Lâm Huyền. Anh đặt cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.
“Vậy nên… em đang ghen sao?”
“Ha ha, em giống như là người như vậy sao? Em mới không thèm ghen đâu.” Lâm Huyền ngại ngùng quay mặt, cô còn định đi đến chỗ khác thì tay đã bị anh bắt lại.
Lục Ngạn dùng sức kéo cô về phía mình. Lâm Huyền mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngồi lên chân anh, tay thuận theo vòng qua cổ anh.
“Anh…” Lời con chưa nói xong, đôi môi mềm mại của Lâm Huyền đã bị Lục Ngạn hung hăng hôn lấy.
Cạch! Là âm thanh của tiếng mở cửa. Bên ngoài, một người đàn ông trung niên tiến vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, người đàn ông nọ bỗng cứng đò người, chân chôn tại chỗ không cách nào động đậy.
Lâm Huyền vội vàng đẩy Lục Ngạn ra. Cô ngại ngùng chạy nhanh ra khỏi phòng giám đốc, cánh môi vì bị hôn mà đỏ ửng lên.
Lục Ngạn cong cong khóe môi. Nhìn dáng vẻ thất thố này của cô không hiếu sao anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Chính xác là dáng vẻ ăn trộm bị người ta bắt gặp.
“Khụ, khụ.” Lục Ngạn che miệng lại ho nhẹ hai tiếng. Người đàn ông kia lúc này mới giám cất bước đi tới.
Anh ta đặt bản báo cáo lên bàn Lục Ngạn, không dám ngẩng đầu lên. Lúc nãy anh vừa phá hỏng chuyện tốt của giám đốc, thật sự sợ rằng sẽ bị giám đốc ăn tươi nuốt sống.
Lâm Huyền tới phòng nghỉ của Lục Ngạn ngồi một mình, cảnh tượng lúc nãy quả thật xấu hổ, bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại là hai má Lâm Huyền lại càng thêm một tầng đỏ ửng.
ở chốn công sở hôn nhau, bị nhân viên nhìn thấy. Ôi chao, da mặt Lâm Huyền xưa nay đã mỏng, làm sao chịu đựng được kích thích lớn như vậy?
Ngược lại là Lục Ngạn, mặt anh một chút cũng không đổi sắc. Lúc đó đã nghe tiếng mở cửa còn cố tình không buông cô ra, anh rốt cuộc muốn cô ngại chết sao!
Lâm Huyền vò đầu bứt tai, cố quên hết những gì vừa xảy ra. Cô định đi tới uống một cốc nước để ổn định lại tinh thần nhưng trong bình lại hết không còn một giọt.
Vừa hay bên ngoài có trợ lý của Lục Ngạn đi tới, cô bèn nhờ vả một chút.
“Chị ơi, có thể lấy cho tôi một ít nước không? ở đây hết nước rồi.”
“Phu nhân muốn uống gì, là nước ngọt hay nước lọc?” Nữ trợ lý kia hỏi lại.
Bình luận facebook