Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 110
“Tôi không uống nước ngọt có ga, chị lấy cho tôi một chai nước lọc nhé, cảm ơn.”
Cô gái kia vui vẻ gật đầu sau đó nhanh chóng đi lấy nước cho cô. Lâm Huyền đi lại vào trong phòng, tùy tiện lấy điện thoại ra xem tin tức một chút.
Đã khá lâu cô không quan tâm đến mấy tin tức trong giới giải trí lắm, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không?
Lướt lướt một hồi, tay của cô bỗng cứng đờ lại. Hiện tại trên newfeed của cô hiển thị đầy rẫy gương mặt của Lục cảnh.
Trong hình, Lục cảnh cùng một cô gái đang sóng vai đi vào bệnh viện. Mà cô gái trong bức hình không ai khác chính là Lâm Huyền. Hôm đó hai người bọn họ đi mua đồ ăn sáng, chắc là không cẩn thận để phóng viên theo dõi.
Lâm Huyền lướt vào phần bình luận, đa số mọi người đều đang tò mò về danh tính của cô gái kia. Nhiều người qua đường hóng hớt còn không quên góp ý một chút, nói rằng cô gái kia có khả năng là bạn gái của Lục cảnh.
Tập thể fan bạn gái của Lục cảnh như muốn nổi
+ • A I A ‘a •
điên lên rồi.
Fan 1: Cô gái trong bức hình kia là ai đây? Đeo khấu trang che hết gương mặt rồi.
Fan 2: Rốt cuộc là yêu tinh phương nào lại có thể mê hoặc được nam thần của chúng ta đây.
Fan 3: Mọi người bình tĩnh một chút, còn chưa chắc là bạn gái mà. Không phải anh yêu của chúng ta có em gái sao?
Lâm Huyền đập tay vào trán. May mà hôm đó cô cẩn thận, còn đeo khẩu trang, nếu không thì hôm nay xác định bị chửi cho không toàn thây rồi.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên. Lâm Huyền nhận lấy nước lọc trên tay của trợ lý, sau cùng còn không quên cảm ơn.
“À đúng rồi. Phu nhân, giám đốc gọi cô vào trong.”
Lâm Huyền gật đầu, ngay sau đó liền ngoan ngoãn đi vào phòng làm việc xủa Lục Ngạn. Cô cẩn thận đóng cửa lại, phòng trừ trường hợp có người không gõ cửa đã tiến vào như lúc nãy.
Lâm Huyền đi tới trước mặt của Lục Ngạn, trên mặt tràn ngập vẻ hờn dỗi.
“Làm sao?”
“Anh còn hỏi à? Anh hại em xấu hố chết đi được.” Lâm Huyền uống một ngụm nước lọc, không ngừng trách móc Lục Ngạn.
“Còn không phải tại em ghen sao? Anh chỉ muốn lấy lòng em thôi.”
Lục Ngạn sắp xếp lại đồ đạc trên bàn. Anh nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là giữa trưa, cũng nên đi
“Em ghen lúc nào? Rõ ràng là anh muốn hôn em còn kiếm cớ!”
“Được. Là anh muốn hôn em.” Lục Ngạn cong môi cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Trưa nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi coi như đền tội.”
Nhắc đến ăn, hai mắt Lâm Huyền lập tức tỏa sáng. Trong đầu cô hiện lên vô vàn cao lưong mỹ vị, trong lúc nhất thời không biết nên ăn món nào cho phải.Chương 79: Có ngọt không?
“Ăn xong hay là anh đưa em về nhà đi. Em không muốn ở đây.” Lâm Huyền phụng phịu nói. Từ sáng tới giờ cô còn chưa có làm được chuyện gì. cảm giác nhìn thời gian trôi qua một cách vô ích thật sự khiến cô đau đớn vô cùng.
“Còn phải xem biếu hiện của em thế nào.” Lục Ngạn cất bước rời khỏi phòng.
Lâm Huyền nhanh chóng chạy theo anh, trong đầu còn không ngừng than trách vì sao Lục Ngạn lại có sở thích ép bức người khác như vậy. Hu hu, số của cô thật là khổ mà.
Sau khi ăn xong, Lâm Huyền được Lục Ngạn mua cho một cốc trà đào để uống giải khát. Trời mùa hè nóng nực, chỉ ra đường có một lúc thôi cũng đã khiến cả người cô nóng nảy khó chịu.
“Lên xe đi, ở ngoài này nắng.”
Lâm Huyền gật đầu, nghe lời Lục Ngạn ngoan ngoãn ngồi lên xe.
“À đúng rồi. Đám cưới của Thẩm Linh và cảnh Huyền Diệm anh có tới không? Mấy hôm trước cô ấy vừa điện cho em.” Lâm Huyền vừa uống nước vừa nói.
“Nếu không có việc gì bận thì chắc là anh sẽ đi.” Lục Ngạn vừa nói xong liền quay sang nhìn cô một lát, sau đó ân cần khuyên bảo: “Trời mùa hè tuy nóng cũng không được uống nhiều đá, biết chưa?”
Lâm Huyền gật đầu. Cô như nghĩ ra gì đó, bèn đưa ly trà đào trên tay tới trước mặt Lục Ngạn
“Anh nếm thử một chút đi, cái này rất ngon.”
“Anh không thích uống mấy thứ này.” Lục Ngạn lắc đầu từ chối.
“Uống một chút thôi. Anh phải thử mới biết mình có thích không chứ.”
Nhìn thấy Lâm Huyền năn nỉ như vậy, Lục Ngạn bèn miễn cưỡng uống một ngụm.
“Thế nào? Có ngọt không?” Hai mắt Lâm Huyền sáng ngời chờ đợi phản hồi từ Lục Ngạn.
“Ngọt.”
Cô gái kia vui vẻ gật đầu sau đó nhanh chóng đi lấy nước cho cô. Lâm Huyền đi lại vào trong phòng, tùy tiện lấy điện thoại ra xem tin tức một chút.
Đã khá lâu cô không quan tâm đến mấy tin tức trong giới giải trí lắm, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không?
Lướt lướt một hồi, tay của cô bỗng cứng đờ lại. Hiện tại trên newfeed của cô hiển thị đầy rẫy gương mặt của Lục cảnh.
Trong hình, Lục cảnh cùng một cô gái đang sóng vai đi vào bệnh viện. Mà cô gái trong bức hình không ai khác chính là Lâm Huyền. Hôm đó hai người bọn họ đi mua đồ ăn sáng, chắc là không cẩn thận để phóng viên theo dõi.
Lâm Huyền lướt vào phần bình luận, đa số mọi người đều đang tò mò về danh tính của cô gái kia. Nhiều người qua đường hóng hớt còn không quên góp ý một chút, nói rằng cô gái kia có khả năng là bạn gái của Lục cảnh.
Tập thể fan bạn gái của Lục cảnh như muốn nổi
+ • A I A ‘a •
điên lên rồi.
Fan 1: Cô gái trong bức hình kia là ai đây? Đeo khấu trang che hết gương mặt rồi.
Fan 2: Rốt cuộc là yêu tinh phương nào lại có thể mê hoặc được nam thần của chúng ta đây.
Fan 3: Mọi người bình tĩnh một chút, còn chưa chắc là bạn gái mà. Không phải anh yêu của chúng ta có em gái sao?
Lâm Huyền đập tay vào trán. May mà hôm đó cô cẩn thận, còn đeo khẩu trang, nếu không thì hôm nay xác định bị chửi cho không toàn thây rồi.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên. Lâm Huyền nhận lấy nước lọc trên tay của trợ lý, sau cùng còn không quên cảm ơn.
“À đúng rồi. Phu nhân, giám đốc gọi cô vào trong.”
Lâm Huyền gật đầu, ngay sau đó liền ngoan ngoãn đi vào phòng làm việc xủa Lục Ngạn. Cô cẩn thận đóng cửa lại, phòng trừ trường hợp có người không gõ cửa đã tiến vào như lúc nãy.
Lâm Huyền đi tới trước mặt của Lục Ngạn, trên mặt tràn ngập vẻ hờn dỗi.
“Làm sao?”
“Anh còn hỏi à? Anh hại em xấu hố chết đi được.” Lâm Huyền uống một ngụm nước lọc, không ngừng trách móc Lục Ngạn.
“Còn không phải tại em ghen sao? Anh chỉ muốn lấy lòng em thôi.”
Lục Ngạn sắp xếp lại đồ đạc trên bàn. Anh nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là giữa trưa, cũng nên đi
“Em ghen lúc nào? Rõ ràng là anh muốn hôn em còn kiếm cớ!”
“Được. Là anh muốn hôn em.” Lục Ngạn cong môi cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Trưa nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi coi như đền tội.”
Nhắc đến ăn, hai mắt Lâm Huyền lập tức tỏa sáng. Trong đầu cô hiện lên vô vàn cao lưong mỹ vị, trong lúc nhất thời không biết nên ăn món nào cho phải.Chương 79: Có ngọt không?
“Ăn xong hay là anh đưa em về nhà đi. Em không muốn ở đây.” Lâm Huyền phụng phịu nói. Từ sáng tới giờ cô còn chưa có làm được chuyện gì. cảm giác nhìn thời gian trôi qua một cách vô ích thật sự khiến cô đau đớn vô cùng.
“Còn phải xem biếu hiện của em thế nào.” Lục Ngạn cất bước rời khỏi phòng.
Lâm Huyền nhanh chóng chạy theo anh, trong đầu còn không ngừng than trách vì sao Lục Ngạn lại có sở thích ép bức người khác như vậy. Hu hu, số của cô thật là khổ mà.
Sau khi ăn xong, Lâm Huyền được Lục Ngạn mua cho một cốc trà đào để uống giải khát. Trời mùa hè nóng nực, chỉ ra đường có một lúc thôi cũng đã khiến cả người cô nóng nảy khó chịu.
“Lên xe đi, ở ngoài này nắng.”
Lâm Huyền gật đầu, nghe lời Lục Ngạn ngoan ngoãn ngồi lên xe.
“À đúng rồi. Đám cưới của Thẩm Linh và cảnh Huyền Diệm anh có tới không? Mấy hôm trước cô ấy vừa điện cho em.” Lâm Huyền vừa uống nước vừa nói.
“Nếu không có việc gì bận thì chắc là anh sẽ đi.” Lục Ngạn vừa nói xong liền quay sang nhìn cô một lát, sau đó ân cần khuyên bảo: “Trời mùa hè tuy nóng cũng không được uống nhiều đá, biết chưa?”
Lâm Huyền gật đầu. Cô như nghĩ ra gì đó, bèn đưa ly trà đào trên tay tới trước mặt Lục Ngạn
“Anh nếm thử một chút đi, cái này rất ngon.”
“Anh không thích uống mấy thứ này.” Lục Ngạn lắc đầu từ chối.
“Uống một chút thôi. Anh phải thử mới biết mình có thích không chứ.”
Nhìn thấy Lâm Huyền năn nỉ như vậy, Lục Ngạn bèn miễn cưỡng uống một ngụm.
“Thế nào? Có ngọt không?” Hai mắt Lâm Huyền sáng ngời chờ đợi phản hồi từ Lục Ngạn.
“Ngọt.”
Bình luận facebook