Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Em muốn sinh em bé à?
Vừa nghĩ đến quãng thời gian tươi đẹp sau khi ly hôn, Lâm Huyền cười mãn nguyện mà không hề hay biết mọi hành động của mình toàn bộ đều đã lọt vào mắt Tiểu Thúy!
[...]
Tầm lúc trời chạng vạng thì Lục Ngạn mới về nhà. Hôm nay anh có vẻ về sớm hơn mọi khi rất nhiều.
Lâm Huyền đang phụ giúp Tiểu Thúy làm cơm trong bếp. Sau khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài bèn nở một nụ cười ngọt ngào chạy ra.
"Anh về rồi à?" Lâm Huyền đi đến nhận lấy áo khoác trên tay Lục Ngạn treo lên giá. Tối nay hãy xem thật kĩ diễn xuất của cô đi, đảm bảo nhận được giải thưởng Oscar không hề khó.
"Ừ." Lục Ngạn đã nghe hết mọi báo cáo của Tiểu Thúy, nhìn nụ cười đầy ngọt ngào kia của cô không khỏi cảm thấy giả tạo.
Dễ thương thì đúng là dễ thương thật, nhưng mà sự dễ thương này hình như có khác đi rất nhiều so với mọi khi.
Sau khi Lục Ngạn tắm rửa xong, cơm được dọn lên bàn. Vì chỉ có hai người nên số món ăn được nấu không nhiều, hơn nữa đều là làm theo sở thích của Lục Ngạn. Thế nên Lâm Huyền ăn cũng chẳng ngon miệng lắm là bao.
Ăn xong, Lâm Huyền vẫn không biết nên làm thế nào để mở lời nói chuyện cùng Lục Ngạn. Từ nãy đến giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau thêm câu nào nữa.
"Ăn ít táo đi."
"Được." Lâm Huyền lễ phép nhận lấy miếng táo trên tay Lục Ngạn.
Lục Ngạn nhìn cô giống như một chú mèo nhỏ sợ sệt đủ điều cũng có chút buồn cười. Không biết tiếp theo cô định giở trò gì đây? Muốn anh chán ghét cô cũng không khó lắm, vì sao cứ phải bày ra nhiều trò nhỉ?
"Mấy ngày nay trời trở lạnh rồi, anh ra ngoài nhớ giữ ấm một chút."
Lục Ngạn gật đầu một cái coi như đáp lời Lâm Huyền, sau đó cũng không nói gì nữa.
Trên ti vi đang chiếu bản tin của ngày hôm nay, Lâm Huyền xem có chút buồn ngủ. Cô nhân lúc Lục Ngạn đi vệ sinh mà chuyển sang kênh khác.
Trên đài xx đang chiếu bộ phim thanh xuân vườn trường, nghe nói là rất hot. Lâm Huyền lướt bản tin trên mạng xã hội đều đang thảo luận về bộ phim này. Nay có dịp cô cũng muốn xem thử một chút.
"Ai cho em chuyển kênh đấy? Toàn xem mấy cái không đâu thôi." Lục Ngạn đưa tay định lấy lại điều khiển từ tay cô thì bị Lâm Huyền chặn lại.
"Tin tức ngày mai anh có thể xem lại, còn phim của em thì chỉ chiếu độc quyền trên đài này thôi."
Lâm Huyền mếu máo, làm nũng liệu có có tác dụng không đây? Lục Ngạn không quen nhìn vẻ mặt này của cô bèn ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
Mấy ngày nay anh cảm thấy không chỉ cô cư xử rất lạ mà ngay cả bản thân anh cũng vậy. Sao cứ ở gần Lâm Huyền là lại cảm thấy vui vẻ thế này chứ?
Khi bộ phim kết thúc thì cũng khá muộn, Lâm Huyền tắt ti vi sau đó lên phòng chuẩn bị ngủ. Khoan đã, cô suýt chút nữa quên mất kế hoạch của mình. Chẳng lẽ cứ để ngày hôm nay trôi qua mà không thu được chút thành quả nào à?
Lâm Huyền vừa nghĩ tới lỡ như ngày mai không gặp được Lục Ngạn nữa bèn quyết định rón rén ra khỏi phòng.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Lục Ngạn, anh chưa ngủ à? Em vào được không?" Lâm Huyền định đẩy cửa vào thẳng như mọi khi nhưng không thành. Tức chết cô rồi, Lục Ngạn vậy mà khóa cửa ở bên trong.
Đợi một lúc sau, Lục Ngạn mới chậm chạp ra mở cửa cho cô.
"Có chuyện gì?"
"Thì là... Em muốn ngủ chung cùng anh."
Lục Ngạn nhíu nhíu mày. Trò gì đây? Ngủ chung theo nghĩa gì?
"Em muốn sinh em bé à?" Lục Ngạn cười tà mị. Bản thân anh cũng chỉ hỏi cho có. Anh không thích trẻ con, đó là điều xưa nay không đổi.
"Sinh... sinh cái gì chứ? Chúng ta là vợ chồng, ngủ chung thì có sao đâu?" Lâm Huyền muốn đẩy Lục Ngạn sang một bên để đi vào trong nhưng không được.
Cô bất đắc dĩ thở dài một cái. Không cho vào thì không cho vào, dù sao mục đích của cô cũng hoàn thành được một nửa rồi.
Ngay lúc Lâm Huyền định đi về phòng, Lục Ngạn cầm lấy tay cô kéo vào trong, làm cho cô bàng hoàng một hồi.
"Muốn ngủ đúng không?"
Lục Ngạn áp lên người Lâm Huyền, ánh mắt như muốn ngay lập tức nghiền nát cô.
"Anh muốn làm gì?"
Lâm Huyền sợ hãi chống hai tay lên ngực Lục Ngạn để tạo khoảng cách giữa hai người. Tên này không phải ghét cô lắm sao? Chuyện này là thế nào? Không phải anh muốn làm thật đấy chứ?
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm sợ hãi không thôi.
"Muốn làm gì? Tiếp theo đây em sẽ hiểu rõ thôi."
Lục Ngạn cúi mặt rúc vào hõm cổ Lâm Huyền, bắt đầu gặm nhắm cần cổ cô.
Lâm Huyền không phản kháng, cô biết chắc anh sẽ không làm gì mình. Sự chán ghét của ai đó dành cho một người sẽ không tự nhiên thay đổi nhanh như vậy. Trừ khi, anh đang cố tình thử cô.
Nếu vậy thì chi bằng cô cứ tương kế tựu kế, càng không phải sẽ khiến anh chán ghét cô hơn sao?
Lục Ngạn chờ lâu không thấy cô có biểu hiện gì lạ, giống như đang nằm yên cho anh xử lý. Trong cơn tức giận, Lục Ngạn trực tiếp đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cứ tưởng rằng cô đã thay đổi, hóa ra cũng chỉ có vậy. Bản tính của một người sẽ không vì mất trí nhớ mà trở nên tốt hơn. Xem chừng kế hoạch ly hôn mấy ngày gần đây của cô cũng chỉ là diễn cho anh thấy, mục đích chính là đêm hôm nay.
Đê tiện! Lục Ngạn thầm mắng trong lòng mình hai câu. Cũng thầm ghê tởm những hành động mình vừa mới làm với Lâm Huyền lúc nãy.
Nhìn thấy Lục Ngạn tức giận đi vào phòng tắm, Lâm Huyền tự cho rằng suy đoán của mình đúng rồi. Quả nhiên là anh đang muốn thử cô. Nếu như lúc nãy cô theo quán tính mà chống cự thì có lẽ...
Lâm Huyền rúc mặt vào gối, không biết đêm nay cô phải trải qua thế nào đây?
Một lát sau, Lục Ngạn từ trong nhà tắm đi ra. Anh trèo ngay lên giường rồi bắt đầu nằm ngủ, ngay cả một câu cũng không nói với Lâm Huyền.
Hai người cứ như thế trải qua một đêm trong sự yên lặng.
[...]
Sáng hôm sau, lúc Lâm Huyền tỉnh dậy thì Lục Ngạn đã không còn ở trong phòng. Cô nhẹ bước đi xuống tầng một sau đó cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Vẫn không thấy Lục Ngạn đâu!
"Anh ấy đi đến công ty sớm vậy à?"
Lâm Huyền đi xuống dưới bếp. Ăn no trước đã rồi hẵng tính. Dù sao Lục Ngạn đi đâu cũng không hề liên quan tới cô, hơn nữa đêm qua còn xảy ra chuyện đó nữa. Nói không chừng bây giờ anh đang rất ghét cô nhỉ?
Tiểu Thúy bưng tới trước mặt Lâm Huyền một dĩa đựng bánh mỳ kẹp và một cốc sữa. Sau đó cô lui sang một bên, nói:
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã ra ngoài bàn bạc về một mối làm ăn lớn của Lục thị. Dự tính khoảng hơn hai ngày nữa sẽ về lại thành phố."
"Thế à?"
Lâm Huyền nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm. Lục thi là công ty có tầm cỡ trong nước, đương nhiên sẽ có nhiều đối tác và nhà đầu tư để mắt đến.
"Anh ấy có gì dặn dò lại với tôi không?"
Tiểu Thúy ngại ngùng ậm ờ. Nếu bây giờ cô nói không có thì liệu có bị thiếu phu nhân trách phạt không nhỉ?
Thấy Tiểu Thúy có vẻ bối rối, Lâm Huyền cũng coi như biết được câu trả lời. Xem ra tác động của sự việc hôm qua không hề nhỏ, cô cũng có thể yên tâm đôi chút rồi.
Sau khi Lục Ngạn về nước cô cần phải tiến triển kế hoạch nhanh hơn một chút nữa mới được. Cô năm nay cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, nếu bước vào giới giải trí thì phải nhanh chân một chút, không cẩn thận lại bị người ta chê là bà cô già mất.
[...]
Tầm lúc trời chạng vạng thì Lục Ngạn mới về nhà. Hôm nay anh có vẻ về sớm hơn mọi khi rất nhiều.
Lâm Huyền đang phụ giúp Tiểu Thúy làm cơm trong bếp. Sau khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài bèn nở một nụ cười ngọt ngào chạy ra.
"Anh về rồi à?" Lâm Huyền đi đến nhận lấy áo khoác trên tay Lục Ngạn treo lên giá. Tối nay hãy xem thật kĩ diễn xuất của cô đi, đảm bảo nhận được giải thưởng Oscar không hề khó.
"Ừ." Lục Ngạn đã nghe hết mọi báo cáo của Tiểu Thúy, nhìn nụ cười đầy ngọt ngào kia của cô không khỏi cảm thấy giả tạo.
Dễ thương thì đúng là dễ thương thật, nhưng mà sự dễ thương này hình như có khác đi rất nhiều so với mọi khi.
Sau khi Lục Ngạn tắm rửa xong, cơm được dọn lên bàn. Vì chỉ có hai người nên số món ăn được nấu không nhiều, hơn nữa đều là làm theo sở thích của Lục Ngạn. Thế nên Lâm Huyền ăn cũng chẳng ngon miệng lắm là bao.
Ăn xong, Lâm Huyền vẫn không biết nên làm thế nào để mở lời nói chuyện cùng Lục Ngạn. Từ nãy đến giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau thêm câu nào nữa.
"Ăn ít táo đi."
"Được." Lâm Huyền lễ phép nhận lấy miếng táo trên tay Lục Ngạn.
Lục Ngạn nhìn cô giống như một chú mèo nhỏ sợ sệt đủ điều cũng có chút buồn cười. Không biết tiếp theo cô định giở trò gì đây? Muốn anh chán ghét cô cũng không khó lắm, vì sao cứ phải bày ra nhiều trò nhỉ?
"Mấy ngày nay trời trở lạnh rồi, anh ra ngoài nhớ giữ ấm một chút."
Lục Ngạn gật đầu một cái coi như đáp lời Lâm Huyền, sau đó cũng không nói gì nữa.
Trên ti vi đang chiếu bản tin của ngày hôm nay, Lâm Huyền xem có chút buồn ngủ. Cô nhân lúc Lục Ngạn đi vệ sinh mà chuyển sang kênh khác.
Trên đài xx đang chiếu bộ phim thanh xuân vườn trường, nghe nói là rất hot. Lâm Huyền lướt bản tin trên mạng xã hội đều đang thảo luận về bộ phim này. Nay có dịp cô cũng muốn xem thử một chút.
"Ai cho em chuyển kênh đấy? Toàn xem mấy cái không đâu thôi." Lục Ngạn đưa tay định lấy lại điều khiển từ tay cô thì bị Lâm Huyền chặn lại.
"Tin tức ngày mai anh có thể xem lại, còn phim của em thì chỉ chiếu độc quyền trên đài này thôi."
Lâm Huyền mếu máo, làm nũng liệu có có tác dụng không đây? Lục Ngạn không quen nhìn vẻ mặt này của cô bèn ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
Mấy ngày nay anh cảm thấy không chỉ cô cư xử rất lạ mà ngay cả bản thân anh cũng vậy. Sao cứ ở gần Lâm Huyền là lại cảm thấy vui vẻ thế này chứ?
Khi bộ phim kết thúc thì cũng khá muộn, Lâm Huyền tắt ti vi sau đó lên phòng chuẩn bị ngủ. Khoan đã, cô suýt chút nữa quên mất kế hoạch của mình. Chẳng lẽ cứ để ngày hôm nay trôi qua mà không thu được chút thành quả nào à?
Lâm Huyền vừa nghĩ tới lỡ như ngày mai không gặp được Lục Ngạn nữa bèn quyết định rón rén ra khỏi phòng.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Lục Ngạn, anh chưa ngủ à? Em vào được không?" Lâm Huyền định đẩy cửa vào thẳng như mọi khi nhưng không thành. Tức chết cô rồi, Lục Ngạn vậy mà khóa cửa ở bên trong.
Đợi một lúc sau, Lục Ngạn mới chậm chạp ra mở cửa cho cô.
"Có chuyện gì?"
"Thì là... Em muốn ngủ chung cùng anh."
Lục Ngạn nhíu nhíu mày. Trò gì đây? Ngủ chung theo nghĩa gì?
"Em muốn sinh em bé à?" Lục Ngạn cười tà mị. Bản thân anh cũng chỉ hỏi cho có. Anh không thích trẻ con, đó là điều xưa nay không đổi.
"Sinh... sinh cái gì chứ? Chúng ta là vợ chồng, ngủ chung thì có sao đâu?" Lâm Huyền muốn đẩy Lục Ngạn sang một bên để đi vào trong nhưng không được.
Cô bất đắc dĩ thở dài một cái. Không cho vào thì không cho vào, dù sao mục đích của cô cũng hoàn thành được một nửa rồi.
Ngay lúc Lâm Huyền định đi về phòng, Lục Ngạn cầm lấy tay cô kéo vào trong, làm cho cô bàng hoàng một hồi.
"Muốn ngủ đúng không?"
Lục Ngạn áp lên người Lâm Huyền, ánh mắt như muốn ngay lập tức nghiền nát cô.
"Anh muốn làm gì?"
Lâm Huyền sợ hãi chống hai tay lên ngực Lục Ngạn để tạo khoảng cách giữa hai người. Tên này không phải ghét cô lắm sao? Chuyện này là thế nào? Không phải anh muốn làm thật đấy chứ?
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm sợ hãi không thôi.
"Muốn làm gì? Tiếp theo đây em sẽ hiểu rõ thôi."
Lục Ngạn cúi mặt rúc vào hõm cổ Lâm Huyền, bắt đầu gặm nhắm cần cổ cô.
Lâm Huyền không phản kháng, cô biết chắc anh sẽ không làm gì mình. Sự chán ghét của ai đó dành cho một người sẽ không tự nhiên thay đổi nhanh như vậy. Trừ khi, anh đang cố tình thử cô.
Nếu vậy thì chi bằng cô cứ tương kế tựu kế, càng không phải sẽ khiến anh chán ghét cô hơn sao?
Lục Ngạn chờ lâu không thấy cô có biểu hiện gì lạ, giống như đang nằm yên cho anh xử lý. Trong cơn tức giận, Lục Ngạn trực tiếp đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cứ tưởng rằng cô đã thay đổi, hóa ra cũng chỉ có vậy. Bản tính của một người sẽ không vì mất trí nhớ mà trở nên tốt hơn. Xem chừng kế hoạch ly hôn mấy ngày gần đây của cô cũng chỉ là diễn cho anh thấy, mục đích chính là đêm hôm nay.
Đê tiện! Lục Ngạn thầm mắng trong lòng mình hai câu. Cũng thầm ghê tởm những hành động mình vừa mới làm với Lâm Huyền lúc nãy.
Nhìn thấy Lục Ngạn tức giận đi vào phòng tắm, Lâm Huyền tự cho rằng suy đoán của mình đúng rồi. Quả nhiên là anh đang muốn thử cô. Nếu như lúc nãy cô theo quán tính mà chống cự thì có lẽ...
Lâm Huyền rúc mặt vào gối, không biết đêm nay cô phải trải qua thế nào đây?
Một lát sau, Lục Ngạn từ trong nhà tắm đi ra. Anh trèo ngay lên giường rồi bắt đầu nằm ngủ, ngay cả một câu cũng không nói với Lâm Huyền.
Hai người cứ như thế trải qua một đêm trong sự yên lặng.
[...]
Sáng hôm sau, lúc Lâm Huyền tỉnh dậy thì Lục Ngạn đã không còn ở trong phòng. Cô nhẹ bước đi xuống tầng một sau đó cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Vẫn không thấy Lục Ngạn đâu!
"Anh ấy đi đến công ty sớm vậy à?"
Lâm Huyền đi xuống dưới bếp. Ăn no trước đã rồi hẵng tính. Dù sao Lục Ngạn đi đâu cũng không hề liên quan tới cô, hơn nữa đêm qua còn xảy ra chuyện đó nữa. Nói không chừng bây giờ anh đang rất ghét cô nhỉ?
Tiểu Thúy bưng tới trước mặt Lâm Huyền một dĩa đựng bánh mỳ kẹp và một cốc sữa. Sau đó cô lui sang một bên, nói:
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã ra ngoài bàn bạc về một mối làm ăn lớn của Lục thị. Dự tính khoảng hơn hai ngày nữa sẽ về lại thành phố."
"Thế à?"
Lâm Huyền nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm. Lục thi là công ty có tầm cỡ trong nước, đương nhiên sẽ có nhiều đối tác và nhà đầu tư để mắt đến.
"Anh ấy có gì dặn dò lại với tôi không?"
Tiểu Thúy ngại ngùng ậm ờ. Nếu bây giờ cô nói không có thì liệu có bị thiếu phu nhân trách phạt không nhỉ?
Thấy Tiểu Thúy có vẻ bối rối, Lâm Huyền cũng coi như biết được câu trả lời. Xem ra tác động của sự việc hôm qua không hề nhỏ, cô cũng có thể yên tâm đôi chút rồi.
Sau khi Lục Ngạn về nước cô cần phải tiến triển kế hoạch nhanh hơn một chút nữa mới được. Cô năm nay cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, nếu bước vào giới giải trí thì phải nhanh chân một chút, không cẩn thận lại bị người ta chê là bà cô già mất.
Bình luận facebook