Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Kẻ đứng đầu bọn bắt cóc không ngờ là người quen
Mấy ngày nay, Lâm Huyền không bận lắm. Cô như thường lệ buổi sáng đến công ty cùng các stylist thảo luận về trang phục, còn buổi chiều thì không cần phải đi làm.
Nói là Vương thị xuống dốc nhưng rõ ràng stylist và nhiều nhân viên vẫn hoạt động rất sôi nổi, không giống như ngày đầu tiên Lâm Huyền đến làm việc.
Hình như sau khi Đông Tưởng quyết định sẽ khôi phục Vương thị, mọi nơi trong công ty tràn đầy sức sống hẳn lên. Tuy rằng số lượng nghệ sĩ dưới trướng Vương thị hiện tại đang còn ít nhưng Lâm Huyền tin chắc sau này sẽ nhiều hơn.
Như thường lệ, hôm nay Lâm Huyền lại đi đến công ty. Một chiếc xe taxi lạ mặt đậu ở trước cổng, giống như là đang đợi cô.
Không ổn lắm! Lâm Huyền còn định chạy lại vào trong nhà thì một người đàn ông nọ đã nhanh chân nhảy trên xe xuống sau đó bịt miệng kéo cô lên xe.
"Đi thôi."
Lâm Huyền mím môi câm như hến không dám nói gì. Hai người đàn ông này tại sao lại bắt cóc cô, chẳng lẽ là vì có người chỉ thị hay sao?
Hai người bọn họ trói hai tay và hai chân cô lại thật chặt, một người ở sau giám sát, người còn lại đảm nhiệm công việc lái xe.
"Vì sao lại muốn bắt cóc tôi? Tống tiền hay là vì gì khác?"
"Cô bé hỏi một câu thật là thú vị. Bắt cóc người khác đương nhiên là vì tiền rồi!"
Lâm Huyền nghe tới đây bỗng bật cười ha hả. Tống tiền mà lại đi bắt cóc một con đỗ nghèo khỉ phải ứng tiền lương trước để sống qua ngày như cô sao? Trước khi bắt cóc chẳng lẽ bọn họ không đi điều tra trước à?
"Con ngốc này, cười cái gì mà cười hả?"
"Cha mẹ tôi chết cả rồi, tôi cũng không có bao nhiêu tiền. Thật không hiểu được các người bắt tôi thì có được lợi ích gì đây?"
Tên béo đang lái xe ở trước bỗng cười khà khà, dường như xem câu nói của Lâm Huyền chỉ là đùa giỡn.
"Phu nhân của công ty Lục thị khi ly hôn chẳng lẽ không có được chút tiền bồi thường nào sao? Cô em nói thật là nực cười."
"Làm sao ông biết tôi vừa ly hôn?"
"Đương nhiên là nhờ Tống..."
Tên béo đó còn định nói tiếp thì tên phía sau đã hắng giọng. Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu mà, suýt chút nữa thì chưa đánh đã khai rồi.
Lâm Huyền hít sâu một hơi. Tống chẳng lẽ là Tống Thanh Ca? Rõ ràng cô đã sắp ly hôn với Lục Ngạn rồi, cô ta vậy mà còn định đuổi cùng giết tận hay sao?
"Tôi nói rồi, tôi không có tiền, bắt cóc tôi cũng vô dụng thôi."
Tên béo lại tiếp tục cười khà khà, điệu bộ lúc cười của hắn thật khiến Lâm Huyền chán ghét.
"Không có tiền thì nhan sắc, lão đại chúng ta cũng hai mấy tuổi rồi mà chưa có bạn gái. Ha ha ha."
Lâm Huyền bỗng cắn chặt môi. Hai tên đáng ghét này, còn định dùng cô để lấy lòng lão đại bọn họ. Tên cầm đầu kia không phải là tên râu ria rậm rạp, gương mặt vặn vẹo đáng sợ không?
"Lão đại của các anh có phải là người tốt không?" Chỉ cần là người tốt thì có thể thương lượng, nhưng mà bọn bắt cóc này có thể là người tốt chứ? Lâm Huyền thầm than, không biết số phận của cô sẽ đi về đâu đây.
Một lát sau, xe cuối cùng cũng dừng lại trước 'sào huyệt' của bọn bắt cóc. Lâm Huyền bị tên mập kéo xuống xe, trong lòng uất ức không thôi.
"Người ta là con gái đó, nhẹ tay một chút thì chết hay mất cái gì à?"
"Đã bị bắt cóc còn lắm lời, cẩn thận lão đại chúng tôi xẻo thịt cô đem nướng ăn."
"Tôi..."
Lâm Huyền còn định đáp lại lời tên béo thì một giọng nói từ trong vọng ra, ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.
"Ồn ào chết đi được."
Lâm Huyền ngẩng mặt lên, khi dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông nọ, cô có chút không thể ngờ tới được.
"Cảnh Khắc Liên?"
Cảnh Khắc Liên trố mắt nhìn Lâm Huyền, anh nhanh chóng chạy tới cởi trói cho cô, còn không quên trừng mắt nhìn tên béo một cái.
"Sao lại thành ra thế này? Ai cho cậu đi bắt cóc cô ấy hả?"
"Lão đại, tôi không biết đây là bạn gái của anh mà."
Lâm Huyền nhếch nhếch môi, lại quay sang nhìn tên béo.
"Bạn gái cái gì? Tôi còn chưa có chính thức ly hôn đâu."
Cảnh Khắc Liên sợ hai người lại cãi nhau bèn đứng ra giải vây:
"Được rồi. Đi vào trong đi. Tiểu Kha, cậu cũng nên nói ít một chút."
Lâm Huyền bĩu môi, đáng ra bây giờ cô đã ở Vương thị rồi, không lường trước được lại bị bắt cóc đưa tới nơi khỉ ho cò gáy này.
"Cảnh Khắc Liên, tôi còn có việc, tôi có thể nhờ tên... Tiểu Kha kia đưa về được chứ?"
"Để tôi."
Cảnh Khắc Liên kéo tay Lâm Huyền đi vào trong xe, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của đám thuộc hạ.
"Cô không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"
"À không."
Lâm Huyền lắc lắc đầu, bộ chuyện này có gì đáng để thắc mắc lắm sao? Cảnh Khắc Liên vì sao lại đứng đầu bọn bắt cóc, cô cũng không muốn bận tâm.
"Vừa nãy nghe cô nói, cô và Lục Ngạn sắp ly hôn rồi à?"
"Ừ. Tôi chuyển ra ngoài rồi."
Cảnh Khắc Liên cười cười, sau đó lại tiếp tục chuyên chú lái xe, cả đoạn đường cũng không nói thêm với Lâm Huyền câu nào.
Xe dừng lại, Lâm Huyền cảm ơn Cảnh Khắc Liên sau đó chạy nhanh vào trong công ty. Hôm nay lại là một ngày trễ làm, không biết công việc bây giờ sao rồi.
Lâm Huyền mở cửa từ từ tiến vào trong, Cao Huy đang ngồi trước máy tính, không biết là đang làm gì.
"Hôm nay sao chị đến muộn vậy?"
"Gặp một số cản trở nhỏ, may mà giải quyết được."
Cao Huy tùy tiện 'Ồ' một tiếng sau đó tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
"Cậu đang xem gì đó?"
"À, lướt một ít tin tức giải trí ấy mà. Bây giờ thời đại xoay chuyển nhanh lắm, hôm qua vừa là diễn viên hạng A, hôm nay có khi lại rớt đài như chơi à."
Lâm Huyền nghe cũng có chút thú vị, cô đi tới sau lưng Cao Huy nhìn lướt qua một chút.
"An Như San? Nữ diễn viên vừa nổi nhờ bộ phim webdrama à?"
"Đúng vậy. Cô ấy bị nhân viên cùng công y tố kiêu căng, cố tình đổ cà phê lên người khác."
Lâm Huyền nhìn nhìn một lát rồi đảo mắt sang chỗ khác. Trong giới giải trí này đúng là chẳng có chuyện gì lường trước được.
Sau này bản thân cô cũng vậy, nhất định phải cẩn thận một chút. Lỡ may bị người ta ụp cho cái nồi thì cuộc đời của cô coi như tan tành rồi.
Lâm Huyền theo lời chỉ dẫn của stylist đi đến phòng thay đò thử váy. Ngày mai là sự kiện thời trang kia diễn ra rồi, cũng nêm xem xét có gì sai sót không.
"Thế nào? Nhìn em ổn chứ?"
"Em sinh ra đã đẹp nên mặc gì cũng giống nhau thôi."
Lâm Huyền che miệng cười. Stylist này quả là rất dễ lấy lòng người khác.
Sau khi thay đồ lại, Lâm Huyền liền nhanh chóng về nhà thu dọn một ít đồ dùng cần thiết để tối nay kịp cho chuyến bay đến thành phố Cảnh Hoa.
Nghe Cao Huy nói cô vừa nhận được thêm một tài nguyên quay quảng cáo, địa điểm cũng ở Cảnh Hoa, vậy nên chắc Lâm Huyền cũng sẽ ở lại đó tầm mấy ngày mới về.
[...]
Lục Ngạn vứt áo khoác lên bàn làm việc, tay vuốt vuốt tóc, hình như đang khá tức giận.
"Giám đốc, tôi..."
"Cậu báo tin gì mà chậm thế hả? Đến nơi thì người đã đi rồi."
Tần Hách toát mồ hôi hột, anh cũng đâu thể suốt ngày chỉ chú ý mỗi hành động của phu nhân được?
"Dù sao thì phu nhân cũng bình yên mà. Cũng may gặp được Cảnh Khắc Liên."
"Cậu còn nói? Để cho Cảnh Khắc Liên đưa cô ấy về, không đáng tin một chút nào."
Nói là Vương thị xuống dốc nhưng rõ ràng stylist và nhiều nhân viên vẫn hoạt động rất sôi nổi, không giống như ngày đầu tiên Lâm Huyền đến làm việc.
Hình như sau khi Đông Tưởng quyết định sẽ khôi phục Vương thị, mọi nơi trong công ty tràn đầy sức sống hẳn lên. Tuy rằng số lượng nghệ sĩ dưới trướng Vương thị hiện tại đang còn ít nhưng Lâm Huyền tin chắc sau này sẽ nhiều hơn.
Như thường lệ, hôm nay Lâm Huyền lại đi đến công ty. Một chiếc xe taxi lạ mặt đậu ở trước cổng, giống như là đang đợi cô.
Không ổn lắm! Lâm Huyền còn định chạy lại vào trong nhà thì một người đàn ông nọ đã nhanh chân nhảy trên xe xuống sau đó bịt miệng kéo cô lên xe.
"Đi thôi."
Lâm Huyền mím môi câm như hến không dám nói gì. Hai người đàn ông này tại sao lại bắt cóc cô, chẳng lẽ là vì có người chỉ thị hay sao?
Hai người bọn họ trói hai tay và hai chân cô lại thật chặt, một người ở sau giám sát, người còn lại đảm nhiệm công việc lái xe.
"Vì sao lại muốn bắt cóc tôi? Tống tiền hay là vì gì khác?"
"Cô bé hỏi một câu thật là thú vị. Bắt cóc người khác đương nhiên là vì tiền rồi!"
Lâm Huyền nghe tới đây bỗng bật cười ha hả. Tống tiền mà lại đi bắt cóc một con đỗ nghèo khỉ phải ứng tiền lương trước để sống qua ngày như cô sao? Trước khi bắt cóc chẳng lẽ bọn họ không đi điều tra trước à?
"Con ngốc này, cười cái gì mà cười hả?"
"Cha mẹ tôi chết cả rồi, tôi cũng không có bao nhiêu tiền. Thật không hiểu được các người bắt tôi thì có được lợi ích gì đây?"
Tên béo đang lái xe ở trước bỗng cười khà khà, dường như xem câu nói của Lâm Huyền chỉ là đùa giỡn.
"Phu nhân của công ty Lục thị khi ly hôn chẳng lẽ không có được chút tiền bồi thường nào sao? Cô em nói thật là nực cười."
"Làm sao ông biết tôi vừa ly hôn?"
"Đương nhiên là nhờ Tống..."
Tên béo đó còn định nói tiếp thì tên phía sau đã hắng giọng. Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu mà, suýt chút nữa thì chưa đánh đã khai rồi.
Lâm Huyền hít sâu một hơi. Tống chẳng lẽ là Tống Thanh Ca? Rõ ràng cô đã sắp ly hôn với Lục Ngạn rồi, cô ta vậy mà còn định đuổi cùng giết tận hay sao?
"Tôi nói rồi, tôi không có tiền, bắt cóc tôi cũng vô dụng thôi."
Tên béo lại tiếp tục cười khà khà, điệu bộ lúc cười của hắn thật khiến Lâm Huyền chán ghét.
"Không có tiền thì nhan sắc, lão đại chúng ta cũng hai mấy tuổi rồi mà chưa có bạn gái. Ha ha ha."
Lâm Huyền bỗng cắn chặt môi. Hai tên đáng ghét này, còn định dùng cô để lấy lòng lão đại bọn họ. Tên cầm đầu kia không phải là tên râu ria rậm rạp, gương mặt vặn vẹo đáng sợ không?
"Lão đại của các anh có phải là người tốt không?" Chỉ cần là người tốt thì có thể thương lượng, nhưng mà bọn bắt cóc này có thể là người tốt chứ? Lâm Huyền thầm than, không biết số phận của cô sẽ đi về đâu đây.
Một lát sau, xe cuối cùng cũng dừng lại trước 'sào huyệt' của bọn bắt cóc. Lâm Huyền bị tên mập kéo xuống xe, trong lòng uất ức không thôi.
"Người ta là con gái đó, nhẹ tay một chút thì chết hay mất cái gì à?"
"Đã bị bắt cóc còn lắm lời, cẩn thận lão đại chúng tôi xẻo thịt cô đem nướng ăn."
"Tôi..."
Lâm Huyền còn định đáp lại lời tên béo thì một giọng nói từ trong vọng ra, ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.
"Ồn ào chết đi được."
Lâm Huyền ngẩng mặt lên, khi dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông nọ, cô có chút không thể ngờ tới được.
"Cảnh Khắc Liên?"
Cảnh Khắc Liên trố mắt nhìn Lâm Huyền, anh nhanh chóng chạy tới cởi trói cho cô, còn không quên trừng mắt nhìn tên béo một cái.
"Sao lại thành ra thế này? Ai cho cậu đi bắt cóc cô ấy hả?"
"Lão đại, tôi không biết đây là bạn gái của anh mà."
Lâm Huyền nhếch nhếch môi, lại quay sang nhìn tên béo.
"Bạn gái cái gì? Tôi còn chưa có chính thức ly hôn đâu."
Cảnh Khắc Liên sợ hai người lại cãi nhau bèn đứng ra giải vây:
"Được rồi. Đi vào trong đi. Tiểu Kha, cậu cũng nên nói ít một chút."
Lâm Huyền bĩu môi, đáng ra bây giờ cô đã ở Vương thị rồi, không lường trước được lại bị bắt cóc đưa tới nơi khỉ ho cò gáy này.
"Cảnh Khắc Liên, tôi còn có việc, tôi có thể nhờ tên... Tiểu Kha kia đưa về được chứ?"
"Để tôi."
Cảnh Khắc Liên kéo tay Lâm Huyền đi vào trong xe, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của đám thuộc hạ.
"Cô không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"
"À không."
Lâm Huyền lắc lắc đầu, bộ chuyện này có gì đáng để thắc mắc lắm sao? Cảnh Khắc Liên vì sao lại đứng đầu bọn bắt cóc, cô cũng không muốn bận tâm.
"Vừa nãy nghe cô nói, cô và Lục Ngạn sắp ly hôn rồi à?"
"Ừ. Tôi chuyển ra ngoài rồi."
Cảnh Khắc Liên cười cười, sau đó lại tiếp tục chuyên chú lái xe, cả đoạn đường cũng không nói thêm với Lâm Huyền câu nào.
Xe dừng lại, Lâm Huyền cảm ơn Cảnh Khắc Liên sau đó chạy nhanh vào trong công ty. Hôm nay lại là một ngày trễ làm, không biết công việc bây giờ sao rồi.
Lâm Huyền mở cửa từ từ tiến vào trong, Cao Huy đang ngồi trước máy tính, không biết là đang làm gì.
"Hôm nay sao chị đến muộn vậy?"
"Gặp một số cản trở nhỏ, may mà giải quyết được."
Cao Huy tùy tiện 'Ồ' một tiếng sau đó tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
"Cậu đang xem gì đó?"
"À, lướt một ít tin tức giải trí ấy mà. Bây giờ thời đại xoay chuyển nhanh lắm, hôm qua vừa là diễn viên hạng A, hôm nay có khi lại rớt đài như chơi à."
Lâm Huyền nghe cũng có chút thú vị, cô đi tới sau lưng Cao Huy nhìn lướt qua một chút.
"An Như San? Nữ diễn viên vừa nổi nhờ bộ phim webdrama à?"
"Đúng vậy. Cô ấy bị nhân viên cùng công y tố kiêu căng, cố tình đổ cà phê lên người khác."
Lâm Huyền nhìn nhìn một lát rồi đảo mắt sang chỗ khác. Trong giới giải trí này đúng là chẳng có chuyện gì lường trước được.
Sau này bản thân cô cũng vậy, nhất định phải cẩn thận một chút. Lỡ may bị người ta ụp cho cái nồi thì cuộc đời của cô coi như tan tành rồi.
Lâm Huyền theo lời chỉ dẫn của stylist đi đến phòng thay đò thử váy. Ngày mai là sự kiện thời trang kia diễn ra rồi, cũng nêm xem xét có gì sai sót không.
"Thế nào? Nhìn em ổn chứ?"
"Em sinh ra đã đẹp nên mặc gì cũng giống nhau thôi."
Lâm Huyền che miệng cười. Stylist này quả là rất dễ lấy lòng người khác.
Sau khi thay đồ lại, Lâm Huyền liền nhanh chóng về nhà thu dọn một ít đồ dùng cần thiết để tối nay kịp cho chuyến bay đến thành phố Cảnh Hoa.
Nghe Cao Huy nói cô vừa nhận được thêm một tài nguyên quay quảng cáo, địa điểm cũng ở Cảnh Hoa, vậy nên chắc Lâm Huyền cũng sẽ ở lại đó tầm mấy ngày mới về.
[...]
Lục Ngạn vứt áo khoác lên bàn làm việc, tay vuốt vuốt tóc, hình như đang khá tức giận.
"Giám đốc, tôi..."
"Cậu báo tin gì mà chậm thế hả? Đến nơi thì người đã đi rồi."
Tần Hách toát mồ hôi hột, anh cũng đâu thể suốt ngày chỉ chú ý mỗi hành động của phu nhân được?
"Dù sao thì phu nhân cũng bình yên mà. Cũng may gặp được Cảnh Khắc Liên."
"Cậu còn nói? Để cho Cảnh Khắc Liên đưa cô ấy về, không đáng tin một chút nào."
Bình luận facebook