Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Đêm qua anh ở cùng Tống Thanh Ca đúng không?
Sáng hôm sau, lúc Lâm Huyền tỉnh dậy đã là mười giờ trưa. Cả người cô mệt nhừ, chắc là vì tối hôm qua khóc quá nhiều. Lâm Huyền lê tấm thân uể oải đứng dậy, từng bước nặng nhọc đi vào phòng tắm.
Lục Ngạn đêm qua không về, cô biết. Chỉ là cô không dám suy tưởng đến lý do. Bởi vì Lâm Huyền sợ những gì bản thân suy nghĩ là thật, vậy thì trái tim cô có lẽ sẽ tan nát mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Huyền đi về tầng dưới. Cả ngôi nhà trông có vẻ tươm tất, người làm đi lại bận rộn, có lẽ là để chuẩn bị bữa trưa.
"Thiếu phu nhân đã tỉnh, cô vẫn khỏe chứ?"
"Ừ." Lâm Huyền đáp lại cho có, sau đó ngồi vào bàn ăn. Từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì để lót bụng, bây giờ đúng là rất đói.
Tiểu Thúy đem thức ăn soạn lên bàn, gương mặt tỏ vẻ cung kính. Chỉ có dì Diệp vẫn luôn dùng cặp mắt khinh thường nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, có lẽ vì không nhịn nổi mà bà ta bèn lên tiếng châm chọc.
"Ôi chao. Phu nhân sao không ngủ thêm chút nữa, mới có mười giờ mà đã dậy rồi?"
Cả không gian yên ắng. Lâm Huyền không nói gì đáp lời. Bà ta thích nói cứ nói, cô cũng đâu rảnh mà quan tâm.
Chỉ là một câu tiếp theo đây của dì Diệp đã triệt để chạm đến giới hạn cuối cùng của Lâm Huyền.
"Thiếu phu nhân là thiên kim tiểu thư mà lại không có gia giáo. Chắc là vì không có mẹ nên chẳng được ai dạy dỗ đàng hoàng nhỉ?" Dì Diệp liếc mắt ngang dọc, nghĩ thấy Lâm Huyền chắc sẽ yên lặng chịu trận như mọi ngày, bà ta toan đi khỏi.
Chát! Lâm Huyền đứng dậy tới vung cho bà ta một bạt tai. Dì Diệp đứng không vững mà ngã xuống. Cùng lúc này, cửa chính mở ra.
Là Lục Ngạn!
Lâm Huyền quay người nhìn lại. Cô nhìn Lục Ngạn không chút sợ hãi. Lại giống như không thấy anh, cô tiếp tục tặng cho Dì Diệp một cái bạt tai.
Chát!
Lục Ngạn quăng áo khoát và cà vạt xuống ghế. Ngay lúc Lâm Huyền định tát thêm một cái, anh chạy nhanh tới kịp thời ngăn cản cô.
"Em nổi điên cái gì vậy hả?" Lục Ngạn cố nén cơn tức giận vứt tay cô sang một bên.
"Em đang dạy dỗ người hầu, có gì sai à?"
Lâm Huyền lớn gan hơn mọi ngày. Cô thờ phì phò, nói như quát vào mặt Lục Ngạn.
"Dì Diệp là người làm lâu năm ở Lục gia, ai cho cô đánh?"
"Tôi là thiếu phu nhân của cái nhà này, ngoại trừ anh ra ai mà không đánh được?"
Lục Ngạn cụp mắt xuống, anh cũng chẳng muốn gây gỗ với cô. Chỉ là hành động của cô vừa nãy đúng thật rất quá đáng.
"Cô tưởng bản thân mình thật sự là thiếu phu nhân của Lục gia thật à? Nếu như năm đó không phải mẹ cô cứu mẹ tôi một mạng thì tôi đã chẳng lấy cô!"
Lời nói như đinh đóng cột ấy đã chọc thẳng vào nỗi đau của Lâm Huyền. Cô cố nén nước mắt nhưng không thành, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.
Cả người không có điểm tựa, cô cứ thể ngồi xổm trên sàn nhà mà òa khóc. Quả nhiên đúng như lời Tống Thanh Ca nói, anh lấy cô hoàn toàn chỉ vì áy náy, ngay cả một chút thương xót cô cũng không có.
"Đêm qua anh đã đi đâu? Đã làm gì cùng ai?" Lâm Huyền hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng có thể nói ra nghi ngờ của mình suốt đêm qua.
"Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới cô?"
Lâm Huyền cười chua xót. Cô lấy hai tay lau nước mắt, sau đó đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lục Ngạn.
"Đêm qua anh ở cùng Tống Thanh Ca đúng không? Anh nói đi, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?"
Lâm Huyền chỉ vào tim của mình, nức nở nói;
"Ở đây của tôi rất đau, anh biết không? Suốt bao nhiêu năm nay tôi vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện. Nhưng còn anh, anh đã từng xem tôi là vợ chưa?"
Lục Ngạn ứ họng không cách nào trả lời. Anh không quan tâm cô là sự thật, không xem cô là vợ cũng là sự thật. Nay cô hỏi anh câu này, anh nên trả lời như thế nào? Biện hộ hay nói thật?
"Chuyện của tôi và Tống Thanh Ca không giống như em nghĩ đâu."
Lâm Huyền cười nhẹ, cô không nói gì mà lướt ngang qua anh. Ánh mắt cô lờ đờ nhìn thẳng về phía trước, không rõ trong đó chưa bao nhiêu tuyệt vọng và đau khổ.
Lục Ngạn nhắm ghiền hai mắt. Anh không muốn cùng cô cãi nhau, cũng không hề muốn nổi nóng với cô. Chỉ là lúc nãy anh không tự khống chế nổi bản thân mình. Chưa kịp suy nghĩ, Lục Ngạn đã nhanh chóng cầm lấy tay Lâm Huyền.
"Nghe tôi giải thích..."
"..."
Lâm Huyền nhẹ nhàng gỡ tay mình ra sau đó đi lên phòng, ngay cả tâm trạng ăn uống cũng không có. Cô muốn ngay lập tức trốn khỏi đây, trốn khỏi người đàn ông này, càng không muốn nhìn mặt anh ta.
Như nghĩ ra gì đó, cô bất giác đứng khựng lại.
"Ly hôn đi!"
"Em nói cái gì?"
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi."
Lục Ngạn hít vào một ngụm khí lạnh, tự nhủ bản thân chỉ xuống nước duy nhất một lần này thôi. Rồi khi bình tĩnh lại, cô sẽ dịu dàng như trước, sẽ bám dính lấy anh như hồi mới cưới. Đúng vậy! Nhất định là như thế!
"Em suy nghĩ một chút đi, ly hôn sẽ chẳng có lợi gì cho cả hai chúng ta."
"Tôi suy nghĩ kĩ rồi, từ tối hôm qua."
Lời nói như đinh đóng cột này của cô một lần nữa khiến Lục Ngạn nghẹn ứ họng. Thì ra từ đêm qua cô đã nghĩ ngay đến chuyện ly hôn.
"Tôi không ly hôn." Lục Ngạn sợ rằng cô lại dùng lý lẽ để bức ép anh ly hôn. Vừa nghĩ đến đây, anh đã nhanh chân đi lên phòng trước.
Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng khuất dần, tâm trạng phức tạp không nói thành lời.
"Ly hôn thôi mà. Sớm hay muộn cũng phải tới, mình cứ tự lừa bản thân làm gì."
[...]
Tối hôm đó, cứ tưởng rằng Lục Ngạn sẽ không về nhà giống như mọi khi, Lâm Huyền bèn xuống phòng ăn cơm.
Dì Diệp đã xin nghỉ làm mấy hôm, bây giờ trong nhà mọi việc đều do Tiểu Thúy quản lý.
"Thiếu phu nhân!"
"Ừ."
Lâm Huyền ngồi vào bàn, cẩn thận ăn từng thìa cháo. Sắp đến lễ mừng thọ ông nội rồi, cũng không biết lúc đó cô phải đối mặt với Lục Ngạn ra sao. Trước mặt người nhà khi nào cũng phải diễn cảnh ân ái, thật là mệt chết đi được.
Tiếng dép loạt soạt từ cầu thang tiến tới đã đưa Lâm Huyền ra khỏi suy nghĩ. Đầu óc cô ong ong, Lục Ngạn ở nhà sao?
"Tối nay ăn gì đấy?"
"Thưa thiếu gia, là cháo gà ạ."
Lâm Huyền cố cúi thấp đầu xuống, cô không muốn nhìn vào người trước mắt. Hồi sáng vừa mới gây gỗ với nhau, thế nào cũng cũng nên có chút ngại ngùng.
"Sắp tới sinh nhật ông ngoại, tôi đã tìm được lễ vật thích hợp rồi."
Lục Ngạn tưởng rằng cô đã hết giận rồi bèn nói chuyện rất thoải mái, ai ngờ cũng chỉ nhận lại được một chữ 'Ừ'.
"Anh trai em khi nào thì tới đây thăm em?"
"Không biết."
"Hôm qua ngủ có ngon không?"
"Không?"
"Lúc sáng em ăn gì rồi?"
"Không ăn."
"Ngày mai..."
Chưa kịp nói xong, Lâm Huyền tức giận đặt thìa thật mạnh lên bàn.
"Anh có thôi ngay đi không? Tôi không rảnh cùng anh nói mấy chuyện vớ vẩn."
Lâm Huyền đứng dậy khỏi bàn, sau đó ngay lập tức đi lên lầu. Cô chưa từng nghe thấy Lục Ngạn nói nhiều đến vậy, thật là phiền phức.
Lục Ngạn thở dài một hơi. Lại nhìn vào tô cháo đối diện, cô còn chưa dùng được một nửa. Anh đảo mắt sang Tiểu Thúy.
"Mang cháo lên phòng cho thiếu phu nhân, cả ngày nay cô ấy chưa ăn gì rồi."
"Vâng. Thưa thiếu gia."
Tiểu Thúy lần đâu tiên thấy Lục Ngạn quan tâm đến Lâm Huyền như vậy, trong phút chốc cũng có đôi chút ngạc nhiên.
Lục Ngạn đêm qua không về, cô biết. Chỉ là cô không dám suy tưởng đến lý do. Bởi vì Lâm Huyền sợ những gì bản thân suy nghĩ là thật, vậy thì trái tim cô có lẽ sẽ tan nát mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Huyền đi về tầng dưới. Cả ngôi nhà trông có vẻ tươm tất, người làm đi lại bận rộn, có lẽ là để chuẩn bị bữa trưa.
"Thiếu phu nhân đã tỉnh, cô vẫn khỏe chứ?"
"Ừ." Lâm Huyền đáp lại cho có, sau đó ngồi vào bàn ăn. Từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì để lót bụng, bây giờ đúng là rất đói.
Tiểu Thúy đem thức ăn soạn lên bàn, gương mặt tỏ vẻ cung kính. Chỉ có dì Diệp vẫn luôn dùng cặp mắt khinh thường nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, có lẽ vì không nhịn nổi mà bà ta bèn lên tiếng châm chọc.
"Ôi chao. Phu nhân sao không ngủ thêm chút nữa, mới có mười giờ mà đã dậy rồi?"
Cả không gian yên ắng. Lâm Huyền không nói gì đáp lời. Bà ta thích nói cứ nói, cô cũng đâu rảnh mà quan tâm.
Chỉ là một câu tiếp theo đây của dì Diệp đã triệt để chạm đến giới hạn cuối cùng của Lâm Huyền.
"Thiếu phu nhân là thiên kim tiểu thư mà lại không có gia giáo. Chắc là vì không có mẹ nên chẳng được ai dạy dỗ đàng hoàng nhỉ?" Dì Diệp liếc mắt ngang dọc, nghĩ thấy Lâm Huyền chắc sẽ yên lặng chịu trận như mọi ngày, bà ta toan đi khỏi.
Chát! Lâm Huyền đứng dậy tới vung cho bà ta một bạt tai. Dì Diệp đứng không vững mà ngã xuống. Cùng lúc này, cửa chính mở ra.
Là Lục Ngạn!
Lâm Huyền quay người nhìn lại. Cô nhìn Lục Ngạn không chút sợ hãi. Lại giống như không thấy anh, cô tiếp tục tặng cho Dì Diệp một cái bạt tai.
Chát!
Lục Ngạn quăng áo khoát và cà vạt xuống ghế. Ngay lúc Lâm Huyền định tát thêm một cái, anh chạy nhanh tới kịp thời ngăn cản cô.
"Em nổi điên cái gì vậy hả?" Lục Ngạn cố nén cơn tức giận vứt tay cô sang một bên.
"Em đang dạy dỗ người hầu, có gì sai à?"
Lâm Huyền lớn gan hơn mọi ngày. Cô thờ phì phò, nói như quát vào mặt Lục Ngạn.
"Dì Diệp là người làm lâu năm ở Lục gia, ai cho cô đánh?"
"Tôi là thiếu phu nhân của cái nhà này, ngoại trừ anh ra ai mà không đánh được?"
Lục Ngạn cụp mắt xuống, anh cũng chẳng muốn gây gỗ với cô. Chỉ là hành động của cô vừa nãy đúng thật rất quá đáng.
"Cô tưởng bản thân mình thật sự là thiếu phu nhân của Lục gia thật à? Nếu như năm đó không phải mẹ cô cứu mẹ tôi một mạng thì tôi đã chẳng lấy cô!"
Lời nói như đinh đóng cột ấy đã chọc thẳng vào nỗi đau của Lâm Huyền. Cô cố nén nước mắt nhưng không thành, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.
Cả người không có điểm tựa, cô cứ thể ngồi xổm trên sàn nhà mà òa khóc. Quả nhiên đúng như lời Tống Thanh Ca nói, anh lấy cô hoàn toàn chỉ vì áy náy, ngay cả một chút thương xót cô cũng không có.
"Đêm qua anh đã đi đâu? Đã làm gì cùng ai?" Lâm Huyền hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng có thể nói ra nghi ngờ của mình suốt đêm qua.
"Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới cô?"
Lâm Huyền cười chua xót. Cô lấy hai tay lau nước mắt, sau đó đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lục Ngạn.
"Đêm qua anh ở cùng Tống Thanh Ca đúng không? Anh nói đi, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?"
Lâm Huyền chỉ vào tim của mình, nức nở nói;
"Ở đây của tôi rất đau, anh biết không? Suốt bao nhiêu năm nay tôi vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện. Nhưng còn anh, anh đã từng xem tôi là vợ chưa?"
Lục Ngạn ứ họng không cách nào trả lời. Anh không quan tâm cô là sự thật, không xem cô là vợ cũng là sự thật. Nay cô hỏi anh câu này, anh nên trả lời như thế nào? Biện hộ hay nói thật?
"Chuyện của tôi và Tống Thanh Ca không giống như em nghĩ đâu."
Lâm Huyền cười nhẹ, cô không nói gì mà lướt ngang qua anh. Ánh mắt cô lờ đờ nhìn thẳng về phía trước, không rõ trong đó chưa bao nhiêu tuyệt vọng và đau khổ.
Lục Ngạn nhắm ghiền hai mắt. Anh không muốn cùng cô cãi nhau, cũng không hề muốn nổi nóng với cô. Chỉ là lúc nãy anh không tự khống chế nổi bản thân mình. Chưa kịp suy nghĩ, Lục Ngạn đã nhanh chóng cầm lấy tay Lâm Huyền.
"Nghe tôi giải thích..."
"..."
Lâm Huyền nhẹ nhàng gỡ tay mình ra sau đó đi lên phòng, ngay cả tâm trạng ăn uống cũng không có. Cô muốn ngay lập tức trốn khỏi đây, trốn khỏi người đàn ông này, càng không muốn nhìn mặt anh ta.
Như nghĩ ra gì đó, cô bất giác đứng khựng lại.
"Ly hôn đi!"
"Em nói cái gì?"
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi."
Lục Ngạn hít vào một ngụm khí lạnh, tự nhủ bản thân chỉ xuống nước duy nhất một lần này thôi. Rồi khi bình tĩnh lại, cô sẽ dịu dàng như trước, sẽ bám dính lấy anh như hồi mới cưới. Đúng vậy! Nhất định là như thế!
"Em suy nghĩ một chút đi, ly hôn sẽ chẳng có lợi gì cho cả hai chúng ta."
"Tôi suy nghĩ kĩ rồi, từ tối hôm qua."
Lời nói như đinh đóng cột này của cô một lần nữa khiến Lục Ngạn nghẹn ứ họng. Thì ra từ đêm qua cô đã nghĩ ngay đến chuyện ly hôn.
"Tôi không ly hôn." Lục Ngạn sợ rằng cô lại dùng lý lẽ để bức ép anh ly hôn. Vừa nghĩ đến đây, anh đã nhanh chân đi lên phòng trước.
Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng khuất dần, tâm trạng phức tạp không nói thành lời.
"Ly hôn thôi mà. Sớm hay muộn cũng phải tới, mình cứ tự lừa bản thân làm gì."
[...]
Tối hôm đó, cứ tưởng rằng Lục Ngạn sẽ không về nhà giống như mọi khi, Lâm Huyền bèn xuống phòng ăn cơm.
Dì Diệp đã xin nghỉ làm mấy hôm, bây giờ trong nhà mọi việc đều do Tiểu Thúy quản lý.
"Thiếu phu nhân!"
"Ừ."
Lâm Huyền ngồi vào bàn, cẩn thận ăn từng thìa cháo. Sắp đến lễ mừng thọ ông nội rồi, cũng không biết lúc đó cô phải đối mặt với Lục Ngạn ra sao. Trước mặt người nhà khi nào cũng phải diễn cảnh ân ái, thật là mệt chết đi được.
Tiếng dép loạt soạt từ cầu thang tiến tới đã đưa Lâm Huyền ra khỏi suy nghĩ. Đầu óc cô ong ong, Lục Ngạn ở nhà sao?
"Tối nay ăn gì đấy?"
"Thưa thiếu gia, là cháo gà ạ."
Lâm Huyền cố cúi thấp đầu xuống, cô không muốn nhìn vào người trước mắt. Hồi sáng vừa mới gây gỗ với nhau, thế nào cũng cũng nên có chút ngại ngùng.
"Sắp tới sinh nhật ông ngoại, tôi đã tìm được lễ vật thích hợp rồi."
Lục Ngạn tưởng rằng cô đã hết giận rồi bèn nói chuyện rất thoải mái, ai ngờ cũng chỉ nhận lại được một chữ 'Ừ'.
"Anh trai em khi nào thì tới đây thăm em?"
"Không biết."
"Hôm qua ngủ có ngon không?"
"Không?"
"Lúc sáng em ăn gì rồi?"
"Không ăn."
"Ngày mai..."
Chưa kịp nói xong, Lâm Huyền tức giận đặt thìa thật mạnh lên bàn.
"Anh có thôi ngay đi không? Tôi không rảnh cùng anh nói mấy chuyện vớ vẩn."
Lâm Huyền đứng dậy khỏi bàn, sau đó ngay lập tức đi lên lầu. Cô chưa từng nghe thấy Lục Ngạn nói nhiều đến vậy, thật là phiền phức.
Lục Ngạn thở dài một hơi. Lại nhìn vào tô cháo đối diện, cô còn chưa dùng được một nửa. Anh đảo mắt sang Tiểu Thúy.
"Mang cháo lên phòng cho thiếu phu nhân, cả ngày nay cô ấy chưa ăn gì rồi."
"Vâng. Thưa thiếu gia."
Tiểu Thúy lần đâu tiên thấy Lục Ngạn quan tâm đến Lâm Huyền như vậy, trong phút chốc cũng có đôi chút ngạc nhiên.
Bình luận facebook