Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Canh
Khi Tiêu Trường Ninh tỉnh lại trời đã sáng, nàng ôm gối thêu mềm mại trở mình trên giường, nhớ lại một chút ký ức về đêm say rượu hôm qua.
Thân thế của Thẩm Thất, say rượu nói bậy còn có thẳng thắn với nhau trong phòng tắm mang theo hơi nước cùng hương thơm của cánh hoa....
Ký ức vụn vặt xâu chuỗi thành một bức tranh sinh động, Tiêu Trường Ninh mở to mắt "a" một tiếng rồi bỗng nhiên bật người ngồi dậy lại bởi vì cảm thấy đau đầu sau khi say rượu mà lảo đảo ngã vào trong chăn.
Màn lụa lay động, giọng nói trầm ổn của Thẩm Huyền truyền đến: "Nếu đau đầu thì ngủ thêm đi."
Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh nháy mắt đỏ bừng. Nàng kéo chăn che lại nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt lả lướt, giọng nói rầu rĩ truyền ra trong chăn: "Tối hôm qua bổn cung uống say, chàng sẽ không nhân lúc bổn cung say rượu.... Làm cái gì chứ?"
"Bộ dạng này của điện hạ giống như rất thất vọng?"
Thẩm Huyền ước chừng là mới vừa vào cung trở về nên trên người vẫn còn mặc mãng bào cùng ủng. Hắn duỗi tay tháo mũ ô sa xuống đặt trên bàn, xoay người ngồi ở mép giường, một tay sờ lên tai nàng cúi người nhìn: "Nếu không, hiện tại chúng ta đem việc chưa làm xong tối hôm qua..... Làm ngay bây giờ?"
Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, giọng nói trầm thấp truyền vào tai khiến người khác cảm thấy tâm hoảng ý loạn không thể giải thích được.
Hiện tại đã tỉnh rượu nên da mặt Tiêu Trường Ninh cũng mỏng lại. Nàng rụt vai, dưới cái nhìn của Thẩm Huyền ngay cả hai cái tai cũng đều trở nên đỏ bừng, mi mắt run rẩy nói: "Hiện tại đang là ban ngày, không thể tuyên dâm vào ban ngày."
Thẩm Huyền "a" một tiếng ngồi thẳng dậy: "Được, vậy đợi tới buổi tối."
Tiêu Trường Ninh không gật đầu cũng không lắc đầu, nàng mơ màng cảm giác chính mình giống như lọt vào một cái hố.
Tâm tình Thẩm Huyền tựa hồ rất tốt, hắn duỗi tay xoa đầu Tiêu Trường Ninh: "Nếu nàng không buồn ngủ thì đi rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa thôi."
Tiêu Trường Ninh vừa vặn cũng đang đói bụng liền xốc chăn lên, hai bên má trắng phiếm hồng, vừa mặc vừa hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Thẩm Huyền: "Giờ Thìn."
Đông Xưởng luôn luôn dùng bữa đúng giờ Thìn dù mưa gió cũng không thay đổi, Tiêu Trường Ninh đã muộn hơn nửa canh giờ nên cảm thấy áy náy, nói: "Ta dậy muộn."
Thần sắc Thẩm Huyền không thay đổi duỗi tay buộc tốt đai lưng cho nàng, rũ mắt: "Điện hạ cũng không phải là thái giám trong xưởng, ngẫu nhiên dậy muộn có thể thông cảm được."
Tiêu Trường Ninh nhớ lại lúc chính mình mới vừa gả đến Đông Xưởng, nghĩ thầm: Lúc bổn cung lần đầu tiên ăn sáng chung với chàng đến muộn cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút, khi đó chàng cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.....
Giống như cảm nhận được nàng chửi thầm, Thẩm Huyền ngước đôi mắt thâm thúy lên nhìn, một sợi tóc rũ xuống đầu vai: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Tiêu Trường Ninh cười nói: "Bổn cung chỉ đang nghĩ sao Thẩm Đề đốc lại trở nên ôn nhu như vậy?"
Thẩm Huyền cười nhẹ kéo vạt áo nàng lên rồi ôm vào ngực mình: "Điện hạ càng học thêm được cách được đè đầu cưỡi cổ ta, xem ra bản đốc đã quá mức cưng chiều nàng."
Tiêu Trường Ninh lập tức xin tha: "Bổn cung sai rồi."
Thẩm Huyền chỉ nhìn nàng nhưng ánh mắt càng sâu thẳm, ngón tay thon dài mò vào vạt áo, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Mặt mũi Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn hơi mỏng, sợ hắn thật sự dưới ban ngày ban mặt làm mình nên vội vàng cau mày làm ra bộ dạng yếu thế: "Thẩm Huyền, bổn cung đau đầu...."
"Nghe đây Trường Ninh." Thẩm Huyền dán lên vành tai nàng nói: "Bản đốc từ trước đến nay không phải là người ôn nhu gì, nếu nàng lại dụ dỗ bản đốc sợ là không kịp chờ hết một tháng đã ăn nàng."
Tiêu Trường Ninh nhỏ giọng: "Bổn cung cũng không bắt chàng phải nhịn một tháng...."
"Hả?" Ánh mắt Thẩm Huyền chợt nóng lên giống như sói, như hổ.
Tiêu Trường Ninh lập tức che miệng lại: "Ta không phải, ta không có, ta không phải nói bây giờ!"
Thẩm Huyền cắn một cái dưới cái cổ non nớt của nàng, răng nanh cọ xát chỗ kinh mạch ngay gáy như một cách chiếm hữu mang theo cảm giác tê dại run rẩy. Tiêu Trường Ninh không hiểu sao lại mềm nhũn cả người, máu nóng xông lên đỉnh đầu, má trắng ửng đỏ.
Một lát sau, Thẩm Huyền mới buông nàng ra: "Rõ ràng là nàng muốn hầu hạ bản đốc ba tháng, bây giờ ba tháng còn chưa hết hạn ngược lại lại để ta hầu hạ nàng. Mau xuống giường tự mình mặc quần áo đi."
Tiêu Trường Ninh duỗi tay che lại chỗ bị ướt bên gáy rồi "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn xuống giường.
Nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong liền đi vào sảnh chính, lúc này trong sảnh đã dọn xong đồ ăn, Tiêu Trường Ninh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Huyền nhìn bát canh thịt lợn rắc tiêu trên bàn thở dài: "Thơm quá."
Thẩm Huyền đẩy bát canh nóng bốc khói tới trước mặt nàng, khóe miệng hắn giật giật không dễ phát hiện: "Thích thì tốt."
Buổi sáng mùa đông vừa có người trong lòng làm bạn vừa có đồ ăn sáng nóng hổi, canh nóng tản ra mùa hương ấm áp, còn có cái gì có thể làm người hạnh phúc hơn so với cái này sao?
Tiêu Trường Ninh che lại gương mặt đỏ ửng, mắt cũng không chớp tràn đầy ôn nhu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Thẩm Huyền. Mà khi tầm mắt Thẩm Huyền nhìn về phía nàng nàng lại ngượng ngùng dời ánh mắt đi, chờ đến khi Thẩm Huyền không nhìn tới nữa mới dời tầm lên người hắn lần nữa....
Lặp lại như thế mấy lần, Thẩm Huyền rốt cuộc cũng không nhịn được trầm giọng hỏi: "Vì sao điện hạ lại nhìn chằm chằm bản đốc như vậy?"
Tiêu Trường Ninh bị bắt được, lúng ta lúng túng nói: "Nhớ tới việc hôm qua.... Bổn cung thẹn thùng."
Còn biết thẹn thùng? Tối hôm qua ta lại không thấy như vậy.
Thẩm Huyền: "Nếu thẹn thùng thì đừng nhìn bản đốc nữa."
Tiêu Trường Ninh lại nói: "Nhưng ta muốn nhìn."
"...." Thẩm Huyền gắp một miếng thịt dê nướng lên nhét vào miệng nàng, tích chữ như vàng: "Ăn." Nhưng đôi mắt hắn lại càng thêm sâu thẳm giống như đang cố gắng nhẫn nại cái gì.
Lúc trước đồ ăn của Thẩm Huyền đều do Ngô Hữu Phúc phụ trách nhưng từ sau cung biến trong tế tổ đến nay, Hoắc Chất lẩn trốn bên ngoài, Ngô dịch trường phải dẫn thái giám đi truy bắt nên đồ ăn trên dưới trong phủ liền giao cho thái giám khác xử lý, hương vị tất nhiên không bằng trước kia nhưng đồ ăn hôm nay có vẻ khó ăn.
Tiêu Trường Ninh nhấm nuốt thịt dê trong miệng híp mắt nói: "Hương vị thịt dê này...."
Tay Thẩm Huyền cầm chén canh uống hơi dừng, hắn lơ đãng nhìn nàng hỏi: "Như thế nào?"
"Bình thường."
Tiêu Trường Ninh lại cầm cái muỗng ngọc múc một ngụm canh uống, tức khắc nàng biến sắc, nhíu mày chua xót: "Canh thịt heo này mặn quá.... Đầu bếp mới tới trong xưởng là ai vậy? Quá khó ăn."
Mi mắt Thẩm Huyền hơi nhăn, không nói gì.
Tiêu Trường Ninh lại ăn thêm một ngụm mì, nước lèo quá mức thanh đạm nhưng so với món canh mặn kia thì tốt hơn nhiều. Nàng ăn hai miếng vẫn thấy sắc mặt Thẩm Huyền ngưng trọng nhìn chén canh thịt heo kia, liền hỏi: "Thẩm Huyền, sao chàng lại không ăn?"
Thẩm Huyền trầm ngâm một lát rồi giơ tay nói: "Người tới."
Phương Vô Kính đứng hầu bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào rồi khom người hỏi: "Đề đốc có gì phân phó?"
Thẩm Huyền đưa chén canh thịt heo kia tới trước mặt Phương Vô Kính trầm giọng: "Mang cho chó ăn đi."
Tiêu Trường Ninh gác đũa xuống, cảm giác kỳ quái nghĩ: Đầu bếp cũng chỉ làm một chén canh không ngon, sao Thẩm Huyền lại phản ứng lớn như vậy?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, tay Phương Vô Kính đã cầm lấy chén canh, lại nhìn thấy bên trong vẫn còn nước canh bốc khói liền nói: "Đề đốc, đây không phải là do ngài tự mình làm vào buổi sáng...."
Thẩm Huyền nhàn nhạt giương mắt, Phương Vô Kính hiểu được chính mình đã lắm miệng liền lập tức im lặng bưng chén canh đi ra ngoài.
"Chờ đã!" Biết là Thẩm Huyền tự mình nấu canh Tiêu Trường Ninh cảm động trong lòng vội ngồi dậy: "Đem về đây, bổn cung muốn uống!"
Phương Vô Kính xoay người, Thẩm Huyền lại nói: "Đem ra đi."
Phương Vô Kính giống như con quay đành phải quay lại lần nữa.
"Thẩm Huyền...." Tiêu Trường Ninh nhìn hắn cầu xin.
"Lần đầu tiên ta xuống bếp nên không biết phải làm như thế nào mới đúng, món này không ngon thì đừng ăn." Ánh mắt Thẩm Huyền mềm mại: "Nàng ăn mì đi."
Tiêu Trường Ninh thấp thỏm bất an hỏi: "Mì cũng là chàng làm sao?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, nhìn Phương Vô Kính nâng cằm ý bảo hắn mau đi.
Tiêu Trường Ninh lúc này mới yên lòng gắp mì đưa vào miệng cẩn thận thưởng thức hương vị, nàng liên tục gật đầu: "Ăn ngon, đây là món ăn tốt nhất mà bổn cung từng ăn qua."
Nàng cười đến mức đôi mắt cũng đều cong thành lưỡi liềm, Thẩm Huyền biết nàng hơn phân nửa là đang trấn an nịnh hót mình liền cười nhạo một tiếng: "Điện hạ nói xạo như thế không cảm thấy trái lương tâm sao?"
"Không xạo đâu, mỗi chữ đều là thật." Tiêu Trường Ninh xoa mũi, nụ cười trong mắt càng thêm xán lạn: "Bổn cung chưa bao giờ nghĩ tới chàng lại chịu dùng đôi tay chỉ biết múa đao đó làm canh cho bổn cung, chỉ vì để lấy lòng bổn cung. Trước kia, tuy rằng ngày ngày đều ăn sơn hải hải vị nhưng nói cho cùng, mấy cái đó cũng không thể so được với chén canh mì trước mặt này."
Thẩm Huyền: "Thần đang theo đuổi điện hạ, việc nhỏ đó cũng là điều nên làm."
Trong mắt Tiêu Trường Ninh hiện lên ánh sáng kiên trì nói: "Vậy cũng phải cảm ơn chàng."
Nói ra cũng thật xấu hổ, trong cuộc hôn nhân kinh thế hãi tục này nhìn như là Tiêu Trường Ninh bị hại nhiều hơn nhưng Tiêu Trường Ninh lại rất rõ ràng, bề ngoài bản thân trừ bỏ được Thẩm Huyền che chở thì hắn cũng chưa bao giờ cho nàng cái gì. Rốt cuộc từ khi nàng gả cho Thẩm Huyền, Thẩm Huyền đã đứng trên đỉnh núi được vạn người kính ngưỡng.
Đông Xưởng Đề đốc Thẩm Huyền cũng chỉ là một người thường bị bắt khoác lên túi da của ác quỷ mà thôi.
Trong lúc cảm động, Phương Vô Kính đứng ngoài cửa thổi một tiếng sáo, con chó mực Thẩm Huyền nuôi nghe được liền đi đến.Phương Vô Kính đặt chén canh thịt heo thất bại kia trên đất ý bảo chó mực mau ăn đi.
Ai ngờ con chó mực kia chỉ ngửi nước canh liền đưa cho Phương Vô Kính một cái liếc nhìn đầy khinh thường, rồi thản nhiên bỏ đi.....
Bỏ đi....
Lần đầu tiên Thẩm Huyền nấy canh ngay cả chó cũng không muốn ăn.
Chuyện này có chút xấu hổ.
Phương Vô Kính sờ mũi, đứng ngoài cửa nói: "Đề đốc, có lẽ.... Tiểu Lâm tử có thể ăn đó?"
Mặt Thẩm Huyền vẫn trầm như nước, giống như đang suy nghĩ đêm nay nên hầm thịt chó hay vẫn là nên nấu đầu chó.
Tiêu Trường Ninh quan sát thần sắc hắn cẩn thận nói: "Kỳ thật mì này cũng không tệ lắm bổn cung cảm thấy khá tốt, thật đấy."
"Được rồi, lần sau vẫn nên để đầu bếp làm đi." Thẩm Huyền chậm rãi dùng xong đồ ăn sáng, nhìn Tiêu Trường Ninh: "Hôm nay còn cần phải tiến cung diện thánh, cơm trưa sẽ không về nên nàng không cần chờ ta."
Nghe vậy Tiêu Trường Ninh có chút thất vọng. Nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Chính là chuyện đuổi bắt Hoắc Chất?"
Thẩm Huyền gật đầu: "Hoắc Chất một ngày không bị bắt thì Hoàng thượng cũng không thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế được."
"Hoàn nhi càng trưởng thành càng thêm đa nghi." Tiêu Trường Ninh suy đoán nhất định Tiêu Hoàn đã cho Thẩm Huyền một cái kỳ hạn, nếu trong kỳ hạn quy định mà không bắt được Hoắc Chất đúng lúc trở thành cái cớ cho hắn bắt lấy Đông Xưởng.
Nỗi lòng Tiêu Trường Ninh nhất thời phức tạp.
Thẩm Huyền dùng xong đồ ăn sáng liền ra cửa, sau đó quả nhiên một ngày cũng chưa về.
Ban đêm gió thổi dồn dập, bầu trời đêm đen kịt tựa hồ lại có tuyết lớn rơi xuống.
Tiêu Trường Ninh rửa mặt chải đầu xong liền chống cằm ngồi trước bàn trang điểm, ngóng nhìn bản thân trong gương đồng phát ngốc. Đã là canh ba giờ Tuất, Thẩm Huyền còn chưa trở về.
Buổi chiều kinh nguyệt tới nên nàng có chút lạnh liền ôm áo lông chồn cùng lò sưởi trên tay, một bên đọc sách chờ Thẩm Huyền trở về. Hạ Lục đứng ở phía sau nàng, dừng lược ngọc chải từng sợi tóc đã khô, nói chuyện phiếm cùng nàng: "Điện hạ, Thẩm Đề đốc ra ngoài lâu như vậy là có việc gì gấp sao?"
"Chắc là vậy." Tiêu Trường Ninh thuận miệng trả lời.
Hạ Lục cầm lược chải đầu cho nàng: "Cũng khó trách được, cung biến trong tế tổ đã trôi qua mấy ngày mà Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vẫn lẩn trốn bên ngoài, lòng người chắc cũng hoảng sợ nên đều trông ngóng Đông Xưởng cùng Hình bộ có thể sớm ngày bắt được nghịch tặc trở về quy án."
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh hơi dừng, nàng nâng mắt lên sau quyển sách nhìn chăm chú Hạ Lục đang chải đầu cho mình trong gương đồng: "Hoàng thượng đặt ra kỳ hạn, ước chừng nhiều ngày sau Thẩm Huyền cũng đều sẽ ở bên ngoài điều tra."
"Vậy Thái hậu bên kia thì sao? Không có người trông giữ sao?"
"Hoắc Chất không bị bắt về quy án, Hoàng thượng cũng không dễ xử trí Thái hậu nên tạm thời giam nàng trong Từ Ninh Cung, chắc là phải đợi bắt được Hoắc Chất thì mới xử lý được."
Tiêu Trường Ninh cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Hạ Lục: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Hạ Lục buông lược, cúi đầu đứng một bên: "Nô tỳ thấy điện hạ đang chán nên chỉ thuận miệng hỏi."
"Được rồi, ngươi khẩn trương cái gì? Bổn cung cũng không trách ngươi, đêm khuya tĩnh lặng có người có thể nói chuyện cùng cũng khá tốt." Tiêu Trường Ninh duỗi eo: "Ngươi đi xuống đi, bổn cung mệt rồi."
"Vâng." Hạ Lục vén áo hành lễ rồi đi ra ngoài.
Tiêu Trường Ninh nhìn bản thân trong gương, thật lâu sau mới cười khẽ một tiếng đặt sách xuống đi về phía giường.
Nửa đêm ngủ đến mơ màng lại mơ hồ nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, Tiêu Trường Ninh hơi ngẩng đầu, ngay cả đôi mắt cũng không mở chỉ hàm hồ gọi một tiếng: "Thẩm Huyền?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, ngay sau đó là tiếng quần áo rơi xuống rồi chăn bị xốc lên một góc, một thân hình cường kiện rắn chắc mang theo khí lạnh chui vào gắt gao ôm chặt Tiêu Trường Ninh.
Sau đó, nụ hôn như che trời lấp đất một đường đi lên từ cổ nàng rồi lại dừng lại ở khóe miệng.
Tiêu Trường Ninh lập tức tỉnh lại, xung quanh đều là hơi thở cực nóng của Thẩm Huyền.
"Thẩm Huyền, từ từ..... A!"
Thẩm Huyền nuốt âm thanh mỏng manh của nàng vào bụng lại kéo cơ thể nàng sát lại, khiến cho mặt hai người gắt gao dính chặt vào nhau. Hắn nhẹ nhàng cắn môi Tiêu Trường Ninh, trên người mang theo hơi nước lạnh lẽo như vừa mới tắm gội, giọng nói khàn khàn: "Có nhớ ta không?"
Tiêu Trường Ninh nói: "Nhớ...."
Thẩm Huyền hôn càng thêm hăng say.
"Chờ một chút Thẩm Huyền, ta có lời muốn nói với chàng...."
"Có cái gì để mai lại nói."
"Là về Hoắc Chất. Bổn cung nghĩ ra một biện pháp, có thể tương kế tựu kế.... A.... Chàng đừng a a!"
Ánh đuốc u ám khẽ đong đưa, Tiêu Trường Ninh duỗi tay che lại môi mỏng của Thẩm Huyền, đôi mắt phiếm ánh nước yếu ớt nói: "Thẩm Huyền, kinh nguyệt của bổn cung tới rồi chàng không, không thể ở cùng phòng."
Thẩm Huyền dừng lại trên chỗ hôn ở cổ nàng, thật lâu sau hắn mới ngước mắt đôi mắt sâu thẳm lên: "Nàng không muốn?"
"Không phải, ta nguyện ý. Nhưng mà mấy ngày này thật sự không được.... Không tin, chàng cứ kiểm tra đi." Nói xong Tiêu Trường Ninh kéo bàn tay hắn, nhưng chăn đã lộn xộn, nàng không kéo được tay Thẩm Huyền mà lại đụng phải một đồ vật rất nóng không nên sinh ra trên người thái giám.
Tiêu Trường Ninh nhanh chóng rút tay về như bị bõng, gò má trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Làm, làm như thế nào?" Tim Tiêu Trường Ninh đập nhanh như trống, lắp bắp: "Nếu không, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?"
Thẩm Huyền gắt gao nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen nhánh như cuồn cuộn vũ bão, thật lâu sau mới ấm ách nói: "Đưa tay cho ta."
Thân thế của Thẩm Thất, say rượu nói bậy còn có thẳng thắn với nhau trong phòng tắm mang theo hơi nước cùng hương thơm của cánh hoa....
Ký ức vụn vặt xâu chuỗi thành một bức tranh sinh động, Tiêu Trường Ninh mở to mắt "a" một tiếng rồi bỗng nhiên bật người ngồi dậy lại bởi vì cảm thấy đau đầu sau khi say rượu mà lảo đảo ngã vào trong chăn.
Màn lụa lay động, giọng nói trầm ổn của Thẩm Huyền truyền đến: "Nếu đau đầu thì ngủ thêm đi."
Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh nháy mắt đỏ bừng. Nàng kéo chăn che lại nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt lả lướt, giọng nói rầu rĩ truyền ra trong chăn: "Tối hôm qua bổn cung uống say, chàng sẽ không nhân lúc bổn cung say rượu.... Làm cái gì chứ?"
"Bộ dạng này của điện hạ giống như rất thất vọng?"
Thẩm Huyền ước chừng là mới vừa vào cung trở về nên trên người vẫn còn mặc mãng bào cùng ủng. Hắn duỗi tay tháo mũ ô sa xuống đặt trên bàn, xoay người ngồi ở mép giường, một tay sờ lên tai nàng cúi người nhìn: "Nếu không, hiện tại chúng ta đem việc chưa làm xong tối hôm qua..... Làm ngay bây giờ?"
Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, giọng nói trầm thấp truyền vào tai khiến người khác cảm thấy tâm hoảng ý loạn không thể giải thích được.
Hiện tại đã tỉnh rượu nên da mặt Tiêu Trường Ninh cũng mỏng lại. Nàng rụt vai, dưới cái nhìn của Thẩm Huyền ngay cả hai cái tai cũng đều trở nên đỏ bừng, mi mắt run rẩy nói: "Hiện tại đang là ban ngày, không thể tuyên dâm vào ban ngày."
Thẩm Huyền "a" một tiếng ngồi thẳng dậy: "Được, vậy đợi tới buổi tối."
Tiêu Trường Ninh không gật đầu cũng không lắc đầu, nàng mơ màng cảm giác chính mình giống như lọt vào một cái hố.
Tâm tình Thẩm Huyền tựa hồ rất tốt, hắn duỗi tay xoa đầu Tiêu Trường Ninh: "Nếu nàng không buồn ngủ thì đi rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa thôi."
Tiêu Trường Ninh vừa vặn cũng đang đói bụng liền xốc chăn lên, hai bên má trắng phiếm hồng, vừa mặc vừa hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Thẩm Huyền: "Giờ Thìn."
Đông Xưởng luôn luôn dùng bữa đúng giờ Thìn dù mưa gió cũng không thay đổi, Tiêu Trường Ninh đã muộn hơn nửa canh giờ nên cảm thấy áy náy, nói: "Ta dậy muộn."
Thần sắc Thẩm Huyền không thay đổi duỗi tay buộc tốt đai lưng cho nàng, rũ mắt: "Điện hạ cũng không phải là thái giám trong xưởng, ngẫu nhiên dậy muộn có thể thông cảm được."
Tiêu Trường Ninh nhớ lại lúc chính mình mới vừa gả đến Đông Xưởng, nghĩ thầm: Lúc bổn cung lần đầu tiên ăn sáng chung với chàng đến muộn cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút, khi đó chàng cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.....
Giống như cảm nhận được nàng chửi thầm, Thẩm Huyền ngước đôi mắt thâm thúy lên nhìn, một sợi tóc rũ xuống đầu vai: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Tiêu Trường Ninh cười nói: "Bổn cung chỉ đang nghĩ sao Thẩm Đề đốc lại trở nên ôn nhu như vậy?"
Thẩm Huyền cười nhẹ kéo vạt áo nàng lên rồi ôm vào ngực mình: "Điện hạ càng học thêm được cách được đè đầu cưỡi cổ ta, xem ra bản đốc đã quá mức cưng chiều nàng."
Tiêu Trường Ninh lập tức xin tha: "Bổn cung sai rồi."
Thẩm Huyền chỉ nhìn nàng nhưng ánh mắt càng sâu thẳm, ngón tay thon dài mò vào vạt áo, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Mặt mũi Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn hơi mỏng, sợ hắn thật sự dưới ban ngày ban mặt làm mình nên vội vàng cau mày làm ra bộ dạng yếu thế: "Thẩm Huyền, bổn cung đau đầu...."
"Nghe đây Trường Ninh." Thẩm Huyền dán lên vành tai nàng nói: "Bản đốc từ trước đến nay không phải là người ôn nhu gì, nếu nàng lại dụ dỗ bản đốc sợ là không kịp chờ hết một tháng đã ăn nàng."
Tiêu Trường Ninh nhỏ giọng: "Bổn cung cũng không bắt chàng phải nhịn một tháng...."
"Hả?" Ánh mắt Thẩm Huyền chợt nóng lên giống như sói, như hổ.
Tiêu Trường Ninh lập tức che miệng lại: "Ta không phải, ta không có, ta không phải nói bây giờ!"
Thẩm Huyền cắn một cái dưới cái cổ non nớt của nàng, răng nanh cọ xát chỗ kinh mạch ngay gáy như một cách chiếm hữu mang theo cảm giác tê dại run rẩy. Tiêu Trường Ninh không hiểu sao lại mềm nhũn cả người, máu nóng xông lên đỉnh đầu, má trắng ửng đỏ.
Một lát sau, Thẩm Huyền mới buông nàng ra: "Rõ ràng là nàng muốn hầu hạ bản đốc ba tháng, bây giờ ba tháng còn chưa hết hạn ngược lại lại để ta hầu hạ nàng. Mau xuống giường tự mình mặc quần áo đi."
Tiêu Trường Ninh duỗi tay che lại chỗ bị ướt bên gáy rồi "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn xuống giường.
Nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong liền đi vào sảnh chính, lúc này trong sảnh đã dọn xong đồ ăn, Tiêu Trường Ninh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Huyền nhìn bát canh thịt lợn rắc tiêu trên bàn thở dài: "Thơm quá."
Thẩm Huyền đẩy bát canh nóng bốc khói tới trước mặt nàng, khóe miệng hắn giật giật không dễ phát hiện: "Thích thì tốt."
Buổi sáng mùa đông vừa có người trong lòng làm bạn vừa có đồ ăn sáng nóng hổi, canh nóng tản ra mùa hương ấm áp, còn có cái gì có thể làm người hạnh phúc hơn so với cái này sao?
Tiêu Trường Ninh che lại gương mặt đỏ ửng, mắt cũng không chớp tràn đầy ôn nhu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Thẩm Huyền. Mà khi tầm mắt Thẩm Huyền nhìn về phía nàng nàng lại ngượng ngùng dời ánh mắt đi, chờ đến khi Thẩm Huyền không nhìn tới nữa mới dời tầm lên người hắn lần nữa....
Lặp lại như thế mấy lần, Thẩm Huyền rốt cuộc cũng không nhịn được trầm giọng hỏi: "Vì sao điện hạ lại nhìn chằm chằm bản đốc như vậy?"
Tiêu Trường Ninh bị bắt được, lúng ta lúng túng nói: "Nhớ tới việc hôm qua.... Bổn cung thẹn thùng."
Còn biết thẹn thùng? Tối hôm qua ta lại không thấy như vậy.
Thẩm Huyền: "Nếu thẹn thùng thì đừng nhìn bản đốc nữa."
Tiêu Trường Ninh lại nói: "Nhưng ta muốn nhìn."
"...." Thẩm Huyền gắp một miếng thịt dê nướng lên nhét vào miệng nàng, tích chữ như vàng: "Ăn." Nhưng đôi mắt hắn lại càng thêm sâu thẳm giống như đang cố gắng nhẫn nại cái gì.
Lúc trước đồ ăn của Thẩm Huyền đều do Ngô Hữu Phúc phụ trách nhưng từ sau cung biến trong tế tổ đến nay, Hoắc Chất lẩn trốn bên ngoài, Ngô dịch trường phải dẫn thái giám đi truy bắt nên đồ ăn trên dưới trong phủ liền giao cho thái giám khác xử lý, hương vị tất nhiên không bằng trước kia nhưng đồ ăn hôm nay có vẻ khó ăn.
Tiêu Trường Ninh nhấm nuốt thịt dê trong miệng híp mắt nói: "Hương vị thịt dê này...."
Tay Thẩm Huyền cầm chén canh uống hơi dừng, hắn lơ đãng nhìn nàng hỏi: "Như thế nào?"
"Bình thường."
Tiêu Trường Ninh lại cầm cái muỗng ngọc múc một ngụm canh uống, tức khắc nàng biến sắc, nhíu mày chua xót: "Canh thịt heo này mặn quá.... Đầu bếp mới tới trong xưởng là ai vậy? Quá khó ăn."
Mi mắt Thẩm Huyền hơi nhăn, không nói gì.
Tiêu Trường Ninh lại ăn thêm một ngụm mì, nước lèo quá mức thanh đạm nhưng so với món canh mặn kia thì tốt hơn nhiều. Nàng ăn hai miếng vẫn thấy sắc mặt Thẩm Huyền ngưng trọng nhìn chén canh thịt heo kia, liền hỏi: "Thẩm Huyền, sao chàng lại không ăn?"
Thẩm Huyền trầm ngâm một lát rồi giơ tay nói: "Người tới."
Phương Vô Kính đứng hầu bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào rồi khom người hỏi: "Đề đốc có gì phân phó?"
Thẩm Huyền đưa chén canh thịt heo kia tới trước mặt Phương Vô Kính trầm giọng: "Mang cho chó ăn đi."
Tiêu Trường Ninh gác đũa xuống, cảm giác kỳ quái nghĩ: Đầu bếp cũng chỉ làm một chén canh không ngon, sao Thẩm Huyền lại phản ứng lớn như vậy?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, tay Phương Vô Kính đã cầm lấy chén canh, lại nhìn thấy bên trong vẫn còn nước canh bốc khói liền nói: "Đề đốc, đây không phải là do ngài tự mình làm vào buổi sáng...."
Thẩm Huyền nhàn nhạt giương mắt, Phương Vô Kính hiểu được chính mình đã lắm miệng liền lập tức im lặng bưng chén canh đi ra ngoài.
"Chờ đã!" Biết là Thẩm Huyền tự mình nấu canh Tiêu Trường Ninh cảm động trong lòng vội ngồi dậy: "Đem về đây, bổn cung muốn uống!"
Phương Vô Kính xoay người, Thẩm Huyền lại nói: "Đem ra đi."
Phương Vô Kính giống như con quay đành phải quay lại lần nữa.
"Thẩm Huyền...." Tiêu Trường Ninh nhìn hắn cầu xin.
"Lần đầu tiên ta xuống bếp nên không biết phải làm như thế nào mới đúng, món này không ngon thì đừng ăn." Ánh mắt Thẩm Huyền mềm mại: "Nàng ăn mì đi."
Tiêu Trường Ninh thấp thỏm bất an hỏi: "Mì cũng là chàng làm sao?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, nhìn Phương Vô Kính nâng cằm ý bảo hắn mau đi.
Tiêu Trường Ninh lúc này mới yên lòng gắp mì đưa vào miệng cẩn thận thưởng thức hương vị, nàng liên tục gật đầu: "Ăn ngon, đây là món ăn tốt nhất mà bổn cung từng ăn qua."
Nàng cười đến mức đôi mắt cũng đều cong thành lưỡi liềm, Thẩm Huyền biết nàng hơn phân nửa là đang trấn an nịnh hót mình liền cười nhạo một tiếng: "Điện hạ nói xạo như thế không cảm thấy trái lương tâm sao?"
"Không xạo đâu, mỗi chữ đều là thật." Tiêu Trường Ninh xoa mũi, nụ cười trong mắt càng thêm xán lạn: "Bổn cung chưa bao giờ nghĩ tới chàng lại chịu dùng đôi tay chỉ biết múa đao đó làm canh cho bổn cung, chỉ vì để lấy lòng bổn cung. Trước kia, tuy rằng ngày ngày đều ăn sơn hải hải vị nhưng nói cho cùng, mấy cái đó cũng không thể so được với chén canh mì trước mặt này."
Thẩm Huyền: "Thần đang theo đuổi điện hạ, việc nhỏ đó cũng là điều nên làm."
Trong mắt Tiêu Trường Ninh hiện lên ánh sáng kiên trì nói: "Vậy cũng phải cảm ơn chàng."
Nói ra cũng thật xấu hổ, trong cuộc hôn nhân kinh thế hãi tục này nhìn như là Tiêu Trường Ninh bị hại nhiều hơn nhưng Tiêu Trường Ninh lại rất rõ ràng, bề ngoài bản thân trừ bỏ được Thẩm Huyền che chở thì hắn cũng chưa bao giờ cho nàng cái gì. Rốt cuộc từ khi nàng gả cho Thẩm Huyền, Thẩm Huyền đã đứng trên đỉnh núi được vạn người kính ngưỡng.
Đông Xưởng Đề đốc Thẩm Huyền cũng chỉ là một người thường bị bắt khoác lên túi da của ác quỷ mà thôi.
Trong lúc cảm động, Phương Vô Kính đứng ngoài cửa thổi một tiếng sáo, con chó mực Thẩm Huyền nuôi nghe được liền đi đến.Phương Vô Kính đặt chén canh thịt heo thất bại kia trên đất ý bảo chó mực mau ăn đi.
Ai ngờ con chó mực kia chỉ ngửi nước canh liền đưa cho Phương Vô Kính một cái liếc nhìn đầy khinh thường, rồi thản nhiên bỏ đi.....
Bỏ đi....
Lần đầu tiên Thẩm Huyền nấy canh ngay cả chó cũng không muốn ăn.
Chuyện này có chút xấu hổ.
Phương Vô Kính sờ mũi, đứng ngoài cửa nói: "Đề đốc, có lẽ.... Tiểu Lâm tử có thể ăn đó?"
Mặt Thẩm Huyền vẫn trầm như nước, giống như đang suy nghĩ đêm nay nên hầm thịt chó hay vẫn là nên nấu đầu chó.
Tiêu Trường Ninh quan sát thần sắc hắn cẩn thận nói: "Kỳ thật mì này cũng không tệ lắm bổn cung cảm thấy khá tốt, thật đấy."
"Được rồi, lần sau vẫn nên để đầu bếp làm đi." Thẩm Huyền chậm rãi dùng xong đồ ăn sáng, nhìn Tiêu Trường Ninh: "Hôm nay còn cần phải tiến cung diện thánh, cơm trưa sẽ không về nên nàng không cần chờ ta."
Nghe vậy Tiêu Trường Ninh có chút thất vọng. Nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Chính là chuyện đuổi bắt Hoắc Chất?"
Thẩm Huyền gật đầu: "Hoắc Chất một ngày không bị bắt thì Hoàng thượng cũng không thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế được."
"Hoàn nhi càng trưởng thành càng thêm đa nghi." Tiêu Trường Ninh suy đoán nhất định Tiêu Hoàn đã cho Thẩm Huyền một cái kỳ hạn, nếu trong kỳ hạn quy định mà không bắt được Hoắc Chất đúng lúc trở thành cái cớ cho hắn bắt lấy Đông Xưởng.
Nỗi lòng Tiêu Trường Ninh nhất thời phức tạp.
Thẩm Huyền dùng xong đồ ăn sáng liền ra cửa, sau đó quả nhiên một ngày cũng chưa về.
Ban đêm gió thổi dồn dập, bầu trời đêm đen kịt tựa hồ lại có tuyết lớn rơi xuống.
Tiêu Trường Ninh rửa mặt chải đầu xong liền chống cằm ngồi trước bàn trang điểm, ngóng nhìn bản thân trong gương đồng phát ngốc. Đã là canh ba giờ Tuất, Thẩm Huyền còn chưa trở về.
Buổi chiều kinh nguyệt tới nên nàng có chút lạnh liền ôm áo lông chồn cùng lò sưởi trên tay, một bên đọc sách chờ Thẩm Huyền trở về. Hạ Lục đứng ở phía sau nàng, dừng lược ngọc chải từng sợi tóc đã khô, nói chuyện phiếm cùng nàng: "Điện hạ, Thẩm Đề đốc ra ngoài lâu như vậy là có việc gì gấp sao?"
"Chắc là vậy." Tiêu Trường Ninh thuận miệng trả lời.
Hạ Lục cầm lược chải đầu cho nàng: "Cũng khó trách được, cung biến trong tế tổ đã trôi qua mấy ngày mà Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vẫn lẩn trốn bên ngoài, lòng người chắc cũng hoảng sợ nên đều trông ngóng Đông Xưởng cùng Hình bộ có thể sớm ngày bắt được nghịch tặc trở về quy án."
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh hơi dừng, nàng nâng mắt lên sau quyển sách nhìn chăm chú Hạ Lục đang chải đầu cho mình trong gương đồng: "Hoàng thượng đặt ra kỳ hạn, ước chừng nhiều ngày sau Thẩm Huyền cũng đều sẽ ở bên ngoài điều tra."
"Vậy Thái hậu bên kia thì sao? Không có người trông giữ sao?"
"Hoắc Chất không bị bắt về quy án, Hoàng thượng cũng không dễ xử trí Thái hậu nên tạm thời giam nàng trong Từ Ninh Cung, chắc là phải đợi bắt được Hoắc Chất thì mới xử lý được."
Tiêu Trường Ninh cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Hạ Lục: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Hạ Lục buông lược, cúi đầu đứng một bên: "Nô tỳ thấy điện hạ đang chán nên chỉ thuận miệng hỏi."
"Được rồi, ngươi khẩn trương cái gì? Bổn cung cũng không trách ngươi, đêm khuya tĩnh lặng có người có thể nói chuyện cùng cũng khá tốt." Tiêu Trường Ninh duỗi eo: "Ngươi đi xuống đi, bổn cung mệt rồi."
"Vâng." Hạ Lục vén áo hành lễ rồi đi ra ngoài.
Tiêu Trường Ninh nhìn bản thân trong gương, thật lâu sau mới cười khẽ một tiếng đặt sách xuống đi về phía giường.
Nửa đêm ngủ đến mơ màng lại mơ hồ nghe được tiếng mở cửa đóng cửa, Tiêu Trường Ninh hơi ngẩng đầu, ngay cả đôi mắt cũng không mở chỉ hàm hồ gọi một tiếng: "Thẩm Huyền?"
Thẩm Huyền "ừ" một tiếng, ngay sau đó là tiếng quần áo rơi xuống rồi chăn bị xốc lên một góc, một thân hình cường kiện rắn chắc mang theo khí lạnh chui vào gắt gao ôm chặt Tiêu Trường Ninh.
Sau đó, nụ hôn như che trời lấp đất một đường đi lên từ cổ nàng rồi lại dừng lại ở khóe miệng.
Tiêu Trường Ninh lập tức tỉnh lại, xung quanh đều là hơi thở cực nóng của Thẩm Huyền.
"Thẩm Huyền, từ từ..... A!"
Thẩm Huyền nuốt âm thanh mỏng manh của nàng vào bụng lại kéo cơ thể nàng sát lại, khiến cho mặt hai người gắt gao dính chặt vào nhau. Hắn nhẹ nhàng cắn môi Tiêu Trường Ninh, trên người mang theo hơi nước lạnh lẽo như vừa mới tắm gội, giọng nói khàn khàn: "Có nhớ ta không?"
Tiêu Trường Ninh nói: "Nhớ...."
Thẩm Huyền hôn càng thêm hăng say.
"Chờ một chút Thẩm Huyền, ta có lời muốn nói với chàng...."
"Có cái gì để mai lại nói."
"Là về Hoắc Chất. Bổn cung nghĩ ra một biện pháp, có thể tương kế tựu kế.... A.... Chàng đừng a a!"
Ánh đuốc u ám khẽ đong đưa, Tiêu Trường Ninh duỗi tay che lại môi mỏng của Thẩm Huyền, đôi mắt phiếm ánh nước yếu ớt nói: "Thẩm Huyền, kinh nguyệt của bổn cung tới rồi chàng không, không thể ở cùng phòng."
Thẩm Huyền dừng lại trên chỗ hôn ở cổ nàng, thật lâu sau hắn mới ngước mắt đôi mắt sâu thẳm lên: "Nàng không muốn?"
"Không phải, ta nguyện ý. Nhưng mà mấy ngày này thật sự không được.... Không tin, chàng cứ kiểm tra đi." Nói xong Tiêu Trường Ninh kéo bàn tay hắn, nhưng chăn đã lộn xộn, nàng không kéo được tay Thẩm Huyền mà lại đụng phải một đồ vật rất nóng không nên sinh ra trên người thái giám.
Tiêu Trường Ninh nhanh chóng rút tay về như bị bõng, gò má trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Làm, làm như thế nào?" Tim Tiêu Trường Ninh đập nhanh như trống, lắp bắp: "Nếu không, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?"
Thẩm Huyền gắt gao nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen nhánh như cuồn cuộn vũ bão, thật lâu sau mới ấm ách nói: "Đưa tay cho ta."
Bình luận facebook