Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Phá Đạo
Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư có một nhà tù dùng để giam giữ trọng phạm hoàng đế ban tội, nơi đó cùng hình ngục của Đông Xưởng được xưng là hai nơi đáng sợ nhất kinh thành.
Mà lúc này trong tầng cuối cùng của nhà tù âm trầm đó một mùi máu tươi trộn lẫn với hơi thở hôi thối làm người buồn nôn ập đến trước mặt, trong hơi nước mê mang loáng thoáng truyền đến giọng hát đứt quãng.
"Hạnh hoa nở một thôn, gió thổi mưa phùn trong buổi tối, vặn dặm Tây Sơn, y phục nhẹ ướt dính tàn hồng...."
Đó là một giọng nói trong sáng của thiếu niên, âm cuối cao lên mang theo một chút nghịch ngợm nhưng ở trong nhà ngục lạnh băng đen tối này lại có vẻ vô cùng quỷ dị, lộ ra sự âm trầm làm người không rét mà run.
Việt Dao theo thường lệ đi thị sát ngục giam, lúc đi đến trước hàng rào sắt ở tầng cuối thì lại thấy khóa cửa đã bị người khác mở ra. Bên trong hàng rào là thềm đá uốn lượn kéo dài đến tầng hầm đen như mực, giọng hát không có nhạc vẫn vang lên đứt quãng như bị mạng nhện trói buộc.
Giọng hát này vô cùng quen thuộc. Việt Dao nhíu mày hỏi ngục tốt: "Bệ hạ tới đây làm gì? Tới lúc nào?"
"Bẩm Sử phủ đại nhân Hoàng thượng mới tới đây chưa được mười lăm phút, cũng không làm gì, ngài chỉ canh giữ Thái hậu...." Giống như ý thức được cái gì ngục tốt hoảng hốt vội sửa lời: "Vừa canh giữ phế Thái hậu vừa hát."
Việt Dao ôm đao đứng dựa trên tường, ánh đuốc chiếu trên khuôn mặt anh khí của nàng càng thêm vài phần mềm mại.
Sau một lúc lâu nàng nói: "Xem bên trong cho tốt đừng để xảy ra chuyện."
Ngục tốt lĩnh mệnh: "Vâng."
Hơi ẩm dưới tầng cuối thật sự quá cao, Việt Dao xưa nay cũng không thích nên sau khi dặn dò xong mọi việc liền xoay người đi ra đứng dưới hiên, ngơ ngẩn nhìn mặt trăng ẩn sau tầng mây.
"Hoàng thượng vẫn nhớ rõ bài hát này." Việt Dao bỗng nhiên phát ra một tiếng cảm khái nhẹ, sau một lát tự nhủ rồi buông tiếng thở dài: "Có lẽ ta nên chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt."
"Đây là bài hát lúc còn sống mẫu phi trẫm yêu thích nhất, ngay cả phụ hoàng cũng thích nghe nên thường thường sẽ bồi bà vừa đánh đàn vừa ca hát, một lần ngồi chơi chính là cả ngày." Bên trong tầng thủy lao dưới cùng, Tiêu Hoàn vẫn mặc kim long bào màu đỏ hôm cung yến, hắn ngồi ngay ngắn trên cái ghế sạch sẽ duy nhất ở đây, khuôn mặt trắng nõn chìm trong bóng đêm khó phân biệt được.
Hắn rõ ràng đang cười nhưng ý cười chưa từng chạm đến đáy mắt.
Thủy lao là một tòa nhà có hồ nước dưới nền đất, đáy ao không sâu, khó khăn lắm mới đến được cổ của người trưởng thành. Lúc này thời tiết đang rét đậm, nước bên trong vẩn đục lạnh như đao tản mát ra từng trận thối rữa khó chịu, nếu là vào mùa hè thì càng thêm đáng sợ toàn bộ ao nước đen đều có màu xanh, trên mặt nước trôi nổi đầy xác bò sát chết đuối.
Ánh mắt Tiêu Hoàn nhìn về phía nữ nhân bị xích sắt khóa lại trong ao: "Trẫm đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của mẹ đẻ, thứ duy nhất còn nhớ rõ chính là bài hát năm đó bà thường hay hát này, còn bà thì sao? Bà còn nhớ rõ không?"
Cả người Lương Thái hậu chìm trong làn nước vừa dơ vừa lạnh, xích sắt khóa chặt cổ tay của bà kéo hai cánh tay bà lên cao. Môi bà run rẩy trắng bệch không nói ra lời, làn nước kia đã qua tới ngực nàng hơn nữa tốc độ còn đang liên tục thong thả dâng lên.
"Tiểu súc sinh...." Bà cắn răng mắn: "Có bản lĩnh thì.... Ngươi giết ai gia đi!"
"Ai gia? Đến lúc này rồi mà bà vẫn còn mặt mũi tự xưng là "ai gia"? Hoắc Chất đã chết, tuy trẫm không giết bà được nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để bà sống tốt."
Tiêu Hoàn cười nhẹ rồi đứng dậy cách hàng rào sắt nhìn bộ dạng thống khổ của bà: "Nước này sẽ từ từ dâng lên đè lên ngực cùng yết hầu bà, khiến bà hô hấp khó khăn nói không ra lời. Chờ đến lúc nước ngập đến cổ bà sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị đập vụn, vừa khó chịu vừa đau. Nhưng mà không cần lo, lúc bà sắp nghẹn chết dòng nước sẽ rút về đến eo để cho bà thời gian hít thở rồi lại từ từ dâng lên, ngày qua ngày như thế sẽ khiến bà giãy giụa giữa khe hở sống và chết.... Bà sẽ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khó chịu, muốn sống không được mà chết cũng không xong."
Hắn hơi dừng lại rồi sau đó ôm cánh tay tiếp tục nói: "A suýt nữa đã quên. Năm đó chính bà đã dùng tòa thủy lao này bức tử một đám trọng thần bên người phụ hoàng, chỗ tàn nhẫn của nó bà hẳn phải quen thuộc hơn người khác nhỉ?"
Dòng nước ào ào khuấy động làm xích sắt phát ra tiếng vang thanh thúy, Lương Thái hậu điên cuồng giãy giụa: "Ai gia thật hối hận.... Lúc trước đã không bóp chết ngươi! Ngươi là kẻ lừa đảo!"
Tiêu Hoàn cười to. Nụ cười của hắn rất tươi tắn lộ ra tính trẻ con của thiếu niên, giống như một con sâu phá kén mà ra chậm rãi vuốt cánh.
"Hiện tại nói hối hận hay không cũng còn ý nghĩa sao? Trẫm đã từng rất sợ bà, mỗi đêm sẽ tỉnh dậy từ trong ác mộng trợn mắt một đêm không ngủ lại nơm nớp lo sợ bản thân nói sai một chữ, làm sai một chuyện thì sẽ bị bà xử tử giống như Tĩnh Vương huynh. Nhưng mà dần dần trẫm không còn sợ nữa, mỗi nỗi sợ của trẫm đối với bà đều hóa thành hận ý báo thù. Bởi vì trẫm biết chỉ có cường giả mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình!"
Tiêu Hoàn nhìn kỹ tù nhân của hắn, nữ nhân này đã từng mang đến sự sợ hãi cùng run rẩy từ sâu trong linh hồn cho hắn, giống như một đám mây đen bao phủ không thể vứt đi trong lòng hắn khiến hắn không có biện pháp thở dốc....Mà hiện tại bà lại chỉ có thể giống như một con chó già bị rút răng, vô lực hướng chính mình sủa như điên.
"Trẫm đã làm được."
Thân hình Lương Thái hậu bởi vì phẫn nộ cùng rét lạnh mà run rẩy làm cho xích sắt cũng phát ra âm thanh ào ào quanh quẩn trong thủy lao lạnh lẽo như một khúc chiêu hồn thê lương.
"Ngươi sẽ không được chết tử tế...." Nước trong hồ đã ngập đến cổ Lương Thái hậu, mỗi một chữ bà nói đều như phát ra từ kẽ răng nguyền rủa người thắng đứng trước bà — đế vương nhỏ tuổi đã từng bị bà đùa bỡn.
"Tiêu Hoàn! Ngươi cùng cha mẹ ngươi.... xuống địa ngục.... không được chết tử tế!"
Tiêu Hoàn thờ ơ: "Yên tâm dù là xuống địa ngục thì cũng là bà đi trước trẫm." Nói xong con ngươi hắn tối sầm lại, giọng nói đầy sự phức tạp: "Lại nói tiếp trẫm thật sự bội phục bà. Bà vì bảo toàn tính mạng của mình mà có thể không do dự giết chết người yêu của mình, nhưng.... trẫm không làm được."
"Hoắc, Hoắc Chất...." Nhắc tới Hoắc Chất điên cuồng cùng căm hận trên mặt Lương Thái hậu nháy mắt sụp đổ hóa thành thần sắc vô cùng thống khổ. Nước ngập qua yết hầu bà khiến cho bà không thể không liều mạng ngưỡng đầu hô hấp, hai mắt vì hít thở không thông mà mở to tràn ngập tơ máu.
Tiêu Hoàn xoay người tự giễu: "Trẫm không tuyệt tình được như bà."
Một khắc khi van nước mở ra làm mực nước nhanh chóng giảm xuống, lúc này Lương Thái hậu mới thống khổ ho sặc sụa không khí nhanh chóng tràn vào phổi mang theo cảm giác đau nhức như bị dao cắt.
"Ngươi cho rằng.... ngươi có được con chó Thẩm Huyền kia.... thì có thể.... không lo lắng mọi chuyện sao.... Khụ khụ!" Giọng nói nghẹn ngào của Lương Thái hậu giống như ác, đứt quãng nói: "Ngươi cho rằng ngươi đã khống chế được tất cả sao, trên thực tế.... ngay cả con chó kia.... có bị thiến sạch sẽ hay không.... ngươi cũng không biết, thật đáng thương! Ha ha ha.... Khụ! Khụ khụ khụ!"
Bởi vì cười quá mức mãnh liệt, bà khom người che ngực lại ho kịch liệt như muốn ho ra lục phủ ngũ tạng.
Tiếng nước ào ào làm cho mùi hôi thối trong không khí càng đậm.
Tiêu Hoàn quay đầu lại, ý cười trong mắt dần tan đi cứ đứng yên như vậy trầm giọng hỏi: "Bà nói cái gì?"
"Ngươi cũng biết vị tỷ tỷ tốt kia của ngươi vì sao phải một mực khăng khăng ăn vạ Đông Xưởng không? Nếu không có ẩn tình gì chẳng lẽ đường đường là trưởng công chúa sẽ lại cam tâm ở bên một thái giám không thể sinh đẻ?"
"Bởi vì bọn họ yêu nhau."
"Yêu nhau? Ha ha buồn cười! Không ngại nói cho ngươi biết Hạ Lục.... chính là mật thám ai gia chôn bên người Tiêu Trường Ninh, chuyện nàng ta hoài nghi tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ." Trong cổ Lương Thái hậu phát ra âm thanh vẩn đục chậm rãi giương mắt gằn từng chữ: "Tiểu súc sinh, ngôi vị hoàng đế của ngươi.... sợ là cũng không ngồi yên."
Trong mắt Tiêu Hoàn xẹt qua một tia âm trầm nhưng ngay sau đó rất nhanh đã khôi phục như thường. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay cười như không cười nói: "Đúng là kế ly gián tốt nhưng đáng tiếc trẫm sẽ không bị ngươi điều khiển nữa."
Dứt lời hắn xoay người loại tươi cười dần nhạt đi, hai bờ vai non nớt căng lên trở về với uy nghiêm của đế vương.
Lại là một đêm vật đổi sao dời, nhật thăng nguyệt lạc, tia nắng ban mai nhẹ nhàng buông xuống trong tiếng gà gáy.
*Nhật thăng nguyệt lạc: Mặt trời mọc mặt trăng lặn.
"Hạnh hoa nở một thôn, gió thổi mưa phùn trong buổi tối, vạn dặm Tây Sơn, y phục nhẹ ướt dính tàn hồng. Bất giác xuân lại tới, chim đỗ quyên hót dưới cành liễu, đường dài không thấy, sóng mắt dày đặc mưa bụi...."
Bên trong trướng mềm mại, Tiêu Trường Ninh vươn một cánh tay trắng như tuyết lên, ngón tay nhẹ nhàng phác thảo gương mặt an tỉnh đang ngủ của Thẩm Huyền, trong miệng ngâm nga một giai điệu nhỏ đứt quãng, giọng nói mang theo cơn lười biếng sau khi ngủ dậy giống như một cọng lông chim nhẹ nhàng.
Kỳ thật Thẩm Huyền đã sớm tỉnh. Hắn đã dưỡng thành thói quen trời còn chưa sáng liền rời giường huấn luyện tuần tra nhưng hôm nay lại phá lệ nằm trên giường, cả người trần trụi ôm lấy thân hình mềm mại của Tiêu Trường Ninh nghe nàng lười biếng ngâm nga, dù có như thế nào cũng không muốn buông tay.
Năm tháng yên bình có lẽ là như vậy.
"Nàng hát bài gì vậy?" Thẩm Huyền bắt được bàn tay lộn xộn của nàng đưa đến bên môi hôn một cái, một cái tay khác lại ôm eo nàng lòng bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt tinh tế.
"Một bài hát nhỏ không có tên của nương ta. Nhưng mà trước kia phụ hoàng rất thích nên vẫn luôn để nương hát ru ông đi vào giấc ngủ." Tiêu Trường Ninh hừ một tiếng, đêm qua quá điên cuồng làm eo lưng nàng đau nhức thật sự, bên trong bắp đùi càng là một mảng xanh tím hỗn loạn.
Thẩm Huyền thấy nàng không khỏe liền sửa lại lực đạo, không nặng không nhẹ xoa eo cho nàng rồi lại dán sát bên tai hôn một cái, hắn thấp giọng: "Cho nên nàng đang ru ta đi vào giấc ngủ sao? Hử?"
Một tiếng "hử" kia vô cùng quyến rũ.
Sắc mặt Tiêu Trường Ninh đỏ lên đè lại bàn tay không thành thật kia, nàng như lâm đại địch nói: "Chàng làm gì vậy?"
"Xem nàng vẫn còn sức lực ca hát chắc là tối qua ta không hầu hạ thỏa đáng nhỉ." Thẩm Huyền rũ mắt nhìn nàng nụ cười có chút bất đắc dĩ rồi lại xoay người đè trên người nàng, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại nên tiếp tục."
"Từ bỏ Thẩm Huyền, ta quá mệt mỏi!" Tiêu Trường Ninh kêu khổ không ngừng vội duỗi tay chống trên lòng ngực trần trụi của hắn, vành tai đỏ ửng: "Mỗi ngày công việc của chàng rất nhiều vẫn là không cần đam mê việc giường chiếu thì mới tốt...."
"Hôm nay ta có thể bồi nàng cả ngày." Thẩm Huyền cắn lên cái cổ yếu ớt của nàng, vừa liếm vừa cắn nhẹ lên chỗ thịt non mềm đó.
Tiêu Trường Ninh run rẩy. Hai người đều trần trụi da thịt dán sát nhau, biến hóa trên người hắn thật sự quá mức rõ ràng....
Tiêu Trường Ninh quả thực muốn khóc, nàng nhớ lại buổi tối điên cuồng hôm qua nhịn không được run rẩy, vô cùng đáng thương kêu lên: "Thẩm Huyền, ta chịu không nổi...."
Tuy rằng lúc này không làm tới cùng nhưng hai người vẫn cọ xát hồi lâu trên giường rồi mới ngừng.
Cả người Thẩm Huyền trần trụi bước xuống giường, cơ bắp màu mật hiện rõ dưới tia nắng ban mai mùa đông giống như được thần tạo ra, mỗi một chỗ phồng lên đều tràn đầy sức mạnh. Chân hắn rất dài nói chung người có chân dài thì thường eo sẽ ngắn nhưng hắn một chút cũng không như vậy, thân cao chân dài, cơ bụng rõ ràng, đường cong chỗ xương hông cũng rõ ràng kéo dài đến chỗ bí ẩn nào đó làm người phải phẫn nộ....
Ngay sau đó bộ quần áo trắng phủ lên người che lại thân hình mạnh mẽ của hắn.
Thẩm Huyền mặc y phục chỉnh tề xong lại khôi phục sự đoan trang khí thế của Đề đốc Đông Xưởng. Hắn ngồi trước giường tự mình hầu hạ Tiêu Trường Ninh mặc quần áo sau đó nhẹ nhàng hôn trên mặt nàng một cái: "Hôm nay sẽ có người đưa áo cưới cùng lụa hỉ lại đây, trong phủ không có nữ quyến khác đến lúc đó còn phải vất vả nàng hỗ trợ nhìn xem."
"Áo cưới?" Tiêu Trường Ninh xoa cái eo đau nhức không thôi lại lấy một tư thế cực kì mất tự nhiên ngồi trên giường thắc mắc nói: "Ai muốn xuất giá? Hay là chàng phải đón dâu?"
"Nói bậy gì đó. Ta đã nói rồi nàng chính là nữ nhân duy nhất của ta, hiện tại như thế về sau cũng vẫn như thế." Ngữ khí Thẩm Huyền chắc chắn không thể cãi lại. Hắn ngồi xổm trên đất làm thành tư thế thần phục rồi chậm rãi mang giày thêu tinh xảo cho nàng.
Tiêu Trường Ninh kêu nhỏ một tiếng: "Ai, chàng nhẹ chút chân ta thật sự đau."
"Hả?" Thẩm Huyền cố ý trêu chọc nàng, lòng bàn tay theo cẳng chân nàng hướng lên vuốt ve nghiêm mặt nói: "Ai làm chân nàng bị thương?"
Nhớ lại tư thế mắt cỡ tối hôm qua tai Tiêu Trường Ninh lập tức đỏ lên, nàng nhẹ nhàng đá văng bàn tay không thành thật của hắn giận dỗi: "Biết rõ còn cố hỏi!"
Trong mắt Thẩm Huyền tràn đầy vui sướng.
"Chàng còn chưa trả lời ta! Rốt cuộc là áo cưới cho ai?" Tiêu Trường Ninh không buông tha mà vẫn tiếp tục truy vấn: "Nơi này đều là thái giám trừ bỏ chàng còn có ai sẽ cưới vợ."
"Đến lúc đó nàng sẽ biết." Thẩm Huyền ôm nàng xuống giường, lấy tư thế ôm này hôn lên môi nàng.
Mà lúc này trong tầng cuối cùng của nhà tù âm trầm đó một mùi máu tươi trộn lẫn với hơi thở hôi thối làm người buồn nôn ập đến trước mặt, trong hơi nước mê mang loáng thoáng truyền đến giọng hát đứt quãng.
"Hạnh hoa nở một thôn, gió thổi mưa phùn trong buổi tối, vặn dặm Tây Sơn, y phục nhẹ ướt dính tàn hồng...."
Đó là một giọng nói trong sáng của thiếu niên, âm cuối cao lên mang theo một chút nghịch ngợm nhưng ở trong nhà ngục lạnh băng đen tối này lại có vẻ vô cùng quỷ dị, lộ ra sự âm trầm làm người không rét mà run.
Việt Dao theo thường lệ đi thị sát ngục giam, lúc đi đến trước hàng rào sắt ở tầng cuối thì lại thấy khóa cửa đã bị người khác mở ra. Bên trong hàng rào là thềm đá uốn lượn kéo dài đến tầng hầm đen như mực, giọng hát không có nhạc vẫn vang lên đứt quãng như bị mạng nhện trói buộc.
Giọng hát này vô cùng quen thuộc. Việt Dao nhíu mày hỏi ngục tốt: "Bệ hạ tới đây làm gì? Tới lúc nào?"
"Bẩm Sử phủ đại nhân Hoàng thượng mới tới đây chưa được mười lăm phút, cũng không làm gì, ngài chỉ canh giữ Thái hậu...." Giống như ý thức được cái gì ngục tốt hoảng hốt vội sửa lời: "Vừa canh giữ phế Thái hậu vừa hát."
Việt Dao ôm đao đứng dựa trên tường, ánh đuốc chiếu trên khuôn mặt anh khí của nàng càng thêm vài phần mềm mại.
Sau một lúc lâu nàng nói: "Xem bên trong cho tốt đừng để xảy ra chuyện."
Ngục tốt lĩnh mệnh: "Vâng."
Hơi ẩm dưới tầng cuối thật sự quá cao, Việt Dao xưa nay cũng không thích nên sau khi dặn dò xong mọi việc liền xoay người đi ra đứng dưới hiên, ngơ ngẩn nhìn mặt trăng ẩn sau tầng mây.
"Hoàng thượng vẫn nhớ rõ bài hát này." Việt Dao bỗng nhiên phát ra một tiếng cảm khái nhẹ, sau một lát tự nhủ rồi buông tiếng thở dài: "Có lẽ ta nên chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt."
"Đây là bài hát lúc còn sống mẫu phi trẫm yêu thích nhất, ngay cả phụ hoàng cũng thích nghe nên thường thường sẽ bồi bà vừa đánh đàn vừa ca hát, một lần ngồi chơi chính là cả ngày." Bên trong tầng thủy lao dưới cùng, Tiêu Hoàn vẫn mặc kim long bào màu đỏ hôm cung yến, hắn ngồi ngay ngắn trên cái ghế sạch sẽ duy nhất ở đây, khuôn mặt trắng nõn chìm trong bóng đêm khó phân biệt được.
Hắn rõ ràng đang cười nhưng ý cười chưa từng chạm đến đáy mắt.
Thủy lao là một tòa nhà có hồ nước dưới nền đất, đáy ao không sâu, khó khăn lắm mới đến được cổ của người trưởng thành. Lúc này thời tiết đang rét đậm, nước bên trong vẩn đục lạnh như đao tản mát ra từng trận thối rữa khó chịu, nếu là vào mùa hè thì càng thêm đáng sợ toàn bộ ao nước đen đều có màu xanh, trên mặt nước trôi nổi đầy xác bò sát chết đuối.
Ánh mắt Tiêu Hoàn nhìn về phía nữ nhân bị xích sắt khóa lại trong ao: "Trẫm đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của mẹ đẻ, thứ duy nhất còn nhớ rõ chính là bài hát năm đó bà thường hay hát này, còn bà thì sao? Bà còn nhớ rõ không?"
Cả người Lương Thái hậu chìm trong làn nước vừa dơ vừa lạnh, xích sắt khóa chặt cổ tay của bà kéo hai cánh tay bà lên cao. Môi bà run rẩy trắng bệch không nói ra lời, làn nước kia đã qua tới ngực nàng hơn nữa tốc độ còn đang liên tục thong thả dâng lên.
"Tiểu súc sinh...." Bà cắn răng mắn: "Có bản lĩnh thì.... Ngươi giết ai gia đi!"
"Ai gia? Đến lúc này rồi mà bà vẫn còn mặt mũi tự xưng là "ai gia"? Hoắc Chất đã chết, tuy trẫm không giết bà được nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để bà sống tốt."
Tiêu Hoàn cười nhẹ rồi đứng dậy cách hàng rào sắt nhìn bộ dạng thống khổ của bà: "Nước này sẽ từ từ dâng lên đè lên ngực cùng yết hầu bà, khiến bà hô hấp khó khăn nói không ra lời. Chờ đến lúc nước ngập đến cổ bà sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị đập vụn, vừa khó chịu vừa đau. Nhưng mà không cần lo, lúc bà sắp nghẹn chết dòng nước sẽ rút về đến eo để cho bà thời gian hít thở rồi lại từ từ dâng lên, ngày qua ngày như thế sẽ khiến bà giãy giụa giữa khe hở sống và chết.... Bà sẽ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khó chịu, muốn sống không được mà chết cũng không xong."
Hắn hơi dừng lại rồi sau đó ôm cánh tay tiếp tục nói: "A suýt nữa đã quên. Năm đó chính bà đã dùng tòa thủy lao này bức tử một đám trọng thần bên người phụ hoàng, chỗ tàn nhẫn của nó bà hẳn phải quen thuộc hơn người khác nhỉ?"
Dòng nước ào ào khuấy động làm xích sắt phát ra tiếng vang thanh thúy, Lương Thái hậu điên cuồng giãy giụa: "Ai gia thật hối hận.... Lúc trước đã không bóp chết ngươi! Ngươi là kẻ lừa đảo!"
Tiêu Hoàn cười to. Nụ cười của hắn rất tươi tắn lộ ra tính trẻ con của thiếu niên, giống như một con sâu phá kén mà ra chậm rãi vuốt cánh.
"Hiện tại nói hối hận hay không cũng còn ý nghĩa sao? Trẫm đã từng rất sợ bà, mỗi đêm sẽ tỉnh dậy từ trong ác mộng trợn mắt một đêm không ngủ lại nơm nớp lo sợ bản thân nói sai một chữ, làm sai một chuyện thì sẽ bị bà xử tử giống như Tĩnh Vương huynh. Nhưng mà dần dần trẫm không còn sợ nữa, mỗi nỗi sợ của trẫm đối với bà đều hóa thành hận ý báo thù. Bởi vì trẫm biết chỉ có cường giả mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình!"
Tiêu Hoàn nhìn kỹ tù nhân của hắn, nữ nhân này đã từng mang đến sự sợ hãi cùng run rẩy từ sâu trong linh hồn cho hắn, giống như một đám mây đen bao phủ không thể vứt đi trong lòng hắn khiến hắn không có biện pháp thở dốc....Mà hiện tại bà lại chỉ có thể giống như một con chó già bị rút răng, vô lực hướng chính mình sủa như điên.
"Trẫm đã làm được."
Thân hình Lương Thái hậu bởi vì phẫn nộ cùng rét lạnh mà run rẩy làm cho xích sắt cũng phát ra âm thanh ào ào quanh quẩn trong thủy lao lạnh lẽo như một khúc chiêu hồn thê lương.
"Ngươi sẽ không được chết tử tế...." Nước trong hồ đã ngập đến cổ Lương Thái hậu, mỗi một chữ bà nói đều như phát ra từ kẽ răng nguyền rủa người thắng đứng trước bà — đế vương nhỏ tuổi đã từng bị bà đùa bỡn.
"Tiêu Hoàn! Ngươi cùng cha mẹ ngươi.... xuống địa ngục.... không được chết tử tế!"
Tiêu Hoàn thờ ơ: "Yên tâm dù là xuống địa ngục thì cũng là bà đi trước trẫm." Nói xong con ngươi hắn tối sầm lại, giọng nói đầy sự phức tạp: "Lại nói tiếp trẫm thật sự bội phục bà. Bà vì bảo toàn tính mạng của mình mà có thể không do dự giết chết người yêu của mình, nhưng.... trẫm không làm được."
"Hoắc, Hoắc Chất...." Nhắc tới Hoắc Chất điên cuồng cùng căm hận trên mặt Lương Thái hậu nháy mắt sụp đổ hóa thành thần sắc vô cùng thống khổ. Nước ngập qua yết hầu bà khiến cho bà không thể không liều mạng ngưỡng đầu hô hấp, hai mắt vì hít thở không thông mà mở to tràn ngập tơ máu.
Tiêu Hoàn xoay người tự giễu: "Trẫm không tuyệt tình được như bà."
Một khắc khi van nước mở ra làm mực nước nhanh chóng giảm xuống, lúc này Lương Thái hậu mới thống khổ ho sặc sụa không khí nhanh chóng tràn vào phổi mang theo cảm giác đau nhức như bị dao cắt.
"Ngươi cho rằng.... ngươi có được con chó Thẩm Huyền kia.... thì có thể.... không lo lắng mọi chuyện sao.... Khụ khụ!" Giọng nói nghẹn ngào của Lương Thái hậu giống như ác, đứt quãng nói: "Ngươi cho rằng ngươi đã khống chế được tất cả sao, trên thực tế.... ngay cả con chó kia.... có bị thiến sạch sẽ hay không.... ngươi cũng không biết, thật đáng thương! Ha ha ha.... Khụ! Khụ khụ khụ!"
Bởi vì cười quá mức mãnh liệt, bà khom người che ngực lại ho kịch liệt như muốn ho ra lục phủ ngũ tạng.
Tiếng nước ào ào làm cho mùi hôi thối trong không khí càng đậm.
Tiêu Hoàn quay đầu lại, ý cười trong mắt dần tan đi cứ đứng yên như vậy trầm giọng hỏi: "Bà nói cái gì?"
"Ngươi cũng biết vị tỷ tỷ tốt kia của ngươi vì sao phải một mực khăng khăng ăn vạ Đông Xưởng không? Nếu không có ẩn tình gì chẳng lẽ đường đường là trưởng công chúa sẽ lại cam tâm ở bên một thái giám không thể sinh đẻ?"
"Bởi vì bọn họ yêu nhau."
"Yêu nhau? Ha ha buồn cười! Không ngại nói cho ngươi biết Hạ Lục.... chính là mật thám ai gia chôn bên người Tiêu Trường Ninh, chuyện nàng ta hoài nghi tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ." Trong cổ Lương Thái hậu phát ra âm thanh vẩn đục chậm rãi giương mắt gằn từng chữ: "Tiểu súc sinh, ngôi vị hoàng đế của ngươi.... sợ là cũng không ngồi yên."
Trong mắt Tiêu Hoàn xẹt qua một tia âm trầm nhưng ngay sau đó rất nhanh đã khôi phục như thường. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay cười như không cười nói: "Đúng là kế ly gián tốt nhưng đáng tiếc trẫm sẽ không bị ngươi điều khiển nữa."
Dứt lời hắn xoay người loại tươi cười dần nhạt đi, hai bờ vai non nớt căng lên trở về với uy nghiêm của đế vương.
Lại là một đêm vật đổi sao dời, nhật thăng nguyệt lạc, tia nắng ban mai nhẹ nhàng buông xuống trong tiếng gà gáy.
*Nhật thăng nguyệt lạc: Mặt trời mọc mặt trăng lặn.
"Hạnh hoa nở một thôn, gió thổi mưa phùn trong buổi tối, vạn dặm Tây Sơn, y phục nhẹ ướt dính tàn hồng. Bất giác xuân lại tới, chim đỗ quyên hót dưới cành liễu, đường dài không thấy, sóng mắt dày đặc mưa bụi...."
Bên trong trướng mềm mại, Tiêu Trường Ninh vươn một cánh tay trắng như tuyết lên, ngón tay nhẹ nhàng phác thảo gương mặt an tỉnh đang ngủ của Thẩm Huyền, trong miệng ngâm nga một giai điệu nhỏ đứt quãng, giọng nói mang theo cơn lười biếng sau khi ngủ dậy giống như một cọng lông chim nhẹ nhàng.
Kỳ thật Thẩm Huyền đã sớm tỉnh. Hắn đã dưỡng thành thói quen trời còn chưa sáng liền rời giường huấn luyện tuần tra nhưng hôm nay lại phá lệ nằm trên giường, cả người trần trụi ôm lấy thân hình mềm mại của Tiêu Trường Ninh nghe nàng lười biếng ngâm nga, dù có như thế nào cũng không muốn buông tay.
Năm tháng yên bình có lẽ là như vậy.
"Nàng hát bài gì vậy?" Thẩm Huyền bắt được bàn tay lộn xộn của nàng đưa đến bên môi hôn một cái, một cái tay khác lại ôm eo nàng lòng bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt tinh tế.
"Một bài hát nhỏ không có tên của nương ta. Nhưng mà trước kia phụ hoàng rất thích nên vẫn luôn để nương hát ru ông đi vào giấc ngủ." Tiêu Trường Ninh hừ một tiếng, đêm qua quá điên cuồng làm eo lưng nàng đau nhức thật sự, bên trong bắp đùi càng là một mảng xanh tím hỗn loạn.
Thẩm Huyền thấy nàng không khỏe liền sửa lại lực đạo, không nặng không nhẹ xoa eo cho nàng rồi lại dán sát bên tai hôn một cái, hắn thấp giọng: "Cho nên nàng đang ru ta đi vào giấc ngủ sao? Hử?"
Một tiếng "hử" kia vô cùng quyến rũ.
Sắc mặt Tiêu Trường Ninh đỏ lên đè lại bàn tay không thành thật kia, nàng như lâm đại địch nói: "Chàng làm gì vậy?"
"Xem nàng vẫn còn sức lực ca hát chắc là tối qua ta không hầu hạ thỏa đáng nhỉ." Thẩm Huyền rũ mắt nhìn nàng nụ cười có chút bất đắc dĩ rồi lại xoay người đè trên người nàng, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại nên tiếp tục."
"Từ bỏ Thẩm Huyền, ta quá mệt mỏi!" Tiêu Trường Ninh kêu khổ không ngừng vội duỗi tay chống trên lòng ngực trần trụi của hắn, vành tai đỏ ửng: "Mỗi ngày công việc của chàng rất nhiều vẫn là không cần đam mê việc giường chiếu thì mới tốt...."
"Hôm nay ta có thể bồi nàng cả ngày." Thẩm Huyền cắn lên cái cổ yếu ớt của nàng, vừa liếm vừa cắn nhẹ lên chỗ thịt non mềm đó.
Tiêu Trường Ninh run rẩy. Hai người đều trần trụi da thịt dán sát nhau, biến hóa trên người hắn thật sự quá mức rõ ràng....
Tiêu Trường Ninh quả thực muốn khóc, nàng nhớ lại buổi tối điên cuồng hôm qua nhịn không được run rẩy, vô cùng đáng thương kêu lên: "Thẩm Huyền, ta chịu không nổi...."
Tuy rằng lúc này không làm tới cùng nhưng hai người vẫn cọ xát hồi lâu trên giường rồi mới ngừng.
Cả người Thẩm Huyền trần trụi bước xuống giường, cơ bắp màu mật hiện rõ dưới tia nắng ban mai mùa đông giống như được thần tạo ra, mỗi một chỗ phồng lên đều tràn đầy sức mạnh. Chân hắn rất dài nói chung người có chân dài thì thường eo sẽ ngắn nhưng hắn một chút cũng không như vậy, thân cao chân dài, cơ bụng rõ ràng, đường cong chỗ xương hông cũng rõ ràng kéo dài đến chỗ bí ẩn nào đó làm người phải phẫn nộ....
Ngay sau đó bộ quần áo trắng phủ lên người che lại thân hình mạnh mẽ của hắn.
Thẩm Huyền mặc y phục chỉnh tề xong lại khôi phục sự đoan trang khí thế của Đề đốc Đông Xưởng. Hắn ngồi trước giường tự mình hầu hạ Tiêu Trường Ninh mặc quần áo sau đó nhẹ nhàng hôn trên mặt nàng một cái: "Hôm nay sẽ có người đưa áo cưới cùng lụa hỉ lại đây, trong phủ không có nữ quyến khác đến lúc đó còn phải vất vả nàng hỗ trợ nhìn xem."
"Áo cưới?" Tiêu Trường Ninh xoa cái eo đau nhức không thôi lại lấy một tư thế cực kì mất tự nhiên ngồi trên giường thắc mắc nói: "Ai muốn xuất giá? Hay là chàng phải đón dâu?"
"Nói bậy gì đó. Ta đã nói rồi nàng chính là nữ nhân duy nhất của ta, hiện tại như thế về sau cũng vẫn như thế." Ngữ khí Thẩm Huyền chắc chắn không thể cãi lại. Hắn ngồi xổm trên đất làm thành tư thế thần phục rồi chậm rãi mang giày thêu tinh xảo cho nàng.
Tiêu Trường Ninh kêu nhỏ một tiếng: "Ai, chàng nhẹ chút chân ta thật sự đau."
"Hả?" Thẩm Huyền cố ý trêu chọc nàng, lòng bàn tay theo cẳng chân nàng hướng lên vuốt ve nghiêm mặt nói: "Ai làm chân nàng bị thương?"
Nhớ lại tư thế mắt cỡ tối hôm qua tai Tiêu Trường Ninh lập tức đỏ lên, nàng nhẹ nhàng đá văng bàn tay không thành thật của hắn giận dỗi: "Biết rõ còn cố hỏi!"
Trong mắt Thẩm Huyền tràn đầy vui sướng.
"Chàng còn chưa trả lời ta! Rốt cuộc là áo cưới cho ai?" Tiêu Trường Ninh không buông tha mà vẫn tiếp tục truy vấn: "Nơi này đều là thái giám trừ bỏ chàng còn có ai sẽ cưới vợ."
"Đến lúc đó nàng sẽ biết." Thẩm Huyền ôm nàng xuống giường, lấy tư thế ôm này hôn lên môi nàng.
Bình luận facebook