Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Khom lưng
Editor: Greeny
Beta: Dâu Tây
____________
Tiêu Trường Ninh chạy về phòng, vội vàng đóng cửa, dựa lưng vào cửa phòng thở dốc, tim đập như đánh trống.
Nàng đã sớm nghe đồn Đông Xưởng thường nghị sự bí mật vào đầu tháng, đầu tiên là trao đổi tin tình báo, thứ hai là xác định mục tiêu hành động trong tháng tiếp theo. Có thể là giám sát người nào đó, hoặc ám sát ai đó... bọn họ giống những con dã thú ẩn mình trong bóng đêm, không biết khi nào sẽ nhào lên cắn đứt yết hầu người khác.
Tiêu Trường Ninh cảm thấy gần đây vận khí của nàng thật sự không tốt, xui xẻo thế nào lại nghe được mưu đồ bí mật của Đông Xưởng.
Hạ Lục bưng một bình trà lạnh lên, lấy khăn thêu lau mồ hôi giúp Tiêu Trường Ninh, quan tâm hỏi: "Điện hạ, sao sắc mặt của người khó coi vậy? Gặp phải chuyện gì buồn bực à?"
Tiêu Trường Ninh ngồi trên ghế khóc không ra nước mắt, nàng cầm chung trà lạnh lên nhấp hai ngụm sau đó mới định thần nói: "Bổn cung... không cẩn thận nghe được bí mật của Đông Xưởng, có thể sẽ bị diệt khẩu."
"Hả?!" Hạ Lục kinh sợ hô to, nàng lui về phía sau một bước rồi quỳ xuống, khóc thút thít: "Điện hạ, chúng ta phải làm gì bây giờ?! Chi bằng chúng ta nghĩ cách bỏ trốn đi!"
"Trốn? Chỗ này nguy cơ tứ phía, người của Đông Xưởng khắp nơi, ta với ngươi tay không tấc sắt, có thể chạy được bao xa?" Tiêu Trường Ninh thở dài: "Ngươi đừng khóc, để bổn cung bình tĩnh lại một chút, từ từ nghĩ cách."
___________
Nghị sự đường.
"Xưởng đốc, kế hoạch đã bị Trường Ninh công chúa nghe được, có cần phải chuyển sang hướng khác không?" Người lên tiếng là một thái giám trung niên hơi mập, ngữ điệu ôn hòa, tỏ ra thái độ cực kỳ thiện chí. Hắn là người tạo ra loại độc mới không màu không mùi - độc dược Bạch Hổ, họ Ngô tên Hữu Phúc.
Thẩm Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhả ra hai chữ: "Không cần."
"Người tin tưởng nàng vậy sao?" Phương Vô Kính đang đùa nghịch với thanh đoản kiếm, hắn dùng lưỡi kiếm sắc bén làm gương đồng, ngắm nhìn nhan sắc của mình, hắn cười đùa nói: "Chắc chắn Thái hậu muốn nàng làm nội gián, sai khiến nàng âm thầm lấy mạng người. Người không sợ nàng bán đứng người à? Không có vị công chúa nào cam tâm tình nguyện gả cho những người như chúng ta."
"Thật ra thuộc hạ hiểu dụng ý của Đô đốc đại nhân." Ngô Hữu Phúc cầm một viên đan dược màu xanh lục nhạt, cười tủm tỉm nói: "Trưởng công chúa chỉ là con rối trong tay kẻ khác, không có mưu trí, người như vậy không đáng sợ. Nếu công chúa thông minh đương nhiên sẽ không vì việc nhỏ kia mà đẩy mình vào cảnh nguy hiểm."
Vừa dứt lời, một con chim tước bay xà xuống đậu lên vai Ngô Hữu Phúc. Sau đó, sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong chớp mắt: con chim khi nãy còn đậu trên vai hắn đột nhiên há mỏ ra, nó vỗ cánh phành phạch rồi rớt xuống đất, cổ họng giống như bị bóp chặt, lông vũ bắt đầu khô héo. Con chim nhỏ rơi trên mặt đất đang co quắp móng vuốt, nó vùng vẫy một lát và tắt thở.
Từ đầu đến cuối, không ai liếc nhìn con chim tước, dường như họ rất quen thuộc với thủ đoạn dùng độc của Ngô Hữu Phúc.
Thẩm Huyền ấn thanh song đao đang treo bên người, không ý kiến: "Cả ngày Đông Xưởng chỉ biết chém chém giết giết, lâu rồi không có việc gì vui vẻ, giữ nàng bên cạnh tạo ra huyên náo cũng rất thú vị."
Phương Vô Kính cười ha ha: "Xưởng đốc là Độc Cô Cầu Bại, cầu tới khi có mỹ nhân trong lòng!"
Thẩm Huyền lạnh lùng liếc nhìn.
Nụ cười trên mặt Phương Vô Kính tắt ngúm: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không nên giễu cợt Xưởng đốc!"
Con mèo vàng nâu trên mái nhà không nhảy xuống được, nó gấp đến độ lấy móng vuốt gãi gãi lên mái nhà, liên tục kêu "meo meo", khiến con chó mực của Thẩm Huyền nuôi dưỡng không ngừng sủa inh ỏi.
"Mèo của nàng." Thẩm Huyền cau mày, vội nói: "Các ngươi mau bắt mèo trả lại cho nàng."
"Được! Việc bắt giữ là sở trường của Đông Xưởng chúng ta." Phương Vô Kính vừa nói vừa vén tay áo, leo lên xà gỗ, sau đó hắn xoay người nhảy lên nóc nhà bắt mèo.
Thẩm Huyền nói với Ngô Hữu Phúc: "Từ giờ ngươi đừng ném độc dược bừa bãi, cẩn thận giết nhầm tiểu cô nương không hiểu chuyện này đấy."
Ngô Hữu Phúc ôm quyền, nhẹ nhàng cười: "Thuộc hạ tuân mệnh."
___________
Trong sương phòng.
"Điện hạ, nô tỳ muốn chăm sóc người thêm vài năm, sống thêm vài ngày... hu hu hu..."
Mặt mũi Hạ Lục giàn giụa nước mắt, ngược lại Tiêu Trường Ninh đang nhoẻn miệng cười.
"Chưa chắc sẽ bị diệt khẩu, lúc nãy bổn cung quá gấp gáp, thuận miệng nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật." Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Trường Ninh đã thấu đáy ngọn nguồn, bình tĩnh phân tích: "Mặc dù Đông Xưởng hung ác nhưng làm việc luôn nghĩ đến hậu quả. Địa vị của một kẻ như Binh bộ thị lang Thái Phong không bằng ta, Thẩm Huyền sẽ không vì một nhân vật nhỏ như vậy mà bội ước đâu."
"Thật sao?" Hạ Lục khóc nấc lên, nửa tin nửa ngờ.
"Thật." Tiêu Trường Ninh cảm thấy mệt mỏi, chợt hỏi: "À... các người chuẩn bị sương phòng cho bổn cung thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, nhưng còn hơi sơ sài, sương phòng vốn được dành cho bọn nô tỳ ở nên ánh sáng không tốt." Hạ Lục lau nước mắt, cẩn thẩn nói: "Người thật sự không ở chung với Thẩm đô đốc nữa sao?"
"Hắn là hoạn quan, bọn ta không thể làm chuyện kia, hắn không dùng được thân thể này thì ta cần gì tự rước lấy nhục." Tiêu Trường Ninh đứng dậy, xoa xoa bắp chân đau nhức, uể oải nói: "Đi dạo nửa ngày, vô cùng mệt mỏi, bổn cung nghỉ ngơi một lát, khi nào có cơm trưa thì mang cơm vào phòng bổn cung. Nếu Thẩm Huyền đến đây ngươi cứ nói thân thể ta không khỏe, không thể tiếp hắn."
Hạ Lục ân cần vén rèm trân châu giúp nàng, cúi đầu: "Vâng, nô tỳ đã rõ."
Ngay sau đó, Thẩm Huyền trở về tiểu viện liền nghe thấy Tiêu Trường Ninh đã dọn đến gian phòng cho hạ nhân.
"Có cần ta đưa phu nhân về giúp người không?" Lâm Hoan đứng ở cửa ngập ngừng hỏi, tay hắn cầm đường giòn bọc trong giấy dầu, ăn ngấu nghiến khiến miệng dính đầy đường.
Thẩm Huyền cầm ly trà lên rồi cười nhạo: "Không cần. Nếu nàng chịu được khổ cực thì cứ để nàng đi, đừng làm thành một mớ hỗn độn là được, để ta xem nàng nháo mấy ngày."
"Nếu phu nhân gây họa thì sao?" Lâm Hoan dùng sức cắn khối đường trong miệng, chúng phát ra âm thanh sởn gai ốc, vẻ mặt của hắn lại vô cùng ngây thơ: "Có cần ta tuân theo quy củ xử lý không?"
Thẩm Huyền không ngước mắt lên, nói: "Tiểu Lâm Tử, ngoài ăn ra ngươi còn biết làm gì khác không?"
"Còn, ta có thể ngủ." Lâm Hoan không ngại ngùng đáp.
Thẩm Huyền lấy chén trà làm ám khí, dùng sức ném thẳng đến mặt Lâm Hoan.
Lâm Hoan linh hoạt lách người tránh ám khí, vững chãi đứng yên vị trí cũ, còn đường giòn trong tay hắn không hề bị tổn hại.
Thẩm Huyền đứng dậy, nắm lấy chuôi thanh đoản đao bên hông, toan tính nói: "Thời xưa, để xoa dịu đàn trâu bạo lực của mình, nông dân thường để một con cừu mềm yếu vào đàn trâu, nhằm gây tê liệt ý chí chiến đấu của trâu đực. Tiểu Lâm Tử, theo ngươi Trường Ninh trưởng công chúa có phải con cừu nhỏ chui vào Đông Xưởng không?"
Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liếm liếm đường dính trên ngón tay: "Không hiểu."
"Nên đọc nhiều sách hơn." Thẩm Huyền khuyên nhủ.
Tiêu Trường Ninh sảng khoái ngủ một giấc, đến lúc trong bụng cảm thấy cồn cào nàng mới lười biếng ngồi dậy dùng bữa.
Ăn trưa một mình trong phòng rất buồn chán, Tiêu Trường Ninh liền bắt tay thu dọn của hồi môn. Đa số đều được cung tỳ dọn dẹp xong, chỉ có một rương gỗ nhỏ vẫn còn phong kín, rương gỗ này có những đồ vật nàng quý nhất, cung tỳ không dám tự ý đụng vào.
Tiêu Trường Ninh lấy chìa khóa mở khóa rồi mở nắp rương, bên trong là vài món đồ được sắp xếp gọn gàng, gồm có: Chiếu thư sắc phong "Trường Ninh công chúa" do đích thân Tiên hoàng ngự bút, và một túi thơm màu xanh xinh xắn, túi thơm là Dư quý phi thêu, bà muốn để lại cho nàng kỷ vật cuối cùng.
Tiêu Trường Ninh đeo thúi thơm bên mình, sau đó cầm chiếu thư bắt đầu xem xét, bút tích quen thuộc của phụ thân đập vào mắt khiến khóe mắt nàng cay cay.
Bên trên viết rõ ngày tháng năm, sắc phong nàng là Trường Ninh công chúa, thực ấp [*] ba trăm... Sau này, do Dư quý phi bệnh chết, Tiên đế quá bi thương nên đã thêm cho Tiêu Trường Ninh thực ấp ba trăm, một vị Trưởng công chúa có chỗ đứng rất vững chắc.
[*] Thực ấp (thái ấp): Thực ấp được ban cho các vương thần, quí tộc tôn thất, những người thân cận trong hoàn tộc. Tất cả đất đai được ban cấp làm thực ấp đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước. Thực ấp của Trung Quốc và thực ấp thời Trần đều là đất phong cho các quý tộc, tôn thất, nhưng thực ấp ở Trung Quốc được quyền truyền lại cho con cháu họ, còn thực ấp thời Trần thuộc sỡ hữu của nhà nước, chỉ được ban cấp cho vương hầu, tôn thất sử dụng một đời.
Bây giờ, nàng thật sự trở thành Trưởng công chúa, thực ấp cũng tăng lên sáu trăm, còn vị Đế vương nho nhã, đa tình đã vĩnh viễn ngủ trong lòng đất rồi.
Mắt Tiêu Trường Ninh cay xè, nàng đem chiếu thư cất kỹ trong rương, sau đó đóng rương lại.
Nửa buổi chiều vô cùng nhàn nhã tự tại, tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Tĩnh lặng như thế đúng là hơi bất thường... Tiêu Trường Ninh lờ mờ cảm thấy có điềm không may, quả nhiên, đến bữa tối, tên Thẩm Huyền tàn nhẫn kia xuất hiện.
Tiêu Trường Ninh không muốn ngồi trong phòng dùng bữa cùng hắn, Thẩm Huyền thấy vậy sai người cắt sạch khẩu phần ăn của nàng, phòng bếp to như vậy đến cả một chén cháo cũng không chừa lại.
"Xưởng đốc đại nhân nói Trưởng công chúa bằng lòng ở gian phòng dành cho hạ nhân là vì không muốn người ở Đông Xưởng đối đãi với mình như nữ chủ nhân. Vì vậy việc ăn mặc cũng phải giống hạ nhân, tự mình vào bếp mới được."
Nghe vậy, Tiêu Trường Ninh vô cùng chán nản.
Tự mình vào bếp là điều không thể.
Không chỉ Tiêu Trường Ninh, ngay cả cung tỳ nhỏ nhoi sống cùng nàng trong cung cũng chỉ biết hầu hạ chủ tử mặc quần áo, rửa mặt, chưa bao giờ xuống bếp nấu ăn, đồ ăn đều do Ngự thiện phòng mang tới. Sao có thể làm đồ ăn được đây?
Trong phòng bếp, tiếng kêu lách cách leng keng vang dội, sương khói lượn lờ, thỉnh thoảng có âm thanh ho sặc sụa truyền tới. Ở gian phòng cách đó một sân viện, dưới ánh đèn ấm áp tĩnh mịch, Thẩm Huyền chìm trong mái tóc đen nhánh, khoác áo choàng ngồi bên bàn, ngón tay thon dài của hắn đánh xuống quân cờ đen.
Hắn nhìn chăm chú những quân cờ đen trên bàn cờ, khóe miệng quyến rũ nhếch lên: "Cầm cự nhiều nhất là tới ngày mai."
Rốt cuộc, bữa ăn này làm không thành công, Tiêu Trường Ninh nhịn đói một đêm.
Sáng hôm sau, chủ tớ bốn người mặt mày xanh xao, giương mắt nhìn nhau, Tiêu Trường Ninh thở dài: "Thôi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Bổn cung đã khiến Thẩm Huyền mất mặt, bây giờ đi chịu thua là được..."
Vì vậy, Tiêu Trường Ninh thầm hát bài ca "Không thành kế", lặng lẽ nuốt nước mắt, buồn bã, chậm chạp đi rửa mặt và thay y phục. Sau đó nàng hít thật sâu, chân tay mềm nhũn đi ra đại sảnh dùng cơm với Thẩm Huyền...
Khom lưng vì một nắm cơm ư?
Không sao, đó mới là việc làm của bậc thánh nhân.
_____________
Lời beta: Hicc tạm dừng hơn tuần mà các nàng có vẻ nhớ bé quá!! Bé đã trở lại rồi nha ^^
_____________
Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.
Beta: Dâu Tây
____________
Tiêu Trường Ninh chạy về phòng, vội vàng đóng cửa, dựa lưng vào cửa phòng thở dốc, tim đập như đánh trống.
Nàng đã sớm nghe đồn Đông Xưởng thường nghị sự bí mật vào đầu tháng, đầu tiên là trao đổi tin tình báo, thứ hai là xác định mục tiêu hành động trong tháng tiếp theo. Có thể là giám sát người nào đó, hoặc ám sát ai đó... bọn họ giống những con dã thú ẩn mình trong bóng đêm, không biết khi nào sẽ nhào lên cắn đứt yết hầu người khác.
Tiêu Trường Ninh cảm thấy gần đây vận khí của nàng thật sự không tốt, xui xẻo thế nào lại nghe được mưu đồ bí mật của Đông Xưởng.
Hạ Lục bưng một bình trà lạnh lên, lấy khăn thêu lau mồ hôi giúp Tiêu Trường Ninh, quan tâm hỏi: "Điện hạ, sao sắc mặt của người khó coi vậy? Gặp phải chuyện gì buồn bực à?"
Tiêu Trường Ninh ngồi trên ghế khóc không ra nước mắt, nàng cầm chung trà lạnh lên nhấp hai ngụm sau đó mới định thần nói: "Bổn cung... không cẩn thận nghe được bí mật của Đông Xưởng, có thể sẽ bị diệt khẩu."
"Hả?!" Hạ Lục kinh sợ hô to, nàng lui về phía sau một bước rồi quỳ xuống, khóc thút thít: "Điện hạ, chúng ta phải làm gì bây giờ?! Chi bằng chúng ta nghĩ cách bỏ trốn đi!"
"Trốn? Chỗ này nguy cơ tứ phía, người của Đông Xưởng khắp nơi, ta với ngươi tay không tấc sắt, có thể chạy được bao xa?" Tiêu Trường Ninh thở dài: "Ngươi đừng khóc, để bổn cung bình tĩnh lại một chút, từ từ nghĩ cách."
___________
Nghị sự đường.
"Xưởng đốc, kế hoạch đã bị Trường Ninh công chúa nghe được, có cần phải chuyển sang hướng khác không?" Người lên tiếng là một thái giám trung niên hơi mập, ngữ điệu ôn hòa, tỏ ra thái độ cực kỳ thiện chí. Hắn là người tạo ra loại độc mới không màu không mùi - độc dược Bạch Hổ, họ Ngô tên Hữu Phúc.
Thẩm Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhả ra hai chữ: "Không cần."
"Người tin tưởng nàng vậy sao?" Phương Vô Kính đang đùa nghịch với thanh đoản kiếm, hắn dùng lưỡi kiếm sắc bén làm gương đồng, ngắm nhìn nhan sắc của mình, hắn cười đùa nói: "Chắc chắn Thái hậu muốn nàng làm nội gián, sai khiến nàng âm thầm lấy mạng người. Người không sợ nàng bán đứng người à? Không có vị công chúa nào cam tâm tình nguyện gả cho những người như chúng ta."
"Thật ra thuộc hạ hiểu dụng ý của Đô đốc đại nhân." Ngô Hữu Phúc cầm một viên đan dược màu xanh lục nhạt, cười tủm tỉm nói: "Trưởng công chúa chỉ là con rối trong tay kẻ khác, không có mưu trí, người như vậy không đáng sợ. Nếu công chúa thông minh đương nhiên sẽ không vì việc nhỏ kia mà đẩy mình vào cảnh nguy hiểm."
Vừa dứt lời, một con chim tước bay xà xuống đậu lên vai Ngô Hữu Phúc. Sau đó, sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong chớp mắt: con chim khi nãy còn đậu trên vai hắn đột nhiên há mỏ ra, nó vỗ cánh phành phạch rồi rớt xuống đất, cổ họng giống như bị bóp chặt, lông vũ bắt đầu khô héo. Con chim nhỏ rơi trên mặt đất đang co quắp móng vuốt, nó vùng vẫy một lát và tắt thở.
Từ đầu đến cuối, không ai liếc nhìn con chim tước, dường như họ rất quen thuộc với thủ đoạn dùng độc của Ngô Hữu Phúc.
Thẩm Huyền ấn thanh song đao đang treo bên người, không ý kiến: "Cả ngày Đông Xưởng chỉ biết chém chém giết giết, lâu rồi không có việc gì vui vẻ, giữ nàng bên cạnh tạo ra huyên náo cũng rất thú vị."
Phương Vô Kính cười ha ha: "Xưởng đốc là Độc Cô Cầu Bại, cầu tới khi có mỹ nhân trong lòng!"
Thẩm Huyền lạnh lùng liếc nhìn.
Nụ cười trên mặt Phương Vô Kính tắt ngúm: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không nên giễu cợt Xưởng đốc!"
Con mèo vàng nâu trên mái nhà không nhảy xuống được, nó gấp đến độ lấy móng vuốt gãi gãi lên mái nhà, liên tục kêu "meo meo", khiến con chó mực của Thẩm Huyền nuôi dưỡng không ngừng sủa inh ỏi.
"Mèo của nàng." Thẩm Huyền cau mày, vội nói: "Các ngươi mau bắt mèo trả lại cho nàng."
"Được! Việc bắt giữ là sở trường của Đông Xưởng chúng ta." Phương Vô Kính vừa nói vừa vén tay áo, leo lên xà gỗ, sau đó hắn xoay người nhảy lên nóc nhà bắt mèo.
Thẩm Huyền nói với Ngô Hữu Phúc: "Từ giờ ngươi đừng ném độc dược bừa bãi, cẩn thận giết nhầm tiểu cô nương không hiểu chuyện này đấy."
Ngô Hữu Phúc ôm quyền, nhẹ nhàng cười: "Thuộc hạ tuân mệnh."
___________
Trong sương phòng.
"Điện hạ, nô tỳ muốn chăm sóc người thêm vài năm, sống thêm vài ngày... hu hu hu..."
Mặt mũi Hạ Lục giàn giụa nước mắt, ngược lại Tiêu Trường Ninh đang nhoẻn miệng cười.
"Chưa chắc sẽ bị diệt khẩu, lúc nãy bổn cung quá gấp gáp, thuận miệng nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật." Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Trường Ninh đã thấu đáy ngọn nguồn, bình tĩnh phân tích: "Mặc dù Đông Xưởng hung ác nhưng làm việc luôn nghĩ đến hậu quả. Địa vị của một kẻ như Binh bộ thị lang Thái Phong không bằng ta, Thẩm Huyền sẽ không vì một nhân vật nhỏ như vậy mà bội ước đâu."
"Thật sao?" Hạ Lục khóc nấc lên, nửa tin nửa ngờ.
"Thật." Tiêu Trường Ninh cảm thấy mệt mỏi, chợt hỏi: "À... các người chuẩn bị sương phòng cho bổn cung thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, nhưng còn hơi sơ sài, sương phòng vốn được dành cho bọn nô tỳ ở nên ánh sáng không tốt." Hạ Lục lau nước mắt, cẩn thẩn nói: "Người thật sự không ở chung với Thẩm đô đốc nữa sao?"
"Hắn là hoạn quan, bọn ta không thể làm chuyện kia, hắn không dùng được thân thể này thì ta cần gì tự rước lấy nhục." Tiêu Trường Ninh đứng dậy, xoa xoa bắp chân đau nhức, uể oải nói: "Đi dạo nửa ngày, vô cùng mệt mỏi, bổn cung nghỉ ngơi một lát, khi nào có cơm trưa thì mang cơm vào phòng bổn cung. Nếu Thẩm Huyền đến đây ngươi cứ nói thân thể ta không khỏe, không thể tiếp hắn."
Hạ Lục ân cần vén rèm trân châu giúp nàng, cúi đầu: "Vâng, nô tỳ đã rõ."
Ngay sau đó, Thẩm Huyền trở về tiểu viện liền nghe thấy Tiêu Trường Ninh đã dọn đến gian phòng cho hạ nhân.
"Có cần ta đưa phu nhân về giúp người không?" Lâm Hoan đứng ở cửa ngập ngừng hỏi, tay hắn cầm đường giòn bọc trong giấy dầu, ăn ngấu nghiến khiến miệng dính đầy đường.
Thẩm Huyền cầm ly trà lên rồi cười nhạo: "Không cần. Nếu nàng chịu được khổ cực thì cứ để nàng đi, đừng làm thành một mớ hỗn độn là được, để ta xem nàng nháo mấy ngày."
"Nếu phu nhân gây họa thì sao?" Lâm Hoan dùng sức cắn khối đường trong miệng, chúng phát ra âm thanh sởn gai ốc, vẻ mặt của hắn lại vô cùng ngây thơ: "Có cần ta tuân theo quy củ xử lý không?"
Thẩm Huyền không ngước mắt lên, nói: "Tiểu Lâm Tử, ngoài ăn ra ngươi còn biết làm gì khác không?"
"Còn, ta có thể ngủ." Lâm Hoan không ngại ngùng đáp.
Thẩm Huyền lấy chén trà làm ám khí, dùng sức ném thẳng đến mặt Lâm Hoan.
Lâm Hoan linh hoạt lách người tránh ám khí, vững chãi đứng yên vị trí cũ, còn đường giòn trong tay hắn không hề bị tổn hại.
Thẩm Huyền đứng dậy, nắm lấy chuôi thanh đoản đao bên hông, toan tính nói: "Thời xưa, để xoa dịu đàn trâu bạo lực của mình, nông dân thường để một con cừu mềm yếu vào đàn trâu, nhằm gây tê liệt ý chí chiến đấu của trâu đực. Tiểu Lâm Tử, theo ngươi Trường Ninh trưởng công chúa có phải con cừu nhỏ chui vào Đông Xưởng không?"
Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liếm liếm đường dính trên ngón tay: "Không hiểu."
"Nên đọc nhiều sách hơn." Thẩm Huyền khuyên nhủ.
Tiêu Trường Ninh sảng khoái ngủ một giấc, đến lúc trong bụng cảm thấy cồn cào nàng mới lười biếng ngồi dậy dùng bữa.
Ăn trưa một mình trong phòng rất buồn chán, Tiêu Trường Ninh liền bắt tay thu dọn của hồi môn. Đa số đều được cung tỳ dọn dẹp xong, chỉ có một rương gỗ nhỏ vẫn còn phong kín, rương gỗ này có những đồ vật nàng quý nhất, cung tỳ không dám tự ý đụng vào.
Tiêu Trường Ninh lấy chìa khóa mở khóa rồi mở nắp rương, bên trong là vài món đồ được sắp xếp gọn gàng, gồm có: Chiếu thư sắc phong "Trường Ninh công chúa" do đích thân Tiên hoàng ngự bút, và một túi thơm màu xanh xinh xắn, túi thơm là Dư quý phi thêu, bà muốn để lại cho nàng kỷ vật cuối cùng.
Tiêu Trường Ninh đeo thúi thơm bên mình, sau đó cầm chiếu thư bắt đầu xem xét, bút tích quen thuộc của phụ thân đập vào mắt khiến khóe mắt nàng cay cay.
Bên trên viết rõ ngày tháng năm, sắc phong nàng là Trường Ninh công chúa, thực ấp [*] ba trăm... Sau này, do Dư quý phi bệnh chết, Tiên đế quá bi thương nên đã thêm cho Tiêu Trường Ninh thực ấp ba trăm, một vị Trưởng công chúa có chỗ đứng rất vững chắc.
[*] Thực ấp (thái ấp): Thực ấp được ban cho các vương thần, quí tộc tôn thất, những người thân cận trong hoàn tộc. Tất cả đất đai được ban cấp làm thực ấp đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước. Thực ấp của Trung Quốc và thực ấp thời Trần đều là đất phong cho các quý tộc, tôn thất, nhưng thực ấp ở Trung Quốc được quyền truyền lại cho con cháu họ, còn thực ấp thời Trần thuộc sỡ hữu của nhà nước, chỉ được ban cấp cho vương hầu, tôn thất sử dụng một đời.
Bây giờ, nàng thật sự trở thành Trưởng công chúa, thực ấp cũng tăng lên sáu trăm, còn vị Đế vương nho nhã, đa tình đã vĩnh viễn ngủ trong lòng đất rồi.
Mắt Tiêu Trường Ninh cay xè, nàng đem chiếu thư cất kỹ trong rương, sau đó đóng rương lại.
Nửa buổi chiều vô cùng nhàn nhã tự tại, tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Tĩnh lặng như thế đúng là hơi bất thường... Tiêu Trường Ninh lờ mờ cảm thấy có điềm không may, quả nhiên, đến bữa tối, tên Thẩm Huyền tàn nhẫn kia xuất hiện.
Tiêu Trường Ninh không muốn ngồi trong phòng dùng bữa cùng hắn, Thẩm Huyền thấy vậy sai người cắt sạch khẩu phần ăn của nàng, phòng bếp to như vậy đến cả một chén cháo cũng không chừa lại.
"Xưởng đốc đại nhân nói Trưởng công chúa bằng lòng ở gian phòng dành cho hạ nhân là vì không muốn người ở Đông Xưởng đối đãi với mình như nữ chủ nhân. Vì vậy việc ăn mặc cũng phải giống hạ nhân, tự mình vào bếp mới được."
Nghe vậy, Tiêu Trường Ninh vô cùng chán nản.
Tự mình vào bếp là điều không thể.
Không chỉ Tiêu Trường Ninh, ngay cả cung tỳ nhỏ nhoi sống cùng nàng trong cung cũng chỉ biết hầu hạ chủ tử mặc quần áo, rửa mặt, chưa bao giờ xuống bếp nấu ăn, đồ ăn đều do Ngự thiện phòng mang tới. Sao có thể làm đồ ăn được đây?
Trong phòng bếp, tiếng kêu lách cách leng keng vang dội, sương khói lượn lờ, thỉnh thoảng có âm thanh ho sặc sụa truyền tới. Ở gian phòng cách đó một sân viện, dưới ánh đèn ấm áp tĩnh mịch, Thẩm Huyền chìm trong mái tóc đen nhánh, khoác áo choàng ngồi bên bàn, ngón tay thon dài của hắn đánh xuống quân cờ đen.
Hắn nhìn chăm chú những quân cờ đen trên bàn cờ, khóe miệng quyến rũ nhếch lên: "Cầm cự nhiều nhất là tới ngày mai."
Rốt cuộc, bữa ăn này làm không thành công, Tiêu Trường Ninh nhịn đói một đêm.
Sáng hôm sau, chủ tớ bốn người mặt mày xanh xao, giương mắt nhìn nhau, Tiêu Trường Ninh thở dài: "Thôi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Bổn cung đã khiến Thẩm Huyền mất mặt, bây giờ đi chịu thua là được..."
Vì vậy, Tiêu Trường Ninh thầm hát bài ca "Không thành kế", lặng lẽ nuốt nước mắt, buồn bã, chậm chạp đi rửa mặt và thay y phục. Sau đó nàng hít thật sâu, chân tay mềm nhũn đi ra đại sảnh dùng cơm với Thẩm Huyền...
Khom lưng vì một nắm cơm ư?
Không sao, đó mới là việc làm của bậc thánh nhân.
_____________
Lời beta: Hicc tạm dừng hơn tuần mà các nàng có vẻ nhớ bé quá!! Bé đã trở lại rồi nha ^^
_____________
Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.
Bình luận facebook