Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Nhị tiểu thư
Trần Anh Thư nhận lại mẹ của mình trong niềm hạnh phúc vui sướng, cô biết là bản thân từ khi sinh ra bị bắt cóc đến đây nên không hề trách bà chỉ là tự trách lấy bản thân mình xui xẻo mà thôi.
"Anh Thư à..." Phong phu nhân lau nước mắt rồi nói tiếp.
"Chúng ta về nhà thôi"
"Về nhà?" Tuy cô đã nhận lại bà là mẹ của mình nhưng cũng chưa nghĩ đến là sẽ về nhà.
"Đúng, là nhà của con, nhà của chúng ta. Ba con và chị gái đang đợi con"
Đang trong sự xúc động cô liền nhanh chóng đồng ý rồi hai mẹ con liền xin phép bà chủ của cô nhi viện cùng nhau đi về nhà.
Trần Anh Thư được bà đưa ra xe hơi sang trọng còn có cả vệ sĩ riêng đi theo, ngồi cùng người phụ nữ vốn xa lạ nhưng bây giờ lại là mẹ của mình thì tâm hồn của cô như bay trên mây.
Lúc trước điều ước nhỏ nhoi nhất trong cuộc đời của cô là có một gia đình bình thường có người thân là đủ rồi không ngờ bây giờ bản thân lại là nhị tiểu thư của Phong gia có phải là ngoài sự mong đợi không!
Quãng đường mà cô và Phong phu nhân đi cũng không có xa lắm nên chỉ mất một lúc là đã đến nơi, bà dẫn cô vào một căn biệt thự rộng lớn nguy nga tráng lệ, một ông quản gia và vài người hầu đến phía bọn họ cúi người chào đón.
"Phong phu nhân, Nhị tiểu thư đã về"
Trần Anh Thư có hơi bất ngờ, chẳng phải là mọi người trong nhà này đều biết rồi đấy chứ, thấy biểu hiện của con gái mình Phong phu nhân liền quay lại bà nắm tay cô.
"Đi thôi, ba con và chị đang đợi chúng ta ở trong nhà"
Cô ngước gương mặt xinh đẹp lại nhìn bà hạnh phúc dâng trào. Vậy là từ nay về sau cô không phải là trẻ mồ côi nữa, cô đã có gia đình, đã có gia đình rồi đấy...
Trần Anh Thư đi theo Phong phu nhân vào đến trong nhà, mở màn là một phòng khách sạch sẽ bóng loáng, hướng ánh mắt lệch sang phía bên phải một chút là thân hình một người đàn ông lớn tuổi ngồi nghiêm nghị, gương mặt thì lãnh đạm ngồi ở ghế bên cạnh còn có một cô gái phấn son lộng lẫy xinh đẹp hút hồn.
Cô khựng lại, đỉnh đầu nóng lên.
Đó chẳng phải là người mà hôm bữa mình gặp ở bữa tiệc sao? Bây giờ lại là chị gái mình!
Trần Anh Thư nhớ đến lần tiếp xúc đó với chị ta thì cũng biết tính cách quả nhiên là đáng sợ, không hiền lành chút nào. Trần Anh Thư bước từng bước nhỏ đi theo phía sau Phong phu nhân lại ghế sofa ngồi đối diện.
"Ông à, tôi đưa con gái về rồi"
Quả nhiên là không như trong trí tưởng tượng của mình, hai người kia không chào đón cô như bà mẹ mà chỉ ngồi nghiêm nghị ở ghế, Trần Mỹ Linh chằm chằm vào cô. Khuôn miệng nhỏ của cô nhàn nhạt nói.
"Con là Trần Anh Thư"
Không khí đột nhiên căng thăng. Trần Anh Thư ngay cả ngồi cũng khó khăn nghĩ thầm.
Cũng phải, bao lâu nay gia đình bọn họ ba người chung sống vui vẻ hạnh phúc như vậy đột nhiên lại có thêm một thành viên như cô chen vào thì có phải là phá đám không...
Phong lão gia nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô một hồi rồi ông kìm nén cảm xúc, khuôn miệng nhàn nhạt nói.
"Anh Thư à, kể từ bây giờ con là nhị tiểu thư của nhà họ Phong. Bao lâu nay con đã sống trong khổ cực ba thật sự cảm thấy rất có lỗi, không nghĩ là ông trời vẫn còn thương tình cho cả nhà ta đoàn tụ. Con gái, kể từ bây giờ ta sẽ bù đắp cho con"
Phong lão gia nói xong thì Trần Mỹ Linh ngồi ghế sofa đối diện chạy thẳng lại chỗ của cô ôm chồng lấy cô thật mạnh, mùi thơm nước hoa của người chị này chứ thế bay vào mũi. Cô không nghĩ là chị lại ôm mình.
"Em gái, chị xin lỗi vì chuyện tối hôm đó thật sự không ngờ tới em lại là em của chị" Trần Mỹ Linh đột nhiên khóc "Bao nhiêu năm qua em đã chịu khổ cực như vậy chị cảm thấy thật thương em, đáng lẽ ra người chịu khổ thay em phải là chị mới đúng"
"Chị..." Cô cũng đặt nhẹ tay lên vai Trần Mỹ Linh rồi ôm lấy, hạnh phúc dâng trào vô bờ bến trong sự yêu thương của mọi người dành riêng cô.
Sau một hồi thì cả gia đình họ đến bên bàn ăn cùng nhau ăn trưa. Trần Anh Thư vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp so đũa thì bát của cô đã được mọi người gắp đầy thức ăn. Trần Mỹ Linh cười dịu dàng.
"Em gái mau ăn đi những món này đều là do chính tay chị học công thức nấu dành riêng cho em đấy"
Phong lão gia lại lắp thêm đồ ăn vào bát cho cô "Ba cũng muốn gắp cho con gái út"
"Còn mẹ nữa"
Trần Anh Thư nở một nụ cười rồi đột nhiên hai dòng nước mắt của cô rơi xuống vì hạnh phúc "Hic, Ba Mẹ, Chị gái"
"Anh Thư nín đi, lớn rồi ai lại khóc như thế" Phong phu nhân đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng mắt bà cũng đã đỏ hoe từ bao giờ.
Cô nín luôn.
"Mẹ cũng khóc kìa"
Mọi người cười lớn.
"Anh Thư à..." Phong phu nhân lau nước mắt rồi nói tiếp.
"Chúng ta về nhà thôi"
"Về nhà?" Tuy cô đã nhận lại bà là mẹ của mình nhưng cũng chưa nghĩ đến là sẽ về nhà.
"Đúng, là nhà của con, nhà của chúng ta. Ba con và chị gái đang đợi con"
Đang trong sự xúc động cô liền nhanh chóng đồng ý rồi hai mẹ con liền xin phép bà chủ của cô nhi viện cùng nhau đi về nhà.
Trần Anh Thư được bà đưa ra xe hơi sang trọng còn có cả vệ sĩ riêng đi theo, ngồi cùng người phụ nữ vốn xa lạ nhưng bây giờ lại là mẹ của mình thì tâm hồn của cô như bay trên mây.
Lúc trước điều ước nhỏ nhoi nhất trong cuộc đời của cô là có một gia đình bình thường có người thân là đủ rồi không ngờ bây giờ bản thân lại là nhị tiểu thư của Phong gia có phải là ngoài sự mong đợi không!
Quãng đường mà cô và Phong phu nhân đi cũng không có xa lắm nên chỉ mất một lúc là đã đến nơi, bà dẫn cô vào một căn biệt thự rộng lớn nguy nga tráng lệ, một ông quản gia và vài người hầu đến phía bọn họ cúi người chào đón.
"Phong phu nhân, Nhị tiểu thư đã về"
Trần Anh Thư có hơi bất ngờ, chẳng phải là mọi người trong nhà này đều biết rồi đấy chứ, thấy biểu hiện của con gái mình Phong phu nhân liền quay lại bà nắm tay cô.
"Đi thôi, ba con và chị đang đợi chúng ta ở trong nhà"
Cô ngước gương mặt xinh đẹp lại nhìn bà hạnh phúc dâng trào. Vậy là từ nay về sau cô không phải là trẻ mồ côi nữa, cô đã có gia đình, đã có gia đình rồi đấy...
Trần Anh Thư đi theo Phong phu nhân vào đến trong nhà, mở màn là một phòng khách sạch sẽ bóng loáng, hướng ánh mắt lệch sang phía bên phải một chút là thân hình một người đàn ông lớn tuổi ngồi nghiêm nghị, gương mặt thì lãnh đạm ngồi ở ghế bên cạnh còn có một cô gái phấn son lộng lẫy xinh đẹp hút hồn.
Cô khựng lại, đỉnh đầu nóng lên.
Đó chẳng phải là người mà hôm bữa mình gặp ở bữa tiệc sao? Bây giờ lại là chị gái mình!
Trần Anh Thư nhớ đến lần tiếp xúc đó với chị ta thì cũng biết tính cách quả nhiên là đáng sợ, không hiền lành chút nào. Trần Anh Thư bước từng bước nhỏ đi theo phía sau Phong phu nhân lại ghế sofa ngồi đối diện.
"Ông à, tôi đưa con gái về rồi"
Quả nhiên là không như trong trí tưởng tượng của mình, hai người kia không chào đón cô như bà mẹ mà chỉ ngồi nghiêm nghị ở ghế, Trần Mỹ Linh chằm chằm vào cô. Khuôn miệng nhỏ của cô nhàn nhạt nói.
"Con là Trần Anh Thư"
Không khí đột nhiên căng thăng. Trần Anh Thư ngay cả ngồi cũng khó khăn nghĩ thầm.
Cũng phải, bao lâu nay gia đình bọn họ ba người chung sống vui vẻ hạnh phúc như vậy đột nhiên lại có thêm một thành viên như cô chen vào thì có phải là phá đám không...
Phong lão gia nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô một hồi rồi ông kìm nén cảm xúc, khuôn miệng nhàn nhạt nói.
"Anh Thư à, kể từ bây giờ con là nhị tiểu thư của nhà họ Phong. Bao lâu nay con đã sống trong khổ cực ba thật sự cảm thấy rất có lỗi, không nghĩ là ông trời vẫn còn thương tình cho cả nhà ta đoàn tụ. Con gái, kể từ bây giờ ta sẽ bù đắp cho con"
Phong lão gia nói xong thì Trần Mỹ Linh ngồi ghế sofa đối diện chạy thẳng lại chỗ của cô ôm chồng lấy cô thật mạnh, mùi thơm nước hoa của người chị này chứ thế bay vào mũi. Cô không nghĩ là chị lại ôm mình.
"Em gái, chị xin lỗi vì chuyện tối hôm đó thật sự không ngờ tới em lại là em của chị" Trần Mỹ Linh đột nhiên khóc "Bao nhiêu năm qua em đã chịu khổ cực như vậy chị cảm thấy thật thương em, đáng lẽ ra người chịu khổ thay em phải là chị mới đúng"
"Chị..." Cô cũng đặt nhẹ tay lên vai Trần Mỹ Linh rồi ôm lấy, hạnh phúc dâng trào vô bờ bến trong sự yêu thương của mọi người dành riêng cô.
Sau một hồi thì cả gia đình họ đến bên bàn ăn cùng nhau ăn trưa. Trần Anh Thư vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp so đũa thì bát của cô đã được mọi người gắp đầy thức ăn. Trần Mỹ Linh cười dịu dàng.
"Em gái mau ăn đi những món này đều là do chính tay chị học công thức nấu dành riêng cho em đấy"
Phong lão gia lại lắp thêm đồ ăn vào bát cho cô "Ba cũng muốn gắp cho con gái út"
"Còn mẹ nữa"
Trần Anh Thư nở một nụ cười rồi đột nhiên hai dòng nước mắt của cô rơi xuống vì hạnh phúc "Hic, Ba Mẹ, Chị gái"
"Anh Thư nín đi, lớn rồi ai lại khóc như thế" Phong phu nhân đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng mắt bà cũng đã đỏ hoe từ bao giờ.
Cô nín luôn.
"Mẹ cũng khóc kìa"
Mọi người cười lớn.
Bình luận facebook